Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 27: Xử Lý Hoàng Đế (27)


Đọc truyện Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp – Chương 27: Xử Lý Hoàng Đế (27)

Nghê Tín Nghiêm hoàn toàn không biết chính mình vừa mới gây phiền toái cho Thân Giác. Y thấy Thân Giác không có việc gì, nói bản thân còn có việc rồi vội vàng rời khỏi Thái Y Viện. Chờ sau khi Nghê Tín Nghiêm rời đi, Thân Giác mới thở dài, nói cảm tạ thái y xong, một lần nữa xuất phát đi Nội Vụ Phủ.

Cậu vốn định đi đường tắt để tiết kiệm thời gian, nhưng kết quả ước chừng lại tốn nhiều gấp đôi thời gian.

Lúc Thân Giác trở về Kỳ Chương Điện phát hiện Lư Lực đang đứng ở bên ngoài cửa điện chờ cậu, thấy cậu trở về, mặt liền trầm xuống, “Thân Giác, tại sao trễ như vậy mới trở về?”

Trong cung này không có chuyện gì là có thể giấu được, huống chi Ninh Vương thế tử ôm một tiểu thái giám đi Thái Y Viện quả thực là kỳ quan. Vì vậy việc này không cần một buổi chiều đã truyền đến ồn ào huyên náo. Thân Giác suy nghĩ một chút, quyết định không nói dối.

Cậu một năm một mười giải thích rõ ràng với Lư Lực. Lư Lực nghe được Ninh Vương thế tử Nghê Tín Nghiêm thế nhưng lại mang Thân Giác đi Thái Y Viện, ngẩn người, mới hỏi: “Còn có việc này sao? Thôi, trước tiên ngươi đem quần áo về phòng đi.”

Thân Giác đáp ứng, cậu đi trước đem quần áo phân loại ra, sau đó đem quần áo dư lại mang về phòng. Nhưng cậu vẫn còn chưa bắt đầu phân loại, Lý Phong đã vội vội vàng vàng đi vào nói Mộ Dung Tu triệu cậu đến thiên điện.

Chờ tới thiên điện rồi, Thân Giác còn chưa kịp quỳ xuống, chén trà trong tay Mộ Dung Tu đã ném tới. Cậu không dám trốn, chén trà liền mạnh mẽ đập xuống sàn phía trước chân cậu một chút, nước trà nóng bắn lên vạt áo cậu.

“Ngươi lại đây.” Mộ Dung Tu lạnh như băng nói.

Thân Giác cúi đầu, thật cẩn thận mà vòng qua mảnh sứ vỡ trên mặt đất, đi tới trước mặt Mộ Dung Tu. Cậu mới vừa đứng yên, Mộ Dung Tu đã hừ lạnh một tiếng, “Ngươi còn dám đi đường vòng?”

Lời này làm Thân Giác có chút phát ngốc, bởi vì cậu không biết ý của Mộ Dung Tu nói là chuyện cậu vừa mới đi vòng qua mảnh sứ vỡ, hay là chuyện cậu đi đường vòng tới Nội Vụ Phủ.

Thân Giác suy nghĩ một chút, xoay người chuẩn bị dẫm lên những mảnh sứ vỡ đó, nào biết Mộ Dung Tu vừa nhìn thấy hành động này của cậu, lập tức quát lên, tức giận nói: “Cút đi!”

Cả thời gian Thân Giác vào điện lẫn ra điện còn không bằng thời gian uống một chén trà nhỏ. Thời điểm cậu lui ra ngoài điện nhịn không được khẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua, Mộ Dung Tu một đời này tính tình không chỉ là tệ không thôi, mà quả thực là cổ quái.

Mấy ngày kế tiếp, Thân Giác ngoài dự liệu trải qua những ngày bình an không có việc gì. Nhưng Mộ Dung Tu lại không được thanh nhàn như vậy. Mộ Dung Tu còn chưa cập quan, mỗi ngày hắn đều phải đi tới Thái Học để học. Mới hai ngày trước, Bát hoàng tử ngoài ý muốn ngã vỡ đầu ở Thái Học, Tĩnh phi trách cứ Mộ Dung Tu là huynh trưởng lại không bảo hộ tốt Bát hoàng tử, phạt hắn đứng ở ngoài điện của Bát hoàng tử, khi nào Bát hoàng tử tỉnh lại thì Mộ Dung Tu mới có thể miễn phạt.

Không được mấy ngày sau, trong cung đã lan truyền chuyện Bát hoàng tử trở thành ngốc tử, Tĩnh phi khóc đến ngất xỉu vài lần. Mộ Dung Tu cũng từ bị phạt đứng biến thành phạt quỳ, còn tiểu thái giám hầu hạ bên người Mộ Dung Tu ngày ấy sống sờ sờ mà bị đánh 30 đại bản, sau đó rốt cuộc không trở về Kỳ Chương Điện nữa. Lý Phong lén đi hỏi thăm, trở về nói tiểu thái giám kia sợ là phải tàn tật suốt đời.

Còn thái giám bên người Bát hoàng tử thì trực tiếp bị đánh chết.


Tĩnh phi động tác lớn như vậy, đặc biệt là chuyện phạt quỳ Mộ Dung Tu nhanh chóng bị truyền ra ngoài. Sau khi Hoàng Thượng biết được thì nổi trận lôi đình, còn nói Mộ Dung Tu như thế nào cũng đường đường chính chính là một hoàng tử, nào có đạo lý quỳ trước đệ đệ của chính mình. Hơn nữa hoàng đế còn đích thân hạ lệnh sai người tra rõ sự tình Bát hoàng tử bị thương, là Bát hoàng tử tự mình nghịch ngợm, một hai ở khóa gian sai thái giám lấy ngựa đưa cho hắn, lúc này mới không cẩn thận ngã từ trên ngựa xuống, đập đầu vào cạnh bên của bồn hoa. Cả quá trình đều không có nửa điểm liên quan gì đến Mộ Dung Tu.

Hoàng Thượng tức giận, tuy một mặt kêu cả Thái Y Viện dốc sức chữa bệnh cho Bát hoàng tử, nhưng mặt khác thì cấm túc Tĩnh phi một tháng.

Nhưng Thân Giác biết rõ chuyện Bát hoàng tử bị thương không có khả năng không liên quan đến Mộ Dung Tu, rốt cuộc mấy đời trước Bát hoàng tử cũng không bị thương ở đầu, càng không bị biến thành ngốc tử. Thân Giác đoán hẳn là Mộ Dung Tu âm thầm làm chuyện này, mà mục đích của hắn đại khái có quan hệ với Tĩnh phi. Hiện tại Bát hoàng tử trở nên ngu ngốc, ngày sau Tĩnh phi sợ là phải cần đến sức của Mộ Dung Tu.

Quả nhiên một tháng sau, lệnh cấm túc vừa gỡ bỏ, Tĩnh phi đã lập tức cho cung nữ đắc lực nhất của mình đi thỉnh Mộ Dung Tu qua.

Tâm tư Tĩnh phi bị Thân Giác đoán trúng bảy tám phần, nhi tử của nàng trở nên ngu ngốc, định sẵn là vô duyên với ngôi vị hoàng đế. Một tháng này, nàng thức trắng một đêm lại một đêm, hiện tại nàng đã sớm qua tháng ngày được hoàng thượng ân sủng, hiện giờ hoàng đế đi đến cung của nàng đều chỉ ngồi xuống đàm đạo thưởng trà. Cung nữ mới tiến cung đều đẹp như hoa như ngọc, nàng làm sao có thể tranh sủng? Đằng sau có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa cũng không đủ, huống hồ bên ngoại còn phải dựa vào vinh quang của nàng ở trong cung. Bây giờ nàng chỉ có một nhi tử ngốc, nàng phải làm sao bây giờ?

Tĩnh phi không khỏi nhớ tới Mộ Dung Tu, nàng tự cho là chính mình đối với Mộ Dung Tu không tính là kém, đặc biệt là trước khi Bát hoàng tử được sinh ra. Nếu tính ra thì Bát hoàng tử còn chính là đệ đệ của Mộ Dung Tu, đệ đệ mình xảy ra chuyện, làm ca ca đương nhiên muốn che chở cho đệ đệ, cho nên Tĩnh phi triệu kiến Mộ Dung Tu qua.

Sau ngày Tĩnh phi triệu Mộ Dung Tu qua đó, không ít thứ tốt được chuyển đến Kỳ Chương Điện. Tất cả đều là Tĩnh phi phái người đưa lại đây, kèm theo lễ vật còn có thêm vài tiểu thái giám. Trong đám tiểu thái giám đó có một người mà vừa nhìn đã khiến Thân Giác vô cùng kinh ngạc — Phùng Khánh Bảo.

Phùng Khánh Bảo hiện giờ lớn xấp xỉ Thân Giác, trời sinh ôn nhuận như ngọc. Bởi vì gương mặt này, ngay cả Lý Phong khi đối diện với Phùng Khánh Bảo sắc mặt cũng phá lệ đẹp hơn một chút.

Phùng Khánh Bảo gần đây ở Kỳ Chương Điện đã trở thành thái giám bên người của Mộ Dung Tu, tuy rằng ngày thường hắn hậu đậu hay làm sai nhiều chuyện, nhưng Mộ Dung Tu cũng không trách phạt hắn, còn thân mật gọi hắn là Khánh Bảo.

Thân Giác và Phùng Khánh Bảo tuy rằng bằng tuổi, nhưng địa vị khác nhau như trời với đất. Một đời này Phùng Khánh Bảo tất nhiên là không nhớ rõ Thân Giác, chỉ là khi nhìn thấy Thân Giác bị phạt, sẽ nghiêng đầu qua nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò. Nhưng một khi ánh mắt của hắn mà bị Mộ Dung Tu phát hiện, Thân Giác sẽ càng bị phạt nặng hơn.

Thời gian dài, Phùng Khánh Bảo có trì độn cũng phát hiện ra chính mình vừa nhìn Thân Giác, Thân Giác ngay lập tức sẽ bị phạt. Hắn bèn không nhìn Thân Giác nữa, miễn cho đối phương lại bị phạt, bởi vì hắn cảm thấy Thân Giác mỗi lần bị phạt đều vô cùng đáng thương.

Mà sau sự kiện Nội Vụ Phủ không bao lâu, Thân Giác lại một lần nữa gặp được Nghê Tín Nghiêm. Ngày ấy Thân Giác lĩnh mệnh đi tới Hoa Uyển cạnh Kỳ Chương Điện hái hoa, phơi thành hoa khô, để mùa đông lấy ra pha trà. Hoa Uyển không thể so với Ngự Hoa Viên nên người tới rất ít, vì thế cậu vừa cầm rổ theo, vừa đi một bên tùy tiện hái hoa, không hề chú ý, vì thế không cẩn thận dẫm phải một người.

Người nọ bị Thân Giác giẫm một cái, hít hà một hơi, Thân Giác cũng cảm giác được mình hình như là dẫm phải cái gì rồi, vội vàng rút chân về, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

Chỉ thấy Nghê Tín Nghiêm mặc một thân quan phục đen tuyền, tùy tiện nằm trên mặt đất. Y nhìn thấy Thân Giác, chống tay nửa ngồi dậy, khuôn mặt anh tuấn lộ ra tươi cười vô hại, “Lại là ngươi, tiểu đệ đệ.”


Thân Giác “Vèo” một cái lui hai bước, trước tiên nghiêm chỉnh thỉnh an Nghê Tín Nghiêm.

Nghê Tín Nghiêm nhìn rổ trong tay Thân Giác, tò mò hỏi: “Ngươi hái hoa à? Muốn ngâm cánh hoa để tắm sao? Ngâm cánh hoa tắm sẽ không thu hút côn trùng tới chứ?”

Thân Giác: “……”

Cậu thiếu chút nữa đã quên, lúc này Nghê Tín Nghiêm hoàn toàn là một tên phàm phu.

Phụ thân Nghê Tín Nghiêm Vĩnh Vương xuất thân là võ quan, sau đó bởi vì chiến công hiển hách nên được phong làm vương gia khác họ. Nghê Tín Nghiêm là con trai độc nhất của Vĩnh Vương, từ nhỏ ngâm mình ở binh doanh, tất nhiên sẽ không giống những quý công tử chốn kinh thành. Y hoàn toàn bị dưỡng thành một tên phàm phu dung tục, sau đó còn ở biên cương ngây người nhiều năm. Đây cũng là nguyên nhân vì sao y đối với Mộ Dung Tu nhất kiến chung tình, Nghê Tín Nghiêm nhìn quen nam nhân tục tằng, lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nhân tinh điêu ngọc trác như Mộ Dung Tu, ngay lập tức động tâm.

Sau khi Nghê Tín Nghiêm lên làm Nhiếp Chính Vương mới dần dần cởi bỏ một thân phỉ khí.

“Không phải dùng để ngâm tắm, đây là dùng để pha trà.” Thân Giác từ trong rổ lấy ra một đóa hoa, giải thích với Nghê Tín Nghiêm, “Đem hoa này phơi khô rồi cất vào bình, đông tới thì có thể dùng nó để pha trà.”

Nghê Tín Nghiêm nâng khóe mắt, bò dậy đoạt lấy đóa hoa trong tay Thân Giác, y đưa hoa ra ánh nắng nhìn một chút, khẽ cười một tiếng rồi lại thả hoa về trong rổ của Thân Giác, “Uống trà thì có gì ngon đâu, rượu mới là cực phẩm. Ngươi đã từng uống rượu bao giờ chưa?”

Thân Giác có chút đau đầu, ai sẽ hỏi một hài tử mười tuổi đã uống qua rượu chưa.

Trên thực tế, đúng thật là cậu đã từng uống rồi, chẳng qua là không phải thân thể hiện tại này thôi.

“Nô tài chưa từng uống qua.” Thân Giác vừa nói ra, tay Nghê Tín Nghiêm đã đặt ở trên đầu Thân Giác. Lấy chiều cao của Nghê Tín Nghiêm, tay này đặt ở trên đầu Thân Giác đích xác là vừa tầm, “Là nam nhân thì sao có thể chưa từng uống rượu, ta bảy tuổi đã uống qua rượu rồi, tới đây, ta dẫn ngươi đi uống rượu.”

Thân Giác mím môi, “Nô tài không phải nam nhân.”

“Ngươi làm sao mà không phải……”

Thanh âm Nghê Tín Nghiêm đột nhiên im bặt, ánh mắt y hơi dịch xuống. Một lát sau, Nghê Tín Nghiêm xấu hổ mà khụ hai tiếng, “Không có việc gì, về sau còn có thể mọc dài ra.”


Thân Giác: “……”

Đây là lừa trẻ con sao?

Thân Giác có kiên nhẫn chơi với Mộ Dung Tu, nhưng không có kiên nhẫn chơi cùng Nghê Tín Nghiêm. Rốt cuộc thì Nghê Tín Nghiêm cũng không phải là Kiếp chủ, cho nên cậu xụ mặt nói với y: “Thế tử, nô tài còn phải hái hoa, nếu thế tử có việc, có thể rời đi trước.”

Nghê Tín Nghiêm hơn cậu mười tuổi nhưng dường như lại nghe không hiểu ý người, “Ta không có việc gì hết, có muốn ta giúp ngươi không? Dù sao ta cũng nhàn rỗi.”

Thân Giác vô tình mà cự tuyệt Nghê Tín Nghiêm, Nghê Tín Nghiêm cũng không lộ ra biểu tình nóng nảy gì, chỉ là tùy tiện tiếp tục nằm lại trên mặt đất.

Cũng may Thân Giác tu đạo nhiều năm, người kỳ kỳ quái quái như thế nào cũng đã từng thấy qua, nhìn thấy Nghê Tín Nghiêm một lần nữa nằm xuống cũng không lộ ra biểu tình kinh ngạc gì nhiều, lập tức mang theo rổ hướng phía khác đi. Chờ Thân Giác đi xa, Nghê Tín Nghiêm lại từ trên mặt đất bò dậy.

Y nhìn theo bóng dáng Thân Giác, lộ ra biểu tình mê hoặc. Trong cung này người nhìn thấy y nếu không phải là lộ ra ánh mắt sợ hãi, thì chính là ánh mắt ghét bỏ hoặc kinh ngạc. Mà tiểu thái giám này trừ bỏ lần đầu tiên nhìn thấy y thì hơi ngây người ra, kế tiếp dường như đều nỗ lực có lệ ở chung với y.

Đúng vậy, Nghê Tín Nghiêm phát hiện Thân Giác rất tùy tiện có lệ ở chung với y.

Tuy rằng nhìn qua là một nô tài rất quy củ, nhưng trên thực tế lúc cậu nhìn y trong ánh mắt một chút tôn kính cũng không có, chỉ có tĩnh lặng.

Còn có, tiểu thái giám này vừa mới nhìn thấy y một lần nữa nằm xuống, thế nhưng một chút kinh ngạc cũng không có.

Vì sao vậy?

Người bình thường không phải nên hỏi y vì sao lại muốn nằm ở đây sao?

Như vậy thì y mới có thể nói bản thân cảm thấy phong cảnh nơi này vô cùng đẹp, nằm ở chỗ này phơi nắng cũng thực sự rất thoải mái.

Nhưng tiểu thái giám kia không có hỏi.

……

Thân Giác đi ở phía trước, cảm giác được có ánh mắt nóng rực dán đằng sau lưng mình. Nhưng cậu cũng chỉ là hơi tự hỏi một chút, không có để Nghê Tín Nghiêm vào mắt. Hiện tại Nghê Tín Nghiêm quá yếu, căn bản không cần chú ý nhiều làm gì.


Ba năm sau, Nghê Tín Nghiêm mới có thể hoàn toàn lột xác thành một người khác.

Nhưng Thân Giác muốn làm lơ Nghê Tín Nghiêm, Nghê Tín Nghiêm lại hạ quyết tâm không cho cậu được như ý, tung tăng đi tới trước mặt Thân Giác, “Xem ngươi hái hoa pha trà, nói vậy chủ tử của ngươi khẳng định là người tao nhã, có phải là hoàng tử không? Không biết ta có thể đi bái phỏng hắn hay không?”

Thân Giác không hề tự hỏi, nói thẳng: “Không thể.”

Nghê Tín Nghiêm sửng sốt một chút, “Vì sao?”

Thân Giác lúc này suy nghĩ một lát, mới trả lời, “Chủ tử của nô tài sợ người lạ.” Cậu dừng một chút, “Rất giống nô tài.”

Cậu làm sao có thể để Nghê Tín Nghiêm nhìn thấy Mộ Dung Tu được?

Nhưng lời nói này của Nghê Tín Nghiêm đã gõ một hồi chuông cảnh báo cho Thân Giác. Hiện giờ Mộ Dung Tu có ký ức, hắn đương nhiên nhớ rõ Nghê Tín Nghiêm, cũng nhớ rõ Nghê Tín Nghiêm chính là người nâng đỡ hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế.

Thời điểm trước khi Thân Giác tu đạo, sư huynh đồng môn thích nhất là xem một ít thoại bản nhân gian, có đôi khi còn cương quyết muốn kể cho Thân Giác nghe. Trong đó một quyển thoại bản kể rằng sau khi một nữ tử chết thảm đã trọng sinh trở về báo thù, nhân tiện cùng với người đời trước thật lòng đối đãi với mình hạnh phúc ở bên nhau.

Hiện tại Mộ Dung Tu hận cậu cũng không vấn đề gì, nhưng nếu Mộ Dung Tu yêu Nghê Tín Nghiêm, Thân Giác mới thật sự không còn cơ hội.

Như thế cậu ngăn cản kiểu gì được? Sợ là Mộ Dung Tu còn không thèm để cậu vào mắt.

Ánh mắt Thân Giác không khỏi phóng tới trên người Nghê Tín Nghiêm. Nếu một đời này Nghê Tín Nghiêm không yêu Mộ Dung Tu thì sao? Có phải cơ hội của cậu sẽ lớn hơn hay không?

Nghê Tín Nghiêm đột nhiên thấy ánh mắt Thân Giác sáng quắc nhìn chằm chằm chính mình, không khỏi sửng sốt, lại nghe được Thân Giác hỏi: “Thế tử, rượu thật sự uống ngon hơn trà sao?”

********

Tác giả có lời muốn nói: Nếu ngươi không thích ta, ta sẽ…… sẽ đi câu dẫn bạn trai tương lai của ngươi.

Mộ Dung Tu một chân đá Phùng Khánh Bảo, cả giận nói: Ta mới không thèm câu dẫn cái tên nô tài này.

Thân Giác: Thật ngại quá, những lời này là nói ta.

Nghê Tín Nghiêm: Các ngươi đang nói cái gì vậy? Vì sao ta nghe không hiểu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.