Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 24: Xử Lý Hoàng Đế (24)


Đọc truyện Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp – Chương 24: Xử Lý Hoàng Đế (24)

Bông tuyết bị gió cuốn vào trong phòng, người mới tới bước đi rất nhanh, ngay lập tức đã tiến vào nội gian, vòng qua tấm bình phong sáu mặt.

Mộ Dung Tu khoác áo choàng màu đen tuyền, trên vai tích một tầng bông tuyết mỏng.

Nhiếp Chính Vương lập tức ngồi ngay ngắn lại, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Tu, sau đó y nhanh chóng giấu đi kinh ngạc, lạnh mặt giương giọng nói vọng ra bên ngoài: “Các ngươi đang làm cái gì vậy? Người nào cũng có thể tùy tiện cho vào hay sao?”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm người quỳ xuống đất.

“Vương gia thứ tội, nô tài vô dụng, ngăn không được bệ hạ.”

Nhiếp Chính Vương cười nhạt, “Đều đi lãnh phạt hết đi, ngay bây giờ lập tức đi tới hình đường, mỗi người lãnh 30 trượng.”

Cung nhân ngoài cửa mạc dám không từ*, lập tức đi lãnh phạt.

(*: không dám chậm trễ)

Chờ Nhiếp Chính Vương xử lý cung nhân ngoài cửa xong, mới một lần nữa nhìn về phía Mộ Dung Tu, bình tĩnh hỏi: “Sao em lại tới đây?”.

Mộ Dung Tu vẫn luôn nhìn chằm chằm Thân Giác trên giường, dĩ nhiên là đã nhìn thấy vết tiên thương trải dài từ mi cốt đến cằm của cậu. Mộ Dung Tu cắn răng, căm tức quay đầu nhìn Nhiếp Chính Vương, “Sợ là trẫm đến trễ một chút nữa thôi, đã phải thay hắn nhặt xác rồi.”

Nhiếp Chính Vương nghe vậy thì khẽ giơ tay xoa xoa máu từ trên vành tai mình chảy xuống, không thèm để ý nói: “Đúng vậy, bệ hạ mà đến trễ chút nữa thôi thì đã không thể nhìn mặt của tên cẩu nô tài này lần cuối rồi, bệ hạ đuổi đến cũng thật khéo.”

“Nghê Tín Nghiêm, ngươi có ý gì?” Mộ Dung Tu vừa lo vừa sợ nhìn Nhiếp Chính Vương, “Ngươi còn muốn giở trò gì nữa?”

Nhiếp Chính Vương cong cong môi, “Ta muốn giết hắn, ở trước mặt em.”

Y nhìn thấy đồng tử của Mộ Dung Tu co lại, trong lòng vừa tức lại vừa giận, hận ý với Thân Giác càng sâu, “Nhưng mà hiện tại ta đổi ý rồi, ta muốn bệ hạ phải tự tay giết hắn, bằng không thì thiên hạ này hẳn là cũng nên đổi chủ rồi.”

“Ngươi đang uy hiếp trẫm?” Mộ Dung Tu tức giận nói.

Biên độ nụ cười của Nhiếp Chính Vương ngày càng rộng, “Đúng vậy, chính là uy hiếp em đó. Ngôi vị hoàng đế và mạng của hắn, em tự chọn đi. Lúc trước ta có thể giúp em ngồi lên ngôi vị hoàng đế, dĩ nhiên cũng có thể dễ dàng đạp em ngã xuống dưới.”

Dứt lời, Nhiếp Chính Vương lấy ra một thanh chủy thủ từ trong tay áo ném xuống dưới đất, lấy giọng điệu sai bảo nói với Mộ Dung Tu: “Nhặt lên, giết hắn.”

Ánh mắt Mộ Dung Tu rũ xuống, lẳng lặng nhìn thanh chủy thủ nằm chỏng chơ trên mặt đất kia, hắn siết chặt nắm tay, khớp hàm khẽ run lên, “Nghê Tín Nghiêm, ngươi thật sự muốn như thế sao?”


“Đương nhiên, ta chịu đủ rồi, ta chịu đủ cái con nhím vừa bẩn thỉu vừa ngu xuẩn này suốt ngày ở bên cạnh em, ta chịu đủ việc phải nhìn em đặc biệt chiếu cố hắn. Mộ Dung Tu, em nên hiểu cho rõ ràng, mục đích ta nâng đỡ em thượng vị là cái gì? Em thật sự cho rằng em có thể làm một hiền quân sao? Cho rằng một kẻ hèn như Thạch Kiến An thì có thể vướng ngã ta?” Nhiếp Chính Vương cười ha ha, “Thiên hạ này đều là của ta, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, Mộ Dung gia của các ngươi có thể lập tức biến mất khỏi cõi đời này rồi.”

Nhiếp Chính Vương đứng lên, đi đến trước người Mộ Dung Tu, ánh mắt mang theo nồng đậm châm chọc, “Ngươi đừng có là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, lúc trước ta giết nhị hoàng huynh của ngươi, không phải là do ngươi câu dẫn ta trước sao? Như thế nào? Hiện tại lại muốn đá ta đi? Làm gì có chuyện nào đơn giản như vậy.”

Trước đây y không nỡ nói một câu nặng lời nào với Mộ Dung Tu, hiện giờ lời này từng câu từng chữ đều như đâm khoét vào tim, Mộ Dung Tu bị y nói như thế, sắc mặt không kìm được trắng bệch, thân thể cũng run lên nhè nhẹ.

“Trẫm không có.” Mộ Dung Tu cắn răng nói.

Nhiếp Chính Vương lại trào phúng cười, “Thật sự không có? Ngươi lợi dụng ta, giờ lại muốn phủi sạch quan hệ với ta, thậm chí còn muốn đẩy ta vào chỗ chết, trên đời này không có chuyện tốt như vậy. Mộ Dung Tu, hôm nay ta và ngươi nói cho rõ ràng, giết hắn, ta bảo đảm ngôi vị hoàng đế này ngươi có thể ngồi đến già, bằng không, ngươi cứ chờ ngày thiết kỵ đạp vỡ cửa cung của ngươi đi.”

“Bây giờ nhặt chủy thủ lên.” Nhiếp Chính Vương lạnh lùng nói.

Mộ Dung Tu mím chặt môi thành một đường thẳng, lại một tiếng thúc giục nữa, hắn mới chậm rãi khom lưng nhặt chủy thủ lên. Mộ Dung Tu nhẹ nhàng cầm chủy thủ trong tay, ánh mắt dần dần tối sầm lại, mà Nhiếp Chính Vương thấy tay cầm chủy thủ của hắn hơi phát run, cười nhạo một tiếng, lại châm chọc nói: “Thật là vô dụng.”

Mộ Dung Tu cầm chủy thủ đứng lên, hắn bỗng dưng cười với Nhiếp Chính Vương, “Đúng vậy, là ta vô dụng, nhưng ta sẽ không lúc nào cũng mặc ngươi bài bố, ít nhất là lúc này sẽ không.” Hắn tháo vỏ dao, đột nhiên cầm chủy thủ đâm về phía Nhiếp Chính Vương, mà Nhiếp Chính Vương sớm đã có phòng bị, trực tiếp một chưởng đánh bay Mộ Dung Tu.

Thân Giác ở trên giường thấy thế, gấp giọng hô một tiếng bệ hạ!

Mộ Dung Tu đụng vào tấm bình phong sáu mặt, phun ra một búng máu, thân thể dần dần trượt xuống dưới.

Nhiếp Chính Vương khinh miệt cười, đi lên trước, khom lưng túm lấy cổ áo của Mộ Dung Tu, “Phế vật, giết người cũng giết không nổi.”

Trong miệng Mộ Dung Tu toàn là máu tươi, hắn cười với Nhiếp Chính Vương, hàm răng tuyết trắng đã bị nhuộm thành huyết sắc, “Ngươi giết trẫm đi, trẫm sẽ không giết hắn, cùng lắm thì, trẫm và hắn cùng chết.”

Sắc mặt Nhiếp Chính Vương đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, y siết chặt cổ áo Mộ Dung Tu, tức giận nói: “Mộ Dung Tu, ngươi giả vờ tình thánh cái gì? Ngươi nguyện ý chết cùng con nhím bẩn thỉu kia, nhưng ngươi đã hỏi qua ý của hắn chưa? Ngươi có biết vì sao tối nay hắn lại ở trong phủ của ta không?” Y ha ha cười, “Hắn là vì tên thái giám kia, vừa nhìn thấy ngọc bội bên người tên thái giám đó đã vội vàng chạy tới đây. Ngươi khác gì ta chứ? Vốn dĩ là không hề khác nhau, ngươi không thích ta, hắn cũng không thích ngươi, hai người chúng ta đã chú định là cả đời này sẽ không thể có được người trong lòng.”

Vốn nên là hai người yêu nhau, vào giờ phút này lại buông lời hung ác làm tổn thương lẫn nhau. Đặc biệt là Nhiếp Chính Vương, lời của y tựa như một thanh đao, hung hăng đâm vào đáy lòng Mộ Dung Tu, nhưng thanh đao đó của y lại dùng chính huyết lệ của mình mà đúc thành.

Mộ Dung Tu nghe vậy, không khỏi muốn quay đầu sang nhìn Thân Giác, nhưng Nhiếp Chính Vương đã chặn lại tầm mắt hắn. Hắn giãy giụa một hồi, phát hiện chỉ phí công, đành từ bỏ, thấp giọng nói: “Trẫm không để bụng, trẫm không để bụng!” Hắn lặp lại hai lần một lời nói giống nhau, như là tự mình thôi miên, lại như là biện giải.

Nhiếp Chính Vương thấy Mộ Dung Tu như thế, đột nhiên cảm thấy một cỗ cảm giác vô lực. Y lắc đầu, buông lỏng Mộ Dung Tu ra, “Là ta đã quá xem trọng ngươi, thì ra ngươi cũng đáng thương y như vậy.”

Y quyết định sẽ tự tay giết chết Thân Giác.

Người đó tồn tại, thật sự là một tai họa. Ngay cả y, cũng thiếu chút nữa không xuống tay được.


Nhiếp Chính Vương xoay người, chuẩn bị giết Thân Giác, chỉ là y vừa mới xoay người, trước ngực bỗng trở nên đau xót, sau đó toàn thân vô lực, trực tiếp té ngã trên đất. Mộ Dung Tu thấy thế, vội vàng bò dậy, một lần nữa nhặt chủy thủ rơi trên mặt đất lên. Từ rất lâu trước đây Thân Giác đã nói cho Mộ Dung Tu biết cách phối chế và thuốc giải của loại độc vô sắc vô vị kia. Mộ Dung Tu trước khi tới đây, đã cố ý uống giải dược trước, cũng rắc loại độc này ở trên quần áo.

Mộ Dung Tu chậm rãi đi đến bên cạnh Nhiếp Chính Vương, hắn xoa máu trên khóe môi, thần sắc lạnh băng nhìn người nằm trên mặt đất, “Làm gì có ai sẽ tưởng tượng được đường đường là Nhiếp Chính Vương thế mà lại bị một loại độc dược nho nhỏ đánh bại.”

Khóe mắt Nhiếp Chính Vương gần như là muốn nứt toác ra, như sợ như giận mà nhìn Mộ Dung Tu, “Ngươi dám?”

Y quay đầu hướng bên ngoài gào lên, “Người đâu! Người đâu!”

Đáng tiếc, cung nhân vốn dĩ đang canh giữ ở ngoài cửa đều đã tới hình đường để lãnh phạt rồi, cũng không có ai có thể nghe thấy tiếng y gọi.

Nhiếp Chính Vương thấy không ai tiến vào, chỉ có thể một lần nữa nhìn về phía Mộ Dung Tu, y cảm giác tứ chi của mình càng ngày càng cứng đờ, ngực càng ngày càng đau, không khỏi nói với Mộ Dung Tu: “Ngươi giết ta, quân binh của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Mộ Dung Tu, đưa giải dược cho ta, ta sẽ không giết Thân Giác nữa, ngươi nghe thấy không? Ta không giết Thân Giác nữa.” Câu cuối cùng, y gần như là rống lên.

Mộ Dung Tu ngồi xổm xuống, hắn giơ chủy thủ lên cao, đường viền môi duyên dáng khẽ động, phun ra hai chữ, “Đã trễ.”

Chủy thủ đâm xuống.

Huyết sắc nhiễm đỏ mắt Mộ Dung Tu.

Hắn rút ra, lại đâm vào lồng ngực người nằm dưới đất.

Hồi lâu sau, Mộ Dung Tu quăng chủy thủ đi, hắn cúi đầu nở nụ cười, chỉ là vừa cười, đôi mắt hắn đã đỏ hoe, trên mặt toàn là khoái ý khi được giải thoát.

Hắn rốt cuộc cũng thoát khỏi Nhiếp Chính Vương rồi, thoát khỏi nam nhân thời thời khắc khắc đều uy hiếp hắn.

Nhiếp Chính Vương chính là ác mộng của hắn, hiện giờ hắn đã tự tay giết chết ác mộng này.

Thân Giác nằm ở trên giường lẳng lặng nhìn một màn này, trên mặt không rõ vui buồn.

……

Nhiếp Chính Vương đã chết.

Mộ Dung Tu ngã ngồi trên mặt đất, hắn hổn hển thở dốc một lúc mới có khí lực đứng lên. Hắn nhanh chóng cởi áo ngoài của mình ra, chạy vội tới bên mép giường. Hắn cười với Thân Giác đang nằm trên giường, “Ngươi đừng sợ, y đã chết.”


Thân Giác còn chưa kịp nói gì, Mộ Dung Tu đã động thủ cởi dây thừng đang trói tay chân của Thân Giác ra. Thân Giác không biết đã bị trói bao lâu, trên tay chân đều vằn lên dấu vết thanh ngân của dây thừng trói. Mộ Dung Tu sau khi giúp cậu cởi trói, không khỏi lại nhìn hai vết thương dữ tợn trên mặt và dưới bụng ba tấc của Thân Giác, Mộ Dung Tu cũng không biết mình có nên đỡ Thân Giác đứng dậy hay không.

“Bệ hạ, nô tài không có việc gì.” Thân Giác cười với Mộ Dung Tu, cậu liếc xuống Nhiếp Chính Vương đã tắt thở cạnh mép giường, trong mắt hiện lên lo lắng, “Bệ hạ đi nhanh đi, người của Nhiếp Chính Vương phỏng chừng rất nhanh nữa sẽ trở lại, không thể để cho bọn họ phát hiện là bệ hạ đã giết người.”

Cậu nói xong thì giãy giụa bò dậy, tay chân cậu nhũn ra nhưng vẫn cố chật vật leo xuống giường, cầm hung khí Mộ Dung Tu dùng để giết Nhiếp Chính Vương lên rồi nắm chặt ở trong tay, trên thanh chủy thủ đó còn có máu của Nhiếp Chính Vương. Thân Giác cầm chủy thủ trong tay, nhịn không được dùng đầu ngón tay sờ sờ máu dính trên đó, ấm áp, dính dính.

Mộ Dung Tu thấy Thân Giác cầm chủy thủ, lập tức đi qua, lạnh lùng nói: “Không được, ngươi cũng không thể ở lại nơi này, nếu muốn thì trẫm với ngươi cùng đi.”

Thân Giác ngẩng đầu cười với Mộ Dung Tu, cho dù trên mặt vẫn còn miệng vết thương khiến cậu thoạt nhìn khủng bố dữ tợn, nhưng ánh mắt của cậu lại vô cùng thanh nhuận, tựa như gió xuân tháng ba, trong gió dường như còn cuốn theo mùi hoa nhàn nhạt, khiến người xem tâm bình khí hòa, phảng phất hết thảy đều không có chuyện gì.

“Bệ hạ, nô tài nguyện ý chết vì bệ hạ.” Thân Giác nhẹ giọng nói, “Dù sao thân thể hư nhược này của nô tài cũng không chống trụ được bao lâu nữa, chỉ là có chút đáng tiếc, không thể nhìn thấy bệ hạ đại hôn.”

Mộ Dung Tu ngồi khụy xuống, hắn duỗi tay nắm lấy bả vai Thân Giác “Trẫm sẽ không đại hôn, trẫm chỉ cần ngươi, Thân Giác, ngươi có nghe thấy không? Trẫm muốn ngươi phải sống, Từ ngự y sẽ chữa khỏi thương thế cho ngươi, thật đó, hết thảy mọi chuyện đều có thể cứu vãn.” Hắn dừng một chút, “Bên ngoài có người của Thạch Kiến An, bây giờ ngươi và trẫm cùng nhau đi ra ngoài, chúng ta ngồi xe ngựa hồi cung.”

Thân Giác nhìn bàn tay Mộ Dung Tu đang đặt ở bả vai mình, mím môi, sau đó lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, “Bệ hạ có thể dỗ dành nô tài như vậy, nô tài thật sự rất vui. Nhưng mà bệ hạ vẫn nên nhanh đi thôi. Có nô tài ở đây, còn có thể kéo dài chút canh giờ cho bệ hạ, chỉ là bệ hạ……” Cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy rẫy những vết sẹo của Mộ Dung Tu, chậm rãi nâng bàn tay trống rỗng lên, “Nô tài vẫn luôn muốn nói với bệ hạ, lại sợ bệ hạ tức giận. Nhưng mà hiện tại nô tài không sợ nữa, bởi vì bệ hạ đối với nô tài rất tốt. Thật ra, người nô tài thích chỉ có bệ hạ.”

Kỳ thật người nô tài thích chỉ có bệ hạ.

Hàng mi dài của Mộ Dung Tu run lên, hắn nhìn Thân Giác đang ngượng ngùng cười, chỉ cảm thấy khổ sở. Hắn chớp mắt, nhanh chóng giấu đi hơi nước nơi đáy mắt, nắm ngược lại tay Thân Giác, “Thật ra ta cũng thích em, Thân Giác.”

Hắn không hề tự xưng “Trẫm”.

Ý cười trên khóe môi Thân Giác gia tăng, đôi mắt cũng cong thành một đường thẳng, “Thật tốt, không nghĩ tới nô tài trước khi chết còn có thể được bệ hạ dỗ dành như vậy, nô tài có chết cũng cam tâm. Chỉ cần bệ hạ có thể nhớ kỹ nô tài, nô tài cũng không cầu gì hơn, chỉ mong lúc bệ hạ rảnh rỗi thỉnh thoảng có thể nhớ về nô tài một chút.”

Mộ Dung Tu vội vàng lắc đầu, “Không, ta không có dỗ dành em, Thân Giác, lời ta nói đều là sự thật, chúng ta sẽ không chết, em đứng lên với ta, chúng ta đi ra ngoài trước.”

Nói xong, hắn nhanh chóng kéo Thân Giác đứng lên.

Thân Giác vịn tay Mộ Dung Tu đứng lên, được đối phương đỡ đi ra ngoài. Bên ngoài quả nhiên tuyết đã rơi, mới có mấy canh giờ ngắn ngủi mà trên mặt đất đã tích tụ một tầng tuyết thật dày. Mộ Dung Tu đỡ Thân Giác, một chân nhẹ một chân nặng đạp trên nền tuyết đi ra ngoài, nơi tuyết trắng lưu lại một dấu lại một dấu chân. Thân Giác khẽ ngẩng đầu, nhìn về giữa không trung, tuyết trắng như lông ngỗng phiêu bay nhè nhẹ, tựa như muốn tẩy sạch hết thảy những bẩn thỉu nơi trần gian này.

“Bệ hạ.” Thân Giác nhẹ nhàng gọi Mộ Dung Tu, “Đã qua năm mới rồi.”

Mộ Dung Tu gật đầu, “Ừ.”

Thân Giác hơi nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Tu, ánh mắt rất chuyên chú, Mộ Dung Tu vốn dĩ không để ý, nhưng bị đối phương nhìn chằm chằm một hồi lâu như vậy, không khỏi nhìn lại. Lúc hắn nhìn thấy ánh mắt Thân Giác quá mức nghiêm túc, không khỏi sửng sốt, “Làm sao vậy?”

Thân Giác mệt mỏi chớp mắt, “Ta mệt mỏi rồi, cho nên hãy ở chỗ này mà kết thúc đi.” Mộ Dung Tu còn chưa kịp phản ứng lại, bụng đã tê rần. Thân thể hắn khẽ run lên, không dám tin tưởng mà cúi đầu nhìn chủy thủ đang cắm vào bụng mình.

Thanh chủy thủ này là thứ vừa mới giết chết Nhiếp Chính Vương, hiện tại lại là thứ đâm vào thân thể hắn.


Mộ Dung Tu chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thân Giác, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp, có kinh nghi, tức giận, mê mang, còn có mang theo vài phần bi thương.

“Thân Giác, vì…sao…?” Lần đầu tiên hắn cảm thấy khó có thể mở miệng như vậy, lời nói cũng ấp a ấp úng, rõ ràng mới vừa rồi đối phương còn nói ái mộ hắn, tại sao vừa trở tay đã đâm chủy thủ vào thân thể của hắn rồi?

Thân Giác buông lỏng tay ra, thanh âm vô bi vô hỉ: “Chẳng vì sao cả.”

Mộ Dung Tu vốn dĩ đang đỡ Thân Giác, hiện tại lại biến thành gắt gao mà nắm chặt lấy tay đối phương, hắn bướng bỉnh nhìn cậu hỏi: “Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?” Hắn quay đầu lại nhìn về phủ đệ phía sau, “Ngươi sợ người của Nhiếp Chính Vương giết ngươi sao? Cho nên muốn giết ta?”

“Không phải.” Thân Giác phảng phất như không có cảm giác đau, chẳng để ý Mộ Dung Tu gần như đang bóp nát cổ tay của mình, cậu vẫn tâm lặng như nước nói: “Ta giết ngươi không có liên quan gì đến hắn cả.”

“Thế thì vì ai?” Mộ Dung Tu thô bạo gào lên, hắn đột nhiên nghĩ đến một người, “Chẳng lẽ là Phùng Khánh Bảo? Mới vừa rồi ngươi nói những lời này đều là lừa gạt ta sao? Thân Giác!”

Đôi mắt hắn đỏ đậm, như đã biến thành một kẻ điên không rõ đầu đuôi, hắn gắt gao túm lấy Thân Giác, cố gắng hỏi cho ra một câu trả lời.

Tuyết trắng phiêu diêu rơi xuống, dừng ở trên tóc, trên vai Thân Giác và Mộ Dung Tu. Vết thương trên bụng Mộ Dung Tu chảy máu tí tách, máu tươi nhỏ xuống dưới nền tuyết trắng, tựa như hồng mai nở rộ kiều diễm chói mắt, chỉ là hồng mai càng ngày càng nhiều, sắc mặt Mộ Dung Tu cũng càng ngày càng tái nhợt, hắn gần như giữ không được Thân Giác nữa, chỉ có thể thoát lực mà quỳ rạp xuống đất. Cho dù đã quỳ rạp xuống đất rồi, hắn vẫn lẩm bẩm tự hỏi, “Tại sao? Tại sao chứ?”

Thân Giác nhìn thấy Mộ Dung Tu như vậy, thương hại mà liếc mắt nhìn đối phương một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía màn trời đen kịt trên cao, hạt tuyết vẫn đang rào rạt rơi xuống, rơi trên gương mặt cậu, Thân Giác nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn cảnh tượng trước mắt dần dần vụn vỡ.

Kiếp chủ đã chết, cái cảnh này dĩ nhiên cũng sẽ tan đi.

Thân Giác đưa tay lên hứng tuyết, nhìn ngón tay của chính mình dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất.

Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ một chút an bình này, thiên địa bao la rộng lớn, phảng phất như chỉ có một mình cậu. Trong giây lát này cậu có thể thoải mái thở dốc, không cần phải ngụy trang thành bất cứ một ai, cậu chỉ là cậu.

Cuối cùng, trước khi Thân Giác mất đi ý thức, nhịn không được nghĩ, cậu rời khỏi cảnh này rồi, tiếp theo sẽ là cảnh như thế nào đây, khi nào thì cậu sẽ một lần nữa có được ký ức. Chỉ là loại tự hỏi này cũng chỉ duy trì được một lát, cậu đã hoàn toàn mất đi ý thức.

……

Thân Giác cảm giác có vô số nước tràn vào mũi, vào miệng cậu. Cảm giác bên bờ vực cái chết khiến cậu không ngừng giãy giụa, chỉ là giống như có người ở phía trên gắt gao đè chặt cậu xuống, khiến cậu không có cách nào nhúc nhích.

Phổi giống như sắp nổ tung, cả người cũng khó chịu muốn chết, tay cậu từ vùng vẫy loạn xạ đã chuyển thành vô lực nổi lềnh bềnh trong nước. Trong lúc Thân Giác cho rằng chính mình sẽ cứ như vậy mà chết đi, bàn tay đang ấn đầu cậu đột nhiên buông lỏng ra, Thân Giác thình lình từ trong nước ngoi lên, đến lúc nhìn thấy rõ người trước mắt, hai mắt cậu liền trợn trừng.

Người trước mắt thế nhưng lại là Mộ Dung Tu thời niên thiếu.

Mộ Dung Tu mới hơn mười tuổi so với lúc hắn trưởng thành càng khó phân biệt ra nam nữ, càng giống một thiếu nữ mỹ mạo hơn. Chỉ là cặp mắt phượng xinh đẹp kia lại lạnh như băng mà nhìn cậu, ẩn dưới đáy mắt là nồng đậm sát ý.

Thân Giác nhìn Mộ Dung Tu, chỉ cảm thấy ngạc nhiên.

Tại sao lại như vậy?

Rõ ràng là cậu đã rời khỏi cảnh của Mộ Dung Tu rồi, như thế nào lại trở về?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.