Xú Khách Vô Hình Chưởng

Chương 33: Ngộ lưu họa căn


Đọc truyện Xú Khách Vô Hình Chưởng – Chương 33: Ngộ lưu họa căn

Tần Lãm Phong nghe thấy tiếng than thở của Phong Tăng,
giọng nói bất thường, không biết nếu không kịp thời ngăn cản sợ rằng có
chuyện không hay xảy ra!

Nghĩ đến đây, vội thi triển tuyệt thế khinh công, nhằm rừng trúc phóng
đi như tên bắn. Tần Lãm Phong vào đến bên trong đưa mắt nhìn, thấy Phong Tăng đang trong tình trạng cực kỳ điên loạn, hữu chưởng giơ lên sắp đập xuống Thiên Linh Cái. Chàng thấy vậy mặt biến sắc, không dám chậm trễ,
vội thi triển ngọn Phích Không Chưởng nhằm hữu thủ của Phong Tăng quét
tới.

Chính trong lúc hữu thủ của Phong Tăng còn cách đầu khoảng ba tấc, bất
chợt bị một luồng chưởng phong mãnh liệt chạm phải đánh bay hữu thủ của
lão, đau đớn thấu xương, bản thân lão cũng bị chấn lực, đẩy lùi bảy bước té ngồi trên đất! Tần Lãm Phong vội lướt tới, đỡ Phong Tăng dậy, miệng
nói:

– Phong bá bá, vì hoàn cảnh bức bách mời mạo phạm đến bá bá, bá bá cứ phạt Phong nhi đi.

Phong Tăng mắt còn đẫm lệ, lắc đầu nói:

– Việc này không thể trách ngươi được vừa rồi ta trong lúc thiếu suy
nghĩ, định giơ chưởng tự vẫn, bởi vì ta gây họa diệt môn Thái Cực Phái.
Phong nhi may có người đến, Phong bá bá đã nghĩ lại rồi!

Phong Tăng lại thở dài nói tiếp:

– Ta sẽ giữ lại mạng già này, để chuộc lỗi lầm kia. Tần Lãm Phong vội hỏi:

– Bá bá vì chuyện gì mà sầu não? Phong Tăng chỉ vào rừng nói:

– Ngươi cứ đi xem thì biết!

Tần Lãm Phong tiến vào rừng, mới nhìn đã thất kinh, đứng sững như khúc gỗ, há miệng nói không ra lời!

Vốn là trong rừng có hơn ba mươi cái xác nằm ngổn ngang, cái nào Thiên Linh Cái trên đầu cũng bể nát!

Tần Lãm Phong bước đến gần để xem, thì ra toàn là đệ tử Thái Cực Phái, bất giác tức giận nghiến răng hỏi:

– Phong bá bá, lúc ở trên đường, Phong nhi cũng thấy ba cái xác của các
huynh đệ đồng môn, chỉ không biết vì chuyện gì mà họ lại tự vẫn như vậy?

Phong Tăng lại thở dài nói:

– Phong nhi, theo bá bá suy đoán, người của Thái Cực Phái khắp đại Giang Nam Bắc cũng chịu chung số phận này, có kẻ đã dùng thủ đoạn độc ác để
tiêu diệt bổn phái!

Tần Lãm Phong trừng muốn rách mắt hỏi tiếp:

– Xin hỏi bá bá có biết thế lực nào đã khiến họ phải đồng loạt tự vẫn như vậy? Phong Tăng mặt lộ vẻ hối hận đáp:

– Phong tử ta không nên vì cái chết của Nhu Kiếm Truy Hồn ngộ nhận ngươi là hung thủ nên mới dễ dàng giao tín phù chưởng môn Thái Cực Phái cho
tên súc sinh Khưu Tuấn Nhân. Mấy ngày trước đây, bởi vì Ngoại Đường của
Ngũ Âm Giáo bị ngươi phế bỏ nên hắn trong lúc tức giận hạ lệnh cho người bổn phái phải tự tuyệt, để trả thù ngươi!

Phong Tăng nói đến đây lại tiếp:

– Tội nghiệp đệ tử Thái Cực Phái toàn những người tôn sư trọng đạo cho
nên trông thấy tín phù của tổ sư đành ôm hận tự tận. Ngươi nghĩ coi, bá
bá đã gây ra đại họa rồi, làm sao dám gặp mặt sư phụ ngươi dưới suối
vàng…

Lão nói đến đây thở dài không ngớt!

Tần Lãm Phong nghe xong đau khổ vô cùng, bất giác lại rơi lệ. Hoàng Y Thiếu Nữ bước đến khuyên giải:

– Phong tiền bối không nên tự trách mình mãi, Hóa Tử thúc thúc đã nói:
“Chỉ cần trong lòng không ác, tất không phải người ác”. Tiện nữ nghĩ Nhu Kiếm Truy Hồn lão tiền bối dưới suối vàng sẽ tha thứ cho tiền bối.

Phong Tăng vẫn lắc đầu không nói!

Tần Lãm Phong chợt nhớ ra một chuyện vội lên tiếng hỏi:

– Phong nhi lúc ở Ngọc Môn Quan đã gặp được một tên đệ tử đưa tin của
Ngũ Âm Giáo. Theo lời của hắn thì giáo phái này gần đây có sự chấn

chỉnh, gia tăng thanh thế, lại có Mã cao nhân đảm nhận chức vụ tân đường chủ, Phong bá bá không biết có nghe qua chưa?

Phong Tăng gật đầu nói:

– Bá bá cũng có nghe qua, chúng ta hãy về Đồng Gia Bảo rồi hẵng nói: Dứt lời ba người nhằm hướng Đồng Gia Bảo lướt đi.

Không bao lâu cả ba đã vào đến đại sảnh của nhà họ Đồng. Bảo chủ Nao Hải Kim Ngao Đồng Không ra lệnh cho Tổng quan Châu Hồng dặn dò thuộc hạ bày tiệc, thết đãi các anh hùng võ lâm.

Một lát sau tiệc rượu đã được bày xong, mọi người phân ngôi chủ khách
ngồi xuống, khách chủ vui vẻ cạn ly, duy có Tần Lãm Phong nhìn mặt lộ vẻ sầu não, miễn cưỡng cạn ly.

Nao Hải Kim Ngao Đồng Không liền hỏi:

– Tần Thiếu hiệp có tâm sự gì, có thể nói ra để chúng ta cùng chia sẻ, không biết thiếu hiệp thế nào?

Tần Lãm Phong đang muốn mở miệng thì Phong Tăng đã xen vào:

– Hắn là vì đệ tử của Thái Cực Phái bị thảm sát mà buồn đó thôi! Lão Hóa tử thở dài nói:

– Mấy ngày trước đây ta cũng biết được tin đệ tử Thái Cực Phái khắp đại
Giang Nam Bắc, trừ những kẻ có việc phải ra ngoài còn lại đều bị bức tử, thủ đoạn cực kỳ tàn độc. Chúng ta nên đồng tâm hợp lực, sớm điều tra ra tổng đàn của Ngũ Âm Giáo giết sạch lũ ma đầu này để tạo phúc cho võ
lâm. Có như vậy mới xứng đáng là người trong võ lâm!

Phong Tăng tiếp lời:

– Quên nói cho các vị được biết, vừa rồi Phong tử ra ngoài dạo chơi,
thấy trong rừng trúc bên cạnh bảo có ba mươi cái xác của đệ tử Thái Cực
Phái…

Lão ngưng một chút rồi đáp:

– Vừa lúc Phong nhi trở về, y cũng trông thấy…

Quần hùng nghe đến đây, nghiến răng rủa thầm Ngũ Âm Giáo quá tàn độc. Bảo chủ Đồng Không lên tiếng:

– Quái! Sao các đệ tử của Thái Cực Phái lại đồng loạt bị hại ngay gần địa phận của bổn giáo?

Tần Lãm Phong nghĩ ngợi một lát rồi đáp:

– Theo vãn bối suy đoán, Ngũ Âm Giáo dùng tín phù của bổn môn, lập kế dụ tất cả đệ tử của bổn môn đang ở bên ngoài làm việc ra đây, rồi ra lệnh
cho họ tự vẫn!

Quần hùng nghe xong gật đầu. Bảo chủ Đồng Không lại hỏi:

– Như vậy chúng muốn ra tay giết người trong địa phận của bổn bảo tất có mưu kế gì đây?

Lão Hóa Tử gật đầu xen vào nói:

– Bảo chủ suy đoán quả không sai, theo Lão Hóa Tử ta nghĩ, Ngũ Âm Giáo
biết chúng ta tụ tập ở đây, cho nên cố ý dùng thủ đoạn này để mà uy
hiếp!

Mọi người lại gật đầu.

Hoàng Y Thiếu Nữ lúc này lên tiếng:

– Hóa Tử thúc thúc nói quả không sai, nhưng vẫn còn một điểm phải bổ sung. Tần Lãm Phong lên tiếng:

– Thanh muội có cao kiến gì, cứ việc nói ra để chúng ta cùng bàn bạc. Hoàng Y Thiếu Nữ chớp mắt nói:

– Theo muội nghĩ sự việc xảy ra nơi này hình như đã có đệ tử Ngũ Âm Giáo mai phục. Lần trước sau khi thất bại bọn chúng chắc không cam tâm, chắc sẽ nhân cơ hội giáo này mới chấn chỉnh để lấy uy tín, chúng có thể tấn
công quý bảo thêm lần nữa.

– Đúng!

Xã Đạo vừa lên tiếng tiếp lời của nàng nói:

– Đạo gia ta cũng nghĩ như vậy nhưng chưa kịp nói ra thì con nhóc này đã nói rồi! Lão Hóa Tử vội nói:

– Như vậy chúng ta mau lập tức chuẩn bị phòng ngoại nhân xâm phạm. Bảo chủ Đồng Không liền đứng dậy chắp tay hành lễ nói:

– Vì sự an nguy của bổn bảo đã khiến các chư vị anh hùng phải bận tâm, lão phu xin thành thật cảm tạ!


Lão dứt lời giơ chung rượu trong tay lão quay khắp một vòng mời mọi người cạn ly. Tần Lãm Phong quay mặt về phía Phong Tăng nói:

– Phong bá bá, xin cho Phong nhi được biết tình hình gần đây của Ngũ Âm Giáo? Phong Tăng gật đầu đáp:

– Từ khi ngươi một mình dẹp tan Ngoại Tam Đường của giáo phái này, chủ
Đường Chủ Ngoại Tam Đường bị quở trách, lại đánh mất Huyền Đàn Ấn, nên
tên súc sanh Khưu Tuấn Nhân tức giận định đập chết gã. May mà nhờ các
tên khác xin cho, tội chết tha được, nhưng tội sống khó tha, bắt hắn
phải lập công chuộc tội. Đồng thời mời cao nhân đến đảm đương Ngoại Tam
Đường gia hạn nội trong một tháng và tìm cho được Huyền Đàn Ấn, nếu như
không hoàn thành sẽ dùng giáo quy để trừng phạt!

Tần Lãm Phong tiếp hỏi:

– Phong bá bá có biết tân chủ đường là nhân vật nào không? Phong Tăng lắc đầu đáp:

– Cái này ta không rõ, chỉ nghe hắn là một tên ma đầu nơi biên ngoại cực lợi hại. Xã Đạo đứng bên cạnh trợn mắt xen vào nói:

– Lợi hại cái con khỉ! Đạo gia ta chỉ coi như khúc xương khô mà thôi! Lão Hóa Tử ngửa đầu nốc cạn chung rượu, lên tiếng:

– Ngươi đừng quá khoác lác, tuy Đường Chủ Ngoại Tam Đường là ai Hóa Tử
ta cũng chưa biết, nhưng ta đoán hắn còn lợi hại gấp mấy Ngọc Diện La
Sát Ôn Tử Kỳ!

Hoàng Y Thiếu Nữ liền lên tiếng:

– Hóa Tử thúc thúc nói quả không sai. Thanh Nhi và Phong ca lúc ở Ngọc
Môn Quan có gặp được một tên đệ tử Ngũ Âm Giáo. Không cần nói, y phục
trên người của gã cũng chứng minh điều này!

Lão Hóa Tử gật đầu tiếp:

– Không sai, theo việc này mà suy ra tên cầm đầu tức là một nhân vật phi thường. Xã Đạo lên tiếng:

– Phục trang của hắn như thế nào, hãy nói cho ta được biết?

Lão Hóa Tử đáp:

– Nghe nói giáo phái này lấy năm sắc màu: vàng, lam, trắng, đen làm y
phục, chủ đường chủ mặc màu đỏ, đường chủ màu vàng, lam dành cho phân
đường chủ, màu trắng đà chủ, màu đen là phân đà chủ còn lại đệ tử mặc
thanh y, trước ngực có thêu cái đầu lâu trắng hếu, kết lại thành cánh
hoa lại có một sợi tơ đỏ xuyên qua, giống như cái vòng đeo cổ, đấy là
giáo huy của Ngũ Âm Giáo.

Phong Tăng vội xen vào nói:

– Vậy giáo chủ của chúng mặc màu gì? Lão Hóa Tử lắc đầu nói:

– Điều này Hóa Tử cũng không biết!

Bảo chủ Đồng Không chợt nhớ ra một chuyện, quay mặt về phía Tần Lãm Phong.

– Tần Thiếu hiệp, Lâm cô nương ngày trước có ghé qua bổn bảo, nhưng vì thiếu hiệp không có trong bảo, nên đã vội bỏ đi.

Tần Lãm Phong vội hỏi:

– Nàng có nói vì chuyện gì?

– Không có, nàng chỉ nói sau này tất trở lại. Tần Lãm Phong thở dài một tiếng đáp:

– Tại hạ ngày mai vì có ước hẹn phải lên Ngũ Chỉ Sơn, không thể chờ nàng được. Nếu sau này nàng có trở lại, xin bảo chủ nhắn giùm, nàng có tìm
được tung tích của sư muội chưa? Nếu có xin giữ nàng lại. Trong thời
gian đợi vãn bối trở về, xin bảo chủ chiếu cố đến nàng.

Hoàng Y Thiếu Nữ cũng lên tiếng phụ họa:


– Lâm tỷ tỷ đã tiện nữ cũng bằng, mong Bảo chủ thay tiện nữ hỏi thăm nàng.

– Lão phu xin tuân lệnh.

Lúc này tiệc rượu đã tàn, bảo chủ Đồng Không ra lệnh cho thuộc hạ dọn bàn, rồi mọi người ngồi uống trà đàm đạo…

Bất chợt Tổng Quản Châu Hồng từ bên ngoài hấp tấp phóng vào đại sảnh, mặt biết sắc nói:

– Khởi bẩm Bảo chủ, bên ngoài có một đám người Ngũ Âm Giáo đang muốn xông vào mong bảo chủ hãy mau định đoạt.

Mọi người nghe xong đồng loạt đứng dậy phóng ra ngoài bảo.

Họ vừa ra đến nơi thấy một đám người Ngũ Âm Giáo đang ra tay giao đấu
với các đệ tử canh cửa, trong đó có hai lão già khoảng lục tuần võ công
cực kỳ lợi hại, bất cứ đệ tử đụng phải hai lão, cũng đều bị chết.

– Dừng tay!

Bảo chủ Đồng Không hét lên một tiếng, khiến tất cả những kẻ đang giao đấu giật mình, buông tay thối lui ba bước.

Bảo chủ Đồng Không tiến về phía trước lên tiếng hỏi:

– Các ngươi sao dám xâm phạm bổn bảo, lại còn ra tay giết hại đệ tử nói
mau! Một trong hai lão già mặc hoàng y cất tiếng cười the thé đáp:

– Ta khuyên các ngươi hãy mau quy thuận bổn giáo, nếu như không, hôm này lão phu thề rằng sẽ san bằng Đồng Gia Bảo không chừa một con gà, con
chó nào.

Tần Lãm Phong trông thấy lũ người Ngũ Âm Giáo lại nhớ đến cái chết của
huynh đệ đồng môn liền hét lớn một tiếng, nhằm lão già mặc hoàng bào nọ
quét ra một chưởng.

Hoàng Y Thiếu Nữ sợ chàng có sơ suất vội phóng theo tiếp ứng.

Lão già mặc hoàng bào phía bên phải liền chặn nàng lại, xuất chưởng phóng ra vun vút.

Bên này hoàng bào lão nhân đang bị vây trong lưới chưởng của Tần Lãm
Phong, tình hình này chỉ chốc lát sẽ có một cái thây hoàng bào bị chết
dưới chưởng của chàng.

Nhưng lão già nọ vẫn liều mạng đưa chưởng chống đỡ loạn xạ.

Hoàng bào lão nhân đang giao đấu với Hoàng Y Thiếu Nữ thấy vậy vội phóng lại tiếp chiêu, lão tả chưởng đưa lên quét về phía sau lưng của chàng.

Hoàng y lão nhân này có thể nói là đã gặp chuyện xui xẻo, vốn là Tần Lãm Phong căm hận những kẻ đánh lén sau lưng, cho nên chàng vận đến tám
thành công lực, quét về phía sau một chưởng nhanh như điện chớp.

Hoàng bào lão nhân ở đằng sau vừa mới đẩy ra một chưởng bỗng cảm thấy
một luồng kình phong mãnh liệt như Thái Sơn ập đến, buột miệng kêu lên
một tiếng “Không xong rồi!” thu vội chưởng về.

May mà lão ứng biến cực nhanh, nhưng cũng bị chưởng lực của chàng đẩy lùi năm bước, nếu như không sợ rằng cũng khó toàn thây.

Tần Lãm Phong giao đấu với định thủ sau lưng, nhưng cũng không quên
Hoàng Y lão nhân ở trước mặt, hữu chưởng của chàng đã bức lão thối lui
bảy bước!

Tần Lãm Phong một mình giao đấu với hai cao thủ thượng thừa, nhưng vẫn
bình thản như đang đùa giỡn. Hai lão mặc hoàng bào thấy vậy lửa giận
xung thiên, liền đưa mắt ra hiệu cho nhau, rồi nhất tề giơ song chưởng
đẩy về phía chàng!

Hai lão nghĩ thầm:

– Ngươi tuổi tác như vậy sao có thể bằng được hai người chúng ta hợp lại?

Tần Lãm Phong chỉ cười nhạt, khẽ vận công lực dồn vào hai tay, song chưởng từ đưa ra… bước!

“Bùng Bùng!” Âm thanh chấn động mặt đất, sỏi đá bay tứ tung.

Hai lão già mặc hoàng bào bị chưởng lực cương mãnh tuyệt luân của chàng đẩy lui tám Tần Lãm Phong lại lên tiếng chế nhạo:

– Hai vị nếu không phục cứ việc thử lại lần nữa!

Hai lão trúng ngọn chưởng vừa rồi của chàng, trong lòng đã thầm khiếp sợ, một lão chợt lên tiếng hỏi:

– Xú Tiểu Tử, ngươi là ai?

Tần Lãm Phong nhếch mép cười nói:

– Nói ra sợ hãi ngươi vỡ mật mà chết! Người nói thử coi!

– Tần Lãm Phong.


Hai lão già mặc hoàng bào vừa nghe xong ba tiếng Tần Lãm Phong, bất giác rùng mình! Vốn là hai lão tuy biết Ngoại Tam Đường đã bị một tay chàng
phế bỏ, nhưng hai lão chỉ nghe qua, chưa từng gặp mặt. Nay thấy Xú tiểu
tử trước mặt chính là khắc tinh của bổn giáo, hỏi sao không sợ!

Một lão sắc mặt chợt lộ vẻ gian trá, âm hiểm cười nói:

– Tần Lãm Phong, nếu là ngươi thì càng dễ tính, ta khuyên ngươi mau thúc thủ quỳ xuống đất đi thôi!

Tần Lãm Phong cất tiếng cười lạnh lẽo đáp:

– Việc này rất dễ, nhưng phải xem hai ngươi có bản lĩnh đó hay không?

– Ngươi muốn lão phu thi thố bản lãnh?

– Không sai!

– Được!

Hoàng bào lão nhân thò tay vào trong bọc móc ra một vật, giơ lên nói:

– Ngươi coi đây!

Tần Lãm Phong vừa thấy cái vật trong tay của Hoàng bào lão nhân, mặt bất giác biến sắc kính cẩn nói:

– Thái Cực Phái đệ tử Tần Lãm Phong khấu kiến ấn phù của tổ sư! Chàng vừa nói vừa quỳ xuống đất.

Hai lão già mặc hoàng bào cất tiếng cười đắc thắng, quay mặt về phía bên kia hét lớn:

– Các ngươi mau dừng tay!

Vốn là trong lúc Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ đang giao đấu với hai lão già mặc hoàng bào thì Thần Châu Tam Tuyệt và Bảo chủ Đồng Không,
Tổng quản Châu Hồng cùng các đệ tử trong bảo, cũng đang đánh nhau với lũ đệ tử Ngũ Âm Giáo, bất chợt nghe tiếng hét dừng tay liền ngưng thủ quay đầu lại nhìn…

Người nào cũng thất sắc, phóng đến chỗ Tần Lãm Phong.

Lão già mặc hoàng bào, trong tay đang cầm tín phù của chưởng môn lại lên tiếng:

– Thái Cực Phái đệ tử Tần Lãm Phong nghe đây, vì người dám khinh sư diệt tổ, nay tín phù chưởng môn ở đây, lệnh cho ngươi phải tự vẫn lập tức
không được chậm trễ!

Tần Lãm Phong nghe đến đây, bất giác rơi lệ, nhưng không còn cách nào khác, đành giơ hữu chưởng lên…

– Chậm đã…

Phong Tăng hét lớn một tiếng, đẩy ra một chưởng đánh bạt hữu thủ của chàng, quay đầu về phía hoàng bào lão nhân nói:

– Con khỉ già kia, nếu muốn dùng thủ đoạn âm độc để giết kẻ lương thiện, Phong Tăng là người đầu tiên không để cho ngươi làm được việc đó!

Lão dứt lời, giơ tay định giựt ấn chưởng môn.

Hoàng bào lão nhân lắc người tránh khỏi cú chộp vừa rồi, lại lạnh lùng lên tiếng:

– Ấn phù chưởng môn ra lệnh cho ngươi phải từ bỏ kẻ dám nhiễu loạn trong khi truyền lệnh!

– Phong tử ta không thèm nghe đâu.

Phong Tăng dứt lời lại phóng người định chộp tiếp.

Tần Lãm Phong đứng bật dậy, quét một chưởng như điện về phía vai trái của lão!

Phong Tăng trong lúc không để ý trúng phải một chưởng của chàng, lảo đảo thối lui tám bước.

Tần Lãm Phong mặt mày ai oán đau khổ lên tiếng:

– Phong bá bá xin đừng biến Phong nhi thành kẻ khi sư diệt tổ!

Hoàng Y Thiếu Nữ nước mắt đầm đìa, lòng như dao cắt, nhưng nàng vốn biết người tình của mình tính tình cương trực khó lòng ngăn cản được. Nàng
cắn chặt môi, trong lòng đã chuẩn bị sẵn vạn nhất người yêu có mệnh hệ
gì, cũng tự vẫn theo chàng.

Trong khoảnh khắc này, không gian vô cùng tĩnh mịch, u ám như chờ đợi thần chết giá lâm!

Hoàng Bào Lão Nhân lại đột nhiên lên tiếng:

– Chưởng môn ấn phù lần thứ ba hạ lệnh, nghịch đồ Tần Lãm Phong phải lập tức tự vẫn!

Lúc này Tần Lãm Phong trong lòng tan nát, nghiến răng giơ hữu thủ lên, sắp sửa đánh xuống Thiên Linh Cái của mình…

– Tần công tử dừng tay!

Thanh âm vừa dứt, cục trường bỗng xuất hiện một bóng mỹ nhân, nhìn kỹ lại thì ra Phích Lịch Hải Đường Lâm Như Tuệ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.