Xú Khách Vô Hình Chưởng

Chương 31: Thiên đăng đại hội


Đọc truyện Xú Khách Vô Hình Chưởng – Chương 31: Thiên đăng đại hội

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến ngày mở
Thiên Đăng Đại Hội. Đến trưa quần hùng võ lâm các lộ lũ lượt nhắm Thiên
Sơn phóng đi.

Tần Lãm Phong và Vô Danh Lão Nhân làm như không biết chuyện gì, vẫn vạn
nhàn không chút nôn nóng. Đợi đến khi Hoàng Y Thiếu Nữ mấy lần thúc
giục, mới thay quần áo ra khỏi lữ quán, nhắm Thiên Sơn phóng đi.

Ba người vừa lên đỉnh núi thì trời cũng vừa tối, cả ba đưa mắt nhìn quang cảnh một lượt.

Thân Lậu Ma Cơ vì Thiên Đăng Đại Hội đã phí không ít tâm huyết…

Vốn là giải đất rộng năm mươi trượng vuông trên đỉnh núi, để mấy chục
cái trường kỷ, quan khách tới tham gia có thể ngồi lên đó để quan sát.
Trường kỷ đối diện với một cái đài cao hơn một trượng, nghi lễ rất
nghiêm trang. Phía bên trái nơi góc đài đặt một cái rương gỗ, dựng lên
cao hơn đầu người. Hình như chưa đến giờ nên Thân Lậu Ma Cơ, Đại Mạc Tam Thoa vẫn chưa xuất hiện.

Hoàng Y Thiếu Nữ đưa mắt nhìn cái rương gỗ ở trên đài, kế đến lại liếc nhìn quần hùng xung quanh một lượt, rồi lên tiếng:

– Phong ca, Hóa Tử thúc thúc cũng đã đến rồi!

Tần Lãm Phong nhìn theo tay của nàng, quả nhiên chàng thấy Lão Hóa Tử và Xã Đạo ngồi ở hàng ghế sau cùng, đang hoa chân múa tay giống như đang
bàn luận một chuyện gì đó.

Chàng thấy vậy liền ra hiệu cho Hoàng Y Thiếu Nữ cùng Vô Danh Lão Nhân tiến về phía đó.

Hoàng Y Thiếu Nữ tiến tới đã ngã đầu vào ngực Lão Hóa Tử. Lão Hóa Tử
thấy nàng đã thoát hiểm cũng được an ủi phần nào, vui mừng hỏi:

– Thanh nha đầu, có phải lần này Xú Tiểu Tử đã cứu ngươi thoát hiểm!

– Phải đó, còn có công của Phích Lịch Hải Đường tỷ tỷ.

Tần Lãm Phong bước lên một bước, mặt hướng Xã Đạo thi lễ hỏi:

– Lão tiền bối trúng độc Lãnh Vụ của Đại Mạc Tam Thoa, sức khỏe đã bình phục chưa? Xã Đạo cười một cách ngốc nghếch đáp:

– Sau khi trúng độc Xú Hóa Tử dẫn đạo gia ta đến một nơi, cho ta ăn mấy
viên hàn dược màu đen gì đó, toàn thân toát mồ hôi, sau đó đã hoàn toàn
bình phục!

Lão dứt lời đưa mắt nhìn Ngân Phát Lão Nhân đang đứng sau lưng chàng bất giác thất kinh.

Lão Hóa Tử cũng vừa nhìn thấy, nghĩ thầm:

– Lẽ nào, đây không phải là giáo chủ Ngũ Âm Giáo?

Lão nghĩ đến đây, mặt biến sắc, giơ chưởng nhắm Ngân Phát Lão Nhân quét ra. Tần Lãm Phong cất tiếng cười đưa tay ngăn lại nói:

– Tiền bối không nên hiểu lầm, vị tiền bối đây là người bạn mới quen biết của vãn bối.

Lão đến đây lần này cũng là để giúp tại hạ phá Thiên Đăng Đại Hội, chứ không phải là giáo chủ Ngũ Âm Giáo.

Lão Hóa Tử và Xã Đạo nghe chàng giải thích như vậy, nhưng trong lòng vẫn không ngớt nghi hoặc, tròn mắt nhìn chằm chặp Ngân Phát Lão Nhân.

Tần Lãm Phong lại thêm vào nói:

– Vị tiền bối này không muốn để người khác nhìn thấy mặt thật, cho nên vãn bối mới cho lão mượn mặt nạ để dùng.

Hai lão nghe xong lập tức xóa bỏ nỗi nghi ngờ, Lão Hóa Tử chắp tay thân thiện hỏi:

– Xin hỏi tôn hiệu của bằng hữu đây?

– Vô Danh Lão Nhân.

Vô Danh Lão Nhân cố ý cao giọng đáp, thanh âm lạnh lùng!

Lão Hóa Tử và Xã Đạo nghe vậy trong lòng không vui, quay đầu lại hỏi Tần Lãm Phong:

– Hai ta vừa tới đây. Xú Tiểu Tử, ngươi có dò la được chút tông tích gì của Phong hòa thượng không?

Tần Lãm Phong lắc đầu, đưa tay chỉ cái rương gỗ trên đài nói:

– Phong tiền bối bị người ta tẩm dầu, bọc sáp, đang bỏ ở trong kia! Hai lão nghe đến đây, mặt biến sắc trừng mắt hỏi:

– Thật không?

– Vãn bối không dám dấu giếm.

– Vậy ngươi vẫn còn đứng đây làm gì, sao không mau đi cứu lão.

Hai lão dứt lời đang định phóng người lên đài, Tần Lãm Phong liền đưa tay ngăn lại nói:

– Hai vị tiền bối không nên nóng nảy đợi đến lúc châm lửa rồi hãy tính! Xã Đạo trợn mắt giận quát:

– Nói bậy! Để lúc châm lửa thì Phong hòa thượng có lẽ sẽ thành tro rồi! Lão Hóa Tử cũng không bằng lòng xen vào nói:

– Xú Tiểu Tử bây giờ ngươi đã thay đổi rồi!

– Vãn bối không dám.

Lão Hóa Tử cao giọng nói:

– Vậy sao ngươi đối với sự an nguy của Phong bá bá không chút quan tâm gì hết? Tần Lãm Phong giơ tay chỉ Vô Danh Lão Nhân đáp:

– Lão tiền bối còn có chỗ không hiểu, không phải vãn bối mà vì vị tiền
bối đây có một kế sách đảm bảo sẽ cứu được Phong bá bá bình yên vô sự.

Lão Hóa Tử và Xã Đạo cùng đưa mắt nhìn Vô Danh Lão Nhân, thấy mặt lão
không lộ chút tình cảm nào, hình như không coi chuyện này vào đâu, trong lòng nghi hơn quay đầu lại hỏi Tần Lãm Phong:

– Người dám tin lời hắn.

Tần Lãm Phong gật đầu đáp:


– Vãn bối không những chỉ tin, mà còn đảm bảo không có chuyện gì xảy ra.

– Lão Hóa Tử ta rất hoài nghi!

– Đạo gia ta cũng không dám tin!

Vô Danh Lão Nhân nghe đến đây, phá lên một tràng cười lạnh lẽo, rồi trừng mắt tức giận nhìn hai lão.

Tần Lãm Phong lại nói:

– Hai vị tiền bối xin đừng nóng vội, vạn nhất có chuyện gì xảy ra với Phong bá bá, cứ việc hỏi tội vãn bối đây!

Chàng dứt lời đưa tay ra hiệu cho năm người cùng ngồi xuống.

Đột nhiên trong không trung vang lên tiếng truyền âm nhập mật nhỏ như muỗi mòng của Phong Tăng lọt vào tai Lão Hóa Tử và Xã Đạo:

– Ta không ngờ hai người không có chút đạo nghĩa nào, Phong Tử ta đang
gặp nguy hiếm, hai người lại ngồi đó nhìn, thật uổng công ta kết giao
bạn hữu với ngươi!

Lão Hòa Tử kinh ngạc quay qua hỏi Xã Đạo:

– Xã Đạo! Những lời cầu cứu đã dùng truyền âm nhập mật của Phong hòa thượng lúc nãy, không biết ngươi có nghe thấy không.

– Đạo gia ta nghe rất rõ ràng, mặc bọn chúng đi, ta với ngươi cứ việc ra tay trước. Hai lão nói xong đứng bật dậy nhằm phía đài cao lướt đi…

Tần Lãm Phong đưa tay ngăn lại, nhưng Vô Danh Lão Nhân liền xen vào nói:

– Hừ! Mặc kệ chúng đi, không ngờ Thần Châu Nhị Tam Tuyệt lại ngu ngốc như vậy, thật khiến lão phu tức cười thật!

Lão Hóa Tử và Xã Đạo nghe đến đây liền dừng bước, quay đầu lại nhìn Vô Danh Lão Nhân tức giận quát hỏi:

– Con ngựa già kia dám cười hai chúng ta ngu hả? Vô Danh Lão Nhân lạnh lùng hỏi lại:

– Lẽ nào hai người lại cho rằng mình khôn? Xã Đạo không nén được tức giận quát:

– Ngươi nói xem, Đạo gia ta và Xú Hóa Tử ngu ở chỗ nào, nếu nói không được chúng ta sẽ đánh gãy hết răng chó của ngươi đó!

Lão dứt lời bước đến ngồi phịch xuống ghế đưa tai lắng nghe.

Vô Danh Lão Nhân đang định mở miệng, nhưng Hoàng Y Thiếu Nữ sợ rằng ba
lão lời lẽ qua lại sẽ dẫn đến xung đột, vội xen vào giảng hòa nói:

– Hóa Tử thúc thúc và Xã Đạo tiền bối không nên tức giận, những lời nói
vừa rồi của vị tiền bối vô danh đây không phải là không có lý.

Lão Hóa Tử sắc mặt u ám nói:

– Nha đầu! Ngươi lại đi bênh vực người ngoài hả? Hoàng Y Thiếu Nữ mỉm cười đáp:

– Hóa Tử thúc thúc đừng cho rằng Thanh Nhi bênh vực người ngoài. Tiếng
truyền âm nhập mật vừa rồi của Phong bá bá, Thanh Nhi cũng có nghe thấy, nhưng…

– Người đã nghe thấy vậy còn những cái gì nữa?

– Bởi vì nơi phát ra thanh âm đó rất mơ hồ!

– Vậy ngươi nói coi?

Hoàng Y Thiếu Nữ suy nghĩ một chút rồi đáp:

– Hóa Tử Thúc Thúc, thúc thúc nghĩ coi, bất luận người có công phu cao
đến đâu khi đã bị bó sáp, lại đặt trong cái rương gỗ kia, Thanh Nhi nghĩ người không thể nào thi triển được truyền âm nhập mật thành công!

Lão Hòa Tử và Xã Đạo, nghe những lời đối đáp vừa rồi, của nàng cũng cứng miệng!

– Nghe rõ chưa, các ngươi tuổi tác cao như vậy, còn không bằng cô nương
nhà người ta! Vô Danh Lão Nhân ở bên cạnh lên tiếng chọc ghẹo, hai người Lão Hòa Tử và Xã Đạo tuy rằng tức, nhưng bởi vì mình đuối lý, đành phải nuốt giận mà nghe.

Tần Lãm Phong lúc này xen vào nói:

– Nhị vị tiền bối vì quá quan tâm Phong bá bá, nên mới bị những lời lúc
nãy làm cho mê hoặc, đây chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.

– Phong ca nhìn kìa!

Hoàng Y Thiếu Nữ vừa nói vừa đưa tay chỉ sườn núi trước mặt. Tần Lãm
Phong nhìn theo hướng chỉ của nàng, chỉ thấy dưới sườn núi có tám thiếu
nữ đang khiêng một chiếc kiệu trổ thuật phi hành, nhằm đỉnh núi lướt
nhanh như gió.

Một lát sau, chiếc kiệu đã dừng lại bên đài nọ, quần hùng có mặt xung quanh thấy vậy cũng xôn xao!

Phương Lan, Phương Vân chia nhau đứng ở hai bên kiệu, Đại Thoa Phương
Phụng vẫn chưa thấy xuất hiện. Chiếc kiệu vừa dừng hẳn. Phương Vân,
Phương Lan hai người liền đưa tay vén kiệu…

– Ha!

Quần hùng võ lâm hơn mấy trăm người bất chợt trông thấy dung mạo của
Thân Lâu Ma Cơ kinh ngạc không thốt ra lời, cục trường im phăng phắc
không một tiếng động!

Bởi vì luận về tuổi tác, Thân Lâu Ma Cơ ít nhất đã ngoài sáu mươi, nhưng mặt mụ vẫn tươi như hoa, môi đỏ chúm chím, thân hình yểu điệu, giống
như một thiếu nữ đôi mươi, tuyệt mỹ lạ thường?

Thân Lâu Ma Cơ bước xuống kiệu, đưa mắt nhìn quần hùng một lượt, rồi khẽ hỏi Phương Vân, Phương Lan:

– Sao chưa thấy Phụng Nhi đến.

Phương Vân, Phương Lan đồng thanh trả lời:

– Khải bẩm sư phụ, đại tỷ ba ngày trước có việc, phải ra ngoài, đến giờ chưa trở về. Thân Lâu Ma Cơ trầm ngâm một lúc nói:


– Quần hùng võ lâm đã tề tựu đông đủ, không thể vì nó mà sai hẹn, các ngươi mau dặn dò thuộc hạ mở hội.

Mụ vừa dứt lời thân hình lay động bay lướt lên trên đài.

Phương Vân, Phương Lan liền lướt theo. Nhị thoa sau khi lên đến đài, liền quay mặt xuống khom lưng hành lễ một cái rồi nói:

– Thần Đăng Đại Hội lần này, khiến các vị lặn lội ngàn dặm đến đây, gia
sư rất là vinh hạnh, nơi đây hẻo lánh quê mùa, không bằng được Trung
Nguyên phồn thịnh, xin chư vị đừng trách cứ!

Nhị thoa, Phương Vân, vừa dứt lời, quần hùng phía dưới liền vỗ tay tán thưởng. Phương Vân ngừng một chút rồi tiếp:

– Tiện nữ xin thông báo nội dung của lần Thần Đăng Đại Hội này. Nhị thoa dứt lời, đưa tay chỉ cái rương gỗ dựng bên góc đài nói:

– Trong đây hiện đang giam giữ Phong Tăng người đứng đầu Thần Châu Tam
Tuyệt, lão hiện nay đã bị tẩm dầu và bọc sáp toàn thân, đợi đến giờ sẽ
mở rương châm lửa, chốc lát đây các vị sẽ được thưởng thức!

Ả vừa dứt lời, dưới đài bỗng xôn xao, tiếng bàn tán thảo luận vang lên
không ngớt! Lão Hóa Tử và Xã Đạo lúc này lóng nòng như lửa đốt!

Tần Lãm Phong và Vô Danh Lão Nhân vẫn điềm nhiên như không hay biết!

Hoàng Y Thiếu Nữ vì tin tưởng người tình chắc có diệu kế giải cứu Phong Tăng cho nên vẫn không chút kích động.

Xã Đạo cuối cùng không chịu được nữa, đứng bật dậy hét lớn:

– Ta hỏi đám cô nhi quả phụ các ngươi, Phong hòa thượng trước nay không
có thù oán gì với các ngươi, sao lại dùng hình phạt ác độc như vậy để
trừng trị lão, nói mau!

Nhị thoa Phương Vân nhếch mép cười lạnh lẽo hỏi:

– Các hạ có phải Xã Đạo, người đã trúng độc Lãnh Vụ của Thân Lâu Mê Hồn Đại Pháp?

– Đạo gia ta có phúc lớn đâu dễ chết ngươi cứ chống mắt mà coi!

– Việc gì phải nóng giận như vậy?

– Nếu muốn đạo gia ta không tức giận trừ khi các ngươi thả Phong hòa thượng. Nhị Thoa Phương Vân khinh bỉ đáp:

– Những lời này của tôn giá quá ngây thơ, báo cho ngươi biết, chỉ cần
Tần Lãm Phong xuất đầu lộ diện giải quyết món nợ với tiểu sư muội ta,
chúng ta lập tức thỏa mãn mong muốn của ngươi!

Tần Lãm Phong nghe đến đây liền đứng dậy cao giọng xen vào nói:

– Tại hạ đến đây đã lâu, các vị muốn giải quyết thế nào, xin cứ cho biết!

– Vân nhi tránh ra!

Thân Lâu Ma Cơ dứt lời quay mặt về phía Tần Lãm Phong hỏi:

– Ngươi có phải là Tần Lãm Phong?

Tần Lãm Phong thấy giọng nói của mụ hòa nhã, cũng khách khí đáp:

– Chính là vãn bối, xin vấn an ngọc thể lão tiền bối. Thân Lâu Ma Cơ cười nhạt hỏi:

– Ngươi vì sao đánh gãy tay tiểu đồ đệ Trại Đông Thi của Lão Nương!

– Bởi vì ả thừa lúc vãn bối vận công điều tức dám cướp đoạt Hỏa Linh Chi trong người vãn bối!

Thân Lâu Ma Cơ biến sắc mặt nói:

– Hừ! Theo lão nương được biết, đệ tử ta đã không lấy được Hỏa Linh Chi
trong người ngươi, ngươi cũng nên bỏ qua cho ả, sao lại đuổi tận giết
tuyệt, lần gặp gỡ thứ hai ngươi đã đánh gãy tay ả, làm như vậy có quá
đáng không?

Tần Lãm Phong nghe đến đây hơi giật mình đáp:

– Tiền bối nói lời này có phải vì quá tức giận mà trách người hay không, lúc đó ả không chịu buông tha cho vãn bối, cho nên vãn bối bất đắc dĩ
ra tay trừng phạt!

– Hừ! Nói như vậy ngươi thật không coi lão nương vào đâu?

– Lúc đó vãn bối không biết ả là lệnh đồ của tiền bối!

– Nếu biết thì sao?

Tần Lãm Phong nhếch mép cười ngạo mạn nói:

– Vãn bối ghét nhất kẻ nào ỷ mạnh hiếp yếu, nếu như vãn bối biết rằng ả
là môn hạ của một người danh chấn giang hồ như tiền bối thì…

– Thì sao?

– Hừ! Vãn bối ra tay có thể còn nặng hơn! Thân Lâu Ma Cơ giận mặt trắng bệch lại hỏi:

– Khẩu khí lắm! Ngươi nếu tự đánh gãy tay mình, Lão Nương sẽ có thể
không truy cứu việc này nữa, lập tức thả ngay Phong Tăng, ngươi thấy thế nào?

Tần Lãm Phong như đinh đóng cột nói:

– Vãn bối khó mà phụng mạng!


Ngươi không sợ Lão Nương hạ lệnh đốt Thiên Đăng!

– Vãn bối cũng muốn thưởng thức truyện lạ này

Chàng nói đến đây không những Lão Hóa Tử và Xã Đạo lửa giận xung thiên, mà quần hùng có mặt xung quanh cũng bất bình!

Hoàng Y Thiếu Nữ cũng cảm thấy Phong ca của nàng hơi quá đáng.

– Xú Tiểu Tử, ngươi dám nói những lời tuyệt tình tuyệt nghĩa này, vậy để đạo gia ta đập chết người rồi sẽ tính!

Dứt lời Xã Đạo giơ chưởng nhanh như chớp, quét về phía chàng một chưởng đầy uy mãnh!

Tần Lãm Phong lách người tránh khỏi ngọn chưởng của Xã Đạo rồi nói:

– Xin tiền bối bớt giận, vãn bối đã nói đảm bảo Phong bá bá được an toàn, tức là đã có chủ ý.

– Xã Đạo, tạm thời hãy nghe lời của nó, nếu có sai lệnh, Lão Hóa Tử ta sẽ không bỏ qua cho nó đâu!

Xã Đạo nghe Lão Hóa Tử nói như vậy, đành nén giận ngồi xuống.

– Châm lửa!

Tám thiếu nữ trên đài, nghe dứt mệnh lệnh của Thân Lâu Ma Cơ, cùng tiến về phía rương gỗ, mở nắp gương, lộ ra một cây sáp lớn.

Tám thiếu nữ khiêng cây cột sáp này đặt giữa đài, tay nắm chặt bó đuốc chỉ đợi nghe lệnh rồi sẽ châm lửa…

Thân Lâu Ma Cơ đưa tay ngăn lại, rồi hướng về phía Tần Lãm Phong hỏi:

– Tần Lãm Phong ngươi không hối hận sao? Tần Lãm Phong vẫn nhếch mép cười đáp:

– Có lẽ người hối hận là tiền bối đó!

Thân Lâu Ma Cơ nghe xong nhưng lời nói này của chàng cho rằng chàng ám
chỉ sau khi đốt chết Phong Tăng thì chàng sẽ thí mạng với mình, nên cũng không lý gì tới, quay lại ra lệnh cho đám đệ tử:

– Châm lửa!

Hai thiếu nữ cầm đuốc, nhằm tim của cột sáp châm lửa.

Thiên Đăng vừa bốc lửa, khói trắng liền loang tỏa khắp xung quanh đài,
mùi khét lẹt của da thịt bị cháy, lại được gió thổi lan ra khắp nơi!

Thân Lâu Ma Cơ và đám đệ tử đứng trên đài chỉ mỉm cười không chút động lòng.

Quần hùng võ lâm ai cũng đưa tay bịt miệng trong lòng nhủ thầm Thân Lâu
Ma Cơ quá tàn bạo, lấy cái hình phạt tàn khốc này để làm trò cười!

Một lát sau cây cột tháp đã cháy đi một nửa, Tần Lãm Phong, Hoàng Y
Thiếu Nữ và Vô Danh Lão Nhân vẫn bình thản trò chuyện, làm như không
biết chuyện gì xảy ra.

Lão Hóa Tử và Xã Đạo trong lòng đau khổ, nhưng mà cây sáp đã cháy hơn
một nửa, có muốn dập tắt cũng vô dụng thôi, cả hai tức giận nghiến răng
nói:

– Xú Tiểu Tử… đợi cái xác này cháy xong, ngươi làm sao mà tìm được một tên Phong hòa thượng còn nguyên vẹn, đến lúc đó ngươi khó lòng mà đào
tẩu!

Thân Lâu Ma Cơ là người lão luyện kinh nghiệm giang hồ, lai thấy Tần Lãm Phong thần sắc không thay đổi đã có chút ngờ vực!

Mụ nghĩ đến đây lớn tiếng hỏi:

– Tần Lãm Phong, ngươi có cảm giác gì với tiết mục Thiên Đăng của ta hay không! Tần Lãm Phong đứng dậy lớn tiếng đáp:

– Quả là tuyệt diệu, nhưng mà quá tàn khốc!

– Ngươi đang hối hận?

– Không sai, tại hạ đang hối hận giùm tiền bối!

– Hối hận giùm ta?

– Chính phải.

– Vì sao?

Tần Lãm Phong chầm chậm nói:

– Cổ nhân có câu nói hổ dữ không ăn thịt con, sư đồ như cha con, thế mà ngươi lại nhẫn tâm đốt chết ái đồ của mình!

Thân Lâu Ma Cơ nghe đến đây, thất kinh biến sắc mặt hỏi:

– Hoang đường, Thiên Đăng rõ ràng là dùng Phong Tăng tẩm dầu bọc sáp mà thành. Xú quỷ ngươi sao dám lừa gạt lão nương!

– Tiền bối không tin!

– Lời nói của người không có căn cứ, khó mà tin được!

– Được! Sự thật sẽ chứng minh điều này, để tại hạ giới thiệu một người quen cho tiền bối được diện kiến.

Tần Lãm Phong nói đến đây, quay đầu về phía Vô Danh Lão Nhân nói:

– Lão tiền bối, vị lão nương này muốn thấy dung mạo của người, xin tiền bối cho thỏa mãn yêu cầu của bà ta một chút!

Vô Danh Lão Nhân nghe đến đây liền đứng dậy, đưa tay lên mặt vuốt nhẹ một cái kéo tấm mặt nạ xuống đưa cho Tần Lãm Phong.

– Ồ! Ồ! Ồ…

Quần hùng võ lâm thất thanh đồng loạt kêu lên một tiếng! Lão Hóa Tử và
Xã Đạo lúc này vui mừng không tả xiết. Hoàng Y Thiếu Nữ cũng không kém
phần nàng nghĩ thầm:

– Chà trách nào Phong ca không chút nôn nóng sợ sệt! Thì ra có chuyện này!

Chỉ có Thân Lâu Ma Cơ và hai ái đồ như đinh đóng cột đứng trên đài, trợn mắt há miệng không nói nên lời!

Vốn là người lấy mặt nạ xuống lúc nãy chính là người đứng đầu trong Thần Châu Tam Tuyệt Phong Tăng!

Đại Mạc Nhị Thoa, Phương Vân, Phương Lan liền phóng vội về phía Thiên
Đăng, dùng tay dập tắt lửa, bóc lớp sáp bên ngoài, rồi đưa mắt nhìn…

Hai ả vừa nhìn đã thét lên lớn một tiếng ngã ra bất tỉnh!

Thân Lâu Ma Cơ đưa mắt nhìn thân người trong lớp sáp, vừa nhìn thấy cặp đùi nhỏ, đã nhận ra ái đồ của mình!

Mụ thấy vậy mặt biến sắc, toàn thân run rẩy, tức giận hét lớn:

– Lão nương thề hôm nay sẽ khai sát giới báo thù cho đồ đệ, tất cả những kẻ có ở đây, suốt kiếp này không thể rời bỏ Thiên Sơn!

Thân Lâu Ma Cơ nói đến đây, đưa tay nắm lấy tay Phương Vân, Phương Lan
nhún mình bốc cao năm trượng, thân pháp quỷ mị lạ thường lướt xuống núi.


Tất cả những kẻ có mặt xung quanh đều bị thân pháp tuyệt diệu này làm
thất kinh đứng sững trên mặt đất, ngay cả Tần Lãm Phong bất giác cũng
phải khen thầm!

Tám thiếu nữ trên đài cũng không dám ở lại, liền phóng người xuống núi!

Lúc này không khí cục trường vô cùng nghiêm trọng, bởi vì không biết Ma
Cơ sẽ dùng thủ đoạn gì để hạ sát thủ, quần hùng quay ra bàn luận, ai nấy mặt đều lộ vẻ nghiêm trọng!

Tần Lãm Phong lúc này lên tiếng:

– Chư vị bằng hữu, tai họa này do tự mình gây ra, tại hạ thành thật xin
lỗi các vị, bây giờ mong các vị đồng tâm hiệp lực cùng xông xuống núi!

Đám người võ lâm không hẹn mà cùng lên tiếng:

– Tần Thiếu hiệp không nên tự trách mình, Thân Lâu Ma Cơ đã vì chuyện
này mà trút hận xuống đầu võ lâm Trung Nguyên, chúng tôi đây bây giờ chỉ biết nghe thiếu hiệp mà thôi!

Tần Lãm Phong thấy quần hùng ưu đãi mình như vậy, hào khí sôi sục, song chưởng chắp lại, quay khắp một vòng hành lễ nói:

– Tại hạ được các vị yêu mến như vậy, cảm thấy hổ thẹn, còn việc điều
khiển đại hội, tại hạ đây tài hèn sức mọn không dám đảm nhận xin chư vị
tha lỗi cho!

– Tần Thiếu hiệp thần công cái thế, chúng tôi đã ngưỡng mộ từ lâu, bây
giờ lại lâm vào hoàn cảnh này, xin thiếu hiệp không nên từ chối để làm
mọi người nản lòng!

Đến nước này Tần Lãm Phong cũng hết cách từ chối đành nói:

– Cung kính không bằng phụng mạng, đã là như vậy, tại hạ quyết đem tâm lực đảm nhận trọng trách này!

Bỗng nhiên lúc này khắp xung quanh chân núi từng đám khói trắng cuồn
cuộn bốc lên! Nếu giáp mặt giao đấu, Tần Lãm Phong há có sợ chi, nhưng
đối với loại Bàng Môn Tà Đạo của Thân Lâu Ma Cơ trong lòng cũng bất giác kinh hoảng!

Quần hùng lúc này cũng hoảng sợ không kém!

Xã Đạo đã nếm mùi vị của Quỷ Họa Phù, nóng ruột thôi thúc Phong Tăng mau nghĩ kế. Phong Tăng tức giận nói:

– Lần trước Phong tử ta trong lúc sơ ý đã trúng phải một thuận của Thuận Lâu Mê Hồn Đại Pháp, lần này Phong Tăng ta sẽ trả lại món nợ đó.

Hoàng Y Thiếu Nữ đứng bên cạnh xen vào hỏi:

– Phong tiền bối, tiền bối có phải muốn niệm Kim Cương Kinh để giải từ tà thuật?

– Ngươi cũng thông minh lắm!

Phong Tăng quay mặt về phía Tần Lãm Phong nói:

– Ứng chiến do người cầm đầu, giải phá tà thuật sẽ do ta phụ trách!

– Phong nhi xin tuân mạng!

Phong Tăng quay đầu nhìn khắp một lượt quần hùng ở xung quanh nói:

– Chư vị, bây giờ khói trắng bốc lên nhất định là do Thân Lâu Ma Cơ đang thi triển đại pháp, khói độc này có tên là Lãnh Hương, nay Phong tử
đang chuẩn bị niệm Kim Cương Kinh để phá giải tà thuật, xin các vị xếp
thành hình chữ nhất đứng sau lưng lão phu, nhất định sẽ an toàn rời khỏi núi.

Hoàng Y Thiếu Nữ đứng bên cạnh mỉm cười xen vào nói:

– Phong tiền bối nghĩ coi, nơi đây quần hùng võ lâm ước hơn một trăm
người. Nếu xếp thành hình chữ nhật sợ rằng phải xếp từ đỉnh núi xuống
tới chân núi, tiền bối chỉ có thể bảo vệ được đoạn đầu, lại nữa nơi nào
Kim Cương Kinh truyền đến, tà thuật lập tức tiêu biến, còn nơi nào
truyền không đến há không phải kinh hiểm hay sao?

Phong Tăng nghe nàng nói có lý liền hỏi:

– Theo ý ngươi thì xoa?

Hoàng Y Thiếu Nữ chớp mắt đáp:

– Theo ý vãn bối, tiền bối không cần phải quá hao phí chân lực để niệm
Kim Cương Kinh, quần hùng ở đoạn sau sẽ dùng biện pháp để phối hợp với
tiền bối để phá trận, phương pháp này bảo đảm mọi người sẽ bình yên vô
sự!

– Phải dùng phương pháp gì để phối hợp với Kim Cương Kinh của ta?

– Những người có mặt ở đây, sẽ cắt ngón tay dùng máu mình để phá giải tà thuật.

– Hay lắm, cứ y như vậy mà làm!

Phong Tăng quay mặt về phía quần hùng cao giọng nói:

– Nhưng lời vừa rồi của cô nương đây các vị có nghe rõ không?

– Chúng tôi đều nghe rõ!

– Vậy chúng ta, y kế mà hành sự!

Phong Tăng dứt lời liền dẫn đầu bước xuống núi, trong miệng không ngừng niệm Kim Cương Kinh.

Lúc này khói trắng đã lên đến lưng chừng núi.

Quần hùng, sau lưng Phong Tăng, ai cũng lấy đầu ngón tay, dùng máu vẫy ra xung quanh.

Nói cũng lạ khói độc phủ khắp xung quanh núi không chỉ sợ Kim Cương Kinh của Phật mà ngay cả khí đụng phải máu của quần hùng vẫy ra cũng lập tức tan biến!

Cứ như vậy hơn trăm người đã thoát khỏi Lãnh Vụ xuống đến chân núi!

Đột nhiên một dãy lửa sáng rực xếp thành một vòng tròn chắn ngay dưới
chân núi, nhìn kỹ lửa này là do hơn một trăm bó đuốc tạo thành!

Ánh lửa chập chờn, bóng người trùng điệp kẻ nào trong tay cũng nắm chắc
binh sáng quắc, cất tiếng reo hò chấn động một trời, nhất tề xông lên
chặn lấy đám người Phong Tăng.

Tần Lãm Phong nghe thấy tiếng reo từ đàng sau vội bốc người lên cao thi triển khinh công phóng xuống chân núi đưa mắt nhìn…

Thân Lâu Ma Cơ đang đứng trên sườn núi mé bên kia đốc thúc mấy trăm tên cao thủ xông lên giao đấu với đám võ lâm Trung Nguyên!

– Đánh rắn phải đánh dập đầu, bắt cướp phải bắt tướng!

Tần Lãm Phong nghĩ đến đây, rú lên một tiếng lanh lảnh chấn động không
trung, thi triển tuyệt thế khinh công, bay qua đầu đám cao thủ này, nhằm chỗ Thân Lâu Ma Cơ bay đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.