Đọc truyện Xú Khách Vô Hình Chưởng – Chương 25: Thân phận mê hồn
Hai người vừa đến Tế Nam Phủ, Tần Lãm Phong nhẩm tính,
hôm nay đã là thứ tám, còn hai ngày nữa mới đến ngày hẹn với Phích Lịch
Hải Đường. Thời gian còn dài, nên cùng với Xã Đạo đi dạo xung quanh Tế
Nam Phủ để thưởng thức phong cảnh.
Mặt trời khuất núi, hai người đến một nơi chung quanh toàn là cát vàng, Tần Lãm Phong bất giác đưa tay chỉ nói:
– Lão tiền bối nhìn kìa…
Xã Đạo nhìn theo hướng ngón tay của chàng, cũng kinh ngạc không ngớt.
Vốn là nơi chân trời xa xa xuất hiện một tòa lầu nguy nga tuyệt mỹ, thoắt ẩn thoắt hiện…
Hai người thấy vậy liền đưa mắt ra hiệu cho nhau thi triển thân pháp, như hai ánh điện xẹt lướt về phía đó!
Kỳ lạ tòa lầu nửa hư nửa ảo này, mỗi lúc một gần. Hai người đang định xông vào để xem.
– Dừng bước!
Hai người đột ngột bị một tiếng hét lớn trên cành cây phía bên trái quát gọi ngưng bước, tiếp theo là một bóng người nhảy xuống trước mặt họ,
nhìn kỹ lại chính là Thần Châu Tam Tuyệt Xú Hóa Tử.
Xú Hóa Tử bước đến trước mặt hai người rồi nói:
– Xú Tiểu Tử, Phong Hòa Thượng đã bỏ mạng nơi đây…
Tần Lãm Phong nghe như chớp giật ngang tai, vội lên tiếng hỏi:
– Lão tiền bối, người nói sao?
– Phong Hòa Thượng có thể hồn đã du Hoàng Tuyền rồi!
Xã Đạo đứng bên cạnh cướp lời hỏi:
– Lão Hóa Tử ngươi nói rõ ràng chút coi Phong Hòa Thượng rốt cuộc là đã chết hay chưa?
Lão Hóa Tử khẽ thở dài một tiếng buồn bã rồi thuật lại những việc đã qua!
Vốn là cách đó không lâu, Phong Tăng và Lão Hóa Tử vừa đến nơi đây, bị
hấp dẫn bởi cảnh tượng huyền ảo này, liền muốn xông vào để xem.
Do Phong Tăng nôn nóng, đã nhảy tót đi Lão Hóa Tử đứng đợi ở đây quá hơn nửa canh giờ, vẫn không thấy Phong Tăng trở lại.
Lão Hóa Tử sợ rằng lão đã gặp phải hung hiểm, lại qua tiếp một canh giờ, vẫn không thấy bóng dáng của Phong Tăng. Lão Hóa Tử nóng lòng như lửa
đốt, đang định liều mạng xông về phía tòa lầu nọ, bất chợt lại gặp được
Tần Lãm Phong và Xã Đạo.
Tần Lãm Phong nghe Lão Hóa Tử thuật qua một lượt, dáng trầm tư suy nghĩ một lúc sau mới lên tiếng:
– Lão tiền bối, cái hiện tượng này nghe giang hồ đồn đại là: Kỳ Ảnh Sa Mạc Hải Thị Thân Lâu?
Xã Đạo trợn mắt tiếp:
– Hoang đường! Hải Thị Thân Lâu là ảo ảnh thuần túy, chỉ có thể nhìn mà
không thấy tòa lầu này ở ngay trước mắt, huống hồ Phong Hòa Thượng đã
vào đó, theo Xã Đạo ta ở nơi đây không phải là trò ma của Quỷ Phủ Đường!
Lão vừa dứt lời bất giác không trung vang lên tiếng nói lanh lảnh, phát ra từ trong tòa lâu đài.
– Tên điên khùng kia, cứ đứng ở đó mà nói có gan hãy tiến vào đây!
– Sao? Đạo gia ta sợ ngươi chắc!
Xã Đạo dứt lời định phóng về phía tòa lầu.
Lão Hóa Tử đột nhiên tỉnh ngộ đưa tay cản Xã Đạo lên tiếng:
– Xã Đạo ngươi không được tiến vào đó, ta đã biết được tên của căn lầu ảo ảnh này.
– Hãy nói mau đừng làm mất thì giờ của Đạo gia ta!
Xã Đạo vừa dứt lời bỗng một luồng sáng bạc bắn về phía ba người…
Tần Lãm Phong thủ pháp như điện, vừa xuất thủ đã chụp được vật nọ, nhếch mép cười không lên tiếng!
Lão Hóa Tử thấy vậy liền lên tiếng hỏi:
– Xú Tiểu Tử, ngươi cầm vật gì trong tay? Tần Lãm Phong cười đáp:
– Vật trong tay vãn bối đây là một mảnh giấy nhỏ, xin tiền bối hãy cho biết người nghĩ gì sau đó sẽ xem cũng chưa muộn.
Xã Đạo gật đầu quay mặt về phía Lão Hóa Tử nói:
– Đúng, ngươi nói trước đi!
Lão Hóa Tử đưa tay lấy bầu rượu trên cây xuống ngửa cổ dốc một ngụm lớn, rồi nói:
– Hóa Tử ta đột nhiên nghĩ rằng, ảo diệu này có thể là Độc Môn Huyền
Thuật Chân Lâu Ma Cơ Cửu Hoa Nương, tên là Thân Lâu Mê Hồn. Cửu Hoa
Nương từ trước tới nay chưa từng đến Trung Nguyên, cho nên cái thuật
Bàng Môn Tà Đạo chỉ nghe giang hồ đồn đại chưa ai được thấy qua. Không
ngờ hôm nay lại gặp được ở đây, Phong Hòa Thượng rất hung nhiều rủi ít.
Tần Lãm Phong thở dài nói:
– Theo lời tiền bối nói, họa này chính là do vãn bối gây ra!
– Ngươi nói sao?
– Thân Lâu Ma Cơ Cửu Hoa Nương đã xâm nhập Trung Nguyên thiết lập Huyền
Thuật Thân Lâu Mê Hồn ở đây, có lẽ định báo thù cho đệ tử Trại Đông Thi, kẻ đã bị tại hạ đánh gãy hai tay bên bờ sông Hoàng Hà bữa nọ…
Tần Lãm Phong chưa dứt lời, bỗng tiếng nói lúc nãy lại vang lên:
– Xú Tiểu Tử đừng quá phách lối, lẽ nào ba tỷ muội ta không khắc chế được ngươi sao lại kinh động đến ngọc thể của ân sư!
Ba người nghe đến đây thất kinh cùng nghĩ thầm:
– Những lời đàm luận lúc nãy không ngờ lại bị người khác nghe được, lũ người này chắc ảo thuật tà đạo gì đây?
Tần Lãm Phong tức giận nói:
– Nếu Phong bá bá có bị đứt một sợi lông tay, tại hạ quyết không để yên cho các ngươi đâu.
Lão Hóa Tử vội lên tiếng:
– Xú Tiểu Tử không nên nóng vội, chúng ta lên mau tìm cách để phá tà thuật này… Xã Đạo xen vào nói:
– Nghĩ con khỉ gì nữa, đợi ngươi nghiên cứu xong Phong Hòa thượng có lẽ đã thành thây ma.
Lão dứt lời quay đầu về phía Tần Lãm Phong nói:
– Hãy mở tờ giấy ra xem, sau đó chúng cùng xông vào một lượt! Tần Lãm Phong nghe thấy vậy liền mở tờ giấy ra xem…
“Muốn cứu Phong Tăng, Xú quỷ phải tự trói mình nộp mạng.”
Xã Đạo xem xong, giựt lấy miếng giấy xé nát vụn, tức giận hét lớn:
– Hoang đường! Hai ngươi mau theo ta! Lão nói xong lại định phóng đi.
Xã Đạo vừa tiến đến gần tòa lầu nọ, đột nhiên bị một sức mạnh vô hình
đẩy bật lại! Tần Lãm Phong thấy vậy, bèn bắt chước theo cách của lão
phóng đi…
– Bịch! Bịch! Bịch!
Chàng lại bị đẩy bật lại giống Xã Đạo.
Tần Lãm Phong không phục, phóng tiếp lần nữa, mấy lần như vậy, chàng bất giác vận lực lên hai tay nhắm tòa lầu nọ quét tới!
Kỳ lạ chưởng lực uy mãnh của chàng như gặp phải sức hóa giải vô hình lập tức tiêu tan!
Lúc này, thanh âm trong trẻo lại vang lên:
– Xú Quỷ, Thân Lâu Mê Hồn ảo diệu vô lường, bất luận công lực của ngươi
có ghê gớm đến đâu cũng không phá được. Bây giờ ta đếm từ một đến mười,
nếu ngươi không chịu thúc thủ tự trói mình, ta sẽ xé Phong Tăng ra thành từng mảnh ném cho các ngươi xem, bây giờ bắt đầu!
Ba người nghe xong lòng nóng như lửa nhất là Tần Lãm Phong, bởi vì chàng mà Phong lão bị liên lụy, đang định nhận lời nhưng Lão Hóa Tử và Xã Đạo vội ngăn lại…
Thanh âm lúc nãy vang lên rõ mồn một!
– Một… hai, ba… tám, chín…
– Dừng lại! Tại hạ chấp nhận điều kiện của các ngươi!
Tần Lãm Phong vừa dứt lời lại quay mặt về phía hai lão nói:
– Nhị vị tiền bối mau cột vãn bối lại, nếu không sợ rằng Phong bá bá sẽ gặp chuyện không may.
Xã Đạo trợn mắt quát lớn:
– Hoang đường, ngươi chấp nhận điều kiện của bọn chúng, chắc gì sẽ có
kết cục tốt hơn, cái trò trẻ con này không gạt được Đạo Gia ta đâu!
– Đúng đó! Xú Tiểu Tử, ngươi tự nộp mình, chưa chắc chúng ta chịu thả
Phong Tăng. Lão Hóa Tử dứt lời, lại quay mặt về phía lầu quát lớn.
– Lũ tà ma ngoại đạo kia, có bản lãnh gì cứ việc thi triển, Hóa Tử ta quyết không chập nhận điều kiện của các ngươi.
Thanh âm trong trẻo lại vang lên.
– Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, ta đếm lại lần nữa, nếu không đồng ý tự trói lúc đó hối hận cũng không kịp!
Rồi giọng đếm lại vang lên.
– Một, hai, ba… bảy, tám, chín, mười!
Tiếng hô vừa dứt, ba người Tần Lãm Phong nét mặt lộ vẻ căng thẳng, không thở mạnh, chờ đợi diễn tiếp theo.
– Bịch! Một tiếng!
Trong lầu bỗng bay ra một vật, Tần Lãm Phong nhanh tay chộp lấy, đưa mắt nhìn…
– Úi chao!
Chàng bỗng khóc rống lên, ngã nhào xuống đất, hôn mê bất tỉnh, lát sau mới dần dần tỉnh lại.
Vốn là vật trong tay Tần Lãm Phong lúc nãy là một cái đùi người!
Lão Hóa Tử và Xã Đạo thấy vậy cũng nhỏ lệ, rồi vội cứu chàng tỉnh lại… Thanh âm trong lầu lại vang lên:
– Xú quỷ! Đây mới là mở đầu, tuồng hay vẫn còn ở phía sau. Mau nhận lời đi!
– Tại hạ đồng ý!
Tần Lãm Phong hét lên, quỳ xuống đất, xong chưởng chắp lại sau lưng, mặt chưởng về phía lầu nọ.
Vừa quỳ vừa tiến.
Lão Hóa Tử và Xã Đạo vội phóng lên chặn chàng lại, Tần Lãm Phong trong lúc nóng ruột nhắm hai người đẩy ra một chưởng.
Hai lão trong lúc bất phòng, bị chưởng của chàng đẩy thối lui năm bước.
Bất ngờ một tiếng “Bộp!” vang lên khô khốc, trước mặt ba người lại có
thêm một vật. Tần Lãm Phong đưa tay nhặt lấy, nhận ra cánh tay trái, có
khoác tăng bào, chàng nghiến răng tiếp tục tiến lên, quyết nộp mình để
cứu Phong Tăng.
Lão Hóa Tử nhìn kỹ cánh tay vừa rồi, bỗng nhiên hú một tiếng! Lộn người về phía trước chặn lại nói:
– Xú Tiểu Tử, mau dừng bước trong việc này tất có quỷ kế! Tần Lãm Phong nghe xong liền nói:
– Tiền bối xin đừng cản bước tại hạ, Phong bá bá vì tại hạ mà để mất đi
một chân, một tay, tại hạ quyết không để Phong bá bá chịu thêm cực hình
nữa!
Lão Hóa Tử đang định mở miệng, chợt nghĩ đến những người trong lầu, nghe được vội ghé vào tai Tần Lãm Phong nói nhỏ.
Xã Đạo đứng bên cạnh cũng không nghe được nửa câu. Tần Lãm Phong nghe xong đổi buồn làm vui hỏi:
– Lão tiền bối không đoán sai chứ?
– Không sai.
Xã Đạo đứng bên cạnh nãy giờ không nghe được, tức giận nói:
– Hai ngươi đang bày tính mưu kế hãm hại Đạo gia ta hả?
Tần Lãm Phong sợ chuyện này bị những người trong lầu phát giác vội ghé vào tai Xã Đạo thuật ra một lượt:
Vốn là Lão Hóa Tử đã nhận ra cánh tay và cái đùi lúc nãy bị cắt từ hai
cơ thể khác nhau, hình dạng không giống với tứ chi của Phong Tăng, nên
đã nhận ra được, quỷ kế của những người trong lầu có lẽ định bắt Tần Lãm Phong làm con tin!
Xã Đạo nghe xong gật đầu nói:
– Ba chúng ta không có cách nào để xông vào, làm sao bây giờ?
Lúc này trong lầu lại vứt ra một cái đùi và một cái tay khác, ba người
do đã đoán ra đạo quỷ kế, bèn không thèm để ý tới, chỉ chuyên tâm nghĩ
cách phá giải Thận Lâu Mê Hồn.
Dưới bóng trăng mờ ào, ba người đi tới đi lui, vẫn không nghĩ ra được
cách giải tà thuật này. Đột nhiên một bóng người phi thân với tốc độ
nhanh như điện xẹt.
Một lát sau cái bóng nọ đã đến trước mặt ba người, trông thấy họ liền vui mừng lên tiếng:
– Thì ra Tần công tử.
Tần Lãm Phong nhận ra là Phích Lịch Hải Đường, vui mừng nói:
– Lâm cô nương đến thật đúng lúc, tại hạ nghĩ đi nghĩ lại đang không
biết làm sao phá giải Thuật Thận Lâu Mê Hồn, không biết cô nương có cao
kiến gì không?
Phích Lịch Hải Đường quét mắt nhìn về phía cao lầu nọ một lượt, rồi nhếch mép cười đáp:
– Việc này cũng không trách được! Công tử là võ lâm chánh phái, làm sao hiểu được nhưng công phu Bàng Môn tà đạo.
Nàng ngừng một lúc rồi tiếp:
– Nói ra cũng hổ thẹn, năm đó gia mẫu vốn là người trong hắc đạo, cho nên tiện nữ cũng biết cách phá quỷ thuật này.
Tần Lãm Phong nghe xong, mừng rỡ vô cùng, nói:
– Đã là như vậy, mong Lâm cô nương giúp cho tại hạ một tay! Phích Lịch Hải Đường gật đầu cười đáp:
– Nhưng tiện nữ chỉ có thể mở được cánh cửa thiết lập Thận Lâu Mê Hồn
Đại Pháp này. Còn những cơ quan bố trí trong Mê Hồn Đại Pháp, lại phải
dựa vào công lực cái thế của công tử!
Tần Lãm Phong chắp tay tạ lễ nói:
– Chỉ cần cô nương mở được cửa trận, những cơ quan bên trong cứ để tại hạ lo liệu.
– Vậy công tử hãy đợi ở đây một lát, tiện nữ đi tức khắc sẽ trở lại.
Phích Lịch Hải Đường dứt lời, thân hình lay động lướt về phía lầu.
Xã Đạo đưa tay chỉ về hướng của Phích Lịch Hải Đường vừa khuất hỏi:
– Xú Tiểu Tử, ngươi nghĩ coi ả có lừa gạt chúng ta không.
– Ngươi đừng lên lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử, Hóa Tử ta tin chắc nàng sẽ trở lại.
Tần Lãm Phong đứng bên cạnh cũng lên tiếng ủng hộ cho nàng, chứng minh Phích Lịch Hải Đường đã cải tà quy chánh.
Ba người đang bàn luận thì Phích Lịch Hải Đường đã trở lại, trong tay
cầm một con chó đen không biết lấy ở đâu, cả ba không hiểu nàng định làm gì?
Phích Lịch Hải Đường thò tay vào trong bọc lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra ba viên hoàng dược đưa đến trước mặt ba người nói.
– Thận Lâu Mê Hồn Đại Pháp, Huyền ảo diệu kỳ, người bình thường nếu lạc
vào trận, tất mê mẩn tâm thần, mất đi lý trí. Chư vị nhận hoàng dược
này, lúc tiến vào trong lầu sẽ không bị tà thuật mê hoặc.
Phích Lịch Hải Đường đưa mắt nhìn một lượt vòng xung quanh, thấy nơi xa
có một cái vỏ ốc liền bước lại nhặt lên, rồi rút kim châm, đâm vào bụng
hắc cẩu, đợi cho đầy máu chó, thuận tay vứt con chó lại, Phích Lịch Hải
Đường lại đưa mắt nhìn ba người nói:
– Ba vị xin theo tiện nữ!
Ba người quay đầu lại, nhắm hướng cửa chính lầu, liệng cái vỏ ốc đựng đầy máu chó về phía đó!
“Bùng!” Chưởng lực của Tần Lãm Phong mạnh như vậy, vẫn không thể nào mở
được cửa. Vậy mà lúc này một chút máu chó bắn đến, cánh cửa bỗng nhiên
lại mở toang!
Tần Lãm Phong hữu thủ nắm chặt cổ kiếm, tả thủ để trước ngực, từ từ tiến vào trong. Lão Hóa Tử và Xã Đạo thì phân nhau tả hữu, Phích Lịch Hải
Đường đi đoạn hậu, mọi người mặt lộ vẻ căng thẳng thận trọng tiến vào.
Bốn người vừa bước qua cửa chính, cảm giác như lọt vào một thế giới khác.
Vốn là trong lầu toàn là kỳ hoa dị thảo quái điểu dị cầm, đang tụ họp
nơi mảnh sân rộng lớn của tòa lầu, giống như đang khoe tài đua sắc!
Bốn người lại đưa mắt nhìn vào trong, thấy một cái hồ sen chắn ngang
trước mặt, trên hồ là một cây cầu chín khúc, nơi đầu kia của cây cầu là
một tòa lầu mỹ lệ, lúc này ánh sáng rực rỡ phát ra tòa lầu, cảnh tượng
đẹp đẽ như tranh!
Đáng tiếc muốn đến được nơi thần tiên phải qua một con đường nhỏ dài
khoảng bốn trượng, ngoài con đường này còn có một con đường cực kỳ hiểm
trở!
Trong bốn người, Xã Đạo kẻ nóng tính nhất, thấy vậy vội xốc tới bước lên con đường nhỏ…
Phích Lịch Hải Đường vội kêu lão dừng bước, đưa tay chỉ con đường khúc khuỷu nọ nói:
– Đạo trưởng xin ngừng bước, chúng ta nên bắt đầu từ đây!
Xã Đạo quay đầu lại nhìn theo hướng ngón tay của Phích Lịch Hải Đường, tức giận nói:
– Tại sao con đường lớn không đi, lại muốn chui vào con đường đáng ghét này, Đạo gia ta đâu phải con nít.
Lão tiếp lời cứ bước tiếp.
Phích Lịch Hải Đường đang muốn giải thích cặn kẽ, nhưng không kịp nữa rồi!
– Bõm một tiếng!
– Rõ ràng là một con đường nhưng Xã Đạo lại bước vào trong suối, Xã Đạo
thấy vậy phản ứng cực nhanh, thấy dưới chân khác lại vội rút chân về,
nhưng chân của lão đã bị ướt tới đầu gối!
Tần Lãm Phong thấy vậy ngạc nhiên hỏi Phích Lịch Hải Đường:
– Lâm cô nương, sao lại như vậy? Phích Lịch Hải Đường đáp:
– Đây là chỗ kỳ diệu của Thân Lâu Mê Hồn Đại pháp, phàm là kẻ nào lạc
vào trong trận, đều phải bị ảo ảnh mê hoặc, nhất là thị giác nhìn trắng
hóa đen, nên không ít kẻ đã bị sa vào cạm bẫy!
Tần Lãm Phong gật đầu như hiểu và rồi nói tiếp:
– Theo lời Lâm Cô nương, chúng ta muốn xuyên qua tà thuật này, tất phải chọn nơi hiểm ác mà đi!
– Chính phải.
– Chúng ta bây giờ phải xuyên qua con đường khúc khuỷu kia, muốn qua cây cầu nọ nên nhắm hồ sen mà bước!
– Tần công tử nói đúng lắm, nhưng hãy nhớ kỹ một điều, trong khi đi bất luận có việc gì xảy ra cũng không được để ý đến nó!
Phích Lịch Hải Đường dứt lời, quay mặt về phía Xã Đạo nói:
– Lúc này tiền bối giẫm phải nước chỉ trách do tiện nữ quá chần chờ, không kịp ngăn lại xin tiền bối thứ lỗi!
Nàng dứt lời liền khom lưng hành lễ. Xã Đạo đỏ mặt đáp:
– Đâu có, có trách là trách Xã Đạo ta không tin có ma thuật, đâu thể oán trách cô nương, bất tất đa lễ!
Thanh âm trong lầu phát ra rõ mồn một:
– Con tiện nhân này chắc là Phích Lịch Hải Đường Lâm Như Tuệ?
– Phải thì sao?
– Dám tùy tiện phá giải Thân Lâu Mê Hồn Đại pháp, tội đáng muôn chết! Đợi lát nữa ngươi sẽ biết!
Phích Lịch Hải Đường tức giận đang muốn thóa mạ, đột nhiên Tần Lãm Phong lên tiếng ngăn lại, nói:
– Lâm Cô Nương mặc kệ nó đi, phá xong mê thuật sẽ tính! Chàng dứt lời liền cất bước về phía con đường khúc khuỷu nọ.
Lão Hóa Tử, Xã Đạo và Phích Lịch Hải Đường vội bám theo, quả nhiên giống như bước vào đất bằng, không có chuyện gì xảy ra.
Bốn người vừa đi vừa nghe thấy những tiếng kêu quái dị rợn người vang lên trong đêm tối.
Âm thanh quái dị này như ma kêu quỷ hờn, lại giống như nộ hải cuồng sơn, có lúc giống tiếng nữ nhân rên rỉ vì tình…
Bốn người bị thanh âm ma quái này kích động, đầu óc mê mẩn!
Nhưng, họ đều là những cao thủ thượng đẳng võ lâm, lại biết trước những
âm thanh này đều là giả tạo, nên đã ngầm vận công định thần, nhằm chống
lại tà thuật.
Một lát sau, bốn người cảm thấy tinh thần phấn chấn trở lại, những thanh âm ma quỷ lúc này hình như cảm thấy không hiệu lực, nên cũng dần dần
tắt hẳn!
– Đồ súc sinh khả ố định chích Xã Đạo ta chắc, ta xem ngươi chạy đi đâu!
Xã Đạo dứt lời song chưởng đưa lên, quét về phía một con ong to lớn đang đậu trên cây…
– Tiền bối mặc kệ nó đi…
Tần Lãm Phong chưa dứt lời, ngọn chưởng của Xã Đạo đã đến trúng đích!
– Bốp một tiếng khô cốc vang lên, Xã Đạo đau đớn thấu xương, gan bàn tay rỉ máu, tức giận cất tiếng thóa mạ…
Vốn là con ong bị song chưởng của Xã Đạo đập hóa ra là một cây đinh dài khoảng ba tấc!
Do rút kinh nghiệm vừa rồi, bốn người càng đề cao cảnh giác, cứ chú tâm
mà đi, không thèm để ý đến những cảnh tượng diễn ra bên đường.
Tần Lãm Phong dẫn đầu, cùng với ba người bước vào đại sảnh của tòa lầu
nọ, chính giữa đại sảnh có ba vị cô nương niên kỷ khoảng hai lăm hai sáu nhan sắc tuyệt mỹ không ngờ bốn người đã vượt qua được Thân Lâu Mê Hồn
Đại pháp, cho nên mặt lộ vẻ tức giận nhìn bốn người.
Thiếu nữ ngôi chính giữa đưa mắt nhìn Tần Lãm Phong, cất tiếng lạnh lẽo:
– Ngươi có phải là tên tiểu tử Tần Lãm Phong, kẻ đã đánh gãy hai tay của tiểu sư muội Trại Đông Thi!
Tần Lãm Phong thấy cả ba còn rất trẻ tuổi mà lại kêu Trại Đông Thi là
tiểu sư muội, biết ba người đã dùng một loại dược liệu để giữ nhan sắc,
chàng thấy vậy cũng không lý gì tới nữa cất tiếng đáp:
– Chính phải! Nhưng tại hạ cũng ba bốn phen bị mụ ám hại, xin hỏi chư vị cô nương danh tánh là chi…
Thiếu nữ ngồi chính giữa lạnh lùng đáp:
– Ba người chúng ta là đệ tử của Thân Lâu Ma Cơ Cửu Hoa Nương, ngươi đã
đi lại giang hồ, tức có nghe qua danh tiếng Đại Mạc Tam Thoa Phương
Phụng, Phương Vân, Phương Lan!
Thiếu nữ nọ vừa dứt lời, Tần Lãm Phong thấy ngoại hiệu này rất xa lạ,
ngay cả Xú Hóa Tử, Xã Đạo nhiều kinh nghiệm giang hồ như vậy, cũng chưa
từng nghe nói qua Thân Lâu Ma Cơ có ba vị nữ đồ!
Phích Lịch Hải Đường đã cùng sống với thân mẫu một thời gian trong tà
giáo, nên biết rất rõ tính cách và bản tánh của Đại Mạc Tam Thoa, bèn
ghé vào tai Tần Lãm Phong nói nhỏ:
– Tần công tử nên chú ý tả thủ của ba người này! Phương Phụng cất tiếng cười lạnh lẽo nói:
– Chú ý cũng vô dụng, Đại Mạc Tam Thoa hạ thủ có người nào mà thoát khỏi!
Ngừng một chút lại quay về phía Tần Lãm Phong hỏi:
– Nói mau! Ngươi đánh gãy tay của tiểu sư muội Trại Đông Thi việc này tính sao? Tần Lãm Phong thấy mụ có ý dọa, tức giận nói:
– Trại Đông Thi bị gãy tay cũng là do mụ tự chuốc họa vào thân, ta
khuyên ngươi mau thả Phong tiền bối, ân oán trước đây sẽ hóa giải từ
đây, nếu như không đừng trách tại hạ không báo trước!
– Đại Mạc Tam Thoa lại sợ ngươi chắc, ta báo cho ngươi biết Phong Tăng
đã bị ta chặt mất tứ chi, lúc này hồn có lẽ đã du địa phủ!
– Ha! Ha! Ha. Trò quỷ này mà cũng gạt được ta sao!
Đại Mạc Tam Thoa thấy quỷ kế đã bị bại lộ, kinh ngạc sửng người, Phương Phụng lại tiếp:
– Những việc khác tạm thời không nhắc đến, hôm nay ngươi đã phá được Thân Lâu Mê Hồn Đại Pháp, tội này cũng đủ nát thây rồi!
Mụ dứt lời, liền đưa mắt ra hiệu cho Nhị Thoa, ba ả hợp chưởng nhắm trượng trung hạ bàn của Tần Lãm Phong quét tới!
Tần Lãm Phong ứng biến cực nhanh vội phất ra một chưởng Đại Địa Phi Sương trong Chấn Thiên Lục…
Cuồng phong ghê rợn, bụi cát ở dưới đất bốc lên mịt mù, Đại Mạc Tam Thoa thấy chưởng lực của mình đã bị thổi tiêu tan mất dạng, đồng thời cũng
bị phản lực đẩy thụt lui ba bước!
Cả ba thất kinh Đại Mạc Tam Thoa thầm biết công lực của mình không phải đối thủ của chàng, tâm thần thay đổi, nảy sinh tà ý…
Chỉ thấy Đại Mạc Tam Thoa vén tay áo bên trái lộ ra ba cổ tay trắng
ngần, ngọn thủ lay động chỉ thấy nơi ngón tay của ba người bắn ra mười
lăm luồng khói vàng, bay về phía người Tần Lãm Phong.
Tần Lãm Phong đang định giơ chưởng lên để đỡ…
– Đây là khói Nhiếp hồn, công tử mau tránh…
Phích Lịch Hải Đường vừa dứt lời, đưa tay gạt chưởng của chàng, thân hình lách qua một bên.
Xã Đạo đứng sau lưng Tần Lãm Phong bất ngờ không kịp tránh né, vội đưa song chưởng lên đánh mười lăm luồng khói vàng đẩy ra…
Phích Lịch Hải Đường đang định lên tiếng ngăn lại nhưng không kịp!
Làn khói Nhiếp Ảnh Hồn đụng phải chưởng lực của Xã Đạo, tản mát ra xung
quanh. Lão Hóa Tử thấy cục diện như vậy, vội nhảy người để tránh né
luồng khói này.
Xã Đạo không biết lợi hại, đang định quét tiếp một chưởng, bất ngờ đầu
óc choáng váng, “Bình!” một tiếng ngã phịch xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Lúc này khói Nhiếp Hồn đã lan tỏa mỗi lúc một rộng, phủ về phía ba người Tần Lãm Phong!
Phích Lịch Hải Đường cũng không biết cách hóa giải, buột miệng hét lớn:
– Tránh mau!
Rồi lộn mình búng khỏi đại sảnh.
Tần Lãm Phong đưa tay đỡ Xã Đạo dậy, cùng với Lão Hóa Tử lướt người rời khỏi tòa lầu, sau khi ra khỏi liền quay đầu lại nhìn…
Một trang viện nguy nga tráng lệ đầy những hoa thơm của lạ, chớp mắt đã trở thành một dải cát vàng!
Phích Lịch Hải Đường bước đến bên cạnh hai người nói:
– Đại Mạc Tam Thoa đã thu hồi Thân Lâu Mê Hồn Đại pháp và rời khỏi rồi!
Tần Lãm Phong chưa kịp mở miệng, đột nhiên trên không trung vang lên một giọng nói:
– Xã Đạo đã trúng phải khói Nhiếp Hồng khắp thiên hạ không có thuốc
giải, mười hai canh giờ sau khắc chết, Phong Tăng do Đại Mạc Tam Thoa
chúng ta tạm thời quản thúc. Ba tháng sau, Tần Lãm Phong ngươi phải đến
để thanh toán món nợ với tiểu sư muội Trại Đông Thi, nếu như quá kỳ hạn, chúng ta sẽ cho lão hòa thượng dở sống dở chết, nhớ đời.
Thanh âm vừa dứt, ba người vẫn đứng sững trên mặt đất nhất thời không nghĩ ra biện pháp gì!
Lão Hóa Tử đưa tay đỡ lấy Xã Đạo quay mặt về phía hai người nói:
– Hóa Tử ta phải đi gặp một người, may ra có thể cứu được Xã Đạo, sau
này sẽ gặp lại! Lão dứt lời, thân hình khẽ lộn mấy cái chớp mắt đã mất
dạng dưới ánh sáng trăng mờ ảo.