Đọc truyện Xú Giai Nhân – Chương 8
Cả triều chìm vào im lặng, không ai nói gì, chỉ đăm chiêu nghĩ ngợi, ai thông minh nhanh nhạy chút cũng đã tìm ra một chút manh mối. Duyệt Lăng Vương vẫn đứng giữa triều dõng dạc đưa ra lí lẽ, ta ngước nhìn hắn, bỗng cảm giác như vừa nhìn thấy một pho tượng sừng sững giữa gió mưa không bao giờ có thể lay ngã.
– Không ai tận mắt nhìn thấy hung thủ hạ độc, điều tra cũng chưa đưa ra kết quả rõ ràng, vậy nên phàm là những ai từng tiếp xúc qua tiểu hoàng tử đều là nghi can cần lưu ý, thánh thượng phạm tội xử như thứ dân, Lệ Phi, người cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, ta cũng không tin lại có một hung thủ ngu ngốc đến độ ở trước mặt bao nhiêu người hạ độc, như vậy chẳng khác nào kêu gọi “Ta là hung thủ đây, đến mà bắt ta rồi đem giết đi”.
Nói xong câu này, Duyệt Lăng vương ngừng lại, nhìn ta đầy ý vị, ta cúi đầu giả vờ không thấy, lặng lẽ đem đôi mắt yêu nghiệt của hắn đánh đồng với mắt cá chết.
Cứ như thế giữa triều chia làm hai phe, một là hoàng thượng cùng Lệ Dung khăng khăng nhất mực bảo ta là hung thủ, nhất quyết đòi chém, một còn lại là Duyệt Lăng Vương khẳng định ta không phải hung thủ, đồng thời đưa ra yêu cầu đưa vụ án này cho hắn xử lý.
Nếu như có thể đưa vào tay Duyệt Lăng Vương, ta nghĩ có lẽ vụ án sẽ nhanh chóng được phanh phui, nhưng mà khả năng xảy ra chuyện này không cao, không nói tới Lệ Dung chết cũng không đồng ý, chỉ riêng hoàng thượng thôi đã là một cửa ải khó khăn. Chuyện con mình bị hại chết mà lại phải nhờ tới đối thủ tra án giúp, hắn chịu sao? Với một người lòng dạ hẹp hòi như hoàng thượng, đáp án là sẽ không có chuyện đó xảy ra.
Đang trong lúc hai bên cãi nhau ầm ĩ, một giọng yếu ớt xen lẫn vào khiến mọi người đồng loạt im bặt.
– Ta có thể chứng minh nàng ấy vô tội.
Ta hoảng hồn ngẩng đầu nhìn bóng dáng đang chậm rãi đi tới, cảm xúc thoáng chốc trào dâng khóe mắt, chỉ muốn ôm nàng mà khóc thật to, chưa đầy một ngày, muội muội mệnh khổ của ta đã gầy yếu đi thấy rõ. Linh Phân tiều tụy dựa vào người một cung nữ, đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, hướng ta mỉm cười yếu ớt, chỉ là đối với hai kẻ ngồi trên cao kia một cái liếc nhìn cũng không có.
Ta nghĩ tiểu Linh Phân đã ẩn biết được kẻ nào là thủ phạm hại chết con nàng.
– Lúc ấy ta ngồi kề sát bên cạnh My Thiền, hơn nữa còn động chạm vào nhau, ta có thể làm chứng My Thiền không hề mang theo kịch độc trên người.
– Nhiếp hoàng quý phi, nàng không cần bao che cho nàng ta, nàng có biết nàng ta là ai không? Nàng ta hãm hại con trai nàng là vì muốn báo thù.
Lệ Dung không nghĩ đến Linh Phân sẽ còn tâm trạng xuất hiện trong lúc này, nhíu mày hướng nàng cướp thế chủ động. Linh Phân chỉ cười lạnh vài tiếng, khóe mắt nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta.
– Lệ Phi nương nương của ta, ngươi là thần thánh sao? Làm sao lại biết My Thiền hận ta? Làm sao lại biết My Thiền muốn báo thù?
– Cái này… nàng ta vì muốn trả thù phụ thân nàng đã bỏ rơi mẹ con nàng ta, còn nàng lại có thể danh chính ngôn thuận làm tiểu thư tôn quý của Nhiếp gia, hơn nữa còn có thể tiến cung làm hoàng quý phi, không phải sao?
Nghe đến đây thì Linh Phân cười to hai tiếng, sau đó lắc đầu, rồi lại cười to, điệu cười như muốn nhạo báng thiên hạ, nhạo bán luôn cả chính bản thân mình.
Nhìn Linh Phân, ta chỉ muốn hướng hoàng đế mà chỉ tay mắng, nếu không phải ta đang bị kềm bởi hai tên thị vệ, có thể ta đã hướng hắn mà tặng cho hai cái tát rồi.
Linh Phân trên danh nghĩa dù sao cũng là vợ hắn, ít nhiều đã bồi cùng hắn một đêm, nay nàng ấy lại vừa phải chịu nỗi đau mất con, thân xác nhu nhược là thế, hắn lại cứ như vậy nhìn nàng, không ban cho một cái ghế ngồi, không đưa ra một lời hỏi thăm, chỉ nhìn lướt qua nhau như người dưng nước lã.
Ta bỗng cảm thấy cay đắng, người nên ngồi trên cái ghế đó, đáng lẽ là Duyệt Lăng Vương mới đúng.
Linh Phân rốt cuộc cũng ngưng cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lệ Dung vẻ mặt bối rối ngồi trên đài cao, cất cao giọng nói tràn đầy giọng điệu khinh thường.
– Hà Lệ Dung, ngươi nghĩ ngươi biết tất cả, nhưng thật ra ngươi chỉ biết một mà không biết mười, ngươi nghĩ ngươi hiểu My Thiền, ngươi nghĩ ngươi hiểu cả ta, nhưng thật ra ngươi lại chẳng hiểu gì. My Thiền nếu muốn hại ta, nàng ấy có nhiều cách đơn giản hơn nhiều, hơn nữa, còn có thể dễ dàng đem theo toàn bộ Nhiếp phủ đến chôn cùng ta…
Nghe đến đây, một vài người không khỏi hít một ngụm khí vào trong bụng mà quay đầu nhìn chằm chằm ta. Ta cật lực cúi đầu, cố gắng đem những ánh nhìn đó biến thành hư vô. Linh Phân nói đúng, giữa nàng và ta có rất nhiều bí mật, mà những bí mật đó, một cái thôi cũng đã đủ đem cả nhà nàng đi tru di tam tộc.
– Ngươi nói nàng ganh ghét ta? Ngươi không hiểu chuyện nhà ta, nên làm sao biết ta mới chính là kẻ ganh ghét với nàng. Ngươi nói nàng muốn báo thù? Nàng báo thù gì? Báo cái gì khi mà nàng trong vòng tay của Hà lão gia còn hạnh phúc hơn ta nằm trong vòng quản lí của Nhiếp phủ? Báo cái gì khi mà nàng ở bên ngoài tiêu diêu tự tại, trong khi ta lại bị nhốt ở cái hoàng cung này ngày ngày đấu đá cùng đám phi tần các ngươi?
Những chữ cuối Linh Phân cơ hồ gào khản cả giọng, sau đó nàng tức tưởi bật khóc, nhào đến ôm chặt lấy ta mà run rẩy. Hoàng đế giận đến tím mặt, bàn tay nắm chặt lấy thành ghế rồng run lên, Lệ Dung bên cạnh đã tái mặt từ bao giờ, chỉ tay lắp bắp.
– Hoàng quý phi chịu nỗi đau mất con, thần trí không tỉnh táo, mau… mau đưa nàng ta về!
Chỉ là các cung nữ có lôi kéo thế nào Linh Phân cũng không chịu buông ta ra, ta cũng không muốn để Linh Phân rời đi, liều mạng ôm chặt lấy nàng, mọi người chỉ có thể thúc thủ vô sách. Thấy vậy, Duyệt Lăng Vương mới tiến lên giải vây.
– Nếu đã được Hoàng quý phi chứng thực, vậy hoàng huynh, xem ra Hà tiểu thư thật sự vô tội.
– Cái này…
– Duyệt Lăng Vương, những người gần gũi tiểu hoàng tử lúc đó chỉ có ta cùng My Thiền, nếu như người nói My Thiền vô tội, vậy chẳng lẽ là ý nói ta mới chính là hung thủ?
Lúc đầu hoàng thượng còn do dự không quyết, chỉ là sau khi nghe Hà Lệ Dung nói xong sắc mặt liền biến, chỉ tay về phía Duyệt Lăng Vương mà mắng.
– Hoàng đệ, ngươi không được nói bừa, Lệ Phi há có thể hãm hại con trẫm?
– Thần đệ chỉ nói Hà nhị tiểu thư vô tội, không nói thủ phạm là Lệ Phi nương nương, thanh giả tự thanh, nếu như hoàng tẩu không có tật giật mình thì không cần phải sợ hãi.
– Ngươi…
Cả hoàng thượng cùng Lệ Phi đồng nhất hướng Duyệt Lăng Vương mà trợn trừng mắt, vẻ mặt như muốn nhào đến ăn tươi nuốt sống hắn. Đến lúc này, một số đại thần thuộc phe cánh của Duyệt Lăng Vương cùng đồng liêu của cha ta đều đứng ra nói giúp, khiến hai người trên kia nhất thời nghẹn họng không biết nói gì.
Linh Phân vẫn còn gục trên vai ta không hề cử động, nàng đã ngất xỉu, có lẽ vì quá thương tâm, có lẽ vì quá mệt mỏi, dù vậy nha đầu này vẫn cố gắng đến đây làm chứng cho ta, khiến cho ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn, càng cảm thấy có lỗi với nàng. Hài tử đã mất, Linh Phân rốt cuộc còn lại cái gì?
Lệ Dung bức bối nhìn mọi người, sau đó không biết nói nhỏ với hoàng thượng điều gì, chỉ thấy hắn hắng giọng ho vài cái ý bảo mọi người yên lặng, sau đó nói với chúng thần tử trước mặt.
– Nếu như Nhiếp hoàng quý phi đã đứng ra cam đoan Hà My Thiền không phải hung thủ, vậy trẫm tạm thời sẽ không truy cứu, nhưng không có nghĩa là nàng ta không có liên quan. Hơn nữa, tối hôm qua, sau sự việc tiểu hoàng tử bị người độc hại, khâm thiên giám đã dâng lên một bản tấu chương, nói rằng cái chết của tiểu hoàng tử là do yêu tinh ở bên cạnh ngai vua tác quái mà thành, trẫm nghi ngờ đó là Hà My Thiền…
– Hoàng huynh, huynh lại có thể tin vào yêu ma sao? Hơn nữa, ngồi bên cạnh hoàng huynh cũng không phải Hà nhị tiểu thư…
– Nói bậy! Lệ Phi xinh đẹp như thiên tiên, nàng nếu không phải là tiên nữ trên trời thì thôi, làm sao có thể là yêu ma? Ngươi thử nhìn gương mặt Lệ Phi cùng ả xem ai giống yêu ma hơn?
Thấy Duyệt Lăng Vương chế giễu mình, hoàng thượng không nhịn được tức giận mà đưa ra ý kiến chủ quan về dung nhan của ta, sau đó liền nhận được tiếng khịt mũi khinh thường từ triều thần bên dưới, đến khi Lệ Dung rối rắm nhìn hắn nghẹn ngào muốn khóc, hắn mới biết bản thân vừa nói sai, bèn tiếp tục hắng giọng nói tiếp.
– Dù nàng ta không phải yêu ma nhưng cũng không tránh khỏi nghi ngờ, vừa liên quan đến yêu ma vừa dính đến cái chết của tiểu hoàng tử, trẫm tuyệt đối không thể giữ nàng ta ở bên. Trẫm lưu tình của cả Nhiếp phủ và Hà phủ mà giữ lại cho nàng ta một mạng, nay phán cho Hà My Thiền đày đi đến vùng núi Nam Vân, không được mang theo gia nhân tài của, tại đó tự sinh tự diệt, đời đời kiếp kiếp không được trở về kinh thành.
– Hoàng huynh…
– Lãnh Ngạo Phong, ngươi là hoàng đế hay trẫm là hoàng đế, trẫm vì mọi người mà giữ lại cái mạng nhỏ của nàng ta, ngươi còn chưa phục?
– Hoàng huynh, Hà nhị tiểu thư chỉ là bậc nữ tử nhu nhược yếu đuối, vùng núi Nam Vân hoang sơ hẻo lánh thế nào mọi người ai cũng biết, nàng làm sao có thể tại đó một mình sống sót?
– Nếu Hà My Thiền không phải yêu ma, trời cao tự sẽ rủ lòng từ bi lưu cho nàng ta một con đường sống. Còn nếu nàng ta thật sự là hiện hình của yêu tinh đến trần gian tác quái, coi như trẫm thế thiên hành đạo, diệt trừ yêu nghiệt. Sống hay chết, đều do chính mạng của nàng ta, thế nào, Hà My Thiền, ngươi phục hay không phục?
Phục, ta đương nhiên phục, giữa sống và chết, ta vẫn đủ tỉnh táo để biết bản thân nên lựa chọn cái nào.
Ta ôm Linh Phân trong lòng mà cười khổ, mạng nhỏ rốt cuộc cũng giữ được, chỉ là không ngờ lại bị đày đi đến cái nơi khỉ không thèm ho cò không thèm gáy, cóc nhái không thèm kêu chim chóc không thèm ỉa Nam Vân Sơn kia. Giữ được mạng là tốt rồi, ta không dám đòi hỏi gì thêm nữa, bèn dập đầu bái ba lạy.
– Dân nữ phục.
Phía trước là Linh Phân đang nằm trong lòng ta cùng Duyệt Lăng Vương đang đứng thẳng. Hoàng thượng, ba lạy này là ta cảm ơn Linh Phân cùng Duyệt Lăng Vương, không phải dập đầu hành lễ với ngươi, ba lạy này chính là mong cho ngươi cùng mỹ nhân bên cạnh mau mau siêu sinh. Hà Lệ Dung, Lãnh Ngạo Thiên, hai ngươi kết thù với ta rồi, cứ chờ ngày rời khỏi cái ngai vàng kia đi. Ta cứ thế, vừa bái lạy vừa âm thầm đưa ra quyết định tày trời của mình.