Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 81: Nhau thai 6


Đọc truyện Xông Vào Ngõ Âm Dương – Chương 81: Nhau thai 6

Độ Sóc nói: “Khí ở khắp nơi trong thiên địa, quỷ con ăn khí mà lớn, sinh khí do thất tình lục dục biến thành. Khuếch đại một loại cảm xúc nào đó có thể khiến sinh khí trở nên dồi dào, nhưng đó giống như hành vi dùng quá nhiều không thể bù đắp. Bệnh tâm lý của những thiếu nữ đó là do cảm xúc nào đó của họ bị khuếch tán, khiến sinh khí nồng đậm, đến thời khắc nồng đậm nhất, Ma Mẫu bỏ quỷ con vào cơ thể thiếu nữ là có thể sáng sinh tối ăn.”

Trần Dương hỏi: “Ý anh là dù trong cơ thể các thiếu nữ có quỷ con, nhưng vẫn có thể cứu các cô ấy?”

“Đúng vậy.”

“Không có thời gian quy định là sáng sinh tối ăn đúng không? Tô Ni Ni sinh quỷ con vào buổi trưa, vừa sinh xong thì Ma Mẫu xuất hiện để cướp quỷ con. Nhưng nó không ăn ngay lập tức mà chờ quỷ con thành thục một lúc rồi mới ăn. Thời gian để quỷ con thành thục không vượt quá một ngày, như vậy nó có thể nhanh chóng bổ sung năng lực, nhưng bồi dưỡng thiếu nữ thành bình dinh dưỡng để sinh quỷ con thì cần một đoạn thời gian nhất định.” Cậu quay đầu nhìn Ngỗi Tuyên: “Ngỗi Tuyên cũng suýt bị theo dõi.”

Cô bé gật đầu nói: “Bọn chúng muốn làm em sợ hãi.”

“Ngỗi Tuyên thông minh, lại ngoan ngoãn đáng yêu, trong mắt đối phương thì cô bé là bình chứa tốt nhất, nếu không chúng sẽ không chọn cô bé dù biết rõ thân thể bé chưa trưởng thành. Bé gái chín tuổi rất dễ sợ hãi.” Trần Dương phân tích.

Ngỗi Tuyên mở to hai mắt trong suốt, miệng cười tủm tỉm. Trần Tiểu Dương khen bé dễ thương, thông minh và ngoan ngoãn, bé thật vui. Mã Sơn Phong nhìn thấy dáng vẻ này của Ngỗi Tuyên, trái tim yếu đuối bị đâm một phát, lập tức móc một nắm kẹo ra đưa cho bé. Trần Dương thấy thế lập tức nghiêm nghị nói: “Trẻ con mỗi ngày chỉ được ăn hai viên kẹo thôi, nếu không sẽ sâu răng.”

Cậu xòe bàn tay ra, ý bảo Ngỗi Tuyên nộp kẹo lại. Cô bé ngoan ngoãn giữ lại hai viên kẹo, còn lại đều nộp toàn bộ cho cậu. Trần Dương vừa định đút kẹo vào túi thì nghe Độ Sóc ho nhẹ.

“Lấy ra.”

Cậu tủi thân do dự không thôi, cuối cùng cũng nộp lại cho hắn. Độ Sóc không nhìn lòng bàn tay đầy kẹo mà trầm giọng nói: “Còn nữa.”

“Trong túi chỉ còn bốn viên, hôm nay em còn chưa ăn.”

Độ Sóc dời tầm mắt lên người Ngỗi Tuyên: “Hôm nay Dương Dương ăn tất cả bao nhiêu viên kẹo rồi?”

Cô bé nhìn hai người, không muốn bán đứng Trần Dương, lại không dám nói dối Độ Sóc, cuối cùng bé nhào vào lòng Cơ Khương: “Khương, ta muốn ăn kẹo.” Thế là Cơ Khương bóc vỏ kẹo cho bé, Ngỗi Tuyên phồng má ngậm viên kẹo trong miệng, ra hiệu bé không thể nói chuyện.

Trần Tiểu Dương đắc ý, chống nạnh nói: “Hôm nay chưa ăn kẹo.”

Độ Sóc hơi híp mắt, kề sát vào tai cậu bảo về phòng kiểm tra. Trần Dương lập tức ủ rũ, cậu đỏ mặt ngoan ngoãn nộp hết kẹo. Hắn thấy thế hơi tiếc nuối. Mọi người ở đây thấy cử chỉ thân mật của hai người cũng không lấy làm lạ mà cúi đầu xem tài liệu.

Cơ Khương che mắt Ngỗi Tuyên không cho cô bé nhìn, Khấu Tuyên Linh thì chậc chậc cảm thán: “Cẩu nam nam.”

Mọi người nghe vậy đều kỳ quái nhìn hắn và Lục Tu Chi, gồm cả Ngỗi Tuyên đã gỡ bàn tay Cơ Khương ra khỏi mắt.

Khấu Tuyên Linh khó hiểu: “Nhìn tôi làm gì?” Hắn thúc nhẹ cùi chỏ vào người Lục Tu Chi đang ngồi cạnh: “A Chi, nói gì đi.”

Lục Tu Chi: “Hức.” Vẻ mặt hắn không vui, môi mím chặt không nói lời nào, mắt nhìn thẳng. Hắn nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng, một lúc lâu mới quay đầu qua hỏi: “Hửm?”

“…”

Khấu Tuyên Linh đỡ Lục Tu Chi dậy: “Ảnh uống say, tôi dìu lên lầu nghỉ ngơi.”

Trương Cầu Đạo hiếu kỳ: “Mùi bia nồng nặc, xế chiều hai người đi uống à?” Hắn vừa đứng dậy nhường đường vừa nói.

Khấu Tuyên Linh đỡ Lục Tu Chi đi qua, cũng vừa đi vừa nói: “A Chi đột nhiên muốn uống rượu, thế là chúng tôi mua hai lốc bia ở quán ăn ngoài tiểu khu. Vốn hơi say, vừa nãy gió thổi đã tỉnh, bây giờ ngồi xuống lại bắt đầu say.”


Mã Sơn Phong hỏi: “Hắn uống bia?”

“Mới đầu không quen, cuối cùng uống sạch.”

Lục Tu Chi đột nhiên dừng lại, Khấu Tuyên Linh đang dìu hắn cũng phải đứng lại. Khấu Tuyên Linh dỗ dành: “A Chi, anh say rồi. Chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi.”

Gương mặt lạnh lùng của Lục Tu Chi không hề thay đổi, hắn liếc nhìn Khấu Tuyên Linh, dường như không nhận ra người quen. Một lúc sau, Lục Tu Chi do dự nói: “Tuyên Tuyên.”

Ngỗi Tuyên quay qua: “Gọi em hả?”

Cơ Khương vội che miệng, kéo cô bé về, ra hiệu bé đừng lên tiếng, sau đó cô ôm bé làm ổ trên sô pha, cùng mọi người vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch hay.

Gương mặt Khấu Tuyên Linh nóng lên như bị bỏng, Lục Tu Chi dựa vào quá gần làm hắn không thoải mái. Lục Tu Chi cúi đầu, ngửi tới ngửi lui trên mặt và cổ Khấu Tuyên Linh, gương mặt đẹp trai trông cực kỳ quyến rũ. Hắn khàn khàn nói: “Là em à.”

Mùi bia đập vào mặt Khấu Tuyên Linh, lần đầu tiên hắn nghĩ, thì ra mùi của năm chai bia cũng có thể làm say lòng người. Hắn nuốt nước bọt một cái, thầm nghĩ phải cố gắng giữ khoảng cách nhất định với Lục Tu Chi: “Anh say rồi, tôi đưa anh về phòng. Bây giờ chúng ta đi lên lầu, anh, anh nhấc chân…”

Lục Tu Chi cười khẽ, bỗng hắn cắn nhẹ lên tai Khấu Tuyên Linh, người sau suýt nữa hét lên, nếu không phải bận tâm mấy ánh mắt còn sáng hơn bóng đèn của đám đồng nghiệp sau lưng, phỏng chừng hắn đã hét lên rồi. Khấu Tuyên Linh nắm cánh tay Lục Tu Chi, nhỏ giọng nói: “A Chi, anh say lắm rồi, chúng ta lên phòng đi.”

“Quay về phòng?” Lục Tu Chi như cười như không nhìn Khấu Tuyên Linh, người sau thấp thỏm bất an gật đầu. Hắn lại hỏi tiếp: “Về phòng làm gì? Hửm? Em ngủ với anh sao?”

Móa ơi!

Khấu Tuyên Linh có thể tưởng tượng đám đồng nghiệp phía sau đang tru như sói và tâm lý thỏa mãn của họ, hắn nhanh chóng kề sát vào người Lục Tu Chi, nắm cánh tay hắn vòng qua người rồi chạy về phòng, trong lòng thầm mắng: Còn nói không say, dọa người!

Kết quả sau khi về phòng, Lục Tu Chi thật sự ngủ say, hắn chắp hai tay đặt trên bụng, tư thế ngủ đoan chính, ngay cả một tiếng ngáy nhỏ cũng không có. Khấu Tuyên Linh trừng mắt nhìn gương mặt đang ngủ say của Lục Tu Chi, tức giận véo véo gương mặt điển trai của hắn.

Dưới lầu, mọi người xem kịch xong cảm thấy mỹ mãn. Mao Tiểu Lỵ vỗ vỗ tay, quét vỏ hạt dưa ném vào thùng rác rồi nói: “Không ngờ ngày thường Lục Tu Chi trông rất chính nhân quân tử, tiên phong đạo cốt, thì ra trong xương toàn là… há há há.”

Trương Cầu Đạo liếc xéo cô nàng: “Em có phải là con gái không vậy?”

“Em nói gì sai?” Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo đối mặt trong giây lát, bỗng hai bên đồng loạt ra tay, chân đá tay đấm không ai nhường ai, giống như hai đứa con nít đang đánh nhau vậy. Cả gương mặt của Mao Tiểu Lỵ bị Trương Cầu Đạo nhéo không còn ra hình dạng, cô vẫn kiên trì hô to: “Trong đầu anh toàn là mấy thứ đen tối đúng không? Anh dám nói vừa nãy không nghĩ đến ý kia của há há há đi!”

“Người trưởng thành bình thường sẽ liên tưởng đến ý kia, nhưng không có ai nói ra miệng.” Mấy ngón tay của Trương Cầu Đạo bị Mao Tiểu Lỵ bẻ ngoặc ra sau, đau đến nỗi mặt hắn xanh lè, vì vậy hắn càng ra sức véo mặt cô nàng, uy hiếp nói: “Em buông tay ra!”

“Anh buông trước!”

“Không, em trước.”

“Ưu tiên phụ nữ.”

“Cút.”

“1 2 3 cùng buông.”

Trong tình cảnh ồn ào huyên náo đó, Trần Dương sầu lo nói: “Hai đứa nó còn có thể tiếp được người yêu không đây?”

Mã Sơn Phong bình tĩnh cười ha hả: “Hai đứa nó ra ngoài vẫn giữ thể diện, bây giờ cũng còn nhỏ mà. Từ từ sẽ đến, chờ chúng nó tự giác ngộ. Lão Khấu còn tìm được đối tượng, huống chi hai đứa chúng nó?”


Tình huống khác nhau. Trần Dương vẫn hơi sầu: “Từ nhỏ lão Khấu đã có ánh mắt độc đáo, biết ngày ngày kiếm tiền nuôi đối tượng… Không, cảm động đối tượng. Trương Cầu Đạo và Mao Tiểu Lỵ, một đứa thì mê game, một đứa thì mê kiếm tiền lẻ tẻ, nhìn qua đúng là số độc thân cả đời.”

Mã Sơn Phong vuốt ve tách trà, nở nụ cười bí hiểm: “Không cần lo lắng, các mối quan hệ và tài nguyên trong tay chú nhiều lắm.” Vừa dứt lời, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, ông lấy một quyển vở to như quyển sách, vừa dày vừa nặng dưới bàn ra: “Đây là các mối quan hệ chú tích lũy mấy năm nay, giới thiên sư, kinh tế, chính trị, giáo dục, lý lịch của mấy người trẻ tuổi đều trong này.”

Ông ngước mắt nhìn lên, Trần Dương thầm nghĩ ông đúng là cáo già mà. Mã Sơn Phong đẩy quyển vở to tướng ra, sang sảng nói: “Tùy ý chọn.”

Ngỗi Tuyên tò mò hỏi: “Đó là cái gì?”

Cơ Khương bình tĩnh trả lời: “Danh sách mai mối.”

“Trẻ con không nên xem.” Trần Dương lấy quyển vở trong tay Ngỗi Tuyên, liếc xem một lượt rồi trả lại cho Mã Sơn Phong: “Chú Mã, cái này chỉ còn thiếu số đo 3 vòng nữa thôi. Ghi chép này cũng quá tỉ mỉ rồi, nam nữ đều có. Chú cần gì phải làm vậy?”

Mã Sơn Phong cười ha hả: “Rảnh đến phát chán đó mà. Vả lại bây giờ tìm người yêu rất khó, phân cục chúng ta phải quan tâm đến nhân viên, bao gồm cả việc tìm người yêu.”

Lúc này Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo đã đánh nhau xong, hai người chú ý đến bên này bèn hỏi: “Đang nói gì vậy ạ? Chú Mã, chú lấy quyển hồ sơ tội phạm vừa dày vừa nặng ra làm gì vậy?”

Thấy Trần Dương không hiểu, Mao Tiểu Lỵ giải thích: “Trong đó có tư liệu tỉ mỉ của mỗi người, giống hồ sơ tội phạm vậy.”

“Đừng nói bậy, kết hôn là chuyện cả đời, sao có thể qua loa? Đương nhiên càng chi tiết tỉ mỉ càng tốt, tránh hại người cả đời.” Mã Sơn Phong cười hiền lành: “Có các mối quan hệ tốt có thể tìm được thông gia tốt. Trong các mối quan hệ nhiều năm của chú, có không ít là dựa vào quan hệ thông gia mà tích lũy được.”

Ông nhìn Mao Tiểu Lỵ, càng hiền lành nói: “Tiểu Lỵ, không phải cháu bái Hòa Hợp Nhị Tiên là sư tổ sao? Sau này, danh sách này để lại cho cháu, cháu tiếp tục tích lũy các mối quan hệ cho phân cục.”

Mao Tiểu Lỵ nghe vậy, hai mắt sáng lên: “Vâng ạ.”

Cô nàng thấy thật thú vị, huống chi tạo các mối quan hệ rất có lợi cho việc kiếm tiền. Cô đã sớm thèm nhỏ dãi vòng giao tiếp khổng lồ của Mã Sơn Phong.

“Chú Mã, có thể cho cháu mang về tối xem không?”

“Được. Lần tới có vụ làm mai nào, chú dẫn cháu đi một chuyến.”

“Cám ơn chú.”

Trần Dương kiên nhẫn chờ bọn họ huyên náo xong mới vỗ tay nói: “Quay lại chính sự nào, có cách nào cứu được mấy thiếu nữ bị hấp thu hết sinh khí không?”

Mao Tiểu Lỵ chạy tới, nhào vào sô pha nằm xuống nói: “Mất sinh khí, hay là bù lại sinh khí?”

Trần Dương nói: “Không dễ đâu.”

Mã Sơn Phong lên tiếng: “Cách duy nhất đúng là bổ sung sinh khí, chẳng qua không dễ làm. Sinh khí vô tung vô hình, làm sao lấy? Làm cách nào giúp những thiếu nữ đó hấp thu sinh khí? Làm sao bảo đảm có sinh khí thì có thể cứu mạng các cô gái? Đều là những vấn đề lớn.” Ông trầm tư trong chốc lát rồi nhìn Độ Sóc: “Không biết cục trưởng Độ nghĩ sao?”

Trần Dương nghe vậy cũng quay sang nhìn hắn, khiến Độ Sóc không cách nào làm lơ: “Tụ khí trận.”

“Thiên địa sinh khí, người có sinh khí, nguyên khí, dương khí. Trong “Hoàng Đế Nội Kinh” có viết: “Sinh sản là gốc, gốc có âm dương. Người có âm dương lưỡng khí, tuần hoàn trong lục phủ ngũ tạng. *Mệnh môn âm dương lưỡng khí là nguyên khí. Nguyên khí thúc đẩy dương khí trong lục phủ ngũ tạng, dương khí có thể vận chuyển. Âm dương lưỡng khí mười hai kinh mạch lục phủ ngũ tạng gọi là sinh khí, thiên địa vạn vật sinh ra. Người không có dương khí và nguyên khí, nhiều nhất là cơ thể suy yếu, tinh thần suy sụp. Sinh khí tồn tại trong thiên địa vạn vật, một gốc cây không có sinh khí sẽ héo rũ, một thành phố mất đi sinh khí lưu động sẽ chết đi. Một người mất đi sinh khí, sẽ giống như mấy thiếu nữ kia, nhanh chóng già nua rồi chết.” Độ Sóc ngẩng đầu lên: “Vậy nên tụ khí tàng khí, tiếp sinh khí cho các cô gái đó.”

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

*Sách “Hoàng Đế nội kinh” được xem là một trong tứ đại kinh điển Đông y sớm nhất hiện còn tồn tại đến ngày nay. Tuy nhiên, bộ sách không chỉ đơn giản là tài liệu y học quý giá mà còn là tác phẩm triết học có vị trí hang đầu trong lịch sử tư tưởng phương Đông. “Hoàng Đế nội kinh” cho rằng con người và tự nhiên có mối quan hệ khăng khít với nhau. Sự vận động biến đổi của tự nhiên luôn ảnh hưởng đến cơ thể. Không chỉ vậy bộ sách còn trình bày về mối quan hệ thống nhất biện chứng giữa cơ thể và tinh thần.

Về nền tảng y học, trong “Hoàng Đế nội kinh” là cả một hệ thống lý luận bao gồm bốn học thuyết lớn: tạng tượng (nghiên cứu chức năng sinh lý, tổ chức tạng phủ và quan hệ thống kinh lạc của cơ thể), bệnh cơ (nhiên cứu cơ chế nội tại của sự phát sinh, phát triển và biến đổi bệnh tật), chuẩn pháp (bốn phép chuẩn – vọng, văn, vấn, thiết) và trị tắc (nghiên cứu về nguyên tắc trị bệnh)

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

*Mệnh môn là một trong những huyệt vị có tầm quan trọng hàng đầu trong chuỗi huyệt này, bởi nó được coi là “cửa ngõ sinh tử” hay cánh cửa kết nối vận mệnh. Huyệt mệnh môn đại diện cho Thận và các chức năng bài tiết vì thế, tầm quan trọng của huyệt này được đông y đánh giá rất cao. Huyệt mệnh môn đại diện cho thận, nên khi bấm huyệt này, lợi ích lớn nhất là dưỡng thận, bổ thận, chăm sóc thận theo cách nhẹ nhàng và êm ái nhất. Thận thuộc thủy, là nước, nên khi mát xa làm ấm vùng thận sẽ làm giảm chứng thận âm, thúc đẩy dương khí khiến cho thận trở nên ấm nóng hơn, cân bằng được yếu tố âm dương trong thận. Dương khí của thận ẩn náu tại vị trí mệnh môn, khi làm ấm vùng này thì thận sẽ được kích hoạt mạnh mẽ.

“Làm cách nào?” Trần Dương vòng ra sau bóp vai cho Độ Sóc, lấy lòng nói: “Anh nói chi tiết một chút đi.”

Độ Sóc liếc mắt nhìn Trần Dương, cậu đã về một lúc mà ngay cả quần áo còn lười thay, hôm nay lại bóp vai cho hắn. Hắn như cười như không, cũng không làm khó cậu: “*Nhất khí sinh vạn vật, trong vạn vật núi sông, ao hồ, sinh khí trong đất là nồng đậm nhất. Cái gọi là địa linh nhân kiệt, trước địa linh, sau nhân kiệt. Sông núi, ao hồ có sinh khí dồi dào, nuôi dưỡng vạn vật. Nơi càng đông người thì sinh khí càng nhiều, sinh khí này nuôi dưỡng lại đất đai, khiến sinh khí tiếp tục sinh sôi không ngừng. Vậy nên mọi người muốn tiếp sinh khí cho các thiếu nữ thì phải mượn sinh khí sông núi, ao hồ và đất đai, tốt nhất là ở những thành phố đông đúc phát đạt.”

*Nhất khí: Nguyên khí thủy tổ sinh ra vạn vật, sinh ra trời đất.

“Mượn sinh khí ở thành phố như vậy có ảnh hưởng đến cư dân không?”

“Không, sinh khí sinh sôi không ngừng. Chỉ cần không rút hết sinh khí cả thành phố, tụ khí trận mượn sinh khí chỉ như lấy một giọt nước trong một đại dương mà thôi.” Huống chi căn bản không thể lấy hết sinh khí của cả một thành phố, chỉ cần núi sông còn tồn tại, sinh khí sẽ sinh sôi không ngừng mà không bị đứt đoạn. Trừ phi tàn sát tất cả dân chúng trong thành phố, phá hỏng phong thủy núi sông ao hồ, chặn đường sinh khí, chuyển hóa sinh khí thành khí vận, có điều làm vậy sớm muộn gì cũng bị phản phệ.

Mã Sơn Phong bừng tỉnh: “Cục trưởng Độ dùng là nguyên lý tàng phong tụ khí của phong thủy đúng không?”

Độ Sóc gật đầu, Mã Sơn Phong bèn giải thích: “Trong phong thủy rất chú trọng tàng phong tụ khí, từ thành phố lớn đến hộ gia đình nhỏ, từ long mạch núi sông đến các căn nhà đều yêu cầu bố cục tàng phong tụ khí, lấy nước làm đầu. Trong đó khí là quan trọng nhất, thủy là tiền tại. Nếu như không tụ khí thì cái gì cũng tiêu tán. Bởi vậy trong phong thủy có rất nhiều trận pháp tụ khí, mượn khí của núi sông ao hồ hoặc nhân khí của thành phố, cách này thực hiện được.”

Trần Dương liền hỏi: “Dùng trận pháp tụ khí nào?”

“Thái cực tụ khí trận.” Thái cực sinh âm dương, mười hai kinh mạch âm dương lưỡng khí lục phủ ngũ tạng là sinh khí, thái cực tụ khí mạnh mẽ, thích hợp dùng cho các thiếu nữ bị cạn kiệt sinh khí. Lúc này các nữ sinh đang đối mặt với tình trạng khô héo, chậm trễ bổ sung sinh khí thì e là không theo kịp tốc độ suy yếu.

“Được, bây giờ chúng ta chuẩn bị. Tụ khí trận giao cho Lục Tu Chi. Còn Tiểu Lỵ và Cầu Đạo, hai đứa phụ trách liên lạc với mấy thiếu nữ bị hút mất sinh khí, đưa các cô gái về phân cục giao cho Lục Tu Chi sắp xếp.” Trần Dương lấy di động xem giờ: “Đại Béo cũng sắp tra được tung tích của cô nàng lớp phó kia rồi, có thể dùng cô bé để bắt Ma Mẫu.”

Mã Sơn Phong nói: “Ma Mẫu này chỉ sợ là một trong những hóa thân của nó.” Chân thân của Ma Mẫu còn đang bị trấn áp ở chùa Đại Chiêu, bắt hóa thân e rằng không làm nên trò trống gì.

“Cháu biết. Nhưng cháu đoán Ma Mẫu không hóa thân nhiều, ngày sinh mười con, thời kỳ mạnh nhất, tối đa cũng chỉ có mười hóa thân. Hiện tại nó bị trấn áp dưới chùa Đại Chiêu, pháp lực bị tiêu hao ít nhiều, hóa thân sẽ không hơn bốn con, mỗi hóa thân đều rất quý giá, dù giết được một con cũng có thể khiến Ma Mẫu bị tổn thương cực lớn. Chú Mã, còn phiền chú liên lạc với tăng nhân Tây Tạng, cần phải trấn áp Ma Mẫu.”

Mã Sơn Phong nói: “Chú lập tức liên hệ với họ ngay, có điều chỉ sợ họ yêu cầu Hiệp hội Đạo giáo chứng minh, phải mất chút thời gian.”

“Không sao.” Trần Dương đứng dậy vỗ tay: “Bây giờ mọi người đi chuẩn bị đi. Tiểu Lỵ và Cầu Đạo chờ một chút, anh đưa danh sách các cô gái cần liên lạc cho hai đứa.”

“Vâng.”

Ngỗi Tuyên giơ tay lên: “Còn em? Trần Tiểu Dương, em làm gì?”

“Làm bài tập xong chưa?” Cậu hỏi ngược lại.

Cô bé uất ức làm ổ trong lòng Cơ Khương, học sinh cấp 2 không có nhân quyền.

Lúc này Đại Béo nhảy vào từ cửa sổ, vừa thấy Ngỗi Tuyên và Độ Sóc, nó hoảng hồn trợn trắng mắt, từ giữa không trung rơi phịch xuống đất phát ra tiếng động thật lớn. Ngỗi Tuyên kinh ngạc: “Em còn tưởng nó sẽ nhẹ nhàng đáp xuống.” Không ngờ thật sự có trọng lượng.

Trần Dương giơ chân trần nhu nhu cục thịt tròn vo dưới đất: “Béo, tìm được cô nàng lớp phó chưa?”

Đại Béo chôn đầu trong từng lớp thịt mỡ, giơ tấm bìa lên. Trên cái bìa viết mấy dấu chấm tròn méo mó, nó sợ đến nỗi không dám nói lời nào, ngay cả viết chữ cũng run tay. Trần Dương nhướng mày, hướng Cơ Khương nói: “Khương, phiền cô đưa Ngỗi Tuyên về phòng, nhớ dặn bé làm bài tập về nhà.”

Cơ Khương nghe theo, ôm Ngỗi Tuyên mặt không thay đổi nhưng không cam lòng đi lên lầu. Cô bé ôm cổ Cơ Khương, quay lại hướng Đại Béo nhe răng nanh đáng sợ đe dọa, anh chàng vừa tức vừa sợ, lông dựng thẳng hết cả lên, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ. Độ Sóc bỗng liếc mắt nhìn qua, tiếng gầm gừ của mèo ú lập tức im bặt.


Trần Dương nói: “Béo, mày tìm được cô bé lớp phó ở đâu?”

Đại Béo giơ cái bìa: “Cô ấy chạy về nhà.”

“Mày còn đi được không? Muốn tao ôm mày không?” Cậu ngồi xổm xuống hỏi mèo mập, anh chàng vẫy đuôi định gật đầu, vì nó sợ đến mềm chân rồi. Ngay lúc đó mèo ú bỗng cảm giác được một bóng ma trên đỉnh đầu, khóe mắt liếc nhìn thấy gương mặt âm trầm đáng sợ của đại đế, nó hoảng sợ, nhanh như chớp nhảy đến cửa sổ: “Gia đi được!”

Độ Sóc thu hồi tầm mắt, đan mười ngón tay với Trần Dương rồi nói: “Đi thôi!”

Cậu bị kéo đi vẫn không quên quay đầu dặn dò: “Đừng làm sai, nhớ dặn lão Khấu và Lục Tu Chi, giao tụ khí trận cho họ.”

Trong phòng khách chỉ còn lại Mã Sơn Phong, Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo, vừa mới náo nhiệt thoáng chốc vắng lặng. Mao Tiểu Lỵ hơi không thoải mái xoa xoa cánh tay, bỗng điện thoại của Mã Sơn Phong reo lên, ông lập tức bắt máy: “A lô, bà xã à.” Ông vừa đứng dậy đi vào phòng làm việc, vừa nhỏ giọng nói chuyện điện thoại. Mao Tiểu Lỵ càng không thoải mái. Cô nàng khoanh tay trầm mặt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Hay là hai chúng ta cũng hẹn hò?”

Trương Cầu Đạo nghe vậy ngước lên nhìn Mao Tiểu Lỵ, sau đó yên lặng lùi ra xa. Cô nàng tức giận: “Không nói hẹn hò với anh.” Trương Cầu Đạo thở phào nhẹ nhõm, lấy di động mở trò chơi: “À.”

Mao Tiểu Lỵ đạp hắn một cái: “Đáng bị FA.” Cô cầm quyển vở vừa dày vừa nặng lúc nãy nói: “Không được, ngày nào cũng bị nhét bánh chó, chịu không nổi nữa rồi. Anh nói xem, phân cục chúng ta chỉ có mấy người, ai cũng thoát kiếp FA cả rồi, chỉ còn anh với em. Anh không cô đơn sao?”

“Không phải còn có Ngỗi Tuyên sao?”

“Cầm thú! Trẻ con mà cũng tính hả?” Cô nàng trừng mắt nhìn Trương Cầu Đạo, sau đó tiếp tục xem danh sách của Mã Sơn Phong: “Em phải nhanh chóng thoát kiếp FA.”

Trương Cầu Đạo cười nhạt, ngón tay lướt nhanh gõ lên màn hình di động vang lên tiếng cách cách: “Em biết thoát kiếp FA có nghĩa gì không? Nghĩa là em phải dùng thời gian thường dùng để kiếm tiền cùng bạn trai xem một bộ phim nhàm chán ngớ ngẩn ngu ngốc nào đó, cùng bạn trai đi dạo phố, mỗi sáng dành hai tiếng trang điểm, còn phải ỏn ẻn điệu đà trước mặt bạn bè của bạn trai, yếu ớt đến nỗi ngay cả nắp chai nước cũng không mở được.”

Mao Tiểu Lỵ bị hù dọa, lưỡng lự lại cảnh giác: “Anh gạt em, nếu đúng là như vậy thì anh đã sớm đẩy em vào hố lửa rồi, sao còn có ý tốt nhắc nhở em?”

“Anh nào xấu xa đến vậy?” Trương Cầu Đạo ngước mắt lên: “Tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp, nhắc nhở em đừng nhảy vào hố lửa mà thôi.”

Mao Tiểu Lỵ nghi ngờ: “Anh Trần và anh Độ rất tốt mà.”

“Đó là bọn họ hiểu nhau, gặp đúng người. Em có thể đảm bảo em gặp đúng người không? 90% em sẽ gặp phải một thằng khốn nạn, 9% còn lại sẽ xem em là bạn bè hoặc là em gái.”

“Còn 1% đâu?”

Trương Cầu Đạo nghiêng người đến gần Mao Tiểu Lỵ, cô ôm ngực khẩn trương lùi ra sau, cho đến khi đụng vào lưng ghế sô pha, không còn lùi được nữa. Cô nàng căng thẳng hỏi: “Anh, anh làm gì vậy? Trương Cầu Đạo, anh bình tĩnh, hai ta là anh em thân thiết, đừng bụng đói ăn quàng…”

Hai tay Trương Cầu Đạo chống hai bên người Mao Tiểu Lỵ, khóe môi nhếch lên nụ cười khá lưu manh. Hắn cúi người đến gần, giống như đang săn mồi khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi, gương mặt hắn ngày càng kề sát vào Mao Tiểu Lỵ đang căng thẳng, một lúc lâu sau, hắn xì cười một tiếng.

Cảm giác sợ hãi và căng thẳng như bị đi săn không dễ chịu gì. Sau khi Trương Cầu Đạo lùi ra, Mao Tiểu Lỵ có thể hô hấp trở lại: “Anh, anh làm cái gì vậy?”

Trương Cầu Đạo khinh thường: “Em có cấp bậc như vậy mà còn muốn hẹn hò yêu đương. Trực tiếp bị người ta K.O trong nháy mắt, tối đa nhờ vào ngoại hình chống đỡ được nhiều nhất ba giây đồng hồ mà thôi.” Hắn nói xong liền xoay người đi ra cửa: “Đi thôi, liên lạc với mấy cô gái kia.”

Mao Tiểu Lỵ há hốc miệng, trừng mắt nhìn theo bóng lưng Trương Cầu Đạo, một lát sau mới kịp phản ứng: “Móa nó! Trương Cầu Đạo, anh học cái trò này ở đâu? Không phải anh là trạch nam chỉ biết chơi game sao? Mau thành thật khai báo, có phải anh lén có bạn gái bên ngoài không?”

Trương Cầu Đạo ra đến cửa, nghe vậy lườm trắng mắt. Hắn bước nhanh hơn, nhanh chóng đi xa khỏi tiếng hô của Mao Tiểu Lỵ. Cô nàng đuổi theo, bỗng cô chợt nghĩ ra: “A ha ha ha ha ha! Trương Cầu Đạo, vừa rồi anh thừa nhận em đẹp đúng không? Có đúng không?”

Trương Cầu Đạo liếc Mao Tiểu Lỵ đến trắng mắt, cuối cùng cô nàng chỉ quan tâm đến “ngoại hình”. Bình thường không thông minh lắm, đến lúc quan trọng lại lanh lợi muốn chết. Quả nhiên người nhà họ Mao đều giống nhau, đầu óc chậm chạp như khúc gỗ!

__________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

“Tây Tạng trấn ma đồ” là hình ma nữ, hẳn là La Sát Ma Nữ, không liên quan đến Ma Mẫu, tôi chỉ liên hệ vậy thôi. Trong truyền thuyết, mười hai Trấn Ma Tự xây trên các vị trí quan trọng và trái tim ma nữ, chùa Đại Chiêu là vị trí trái tim. Chỗ này tôi bịa là Ma Mẫu bị trấn áp ở chùa Đại Chiêu.

__________________

Có ai ngửi thấy mùi gì không, có nhận ra gì khác lạ chưa:))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.