Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 49: Chơi đến chết 4


Đọc truyện Xông Vào Ngõ Âm Dương – Chương 49: Chơi đến chết 4

Diệp Du Nhã cởi quần áo đi vào phòng tắm, mở máy nước nóng, vòi sen phun nước nóng vừa phải. Cô giơ tay thử nhiệt độ, gương mặt hơi do dự. Cuối cùng cô cũng bước vào vòi hoa sen, nhắm mắt lại tắm dưới làn nước ấm, Diệp Du Nhã lần mò nhấn chai dầu gội đầu.

Vì cúi đầu nhắm mắt, cô không nhìn thấy trên bức tường trong phòng tắm, xuất hiện một gương mặt đàn ông trung niên, ngũ quan hắn nhô ra, mắt trợn tròn, ánh mắt dung tục biến thái. Khóe miệng hắn không khống chế cong lên, đầu lưỡi vươn ra từ bộ phận giống như cái miệng liếm liếm bọt nước văng lên tường, sau đó nở nụ cười thỏa mãn, cực kỳ biến thái buồn nôn.

Lại nữa rồi.

Ánh mắt biến thái ghê tởm dừng thật lâu trên người không mất đi. Diệp Du Nhã nổi da gà đầy cổ và cánh tay, cảm giác buồn nôn dâng lên khiến cô muốn nôn mửa.

Cô giơ tay muốn lấy khăn lông, lúc chạm đến cái khăn, mu bàn tay như bị thứ gì liếm một cái. Diệp Du Nhã hoảng sợ, nắm chặt cái khăn rụt tay về, vội vã rửa mặt rồi quấn khăn tắm lùi ra tấm rèm, nhìn chằm chằm bức tường phòng tắm.

Lúc Diệp Du Nhã xoay lưng về phía tấm rèm, cô không nhìn thấy trên tấm rèm chậm rãi nhô ra một hình người. Bóng người kia dán sát vào cô, vẻ mặt say mê. Cô bỗng quay phắt đầu lại giật tấm rèm ra, phía sau trống không.

Diệp Du Nhã không dám thả lỏng, cô cảm nhận được trong nhà còn có một người khác, cũng có thể là đồ vật. Thứ đó thường nhìn lén cô, ánh mắt hạ lưu ghê tởm làm người ta khó chịu. Thứ đó ngày càng quá đáng, thậm chí cố gắng đụng chạm vào người cô.

Diệp Du Nhã đi vòng quanh nhà kiểm tra một vòng, không phát hiện dị thường. Vì vậy cô bắt đầu mở kinh văn, ánh mắt ghê tởm đó mới từ từ biến mất. Buổi tối đến giờ ngủ, cô tắt kinh văn rồi lên giường.

Trước đây mỗi ngày đều mở kinh văn, thứ kia sẽ không xuất hiện cả đêm. Diệp Du Nhã an tâm đi ngủ, đến nửa đêm, bỗng có thứ gì đó liếm láp trên mặt, cô choàng tỉnh, vừa mở mắt đã đối diện với một gương mặt lồi ra từ vách tường.

Diệp Du Nhã cúi đầu, phát hiện thứ đó đã nhô ra khỏi tường đến nửa thân người, đang cố gắng xâm hại cô. Thấy Diệp Du Nhã tỉnh lại, thứ đó còn nở nụ cười hạ lưu. Con ngươi Diệp Du Nhã co rút, rốt cuộc hét lên chói tai: “A!!!!”

Mao Tiểu Lỵ đang đạp xe ngang qua Lệ Viên, bỗng nhiên phía sau có vật gì nhảy lên yên xe, gây ra tiếng vang thật lớn. Xe đạp chấn động, bánh trước nhổng lên khỏi mặt đất 2cm. Cô nàng quay đầu lại, trông thấy núi thịt đang ngồi ở yên sau vững vàng như núi.

Mao Tiểu Lỵ rũ mắt, liếc nhìn “người” ngồi sau nặng tầm 20 kg mỡ thịt có vẻ như đã lấp hết chỗ ngồi phía sau của yên xe, thậm chí là làm cho bánh xe hơi lõm xuống. Im lặng vài giây, cuối cùng cô lên tiếng: “Đại Béo, có phải mày lại mập lên rồi không?”

Hai mắt uyên ương của Đại Béo lạnh lùng nhìn Mao Tiểu Lỵ, ngậm một bìa cạc tông, trên đó viết: “Không có.”

Mao Tiểu Lỵ cười nhạt, trời vừa tối là chạy đến phân cục ăn chực, còn thêm cá rán là đồ ăn vặt, đặc biệt biết chọn lúc Trần Dương nấu cơm mới đến. Ăn cơm Trần Dương nấu, ai mà không mập?

Vì thế Mao Tiểu Lỵ chở Đại Béo đến phòng tập thể thao ở cổng trưởng, ở đó có một cái cân điện tử, sinh viên đi ngang qua hay bước lên cân thử. Mao Tiểu Lỵ xuống xe ôm Đại Béo, nó bám dính lấy yên sau không rời.

“Có bản lĩnh thì xuống cân, chắc chắn mày hơn 25 kg rồi.” Đại Béo mắt điếc tai ngơ, Mao Tiểu Lỵ nói tiếp: “Mày không cân cũng không sao, tao về nói với anh Trần. Mèo mập hơn 25 kg không tốt cho cơ thể, anh Trần sẽ tự động cho mày giảm béo.”

Đại Béo rung rung ria mép, ngẩng đầu nhìn Mao Tiểu Lỵ. Cô nàng khoa tay múa chân ra hiệu: “Lúc trước còn có thể thấy cổ và vai mày cong cong vi diệu, hiện giờ từ dưới cằm mày toàn là thịt, cái cổ mất luôn rồi.”

Xem tư thế của Mao Tiểu Lỵ nhất định phải biết cân nặng chính xác của Đại Béo, nó không còn cách nào khác, ngậm một bìa cứng: “Cô cũng tăng 2 kg rưỡi.”

Mao Tiểu Lỵ không tin, vì vậy một người một mèo đều cân. Xem xong cân nặng chính xác, cả hai đều im lặng, nhanh chóng hòa thuận, thậm chí bắt đầu xây dựng tình chiến hữu khá vi diệu. Mao Tiểu Lỵ xuống tinh thần, thở dài đạp xe về, bỗng phía sau có người gọi cô lại.

Cô nàng quay đầu, trông thấy một nữ sinh thở hổn hển chạy đến trước mặt: “Mao, Mao Tiểu Lỵ đúng không?”

“Tìm tôi có việc à? Mua bùa hay là có tin tức?”

Nữ sinh lắc đầu: “Không phải, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là người bị Đổng Hồng tấn công lần trước, Diệp Du Nhã.”


Mao Tiểu Lỵ nhớ ra: “Tôi nhớ ra rồi, cậu có chuyện gì sao?”

“Tôi nghe nói cậu đang bán bùa… Tôi không mua bùa, tôi muốn hỏi cậu có phải là thiên sư không? Tôi, gần đây tôi gặp phải chuyện kỳ quái, rất đáng sợ. Tôi không biết tìm ai, nghe mọi người nói cậu bán bùa, chuyện mèo yêu lần trước cũng là cậu giới thiệu thiên sư cho hiệu trưởng. Vậy nên tôi muốn hỏi cậu có thể tìm thiên sư giúp tôi không?”

Mao Tiểu Lỵ quan sát Diệp Du Nhã từ trên xuống dưới, sau đó đưa cho cô một lá bùa. Diệp Du Nhã nhận lấy, phát hiện lá bùa lập tức đen phân nửa, cô càng hoảng sợ: “Chuyện gì vậy?”

“Có tà khí nhập vào người.” Mao Tiểu Lỵ cầm lá bùa ném vào thùng rác rồi nói: “Tôi đến nhà cậu xem sao, lên đi, tôi chở cậu.”

Diệp Du Nhã cúi đầu nhìn Đại Béo chiếm mất yên sau, nhìn thế nào cũng không còn chỗ trống. Mao Tiểu Lỵ quay đầu nói: “Béo, lên giỏ xe.”

Đại Béo lắc đuôi bắt đắc dĩ làm ổ trong giỏ xe, thế nhưng giỏ xe quá nhỏ, mấy ô vuông trên giỏ xe siết mèo béo lồi ra mấy cục thịt hình ô vuông. Mao Tiểu Lỵ nhìn chằm chằm núi thịt Đại Béo mà cười đến muốn chảy nước mắt, sau đó nhanh chóng lấy di động chụp hình. Đại Béo bình tĩnh lạnh lùng, vẫn bất động như núi.

Diệp Du Nhã ngồi sau xe, do dự có nên nhắc nhở Mao Tiểu Lỵ không. Cô vừa định lên tiếng thì nghe Mao Tiểu Lỵ nói: “Ngồi chắc nha.” Sau đó xe đạp lao nhanh về phía trước, Mao Tiểu Lỵ đạp xe như bay, xem ra còn rất nhẹ nhàng.

Diệp Du Nhã vốn muốn nói xuống xe đi xe bus, lúc này cô bị nghẹn lại, chỉ có thể thỉnh thoảng chỉ đường cho Mao Tiểu Lỵ. Suốt thời gian còn lại cô đều giữ im lặng, hơi nghiêng đầu lộ ra nửa bên mặt nhìn Đại Béo. Hai mắt uyên ương của mèo mập đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Diệp Du Nhã, ánh mắt bình thản như nhìn thấu tất cả.

Diệp Du Nhã cười cười rụt đầu về.

Mao Tiểu Lỵ dừng xe dưới lầu rồi cùng Diệp Du Nhã đi lên. Lúc cô đang đậu xe, Đại Béo nhảy ra khỏi giỏ xe rồi biến mất như một làn khói. Diệp Du Nhã hô to: “Đại Béo!”

“Không cần để ý đến nó, nó tinh lắm. Chúng ta lên lầu trước, cậu kể lại tình hình cụ thể đi.”

“Tôi vừa chuyển đến đây không lâu, có cảm giác trong nhà có vật gì đó sống cùng với tôi. Trong nhà còn hường xuyên xuất hiện tóc và quỷ ảnh. Đồ đạc trong nhà giống như bị sử dụng, đáng sợ nhất là… Tôi có cảm giác, có một ánh mắt luôn rình mò. Cặp mắt kia ẩn trong tường. Khuya hôm qua, tôi đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện thứ đó đang bò ra khỏi tưởng, muốn…”

Mao Tiểu Lỵ nghe vậy lên tiếng: “Là một tên biến thái.”

Hai người vào nhà, Diệp Du Nhã dẫn Mao Tiểu Lỵ vào phòng ngủ, trong phòng có một cái giường lớn kê sát tường, trên tường có dán giấy. Diệp Du Nhã bước lên giường: “Đêm qua tôi mới dán lên, vì sợ quá.” Cô xé giấy dán tường, bức tường đột ngột xuất hiện một mặt người có đầy đủ ngũ quan. Nó mở to hai mắt nhìn chằm chằm xuống giường đầy hạ lưu biến thái.

Mao Tiểu Lỵ xoa cằm quan sát một lúc rồi lấy một lá bùa Ngũ Lôi ra thử, nhưng lại không nghe thấy tiếng tà ma kêu rên thảm thiết. Cô suy nghĩ một lúc rồi quay đầu nói với Diệp Du Nhã: “Cậu đi tìm công nhân đến đập bức tường này xem.”

Diệp Du Nhã không hiểu ra sao nhưng vẫn làm theo. Nửa giờ sau, hai công nhân bắt đầu chuyển giường lớn ra khỏi phòng ngủ, sau đó đục bức tường. Mới vừa đục một chút, hai người đã phát hiện không đúng. Hai người công nhân đều có kinh nghiệm, phát hiện bất thường bèn cẩn thận đục dọc theo bức tường, đục một lúc lại phát hiện có một cái hốc. Một công nhân thò tay vào lục lọi, mò được một vật hình tròn dính vào thứ gì đó cứng rắn. Hắn dùng lực kéo ra xem, đó là một vật hình tròn màu xám trắng.

Công nhân còn lại cũng nhích đến gần xem, vẫn không nhìn ra vật tròn xám trắng này là thứ gì. Vì thế hắn cũng thò tay vào mò mẫm, ai ngờ moi ra được răng và tóc, hắn sợ hãi hét to. Người kia cúi đầu nhìn vật tròn tròn trong tay, lúc này còn không rõ cái gì nữa, đây chính là tròng mắt! Hắn sợ đến mềm chân, buông tay lùi ra sau, té ngã đặt mông ngồi xuống đất.

Mao Tiểu Lỵ thấy răng và tóc trong tay hai người bèn lên tiếng: “Quả nhiên.” Cô nàng dứt khoát cầm cái xẻng đập vào tường, rốt cuộc trông thấy một thây khô bị nhét trong tường.

Diệp Du Nhã vịn cửa, cả người run rẩy, giọng nói cũng phát run: “Trong vách tường… có thi thể?”

Mao Tiểu Lỵ nghĩ không nên kích thích Diệp Du Nhã thêm nữa, dù sao mỗi tối một mình ngủ cách một xác chết gần như vậy, quả thật giống như ngủ cùng thi thể. Buồn nôn nhất chính là thi thể này còn rất hạ lưu, nghĩ thế nào cũng thấy đáng sợ.

“Báo cảnh sát đi.”


Đại Béo đẩy cửa sổ ra, nhảy vào phòng ngủ phụ. Cửa phòng đóng chặt, nó đi vài vòng trên tủ đầu giường rồi mở ngăn kéo lấy hai tấm hình bên trong ra. Nó ngậm lấy hai tấm hình nhảy ra khỏi cửa sổ, đóng kín cửa lại rồi mới linh hoạt nhảy xuống lầu.

Vừa tiếp đất, Đại Béo lập tức ẩn mình vào trong bụi cây, tiếng xe cảnh sát vang lên rồi dừng lại ngay bên cạnh. Mèo mập ló đầu ra nhìn, phát hiện cảnh sát đi vào tòa nhà. Không lâu sau, Mao Tiểu Lỵ từ trên lầu đi xuống. Lúc cô đang dắt xe đạp, Đại Béo nhanh chóng nhảy lên ngồi vững ở yên sau.

Sau khi tất cả mọi người đã rời đi, Diệp Du Nhã đi vào phòng ngủ phụ, phát hiện mấy sợi lông mèo trên tủ đầu giường. Cô lập tức kéo ngăn tủ ra kiểm tra, phát hiện thiếu mất hai tấm hình. Cô cau mày, cố gắng liên hệ với những người khác.

Diệp Du Nhã không muốn vì bại lộ thân phận mà bị chơi chết.

Mao Tiểu Lỵ quay về phân cục tường thuật cho mọi người chuyện vừa rồi, mọi người cũng không lưu ý gì nhiều. Vài ngày sau, cô nàng thông báo đã tra được thông tin nạn nhân cùng nguyên nhân tử vong. Nạn nhân là một tên bợm rượu, năm năm trước uống say không cẩn thận rơi vào bê tông chưa khô ngủ say như chết.

Lúc đó tòa nhà còn đang xây dựng, các công nhân không chú ý nên đổ bê tông vào giữa các bức tường. Bọn họ cũng không biết lúc đó tên bợm rượu còn sống hay không, nếu còn sống thì lúc tỉnh dậy sẽ càng tuyệt vọng.

Mao Tiểu Lỵ nói: “Vừa khéo lại là bức tường phòng ngủ nhà Diệp Du Nhã. Cảnh sát tìm video giám sát năm năm trước, thấy rõ một màn này. Nhưng ông chủ tòa nhà sợ chuyện này ồn ào huyên náo sẽ bị cưỡng chế đình công, thế là làm lơ như không có chuyện gì xảy ra, còn giấu đoạn video này đi.”

Trần Dương hỏi: “Chủ tòa nhà là ai?”

“Tiền tiên sinh.” Mao Tiểu Lỵ trả lời: “Thật là trùng hợp. Em thấy Tiền tiên sinh đúng thật không phải là người tốt lành gì, báo ứng. Hai ngày trước hắn đã bị cảnh sát tạm giam để điều tra, chuyện thi thể trong vách tường cũng bị truyền ra. Dù Tiền tiên sinh không bị bắt cũng sẽ bị phá sản.”

Sau khi vợ chết, Tiền tiên sinh nhanh chóng đầu tư toàn bộ tiền vào bất động sản, tòa nhà này xảy ra chuyện như vậy còn ai dám mua nhà ở chứ?

Trương Cầu Đạo nói: “Quá trùng hợp.” Hắn nhìn về phía Trần Dương: “Lần trước anh nói người ở bệnh viện là Diệp Du Nhã… Là cùng một người sao?”

“Là một người. Khi đó Tiền tiên sinh bị thương ở mắt phải đang nằm viện.”

Đại Béo bỗng nhảy vào từ cửa sổ, ngậm hai tấm hình đặt xuống trước mặt mọi người. Một tấm hình đã cũ, hơi ố vàng. Đó là ảnh chụp một nhà bốn người, cặp vợ chồng trẻ tuổi và hai cô bé. Tấm còn lại là Diệp Du Nhã khi đã trưởng thành và một cô gái rất giống cô.

Trương Cầu Đạo cầm tấm hình xem, đột nhiên lên tiếng: “Diệp Du Du. Là chị em của Diệp Du Nhã.”

Mao Tiểu Lỵ hỏi: “Diệp Du Du là ai?”

“Bạn gái hiện tại của Tiền tiên sinh, nghe nói bị sảy thai.”

Trần Dương cầm hai tấm hình, thì thầm: “Thật sự quá trùng hợp.” Cậu chăm chú nhìn một lúc rồi nói: “Khấu Tuyên Linh, anh có thể liên hệ với bên cảnh sát hình sự, lấy tư liệu về nạn nhân trong bức tường, bao gồm cả video giám sát không?”

“Được.”

Mao Tiểu Lỵ hỏi: “Anh Trần, anh phát hiện được điều gì à?”

“Anh có cảm giác tất cả những người này đều bị cuốn vào một cái bẫy, tầng tầng lớp lớp. Anh muốn biết Tiền tiên sinh, Diệp Du Nhã và Diệp Du Du có liên quan đến tổ chức thần bí giống Đổng Hồng và Dương Hoành không.”


“Shhh! Không thể nào!” Mao Tiểu Lỵ thốt lên.

“Chỉ sợ chân tướng chính là như vậy. Hơn nữa, mọi người có cảm giác chính chúng ta cũng bị dính vào không?”

Những người còn lại sửng sốt, Mã Sơn Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Đầu tiên là Tiểu Lỵ, tiếp theo là Trần Dương, hai đứa đều tham gia vào vụ mèo yêu và vụ giấu xác trong tường, phân biệt tiếp xúc với Đổng Hồng và Diệp Du Nhã. Còn Cầu Đạo thì tiếp xúc với Tiền tiên sinh và Diệp Du Du qua vụ tượng gỗ. Tóm lại, hiện tại chỉ còn chú và Khấu Tuyên Linh là không dính vào.”

Khấu Tuyên Linh đi tới nói: “Chưa chắc, nếu như không có gì ngoài ý muốn, tiếp theo chính là tôi. Tôi đã hỏi thăm bên cảnh sát hình sát, bên kia xin chỉ thị xong sẽ gửi tư liệu cho chúng ta. Lúc nãy tôi có một nghi vấn, Tiền tiên sinh giữ đoạn video giám sát kia, chắn chắc hắn sẽ hủy nó. Vậy ai đưa cho cảnh sát đoạn video đó?”

Đây chính là một vấn đề quan trọng, mà đến lúc này bọn họ vẫn không có đầu mối nào.

Mao Tiểu Lỵ nói: “Nói đi nói lại, thật ra Đại Béo cũng bị lừa. Nếu như Diệp Du Nhã là người của tổ chức thần bí kia thì cô ta chính là cố ý muốn chơi Đổng Hồng. Nhưng nếu như Đại Béo không xuất hiện, Đổng Hồng có thể đã thật sự giết cô ta. Em đã vào nhà cô ta một lúc, trong nhà không có bất kỳ món đồ chơi, thức ăn hoặc ảnh chụp về mèo. Cô ta không giống là đảng mèo.”

Đại Béo rung rung lông, Trần Dương như có điều suy nghĩ nhìn nó, cậu nhặt sợi lông mèo rơi trên bàn rồi nói: “Theo như lời em nói, có lẽ chúng ta bị lộ rồi.”

Đúng lúc này, di động của Khấu Tuyên Linh vang lên tiếng thông báo có thư gửi đến, hắn mở ra xem, là một video và một phần tài liệu. Khấu Tuyên Linh mở máy tính đăng nhập hộp thư, sau đó bấm mở video xem trước.

Trong video, một người đàn ông say xỉn đi đứng nghiêng ngả lọt vào ống kính camera, sau đó té vào hố bê tông. Trần Dương chỉ vào một góc: “Ở đây có người.”

Khấu Tuyên Linh bấm dừng lại rồi phóng to, thấy rõ đó là một cô gái. Trần Dương nói: “Cô ta đi theo sau người say xỉn này… Trông rất quen.” Cậu cầm tấm hình giơ lên so sánh: “Là Diệp Du Nhã.”

Trần Dương lại mở tư liệu về nạn nhân, sau khi xem xong cậu nói: “Thi thể trong vách tường là cha nuôi của Diệp Du Nhã và Diệp Du Du. Suốt ngày say xỉn, có khuynh hướng bạo lực, có tiền án ấu dâm. Sau khi cha nuôi mất tích không lâu, mẹ nuôi Diệp Du Nhã phát điên, bị đưa vào viện điều dưỡng, sau đó không còn tin tức nữa.”

Khấu Tuyên Linh hỏi: “Cái chết của ông ta có liên quan đến Diệp Du Nhã không nhỉ?”

“Không loại trừ khả năng này.” Trần Dương nói tiếp: “Hiện tại cái chết của Đổng Hồng có liên quan đến Diệp Du Nhã, Tiền tiên sinh cũng dính dáng đến hai chị em nhà này. Dương Hoành và Đổng Hồng lại quen biết nhau, nếu như bọn họ thật sự liên quan đến tổ chức thần bí, vậy hẳn là họ đều cùng thuộc một tổ chức. Họ giống như kẻ đi săn và bị săn, có người biết thân phận đối phương, có người lại không biết.”

“Có lẽ bọn họ biết, nhưng không biết bản thân sẽ bị chơi đến chết. Ví dụ như Dương Hoành, trước khi hắn giết người đều che mặt, nạn nhân không biết hung thủ là ai bên không cách nào báo thù. Thế nhưng Đổng Hồng xuất hiện, tra tấn đến chết cô gái áo đỏ, khiến thân phận Dương Hoành bị bại lộ, kết quả bị lệ quỷ trả thù. Đổng Hồng không biết thân phận của Diệp Du Nhã, bị chơi chết. Tiền tiên sinh không biết Diệp Du Nhã và Diệp Du Du, bị hai người kết hợp đùa bỡn. Chúng ta đặt giả thuyết, mỗi người bọn họ đều có động cơ, mỗi bước đi đều có người sai khiến, khi bọn họ đùa bỡn tính mạng người khác cũng là lúc họ bị biến thành quân cờ cho người khác đùa bỡn.”

Nói cách khác, khi họ đi bước đầu tiên là đã đứng ở vị trí bị đùa bỡn, cuối cùng đi vào con đường chết.

“Không biết là thứ gì đứng sau màn, nhưng có thể xác định, nó rất hiểu cách đùa bỡn lòng người.”

Mao Tiểu Lỵ hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Trần Dương rũ mắt: “Chờ đối phương đến tìm chúng ta. Trước đó, cố gắng điều tra nội tình của đối phương.”

“Vâng.”

Mã Sơn Phong đi tới nói: “Chuyện lần trước chúng ta nhờ cảnh sát điều tra tổ chức thần bí đã có tiến triển, cảnh sát đã gửi tài liệu đến, nói là có dính đến huyền học, muốn thiên sư ra tay. Chú đã gửi tài liệu vào group, mọi người mở ra xem.”

Mọi người kinh ngạc, Trần Dương mở tài liệu vừa xem vừa nói: “Hiệu suất làm việc thật nhanh.”

Mọi người đến gần xem, phát hiện trong hồ sơ này, không chỉ có Dương Hoành và Đổng Hồng mà còn có chừng hơn mười người thoạt nhìn không hề liên quan gì đến nhau, trên thực tế có thể tìm ra mối quan hệ nhờ chút manh mối từ các vụ án.

Một khi xâu chuỗi tất cả các sự kiện lại sẽ phát hiện như có một cái lưới nhện che trời phủ trên đầu, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Trong đó có một vụ án điển hình xảy ra trong các viện điều dưỡng. Nạn nhân là các bác sĩ trong viện điều dưỡng, đến từ các tỉnh khác nhau, kiểu chết cũng khác nhau, nhìn như vô lý lại trùng hợp, bị xếp thành tai nạn ngoài ý muốn. Có bác sĩ chết vì suy dinh dưỡng nghiêm trọng, lúc chết cơ thể chưa đến 20 kg, người cao đến 1m8, trông cứ như bộ xương.


Kiểu chết này được gọi là khô lâu tử. Lúc chết, bác sĩ đã ở trong viện điều dưỡng nửa năm không về nhà. Người nhà nghe tin thì đến cãi nhau ầm ĩ với viện điều dưỡng, bác sĩ pháp y kiểm tra, xác định nạn nhân tử vong do thiếu dinh dưỡng trầm trọng. Hơn nữa căn cứ theo lời khai của đồng nghiệp, người này bị chứng kén ăn nghiêm trọng, người nhà nghe giải thích như vậy càng làm ầm ĩ hơn.

*Khô lâu tử: Đổng Hùng Ba là một người lao động cải tạo bị ốm nặng trong thời gian phục vụ tại Trại Lao động Hà Hoa Khanh ở thành phố Đường Sơn. Ông qua đời ở tuổi 37. Đổng Hùng Ba, chiều cao 180 cm, nặng chỉ 35 kg khi anh ta chết, chân anh ta mỏng như cột tre, và xương sườn rõ ràng lộ ra trông rất khốn khổ, những trường hợp qua đời như vậy gọi là “khô lâu tử”

Người nhà nói vị bác sĩ này rất thích mỹ thực, lúc mới vào viện điều dưỡng làm việc, người này nặng đến 85 kg, sao có thể bị chứng kén ăn? Trước khi chết gầy chưa đến 20 kg, cho dù bị kén ăn thì viện điều dưỡng cũng phải đưa người ta đi điều trị chứ.

Đối với câu này, viện điều dưỡng lạnh lùng lấy hợp đồng ra, trong đó ghi rõ từ lúc vào làm việc, trong vòng một năm không được ra ngoài, lại nói bác sĩ tử vong là làm trái hợp đồng, phải bồi thường gấp đôi.

Lý lẽ của viện điều dưỡng khiến người nhà vị bác sĩ không dám la lối nữa.

Tiếp theo là hai bác sĩ ở tỉnh khác, cũng ký hợp đồng với viện điều dưỡng, dưới khoản tiền lương và tiền thưởng kếch xù, họ cũng bị mê hoặc tiến vào viện điều dưỡng làm việc rồi bị cô lập hoàn toàn. Tiếp theo trong vòng một năm, người thì chết do ngạt thở, người thì do va đập vùng đầu. Viện điều dưỡng gọi là “rửa mặt mà chết” và “trốn tìm mà chết”. Người trước vô ý chúi đầu chết ngạt trong bồn rửa mặt, người sau cùng bệnh nhân chơi trốn tìm, vô ý đập đầu tử vong.

Kế tiếp lại là hai bác sĩ ở tỉnh khác, nguyên nhân tử vong rất quỷ dị nhưng pháp y lại xác định là bình thường. Hơn nữa vì gần như viện an dưỡng ở mỗi tỉnh chỉ chết một hoặc hai bác sĩ, bởi vậy không ai nhận thấy bất thường.

Dù người nhà nạn nhân không tiếp thu lý do hoang đường, cũng hoài nghi pháp y cấu kết với viện điều dưỡng, muốn tiến hành điều tra lại phát hiện viện điều dưỡng đó đã biến mất. Trải qua điều tra lại phát hiện đó là viện điều dưỡng tư nhân cao cấp, vì người nhà nạn nhân gây rối làm ảnh hưởng đến sự hồi phục của các bệnh nhân khác nên họ dời viện điều dưỡng đến nơi khác. Các thủ tục liên quan đều được tiến hành bình thường, cũng có ghi chép rõ ràng, khiến người ta không thể hoài nghi.

Hàng năm mỗi tỉnh thành đều có hàng trăm người chết, có thể con số thực tế còn lớn hơn nữa. Loại chuyện như chết do bệnh hay tai nạn ngoài ý muốn giống như giọt nước rơi vào biển lớn mênh mông, không nổi lên một gợn sóng.

Bởi vậy không ai quan tâm mà xâu chuỗi những cái chết bình thường ở các tỉnh khác nhau lại với nhau, đương nhiên sẽ không phát hiện điểm đáng sợ. Lúc Mã Sơn Phong báo với cảnh sát về tổ chức thần bí, vừa khéo trong tổ hình sự có một cảnh sát trẻ tuổi nhớ lại vụ án bác sĩ tử vong ở quê hắn trước kia.

Huyện này không lớn, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể thành tin hot. Lúc đó bác sĩ kia chết, cả người như bộ xương khô, trước khi chết nằm trên giường bệnh, trông cực kỳ khủng bố. Viên cảnh sát trẻ tuổi chứng kiến cảnh tượng đó mà không thể nào quên được, bởi vậy khi phát hiện trong tài liệu có bác sĩ cũng tử vong ở viện điều dưỡng bèn nhắc lại vụ đó.

Điều tra kỹ hơn, phát hiện có tất cả tám viện điều dưỡng có bác sĩ tử vong ngoài ý muốn, phân bố tại 8 thành phố thuộc 5 tỉnh khác nhau. Một điểm giống nhau là sau khi các bác sĩ tử vong, những viện điều dưỡng này sẽ đột ngột dời ra khỏi thành phố, thay tên xuất hiện ở thành phố khác tuyển một hai bác sĩ mới.

Các bác sĩ ký một hợp đồng bí mật giống nhau, sau khi tiến vào viện điều dưỡng, trong vòng nửa năm hoặc một năm sẽ tử vong. Sau khi họ chết, viện điều dưỡng giống như chờ người nhà họ đến, sau đó gióng trống khua chiêng mời pháp y đến khám nghiệm thi thể, cuối cùng đưa ra lý do tử vong hoang đường lại hợp lý.

Phảng phất như lấy thái độ cao cao tại thượng đùa bỡn người chết và thân nhân của người chết, lạnh lùng và tàn khốc.

Trương Cầu Đạo nói: “Hoàn toàn giống như một trò chơi lạnh lùng nhằm vào các bác sĩ. Khi họ ký hợp đồng, họ đã trở thành đối tượng mua vui, bị vây trong viện điều dưỡng, chịu dằn vặt nửa năm hoặc một năm, cuối cùng dùng cách hoàng đường nhất mà chết.”

Khấu Tuyên Linh tiếp lời: “Viện điều dưỡng có vấn đề.”

Mao Tiểu Lỵ lên tiếng: “Không có vấn đề mới kỳ quái.”

“Ý của tôi là, một viện điều dưỡng muốn dời khỏi thành phố không phải là chuyện nhỏ. Trong viện điều dưỡng có rất nhiều bệnh nhân và người thân của họ… Trừ phi bệnh nhân là giả.”

“Đúng là có bệnh nhân. Mỗi bệnh nhân đều có hồ sơ đầy đủ và ghi chép chi tiết về cái chết của họ.” Trần Dương mở một phần tài liệu khác, ngẩng đầu nói: “Tất cả bệnh nhân trong viện điều dưỡng đều chết hết, thời gian tử vong còn sớm hơn bác sĩ bộ xương khô. Các kiểu chết thứ tự là khô lâu tử, rửa mặt chết, trốn tìm chết… Đúng, bọn họ từng là bệnh nhân của một viện điều dưỡng, vì chết quá kỳ dị, người nhà bệnh nhân làm ầm ĩ, các bác sĩ lạnh lùng đưa ra các lời giải thích hoang đường. Nhưng vì tinh thần bệnh nhân không bình thường, nên dù hoang đường vẫn được công nhận.”

Trương Cầu Đạo nói: “Các bác sĩ đã chết chính là các bác sĩ từng đùa giỡn bệnh nhân đến chết trong viện điều dưỡng?”

“Rất rõ ràng.”

“Quả nhiên liên quan đến huyền học, cần thiên sư ra tay.” Khấu Tuyên Linh lên tiếng: “Mọi người có nhớ mẹ nuôi của Diệp Du Nhã bị đưa vào viện điều dưỡng nào không?”

Mọi người ngẩng đầu nhìn Khấu Tuyên Linh, hắn lên tiếng: “Diệp Du Nhã và Diệp Du Du làm tình nguyện trong viện điều dưỡng, kiên trì suốt năm năm.”

Năm năm trước, cha nuôi của hai chị em rơi vào bê tông, bị đổ vào bức tường trong tòa nhà của Tiền tiên sinh.

Trần Dương nói: “Thời gian thật trùng hợp.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.