Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 44: Giết mèo 3


Đọc truyện Xông Vào Ngõ Âm Dương – Chương 44: Giết mèo 3

Sau khi con mèo mun mập mạp kêu một tiếng bén nhọn, tất cả mèo đang bái nguyệt dưới dốc đồng loạt quay đầu, mấy đôi mắt xanh biếc sáng quắt trong bóng đêm. Chúng vẫn không hề cử động, chỉ nhìn chằm chằm Trần Dương và Mao Tiểu Lỵ.

Mèo không sợ người, huống chi là mèo bái nguyệt có chút thông minh. Mao Tiểu Lỵ bị nhìn như vậy thì hơi sợ, nhích lại gần Trần Dương nói: “Anh Trần, chúng nó nhìn chằm chằm làm em sợ quá. Hay là mình rút lui trước?”

Trần Dương tiến lên một bước, đám mèo đồng loạt chuyển động tròng mắt theo bước chân của cậu. Trần Dương suy nghĩ một chút, cầm đèn pin ném vào bầy mèo. Con mèo mun kêu lớn một tiếng, đàn mèo bỏ chạy tứ tán, chớp mắt đã biến mất trong rừng cây, chỉ còn lại con mèo mun to béo phía trước.

Nó ngồi yên như cũ, hai mắt uyên ương đối diện với Trần Dương, không hề sợ hãi chút nào. Thậm chí có thể khiến người ta cảm thấy nó quá bình tĩnh, sinh ra cảm giác quái dị. Mao Tiểu Lỵ bước theo Trần Dương tiến lên, cô đến gần, nhận ra con mèo mun bèn kinh hô: “Đại Béo?!”

*Mắt uyên ương là mèo có hai màu mắt khác nhau

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Đại Béo vung đuôi, liếc nhìn Mao Tiểu Lỵ, trên gương mặt của nó có thể nhìn ra vẻ cao ngạo xem thường rõ ràng. Trần Dương quay đầu hỏi cô: “Em biết nó à?”

Mao Tiểu Lỵ gật đầu, hơi phức tạp: “Biết chứ. Đây là con mèo hot nhất trong trường, Đại Béo. Bởi vì nó nặng hơn 40 cân (đây là đơn vị cân của Trung Quốc, 1 cân này bằng ½ kg theo đơn vị đo lường quốc tế nhé), mỗi ngày ba bữa, đến giờ ăn là xuất hiện rất đúng giờ ở cửa nhà ăn khu bắc chờ được cho ăn. Cái gì cũng ăn, chưa bao giờ bị bệnh, ăn xong liền đi, còn không cho vuốt nó. Đặc biệt cao lãnh, ai mà sờ là nó lạnh lùng lườm một cái xem thường làm người ta rụt tay. Béo múp, lười biếng, cao lãnh, thần bí, thô lỗ nhưng lại vô cùng nổi tiếng.” Mao Tiểu Lỵ dừng một chút rồi bổ sung: “Có vô số người theo đuổi.”

Cô nàng cũng không rõ vì sao Đại Béo lại có nhiều fan não tàn như vậy!

Đại Béo lườm Mao Tiểu Lỵ một cái, vô cùng lạnh nhạt lắc đuôi rồi cúi đầu liếm lông. Trần Dương ngồi xổm xuống trước mặt nó, xoa cằm quan sát một lúc rồi nói: “Mày là mèo bái nguyệt thành tinh, hay là mèo quỷ bái nguyệt?”

Đại Béo vẫn không phản ứng, giơ chân sau tiếp tục liếm lông. Trần Dương kinh ngạc nói: “Còn chưa thiến?” Đại Béo nghe vậy rốt cuộc cứng đờ người, tuy nó mập đến 40 cân, thịt mỡ cả vòng không nhìn ra.

Trần Dương cười khẽ, lấy hộp cá chiên trong ba lô ra, cậu mở nắp hộp, mùi cá thơm lừng lập tức xông vào mũi. Mao Tiểu Lỵ ngồi xổm xuống, kinh ngạc nói: “Anh Trần, anh có mang theo cá chiên à?” Vừa nói vừa nhón tay cầm lấy một con ăn, ngoài giòn trong mềm, thật ngon.

Trần Dương nói: “Vừa nghe em nói trường học xảy ra chuyện, anh đoán thế nào em cũng đến trường, vậy nên sau giờ cơm, anh đi mua một túi cá nhỏ về rán. Có việc gì thì dùng.”

Mao Tiểu Lỵ đang nhai cá nghe vậy liếc Trần Dương một cái, hình như cậu quên mất lời từ chối trước đó rồi. “Anh Trần, anh nghe em nói Lệ Viên có nhiều mèo nên chuẩn bị cá từ sớm, định lén đến đây phải không? Nếu em không rủ anh đi cùng, anh cũng sẽ lén đến chứ gì?!”

“Nói bậy, thuận tiện mà thôi.”

Trần Dương cầm cá nhỏ đưa đến miệng Đại Béo, mèo mun há mồm tha đi, ăn xong vẫn không có ý thân cận chút nào. Cậu vẫn tiếp tục cho nó ăn: “Nói cho tao biết, nữ sinh bị tập kích đêm qua là do người làm hay là mèo cổ?”

Mao Tiểu Lỵ kinh ngạc, Trần Dương hỏi Đại Béo hung thủ là ai, không sợ nó bao che cho đồng loài mà lừa bọn họ sao?

Cậu nói tiếp: “Mèo lãnh đạm, quan niệm huyết mạch dòng tộc không sâu. Huống chi đối với một con mèo quỷ không biết đã sống bao nhiêu năm, dạy mèo trong Lệ Viên bái nguyệt chẳng qua là do lười quản lý. Mèo quỷ không đến mức bao che cho mèo bình thường, nếu đúng thật là mèo hại người.”

Cậu vừa nói vừa tiếp tục cho Đại Béo ăn, mèo mập nghe vậy vẫn bình thản ăn cá nhỏ, không hề dao động mà bình tĩnh ăn làm người ta khó có thể cho rằng nó là một con mèo quỷ mở linh trí. Ít nhất Mao Tiểu Lỵ rất hoài nghi, thậm chí cô nghĩ rằng Trần Dương chỉ đang thăm dò Đại Béo mà thôi. Mặc dù nó rất xảo quyệt, không giống một con mèo bình thường.

Trần Dương vẫn tiếp tục nói: “Anh Độ vui buồn không lộ, cũng không biểu hiện yêu ghét hoặc đánh giá người nào đó, hoặc vật gì đó. À, ngoài trừ tao, tao là ngoại lệ.” Cậu vừa nói vừa đánh nhẹ lên bàn tay Mao Tiểu Lỵ đang hướng về phía hộp cá: “Ăn nhiều nóng trong người.”

Sau đó cậu lại ôn hòa nói với Đại Béo: “Thế nhưng anh Độ lại không có nhận xét tốt về mèo, tao nhất thời hiếu kỳ bèn hỏi, anh Độ nói trước đây có gặp một con mèo quỷ mập mạp, ngu xuẩn, tham ăn, lười biếng.”

Tần suất vung đuôi của Đại Béo ngày càng tăng, nó meo một tiếng, há miệng ngậm cá trong hộp, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong rừng cây.

Mao Tiểu Lỵ há mồm: “Thật thành tinh? Hình như nó rất sợ anh Độ Sóc?”

Trần Dương đậy nắp hộp, cất vào túi rồi đứng dậy nói: “Về thôi.”


Mao Tiểu Lỵ đuổi theo: “Xác định là mèo quỷ hay người gây ra?”

“Nó nghe thấy tên anh Độ lập tức hoảng sợ bỏ chạy.” Trần Dương như có điều suy nghĩ: “Về phần là mèo quỷ hay là người gây ra thì còn phải bàn bạc thêm nữa. Tuy rằng mèo không quan tâm huyết mạch dòng tộc, nhưng nếu liên quan đến lợi ích hoặc tính mạng, khó mà chắc nó không lừa gạt. Dù sao mèo rất gian xảo… Không ai thử nuôi Đại Béo sao?”

“…Có, nhưng đều thất bại.”

“Ừm.” Trần Dương gật đầu. Mao Tiểu Lỵ nhìn theo bóng lưng cậu, lần nữa xác định Trần Dương đích thị là osin của mèo! Chắc chắn là cậu động lòng với Đại Béo rồi, không “con sen” nào chống cự nổi sức quyến rũ của Đại Béo. Mao Tiểu Lỵ đã sớm thất vọng với tiết tháo của mấy “con sen” này, chưa bao giờ chờ mong.

Về đến phân cục, Trần Dương tắm rửa xong rồi choàng khăn tắm trắng thật to đi ra ngoài, cậu xách ghế ngồi gần Độ Sóc. Hắn đang cầm điều khiển tùy tiện chỉnh kênh, thấy cậu ngồi xuống, hắn liếc mắt nhìn mái tóc còn ướt của cậu rồi nói: “Ngồi gần lại đây, xoay qua chỗ khác.”

Trần Dương nhích ghế đến trước mặt Độ Sóc, xoay lưng về phía hắn, hai tay gác lên tay vịn. Độ Sóc nhận cái khăn lau tóc cho cậu, đây là thói quen của hai người. Cậu tắm xong không thích lau tóc, nước chảy dọc theo sợi tóc xuống cổ làm ướt áo rất khó chịu, thế nhưng cậu không thích dùng máy sấy tóc, cũng không thích lau tóc.

Độ Sóc nhìn mà nhịn không được, thường giúp cậu lau tóc, dần dần thành thói quen. Trần Dương tắm xong sẽ khoác cái khăn đi ra tìm hắn. Nước trên tóc được khăn lau khô, lực lau vừa phải, rất thoải mái. Cậu hơi híp mắt hỏi: “Anh Độ, anh còn chưa nói vì sao mèo đáng ghét. Anh nói từng gặp một con mèo quỷ, có phải là con mèo mun Đại Béo trong trường của Tiểu Lỵ không?”

“Anh chưa nói mèo đáng ghét.”

“Gạt người.” Trần Dương nhăn mũi: “Lúc nãy anh nói mèo gian tà giả dối, có thù tất báo, đây đều là mấy từ nặng nề. Đối với ác quỷ tội ác tày trời anh cũng chưa từng nhận xét như vậy, chắc chắn anh rất ghét mèo.”

“Em nói ghét thì ghét.”

“Trả lời có lệ quá.” Trần Dương theo bản năng muốn quay đầu, bị hắn giữ lại không cho nhúc nhích.

“Vậy anh nói xem, sao anh biết đó là mèo quỷ? Chắc chắn anh rất ghét con mèo quỷ đó, mau nói đi. Em không biết nhiều về chuyện của anh, có liên quan đến lúc anh còn sống phải không?”

“Nếu anh không nói thì em làm gì anh?”

“Em sẽ không cho anh lên giường.”

“Em không ngăn được anh.” Độ Sóc lành lạnh nói.

Giọng của Trần Dương còn lạnh hơn: “Em không phối hợp, anh cứng được hả?”

Động tác lau tóc của hắn khựng lại, nhìn Trần Dương vừa xoay đầu lại: “Trần Tiểu Dương, được lắm, thì ra em thích ép buộc? Hóa ra dịu dàng không thỏa mãn được em.”

Cậu hít sâu một hơi, lườm Độ Sóc một cái: “Ý của em chính là, em không phối hợp, em có thể làm anh mềm xuống trong thời gian ngắn.”

“Em có thể sao?”

“Có thể!” Trần Dương hùng hổ, còn cảm thấy bị khinh bỉ năng lực đàn ông, lôi kéo hắn muốn thử. Độ Sóc gõ đầu cậu một cái: “Quậy cái gì, tóc còn chưa khô.”

Cậu lập tức nhụt chí, đá đá chân hắn, dưới cái nhìn chằm chằm của đối phương, cậu ngoan ngoãn xoay người cho hắn lau tóc tiếp: “Ông xã, anh nói cho em biết được không?”

“Đừng làm nũng, chưa lau xong tóc, chuyện gì cũng đừng nghĩ.”

Trần Dương tức giận: “Em muốn làm như thế lắm sao? Em chỉ muốn anh nói chuyện mèo cổ, anh nói hay không? Không nói em lập tức xuống lầu ngủ!”

Chia phòng ngủ chính là đòn sát thủ, Độ Sóc không có biện pháp, hắn hơi hoài niệm Trần Tiểu Dương ngoan ngoãn lúc vừa kết hôn. Lúc đó, thay vì nói là chồng, Trần Tiểu Dương xem hắn như là cha vậy, quấn quít, cực kỳ ngoan ngoãn, nói một không hai, rất nghe lời.

Trần Dương hàm ý nói: “Kết quả sau đó anh lại bắt em gọi “ba ba” lúc lên giường.” Cậu dừng một chút rồi nói: “Cầm thú!”

Độ Sóc dứt khoát ôm cậu vào lòng, Trần Dương giãy dụa, mặt lạnh nói: “Bỏ ra, tóc còn chưa khô.” Nhưng thật ra giãy dụa lại không dùng sức, rõ ràng là nói một đằng làm một nẻo.


“Không có chuyện gì đặc biệt, thời Tùy Đường có nhiều mèo cổ gây họa, chính là vì thời kỳ này nên anh không có thiện cảm với mèo quỷ hay các loại mèo.” Độ Sóc dễ dàng như trở bàn tay ôm lấy Trần Dương vào lòng, xoay lưng cậu về phía hắn mà tiếp tục lau tóc, vừa lau vừa nói: “Thời Tùy Dạng Đế, nhà Độc Cô Đà – em trai của Độc Cô hoàng hậu – có một tỳ nữ tên là Từ A Ni nuôi mèo quỷ, Độc Cô Đà cầu tài, đánh chủ ý lên đầu Độc Cô hoàng hậu, hại bà ta bị mèo quỷ tấn công.”

*Tùy Dượng Đế (chữ Hán: 隋炀帝, 569 – 11 tháng 4, 618), có nguồn phiên âm là Tùy Dạng Đế, Tùy Dương Đế hay Tùy Dưỡng Đế, đôi khi còn gọi là Tùy Minh Đế (隋明帝) hay Tùy Mẫn Đế (隋闵帝) tên thật là Dương Quảng (楊廣hay 杨廣) hay Dương Anh (楊英 hay 杨英), tiểu tự là A Ma (阿𑡉) là vị hoàng đế thứ hai của triều đại nhà Tùy trong lịch sử Trung Quốc.

“Em biết, trong dã sử, chính sử đều có ghi chép. Đó là một trong những bằng chứng có độ tin cậy cao nhất về sự tồn tại của mèo quỷ.”

Ngày nay hầu như không còn ai biết luyện mèo cổ, trải qua mấy triều đại ban lệnh cấm nuôi mèo quỷ, đến nay nó đã bị thất truyền. Ngoại trừ vài gia đình vẫn còn thờ phụng mèo quỷ mà tổ tiên luyện chế để lại. Dù mèo quỷ có thể giúp phát tài nhưng cũng mang đến vận rủi. Trên cơ bản, người nuôi mèo quỷ không có kết quả tốt, dần dà nó bị thất truyền. Vậy nên tuy ngày nay Quỷ đạo có ghi chép về mèo quỷ nhưng Trần Dương chưa thật sự gặp được mèo quỷ.

Nhưng Mã Sơn Phong từng nói ông gặp Mao Quỷ Thần ở huyện Thành Kỷ, có lẽ cũng là mèo quỷ. Ông kể con mèo quỷ đó là của hộ gia đình nhà được truyền lại từ nhiều đời, không biết dùng tà thuật gì mà chuyển hết nghiệt quả lên đầu người khác. Vậy nên sau khi mèo quỷ bị giết, gia đình kia bị phản phệ, có thể nói kết quả cực kỳ thê thảm.

“Sau sự kiện Độc Cô Đà nuôi mèo quỷ, Tùy Dạng Đế tức giận, điều tra những người nuôi mèo quỷ trong kinh thành, liên lụy mấy nghìn hộ, trên vạn người, kẻ bị chém giết, người bị lưu đày, chết không ít người. Đến thời Đường Cao Tông, mèo cổ gây bệnh dịch tả trong cung làm liên lụy vô số người lần nữa. Thời kỳ đó, mèo quỷ làm Phong Đô vô cùng bận rộn, phải xử lý vô số cô hồn dã quỷ, còn phải tra xét xem ai bị oan, ai có tội, công việc chồng chất. Sau đó bắt được mèo quỷ, quỷ hồn của nó bị luyện chế, thoát khỏi lục đạo luân hồi, nó bị người khống chế nên rất khó phán quyết tội nghiệt của nó. Con mèo quỷ kia giả dối không gì sánh bằng, còn muốn lừa gạt anh.”

*Đường Cao Tông (chữ Hán: 唐高宗, 21 tháng 7, 628 – 27 tháng 12, 683), là vị Hoàng đế thứ ba của triều đại nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ năm 649 đến năm 683, tổng cộng 34 năm.

“Vậy là anh bị lừa nên mới cực kỳ ghét mèo quỷ à?”

Hai mắt Độ Sóc trở nên lạnh lùng: “Chúng sinh lục đạo, không có quỷ hồn nào có thể lừa được Phong Đô đại đế!”

“Hả?”

Độ Sóc bỗng hoàn hồn: “Ý của anh là, Phong Đô đại đế thẩm vấn và phán xét mèo quỷ, mèo quỷ dù giả dối thế nào cũng không lừa được ngài ấy. Chỉ là sau đó, khi đang bị giam trong ngục, nó lừa âm binh trốn lên dương gian, che giấu hành tung rồi tích lũy công đức. Ưu khuyết điểm vốn có thể bổ sung cho nhau, nhưng những tội nó phạm phải khó có thể dùng công đức bù đắp, chỉ có thể mặc nó ở dương gian, hao hết công đức rồi áp giải về địa phủ. Cho nên mới nói mèo quỷ xảo trá gian tà.”

“Ừm.” Trần Dương gật gật đầu, đột nhiên cậu giữ chặt khăn quay đầu quan sát Độ Sóc, một lúc lâu sau mới nói: “Anh Độ, thì ra anh là người trước thời Tùy Đường, khoảng 1400 năm rồi đúng không? Già vậy à, em còn không bằng số lẻ của anh. Bình thường em nói anh già mà không đứng đắn, anh không nhận còn làm mặt lạnh. Anh làm mặt lạnh cái gì hả, rõ ràng so với em, anh đúng là cụ già.”

Cậu vòng tay ôm hắn, mũi chạm vào mũi hắn, vừa trêu chọc hắn vừa ngọ nguậy trên người hắn, như một đứa con nít không chịu yên. Tóm được đuôi mèo của đối phương, treo lên trêu chọc và hù dọa, khiến người ta vừa bực mình vừa buồn cười.

Đột nhiên Độ Sóc cắn lên miệng Trần Dương, ngăn cản lời nói của cậu. Đúng là hắn lớn hơn cậu rất nhiều tuổi, mỗi ngày đều gọi cậu là vợ bé nhỏ, đúng là vợ rất nhỏ mà. Tuổi của cậu còn không bằng số lẻ của hắn, ngay cả hắn cũng không biết tại sao trước đây lại đồng ý kết âm hôn, còn xem Trần Dương là vợ.

Hôn xong, cậu dựa lên vai hắn nói: “Anh làm cu li ở địa phủ 1400 năm rồi mà vẫn còn là một tiểu quỷ sai à?”

Vẻ mặt Độ Sóc hơi cứng lại: “Không phải bây giờ lên chức rồi sao?”

“Gần đây mới được lên chức.”

“Tích công đức không dễ dàng, làm quỷ sai đã rất khó rồi, huống hồ còn thăng chức.” Độ Sóc nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Dương Dương, nếu có người lừa em, em sẽ làm gì hắn?”

“Xem tình huống cụ thể đã.”

“Xem thế nào?”

“Người không thân lừa em, đánh một trận hả giận là được. Nếu như anh lừa em thì phải xem tình huống.”

“Tình huống thế nào?”

“Thì xem mức độ thế nào? Chuyện nhỏ thì ầm ĩ một trận, hết giận thì thôi. Còn nếu là chuyện lớn… Ly hôn!”

“Không được.” Độ Sóc nghiêm mặt: “Dù xảy ra chuyện gì, em có thể dùng bất cứ cách gì để xả giận nhưng không thể ly hôn.” Hắn hơi dịu giọng lại: “Sau này lại nói, anh cũng không lừa em, dù có thì cũng chỉ vì tốt cho em thôi. Hoặc là đôi khi anh nghĩ không cần nói cho em biết, dẫn đến hiểu lầm ngày càng lớn, nhưng đó không tính là lừa dối.”


Trần Dương ngửa ra sau, nghi ngờ nhìn chằm chằm Độ Sóc: “Anh lừa em?”

“Không có. Ví dụ thôi.”

“Thật chứ?”

“Ừ.” Độ Sóc mặt không thay đổi, nhìn thẳng vào mắt Trần Dương. Cậu dần dần không nghi ngờ nữa, nghĩ lại, với tính cách của hắn sẽ không làm mấy chuyện lừa gạt thấp hèn. Thế là cậu lại vui vẻ nói: “Anh Độ, anh nghĩ sao nếu chúng ta nuôi một con mèo?”

“Không có khả năng. Đời này cũng không có khả năng.” Cả đời của hắn rất dài, rất rất dài.

“Ừm.” Trần Dương rũ mắt, nắm góc áo hắn vân vê, có vẻ như xem lời hắn vừa nói như gió thoảng bên tai.

“Trần Tiểu Dương, anh nói thật. Đừng mơ nuôi mèo, nhất là mèo quỷ. Mau vứt suy nghĩ đó ra khỏi đầu em đi.”

Cậu ngước mắt, hôn lên khóe miệng hắn. Gương mặt hắn căng cứng, nhìn cậu chằm chằm. Cậu lại cúi xuống hôn hai cái, gương mặt hắn trở nên nhu hòa hơn. Thế là Trần Dương ôm mặt hắn hôn trái hôn phải, hôn trên hôn dưới, cuối cùng ngoan ngoãn hỏi: “Còn giận hả?”

Làm sao còn giận nổi chứ? Hiện tại đại đế đã bị tình dục làm lu mờ lý trí, cái gì mà không được nuôi mèo, mèo quỷ gì đó đều đã bị ném lên chín tầng mây. Vậy mới nói, đối mặt với Độ Sóc tức giận, một câu làm nũng không được thì cứ hôn một cái, một cái không đủ thì một trăm cái.

Trần Dương mặt mày rạng rỡ hôn lên môi hắn, lần này chắc chắn sẽ thành công.

Buổi trưa ba ngày sau, Mao Tiểu Lỵ trở về thở phì phò nói: “Lớn chuyện rồi.”

Mọi người đang ăn dưa hấu ướp lạnh, nghe vậy đồng loạt hỏi: “Chuyện gì?”

Cô nàng cầm miếng dưa, vừa giận đùng đùng gặm một cái vừa nói: “Đêm qua lại có thêm một cô gái bị mèo cào bị thương cánh tay, nhưng không bị hôn mê. Thế nhưng cô ta sợ hãi, kiên quyết cho là mèo yêu làm, nói cô ta bị một quái vật hình người, tứ chi lại giống mèo tấn công, đối phương còn có đuôi. Nói thật, em không biết là thứ gì giả thần giả quỷ. Dù trước kia em không hiểu biết gì về mèo yêu nhưng cũng không tin là có quái vật như thế.”

Động vật thành tinh chỉ mở linh trí, hiểu phương pháp tu luyện, theo đuổi tu luyện. Động vật thành tinh tu thành yêu, có năng lực lớn, cũng biến hóa nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện hình thái nửa người nửa quái vật. Hoặc là hình người, hoặc là nguyên hình. Huống hồ lúc giết người, nguyên hình mèo càng linh hoạt và tiện lợi hơn.

Chỉ tiếc Mao Tiểu Lỵ dù biết vậy vẫn không thể nói gì so với chứng cứ xác thực, nạn nhân bị kinh sợ, vừa thấy mèo là sợ hãi, có khả năng rất lớn là nhìn lầm. Mao Tiểu Lỵ cũng không thể gặng hỏi đối phương, hiện tại phụ huynh nạn nhân và các sinh viên khác tụ họp đề nghị đuổi giết hết mèo ở Lệ Viên, lãnh đạo trường đã bắt đầu dao động.

Mao Tiểu Lỵ gặm dưa, thở dài nói: “Nói thật, lúc trước em lo cho bọn mèo, giờ em lo là chúng nó sẽ phản kháng, xảy ra chuyện đổ máu, lúc đó lại phiền phức to.”

Mèo mở linh trí trong Lệ Viên không ít, có khả năng còn có mèo quỷ. Mèo lại mang thù, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Hai bên không thể hòa thuận mà xung đột, hậu quả sẽ khó bù đắp được.

Trần Dương liếc nhìn Độ Sóc, hắn vẫn bình thản ăn dưa hấu như thường. Vì vậy cậu cũng không nói gì mà im lặng ăn tiếp. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Mao Tiểu Lỵ nghe máy, nói vài câu rồi cúp máy, quay qua nói với mọi người: “Trường học đồng ý đặt đơn hàng rồi, có ai muốn đi với em không?”

Trần Dương từ từ giơ tay, Độ Sóc quay đầu im lặng nhìn cậu. Trần Dương chậm rì rì rút tay về, quét mắt nhìn mọi người xung quanh. Trương Cầu Đạo cau mày, gần đây hắn phải bế quan thăng cấp, nhưng mà là trong game. Khấu Tuyên Linh lạnh lùng nói: “Đừng nhìn tôi, tôi không muốn đi.”

Mã Sơn Phong càng đừng nghĩ, vì thế Trần Dương vờ như bất đắc dĩ nhún vai: “Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể ra tay.”

Hai mắt Độ Sóc càng lạnh lẽo, đáng tiếc cậu lại xem hắn là cọp giấy, lát nữa dỗ dành là được.

Khi Trần Dương và Mao Tiểu Lỵ đến trường thì phát hiện có vài sinh viên kích động chạy đến Lệ Viên đuổi mèo, đáng tiếc rừng cây chính là sân nhà của chúng, con người vụng về đương nhiên không linh hoạt bằng mèo, còn bị trêu chọc xoay vòngvòng. Vài sinh viên bị đùa bỡn xong, thấy mèo trèo trên chạc cây nhìn xuống, phảng phất như đang nhếch môi cười, làm bọn họ sởn tóc gáy nhưng đồng thời càng thêm khẳng định đây đúng là mèo yêu.

Người gặp mặt Trần Dương là hiệu trưởng, hai năm trước ông bắt đầu nghiên cứu huyền học, bởi vậy tương đối tôn trọng thiên sư như Trần Dương. Nhưng ông không biết sinh viên của ông – Mao Tiểu Lỵ cũng là thiên sư, chỉ nghĩ là hai người quen biết.

Hiệu trưởng nói: “Lúc trước tôi không muốn tìm thiên sư là vì tôi chắc chắn không phải mèo hại người. Chúng đã sống ở Lệ Viên vài thập niên, đông đúc thành đàn, nếu muốn hại người thì đã hại từ sớm rồi. Các sinh viên lại rất yêu thương chúng nó, tôi tin động vật có máu lạnh cỡ nào cũng sẽ không làm hại người yêu thương chúng. Huống hồ mèo có linh tính, mọi người nói mèo mang thù, nhưng nó cũng rất trọng ân tình.”

“Ý của ngài là, ngài nghĩ hung thủ tấn công nữ sinh rồi đổ tội cho mèo?”

“Đúng vậy.”

“Nếu lỡ là mèo yêu hại người thì sao?”

“Tuyệt đối không nên tổn thương mèo vô tội.”

Trần Dương bật cười: “Xem ra người yêu cầu đuổi mèo ở Lệ Viên không phải là ngài.”

Hiệu trưởng cười cười rồi nói: “Đúng là mèo ở Lệ Viên rất nhiều, nếu như có thể, hy vọng có người thật lòng yêu thích mà nhận nuôi chúng. Mèo nhiều, mâu thuẫn sẽ nhiều, dù gì cũng có vấn đề, đông quá thành họa.”


Hiệu trưởng là người hiểu chuyện, nói chuyện với Trần Dương xong liền rời đi. Lúc cậu và Mao Tiểu Lỵ đang đi trên con đường nhỏ thì phát hiện rất nhiều người chạy về phía Lệ Viên, Mao Tiểu Lỵ thấy người quen bèn cản lại hỏi: “Sao ai cũng chạy vội về phía Lệ Viên vậy?”

Nữ sinh dừng lại nói: “Chào chị, em nghe nói có phụ huynh lái máy xúc đến, nói là trong rừng cây treo đầy xác mèo rất tà môn. Người kia nghĩ mèo yêu trốn ở đó, một hai phải phá hủy mộ mèo. Hiện tại rất nhiều người chạy đến xem.”

“Bảo vệ cho máy xúc vào trường hả?”

“Không có, căn tin khu tây đang sửa sang trùng tu đúng không? Chỗ đó bị rỉ nước, có máy xúc đến đó phục vụ sửa chữa. Phụ huynh kia chính là tài xế lái máy xúc ở đó, ông kháng nghị với trường học cả buổi mà nhà trường không ra mặt, thế là ông ta tức giận lái máy xúc đến Lệ Viên. Nghe nói hiện tại bảo vệ cũng đến rồi.”

Mao Tiểu Lỵ và Trần Dương liếc nhìn nhau, sau đó đồng loạt chạy đến Lệ Viên. Quả nhiên từ đằng xa đã thấy rất đông sinh viên vây quanh một vòng. Mao Tiểu Lỵ lấy thẻ phóng viên câu lạc bộ, cũng đưa cho Trần Dương một cái thẻ không có ảnh chụp rồi chen vào.

Hai người chen vào giữa vòng vây, phát hiện máy xúc đã lái vào Lệ Viên, tiếp cận mộ mèo. Mấy bụi cây, gốc cây nhỏ bị cán qua, bảo vệ vừa ngăn cản vừa thuyết phục người phụ huynh kia. Trong đó một người trung niên đang nói chuyện: “Trịnh tiên sinh, xin bình tĩnh một chút. Chúng tôi sẽ xử lý mèo trong vườn, cho chút tôi chút thời gian.”

Trần Dương cau mày: “Ông ta là ai?”

“Phó hiệu trưởng, vẫn luôn khởi xướng diệt trừ mèo trong Lệ Viên. Chưa điều tra rõ chân tướng đã vội vã muốn diệt chúng nó rồi.”

Người kia không thèm nghe lời khuyên: “Không phải con gái mấy ông bị mèo tấn công, người vẫn hôn mê cũng không phải con gái các ông, đương nhiên các ông có thể từ từ rồi!”

Thì ra người này là bố của nữ sinh bị tấn công trước đó, thảo nào tâm trạng kích động đến vậy.

Meo!

Tiếng mèo kêu bén nhọn đột nhiên vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn, phát hiện một con mèo đen nhỏ trên cành cây. Chờ mọi người kịp phản ứng, mèo đen đã nhảy xuống, bóng đen chợt lóe, một thanh niên trẻ lập tức bị cào lên mặt và cổ, máu me đầm đìa.

Đám đông xôn xáo náo loạn, những người vốn không tin mèo yêu hại người bắt đầu dao động. Mèo tấn công người ngay trước mặt, một màn này kích động vị phụ huynh kia và những người khác. Đám đông đẩy bảo vệ ra nhường đường cho máy xúc. Còn lại đa số đứng xem kịch vui, có người còn lấy đi động ra quay phim.

Trần Dương hỏi Mao Tiểu Lỵ: “Người bị tấn công là ai?”

“Cháu trai của phó hiệu trưởng, cũng là chủ mưu chân chính trong vụ ngược đãi mèo lần trước. Có lẽ vì hắn là cháu của phó hiệu trưởng nên không bị đuổi học.” Mao Tiểu Lỵ hơi thích ý: “Đáng đời, bị mèo trả thù!”

Trần Dương tách đám đông, chen về phía trước, chạy được vài chục bước, cậu đột nhiên dừng lại. Cùng lúc đó, đám đông cũng ngừng cử động, im lặng như tờ đồng loạt nhìn một màn trước mặt.

Chỉ thấy phía trước, không biết từ lúc nào tụ tập hơn trăm con mèo lớn nhỏ, chúng vẫn đang lục tục đi đến ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào đám đông nhưng không có ý tấn công. Bọn chúng tập trung thành đàn, mèo mẹ liếm lông mèo con, mèo con bướng bỉnh chơi đùa cỏ dại, có con thì lười biếng, thấy ngồi mệt quá bèn nằm luôn.

Trên trăm con mèo vây đám đông và máy xúc, dường như chỉ bảo vệ mộ mèo, bảo vệ tôn nghiêm của bản thân. Nhưng chúng nó cũng biết ơn những người từng bảo vệ chúng nó, nên chúng nó chỉ dùng cách nhẹ nhàng nhất, mong con người tin tưởng chúng nó. Giữa đám mèo chính là con mèo mun Đại Béo, nó ngồi nghiêm chỉnh, cơ thể như một đống thịt nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy uy nghiêm.

Đám đông bắt đầu xôn xao thảo luận: “Thật đáng yêu, thật muốn sờ nó.”

“Mèo thật sự sẽ làm hại người hả? Không phải nói mèo mang thù nhưng cũng trọng ân tình, còn báo ân sao? Người vừa bị tấn công hình như lúc trước có ngược đãi mèo thì phải?!”

“Nếu đúng là mèo hại người thì đã sớm nhảy lên tấn công chúng ta rồi.”

“Mèo thật sự rất đáng yêu, nhất là con mèo mập ú ở giữa kia, có phúc tướng.”

“Đại Béo vẫn luôn ở trong trường, là kim bài của cả trường đấy.”

Trần Dương nhân cơ hội tranh thủ nhảy lên máy xúc, mở cửa khoang lái, một tay khống chế vị phụ huynh kia, một tay tắt động cơ. Sau đó cậu đẩy người này ra khỏi khoang lái rồi xoay người nhảy lên, cậu đứng trên máy xúc, động tác linh hoạt đẹp mắt, khiến không ít người kinh hô.

“Chưa điều tra rõ chân tướng, xin mọi người đừng kích động, đừng để người có tâm lợi dụng. Xin mọi người chờ cảnh sát điều tra, nếu đúng là mèo trong Lệ Viên quấy phá, trường học nhất định sẽ san bằng Lệ Viên.”

Mao Tiểu Lỵ cũng tiến lên nói: “Mong mọi người ra về đợi kết quả, trường học sẽ không bao che cho hung thủ!”

Sau màn này, đám đông không tiếp tục nữa. Bọn họ vốn muốn trường học tỏ rõ thái độ, đương nhiên trên trăm con mèo bao vây cũng làm họ kinh hãi, rõ ràng chúng có linh trí – chí ít có một hai con mèo thật sự thành tinh.

Người không thích mèo đương nhiên chột dạ và sợ hãi, người yêu thích mèo thì chỉ thấy mèo rất hiểu ý người, vô cùng đáng yêu, càng muốn nuôi chúng.

___________________________

Suýt lỡ miệng nhé đại đế. Những chuyện đại đế lừa vợ đâu có ít, còn vì tốt cho em nữa cơ. Sau vụ này tui sẽ làm phiên ngoại âm hôn trước, cho mọi người biết đại đế vô sỉ đến cỡ nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.