Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 34: Diệp gia 5


Đọc truyện Xông Vào Ngõ Âm Dương – Chương 34: Diệp gia 5

Trần Dương tháo sợi dây đỏ, đối mặt với tên quái vật to lớn trước mặt. Sở dĩ gọi hắn là quái vật vì cách thức giết người của đối phương vô cùng tàn nhẫn không hề có chút nhân từ của con người.

Trên thực tế, tên đang đứng trước mặt cậu vẫn là con người, hắn cao chừng hai mét, mặc áo xanh, đeo mặt nạ đồng xanh Tung Mục, trên trán mặt nạ có một lỗ trống dựng thẳng, đường kính ba bốn cm. Trong bóng tối không nhìn thấy bên trong có thứ gì, nếu cậu đoán không sai thì đó chính là con mắt thứ ba Tung Mục.

Ba vụ thảm án, sáu người bạn đã chết của Hà Đào và nhóm người Trương Cầu Đạo đang hôn mê đều có liên quan đến tên quái nhân đeo mặt nạ này. Trần Dương lùi ra sau vài bước, trấn định hỏi: “Ông là ai?”

Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu cậu bỗng truyền đến tiếng la hét hỗn loạn liên tục của đàn ông, đàn bà, thậm chí cả trẻ em. Trần Dương kinh ngạc, trong nhà họ Diệp số 444, trừ bọn họ ra chắc chắn không còn ai khác, vậy âm thanh xuất hiện lúc này… Cậu đại khái đã đoán được.

Tên quái nhân mặt nạ đồng nghe thấy tiếng hét, như bị kích thích đánh về phía Trần Dương. Sức lực của hắn vô cùng lớn, một đấm đánh tới không đánh trúng cậu mà làm song sắt lồng giam gãy mất vài đoạn.

Lồng giam phát ra tiếng vang chấn động, thế mà những người bị giam trong đó không hề có cảm giác. Mất đi một hồn, bọn họ không thể tỉnh được. Trần Dương suy nghĩ một chút, trong khi tên quái nhân tiến lên từng bước, cậu cúi người chạy lấy đà, đạp lên tường mượn lực lướt qua người tên quái nhân, tiện đường trở tay cầm sợi dây đỏ quấn lên cổ hắn. Vừa tiếp đất, cậu xoay người nhảy lên, hai chân vòng lên vai hắn, mượn lực siết chặt sợi dây đỏ.

Đồng tiền cổ coong coong cộng hưởng, Trần Dương hét lớn: “Đi!”

Nó lập tức trượt về phía tên quái nhân, trong nháy mắt trên cổ của hắn bị phỏng một lỗ đen. Hắn bị đau gào lên, trở tay cầm cọc đồng hướng về phía Trần Dương phía sau lưng.

Cậu buông tay tung người, tránh xa tên quái nhân đeo mặt nạ. Trần Dương thu lại sợi dây đỏ, lạnh lẽo nhìn hắn nói: “Sinh ra làm người, tà khí đầy mình. Không phải người cũng không phải quỷ, nên trừ diệt!” Cậu giơ tay làm phép Ngũ Lôi, dưới tình huống không có bùa, trực tiếp niệm chú Ngũ Lôi: “Ta phụng lệnh Thiên Tôn Ngũ Lôi, thần binh lôi lập tức tuân lệnh.”

Cậu vừa dứt lời liền có lôi hỏa đánh xuống người tên quái nhân đeo mặt nạ. Sấm sét qua đi, tên quái nhân vẫn không bị thương chút nào, hắn tức giận nhào đến. Trần Dương hơi kinh ngạc: “Không sợ lôi hỏa?”

Đã không sợ thì không cần dây dưa nhiều nữa. Hai tay Trần Dương kéo sợi dây đỏ, đồng tiền cũng theo đó cộng hưởng, cuốn lấy cổ tay tên quái nhân, vốn định cướp búa và cọc đồng trong tay hắn, ai ngờ sức lực hắn quá lớn, suýt nữa bắt được Trần Dương.

Cậu lùi ra sau, nhanh nhẹn tránh né tên quái nhân thoát ra khỏi tầng hầm. Lúc chạy đi, cậu vô thức quay đầu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện có một đứa bé đang đứng cạnh ba thi thể kia.

Đứa bé kia nhìn chằm chằm cậu, lúc chạm phải ánh mắt của cậu, nó cũng không sợ hãi mà còn mỉm cười. Nói thật, cả người đứa bé trắng bệch, hai mắt chỉ có tròng trắng rất kinh dị, cười lên chỉ có thể dùng từ “rợn người” để hình dung.

Nhưng Trần Dương hiểu, đứa bé này không có ý hại người.

Quay lại lầu hai lần nữa, Trần Dương phát hiện lầu hai đã có biến hóa rất lớn. Cả tầng vốn tối đen, lúc này lại đèn đuốc sáng trưng. Căn phòng, tường và sàn nhà đều rút đi hết mọi vết bẩn, trở nên rực rỡ hẳn lên, giống như là một căn nhà bình thường. Trần Dương chạy đến cầu thang thì phát hiện, các bậc cầu thang toàn là máu, phun đến trên tường và nóc nhà, còn đang chảy xuống dưới lầu.

Trong các vũng máu còn có tay chân bị chém cụt của trẻ con, người lớn, đàn ông phụ nữ đủ cả, phỏng chừng đã giết không ít người mới lưu lại nhiều máu như vậy.

Chẳng qua cậu chỉ dừng lại một phút đồng hồ mà thôi, thế mà đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề hơn người thường rất nhiều của tên quái nhân đang đi đến.

Bỗng nhiên bả vai cậu bị vỗ một cái, Trần Dương quay đầu lại, vừa muốn lấy sợi dây đỏ thì nghe người kia nói: “Tôi là Khấu Tuyên Linh!”

Cậu tập trung nhìn kỹ lại thì đúng là một hồn của Khấu Tuyên Linh, cậu nhíu mày này: “Sao anh lại ở đây? Những người khác đâu?”

“Giờ không phải là lúc nói mấy chuyện này, đi mau. Tên quái nhân đeo mặt nạ sắp đuổi đến rồi, xuống lầu trước đi, đừng dẫm lên vết máu. Tên quái nhân kia sẽ căn cứ theo vết máu đuổi theo cậu.” Khấu Tuyên Linh vừa dứt lời lập tức thận trọng trèo xuống cầu thang: “Cậu trèo theo tôi, tôi quen hơn.”

Trần Dương từ trên cao nhìn xuống Khấu Tuyên Linh rồi chống hai tay lên lan can cầu thang, trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống lầu một. Cậu quay đầu lại đối diện với hai cái đùi kẹp lan can trèo nửa ngày mới đến giữa cầu thang của Khấu Tuyên Linh.

Khấu Tuyên Linh: “…”

Hắn im lặng thả người nhảy xuống lầu rồi dẫn Trần Dương đi vào một căn phòng. Trong phòng có nhóm Trương Cầu Đạo, vừa thấy Trần Dương, tất cả lập tức vây lại hỏi han. Cậu bảo mọi người im lặng rồi nói: “Anh Khấu nói trước đi, đêm qua mọi người đã gặp phải chuyện gì, có phát hiện gì không? Ngoài ra, tại sao một hồn của tất cả mọi người lại ly thể?”

Khấu Tuyên Linh lên tiếng: “Đêm qua tôi nghe tiếng bọn họ la hét chói tai.” Hắn quay đầu chỉ chỉ nhóm người phía sau, có lẽ là sinh viên học sinh đến thám hiểm. Hiện tại vẻ mặt họ vừa hối hận vừa xấu hổ, chẳng qua bây giờ không ai rảnh mà chỉ trích bọn họ.

“Chúng tôi đang ở lầu một, nghe tiếng hét thì chạy lên, phát hiện bậc thang đầy máu tươi và tay chân bị chém cụt. Lúc đó hiện trường rất hỗn loạn, mọi người chạy tứ tán khắp nơi. Tên quái nhân đeo mặt nạ xuất hiện, bọn họ bị hù sợ bay mất một hồn, bị kẹt trong thời điểm này. Chúng tôi vì bảo vệ họ chỉ có thể xuất một hồn đi theo.”

“Lúc đó mọi người nhìn thấy gì? Bị kẹt trong thời điểm này là sao?”

“Những người khác không thấy, tôi chạy lên trước vừa lúc thấy được, để tôi kể cho.” Hồ Anh Nam tiến lên nói: “Tôi thấy tên quái nhân đeo mặt nạ chém giết rất nhiều người, dường như thời gian bị hỗn loạn, cũng thoáng qua rất nhanh. Tôi chỉ có thể chú ý thấy những người bị giết không phải cùng một thời đại, có ăn trộm, công nhân, sinh viên, còn có hai hộ gia đình từng sống ở đây. Cuối cùng là cả nhà Diệp Quốc Hiền xuất hiện.”

“Diệp Quốc Hiền?”


“Chủ nhân đầu tiên của nhà họ Diệp số 444, cũng là vụ thảm án đầu tiên. Cả nhà bốn người đều bị giết, hai con trai của Diệp Quốc Hiền bị tên quái nhân đeo mặt nạ hành hạ đến chết trước mặt hai vợ chồng. Tiếp theo là vợ của Diệp Quốc Hiền, cô ta vì oán khí quá nặng mà thành nữ oán. Kế tiếp là Diệp Quốc Hiền và một người phụ nữ khác cùng một đứa bé, ba người bị tra tấn đến chết, bị đóng cọc vào mắt phân biệt là cọc gỗ, cọc sắt, cọc đồng.”

Trần Dương sửng sốt trong nháy mắt rồi chợt nhận ra: “Tôi có trông thấy ba thi thể giống cô miêu tả dưới tầng hầm. Vì sao tên quái nhân giết bọn họ?”

“Vì hắn cho rằng vợ hắn gian díu với Diệp Quốc Hiền, vợ hắn ngoại tình, ngay cả con ruột cũng là con hoang, thế nên hành hạ tất cả bọn họ cho đến chết.”

Khấu Tuyên Linh giải thích rồi đưa cho cậu một quyển nhật ký: “Đây là quyển nhật kí tìm được trong căn phòng từng xảy ra án mạng ở lầu một, là nhật ký của vợ tên quái nhân. Nhưng phần lớn đoạn đầu và đoạn cuối là chữ viết tôi đọc không được, chỉ có phần ghi chép rằng ba người nhà tên quái nhân đang trốn tránh sự truy sát của người khác, Diệp Quốc Hiền có ý tốt nhận họ vào ở. Nhưng tên quái nhân ngày càng đa nghi, tính tình nóng nảy, từ từ phát điên mà nghi ngờ vợ hắn gian díu với Diệp Quốc Hiền, nhận định con ruột là con hoang. Một buổi tối nọ, vợ hắn không thể nhịn được nữa mà bộc phát, cãi nhau một trận chọc giận tên quái nhân, cuối cùng gây ra vụ thảm án.”

Trần Dương lật mở quyển nhật ký, cậu nhận ra chữ viết kỳ quái: “Đây là chữ viết của nước Thục cổ, không khác chữ viết của Vu tộc là mấy, tôi có thể nhận ra.”

Trước đây cụ Vu cách vách đã dạy cậu chữ viết của Vu tộc, ông nói nếu là truyền nhân của Quỷ đạo thì phải nhận biết chữ viết của Vu tộc, vậy mới được truyền thừa. Vì chữ viết là truyền thừa trân quý nhất của nhân loại.

“Trong đó nói gì?”

“Để tôi xem.”

Trần Dương lật xem toàn bộ quyển nhật ký, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân kết quả. Cậu hỏi Khấu Tuyên Linh: “Mọi người bị kẹt ở thời điểm này, là chỉ một hồn của mọi người bị kẹt ở thời điểm từ 1 giờ 36 phút đến 1 giờ 46 phút, cũng là lúc tên quái nhân hành hạ chết vợ con hắn và cả nhà Diệp Quốc Hiền, đúng không?”

“Đúng vậy. Hai vụ thảm án trước kia cũng xảy ra trong thời điểm này, nếu như trốn trong một căn phòng ở lầu một, chịu đựng đến hừng đông thì sẽ không sao. Còn nếu như chân bị dính máu, dù trốn đến đâu cũng sẽ bị đuổi giết. Hơn nữa căn cứ theo những gì chúng tôi nhìn thấy và nghe được thì tên quái nhân không chỉ giết người trong ba vụ thảm án.”

Trần Dương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Có người chết, bị xóa đi vết tích, như chưa hề tồn tại, không có thi thể. Có người lại không bị xóa vết tích, tôi tạm thời chưa biết nguyên nhân. Người xông lầm vào hoặc tự ý đến thám hiểm sẽ bị xóa hết vết tích mà không hề kiêng dè gì. Mà năng lực vây khốn hồn phách, tái diễn thời điểm từ 1 giờ 36 phút đến 1 giờ 46 phút, cộng với việc xóa đi vết tích tồn tại trên đời của một người chính là năng lực của con mắt thứ ba của tên quái nhân. Lúc hắn giết người, máu tươi bắn vào con mắt thứ ba.”

“Khi hắn mở con mắt thứ ba, ngay cả thời gian cũng ngừng lại.”

Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh, thậm chí là có chút khủng hoảng. Năng lực này vượt quá phạm vi tiếp thu của mọi người, dù là nhóm Khấu Tuyên Linh cũng khó có tiếp thu năng lực đáng sợ như của thần linh này.

Mao Tiểu Lỵ hỏi: “Anh Trần, trong nhật ký có ghi chép lai lịch của tên quái nhân đeo mặt nạ và con mắt thứ ba của hắn không?”

“Có.”

Mọi người nghe vậy đều tràn đầy hy vọng nhìn Trần Dương, cậu lên tiếng: “Biết lai lịch thì có thể bảo đảm mọi người thuận lợi rời khỏi nhà họ Diệp số 444 sao?”

Không thể.

Mọi người lại mất tinh thần, ngoại trừ nhóm Khấu Tuyên Linh. Bọn họ biết rõ thái độ này của Trần Dương chứng tỏ cậu đã có cách giải quyết. Vì vậy lôi kéo cậu vào góc phòng rồi len lén hỏi: “Cục trưởng Trần, đừng ngại ngùng. Có ý tưởng gì thì cứ can đảm nói ra đi.”

Trần Dương nói: “Nửa kia của tôi ở bên ngoài.”

“Ồ, chúc mừng. Hả? Anh có nửa kia rồi sao?!”

Ở đây ngoại trừ Khấu Tuyên Linh khiếp sợ không thôi, những người còn lại đều bình tĩnh chúc mừng hai người, thuận tiện khen một câu cuộc sống hoàn mỹ, hạnh phúc, ân ái rồi nói: “Cục trưởng Trần, nói suy nghĩ của cậu ra đi, Chúng tôi sẽ phối hợp mọi chuyện.”

Trần Dương: “Người nhà tôi ở bên ngoài.”

“…”

“Có người đó ở đây, tôi không sợ gì cả.” Trần Dương vỗ vỗ lên quyển nhật ký: “Không có việc gì, người nhà tôi ở bên ngoài sẽ đến tìm tôi.”

Đã thấy qua show ân ái nhưng chưa thấy ai sống chết trước mắt còn show. Mọi người không còn lời gì để nói, yên lặng lùi ra, bị nhét bánh chó không phải là chuyện vui vẻ gì. Khấu Tuyên Linh lặng lẽ kéo tay áo Trương Cầu Đạo: “Cầu Đạo, người kia của cục trưởng Trần là ai? Tôi từng gặp chưa? Cục trưởng Trần kết hôn rồi sao? Còn trẻ mà đã nghĩ không thông rồi?”

Trương Cầu Đạo nói: “Anh đã gặp rồi. Người đó luôn có mặt.”

Khấu Tuyên Linh: “Không có khả năng! Từ đó đến giờ, tôi chỉ thấy có Mao Tiểu Lỵ và Hồ Anh Nam là luôn có mặt. Chẳng lẽ là Mao Tiểu Lỵ?”


“Không phải phụ nữ.”

Khấu Tuyên Linh: “!!!”

Hắn cảm giác như có một cánh cửa từ từ mở ra trước mắt, ánh sáng chói mắt sau cửa tràn ra, đâm thủng trái tim của thẳng nam sắt thép.

Trần Dương nói: “Mọi người có thể hồi hồn.” Nhóm Trương Cầu Đạo gật đầu, vấn đề nan giải duy nhất là hiện tại họ không biết thân thể đang ở đâu. Vì vậy Trần Dương bổ sung: “Cơ thể của mọi người trong phòng giam dưới tầng hầm, lối vào tầng hầm là một cánh cửa cao nửa người ở cuối hàng lang lầu hai. Tôi chặn tên quái nhân đeo mặt nạ, mọi người nhân cơ hội chạy đi.”

Khấu Tuyên Linh nói: “Con mắt thứ ba của hắn không dễ đối phó đâu.”

“Tôi biết. Nhưng nó vô dụng với tôi.”

Bây giờ đã biết, tất cả năng lực của tên quái nhân đều dựa vào con mắt thứ ba, từ đó đến nay hắn đã sống ít nhất hơn một trăm năm. Vì né tránh sự truy sát của người khác mà không ngừng chạy trốn, cuối cùng ở nhờ nhà Diệp Quốc Hiền.

Bốn người nhà Diệp Quốc Hiền đều thành tín La Tổ Giáo, rất thân thiện với cả nhà tên quái nhân – lúc này giả vờ là giáo đồ La Tổ Giáo. Nhưng Diệp Quốc Hiền lại phủ định thần linh khác, tôn sùng duy nhất Vô Sanh Thần Mẫu, làm tên quái nhân tín ngưỡng thần Tung Mục bất mãn, dần dần hắn trở nên cáu kỉnh, nghi ngờ vợ không chung thủy rồi triệt để phát điên.

Sau đó có hai hộ gia đình dọn vào ở nhà họ Diệp số 444, đồng dạng cũng tín ngưỡng La Tổ Giáo. Sau đó họ bị tên quái nhân trốn dưới tầng hầm cho là xúc phạm thần Tung Mục mà tàn nhẫn giết chết, thi thể bị mang đi nuôi nữ oán, có phần thì ném vào trong lồng giam dưới tầng hầm.

Từ 1 giờ 36 phút đến 1 giờ 46 phút, tên quái nhân đeo mặt nạ trở nên cực kỳ nóng nảy, thậm chí là mất đi lý trí, hắn cho rằng những người xông vào nhà họ Diệp số 444 là những kẻ truy sát hắn, thế là hắn giết ngược lại.

Đại khác có thể đoán được, ngoại trừ mười phút phát cuồng này, thời gian còn lại hắn sẽ khôi phục lý trí trốn dưới tầng hầm. Nữ oán truy sát Hà Đào hẳn là vì Hà Đào đã điều tra nhà họ Diệp số 444, bị tên quái nhân cho là kẻ thù.

Căn nhà sửa sang hai lần nhưng vẫn giữ nguyên nền móng, vì vậy không ai phát hiện sự tồn tại của tầng hầm. Dù ngẫu nhiên phát hiện, họ cũng sẽ bị kéo vào tầng hầm giết chết, vừa rồi Trần Dương nhìn thấy dưới tầng hầm còn có hài cốt mặc quần áo của công nhân xây dựng.

Trần Dương sắp xếp thông suốt các đầu mối, bao gồm cả thân phận của tên quái nhân, người đuổi giết hắn, vì sao bị đuổi giết và nguyên nhân tính cách hắn trở nên vặn vẹo sau này, tất cả đều có thể thấy trong quyển nhật ký.

Bây giờ phải thử xem có thể gỡ con mắt thứ ba trên trán tên quái nhân xuống được không, tay trái Trần Dương cầm đồng tiền cổ trên sợi dây đỏ, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi ra ngoài giải quyết tên quái nhân đeo mặt nạ trước, mọi người tranh thủ thời gian này hồi hồn.” Lúc đi đến cửa, cậu xoay lại nói với Hồ Anh Nam: “Thẩm Nhất Hồi cũng đến.”

_____________________

Trái tim thẳng nam bị đâm tan nát.

Thẩm Nhất Hồi quen biết Hồ Anh Nam từ nhỏ, nghe nói hắn tới, cô nhíu mày lo lắng. Trần Dương thấy thế ném chuông chiêu hồn của Thẩm Nhất Hồi cho cô.

Hồ Anh Nam lên tiếng: “Cám ơn.”

Trần Dương cầm tay nắm cửa, vừa muốn mở cửa thì nghe tiếng bước chân nặng nề truyền đến. Cậu thử thăm dò nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo, chỉ thấy một mảng đỏ ngầu. Cậu sửng sốt, bỗng nhận ra đó là con mắt của tên quái nhân đeo mặt nạ.

Trần Dương tập trung nhìn kỹ lại lần nữa, đã thấy tên quái nhân cầm cọc đồng hướng ngay lỗ mắt mèo. Cậu vội vã lùi ra sau, cọc đồng dâm vào chạm đến lông mi cậu, nếu trễ một bước, có lẽ cậu đã bị đâm vào mắt rồi.

Khấu Tuyên Linh đứng dậy: “Hắn không thể tìm được nơi này.”

Hắn cúi đầu nhìn Trần Dương, phát hiện ống quần cậu dính máu: “Cậu bị dính?”

“Có lẽ lúc đánh nhau với tên quái nhân, bị dính máu từ trên người hắn.”

Tên quái nhân đeo mặt nạ đang phá cửa từ bên ngoài, không ngăn cản hắn được lâu. Đám sinh viên phía sau tuy chỉ có một hồn nhưng con mắt thứ ba của tên quái nhân quá đặc biệt, giết hồn cũng như giết người.

Nhóm người sợ hãi la hét, sau đó bị yêu cầu im lặng. Vì tên quái nhân nghe thấy tiếng la càng đẩy nhanh tốc độ và sức lực phá cửa, cánh cửa bị nện rầm rầm chấn động.

Trần Dương lên tiếng: “Tôi ra mở cửa dẫn hắn đi chỗ khác. Mọi người nhân dịp này chạy xuống tầng hầm đi.”

Cậu nói xong lập tức mở cửa, tay phải duỗi đến con mắt của tên quái nhân, ngón cái kẹp với ngón trỏ, ngón giữa dựng thẳng lên, tay trái cuốn lấy ngón giữa tay phải, ngón áp út và ngón út, làm thủ quyết Kim Cương Phục Ma, miệng thì niệm chú Kim Cương Phục Ma. Tên quái nhân đeo mặt nạ chạm vào, lập tức như bị đá một cú mạnh như đại lực kim cương, bay lên mấy mét rồi rơi xuống đất.


Trần Dương nhân cơ hội cuốn lấy, dẫn hắn rời đi. Mấy người trong phòng thì nhanh chóng chạy lên lầu hai, lúc này không còn kiêng dè gì nữa mà dẫm lên vết máu luôn. Trương Cầu Đạo chạy đến lầu hai thì dừng lại, nhìn xuống dưới lầu.

Khấu Tuyên Linh đứng bên cạnh hắn: “Cậu dạy ấn Kim Cương Phục Ma của Trương gia cho cục trưởng Trần à?”

Trương Cầu Đạo lắc đầu: “Ngay cả tôi cũng không làm được, ấn Kim Cương Phục Ma là nội dung học tập thăng Ngũ Lôi của tôi. Ngày nào tôi cũng luyện tập trong phân cục.”

“Chỉ xem mấy lần đã học được?” Khấu Tuyên Linh vô cùng kinh ngạc: “Không hổ là truyền nhân của Quỷ đạo.”

Mao Tiểu Lỵ chạy tới: “Hai người đứng ở đây làm gì thế hả? Đi nhanh lên.”

Lúc này hai người mới chạy về tầng hầm.

Thẩm Nhất Hồi chưa hết kinh hồn bò ra khỏi thân thể nữ oán. Hắn vốn đi về phía bên trái, lúc đi trên hành lang thì nghe được âm thanh kỳ quái trong một căn phòng, giống như tiếng bọt nước nổi lên trong nước thải. Thế là hắn mở cửa phòng đi vào, phát hiện có một thùng nước, nước trong đó vừa đen vừa thối, cực kỳ bẩn.

Hắn mở nắp thùng, thăm dò kiểm tra mặt nước, phát hiện trên mặt nước có tay người cụt, bị ngâm nước trắng bệch, phía trên còn có giòi bọ. Hắn rướn cổ thăm dò xem, bỗng có hai cánh tay vươn lên từ đáy nước, kéo hắn vào trong thùng.

Thẩm Nhất Hồi giãy dụa, cuối cùng nhân cơ hội thở lấy hơi niệm chú trừ ma của Đạo gia mới thuận lợi thoát khỏi nữ oán trong thùng nước. Đồng thời chuông chiêu hồn cũng rơi vào trong thùng nước, phát ra tiếng vang. Nữ oán cũng bò ra khỏi thùng, trong thùng còn có vài cánh tay người.

Trong nhà họ Diệp số 444 mà có người nuôi thứ tà môn như nữ oán!

Thẩm Nhất Hồi tự biết bản thân không phải đối thủ của nữ oán, súng và đạn máu chó đặc chế của hắn đã bị rơi trong thùng, hiện giờ hắn không có vũ khí. Vì thế hắn xoay người chạy, nữ oán đuổi theo phía sau.

Ngay lúc nữ oán dùng tóc siết cổ Thẩm Nhất Hồi, người sau sắp không thở được nữa, Độ Sóc bỗng xuất hiện, một cú đạp bẹp nữ oán.

Độ Sóc nhìn thấy nữ oán là lại nhớ đến nữ oán tối qua suýt làm vợ yêu bị thương, cơn giận chưa nguôi, thế là một cú đạp nữ oán tiêu tán.

Cũng may thứ này vốn sống nhờ oán khí, trong tay dính vô số mạng người, chết không có gì đáng tiếc.

Thẩm Nhất Hồi ho khan liên tục, khàn giọng nói cám ơn.

Độ Sóc lên tiếng: “Có thấy Trần Dương không?”

Thẩm Nhất Hồi lắc đầu: “Không thấy.”

Lúc này hai người không có tiến vào đoạn thời gian từ 1 giờ 36 phút đến 1 giờ 46 phút. Thẩm Nhất Hồi vì nữ oán mà bỏ qua, còn Độ Sóc thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Nghe câu trả lời của Thẩm Nhất Hồi, Độ Sóc xoay người đi ra ngoài, đứng ở đầu cầu thang cúi đầu nhìn xuống. Thẩm Nhất Hồi yên tĩnh đứng phía sau hắn, chẳng biết tại sao, hắn không có can đảm làm phiền Độ Sóc, dù hắn vốn muốn hỏi tung tích của Hồ Anh Nam.

Một lúc lâu sau, Độ Sóc lên tiếng: “Cuối hành lang bên phải có một cánh cửa cao nửa người. Nhóm người Hồ Anh Nam ở sau cửa.”

“Cám ơn.”

Thẩm Nhất Hồi nói xong liền nhanh chóng chạy đi, đến cuối hành lang, quả nhiên thấy một cánh cửa cao nửa người, cửa đang mở ra. Hắn cúi người khom lưng đi vào, tìm được nhóm Hồ Anh Nam ở dưới.

Độ Sóc bước xuống lầu, đá văng cửa lớn: “Đi ra.”

Ngoài cửa có mấy người áo xanh đi tới, hai mặt nhìn nhau vài giây rồi đi theo Độ Sóc vào nhà. Hắn đứng trong phòng khách ở lầu một, mặt không thay đổi, ánh mắt thâm sâu.

Đại tiên sinh chắp tay nói: “Không biết đại đế có gì phân phó?”

Độ Sóc ngước mắt: “Thứ các người tìm đang ở đây.”

Nhóm người áo xanh nghe vậy lập tức nổi giận đùng đùng. Đại tiên sinh dẫn đầu, hướng Độ Sóc cúi người biểu đạt lòng tôn kính. Sau đó họ bắt đầu kết trận pháp, miệng thì thầm niệm chú ngữ. Không lâu sau, chú ngữ như từng hạt nước hội tụ thành một dòng suối nhỏ, dần dần lớn mạnh thành sông, mặc dù âm điệu kỳ quái nhưng nó có năng lực thần kỳ.

Nhóm Hồ Anh Nam hồi hồn, từ dưới tầng hầm đi lên đến lầu hai thì nghe thấy chú ngữ kỳ quái, không rõ nghĩa cũng nghe không hiểu, chỉ là trong lòng họ bỗng dâng lên mong muốn được về nhà. Có vài thanh niên trẻ tuổi còn nhớ nhà khóc nức nở tại chỗ. Ngay cả Mao Tiểu Lỵ cũng rầu rĩ nói nhớ nhà, đủ thấy chú ngữ mà nhóm người áo xanh đang niệm cổ quái đến cỡ nào.

Nhóm Khấu Tuyên Linh vốn tưởng mấy người áo xanh cùng phe với tên quái nhân, vì bọn họ cũng đeo mặt nạ đồng xanh, tuy không phải Tung Mục nhưng cũng tương tự. Nhưng khi trông thấy Độ Sóc cũng đứng dưới lầu, bọn họ cũng buông lỏng đề phòng. Sau đó lại nghe chú ngữ, họ mơ hồ hiểu là chú ngữ triệu hồi vật gì đó, mang theo nhớ mong và thân thiết.

Lúc bọt nước hội tụ thành sông lớn, chú ngữ nỉ non cũng dần vang dội, trở nên vang động núi sông. Bỗng tên quái nhân và Trần Dương như xé toạt không gian thời gian, xuất hiện trước mặt mọi người.

Trần Dương đạp lên tường, mượn lực thả người xuống. Vừa mới đứng vững, một bàn tay bỗng vươn tới kéo lấy cậu. Chỉ cần liếc nhìn qua khóe mắt, Trần Dương cũng biết chủ nhân của bàn tay này là ai, vì vậy cậu không chống cự, bị kéo vào một lồng ngực.

Độ Sóc xoa nắn gáy Trần Dương nói: “Nhìn xem là được rồi. Chuyện nhà người ta, để bọn họ tự giải quyết. Em đừng có xen vào.”


“Biết rồi.”

Tên quái nhân nghe thấy chú ngữ kỳ quái, đồng thời cũng nhìn thấy mấy người áo xanh, hắn sợ hãi lùi ra sau. Đại tiên sinh thấy vậy hét lớn: “Nghiệt súc! Ngư Tùng!”

Một người áo xanh trẻ tuổi bước ra, vang dội trả lời một tiếng. Mấy người áo xanh còn lại thay đổi chú ngữ khác, khí thế toàn thân của Ngư Tùng cũng lập tức biến đổi mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Nhóm người áo xanh thỉnh thần Tung Mục nhập vào Ngư Tùng.

Tên quái nhân đeo mặt nạ càng sợ hãi lùi ra sau, quơ quơ búa và cọc đồng trong tay. Ngư Tùng nắm lấy tay tên quái nhân, sức lực lớn vô cùng, tên quái nhân không hề có lực chống cự, bị đoạt lấy búa và cọc đồng.

Sau đó một tay Ngư Tùng cầm cọc đồng đặt ngay lên con mắt thứ ba của tên quái nhân, tay kia cầm búa đồng đánh xuống, gỡ con mắt thứ ba của hắn ra. Năm dài tháng rộng, dù là mắt giả cũng thành mắt thật, bị nạy ra đương nhiên cực kỳ đau đớn. Nhưng tên quái nhân càng đau đớn hơn vì đã mất đi mắt thần phù hộ.

Mặt nạ của tên quái nhân cũng bị lấy xuống, lộ ra gương mặt bình thường, thậm chí là hơn đáng sợ. Vì đeo mặt nạ trong thời gian dài, ngũ quan của hắn đã bị biến dạng. Ngư Tùng đóng cọc đồng vào mắt tên quái nhân, vẫn còn thiếu một cọc đồng.

Thế là Trương Cầu Đạo ném cho hắn một cọc đồng tiện tay lấy dưới tầng hầm. Ngư Tùng đón lấy rồi tiếp tục đóng vào mắt còn lại của tên quái nhân, trừng phạt tội ác không thể tha thứ của hắn.

Khấu Tuyên Linh hỏi Trương Cầu Đạo: “Cậu gom cả túi cọc đồng làm chi vậy?”

Trương Cầu Đạo đeo một ba lô thật nặng trên lưng: “Đừng nói mò. Tôi chỉ tận dụng đồ bỏ.”

“Đúng vậy.” Mao Tiểu Lỵ cũng khiêng một túi đồ đồng: “Cứ để ở dưới tầng hầm, anh có biết sẽ thế nào không? Vĩnh viễn chôn vùi trong bóng đêm.”

“Các đạo hữu là đang giúp những món đồ đồng này lại thấy được ánh sáng mặt trời, đại thiện.” Hồ Anh Nam chân thành khen.

Thẩm Nhất Hồi bất đắc dĩ quét mắt nhìn một túi đồ đồng trong tay Hồ Anh Nam, không ngờ trong lúc trốn chạy cũng không quên gom đồ ra ngoài bán. Đúng là cần cù tiết kiệm.

Khấu Tuyên Linh từng va chạm xã hội ở tổng cục, không vì tiền mà khom lưng. Vì vậy hắn không hiểu nổi hành động khác người của nhóm Trương Cầu Đạo.

Mấy món này là tên quái nhân trộm mang đi lúc trốn khỏi Quỷ tộc, mặc dù sau này Trần Dương đã ra lệnh trả lại nhưng mấy người áo xanh vẫn tặng cho bọn họ.

Trời hửng sáng, rốt cuộc mọi chuyện cũng kết thúc. Thẩm Nhất Hồi báo cảnh sát, đồng nghiệp của hắn đến ghi chép hiện trường và đưa mấy sinh viên bị chấn kinh quá độ về nhà. Mấy người áo xanh thừa dịp trời chưa sáng tỏ, mang tên quái nhân và thi thể vợ con hắn dưới tầng hầm đi.

Ba người nhà tên quái nhân đều là tộc nhân Quỷ tộc, đương nhiên phải đưa hài cốt về Mân Sơn (núi ranh giới giữa Tứ Xuyên và Cam Túc). Tên quái nhân từng đánh cắp báu vật của Quỷ tộc nên bị nhóm người áo xanh truy đuổi nhiều năm. Tiểu quỷ trong nhà họ Diệp số 444 cũng được mang đi, nó chính là con trai của tên đeo mặt nạ. Cũng chính nó đã nhắc nhở nhóm Khấu Tuyên Linh đừng dẫm lên vết máu và dẫn mọi người trốn vào phòng.

Lúc mấy người áo xanh rời đi có nói riêng với Trần Dương vài câu, đại ý là mời cậu có rảnh thì đến Mân Sơn Tứ Xuyên làm khách. Với tư cách là hậu duệ của Quỷ tộc, bọn họ sống trong sơn động, mà Trần Dương là truyền nhân của Quỷ đạo Vu tộc, cũng coi như là đồng tộc.

Trần Dương nói lời cám ơn, bày tỏ có cơ hội sẽ đến.

Trên đường về nhà trọ, Khấu Tuyên Linh hỏi: “Rốt cuộc con mắt thứ ba của tên quái nhân là thứ gì vậy?”

“Báu vật của Quỷ Tộc Tam Nhãn.” Trần Dương lấy quyển nhật ký trong túi ra, vừa lật xem vừa giải thích: “Nó còn có rất nhiều tên, Tùy Châu, Tùy Hậu Châu, Minh Nguyệt Châu, Dạ Quang Châu, còn gọi là Long Châu.”

“Long Châu?!”

“Là Tùy Hậu Châu nổi tiếng trong lịch sự giống Hòa Thị Bích. Trong điển cố có ghi chép, trong một lần ra ngoài dạo chơi, Tùy Hầu cứu một con đại xà, đại xà là con rồng, tặng lại long châu báo đáp, còn được gọi là Tùy Châu, Minh Nguyệt Châu. Sau đó Long Châu rơi vào tay Sở Vương, Tần diệt Sở, Long Châu trở thành quốc bảo của nước Tần. Tần diệt vong, không còn tung tích của Long Châu. Sau khi nước Thục bị Tần Huệ vương tiêu diệt, vì tránh chiến loạn, nhiều thế hệ sống dưới lòng đất ở Mân Sơn. Long Châu qua tay nhiều người, cuối cùng rơi vào tay hậu duệ nước Thục, được khảm thành con mắt thứ ba của thần Tung Mục. Qua mấy ngàn năm được hậu duệ Quỷ tộc thờ phụng nhang đèn, bản thân lại là Long Châu, vì thế có năng lực đặc thù.”

*Tần Huệ Văn vương, còn gọi là Tần Huệ vương, hay Tần Huệ Văn quân, tên thật là Doanh Tứ, là vị vua thứ 31 của nước Tần – chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông trị vì từ năm 338 TCN đến năm 311 TCN, tổng cộng 27 năm.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

*Ngọc bích họ Hòa (chữ Hán: 和氏璧, Hòa thị bích) là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc. Nó không chỉ nổi tiếng là một viên ngọc hoàn hảo,ghi nhiều dấu ấn trong lịch sử mà còn được sử dụng như một đối tượng trong nhiều thành ngữ ở các nước Đông Á.

“Trăm năm trước, trong Quỷ Tộc Tam Nhãn có người trộm mất Long Châu, mang theo vợ con chạy trốn tứ phía rồi ở nhờ nhà Diệp Quốc Hiền. Vì tính tình càng ngày càng nóng nảy bất ổn mà giết chết ân nhân và cả vợ con, Long Châu thấy máu, lập tức có năng lực mê hoặc con người. Tên quái nhân đeo mặt nạ ngày càng khát máu, vào lúc nửa đêm, thời điểm hắn giết chết vợ con, ai xông vào nhà họ Diệp số 444, hắn đều xem là tộc nhân đuổi giết hắn rồi chém giết tất cả. Thế nhưng qua thời điểm này, hắn sẽ khôi phục lý trí, lợi dụng Long Châu xóa hết vết tích giết người, thậm chí là cuộc đời của người khác, tác động đến ký ức của người khác.”

Đây là nguyên nhân phát sinh chuyện kỳ quái ở nhà họ Diệp số 444, tên quái nhân giữ Long Châu trốn dưới tầng hầm nhà họ Diệp số 444, song song nuôi hai nữ oán. Trong đó có một con là oán khí của vợ Diệp Quốc Hiền, một con khác là oán khí vợ của tên quái nhân.

Nếu như nửa đêm từ 1 giờ 36 phút đến 1 giờ 46 phút xông lên lầu hai, tiến vào không gian hỗn loạn do Long Châu tạo ra sẽ bị tên quái nhân xem là tộc nhân mà chém giết. Sau đó hắn khôi phục lý trí, thu dọn thi thể, một phần ném cho nữ oán, một phần kéo xuống tầng hầm.

Sau khi tên quái nhân gây ra hai vụ thảm án, nắm giữ cách sử dụng Long Châu, xóa hết vết tích những người bị hắn giết chết. Còn về hình phạt Tung Mục, đó đúng là hình phạt của Quỷ Tộc Tam Nhãn. Chẳng qua đối với tên quái nhân, phàm là làm trái ý đều thành có tội, lạm dụng hình phạt Tung Mục. Vì xúc phạm thần Tung Mục mà bị trừng phạt, chẳng qua là hắn tự lừa mình dối người mà thôi.

Long Châu có thần lực nhưng sẽ không làm tổn thương Quỷ Tộc Tam Nhãn đã cung phụng nó cả ngàn năm, bởi vậy mà Ngư Tùng dễ dàng nạy ra Long Châu trên trán tên quái nhân.

Với tư cách là truyền nhân Quỷ đạo, Trần Dương cũng không bị Long Châu tổn thương lúc đánh nhau với tên quái nhân.

___________________

Dạo này tui bị ghiền Diên Hy công lược, lo coi phim hóng hớt weibo k edit gì cả, mọi người cứ dưỡng phì, đợi hết phim rồi quay lại nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.