Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 21: Anh thi 3


Đọc truyện Xông Vào Ngõ Âm Dương – Chương 21: Anh thi 3

Mao Tiểu Lỵ kinh ngạc nói: “Đó không phải là nói Hà Thiên Na sắp chết sao?”

Trần Dương chớp chớp mắt, do dự nói: “Cũng không phải là không thể hóa giải.”

“Anh Trần có cách?”

Trần Dương nhìn Mao Tiểu Lỵ, lại thấy Khấu Tuyên Linh cũng có ý muốn biết, cậu bèn nói: “Xích mạch quán đồng là hoành họa, đây không phải là số mệnh của Hà Thiên Na. Chỉ cần tránh được tai nạn là có thể biến nguy thành an.”

*横祸 hoành họa; tai họa bất ngờ

“Hà Thiên Na bị hoành họa? Cô ta sẽ bị tai nạn gì?”

“Đơn giản là tai bay vạ gió.”

Đến quỷ thần cũng không đoán trước được tai bay vạ gió, bất trắc, tai nạn ngoài ý muốn. Có thể ban ngày đi giữa khu phố vắng người, bị một chậu hoa từ trên trời rơi xuống đập chết. Đây gọi là tai bay vạ gió.

Nếu tai nạn này là do có người tính kế, còn có quỷ thần xen vào thì gọi là hoành họa.

Có người bị quỷ bám theo, muốn tìm thế thân, nó sẽ làm người đó gặp hoành họa. Người may mắn sẽ hóa giải được hoành họa, bất hạnh thì chết. Người bị hoành họa tám chín phần sống không lâu, thế nên mới kết luận mệnh sống không lâu.

Trần Dương nói tiếp: “Thay vì lo cho người khác, không bằng lo bản thân khi nào thì có thể thăng Minh Uy.”

Mao Tiểu Lỵ kêu thảm một tiếng, trực tiếp dựa đầu vào kính cửa xe giả chết.

Cậu lắc đầu không nói với cô nữa, quay qua nhỏ giọng nói với Độ Sóc: “Tối nay anh có về nhà không?”

“Về. Lát nữa anh không về chung đường với em, anh phải đến Phong Đô một chuyến.”

“Ừm. Em chờ anh về, tối nay anh muốn ăn gì? Trên đường về em sẽ mua thức ăn, làm sẵn chờ anh về. Đúng rồi, lúc về nhà nhớ biến gương mặt lại đó. Em không muốn dọa những người khác hết hồn.”


Trần Dương vẫn chưa muốn nhân viên trong phân cục biết nửa kia của cậu là cục trưởng tổng cục Độ Bắc, như vậy rất dễ khiến người khác chú ý. Đợi đến khi cậu ổn định, có năng lực đảm nhiệm chức cục trưởng phân cục, đến lúc đó sẽ tuyên bố quan hệ của hai người.

“Nghe theo em.”

Đối với việc này, Độ Sóc không để ý. Dù sao lúc về nhà hắn dùng mặt thật tên thật, còn thân phận cục trưởng tổng cục cũng chỉ là một cái tên mà thôi, không quan trọng.

Trần Dương mỉm cười, nắm một ngón tay to của Độ Sóc chơi đùa. Tay hắn lớn hơn cậu một vòng, mười ngón tay thon dài hữu lực, lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, là đặc thù của người quanh năm cầm bút.

Nghe nói ở âm phủ hắn là quan văn, tuy cũng có đi bắt quỷ, nhưng phần nhiều là phê sửa sách đăng ký. Lần đầu tiên gặp mặt là tối hôm hai người mới đính hôn, chỉ mở một ngọn đèn, Trần Dương chỉ có thể nhìn thấy nửa người Độ Sóc, nửa người còn lại chìm trong bóng tối.

Tuy cậu không thấy rõ gương mặt nhưng có thể nhận biết ánh mắt hắn luôn dừng trên người cậu. Trần Dương chú ý thấy ngón cái bên tay trái Độ Sóc đeo một cái ngọc ban chỉ, giống như vương công quý tộc cổ đại vậy.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

NGỌC BAN CHỈ

Sau khi kết hôn, năm đầu tiên cậu còn nhìn thấy hắn đeo ngọc ban chỉ, sau đó lại không thấy nữa. Mới đầu Trần Dương nghi ngờ Độ Sóc là công tử nhà giàu của một vương triều xuống dốc, đáng tiếc hắn không đề cập đến chuyện khi còn sống.

“Ban chỉ anh đeo trước kia đâu rồi?”

Độ Sóc nghe vậy, liếc nhìn sợi dây đỏ Trần Dương đeo trên cổ rồi nói: “Em muốn à?”

“Không phải. Hồi đó em thấy anh đeo, nhìn đẹp lắm. Sau không đeo nữa?”

“Vẫn còn đeo.”

“Hả?” Hai mắt Trần Dương đầy thắc mắc, dáng vẻ nghiêng đầu trông cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu.

Độ Sóc nhịn không được xoa nắn cổ Trần Dương, hắn cũng không làm quá mức, nhanh chóng đổi thành vuốt ve. Độ Sóc giơ ngón áp út bàn tay trái cho cậu xem: “Cắt thành hai mảnh, sính lễ.”


Ngón áp út của Độ Sóc luôn đeo một chiếc nhẫn mặt ngọc cực to, là nhẫn kết hôn của hai người. Trần Dương thì xuyên vào dây đỏ đeo trên cổ, vẫn luôn giấu trong áo.

“Thì ra là cùng một khối.”

Cậu hơi kinh ngạc nhưng không quá bất ngờ. Cậu vốn muốn đeo nhẫn lên ngón tay, chẳng qua công việc hiện tại thường xuyên tiếp xúc với ma quỷ, dễ va chạm làm hỏng nhẫn.

Độ Sóc nở nụ cười, nương theo góc độ kề sát vào cậu, chạm vào vành tai cắn nhẹ một cái. Trần Dương trợn to mắt, sợ hai người ngồi trước phát hiện. May là Mao Tiểu Lỵ đang ảo não, Khấu Tuyên Linh thấy hai người kề sát chỉ cho là đang nói thầm gì đó.

Xe hơi chạy đến xã khu Thâm Xuân thì dừng lại, Trần Dương và Mao Tiểu Lỵ xuống xe, chào tạm biệt rồi nhìn theo xe hai người đi xa. Đến lúc không còn thấy bóng dáng chiếc xe nữa, hai người mới quay người bước đi. Đúng lúc này, di động của Trần Dương vang lên tiếng thông báo.

Cậu cầm ra xem, là tin nhắn chuyển khoản của ngân hàng. Bốn trăm vạn đã chuyển vào tài khoản. Từ lúc Trần Dương trở thành cục trưởng phân cục, Mã Sơn Phong đã tạo tài khoản cho cậu. Một khi hoàn thành đơn hàng, thù lao sẽ tự động chuyển vào. Cùng lúc đó, Mao Tiểu Lỵ cũng nhận được thông báo chuyển khoản, cô nàng hô to: “Em có pháp khí rồi!”

Trần Dương cũng nheo mắt, có kinh phí tích công đức cho Độ Sóc rồi!

Lúc đi ngang qua chợ, cậu ghé vào mua thức ăn. Dù Mao Tiểu Lỵ không rõ nhưng vẫn theo cậu đi vào. Đến lúc đi ra, hai người xách túi lớn túi nhỏ cả hai tay.

Mao Tiểu Lỵ hỏi: “Anh Trần, anh làm thức ăn hả?”

“Ừ.”

“Anh Trần, anh biết nấu ăn?!” Mao Tiểu Lỵ kinh ngạc không thôi.

Cậu gật đầu bổ sung: “Hôm nay người kia của anh sẽ đến, vừa lúc giới thiệu cho mọi người làm quen.”

“Chị dâu đến?”

Chị dâu?


Trần Dương hơi híp mắt nhưng lại không có ý muốn giải thích. Trái lại trong lòng còn hơi chờ mong, chờ xem phản ứng của Độ Sóc khi bị gọi là “chị dâu”.

Hai người xách nguyên liệu nấu ăn về đến phân cục. Trong phân cục, đèn đuốc sáng trưng trông rất ấm áp. Mã Sơn Phong vẫn chưa tan tầm, thấy hai người về, ông gọi bọn họ đi qua uống trà. Lúc này ti vi phát quảng cáo vừa xong, bắt đầu chiếu phim truyền hình. Đó là bộ phim cổ trang mà Hà Thiên Na tham gia, sau đó trở nên nổi tiếng.

Mã Sơn Phong nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tay hai người, trêu ghẹo nói: “Rốt cuộc Tiểu Lỵ đã muốn học nấu ăn rồi sao?”

Mao Tiểu Lỵ không khách sáo ngồi xuống, bưng trà ngon được pha sẵn uống một ngụm, sau đó rung đùi đắc ý: “Nấu ăn là không có khả năng, cả đời cũng không.”

Trần Dương từ chối lời mời uống trà, lột một viên kẹo bỏ vào miệng rồi nói: “Tôi đi nấu cơm.”

Mã Sơn Phong nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, quyết định lưu lại ăn cơm tối. Sau đó lại nghe Mao Tiểu Lỵ nói đêm nay nửa kia của Trần Dương sẽ đến, thế là ông càng quyết tâm ở lại.

“Đúng rồi.” Mã Sơn Phong nhấp một ngụm trà rồi nói: “Cầu Đạo về rồi.”

“Ảnh giải quyết đơn hàng ba sao kia rồi à?”

Mã Sơn Phong lắc đầu, giơ tay ra hiệu: “Về ngủ suốt hai ngày, cả ngày hôm nay thì chơi game.”

Mao Tiểu Lỵ hơi sửng sốt: “Vụ này khó lắm à?”

“Khó.”

Trần Dương vẫn chưa đi, nghe vậy thắc mắc nhìn Mao Tiểu Lỵ. Cô nàng bèn giải thích: “Trương Cầu Đạo chính là thành viên thứ tư của phân cục. Ảnh nhận đơn hàng ba sao, bây giờ mới về. Mỗi lần gặp được đơn hàng khó là ảnh sẽ mệt ngủ đến mấy ngày, sau đó lại chơi game cả ngày để thả lỏng.”

Trần Dương gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Sau đó cậu và Mao Tiểu Lỵ quay sang nhìn Mã Sơn Phong, dường như ông biết gì đó. Đáng tiếc ông cầm tách trà uống từng ngụm, không có ý định giải thích.

Mao Tiểu Lỵ nôn nóng: “Mã Thượng Phong, chú đừng thừa nước đục thả câu! Nói nhanh đi chú!”

Mã Sơn Phong liếc cô một cái rồi mới chậm rãi nói: “Lần này mất một đệ tử Long Hổ Môn.”

“A!” Mao Tiểu Lỵ kinh hô, thế mà nghiêm trọng đến chết người.

Ông thở dài nói tiếp: “Cũng do đối phương kiêu ngạo tự mãn, dẫn đến lơ là. Không phát hiện đây không phải là đơn hàng ba sao, mà là năm sao.”

Mao Tiểu Lỵ đứng bật dậy, gương mặt kinh ngạc, thậm chí còn ẩn chứa sợ hãi: “Hiệp hội Đạo giáo không quản chuyện này?”


“Hiện tại quản lý rồi.”

“Chết người rồi mới để ý.” Cô cau mày, cực kỳ không vui nói: “Đạo giáo và phòng làm việc bên Nam Việt làm việc kém quá. Thế mà có thể lẫn lộn năm sao thành ba sao, đăng lên app. Nếu không phải Trương Cầu Đạo may mắn và có năng lực, không phải đã toi ở Nam Việt rồi sao?”

Đơn hàng mà Trương Cầu Đạo nhận chính là thôn không người ở Nam Việt.

*南粤 Nam Việt: là một quốc gia tồn tại trong giai đoạn 203 TCN – 111 TCN, tỉnh Quảng Đông ngày nay

Trần Dương im lặng nghe, đại khái đã hiểu vì sao Mao Tiểu Lỵ tức giận như vậy. Cậu đã xem qua đơn hàng trên app Đại Phúc, cơ bản toàn là một sao đến ba sao. Đơn hàng ba sao đã làm thiên sư phải cảnh giác, về phần bốn hoặc năm sao, Trương Cầu Đạo là thiên sư cấp bốn, tuyệt đối sẽ không nhận.

Dù là Khấu Tuyên Linh cũng không dám nhận dễ dàng đơn hàng bốn sao, huống chi là năm sao.

Đoàn người Trương Cầu Đạo mất một người trong vụ này đã tính là cực kỳ may mắn. Phải giải thích rõ chuyện này, trong đội ngũ có đệ tử của Thiên Cơ Các, lúc tiến vào thôn không người, bọn họ bỗng có dự cảm không rõ rất mãnh liệt, vì thế lập tức bói toán, vài lần liên tục đều là quẻ “có đi mà không có về”.

Mọi người cảnh giác trong lòng, thế nên mới đúng lúc rút lui. Dù vậy, chỉ đến cửa thôn không người mà họ đã mất một người.

Các đơn hàng đăng trên app đều được Hiệp hội Đạo giáo hoặc phòng làm việc điều tra rồi phân chia cấp bậc, chỉ hướng cao chứ tuyệt đối không hướng thấp. Giống như vụ của Hàn Gia Sơn, vốn là đơn hàng hai sao, lại hướng cao tăng lên.

Làm vậy thì không sao chứ tuyệt đối không thể hướng thấp. Vì sẽ khiến thiên sư có cấp bậc thấp nhận lầm, sơ sẩy mất luôn cái mạng. Giống như đơn hàng lần này của Trương Cầu Đạo, vốn độ khó đến năm sao mà lại đánh thành ba sao.

Hiệp hội Đạo giáo và phòng làm việc bên Nam Việt phải có câu trả lời đàng hoàng.

Trần Dương rũ mắt, tâm trạng thoải mái nãy giờ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ngưng trọng.

Thiên sư, làm bạn với quỷ, cũng là kẻ địch của quỷ. Phần lớn thiên sư không được chết già, không biết sẽ chết lúc nào. Đây vốn là một nghề lợi cao mà nguy hiểm cũng cao.

Cậu đứng dậy nói: “Tôi đi nấu cơm.”

May là, dù chết vẫn sẽ được ở bên cạnh Độ Sóc. Nghĩ như vậy, trong lòng cậu sẽ yên ổn, không còn sợ hãi chút nào.

_____________________

Chương sau chị dâu đến:)))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.