Bạn đang đọc Xóm Vắng – Chương 11
Cô… Con có làm gì cho cô giận đâu, ba làm cho cô giận hả cô? Sao cô bỏ con?
Oanh nghẹn ngào như muốn khóc…
Trần tiếp:
– Phải, Oanh đâu có làm gì nên tội.
Sương trừng mắt nhìn Trần nhưng chàng có thấy gì đâu, nhưng trước mặt Oanh, nàng đành nén cơn giận dữ. Nàng xoa đầu Oanh an ủi:
– Hổng có ai giận ai hết cưng à.
– Thật không cô?
– Thật, ba con đùa đó.
Oanh nhăn mặt:
– Ba làm con hết hồn hà.
Rồi nó vui mừng, một tay nắm lấy tay Sương, một tay nắm tay Trần, vừa đi vừa hát nho nhỏ:
– “Tía má em hừng đông đi cày bừa…
Má em hừng đông đi cày bừa… “
Đôi mắt Sương ươn ướt lúc nào nàng cũng không hay, nàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé, dịu mềm đó.
Giọng hát trong trẻo với bài ca thơ ngây đó khiến nàng cảm động… Làm sao nàng xa nó được. Trần cũng bị tiếng ca đó làm tinh thần xúc động, chàng chớp chớp đôi mi.
Oanh đi giữa, vui vẻ hát, hát càng lúc càng lớn hơn. Trần bước bên phải, Sương bên trái nó. Ba người chầm chậm đi dưới ánh hoàng hôn.
Trần chỉ mơ ước được cảnh đoàn tụ như thế mà thôi. Nhưng đáng buồn là nó có thể chấm dứt bất cứ lúc nào. Chàng có thể lưu nàng, một người lạnh lùng, băng giá ở lại bao lâu nữa, chừng nào nàng sẽ ra đi?
Hai người chậm rãi bước, Oanh vẫn hát vang. Trần và Sương đều lặng yên đeo đuổi ý nghĩ của mình nhưng cả hai đều xúc động trước giọng hát của đứa con.
Cao đứng chờ mọi người ở cổng, thấy cảnh đoàn tụ ấy, chàng cũng thấy vui.
Chiều hôm ấy, theo lời Trần dặn trước, chị bếp dọn cơm sớm hơn mọi bữa.
Trần lại bảo:
– Oanh hôm nay khỏi học thêm, để cho cô Sương ngủ, đêm qua cô thức sáng đêm đó, đừng quấy rầy cô nghen con.
Oanh nghe Sương mệt thì hỏi ngay:
– Cô bịnh hả ba?
– Không, cô Sương mệt thôi, nếu con quấy rầy cô hôm nay thì ngày mai cô bịnh.
– Vậy thì con chơi một mình, ngày mai cô hết bịnh cô chơi với con nghen cô.
Sau một đêm thức trắng, sáng sớm lại phải đi dạy suốt ngày, Sương cũng mệt nhừ nên gật đầu:
– Ờ… Ngày mai mình học thêm.
Dùng cơm xong, nàng trở về phòng riêng ngay, nàng định ngủ một giấc cho tỉnh táo hầu quyết định được những việc cần kíp.
Vừa bước vô phòng, nàng đã nghe mùi thơm ngát của hoa hồng, các chậu hoa ngoài lan can, các bình nhỏ trên đầu giường đều được thay bằng hoa mới, còn thật tươi. Bất giác Sương khẽ thở dài… Nàng thay đồ ngủ, chải sơ mái tóc rồi bước lại gần giường, định ngã vật xuống.
Nàng bỗng thấy một mẩu giấy nhỏ dưới bình hoa trên đầu giường, mẩu giấy nổi hình hoa hồng.
Một dòng chữ cứng nét nhưng không ngay thẳng:
– “Chúc Sương được nhiều mộng đẹp.”
Sương im lặng, nghĩ ngợi giây lát rồi nằm lên giường. Trước khi đi vào giấc ngủ, nàng còn thấy những hoa hồng như cười vui với mình, chúc tụng nàng bằng hương thơm ngào ngạt…
Sáng sớm hôm sau, Cao từ giã mọi người rồi ra bến xe đi ngay.
Chiều, khi tan học, Sương và Oanh về nhà thì đã gặp Lan trong phòng khách.
Lan mặc đồ thường ở trong nhà, ngồi trên salon, mắt chăm chú nhìn các cành hoa hồng như suy nghĩ điều gì. Trong phòng ăn, trên bàn cũng có một bình hoa như thế, không biết từ lúc nào, hoa hồng xuất hiện đầy nhà. Thấy Sương và Oanh bước vào, Lan ngẩng lên, thờ ơ hỏi giọng cộc lốc:
– Oanh, ba mày đâu?
Oanh đáp nhỏ:
– Dạ, chắc ba đi rồi… Con không biết rõ lắm, con mới đi học về đây nè má.
Oanh nhìn Lan với ánh mắt sợ sệt, gặp Lan nó có vẻ như chuột gặp phải mèo.
Sương liếc nhìn ra nhà xe cũng không thấy xe và bác tài, chắc Trần đã đi đâu rồi.
Có tiếng Lan:
– Ảnh bịnh không biết đã bớt chưa?
Sương liếc nhìn Lan, Lan đang cúi xuống dũa móng tay, không biết đã hỏi nàng hay Oanh. Nàng lên tiếng:
– Thưa bà, bớt rồi…
Nàng lễ phép:
– Bà về bao lâu rồi, thưa bà?
Lan không ngẩng đầu lên:
– Tôi về hồi xế.
Lan bỗng đặt chiếc dũa xuống bàn, đứng lên phủi quần áo rồi hỏi Sương:
– Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một lát, được không?
Sương ngồi xuống, trao cặp da cho Oanh:
– Cháu cất cặp này vào phòng cô dùm, chút tối mình còn học nữa, cháu làm toán hôm qua đi.
– Dạ.
Oanh khệ nệ mang một chiếc cặp lên lầu. Sương quay lại thấy Lan đang chăm chú nhìn mình như tìm hiểu với ánh mắt soi mói tỉ mỉ, rất lạ lùng khiến nàng phải khó chịu.
Lan chậm rãi:
– Cô Sương, cô thích trẻ em lắm phải không?
Sương gật đầu:
– Dạ.
Lan cười cười:
– Cô Sương à, xin lỗi cho tôi hỏi một câu hỏi mà có lẽ vượt qua phạm vi tôi.
Sương lạnh lùng:
– Bà cứ hỏi.
– Tại sao cô không lấy chồng?
Sương giựt mình, nàng gượng cười ngẩng lên nhìn Lan, không ngờ Lan lại đặt câu hỏi lạ lùng như thế. Bà tìm nàng trò chuyện đủ thấy lạ rồi, chắc có chuyện gì không bình thường đã xảy ra. Hay là bà đã biết… Không thể được, bà chưa gặp Trần mà, không thể được…
Lan hỏi tới:
– Cô đừng phiền, sao vậy cô?
Sương cau mày:
– Thưa bà, mỗi người đều có hoàn cảnh riêng.
Lan mỉm cười:
– Cô đã… Yêu đương lần nào chưa?
– Dạ rồi…
– Và cô đã gặp chuyện buồn phải không?
– Dạ.
Sương nhìn Lan, nhủ thầm:
– “Mình phải nắm thế chủ động, không cho bà ta tìm hiểu mình mãi như thế được.”
Nàng nói nhanh:
– Bà nên biết không phải người nào cũng may mắn như bà, cũng được hạnh phúc như bà.
Lan cười nhạt:
– Đừng mỉa mai tôi chứ! Hừ… Hạnh phúc…
Sương lắc đầu:
– Tôi không nói mỉa mai đâu. Nếu bà muốn hạnh phúc là có ngay, hạnh phúc đang chờ bà.
Lan ngơ ngác:
– Cô bảo sao?
– Thưa bà…
Giọng Sương tha thiết:
– Bà có thể thay đổi cái không khí trong nhà này nếu bà muốn. Ông Trần và bé Oanh đang cần bà…
Lan nhướng mày:
– Sao cô biết?
Bà lộ sắc giận:
– Cô không biết gì đâu! Họ không cần tới tôi, họ chỉ yêu chỉ thương cái con ma nào đó.
Sương khẽ rùng mình.
Lan lắc đầu:
– Tôi là người sống mà bị coi chẳng ra gì, còn cái cô Mai gì đó, chết rồi thế cũng sướng.
Sương im lặng, Lan nhìn nàng rồi nói sang chuyện khác:
– Trong lúc tôi vắng nhà có xảy ra chuyện gì khác lạ không cô? Hay cũng chỉ như thường?
Sương hơi lúng túng:
– Dạ…. Cũng không có gì… Có chú gì của Oanh đó đến chơi và về rồi.
– Chú Cao đó phải không?
– Dạ phải rồi.
Lan lẩm bẩm:
– Ủa, y đến làm gì?
Sương lắc đầu:
– Tôi không rõ…
Lan nhìn mấy bình hoa rồi vụt hỏi:
– Còn mấy bình hoa này?
– Dạ?
– Chưng cho ai mà nhiều dữ vậy?
Sương ngập ngừng:
– Tôi cũng không rõ…
Bà Lan cười gằn:
– Từ trước đến nay chưa bao giờ trong phòng khách lại chưng hoa hồng, bây giờ lại đầy nhóc, tới cả nhà bếp nữa. Sao có chuyện lạ vậy kià?
Sương đáp nhanh:
– Dạ xin lỗi bà, tôi không hiểu?
– Thật không?
Sương cau mày:
– Sao bà lại hỏi tôi như thế?
Lan nhìn thẳng vào mặt Sương:
– Vì trong phòng cô có nhiều hoa nhất.
Sương giận vô cùng, như thế là ba ta đã vào trong phòng riêng của mình để xem xét. Nàng nhìn thẳng vào mặt Lan, bà ta trầm tĩnh vô cùng, Sương biết ngay mình đã gặp kình địch. Nàng đáp giọng cứng rắn:
– Thưa bà, trong nhà này không lẽ có lệ cắm đặt để nhiều hoa trong phòng à?
Lan liếc mắt nhìn Sương rồi lặng thinh, không khí giữa hai người đã căng thẳng tột độ.
Sương không bao giờ muốn có sự xung đột xảy ra vì dù sao, trong gia đình này, nàng chỉ là một cô giáo kèm trẻ, ở nhờ nhà người ta, chủ nhân là Lan.
Lan cười nham hiểm:
– Phải, đâu ai cấm cô… Nhưng xin lỗi, tại vì tánh tôi hay hỏi, tôi thấy… ngộ quá!
Sương đứng lên:
– Thưa bà, nếu và thấy bực mình vì chúng thì tôi xin bỏ nó ngay, tôi cũng không thấy cần mấy.
Lan vội khoát tay:
– Không, tôi có nói là tôi khó chịu vì hoa bao giờ, hoa luôn luôn cũng làm cho người ta thấy vui vẻ.
Bà nhún vai:
– Tôi chỉ tội nghiệp chị Châu mất công lặn lội đi mua những thứ thật đắt tiền.
Sương nhìn bà ta, chưa đóan rõ được ý định của Lan như thế nào. Lan chỉ chiếc ghế:
– Ngồi xuống đi cô.
Rồi bà cúi xuống dũa móng tay, không hề chú ý tới Sương nữa, bà cứ dũa mãi không thôi.
Thái độ miệt thị, tự cao ấy làm Sương khó chịu nàng đứng lên nhìn Lan nói lớn:
– Thưa bà, bà bảo tôi ngồi lại có chuyện gì không?
Lan vẫn không nhìn Sương, bà ta đưa tay ngắm nghía hồi lâu rồi mỉm cười hỏi:
– Cô có rành sơn móng tay không?
Sương ngạc nhiên:
– Bà hỏi tôi?
– Phải, nếu cô rành thì sơn gím tôi.
Sương cau mày, thì ra bà ta khinh nàng tới mức ấy, bà muốn làm nhục mình mà! Nàng lắc đầu:
– Xin lỗi bà, tôi chưa sơn móng ta lần nào cả.
Lan nhún vai:
– Cô không biết sơn móng tay?
Bà cười gằn nhìn Sương:
– Cô chỉ biết phục dịch, nịnh bợ một thằng mù à?
Sương đứng phắt dậy, nàng không còn chịu được nữa, nàng trừng mắt nhìn Lan:
– Bà nói vậy với ý gì?
Lan nhếch mép cười lạt:
– Tôi có ý gì đâu, thấy sao nói vậy, sao cô nóng tính quá thế. Có tật nhúc nhích à?
Bà đứng lên quăng chiếc dũa móng tay lên bàn, bước lại gần cửa sổ nhìn ra ngoài. Có tiếng còi xe ngoài ngõ, Trần đã về.
Sương nói lớn:
– Yêu cầu bà thận trọng lời nói hơn một chút.
Nàng giận đến ghẹn lời, đúng là ba ta muốn hạ nhục mình. Tình hình trước mắt thật rắc rối, khó xử, nàng cũng khó mà làm ở đây được lâu… Nàng làm sao có kiên nhẫn ở đây mãi khi thái độ của Lan như thế đó.
Nàng quay lưng bước lên lầu, vừa tới chân thang, nàng bỗng nghe sau lưng có tiếng Trần gọi:
– Cô Sương ơi! Cô có ở đây không?
Sương quay lại, Trần đã bước vào cửa phòng khách, trên tay một gói giấy gương mặt vui vẻ, tươi cười.
Sương chưa kịp nói gì thì Lan hứ một tiếng, nét mặt Trần vụt sa sầm, chàng quay mặt về phía cửa sổ:
– Lan đó hả?
Lan gằn giọng:
– Phải tôi đây.
Bà liếc mắt nhìn Sương:
– Nếu anh cần tìm cô Sương, thì cô ấy hiện cũng đang có mặt tại đây.
Sương thở dài lặng thinh, không khí như thế thà nàng ra đi còn hơn, nàng đi thẳng luôn lên lầu, nhưng bà Lan đã gọi nàng lại:
– Khoan đã cô Sương.
Sương ngạc nhiên quay lại nhìn. Bà Lan với vẻ mặt bực tức:
– Cô không nghe tiếng ông chủ gọi cô sao? Sao cô đi luôn lên lầu? Hãy trở lại ngay!
Sương đứng thẳng người, tay cầm chặt lan can, từ trên cao nàng nhìn xuống dưới phòng khách, nét mặt Trần tái mét.
– Lan, làm gì vậy? Cô ấy có tự do riêng của cổ. Cô Sương muốn lên hay xuống thì tùy ý.
Lan gằn giọng:
– Thế à? Cô ấy là chủ nhà này sao? Tôi cần gọi cô ấy xuống! Tôi nghĩ rằng không bao lâu cô ấy sẽ làm chủ nhà này à coi. Cô có nghe rõ không cô Sương?
Sương đứng trước một tình hình nghiêm trọng, nếu nàng trở xuống thì còn gì là tự tôn của mình, nếu nàng đi thẳng luôn tất nhiên sẽ phải xa Oanh.
Nàng đứng một chỗ, trong khi Trần giận dữ, chàng đi nhanh về phía Lan la lớn:
– Bà không có quyền gì ra lệnh cho cô Sương cả và cô ấy cũng không bắt buộc phải nghe theo lệnh bà. Nếu bà là người biết tự trọng thì nên dè dặt một chút.
Bà Lan đứng thẳng người, nhướng đôi mày sếch, mắt mở to, mặt tái xanh vì giận dữ, bà hầm hầm bước tới gần, giọng đầy uất hận:
– Anh Trần, anh thật là một con người đê tiện, anh là một người tàn tật, không thấy, không biết gì cả sao lại bảo hộ cô này? Tôi biết mà… Tuy anh mù nhưng vẫn chưa biết phận mình. Tôi cho anh biết, hôm nay tôi phải đuổi con nhỏ này đi vì tôi là chủ nhà này.
Lan quay về phía Sương:
– Cô có nghe không? Sửa soạn đồ đạc rời khỏi gia đình này lập tức.
Trần la lớn:
– Cô Sương… Cô cứ ở lại đây… Không phải Lan mời cô đến…
Lan gằn giọng:
– Cô hãy đi đi! Cô có nghe rõ lời tôi hay không? Nếu cô là người có tự ái thì không nên sống bám vào người khác. Cô có nghe rõ chưa? Cô hãy đi đi, đi ngay lập tức.
Sương cắn chặt răng tức giận đến nghẹn cổ… Nàng giận đến nỗi hoa mắt, cảnh vật trước mắt nhoè nhoẹt đi… Sương nắm chặt lấy thành lang lầu, cố trấn tĩnh lại, nàng nghe có tiếng Trần văng vẳng nhưng không biết chàng nói gì. Giây lát, nàng bước nhanh lên lầu như một cái máy.
Trần gọi lớn:
– Cô Sương, xin cô nghe lời tôi, cô đừng đi đâu cả.
Trần bước nhanh lên thang theo Sương, chàng vấp phải một chiếc ghế ở đầu thang lầu, trầy suốt cả tay, nhưng chàng vẫn không để ý, đá mạnh chiếc ghế qua rồi bước tới:
– Sương… Cô Sương ơi…
Sương nghẹn cả cổ, nàng lắc đầu bước thật nhanh về phía trước, bất kể lời Trần. Nàng bỗng khựng lại vì thấy Oanh đang đứng trước mặt mình, hai tay nắm chặt lan can, mắt mở to ra.
Mặt Oanh tái hẳn đi, đôi môi run run:
– Cô…
Con bé chìa tay ra như kêu cứu, hai dòng lệ lăn dài trên đôi má thơ ngây.
– Cô ơi…
– Oanh…
Sương nắm tay nó dẫn vào phòng rồi đóng chặt cửa lại.
Nàng vuốt mái tóc óng mượt của con, ôm chặt nó vào lòng, hôn lên má, lên trán nó. Nước mắt hai mẹ con hoà lẫn với nhau.
Con bé hỏi:
– Cô… Sao cô lại khóc?
Sương nghẹn ngào:
– Oanh ơi…
Oanh mếu máo:
– Cô đừng bỏ con tội nghiệp…
Sương đau đớn nhìn gương mặt thơ ngây của Oanh qua làn nước mắt. Oanh là con của nàng, gia đình này cũng là gia đình của nàng, thế mà bây giờ nàng lại phải sắp rời khỏi gia đình vì lời xua đuổi của Lan. Nàng ôm chặt lấy Oanh vào lòng, ngồi thẫn thờ như một pho tượng, không suy nghĩ gì được cả.
Dưới lầu, tiếng gây gổ giữa Lan và Trần vẫn còn vang dội, dường như mỗi lúc càng kích liệt hơn. Xen lẫn vào tiếng chửi rủa, tiếng đồ đạc đổ vỡ vang lên đôm đốp, không khí bên dưới thật hỗn loạn. Rồi sau cùng, tiếng cãi vã vụt ngưng bặt rồi có tiếng rồ máy xe hơi. Nhìn qua cửa sổ, Sương thấy xe của Trần vọt nhanh ra ngoài.
Lan đã bỏ đi, Sương đoán thế nào Trần cũng sẽ lên lầu và gõ cửa phòng này. Nhưng đã thật lâu mà cũng chẳng có động tịnh gì, nàng thầm lo ngại không biết đã có chuyện gì.
Bên dưới, Trần ngồi trầm ngâm trên chiếc salon, mặt chàng rắn lại, hút từng hơi thuốc thật mạnh thở ra với nỗi bực tức. Chị Châu rón rén nhặt từng mảnh vụn của các bình hoa vỡ, những cánh hoa hồng rơi lả tả trong phòng.
Giây lát, chị thưa nhỏ:
– Ông… dùng cơm không? Tôi dọn rồi.
Trần nói:
– Lên mời cô Sương và Oanh xuống ăn luôn.
Không khí trên bàn ăn thật nặng nề, Trần cứ lặng thinh ra chiều suy nghĩ. Chàng như chờ đợi một việc gì xảy ra, chờ đợi những lời giận dỗi của Sương, nhưng nàng vẫn thản nhiên, không nhắc gì đến chuyện đáng buồn vừa xảy ra cả. Nàng biết chuyện vừa rồi hoàn toàn không phải do lỗi của Trần mà dù có trách chàng cũng chẳng ích lợi gì. Oanh thì lấm lét hết nhìn cha lại quay sang nhìn Sương, lòng vừa buồn vừa sợ.
Bữa cơm trôi qua và kết thúc trong không khí nặng nề.
Sau bữa cơm, Oanh cùng Sương lên lầu, nàng vấp phải cuộn giấy có lẽ trong gói giấy Trần cầm khi nãy. Sương mở ra xem thì thấy đó là một đồ án kiến trúc thật tỉ mỉ, bên dưới có chữ:
“Đồ án tái thiết Hoàng Mai Trang”
Nàng biết ra Trần đã làm gì lúc chàng vắng nhà. Chàng đã nhờ một kiến trúc sư vẽ kiểu ngôi nhà xưa. Sương thấy chua xót trong lòng, nàng mang đặt bên Trần:
– Ông Trần, đồ án thiết kế của ông nè.
Trần cầm cuộn giấy lặng thinh, mặt quay về phía nàng như chờ đợi những câu kế tiếp.
Nhưng Sương lặng thinh không nói gì, cổ nàng như nghẹn lại, nàng không muốn mở lời vì sợ chàng tìm hiểu được tâm trạng hiện tại của mình. Sương dẫn Oanh bước nhanh lên lầu như đi trốn, lòng se thắt lại vì vẻ mặt thê thảm của Trần.
Đêm ấy, sau khi ôn bài, cho toán riêng để Oanh làm xong, nàng đưa Oanh vào phòng, trò chuyện cho đến khuya. Khi Oanh ngủ, nàng đặt nó lên giường Oanh hé mắt ra mỉm cười, Sương cũng mỉm cười ru nho nhỏ.
Một lúc, Oanh bỗng nói nho nhỏ:
– Cô giống mẹ con quá hà.
Sương thở dài, vuốt tóc nó, hôn nhẹ lên mí mắt thơ ngây đó, tiếp tục ru:
– “Gió mùa thu mẹ ru con ngủ…
Năm canh chầy thức đủ năm canh… “
Oanh đã ngủ say, Sương cầm con búp bê để vào lòng nó rồi lặng thinh nhìn con thật lâu, hai dòng lệ lăn dài trên má. Lát sau, nàng quay lưng trở ra và khép cửa phòng Oanh, định trở về phòng.
Nàng giựt mình, thấy Trần đứng kế bên khung cửa phía ngoài, nét mặt nghiêm trang. Nàng đứng khựng lại nhìn chàng rồi cúi đầu bước vòng qua Trần, chàng vội chận lại:
– Sương, tại sao Sương lặng thinh hoài vậy, từ chiều tới giờ Sương vẫn chưa nói câu nào, Sương giận sao?
Sương vẫn im lặng, lệ vẫn tiếp tục lăn trên má, nàng lách mình tránh Trần rồi bước đi. Trần đứng im, buồn rầu, đau đớn… Đến cửa phòng mình, nàng quay lại nói nhỏ:
– Chào ông.
Sương khép nhanh cửa phòng không dám nhìn gương mặt của Trần lâu.
Đêm đã khuya, Sương nằm trên giường, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, nhìn với ánh mắt vô hồn.
Bên giường, chiếc valy to đã mở sẵn, tất cả vật dụng nàng đã sắp đặt xong xuôi. Nàng định bỏ đi, không cho ai hay cả, nhưng trong giây phút cuối cùng nàng lại phân vân mãi. Hơn nữa, nàng còn muốn dạy cho hết năm, không thể bỏ dở số học trò đang ở năm thi. Nếu bỏ đi, nàng có thể sẽ mướn nhà trọ, dạy học mỗi ngày nhưng cũng vô ích, nhà Trần đâu có cách trường bao xa, Oanh vẫn đi học mỗi ngày, nàng đâu tránh được.
Nàng lắc đầu:
– “Thật là khó khăn, rắc rối”.
Suy nghĩ tới lui mãi, mí mắt nàng đã nặng chĩu xuống, nhưng lại không ngủ được… Nàng đâu thể nào ở lại gia đình này sau cuộc va chạm vừa rồi với Lan, không thể nào ở được nữa! Bây giờ, bắt buộc nàng phải đi, dù thế nào cũng phải đi, tuy nàng khó có thể xa Oanh. Nàng chỉ còn duy nhất một con đường, không thể nào chọn ngã khác hơn được. Phải, nàng phải đi, không thể gặp lại mặt Lan trong ngôi nhà này nữa, nàng đã bị nhục quá nhiều.
Trên danh nghĩa thì nàng ra đi cũng đúng lắm rồi, bà chủ nhà có quyền đuổi cô giáo tư bất cứ trường hợp nào, giờ phút nào, nàng đâu có quyền gì cưỡng lại.
Sương ngồi dậy, thở dài, khóa va ly bỏ vào trong góc phòng. Chiếc va ly đựng ít vật dụng thường, mang đi hay không cũng được vì bây giờ nàng đã không như ngày trước, nàng có một số nữ trang trị giá rất to và một số vốn lớn.
Mặc xong chiếc áo ngoài, Sương cầm chiếc “sắc” mắt nàng bỗng nhìn vào bình hoa hồng trên bàn… Sương ngẫm nghĩ:
– “Mười năm trước đây… Hừ, lần thứ hai mình bị xua đuổi khỏi gia đình này”.
Nàng kéo cổ áo lên cao, mở cửa phòng, bước nhanh ra ngoài.
Bốn bề im lặng, tất cả nhà đều ngủ say, phòng Trần cũng đóng cửa im lìm có lẽ chàng cũng đã ngủ say. Nàng rón rén bước đi như một con mèo trong lúc rình mồi. Bước tới cầu thang nhìn xuống, phòng khách tối om, hiu quạnh trong bóng tối mịt mờ. Nàng không dám bật đèn vì sợ kinh động các người trong nhà và rón rén lần mò ra cửa. Sau cùng, nàng tới cửa cái, Sương đưa tay nắm lấy chốt cửa, nhưng một bàn tay cứng rắn đã nắm lấy tay nàng.
Sương hết cả hồn vía:
– A…
Toàn thân nàng bị ôm chặt, rồi có tiếng thì thầm, giọng nghẹn ngào tha thiết:
– Mai ơi… Tôi biết thế nào em cũng đi nên đứng chờ sẵn đây. Mai, em không được đi đâu cả, bất cứ giá nào tôi cũng phải giữ Mai ở lại đây, vĩnh viễn ở lại đây.
Mai vùng vẫy mạnh nhưng không thoát khỏi tay Trần, chàng ôm chặt nàng hơn, hơi thở nóng bỏng trên má nàng:
– Mai… Nghe anh không?
Sương khó chịu:
– Anh đừng làm thế này, vô ích lắm.
Nàng vẫn vùng vẫy:
– Anh có buông tôi ra không? Anh không có quyền gì để giữ tôi lại đây hết.
Trần thở dài:
– Anh biết, anh đã cố sức làm cho Mai không còn ý định ra đi nữa mà, Mai hãy ở lại đây.
Sương chua chát:
– Ở lại cho vợ anh làm nhục hả?
Trần quả quyết:
– Tôi hứa với Mai là sẽ không để ai nặng lời với Mai nữa cả, tôi dám chắc như thế.
Sương gằn giọng:
– Không, anh không thể hứa hẹn, bảo đảm bất cứ điều gì được cả, anh không có tư cách.
Nàng hất tay chàng:
– Tôi phải đi trước khi vợ anh về.
Trần vẫn ôm nàng:
– Không, chính em mới là vợ anh.
Sương khựng lại, đứng yên, bao nhiêu uất hận từ mấy năm nay bỗng bùng lên dữ dội. Nàng nghiến răng dằn mạnh từng tiếng:
– Anh còn dám nói câu đó à?
Trần lặng thinh.
– Trong mười năm qua, ông đã làm được gì cho tôi? Đã giúp tôi sung sướng được phút giây nào chưa?
Trần thở dài:
– Anh luôn luôn tưởng nhớ em…
Sương cười chua chát:
– Tưởng nhớ tới tôi quá sức nên mới cưới Lan về đó à, phải thế không? Ông Trần?
Trần đáp giọng tức nghẹn:
– Đó là theo lời mẹ anh. Em có biết đâu sau khi em đi, mẹ anh đã hối hận vô cùng, anh lại tức giận mà tàn nhẫn, lạnh lùng với bà, bà đau khổ triền miên, bà thay đổi thành một người khác hẳn. Sau anh hối hận với mẹ, không muốn làm phiền lòng mẹ khi mẹ muốn xây dựng lại gia đình vui vẻ như trước.
Sương lắc đầu lia lịa:
– Ngụy biện, tôi không muốn nghe lời nào nữa!
Nàng vùng vẫy:
– Ông bỏ tôi ra cho tôi đi ngay bây giờ.
– Không…
Trần càng ôm chặt lấy nàng hơn nữa:
– Mai có thể giết anh, có thể làm bất cứ điều gì, trừ điều em rời khỏi nơi đây.
Mai thở hào hển:
– Anh làm thế này vô ích, anh đâu thể kiểm soát tôi trong hàng giờ hàng phút được, giữ tôi vài giờ nữa có ích lợi gì? Hay anh nhận thấy Lan làm nhục tôi chưa đủ?
Nàng vùng thật mạnh:
– Buông tôi ra… Buông tôi ra…
Trần cố giữ chặt.
– Không… Không bao giờ…
Chàng cũng thở hào hển:
– Mười năm trước đây, anh đã mất em trong một đêm lạnh lùng, bây giờ anh không thể nào anh để chuyện ấy tái diễn được. Mai… Anh có linh cảm nếu Mai đi lần này, anh sẽ vĩnh viễn mất Mai. Không thể được… Mai ơi, hãy hiểu gím anh và hãy tha thứ cho anh đi, nếu anh mất em nữa, anh sẽ chết ngay…
Sương nhắm nghiền đôi mắt:
– Không… Tôi không muốn nghe gì nữa hết… Đừng nói những lời đó với tôi…
Nàng vùng vẫy mãi:
– Bỏ tôi ra…
– Không.
– Tôi nhất định đi rồi.
– Đừng Mai…
– Buông tôi ra…
– Không.
– Buông tôi ra…
Nàng cắn, quào tay chàng đến rớm máu.
– Không, thà chết chứ tôi không thể mất Mai…
Sương vẫn tiếp tục cào cấu, nhưng Trần vẫn ôm chặt lấy nàng, bặm môi chịu đựng.
Sương thở hào hển:
– Buông tôi ra… Tôi la à…
Trần vẫn cương quyết:
– Bất cứ chuyện gì tôi cũng chấp nhận để giữ Mai… Không, không thể mất Mai được…
Sương tức giận:
– Ông buông ra không?
– Không…
Chát.
Sương tát Trần một tát tai thật mạnh.
Trần lặng thinh, gương mặt đau khổ in hẳn năm vết ngón tay đỏ ửng, những vết tay của tức giận.
Sương hơi khựng lại, nàng không hiểu tại sao mình lại có những cử chỉ quá mạnh bạo như thế. Từ trước đến nay, chưa bao giờ nàng đánh ai cả, bây giờ nàng lại đánh, mà đánh Trần. Sương lặng người, cố nhìn gương mặt Trần trong bóng tối, hơi thở chàng dồn dập hơn…
Giọng chàng trĩu buồn:
– Mai… Em giết anh, anh cũng yêu em…
Trong phút giây ấy, mối thương xót Trần làm Mai bủn rủn, ý chí chống đối tan biết thật nhanh. Nàng thấy mình hoàn toàn chiến bại, không thể chống lại với tình yêu tha thiết của Trần. Đôi mi nàng ràn rụa, hình ảnh Trần lờ mờ vì bóng tối càng nhoè nhoẹt hơn vì nước mắt. Nàng không còn năng lực nào để kháng cự nữa. Mai ôm mặt khóc rưng rức…
Những tủi nhục, đau khổ từ mười năm nay biến tan theo nước mắt, trào tuôn như suối, không thể nào ngăn được.
Vòng tay chàng lơi dần ra và chàng đưa tay gỡ hai bàn tay đang bụm mặt của nàng. Chàng cúi xuống sát mặt nàng hơn, rồi bờ môi chàng áp sát vào truyền hơi nóng sang môi nàng.
Sương rụng rời cả tay chân, tâm hồn bấn loạn, nàng thấy choáng váng, ngã quỵ luôn ra đất.
Chàng cũng ngã theo nàng, nhưng vẫn ôm chặt lấy nàng, hôn lên má, lên trán, thì thầm:
– Mai ơi… Anh vẫn tha thiết yêu em, trong suốt mười năm nay, không lúc nào anh không nhớ đến em…
Nàng khóc tức tưởi, dựa hẳn vào ngực chàng như một đứa bé tìm nơi nương tựa. Cơ thể nàng rã rời, tay chân đều run rẩy trong cơn xúc động mãnh liệt nhất.
Chàng dìu nàng lại sa lon:
– Mai ơi… Em đừng bỏ anh đi đâu cả… Chúng ta sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới, cuộc sống sung sướng hơn… Chúng ta sẽ tìm lại những gì đã mất…
Nước mắt Mai vẫn tuôn rơi, lôi cuốn theo bao nhiêu nỗi oán hờn chất chứa…
Tiếng Trần vẫn thiết tha:
– Chúng ta đã khổ quá nhiều rồi… Mai, tại sao mình cứ làm khổ nhau mãi thế?
Sương chỉ lặng thinh, dựa người vào Trần, thời gian lặng lờ trôi qua không biết bao lâu. Sương bỗng nhổm dậy vì tiếng còi xe bên ngoài.
Trần lẩm bẩm:
– Lan đã về…
Sương nói:
– Thôi…
Trần kéo nàng lại:
– Mai cứ ngồi đây, đừng động đậy.
Sương ngạc nhiên:
– Anh định làm gì vậy?
Trần quả quyết:
– Chúng ta phải đối diện với sự thực một lần… Mai à, nếu trốn lánh hoài làm sao có kết quả.
Sương lắc đầu lia lịa:
– Không… Không thể nào được…
Nàng chưa kịp nói gì thêm thì cánh cửa đã bật mở, tiếp theo là tiếng mở công tắc điện, ánh sáng tràn ngập khắp gian phòng. Sương chói mắt nhắm nghiền một lúc rồi mở ra. Lan đang đứng đối diện, mặt mày đỏ gay, đầu bù tóc rối. Bà trợn mắt nhìn hai người, không dám tin đó là sự thật, lòng hết sức hoang mang…
Một lúc bà loạng choạng bước tới:
– A… Đã tới mức này rồi à? Vậy mà tôi có hay gì đâu, thật tôi ngu ngốc lắm.
Bà chỉ ngay vào mặt Sương tiếp:
– Cô Sương, thủ đoạn của cô ghê gớm lắm, tên mù này không dễ quyến rũ, nhưng cô đã thành công ngoài sức tưởng tượng của tôi, tôi thành thật khen ngợi cô đó.
Sương lặng thinh, nàng không ngờ Lan say mèm như thế mà còn lái xe về đến nhà được.
Trần bước tới gần Lan, giọng trầm tĩnh:
– Em uống nhiều rượu lắm rồi phải không?
Lan bật cười chua chát:
– Ủa, anh cũng quan tâm đến tôi nữa sao? Tôi tưởng cả hồn ma của Mai còn bị anh bỏ rơi thì sá chi con này.
Rồi nàng bật cười khanh khách như điên rồi ngã người vào Trần, mặt nàng chạm vào mặt chàng:
– Hà hà… Tôi nói toạc cho anh biết… Không phải tôi cần gì anh đâu. Vì ngoài anh ra, còn hàng tá thằng khác, Phi Luật Tân có, Đại Hàn có, Mỹ có, Pháp có, thằng nào cũng giàu sụ, khỏe mạnh và bằng lòng đưa tiền cho tôi đi khiêu vũ, đánh bài, hút thuốc, nhậu rượu bất cứ giờ nào, đừng tưởng là anh ngon. Hà hà… Anh chỉ là một thằng đui, một thằng đui không hơn không kém mà cũng phách.
Trần nghiêng mình qua một bên, Lan lại muốn té, nàng chụp được thành ghế, ngồi xuống đối diện với Sương.
Lan chỉ vào Trần:
– Cô Sương, cô đê tiện lắm, tôi sẵn sàng nhường thằng mù này lại cho cô đó. Nhưng tôi chỉ hơi thắc mắc khi thấy cô trừ được con quỷ chết trôi ở Hoàng Mai Trang.
Trần bước tới, giọng nghiêm nghị:
– Lan, nghe tôi nói…
Chàng lắc đầu tiếp:
– Đáng lẽ tôi phải bàn với Lan một chuyện nhưng em say thế này rồi còn bàn bạc gì được nữa, thôi đi ngủ đi rồi ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện.
– Hừ… Bàn hoài mà cũng chẳng có gì đáng bàn giữa tôi và anh cả, anh mà cũng bàn…
Trần nắm tay Lan:
– Thôi đi nghỉ đi.
Lan vùng mạnh:
– Đừng đụng tới người tôi nữa. Tôi chán anh rồi, chán đến độ thù ghét anh luôn.
Lan hét rất lớn, Sương ngỡ rằng cả nhà phải giựt mình nhưng mọi người đều có kinh nghiệm nên chỉ im lặng cố tiếp tục ngủ.
Lan bỗng gục đầu xuống sa lon khóc oà:
– Anh đi khuất mắt tôi đi… Tôi hận lắm… Tôi hận anh lắm… Đi cho khuất mắt tôi đi…
Trần bình thản:
– Lan đã say lắm rồi. Say đến độ không còn tâm trí gì nữa cả, uống chi nhiều dữ vậy?
Sương bước đến bên Lan, nhỏ nhẹ:
– Lan đi ngủ đi.
– Đừng động tới tôi.
Sương vẫn ôn tồn:
– Lan say nhiều rồi, để tôi dìu lên phòng cho, không nên cố sức mãi như thế.
Lan giãy giụa như một đứa trẻ:
– Không… Không…
Rồi cứ tiếp tục khóc…
Trần cau có:
– Kệ thây nó, bỏ nó đi Sương.
Sương liếc mắt nhìn Trần rồi cúi xuống:
– Tôi sẽ đưa Lan về phòng, khuya lắm rồi, đừng nên làm ồn, ngày mai sẽ nói chuyện nhiều hơn.
Trần bỗng nói:
– Sương phải hứa chắc với tôi là không được lẻn ra đi.
Sương gật đầu:
– Được rồi, tôi hứa.
Nàng dìu Lan, Lan đã mềm nhũn người, choàng tay qua vai Sương, Sương ôm ngang lưng:
– Phải ngủ một chút cho lại sức, say quá…
Lan đã không còn sức gì nữa, nàng nghe theo Sương như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Đầu dựa vào vai Sương, nàng bước từng bước lên lầu, miệng vẫn khóc rấm rức.
Sương hết sức vất vả mới dìu lên được và đưa Lan vào phòng, nàng cởi giày dùm Lan, đắp chăn, bỏ màn cẩn thận rồi đứng thẫn thờ bên đầu giường của Lan. Nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Lan, bất giác Sương thở dài.
Lan bỗng trở mình lẩm bẩm:
– Khát quá… Xin miếng nước…
Sương bước lại múc nước, kề tận môi Lan, Lan hối hả uống một hơi hết chén nước ngay. Nàng gục đầu xuống, mặt đỏ gay, hơi thở nóng hừng hực:
– Trời ơi… Nóng quá…
Sương khoát tay:
– Cần uống thêm không?
– Không… Nhưng tại sao tôi bứt rứt, khó chịu đến như vầy? Tôi chết… Chết mất…
Sương vội nói:
– Không sao đâu, Lan cứ nằm yên đi.
Sương định đi nhưng Lan đã chụp tay nàng:
– Sương, đừng đi… Ở đây với Lan… Căn phòng này lạnh lùng như mồ huyệt… Lan sợ lắm…
Sương bỗng thấy thương Lan vô cùng, nàng gật đầu:
– Lan cứ yên trí.
Rồi Sương đi lấy khăn, thấm nước đắp lên trán cho Lan, ngồi xuống bên cạnh giường.
Lan khẽ nghiêng mình qua một bên nhìn Sương, đôi mắt to, đẹp nhưng lờ dờ vì rượu. Lan thấy mình như một đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa. Bây giờ nàng hiền hậu, dễ thương không còn độc ác, chanh chua như khi nãy nữa.
Lan phều phào:
– Sương… Lan yêu anh Trần… Yêu tha thiết, nhưng tình yêu Lan bị ảnh trả đáp lại bằng một gáo nước lạnh, ảnh cứ tưởng nhớ mãi đến người đã chết… Lan khổ lắm…
Nàng lại bật lên khóc nức nở…
Sương thì thầm:
– Tôi hiểu lòng Lan từ lâu rồi.
Lan ôm mặt:
– Trời ơi… Thật không thể tưởng tượng nổi sự đau khổ của tôi khi ảnh nằm gần tôi, ngay đêm tân hôn mà cứ lải nhải gọi tên Mai… Mai mãi, làm sao chịu được.
Nàng thở dài:
– Lan tưởng một ngày nào đó, ảnh sẽ hiểu được Lan và yêu Lan nhưng không còn hy vọng gì nữa rồi…
Nàng lại úp mặt xuống gối khóc rưng rức… Giây lát, nàng nghẹn ngào tiếp:
– Trời ơi… Như thế có gì đau khổ hơn không? Sống mãi bên một người chồng không bao giờ nghĩ tới mình thì thật không đau khổ nào hơn được, phải không… Sương?
Nàng lắc đầu tiếp:
– Tôi thử đề nghị ly hôn, ảnh bằng lòng ngay, rồi tôi tức xin thêm xưởng của ảnh, ảnh chỉ có vẻ hơi ngần ngại, nếu tôi nằng nặc đòi ảnh sẽ cho luôn, miễn ly hôn được thì thôi. Rõ ràng ảnh coi tôi như một món nợ của ảnh mà.
Mặt Sương đã dịu hẳn xuống, nàng cảm thấy thương Lan vô cùng, nàng cúi xuống, thay chiếc khăn trên trán cho Lan.
– Từ trước đến nay, tôi chưa hề biết người con trai nào ngoài ảnh ra, mấy lần giận ảnh, tôi ra Đà Lạt ở ngoài nhà của một người dì để chọc tức ảnh nhưng ảnh cứ dửng dưng… Lòng ảnh đã bị linh hồn cô Mai hốt luôn rồi.
Lan nắm lấy tay Sương:
– Sương… Sương có tin tôi là tôi chưa hề biết một người đàn ông nào ngoài anh Trần không?
Sương gật đầu:
– Tôi tin, tôi hiểu rõ điều đó… Nhưng Lan cứ nghỉ đi cho khỏe, đừng suy nghĩ vớ vẩn có hại…
Lan lim dim đôi mắt, cơ thể mệt mỏi rã rời… Chất rượu đang hoành hành trong cơ thể… Đi bước nặng như chì, tinh thần Lan như bị lơ lửng trên không trung, mông lung, chập chờn… Lan vẫn còn nói, nói mãi, nhưng thứ tự lời nói càng lúc càng lộn xộn hơn, và cuối cùng chỉ còn những tiếng lẩm nhẩm phát ra trong miệng Lan… Lan trở mình, ôm lấy chiếc gối dài, chìm vào giấc ngủ mê mệt, trên má còn đọng hai dòng lệ.
Sương thở ra, cầm khăn lau trên má Lan. Nàng thì thầm:
– “Lan ơi! Chúng ta không thù không oán gì cả nhưng hình như tất cả ai yêu anh Trần đều phải khổ… Điều chánh yếu là chúng ta không nên xem nhau như thù nghịch… Một ngày nào đó Lan sẽ hiểu được tôi, thương tôi và Oanh, con tôi hơn.”
Nàng đứng dậy, thẫn thờ bước ra khỏi phòng trong bóng tối của đêm khuya…