Đọc truyện Xinh Đẹp Như Vậy Mà Lại Là Alpha – Chương 33
Mặc dù Lạc Tinh Vũ rất ngây thơ hồn nhiên, nhưng thời điểm nhìn thấy tin nhắn này, trong đầu cậu vẫn hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Cậu vô thức cắn nát viên kẹo trong miệng, rồi lại thò tay lấy thêm một chiếc kẹo que nữa.
Bóc xong lớp vỏ bên ngoài, Lạc Tinh Vũ mới thu tay lại, sau đó thì liếc nhìn móng tay của mình một cái. Thật sự không có cách nào để liên tưởng ra điểm giống nhau giữa lắc tay tình nhân với nó cả, ngoại trừ cả hai đều có chữ “tay” ra.
– Cần móng tay để làm gì thế?
Lạc Tinh Vũ nhét kẹo vào trong miệng, co chân ngồi xổm trên ghế nhắn tin hỏi.
Bên kia rất nhanh đã trả lời.
– Bí mật không thể bật mí.
Lạc Tinh Vũ: “…”
“Đi tắm đi.” Giọng Nguyên Dục truyền tới từ ngoài cửa. Hắn nhìn Lạc Tinh Vũ một cái rồi đi tới chỗ cậu, nâng tay kẹp que kẹo vào giữa ngón cái với ngón trỏ, “Ăn bao nhiêu rồi mà vẫn còn ăn?”
Nguyên Dục mang theo một thân khí nóng ẩm tiến vào, Lạc Tinh Vũ vô thức giấu điện thoại đi. Kẹo trong miệng cũng bị Nguyên Dục kéo ra ngoài một chút, khi đụng tới hàm răng thì cậu hơi hơi hé miệng, kẹo que cứ thế mà bị rút ra ngoài, phát ra một tiếng “chẹp” nho nhỏ.
Lạc Tinh Vũ nhìn chằm chằm ngón tay của Nguyên Dục một hồi. Tay Nguyên Dục trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay của hắn hơi dài, nhưng được cắt tỉa rất gọn gàng.
Cậu “Ồ” một tiếng rồi nhảy xuống khỏi ghế, đi tới tủ quần áo lấy quần áo để đi tắm, tiện thể trả lời tin nhắn của đại sư luôn.
– Tôi hiểu rồi [ OK ]
Đại sư mà cần thì khẳng định là có lý do.
Người ta là đại sư đấy, cậu lấy cái gì để chất vấn yêu cầu của cô nàng cơ chứ.
Lạc Tinh Vũ tùy tiện tắm rửa, thay một bộ quần áo ở nhà rồi trở mới về phòng.
Cậu nhìn thấy Nguyên Dục đang viết gì đó ở bàn học, bèn đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
Nguyên Dục đang làm một quyển bài tập vật lý tổng hợp mà nhà trường vẫn chưa dạy đến, Lạc Tinh Vũ đọc cũng chẳng hiểu, nên cứ nhìn chòng chọc vào tay hắn mãi thôi.
Phải làm thế nào mới lấy được móng tay của Nguyên Dục đây?
Liều lĩnh xin hắn chắc chắn là không được rồi, nhất định hắn sẽ hỏi lấy để làm gì, còn muốn tạo một bất ngờ vào hôm sinh nhật Nguyên Dục thì phải giữ bí mật.
Nhìn mãi nhìn mãi, mạch suy nghĩ của Lạc Tinh Vũ dần dần lệch khỏi lộ tuyến ban đầu.
Cậu phát hiện tay của Nguyên Dục thật sự rất xinh đẹp.
Cậu nắm lấy tay trái của Nguyên Dục, áp tay mình lên trên, kích cỡ ngón tay hắn cũng tương đương tay cậu, chỉ có điều đốt ngón tay lại dài hơn một tẹo.
Ôi, ôi đẹp quá đi mất thôi……
Đầu ngón tay cũng đẹp, vừa trắng lại vừa hồng, ngay đến cả vầng trăng khuyết ở móng tay cũng vô cùng đầy đặn.
Cậu cứ tưởng móng tay của Nguyên Dục phải mềm mỏng lắm cơ, không ngờ sờ vào lại rất cứng, cào trong lòng bàn tay còn có một loại cảm giác tê tê dại dại.
“…… Đã nghịch đủ chưa?” Nguyên Dục rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa mà phải hỏi một câu.
Hắn vẫn đang cầm bút trong tay, chỉ có điều đã qua nửa ngày mà vẫn chưa viết được chữ nào, toàn bộ sự chú ý của hắn đều dồn hết vào bàn tay trái.
Cổ tay bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, ngón tay lại bị một bàn tay ấm áp khác vặn tới vặn lui.
…… Nhóc con này nghịch tay của mình vẫn chưa thấy đủ, bây giờ lại chạy tới nghịch tay hắn ư?
Lạc Tinh Vũ bị giọng nói bất thình lình vang lên này làm cho giật bắn người, cậu cúi gằm mặt, có chút chột dạ mà buông tay Nguyên Dục ra, sau đó ngoan ngoãn rụt tay lại đặt lên trên đùi mình.
Nguyên Dục sờ vào tay trái, trên đó vẫn còn lưu giữ hơi ấm của Lạc Tinh Vũ, khiến cho hắn không tài nào tập trung làm bài tập được.
Người này thật là, vừa rảnh rỗi không có việc gì làm liền đến sấn tới trước mặt hắn mà soát độ tồn tại, vô ý trêu chọc hắn hai cái, hại hắn chẳng còn tâm trạng để làm việc gì nữa.
Hắn nhìn Lạc Tinh Vũ rũ đầu, khuôn mặt mịn màng hơi hơi phồng lên, giống như lòng trắng trứng gà, thoạt nhìn đã biết rất giàu Collagen*.
(*Cụ thể quả trứng gà sẽ có lớp màng bên trong và bên ngoài, lớp màng này nằm giữa lòng trắng và vỏ trứng. Hai màng protein trong suốt có vai trò bảo vệ trứng không bị vi khuẩn xâm nhập, đây cũng chính là nơi mà collagen tồn tại. Mặt nạ collagen từ trứng gà giúp da sáng hồng mềm mịn, đàn hồi và săn chắc.)
“Cậu tăng cân à?” Nguyên Dục hỏi.
Lạc Tinh Vũ ngẩng đầu, có chút nghi hoặc mà nhìn hắn: “Béo lên sao?”
“Ừ.” Nguyên Dục buông bút, nhẹ nhàng nhéo má cậu, cảm xúc khi chạm vào khuôn mặt này giống hệt như trong tưởng tượng, khiến hắn vô thức cong cong môi, “Thịt trên mặt cũng nhiều hơn nữa.”
Lạc Tinh Vũ để mặc hắn nhéo mặt mình, hoàn toàn không cảm thấy tăng cân là chuyện gì to tát lắm cả. Cậu bị xoa nắn đến vui sướng rạo rực, đôi mắt cong cong như thể mặt trăng non, đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, Lạc Tinh Vũ cau mày ngay tắp lự, đôi mắt cong cong đong đầy ý cười cũng vì đau đớn mà nhăn cả lại: “Úi da.”
“……” Nhìn vẻ mặt nháy mắt đã thay đổi của người kia, Nguyên Dục giật mình sửng sốt một hồi, theo bản năng liền buông bàn tay đang nhéo mặt cậu ra, “Sao vậy?”
“Đau quá.” Lạc Tinh Vũ xoa xoa mặt mình vài cái, “Móng tay của cậu chọc vào mặt tôi rồi.”
Nguyên Dục: “……”
Hắn có dùng móng tay đâu?
“Có phải móng tay cậu quá dài rồi không?” Lạc Tinh Vũ thuận thế nắm lấy cổ tay Nguyên Dục, nhìn chòng chọc vào đầu ngón tay hắn, vẻ mặt ngạc nhiên, “Ôi chao dài thế này cơ mà! Cậu đã để bao lâu vậy? Để tôi cắt móng tay cho cậu nhé!”
Nguyên Dục nhìn móng tay mình vừa mới cắt tuần trước xong: “…… Được.”
Lạc Tinh Vũ chạy ra phòng khách tìm bấm móng tay, vui vẻ phấn chấn mà chạy về cắt móng tay cho Nguyên Dục.
Cậu đặt tay Nguyên Dục xuống dưới đèn bàn, rồi nghiêm túc cầm bấm móng tay đè vào móng tay hắn, sau khi điều chỉnh lại vị trí mới hạ quyết tâm mà bấm vào.
Kết quả bởi vì dùng sức quá lớn nên “cạch” một tiếng, móng tay trực tiếp bay vèo ra ngoài.
Lạc Tinh Vũ ngồi bật dậy, không ngừng lắc trái lắc phải: “Rớt chỗ nào vậy?”
“…… Chỗ đó.” Nguyên Dục hất cằm về phía đèn bàn.
Lạc Tinh Vũ nhìn theo hướng hắn chỉ, dường như phát hiện ra một báu vật trân quý, cậu lập tức nhặt chiếc móng tay lên, rút một tờ giấy trải lên mặt bàn, sau đó mới thật cẩn thận mà để móng tay vào.
Nguyên Dục: “……”
Hắn cảm thấy người này không phải đang cắt móng tay, mà giống như là phẫu thuật cho ngón tay của hắn thì đúng hơn.
Mà còn là cái kiểu thu thập hết thảy mọi thứ còn sót lại sau ca phẫu thuật để làm thử nghiệm lâm sàng nữa chứ.
Tâm tư của học sinh tiểu học, đúng là càng ngày càng khó đoán.
Ca phẫu thuật tiến hành trong mười phút đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, bác sĩ Lạc hết sức hài lòng mà nhìn thành quả hậu phẫu của mình, cậu đặt bấm móng tay xuống bàn, lại liếc nhìn khăn giấy ở bên cạnh cánh tay một cái.
Cậu cảm thấy bản thân thật quá là thông minh.
Hiện tại chỉ cần nghĩ cách lừa Nguyên Dục ra chỗ khác, sau đó cất móng tay đi là kế hoạch đã thành công mĩ mãn rồi!
“Tôi khát nước quá.” Lạc Tinh Vũ đảo mắt, nhìn về phía Nguyên Dục, “Tôi muốn uống sữa chua trong tủ lạnh ấy.”
“……” Nguyên Dục nhìn Lạc Tinh Vũ, trầm mặc một hồi rồi chống bàn đứng dậy, “Tôi đi lấy cho cậu.”
Hắn vừa đi ra cửa, vừa âm thầm đánh giá một sao cho dịch vụ hậu phẫu của Lạc Tinh Vũ.
Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn nhìn Nguyên Dục đi ra ngoài, lập tức vo khăn giấy ở trên bàn thành một nhúm rồi rút thêm một tờ giấy nữa bọc lại, sau đó mới ném vào cặp sách của mình.
Chủ nhật vừa mới về đến trường, Lạc Tinh Vũ đã kiếm cớ để chuồn ra ngoài chơi.
Nhìn vào biểu hiện tốt đẹp mấy ngày nay của cậu, vừa lúc hôm nay trời không mưa, nên khi cậu nói muốn ra quảng trường Thái Dương chơi, Nguyên Dục bèn đồng ý ngay lập tức.
Cậu cầm nguyên liệu của hai người rồi đi một mạch tới tiệm bói toán, vừa bước vào trong tiệm đã nhìn thấy thầy bói đang ngồi ở giữa phòng.
Thầy bói nhìn thấy cậu thì híp mắt cười rộ lên: “Hoan nghênh anh đẹp trai, cầu thủy tinh nói cho tôi biết vị khách đầu tiên của ngày hôm nay sẽ là một người vô cùng may mắn, mà cậu chính vị khách đầu tiên đó.”
“Lại là tôi sao?” Ánh mắt Lạc Tinh Vũ sáng lên, chạy vài bước tới, rồi kéo ghế ra ngồi xuống, “Cô chỉ mở tiệm vào mỗi buổi chiều thôi à?”
“Hả, không phải đâu.” Trên mặt thầy bói hiện lên một tia ngượng ngùng, nhìn thấy dây thừng màu đen Lạc Tinh Vũ đeo trên cổ, nhanh chóng nở nụ cười “Chỉ là may mắn lại ập xuống đầu cậu mà thôi. Sao rồi, cậu đã chuẩn bị được đầy đủ nguyên liệu chưa?”
Lạc Tinh Vũ gật đầu, móc hai cục giấy từ trong túi ra, đặt lên trên bàn: “Đây là của tôi, đây là của cậu ấy.”
Thầy bói gật gật đầu, lấy một chiếc hộp nhỏ ra rồi cất hai cục giấy vào: “Được rồi, chờ tôi luyện xong thì gửi tin nhắn cho cậu, lúc đấy cậu có thể đến lấy.”
“Cô không mở ra xem thử à?” Lạc Tinh Vũ nói, “Lỡ như không đủ thì sao?”
Móng tay của cậu đều đủ cả, nhưng của Nguyên Dục thì bị bắn ra ngoài khá nhiều. Cậu không có kinh nghiệm cắt móng tay cho người khác, cũng không nắm chắc được lực độ cho nên có mấy chiếc móng tay bị bật ra bên ngoài, cũng chẳng biết đã bắn tới cái xó nào nữa.
“Không sao đâu, chỉ cần có là được rồi.” Thầy bói nói, “Thứ này là do cậu lấy được, tôi không thể chạm vào, chạm vào sẽ bị nhiễm bẩn ngay.”
“……” Lạc Tinh Vũ có chút hoang mang mà gãi gãi đầu, “Vậy những móng tay này sẽ được sử dụng thế nào?”
Thầy bói khép tay lại, nhắm hai mắt trầm ngâm: “Lúc luyện chế thì đặt nó ở bên cạnh, đại biểu cho tâm ý.”
Cô nàng giảng giải quá trình luyện chế cho Lạc Tinh Vũ nghe một chút, mặc dù Lạc Tinh Vũ chẳng hiểu tý nào, nhưng nghe thì có vẻ lợi hại lắm luôn.
Sau khi Lạc Tinh Vũ thanh toán tiền cọc cho cô nàng thì vui phơi phới mà rời đi.
Cậu trượt vài vòng quanh quảng trường Thái Dương, sắc trời lúc này đã hơi tối, gió lạnh căm căm luồn vào cổ áo cậu. Nguyên Dục bỗng nhiên gọi điện đến.
“Lát nữa trời sẽ mưa.” Nguyên Dục ở đầu bên kia điện thoại nói, “Mau đi về.”
Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn đáp một tiếng “Được”, rồi xoay người trượt về phía trường học. Lúv nhìn thấy quán thịt nướng bên kia đường thì dừng lại nói, “Tôi mua chút thịt nướng rồi về!”
Cậu ngồi trong quán chờ thịt nướng, còn ông trời bên ngoài thì chẳng buồn đợi cậu, cứ ào ào mà đổ một trận mưa.
Mưa như trút nước, Nguyên Dục lại gọi điện cho cậu, giọng điệu đầy sốt ruột: “Cậu vẫn đang ở quán thịt nướng à?”
“Ừ ừ, sắp xong rồi.” Lạc Tinh Vũ đáp, rồi quay đầu nói với ông chủ, “Cho cháu thêm mấy cái túi với ạ.”
“Cậu định về luôn bây giờ?” Nguyên Dục lo lắng nói, “Đợi mưa ngớt rồi hãy về.”
“Thế thì thịt nướng sẽ nguội hết mất.” Lạc Tinh Vũ nhìn ra ngoài trời, “Mưa to thế này chẳng biết bao giờ mới tạnh được.”
“Tôi đi đón cậu nhé.” Nguyên Dục nói.
“Đừng, cậu đừng đi.” Lạc Tinh Vũ vội vã ngăn cản nói, “Mưa to lắm, có đội ô cũng chẳng che hết được đâu. Cậu đến lại bị ướt hết, hơn nữa bây giờ bên ngoài đông người lắm, cậu đừng tới đây.”
Ông chủ bọc kỹ thịt nướng bằng ba lớp giấy, Lạc Tinh Vũ nhận lấy rồi xách ở trong tay. Cậu đặt ván trượt xuống dưới đất, dậm chân lấy đà vọt vào giữa làn mưa, cất cao giọng nói: “Cục cưng ơi, không sao đâu mà! Cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi!”
Dưới làn mưa lớn, Lạc Tinh Vũ chạy như điên về trường. Chờ đến khi về tới ký túc xá, cả người cậu đã ướt như chuột lột.
Cậu đứng ngoài cửa rùng mình một cái, tay xách ván trượt vẩy vẩy nước, rồi chạy một mạch lên trên tầng.
Nguyên Dục ra mở cửa cho cậu, vừa nhìn thấy bộ dạng ướt đẫm nước của người kia, sắc mặt lập tức trầm xuống. Hắn kêu Lạc Tinh Vũ cởi giày ngoài cửa rồi đi vào nhà vệ sinh cầm chiếc khăn khô ra, không nói hai lời liền phủ lên đầu cậu, dùng sức mà xoa xoa.
Lạc Tinh Vũ để mặc hắn tàn phá đầu tóc của mình, giơ túi thịt nướng trong tay lên: “Mau mau, đặt lên bàn đi.”
Nguyên Dục duỗi một tay đón lấy, rồi dứt khoát ném túi thịt nướng lên trên bàn.
“Đi tắm đi.” Nguyên Dục lấy khăn lông ra, nhìn bộ quần áo mỏng manh bởi vì ướt mưa mà dán sát vào cơ thể Lạc Tinh Vũ, trông càng thêm thon gầy, “Cậu không lạnh sao?”
“Vẫn ổn.” Lạc Tinh Vũ cười hai tiếng, chạy đến cửa nhà vệ sinh thì quay đầu lại, giơ giơ cánh tay với Nguyên Dục, “Tôi cường tráng lắm đó!”
Nguyên Dục liếc cậu một cái, không nói gì.
Khi Lạc Tinh Vũ cường tráng tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ đi ra ngoài thì Nguyên Dục đã bày xong một bàn thịt nướng.
Cậu đi đến ngồi xuống, hít sâu một hơi, phát hiện mũi mình hơi bị ngạt, bèn đưa tay xoa xoa mũi hai cái.
“Làm sao vậy?” Nguyên Dục tinh ý nhận ra sự khác thường của cậu, sốt sắng hỏi, “Có phải dầm mưa bị cảm rồi hay không?”
“Không phải đâu” Lạc Tinh Vũ lắc đầu nguầy nguậy, “Chỉ bị ướt có chút xíu, sao mà dễ bị cảm thế được.”
Sức khỏe của cậu từ trước đến nay đều rất tốt, đã lâu lắm rồi không bị ốm. Vả lại cậu đi mưa chưa bao giờ đội ô, vì ngại phiền toái mà trong ký túc xá cũng không chuẩn bị sẵn ô.
Lạc Tinh Vũ không nghĩ ngợi lung tung nữa. Thịt nướng ngon ơi là ngon, cậu đâu có rảnh mà để ý đến chiếc mũi của mình có bị ngạt hay không. Nguyên Dục thấy cậu vẫn tung tăng nhảy nhót như thường nên cũng không nói gì nữa.
Kết quả là đến giữa đêm, cậu đột nhiên bị tỉnh giấc.
Cảm giác cổ họng khô khốc khó chịu, mũi bị ngạt đến mức hít thở không thông, đầu óc thì quay cuồng choáng váng.
Nguyên Dục ôm cậu từ phía sau ngủ thiếp đi, cậu không biết bây giờ là mấy giờ, muốn vươn tay lấy điện thoại nhưng cơ thể chẳng có chút sức lực nào.
Lạc Tinh Vũ há miệng thở dốc, nhất thời lại chẳng phát ra nổi âm thanh. Cậu bèn ngậm miệng vào hắng giọng mới có thể khô khốc mà kêu lên một tiếng: “Nguyên Dục……”
Nguyên Dục dường như không nghe thấy.
Cậu cố dùng chút sức lực cuối cùng giãy giụa trong lồng ngực Nguyên Dục, đầu nhỏ dụi dụi vào trán hắn.
Nguyên Dục rốt cuộc cũng tỉnh lại, siết chặt vòng tay: “…… Làm sao vậy?”
Lạc Tinh Vũ mếu máo, cọ vào ngực Nguyên Dục: “Tôi khó chịu lắm.”
Nguyên Dục chậm rãi tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện cơ thể người kia nóng hầm hập.
Hắn sờ trán Lạc Tinh Vũ, nóng đến phỏng cả tay. Nguyên Dục khe khẽ thở dài, cúi đầu tựa vào mái tóc cậu, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Đồ ngốc, cậu bị sốt rồi.”