Xinh Đẹp Như Vậy Mà Lại Là Alpha

Chương 29


Đọc truyện Xinh Đẹp Như Vậy Mà Lại Là Alpha – Chương 29

Sau khi Lạc Tinh Vũ ngồi làm bài tập được một tiếng rưỡi thì cậu bắt đầu hối hận.

Ban đầu cứ tưởng bản thân lời to rồi, có thể hôn Nguyên Dục vài cái, làm bài xong nói không chừng còn có thể chạy ra ngoài chơi nữa, hiện tại cậu mới phát hiện, vẫn là chính mình quá ngây thơ rồi.

Đến giờ phút này, ngay cả bài tập của một môn cậu cũng làm chưa xong.

Cậu nhìn bài thi trước mắt, vừa cắn bút vừa gảy móng tay, mông đã có chút ngồi không yên.

Vừa lúc Nguyên Dục tắm rửa, gội đầu xong, cầm khăn lông xoa xoa tóc, mang theo một thân khí nóng từ nhà vệ sinh bước ra.

Hắn đi tới bên cạnh Lạc Tinh Vũ, nghiêng người dựa vào bàn học: “Làm được bao nhiêu rồi?”

“Sắp xong rồi.” Lạc Tinh Vũ ngẩng đầu nói, vừa lúc thấy được bọt nước trên tóc Nguyên Dục lăn theo viền tai rỏ xuống dưới, hai mắt sáng rực lên, lặng lẽ liếm liếm môi, “Tôi có thể hôn trước……”

“Không thể.” Nguyên Dục chém đinh chặt sắt ngắt lời cậu, lau đi bọt nước trên cổ, “Làm xong hết thì cùng nhau.”

Lạc Tinh Vũ ngẩn ra: “Vậy không phải là một hơi hôn sáu lần sao?”

“Bốn lần.” Nguyên Dục sửa đúng lại, “Ngữ văn, toán học, tiếng anh, tổng hợp.”

Lạc Tinh Vũ: “……”

Cậu cảm thấy mình bị lừa rồi!

Nguyên Dục cảm giác bản thân đang bị oán khí của người nào đó vây quanh, nhịn không được cười cười, duỗi tay xoa đầu cậu.

Xoa nhẹ hai cái, oán khí đã biến mất. Tay trái Lạc Tinh Vũ túm lấy cái tay đang sờ soạng trên đầu mình xuống, đè trên mặt bàn.

Đầu cũng chẳng buồn nâng lên, cứ thế lẳng lặng làm bài tập. Nguyên Dục để cho cậu nắm tay một lúc lâu mới hỏi: “Cậu định nắm đến khi nào?”

Lạc Tinh Vũ ngẩng đầu: “Cậu làm bài tập xong hết rồi à?”

Nguyên Dục: “Ừ.”

“Vậy cậu làm cùng tôi nhé.” Lạc Tinh Vũ nói, kéo tay hắn vào ngực.

Nguyên Dục dứt khoát ngồi lên bàn, từ trên cao nhìn xuống cậu.

Cũng chỉ có loại thời điểm này, Lạc Tinh Vũ mới có thể yên lặng một lúc. Dường như khi cậu yên lặng, cả căn phòng cũng trở nên cực kỳ yên tĩnh.


Ngoài cửa sổ, từng trận gió thu thổi qua, cuốn bay một góc rèm cửa. Ngòi bút trong tay Lạc Tinh Vũ ghì lên trang giấy vang lên những tiếng xoàn soạt, tạo nên một sự yên tĩnh vô cùng khác biệt.

Loại thời điểm này Nguyên Dục đều sẽ tự tìm cho bản thân chút việc để làm, xem đề mục hoặc là đọc từ đơn tiếng anh, dù sao cũng sẽ không phải là ngồi một cách vô công rồi nghề bên cạnh Lạc Tinh Vũ thế này.

Chỉ có điều, bây giờ hắn lại cảm thấy ngồi trông thế này cũng khá tốt, hơn nữa một tay Lạc Tinh Vũ còn đang nắm chặt lấy tay hắn, không còn cách nào gảy móng tay được nữa, hiệu suất làm bài tập do đó cũng được nâng cao không ít.

Lạc Tinh Vũ làm xong bài thi trong tay, chuẩn bị làm sang một tờ khác, toàn bộ bài tập đều được đặt ở bên tay phải, một bàn tay cậu cầm một góc bài thi, nhẹ nhàng rút ra ngoài. Bài thi bên trên lung la lung lay trượt xuống dưới, cậu phải vội vàng giữ lại mới không bị rơi xuống đất.

Nguyên Dục giúp cậu lấy bài tập ra, đặt xuống trước mặt cậu rồi lắc lắc bàn tay trái đang bị cậu nắm chặt, cảm thấy khả năng tư duy của người này tựa như ống thép vậy, vừa thẳng lại vừa rỗng, có chút cạn lời, hỏi: “Lạc Tinh Vũ, cậu mấy tuổi rồi?”

Lạc Tinh Vũ sửng sốt, đặt bài thi thật cẩn thận rồi mới thật nghiêm túc trả lời: “Mười bảy tuổi, sang năm lên mười tám.”

Nguyên Dục: “……”

Hắn cũng đâu có hỏi tuổi của cậu thật đâu.

“Cậu thì sao?” Lạc Tinh Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Nguyên Dục đã tạm nghỉ học một năm cho nên Lạc Tinh Vũ cảm thấy hắn có lẽ là lớn hơn mình không ít. Mới đầu cậu còn vì chuyện này mà có chút buồn bực, về sau lại nghĩ thông suốt rồi, cho dù Nguyên Dục có lớn hơn cậu, hắn cũng là Omega, là người cần được cậu bảo vệ.

“Cũng sắp mười tám rồi.” Nguyên Dục dừng một chút nói, “Tôi đi học sớm.”

Lạc Tinh Vũ ngẩn ra, có chút kích động, hỏi: “Bao giờ?”

“Tháng sau.” Nguyên Dục nói, “Ngày 19.”

Vậy thì vẫn lớn hơn cậu một chút.

Lạc Tinh Vũ nghĩ thế, trong lòng khẽ thở dài, nhưng rất nhanh đã ý thức được điều gì đó, mở to hai mắt: “Vậy không phải là sắp đến rồi sao?!”

Nguyên Dục nhàn nhạt mà “Ừ” một tiếng.

Lạc Tinh Vũ hỏi: “Cậu có làm sinh nhật không?”

“Không làm được.” Nguyên Dục nói.

Hắn không thể tiếp xúc với quá nhiều người, hơn nữa, nếu như tổ chức sinh nhật thật cũng sẽ không có mấy bạn bè để mời đến.

Lạc Tinh Vũ cũng nghĩ tới những chuyện này, sau đó nắm chặt tay Nguyên Dục, nhẹ giọng nói: “Tôi đón sinh nhật với cậu nhé.”


Lời này tựa như một luồng điện xẹt qua lòng Nguyên Dục. Hắn nhìn gương mặt ngây thơ đầy nghiêm túc kia của Lạc Tinh Vũ, chưa bao giờ cảm thấy may mắn như lúc này.

Kỳ thật, nếu phải nói thích Lạc Tinh Vũ thế nào, hắn cũng không thể nói rõ được. Hai người bọn họ tính thế nào cũng chỉ mới quen được một tháng, mà thời gian một tháng này cũng chỉ chiếm một phần mấy trăm trong cuộc đời thôi.

Cho nên mới nói, tình cảm là một thứ vô cùng thần kỳ, đột nhiên xuất hiện, sau đó thì rất khó có thể buông bỏ được.

“Còn hai tờ đề cuối cùng.” Lạc Tinh Vũ nói, đầu gục xuống bàn. Cậu thật sự là viết không nổi nữa rồi, dứt khoát nhắm mắt bắt đầu giở trò chơi xấu, một bên khóc lóc một bên lầm bà lầm bầm, “Tôi mệt lắm, tế bào não chết hết cả rồi, phải hôn một cái mới sống lại được, không hôn một chút thì không làm nổi nữa đâu.”

Nguyên Dục thấy cậu như vậy, có chút bất đắc dĩ cười cười, thỏa hiệp nói: “Vậy hôn trước một cái.”

Lạc Tinh Vũ vui sướng ngẩng đầu lên, vừa mới chuẩn bị đứng lên, Nguyên Dục đã duỗi tay phủ lên trán cậu đè xuống, ép cậu ngửa đầu lên.

Giây tiếp theo, Nguyên Dục liền hôn xuống, cực kỳ thành thục mà cạy mở môi răng cậu. Lạc Tinh Vũ cũng không kịp phản kháng, chỉ có thể tiếp nhận toàn bộ.

Tư thế này có chút khó chịu, chưa được bao lâu Lạc Tinh Vũ đã cảm thấy cổ hơi đau. Cậu khua tay muốn đẩy Nguyên Dục ra nhưng Nguyên Dục lại không chịu nhượng bộ, mà vòng bàn tay đang phủ ở trán cậu ra sau đầu, trượt từ trên ót xuống.

Trượt thẳng đến chỗ tuyến thể của Lạc Tinh Vũ phủ lên trên, đầu ngón tay ở trên da thịt nhẹ nhàng mơn trớn mấy cái.

Lạc Tinh Vũ hoàn toàn không ngờ tới cái tuyến thể vô dụng của bản thân lại có thể mẫn cảm như vậy. Chỉ mới chạm vào mấy cái, nhưng cậu đã cảm giác được cả người như thể có một luồng điện chạy qua, không nhịn được mà rên rỉ hai tiếng.

Cậu tựa như mèo con bị tóm vào sau cổ, nháy mắt trở nên thành thật mà cái chỗ kia cũng truyền đến cảm giác thoải mái cực kỳ, khiến cậu khẽ nheo hai mắt.

Đúng lúc môi hôn khó tách, bên ngoài đột nhiên truyền đến mấy tiếng gõ cửa, theo sau là giọng nói oang oang của La Tiểu Khả.

“Tinh Vũ, Tinh Vũ cậu có ở đây không?”

Lạc Tinh Vũ bị thanh âm đột ngột vang lên này làm cho hoảng sợ, bỗng nhiên hoàn hồn, cả người run bắn, cắn cả vào đầu lưỡi của Nguyên Dục.

“……”

Nguyên Dục buông cậu ra, nhảy xuống bàn, chuẩn bị đi mở cửa.

Lạc Tinh Vũ thấy hắn đen mặt, vội vàng đứng lên nắm lấy tay hắn kéo ra sau: “Cậu ta gọi tôi, để tôi đi mở cửa cho.”

Cậu nhảy vài bước đến cửa ký túc, dùng mu bàn tay qua loa quệt miệng rồi mới mở cửa ra, xuyên qua khe cửa nhìn thấy La Tiểu Khả đang đứng ở bên ngoài: “Sao thế?”

“Tôi biết ngay cậu ở đây mà!” La Tiểu Khả nói dứt lời lại nhìn Lạc Tinh Vũ lén lén lút lút, nghi hoặc hỏi, “Các cậu đang làm gì đấy?”


“…… Không làm gì cả.” Tròng mắt Lạc Tinh Vũ vì chột dạ mà đảo ngược đải xuôi, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc ván trượt trong tay La Tiểu Khả, nói tiếp, “Hôm nay không trượt được, bài tập của tôi vẫn chưa làm xong, lần sau lại dẫn cậu.”

“Biết rồi.” La không vừa nói vừa vỗ vỗ ván trượt trong tay, “Tôi cũng vừa mới trượt về đây.”

“Thế cậu tìm tôi có chuyện gì à?” Lạc Tinh Vũ hỏi.

“À đúng rồi, hôm nay phải kiểm tra ký túc xá đấy, cậu không quên đấy chứ?” La Tiểu Khả nói xong lại nhìn dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ của Lạc Tinh Vũ liền đoán ra người này đã quên. Y mập mờ cười nói, “Bây giờ cậu với Nguyên Dục không phải đang ở chung sao, tôi sợ cậu quên mất, mới qua nhắc nhở cậu một câu, hiện tại bắt đầu kiểm tra rồi đấy, cậu mau về phòng của mình đi.”

Sau khi La Tiểu Khả rời đi, Lạc Tinh Vũ xoay người vào trong. Nguyên Dục đã giúp cậu dọn xong cặp sách rồi đi tới đưa cặp sách cho cậu: “Đi về nhớ làm nốt bài tập còn lại.”

Lạc Tinh Vũ nhận cặp sách, ngoan ngoãn gật gật đầu, sau khi đi ra ngoài mới nói: “Vừa rồi cái đó…… Chỉ có thể tính là một nửa.”

Cậu quẳng lại một câu như thế rồi chạy thẳng về ký tức xá của mình. Kiểm tra phòng phải mất một lúc lâu nên Lạc Tinh Vũ lấy hai tờ đề kia ra, nghĩ làm nốt cho xong, chờ đến lúc quay lại cứ trực tiếp hôn là được.

Hai tờ đề còn lại đều là thơ cổ ngữ văn, rất nhanh đã làm xong nhưng người kiểm phòng vẫn chưa tới đây, cậu liền lên giường nằm chờ, mắt nhìn trần nhà, khắp đầu đều là Nguyên Dục.

Cậu phát hiện bản thân mình luôn không giành được quyền chủ động. Lực áp chế của Nguyên Dục mạnh hơn cậu nhiều, điều này khiến cho cậu cảm thấy vô cùng khó tin, thậm chí còn có chút phiền muộn.

Chỉ hôn môi đã bị dẫn dắt như vậy, nếu như về sau lại làm những chuyện khác…… Chẳng lẽ còn muốn để Nguyên Dục dẫn dắt mình hay sao?!

Như vậy sao được chứ!

Thời điểm quay lại phòng Nguyên Dục, Nguyên Dục lôi kéo cậu hôn bù nụ hôn khi nãy, đang chuẩn bị hôn tiếp cái thứ hai thì Lạc Tinh Vũ lại đẩy hắn ra, lời lẽ chính đáng nói: “Phần sau đến lượt tôi hôn cậu.”

“……” Nguyên Dục dùng ánh mắt có chút nghi ngờ mà nhìn cậu, “Cậu được không đó?”

“Tôi đương nhiên là được!” Lạc Tinh Vũ lớn tiếng nói.

Loại chuyện này vốn dĩ nên để cậu chủ động! Sao cậu có thể không được chứ!

Nguyên Dục cười cười, lùi về phía sau một bước: “Cậu muốn hôn thế nào?”

Lạc Tinh Vũ dường như thật sự nghiêm túc mà nghĩ ngợi, sau đó giơ tay chỉ lên giường, một tay còn lại thì bíu vào bả vai Nguyên Dục đẩy lại gần mép giường: “Cậu lên giường trước đi, tôi đi tắm cái đã.”

“……”

Nguyên Dục nhìn theo bóng lưng Lạc Tinh Vũ mà há miệng thở dốc. Cuối cùng cũng không nói thêm gì, chỉ ngồi xuống giường theo như lời cậu bảo.

Cái đứa nhỏ ngốc đến mức hôn cũng chỉ dám chạm lên mặt một chút này, tốt nhất là không nên ôm bất cứ ảo tưởng gì đối với mạch não của cậu.

Lạc Tinh Vũ tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Nguyên Dục quả thực đang ngồi ở trên giường. Hắn nhìn cậu, lùi về phía sau một chút, lưng dán vào tường: “Tới.”

Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn đi qua, vừa bò lên giường thì soải chân ngồi lên đùi Nguyên Dục, vòng tay ôm lấy cổ hắn.

Cậu từ trên cao nhìn xuống Nguyên Dục, trong mắt lóe sáng. Nét mặt Nguyên Dục lại không chút gợn sóng mà đối diện với cậu, thoạt nhìn không chút khẩn trương.


Quả thật Nguyên Dục chẳng có gì đáng để khẩn trương hết. Người này nhẹ nhàng ngồi ở trên người hắn, khiến cho hắn đột nhiên nghĩ tới con thỏ trong câu chuyện ôm cây đợi thỏ. Thậm chí trước khi cậu cúi người xuống hắn còn không quên nhắc nhở một câu: “Hôn môi.”

Trong phòng chỉ có ánh đèn vàng ấm áp được phát ra từ “gương mặt tươi cười”. Hai tay Lạc Tinh Vũ đặt lên vai Nguyên Dục còn bên dưới eo thì bị hắn ôm lấy. Hình bóng của hai người phản chiếu trên bức tường quấn quýt lẫn nhau.

Cậu vẫn cứ cảm thấy cái góc độ hiện tại của hai người có chỗ nào đó quái quái, thế nhưng hôn đến quá xuất thần nên cũng không có thời gian để truy vấn những điều này.

Dù sao đi chăng nữa, chỉ cần đối tượng là Nguyên Dục, ai chủ động ai bị động cũng đều không sao hết.

Chân Lạc Tinh Vũ đã khỏi hẳn, rốt cuộc cũng có thể thể hiện bản lĩnh trong giờ thể dục rồi. Cậu đi đánh bóng cùng với mấy bạn học trong lớp.

Chờ đánh xong một vòng, đến lúc nghỉ giải lao giữa trận thì cái tên gây hấn lúc trước lại đem theo mấy người đồng đội đi tới.

“Lúc nào đấu?” Người nọ đứng ở giữa, cầm bóng đập hai phát, trong ánh mắt tràn ngập khiêu khích, “Tao nóng lòng muốn làm bố lắm rồi đây.”

Lạc Tinh Vũ tức giận hừ một tiếng, ngẩng đầu liền nói: “Chiều chủ nhật tuần này, ở sân bóng này luôn, đừng có nghĩ làm bố nữa, mày hãy làm con trai đi!”

Chờ đến chủ nhật, Lạc Tinh Vũ lôi kéo Nguyên Dục tới sân bóng lại phát hiện khắp sân bóng đã bị vây kín người. Đa phần đều là nữ sinh, thậm chí còn có người đem theo cả băng rôn cổ vũ. Cậu nhìn thấy Trương Viên Viên đang đứng giữa đám người.

Lạc Tinh Vũ đi qua vỗ lưng Trương Viên Viên: “Sao lại có nhiều người như vậy?”

Trương Viên Viên quay đầu lại, nét mặt vui sướng, trong tay lắc lư hai lá cờ thẳng tắp: “Cho dù cậu thật sự xem nhẹ nhân khí của mình thì cũng đừng quên có Giang Thần Huy chứ! Cậu ấy chính là Alpha được hoan nghênh nhất khóa chúng ta đấy! Các chị em biết được hôm nay có trận bóng, ngay cả nhà cũng chưa về đâu!”

“……” Lạc Tinh Vũ lâu lắm không chơi bóng, quả thực đã quên mất chuyện này. Cậu quay đầu nhìn Nguyên Dục, có chút buồn bực mà nói, “Tôi không nghĩ đến…… Có phải nhiều người quá rồi không? Cậu có chịu được không?”

“Không sao.” Nguyên Dục nhàn nhạt đáp.

Người tới xem bóng đa phần đều là Omega với Beta, trên cơ bản cũng không có bất cứ hương vị tin tức tố gì. Hơn nữa, lần trước đi làm kiểm tra trị số, hắn phát hiện ra năng lực chịu đựng của mình dường như đã mạnh hơn không ít.

Hắn cảm thấy điều này hẳn là có quan hệ rất lớn với Lạc Tinh Vũ.

Lạc Tinh Vũ đưa Nguyên Dục đi tìm một chỗ ngồi. Lúc này Nguyên Dục mới nhìn thấy rõ người đang đứng trong sân bóng, mày lập tức nhíu lại.

“Cậu chơi bóng với đám người Giản Húc?” Nguyên Dục lạnh lùng hỏi, “Nó làm phiền cậu à?”

Lạc Tinh Vũ cuối cùng cũng biết được tên người này là Giản Húc, lại nhìn sắc mặt không quá tốt của Nguyên Dục, vội vàng giải thích: “Không gây phiền toái gì cả, chỉ là dùng ngôn ngữ khiêu khích tôi một chút nên tôi mới hẹn nó đánh bóng, dùng thực lực để nói chuyện!”

Sắc mặt Nguyên Dục vẫn không được tốt lắm, hắn lạnh lùng liếc nhìn Giản Húc đứng cách đó không xa một cái. Giản Húc cũng nhìn thấy hắn, gã quét mắt qua Lạc Tinh Vũ đang đứng ở bên cạnh, nở nụ cười trào phúng.

Sự lạnh lẽo trong mắt Nguyên Dục như thể sắp tràn ra cả băng tuyết.

Lạc Tinh Vũ trừng mắt, giơ ngón giữa với Giản Húc, sau đó xoay người lại trấn an Nguyên Dục một hồi thì sắc mặt của hắn mới hòa hoãn một chút.

“Bọn tôi cược cha con đấy, ai thua phải kêu là ba ba. Lúc học thể dục tôi đã quan sát rồi, đám người kia đánh bóng cùi bắp chết luôn, chắc chắn không ăn lại chúng ta.” Trận bóng sắp phải bắt đầu, Lạc Tinh Vũ cởi áo khoác đưa cho Nguyên Dục giữ, vừa đi về phía trước lại quay đầu lại nhìn Nguyên Dục, kiên định nói, “Cục cưng yên tâm đi, tiếng ba ba này nó phải kêu chắc rồi!”

“……” Nguyên Dục không quá quan tâm tới việc gọi ba ba gì đó, hết thảy lực chú ý của hắn đều được đặt ở một nơi khác, “Cậu gọi tôi là gì cơ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.