Đọc truyện Xin Trả Cặp Sách Lại Cho Tôi – Chương 43
Trong tưởng tượng của Tần Gia Niên, mơ ước của Quý Khoan hẳn là khiến cho thế giới này tốt đẹp, tạo phúc cho con cháu hay đại loại thế.
Hai người đều trầm mặc, trong không khí có mùi nước khử trùng nhàn nhạt, kim giây đồng hồ không ngừng quay.
Bầu không khí chợt trở nên yên lòng thoải mái.
Tần Gia Niên ngáp một cái, nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Quý Khoan: “Anh nói xem, đảo Lư của bọn em có thể khôi phục lại dáng vẻ như ban đầu được không?”
Quý Khoan gõ gõ ngón tay lên đầu gối nói: “Khôi phục lại dáng vẻ như lúc đầu có lẽ không thể được, nhưng bọn anh sẽ dốc toàn lực giải quyết vấn đề trước mắt của đảo Lư. Thật ra thì bản chất của việc phá hỏng và khôi phục lại là dấu vết của sự sống con người, đại diện cho sự bất đồng về văn minh trong từng thời kỳ lịch sử, đó cũng là một ẩn ký của thời gian, có gì không tốt chứ?”
Anh nói một lời giải thích thật dài, bỗng nhiên bả vai chợt nặng trĩu, anh lập tức quay đầu nhìn cô.
Chóp mũi của anh chạm vào sợi tóc của cô, mùi hương anh đào đã từng quen thuộc ập đến, gần ngay trước mắt là đôi mi dày cong của cô, đôi môi đỏ thắm căng mọng cũng bởi vì cổ áo bị trễ xuống nên lộ ra nơi cao vút nào đó.
Quý Khoan hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Giữa buổi tối mùa hè, không hiểu sao lại cảm thấy nóng bức.
Anh nhắm mắt lại, để bản thân bình tĩnh một lúc, sau đó nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Tần Gia Niên, ôm ngang người cô lên.
Tần Gia Niên cảm giác được sự đụng chạm nên bất an động đậy.
Quý Khoan dừng bước lại, dè dặt nhìn cô.
Tần Gia Niên bắt lấy vạt áo của Quý Khoan, cọ trong ngực anh một cái, dường như đã tìm được một nơi vừa ấm áp vừa thoải mái nên ngủ tiếp.
Quý Khoan nghiêng đầu cười khẽ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường bên cạnh, rồi kéo cổ áo cô lên cao và kín.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Gia Niên tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường nhỏ trong phòng bệnh, cô xoa xoa tóc, bước xuống giường.
Trí nhớ dần kéo đến, cô nhớ tối hôm qua mình ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với Quý Khoan, hình như cô đã ngủ quên, sau đó…
Sau đó sắc mặt cô đỏ bừng lên.
Cô vỗ vỗ mặt mình để cho bản thân tỉnh táo lại.
Cô nhìn cả bốn phía trong phòng, chợt phát hiện chỉ có mình cô, trên giường bệnh của Trương Lương cũng không có ai.
Tần Gia Niên bước xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.
Buổi sáng Trương Lương cũng đã tỉnh, nhiệt độ trên người cũng đã hạ, lúc này Quý Khoan đang dẫn ông ấy đi kiểm tra.
Bác sĩ nói ông ấy vẫn còn cảm, dặn dò mấy ngày tiếp theo nên nghỉ ngơi cho khỏe, vẫn tiếp tục truyền dịch.
Tần Gia Niên tìm được bọn họ ở phòng khám bệnh, cô nhìn Quý Khoan nhưng trong lòng vẫn còn thẹn thùng.
Cô cố ý đến cạnh Trương Lương, nhìn ông ấy một lượt rồi nói: “Chủ nhiệm Trương may mà chú tỉnh rồi, ngày hôm qua đúng là dọa chúng cháu không ít đâu.”
Trương Lương cong môi, áy náy nói: “Khiến cho mọi người lo lắng rồi, chú đã lớn tuổi tay chân cũng không còn linh hoạt nữa, chú nhớ năm đó mình cỡ tuổi Quý công thì lên núi xuống biển không hề hấn gì!”
Quý Khoan cũng bị ông chọc cười, giả vờ tức giận nói” Được rồi lão Trương, nói ít lại đi, bác sĩ đã nói chú phải nghỉ ngơi nhiều!”
Trương Lương vô cùng nghe lời tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Quý Khoan đỡ ông ấy về phòng bệnh, Tần Gia Niên đi theo sau hai người.
Quý Khoan nói với Trương Lương: “Lát nữa chú về phòng nghỉ ngơi trước, cháu đi mua đồ ăn cho chú.”
Trương Lương gật đầu một cái, muốn nói cảm ơn lại thấy thế quá xa lạ đành nuốt lời muốn nói xuống bụng.
Ông ấy hỏi thăm về chuyện ở tổ công tác, Quý Khoan lựa lời dễ nghe nói vài câu.
Sau khi đưa Trương Lương về phòng bệnh, Tần Gia Niên và Quý Khoan ra ngoài mua đồ ăn.
Trước cổng bệnh viện có một nơi bán đồ ăn sáng, hai người ngồi xuống ăn sáng sẵn tiện mua cho Trương Lương một phần cháo rau xanh.
Quý Khoan hỏi Tần Gia Niên: “Chiều nay có làm gì không?”
Tần Gia Niên: “Không có, có gì không?”
Quý Khoan: “Có thể để tiểu Hắc xuống biển với anh được không?”
Tần Gia Niên nhíu mày ngay lập tức.
Quý Khoan cười nói: “Đừng khẩn trương, hôm qua anh đã lặn một lần rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Không thể trễ nãi công việc được, có đúng không?”
Tần Gia Niên lườm anh một cái nói: “Anh đúng là vì ước mơ của anh mà liều mạng thật.”
Quý Khoan nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Đó là dĩ nhiên.”
Sau khi hai người ăn sáng xong, Quý Khoan quay về bệnh viện còn Tần Gia Niên lại về nhà, hai người đã hẹn trưa gặp nhau ở bến tàu.
Tần Gia Niên dẫn tiểu Hắc tới còn có cả A Nam nữa.
Quý Khoan và A Nam trang bị đầy đủ, sau đó để tiểu Hắc lái thuyền ra biển lần nữa.
Anh vừa muốn bước lên thuyền máy đã bị Tần Gia Niên gọi lại.
Quý Khoan quay đầu nhìn cô.
Tần Gia Niên cắn môi nói: “Cẩn thận một chút, em chờ anh ở đây.”
Quý Khoan nhìn Tần Gia Niên một cái, khẽ cười quay đầu đi.
Nước biển ở đảo Lư rất đục, nhiệt độ dưới nước rất thấp, Quý Khoan và A Nam lặn xuống tìm kiếm một lúc cũng không thu hoạch được gì.
Quý Khoan vẫy vẫy tay với A Nam, hai người hợp lực dời tảng đá ngầm đi, chợt phát hiện phía sau tảng đá có số lượng ốc biển lớn nhỏ rất nhiều.
Quý Khoan đi sâu về phía đó, thì phát hiện sau lưng những tảng đá ngầm khác cũng đều là những loại ốc này.
Anh nhặt vài con ốc biển cùng với vài hòn đá bỏ vào túi, sau đó gọi A Nam cùng trồi lên mặt biển.
Tần Gia Niên nhìn thấy ba người họ quay lại thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô tiến lên hỏi Quý Khoan có thu hoạch gì không.
Quý Khoan cởi trang bị ra, lấy một con ốc biển ra hỏi Tần Gia Niên: “Em có biết đây là loài gì không?”
Tần Gia Niên nhìn ngắm một lúc, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Rất giống với loại hồi nhỏ em từng thấy, mấy chàng trai trên đảo từng thi lặn biển, có người đã mang loại ốc này về, nhưng tên cụ thể của nó là gì thì em không biết.”
Cô nhìn Quý Khoan rồi hỏi: “Sau vậy, có vấn đề gì không?”
Quý Khoan nói: “Ở dưới biển số lượng loại ốc này sinh sống vô cùng nhiều, anh cảm thấy rất không bình thường, nhưng mà phải đi nghiên cứu thêm mới biết được.”
Anh lại hỏi Tần Gia Niên: “Giang Trình Dương có ở đây không? Anh cần cậu ấy giúp.”
Tần Gia Niên nói: “Để em gọi cho cậu ấy, bảo cậu ấy đi tìm anh hả?”
Quý Khoan gật đầu rồi tạm biệt mấy người trên bến tàu.
Không lâu sau, Giang Trình Dương chạy đến tiểu viện, Quý Khoan đang đeo găng tay tách rêu trên đá ra.
Anh thấy Giang Trình Dương đến thì đưa cho anh ta xem con ốc được đựng trong khay thủy tinh: “Đây là phát hiện của tôi sau khi lặn xuống biển tìm kiếm với A Nam, chúng nằm ở mặt sau của đá ngầm, tôi cũng nhìn những tảng đá còn lại, phần lớn đều có loại ốc này.”
Giang Trình Dương nhận lấy, cẩn thận xem xét rồi nói: “Loại ốc này tôi đã thấy qua, ông cụ Quản gọi nó là “đế giày tàng hình”, còn đặc tính cụ thể thì tôi phải về tra tài liệu mới có thể nói cho anh nghe được.”
Quý Khoan gật đầu, “Phiền cậu rồi.”
Giang Trình Dương cười: “Không có gì phiền cả, các anh cũng vì đảo Lư của tôi thôi mà.”
Quý Khoan nhìn anh ta hỏi: “Mấy năm nay tốt chứ?”
Giang Trình Dương: “Khá tốt.”
Anh ta cười hỏi: “Anh muốn hỏi tôi có tốt không hay là muốn hỏi cô ấy hả?”
Quý Khoan: “Cũng muốn hỏi.”
Giang Trình Dương cố gắng nói: “Nói thật nhé, tôi thì không tệ lắm, nhận được không ít lời khen ngợi ở trường, nhưng cô ấy thì không phải rất tốt.”
Anh ta thở dài nói tiếp: “Những năm qua tôi đã nghĩ hết cánh để cô ấy vui vẻ, mặc dù nhìn tâm tình của cô ấy không tệ nhưng tôi biết trong lòng cô ấy không hề vui chút nào. Cho nên…tôi đã sớm từ bỏ.”
Giang Trình Dương nhún nhún vai, sau đó hỏi Quý Khoan: “Có thể nói cho tôi biết tại sao lúc đó anh rời đi không? Trong ấn tượng của tôi, anh hẳn không phải là loại người không từ mà biệt.”
Quý Khoan: “Nếu như mỗi một người đề hiểu tôi như cậu thì tốt biết mấy. Thật sự lúc đó tôi có nỗi khổ bất đắc dĩ, chờ có thời gian tôi sẽ từ từ kể cho cậu nghe.”
Giang Trình Dương hỏi: “Sao vậy? Cô ấy không hiểu anh?”
Quý Khoan lắc đầu: “Những chuyện đó tôi tình nguyện để cô ấy không biết.”
Anh chỉ chỉ lên vết thương vừa mới đóng vảy trên cằm mình, đó là lần Tần Tổ Nguyên đẩy anh xuống núi đã bị cành cây quẹt trúng.
Giang Trình Dương hiểu rõ cười cười: “Chú Tần có lúc khá võ đoán, nhưng cũng không có ý xấu với người khác, anh nên trò chuyện với ông ấy đi, để cho ông ấy hiểu.”
Quý Khoan vỗ bả vai Giang Trình Dương nói: “Được rồi, chuyện ốc biển nhờ cậu, có tin tức gì nhớ sớm báo cho tôi biết.”
Lúc xế chiều, Quý Khoan gọi điện cho Tần Gia Niên, hỏi cô có thời gian đến chăm sóc Trương Lương một lúc được không.
Tần Gia Niên đồng ý, bảo sẽ nấu canh mang đến bệnh viện cho Trương Lương.
Quý Khoan nhìn Tần Gia Niên rời nhà đi bệnh viện thì đi vòng qua bên hông, đến trước cửa nhà Tần Tổ Nguyên.
Phượng Liên là người mở cửa, bà ấy nhìn thấy Quý Khoan thì không khỏi kinh ngạc, bà hơi do dự cuối cùng vẫn mời Quý Khoan vào nhà.
Tần Tổ Nguyên từ trong nhà ló đầu ra, khi thấy Quý Khoan thì cao giọng quát lên: “Cậu tới đây làm gì? Đi ra ngoài cho tôi!”
Quý Khoan gọi một tiếng: “Chú Tần!”
Tần Tổ Nguyên càng nóng giận hơn: “Cậu đừng gọi tôi là chú, tôi cũng không dám có đứa cháu đi du học về như cậu!”
Quý Khoan thở dài, anh đã sớm đoán được Tần Tổ Nguyên sẽ bài xích mình như thế.
Anh đưa văn kiện trong tay ra, nhịn lại tính tình của mình nói: “Chú Tần, chú hãy xem hết phần tài liệu này, nếu như chú vẫn không hết tức giận vậy cháu hứa sẽ không dây dưa với Gia Niên nữa ạ.”
Tần Tổ Nguyên hừ một tiếng quay lưng đi.
Quý Khoan cười cười với Phượng Liên, nói: “Dì, làm phiền dì rồi ạ.”
Anh đưa phần văn kiện cho Phượng Liên xong thì lập tức quay người rời đi.
Lúc đi đến cửa nhà, Quý Khoan dùng chân lại nói một câu: “Chú Tần, những tài liệu này không nên để cho Gia Niên thấy được.”
Trong văn kiện chính là vụ tai nạn năm đó, hy vọng sau khi Tần Tổ Nguyên xem xong có thể xóa bỏ khúc mắc trong lòng.
Hai ngày sau, Quý Khoan nhận được điện thoại của Giang Trình Dương: “Tôi đã tra ra tư liệu về ốc đế giày tàng hình, nó là thức ăn chủ yếu của cá quế. Tôi nghĩ sau khi số lượng lớn cá quế bị đánh bắt vào năm đó thì loài ốc này bị mất đi thiên địch, dẫn đến việc chúng sinh sản và phát triển tràn lan, nên anh mới có thể nhìn thấy nhiều ốc như vậy sau đá ngầm. Nhưng loài ốc này có ảnh hưởng đến nước biển như thế nào thì trước mắt tôi không tra ra được tài liệu có liên quan.”
Quý Khoan nghe được Giang Trình Dương giải thích thì hiểu ra ngay, anh khẳng định nói: “Chất lượng nước ở đảo Lư chính là do loại ốc này làm ảnh hưởng. Mấy ngày qua tôi đã làm thí nghiệm rồi, trong chất bày tiết của chúng có chứa nguyên tố vi lượng cần thiết cho sự sinh trưởng của rong biển, nói cách khác, sau khi loại ốc này sinh sản phát triển đã làm cho rong biển sinh trưởng tốt lên, cuối cùng khiến cho nước biển bị xanh hóa, chất lượng nước bị phá hỏng.”
Giang Trình Dương thở dài một hơi, sau đó hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta…tiến cử nuôi cá quế?”
Quý Khoan cười cười: “Vậy để tôi đi báo cáo lại với chủ nhiệm Trương tình huống này, sau đó sẽ xin hỗ trợ từ thành phố.”
Tắt máy xong, Quý Khoan dọn dẹp lại tài liệu trên bàn rồi bỏ vào trong một túi hồ sơ.
Thời tiết ngoài cửa sổ rất âm u, tiếng sấm chớp đì đùng, chắc sắp có một trận mưa lớn rồi.
Quý Khoan nghĩ, hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi, sẽ không có phong ba gì xảy ra.
Chú thích: Tất cả mọi loài động vật và hiện tượng trong truyện đều là giả tưởng