Đọc truyện Xin Sư Thúc Kiềm Chế – Chương 64: Sóng to gió lớn
Sóng gió giằng co cả đêm đến bình minh mới tạnh hẳn, nhưng biển khơi lại mất đi trời trong nắng ấm như hai ngày trước, bầu trời xanh thẳm bị mây đen che phủ, hạt mưa rơi lất phất không ngừng, tầm nhìn trên biển bị hạn chế đi không ít, cho nên tốc độ con thuyền cũng chậm lại, giống như con rùa bơi giữa biển, đi nửa ngày cũng như đứng tại chỗ.
Sở Lương Âm đứng cầm ô ở trên mũi thuyền, hôm nay nàng mặc váy dài màu tím, kiểu dáng đơn giản, không chút rườm rà, làm tôn thêm vóc người thon thả của nàng, như một nhành liễu tháng ba rũ xuống, khiến người trước mắt thấy sáng ngời.
Đứng ở chỗ này, cách lớp mưa bụi trùng trùng không thấy đằng xa, chỉ có thể nhìn thấy khoảng mấy cây số trở lại, hệt như một tấm màn trướng ông trời tạo ra, đem biển cả ngăn cách lại, cố tình để con người không thấy được.
Vốn dĩ thời tiết trên biển khó đoán, trong lòng đã sớm nghĩ có thể gặp thời tiết như vậy, nên khi đối mặt trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút phiền não. Con thuyền chậm rãi di chuyển, Sở Lương Âm nghĩ bây giờ nàng nhảy xuống bơi đi có khi còn nhanh hơn.
Nhưng mà suy nghĩ đến sự an toàn, bây giờ đã tiến vào vùng biển sâu, có thể gặp được những hòn đảo đá ngầm bất cứ lúc nào cho nên con thuyền không dám tùy tiện đi lại, mỗi lần phải đi vòng qua tránh đụng đá ngầm mà gây thương vong về người và của.
Hôm nay Đỗ Ý Lăng cũng thay trang phục khác, không phải màu xanh lam như mọi lần thay vào đó là màu vàng nhạt, thoạt nhìn hết sức đáng yêu trong sáng.
Từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy Sở Lương Âm đã yên lặng đứng ở mũi thuyền, nàng nhanh chân chạy tới chui vào dưới ô Sở Lương Âm, chỉ một cây ô màu trắng, dù không đẹp mắt nhưng lúc này có hai người đứng bên dưới lại tạo thành một phong cảnh hoàn mỹ.
“Sở tỷ tỷ đừng sốt ruột, sẽ tìm được người thôi, thuyền đi chậm thì chúng ta có thể tìm kỹ hơn.” Nàng nhìn phía trước, sau đó hai tay vịn vào lan can phía sau, bỗng dưng nàng nhăn mũi nói, “Sở tỷ tỷ nhìn kia, có phải có con thuyền đuổi theo phía sau không?”
Nghe Đỗ Ý Lăng nói, Sở Lương Âm cũng xoay người về phía sau, quả nhiên trong mưa gió mênh mông nhìn thấy một chấm đen thoát ẩn thoát hiện. Khẽ nheo mắt lại, Sở Lương Âm thở dài, “Đúng là không biết sống chết, gấp gáp đuổi theo.” Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là thuyền của thần giáo Ma Nha, người nóng nảy như Ninh Tùy Phong dễ gì chịu đi đằng sau.
Đỗ Ý Lăng trái lại rất vui vẻ, rung đùi đắc ý một phen, “Quyết đoán hơn so với hắn.” Hắn ở đây là chỉ Nguyệt Ly Phong.
Sở Lương Âm cúi đầu quét mắt nhìn Đỗ Ý Lăng, “Đợi bọn họ đuổi kịp, tỷ sẽ ném muội qua thuyền bên kia để muội thưởng thức một chút cái gì gọi là người ‘quyết đoán’ nhá.” Trong lòng biển cả luôn ẩn nấp nguy hiểm, tuy nàng chướng mắt Nguyệt Ly Phong nhưng không có nghĩa không ủng hộ cách làm của hắn.
“Ninh Tùy Phong à, tên nghe cũng không tệ. Ôi chao Sở tỷ tỷ, Ninh Tùy Phong bao nhiêu tuổi thế?” Đỗ Ý Lăng nghiêng đầu nhìn Sở Lương Âm, nhìn cằm và cái gáy trắng ngần kia, âm thầm nghĩ cằm và gáy có cần đẹp thế không nhỉ.
Sở Lương Âm khẽ cong môi, cúi đầu nhìn nàng, nụ cười không hề che giấu, “Thế nào? Mới đó đã muốn tìm đàn ông gả đi? Ninh Tùy Phong cũng gần ba mươi, nếu muội có hứng thú, tỷ đây sẽ đi nói một tiếng.” Giọng điệu không thiếu trêu chọc.
Đỗ Ý Lăng vừa nghe ba mươi tuổi, lập tức nhíu mày, sau đó nặng nề lắc đầu, “Không được già quá, đợi muội bằng Sở tỷ tỷ, hắn đã thành ông lão.” Nàng ngược lại tính toán như vậy.
“Vậy thì có sao, chồng già vợ trẻ, hoàn hảo.” Không có gió chỉ có mưu lất phất, lúc này trời và biển như một bức tranh màu tối.
“Cái gì mà hoàn hảo? Không xứng tý nào.” Đỗ Ý Lăng ghét bỏ, tuy nàng muốn tìm một phu quân độc nhất vô nhị, nhưng phải cùng tuổi mới xứng đôi.
“Ha ha, nói không chừng đến lúc đó muội lại cảm thấy xứng đôi đấy.” Sở Lương Âm cong mi, trêu đùa Đỗ Ý Lăng.
“Được rồi Sở tỷ tỷ, đừng nói nữa, tỷ xấu ghê.” Đẩy eo Sở Lương Âm một cái, Đỗ Ý Lăng ngượng ngùng chạy ra khỏi ô, nhanh chóng trở về phòng.
Nhìn bóng dáng Đỗ Ý Lăng biến mất, nụ cười trên khóe môi Sở Lương Âm dần thu lại, dũng cảm tiến lên gần sát mũi thuyền, kinh ngạc phát hiện những người trên con thuyền kia cũng thật phi thường, không sợ trời không sợ đất y như Ninh Tùy Phong.
“Thất sư thúc, Chu thúc nói đằng sau có thuyền đuổi tới.” Hoành Hạ không biết từ đâu đi tới thông báo, vừa nói vừa chạy lên mũi thuyền, sau đó vịn lan can nhìn ra sau, quả nhiên hắn cũng thấy chấm đen trong đám mưa phùn.
“Không sai, đuổi theo tới rồi.” Nhìn hắn đứng ngoài mưa, Sở Lương Âm cũng không có ý định che cho hắn, tên tiểu tử này có nhiều tâm tư không phải là loại nàng ưa thích.
“Liều mạng thật, thời tiết như vậy cũng dám đi nhanh.” Hoành Hạ cũng cảm thấy những người ở con thuyền phía sau điên rồi, xung quanh đều là đá ngầm, có cái nhô ra có cái lẩn sâu dưới biển, bọn họ còn dám đi như vậy.
“Vậy xem như cũng có can đảm, ngươi có không? Ngoại trừ nói bóng nói gió ngươi còn biết cái quái gì?” Đối với việc Hoành Hạ lợi dụng Đỗ Ý Lăng moi tin, Sở Lương Âm nhớ rất rõ.
Hoành Hạ sững sờ quay lại nhìn Sở Lương Âm, phát hiện ánh mắt lạnh lùng bén nhọn của nàng nhin mình chằm chằm, theo bản năng xê dịch thân thể, sờ đầu rồi lại gãi tai, trên mặt mang theo lúng túng nói, “Thất sư thúc, người hiểu lầm rồi, ta….ta cũng hiếu kỳ thôi.”
“Hiếu kỳ? Ngươi cũng thật hiếu kỳ nhiều chuyện nhỉ. Không biết ngươi có hiếu kỳ cảm giác cá mập ăn thịt người thế nào không? Có muốn hiểu cảm giác từng miếng thịt trên người bị xét ra, máu nhuộm biển cả, một đám cá mập xông tới tranh giành cánh tay cẳng chân của ngươi?” Nàng vẫn duy trì biểu hiện như cũ, lời nói ra khiến Hoành Hạ lạnh tóc gáy.
“Thất sư thúc, người đừng làm vậy. Người biết rõ Hoành Hạ nhát gan mà người đừng hù dọa ta sợ.” Hoành Hạ cuống quít xin tha, con thuyền giữa biển rất nhỏ, phóng rắm thôi mọi người cũng biết, huống chi là những lời hắn và Đỗ Ý Lăng đã nói qua. Sớm biết nhiều chuyện là không tốt, hắn chỉ đơn thuần tò mò thôi, muốn biết Đỗ Ý Lăng và Sở Lương Âm có quan hệ như thế nào, các nàng đã tra được những gì về Mộ Dung Tử Tề, hoàn toàn không có ác ý gì đâu.
“Hừ, sau này cẩn thận cái miệng của ngươi, nếu để ta phát hiện ngươi giống như bà tám ở khắp nơi dò la tin tức kẻ khác, đừng trách bà đây không nhắc nhở ngươi, nhất định sẽ ném ngươi ra biển cho cá mập ăn.” Ánh mắt Sở Lương Âm như một con dao, nàng khong làm gì cả, chỉ cần liếc mắt thôi cũng đủ róc thịt Hoành Hạ ra trăm miếng.
“Vâng vâng, sư thúc đừng nóng giận, Hoành Hạ không dám nữa.” Hoành Hạ một bên xê dịch nhích ra một bên cười nịnh nọt, cuối cùng nhìn Sở Lương Âm đem tầm mắt dời đi mới dám thở phào, lập tức bỏ chạy giống như sau mông bị lửa đốt.
Lười biếng thu hồi tầm mắt, Sở Lương Âm nhìn con thuyền chậm rãi đuổi tới phía sau, bây giờ đã có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng con thuyền, tốc độ này quả nhiên rất nhanh.
Nàng đi xuống mũi thuyền, miễn cưỡng đi tới phía đuôi thuyền, vừa vặn cánh cửa một căn phòng mở ra, Nguyệt Ly Phong xuất hiện trước mặt, Sở Lương Âm dừng bước đứng ở đó, dựa vào man thuyền không chút biểu cảm nhìn hắn.
Nguyệt Ly Phong để tay sau lưng bước ra khỏi phòng, sau đó nhìn ra phía sau, giữa biển rộng mênh mông có thể thấy rõ rệt một con thuyền đang hết sức đuổi theo, khóe môi hắn cong lên khẽ cười một tiếng, “Quả nhiên rất nhanh.”
“Đúng vậy, quả là muốn chết.” Sở Lương Âm lắc đầu một cái, nếu cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ đuổi kịp hơn nữa còn bị bỏ lại phía sau.
“Không cần lo lắng, đuổi theo thì kịp nhưng nếu không có chúng ta dẫn đường bọn họ cũng không đi nhanh được.” Nguyệt Ly Phong thoải mái nói, hiện tại có thuyền bọn họ dẫn đường cho nên đi thuyền phía sau cũng không cần phải chú ý.
“Hừ, đúng là máu lạnh.” Sở Lương Âm không che giấu đánh giá, sau đó cất bước đi tới đuôi thuyền, trái lại nàng muốn nhìn thử xem thuyền của đám người sao lại đi nhanh thế.
Ở đuôi thuyền có thể nhìn thấy rõ con thuyền đằng sau, không giống con thuyền màu vàng nhạt bọn họ, con thuyền kia màu đen, giống như u hồn giữa biển khơi, màu sắc như vậy vừa chói mắt vừa gây sợ hãi.
Mưa bắt đầu nặng hạt, từng hạt mưa rơi trúng ô trên đầu Sở Lương Âm phát ra âm thanh xoạt xoạt.
Nguyệt Ly Phong cũng đi tới đuôi thuyền, đồng thời cầm theo cây ô màu đỏ, giữa trời và biển đúng là bắt mắt.
“Màu sắc con thuyền này cũng thật quỷ dị.” Nguyệt Ly Phong cũng đồng cảm nói, nhìn không bình thường chút nào.
“Đối với bọn họ mà nói, không bình thường mới là bình thường.” Dùng màu sắc như thế đi rêu rao khắp nơi, còn sợ người khác không biết bọn họ là ai.
“Ha ha.” Nguyệt Ly Phong lắc đầu, nở nụ cười đầy nhã nhặn mê người.
Tốc độ con thuyền phía sau cực kỳ nhanh, chỉ mới nửa giờ đã đuổi theo kịp, hơn nữa đứng ở đuôi thuyền có thể thấy rõ người đứng ở mũi thuyền, trang phục màu đỏ, ô màu đỏ, đúng là Ninh Chiêu Nhiên.
Thấy Ninh Chiêu Nhiên, Sở Lương Âm không quên liếc nhìn người bên cạnh, “Đụng màu.”
Nguyệt Ly Phong không có động tĩnh gì, trái lại tay cầm ô khẽ co giật, nếu như không phải trời đang mưa, nhất định hắn sẽ ném ô trong tay đi.
“Sở Lương Âm, chúng ta đi nhanh không, đuổi theo kịp các người rồi.” Giọng nói của Ninh Chiêu Nhiên từ ngoài khơi truyền tới, một bên vịn bên lan can một bên hô to.
Sở Lương Âm khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, “Đúng vậy, các người đi nhanh thật.” Nàng đáp lời, có thể đoán được Ninh Chiêu Nhiên nghe xong có bao nhiêu đắc ý.
“Chứ gì nữa, nhìn các người đi như rùa bò vậy, với tốc độ này của các người phải đi cả đời cũng chưa tới đâu.” Tiếng nói Ninh Chiêu Nhiên vừa du dương lảnh lót vừa quyến rũ say lòng người.
“Đừng có lộn xộn, ở chỗ này nhiều đá ngầm lắm, cẩn thận thuyền với người.” Sở Lương Âm cũng lớn tiếng hô to, âm thanh hai người như gió phiêu bay trên biển.
“Thối lắm, cũng không nói được lời dễ nghe.” Ninh Chiêu Nhiên không vui, vốn phía trước có bao nhiêu nguy hiểm thì không biết, nhưng cứ nói mấy lời không may đó thì đúng là đáng giận thật.
“Ha ha ha, nếu không chúng ta đi chậm như vậy làm chi, chẳng lẽ cô tưởng bọn này đợi cô à?” Khoảng cách hai con thuyền bắt đầu gần lại, trên thuyền có không ít người của thần giáo Ma Nha, tất cả đều một màu đen, lúc này còn che kín mặt cho nên không rõ mặt mũi ra sao, nhìn bọn họ y hệt mấy u hồn vất vưởng.
“Vậy các người cũng thật nhát gan, Mộ Dung Tử Tề giết mấy trăm người trong thần giáo ta, cho đến bây giờ một vị trưởng lão còn nằm liệt giường kia kìa, bản tiểu thư phải lập tức tìm ra y sau đó chém nghìn vạn nhát dao.” Dường như người của thần giáo Ma Nha đều nhiễm bệnh nóng nảy, đây chính là loại người phân biệt tình cảm rõ ràng, dám yêu dám hận.
“Bà đây cũng gấp, hiện tại không biết Vân Liệt Triệu sống hay chết, ta sốt ruột không kém các người.” Nói như thế bọn họ cùng chung một kẻ địch.
“Hừ, cô gấp cái rắm đó.” Ninh Chiêu Nhiên liên tiếp nói lời thô tục, đúng lúc này, có một người vạm vỡ như ngọn núi xuất hiện phía sau con thuyền, hắn mặc áo choàng màu đen, lúc sãi bước phía sau áo choàng tung bay, khí thế của hắn không phải chỉ dùng từ ngữ thông thường là có thể miêu tả được, hắn vừa xuất hiện lập tức cướp đi ánh mắt người khác, giống như giữa khoảng trời và vùng biển này chỉ có một mình hắn mà thôi.
Ninh Tùy Phong cất bước đi lên mũi thuyền, mái tóc dài tung bay dính vào đuôi lông mày, ngũ quan gương mặt được chạm khắc tỉ xảo, đôi mắt chứa đầy kiêu ngạo, không chỗ nào trên người không toát ra sự ngông cuồng phách lối, tất cả mọi thứ trên thế gian này đều không thể lọt vào đôi mắt hắn.
Hắn đi tới mũi thuyền đứng bên cạnh Ninh Chiêu Nhiên, Ninh Chiêu Nhiên giơ cao ô lên che cho Ninh Tùy Phong nói, “Ca có thấy không, đó chính là Sở Lương Âm.” Nàng bày kế lâu như vậy cuối cùng cũng để cho Ninh Tùy Phong và Sở Lương Âm gặp mặt nhau, nàng vui đến mức cười tít mắt.
Đôi mắt Ninh Tùy Phong thâm thúy, ngoại trừ vênh váo thì không dung chứa điều gì, hắn giống như gió lớn cấp mười hai, đi tới chỗ nào là quét sạch chỗ đó.
Hắn nhìn Sở Lương Âm, sắc mặt có phần nghiêm túc, Sở Lương Âm cũng nhìn hắn, hai người chỉ cách nhau một bức màn mưa trăm thước. Đây là lần đầu tiên hai người đối mặt nhìn rõ đối phương, thế nhưng hai người đều không có chút cảm thấy xa lạ, giống như đang nhìn bản thân mình.
“Thế nào? Không coi trọng à?” Ninh Tùy Phong không nói gì, Ninh Chiêu Nhiên đứng một bên không khỏi sốt ruột, nghiêng đầu nhìn ca ca mình lo lắng hỏi.
Ninh Tùy Phong liếc mắt nhìn nàng không trả lời, xoay người đi xuống, áo choàng trên người theo động tác của hắn tung bay, trông thật bắt mắt.
“Ơ? Đi đâu thế?” Hành động của Ninh Tùy Phong khiến Ninh Chiêu Nhiên mơ màng, quay đầu dòm Sở Lương Âm đối diện, “Huynh ấy bị cái gì thế?”
“Cô hỏi ta ta biết hỏi ai? Hắn là ca ca của cô không phải ca ca của ta.” Sở Lương Âm nở nụ cười chế nhạo, nàng căn bản không để tâm quá mức.
“Nói cái gì thế, cô thấy ca ca ta thế nào?” Ninh Chiêu Nhiên vẫn rất cố chấp làm công việc ông tơ bà nguyệt.
“Hoàn hảo.” Sở Lương Âm cũng nói ra đánh giá nàng ấy muốn nghe nhất.
Nguyệt Ly Phong khẽ cười, Sở Lương Âm quay đầu nhìn gương mặt sung sướng của người bên cạnh, hắn cũng đang nhìn Sở Lương Âm chăm chú, cười nói: “Quả thực hoàn hảo, hẳn cô đã có cân nhắc.”
Sở Lương Âm nhíu mày, vẻ mặt hết sức thô lỗ, “Thối lắm, ở đây không có chuyện của ngươi.”
Nguyệt Ly Phong lơ đễnh, vẻ mặt sung sướng như cũ, hắn thấy chuyện vừa nãy thật khôi hài.
Tốc độc con thuyền phía sau đúng là không đùa được, vừa rồi khoảng cách hai thuyền còn khoảng chừng hai trăm thước, chỉ mới nói chuyện mấy câu thôi đã kéo gần lại một trăm thước, từ thuyền bên này có thể thấy rõ kiểu dáng quần áo đối phương.
Ninh Chiêu Nhiên đứng ở đầu thuyền có chút nhịn không được, đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay, “Sở Lương Âm sang đây.”
Sở Lương Âm nhíu mày, “Qua chi? Thuyền của cô không an toàn, bà đây không muốn lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.” Có thể nhìn ra được, thuyền của bọn họ đuổi theo cũng từ từ giảm tốc độ, hai thuyền một trước một sau, giống như xiềng xích trói lại cùng một chỗ.
“Nhanh lên, bản tiểu thư muốn ôn chuyện cũ với cô.” Rõ ràng mục đích của nàng không phải ôn chuyện, nhưng lại nói dối không đỏ mặt.
Sở Lương Âm thở dài, liếc mắt nhìn thoáng qua Nguyệt Ly Phong, “Đừng bỏ chạy.”
Nguyệt Ly Phong cong môi khẽ cười, “Cô muốn đi thì đi đi, trên thuyền sẽ yên tĩnh hơn nhiều đấy.”
“Hừ.” Sở Lương Âm hừ lạnh một tiếng, sau đó một chân đạp lên đuôi thuyền, thân thể dùng sức nhảy lên, trong ánh mắt Ninh Chiêu Nhiên và Nguyệt Ly Phong nàng giống như một sợi dây kéo bật qua con thuyền bên kia.
Rơi xuống dễ dàng, tư thế nhanh nhẹn, với nàng mà nói không hề tốn chút sức lực nào. Bắt mắt hơn khi nàng buông ô ra, tựa như đám mây bay xuống chiếc thuyền với nàng, nàng ít khi có thời điểm xinh đẹp như thế để người khác kinh ngạc.
Sở Lương Âm nghe lời Ninh Chiêu Nhiên sang đây, nàng hiển nhiên rất hài lòng, quan sát trên dưới một phen, “Y phục hôm nay không tệ.” Cây kiếm luôn không rời người được đeo bên hông, Ninh Chiêu Nhiên hết sức thỏa mãn, mọi lần dù ăn hay ngủ cũng đều vác theo thanh kiếm kia, cả người thoạt nhìn tràn đầy sát khí, hôm nay nhìn rất nữ tính, rực rỡ trên người không còn bị thanh kiếm kia cướp đi.
“Bớt nói nhảm đi, thuyền các người đi nhanh như vậy làm gì. Khu vực này toàn là đá ngầm, không cẩn thận đâm phải, đến lúc đó chưa tìm được Mộ Dung Tử Tề các người đã mất mạng rồi.” Sở Lương Âm khẽ khinh thường, không quên quay đầu liếc nhìn thuyền bên kia, Nguyệt Ly Phong đứng ở đuôi thuyền đã sớm rời đi, trên đuôi thuyền chỉ còn lại cơn mưa lất phất.
“Ta sốt ruột, ca ca của ta cũng không nhẫn nại. Ở đây xung quanh toàn là biển, mỗi ngày mở mắt ra đều thấy nước biển, người bình thường cũng thấy phát điên.” Tuy Ninh Chiêu Nhiên thích thể nghiệm hoàn cảnh không tầm thường, nhưng hoàn cảnh này ngoại trừ ngày đầu tiên là thấy thú vị thì những ngày sau rất chán.
“Lần này các người dẫn theo không ít người nhỉ.” Nhìn quanh một vòng, bốn phía trên thuyền đứng đầy người, chỉ cần nín thở có thể lắng nghe tiếng người nói chuyện rất nhiều, có thể thấy lần này bọn họ hạ quyết tâm bắt được Mộ Dung Tử Tề.
“Đương nhiên cái tên Mộ Dung Tử Tề chết tiệt kia không biết trốn ở chỗ nào, bên cạnh không biết có bao nhiêu người. Huống chi cô viết tờ giấy kia cho ca ca ta, huynh ấy đương nhiên không dám xem thường rồi.” Nói đến chuyện này, nàng không quên cười híp mắt liếc nhìn Sở Lương Âm, trong mắt mang theo ý tứ khác.
Sở Lương Âm không có động tĩnh gì, làm như không nghe thấy, “Thuyền Mạc phủ đâu? Cách mấy người xa không?” Quan trọng là đám người Mạc phủ có gặp huynh muội Ninh gia không, có khi vì tính mạng quan trọng nhất cho nên bây giờ ở trên biển không dám làm chuyện bậy bạ gì.
“Ai biết. Thuyền của chúng ta gần tối mới đến, thuyền Mạc phủ hình như ngày thứ hai mới xuất phát.” Nhắc đến Mạc phủ, giọng điệu Ninh Chiêu Nhiên cũng thay đổi, rõ ràng là khinh thường, từ trong ánh mắt và cái mũi hếch lên kia có thể thấy rõ nàng ấy cực kỳ coi thường Mạc phủ.
Sở Lương Âm nhẹ giọng cười cười, “Đi biển hai ba ngày rồi còn không tìm được chút dấu vết nào. Có thể thấy Mộ Dung Tử Tề này che giấu rất kỹ lưỡng nhưng bà đây cũng thật cảm thấy hứng thú, giữa biển thế này có chỗ nào có thể ẩn náu đây.” Chủ ý này người bình thường sẽ chẳng nghĩ đến.
“Không phải cô nói y bị điên sao, tư duy người điên sao người bình thường có thể hiểu nổi. Nhưng y lựa chọn nơi này đúng là rất thông minh, muốn đuổi theo y cũng khó.” Ở điểm này nàng hoàn toàn bội phục y.”
“Vậy thì càng phải cẩn thận hơn. Tối hôm qua đến giờ sóng biển không hề nhỏ, con thuyền này bị lay động không ít, nếu còn tiếp tục như vậy, khó mà đảm bảo con thuyền không bị gì.” Nhớ đêm sóng gió đêm qua, Sở Lương Âm không khỏi lo sợ, nếu thật sự con thuyền bị lật, bọn họ coi như đi về gặp tổ tiên.
“Đúng vậy đó, sóng gió tối qua không bình thường chút nào. Nhưng mà sau đó đã trở lại bình thường rồi, tối hôm qua bản tiểu thư ngủ rất ngon, rung lắc như vậy cũng rất đã nha.” Mưa rơi càng lúc nhiều hơn, nước mưa rơi xuống trên mặt biển tạo thành từng đóa bọt nước lớn, xem ra hôm nay sẽ không hết mưa.
“Trở vào đi, mưa càng lúc càng lớn rồi.” Hạt mưa đập vào chiếc ô trên đầu tạo thành tiếng vang tí tách.
Sở Lương Âm nhìn nàng một cái, sau đó đi theo Ninh Chiêu Nhiên xuống đầu thuyền quay về phòng.
Trên thuyền có mấy gian phòng được thiết kết hết sức tốt, bên trong bình phòng màn trướng lò giữ ấm đều có đủ, hai người đi vào gian phòng, đúng lúc có một người hầu đang thu dọn gian phòng, cẩn thận trải ra giường, rõ ràng là một nam nhi cao sáu thước lại có thể làm những công việc hết sức tinh tế như thế.
Sở Lương Âm đi vào phòng liền đóng ô lại, nhìn nam tử thu xếp giường chiếu thì khẽ nhếch môi.
“Tiểu thư, Sở tiểu thư.” Cuối cùng hắn cũng làm xong công việc, sau đó nhìn hai người hành lễ rồi đi ra ngoài.
Đợi nam tử đó đi khỏi, Sở Lương Âm chế nhạo: “Thế nào, tiểu thư như cô tịch mịch trống trải đến nỗi phải để đàn ông tới làm ấm giường à?”
“Nói cái gì vậy? Muốn làm ấm giường bản tiểu thư cũng phải tìm một người quyến rũ động lòng người, cứng rắn quá ấm giường cái quái gì.” Ninh Chiêu Nhiên trợn mắt, đặt mông ngồi xuống cái bàn đối diện, hai chân khẽ động, thân thể dựa vào một góc, tư thế xinh đẹp.
Sở Lương Âm ngồi ghế cạnh bên, thuận tay rót cho mình một ly trà, “Chính cô đã đủ quyến rũ rồi còn muốn tìm một người quyến rũ nữa, không cảm thấy sẽ giống hai nữ nhân à? Cứng rắn một chút mới thích hợp với cô.” Nàng cầm lấy chén trà uống một ngụm.
“Nói như vậy, bản thân cô tính tình cũng như đàn ông, cô thích hợp tìm một người quyến rũ? Cô ở đây nói cho ta biết đi, cô chướng mắt ca ca ta sao?” Đầu ngón tay của nàng mềm mại, dáng người uyển chuyển như một con rắn nước.
Sở Lương Âm cong môi, đuôi mắt mang theo ý cười, “Nếu cô có thể nghĩ như vậy, ta cũng không ngăn cản.”
“Hừ, bớt nói mấy lời thiếu dinh dưỡng với ta đi. Hôm nay cô phải ở đây, hai ngày nay chẳng ai nói chuyện phiếm với ta nghẹn chết mất!!!” Đôi môi đỏ mọng chu lên, nếu dáng dấp lúc này của nàng để cho nam nhân thấy, chắc chắn cổ họng nam nhân kia sẽ khô rát tâm tình đứng ngồi không yên.
“Đừng có ở trước mặt bà chu mỏ làm nũng, không biết bà đây rất chướng mắt hả?” Nhìn nàng như vậy Sở Lương Âm rõ ràng không ưa chút nào, trên người Ninh Chiêu Nhiên chẳng có chỗ nào viết ra chữ thiện cảm, càng làm bộ dạng như vậy càng thấy bực dọc.
“Ha ha quan trọng cô sẽ không làm thế, không phải cô mới biết bản tiểu thư.” Ninh Chiêu Nhiên nhướng đuôi lông mày, gương mặt lúc này tràn đầy phong tình.
Sở Lương Âm liếc nàng một cái, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa phòng, sau đó đứng dậy tới đi, đưa tay kéo cửa phòng ra, mưa bên ngoài tích tách từng hạt hơn nữa còn mang theo mùi vị biển khơi nồng đậm.
“Làm sao vậy? Cô nhìn thế nào cũng vậy có gì đáng nhìn chứ.” Ninh Chiêu Nhiên toàn thân lười biếng.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy khó có thể đảm bảo đêm nay yên tĩnh được.” Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, cảm giác không khí mang theo gió, tình huống như vậy khó đảm bảo không có sóng lớn.
“Sóng lớn? Chúng ta làm sao bây giờ? Hay là hai thuyền gom chung lại một chỗ đi?” Ninh Chiêu Nhiên đề nghị.
“Chung một chỗ? Suy nghĩ của cô rất tốt, nhưng cô không nghĩ một con thuyền bị ném đi thì con thuyền khác cũng không tránh khỏi.”
“Vậy cô nói phải làm sao bây giờ Sở nữ hiệp?” Ninh Chiêu Nhiên ngồi xuống sạp nhỏ, uốn éo người nghiêng đầu nhìn nàng.
“Không biết.” Sở Lương Âm trả lời, cắn môi thở dài.
“Được rồi cô đừng nhìn nữa. Tới buổi tối hôm nay bản tiểu thư mời cô uống rượu hoa lê, đây là thứ ta lấy từ ca ca ta đấy.” Vuốt ve mái tóc dài bên vai, nàng cười híp mắt nói.
“Uống rượu? Được nếu hôm nay cô uống nhiều hơn ta, bà đây sẽ trực tiếp ném cô xuống biển.” Đóng cửa lại, Sở Lương Âm trực tiếp đi qua, bước tới chỗ giường Ninh Chiêu Nhiên, nhẹ nhàng nhảy lên trên tự nhiên như nhà mình.
Ninh Chiêu Nhiên rất đúng lời, bữa cơm không chỉ đầy đủ mà trên bàn còn vò rượu hoa lê.
Rượu này đã được trưng cất nhiều năm, vừa mở ra khắp phòng đã tràn ngập mùi thơm, không cần uống chỉ cần ngửi thôi cũng đã say.
“Không sai.”Sở Lương Âm nhíu mày khen ngợi.
“Đương nhiên rồi, hàng của ca ca ta mà.” Ninh Chiêu Nhiên không khỏi đắc ý, cầm lấy vò rượu rót rượu cho Sở Lương Âm. Rượu từ miệng vò trượt ra ngoài, thoạt nhìn hơi có màu trắng hồng, hình thái mềm mại, tinh khiết thơm ngát, dễ dàng làm cho đầu lưỡi người ta thèm thuồng.
“Nào tới đây, chúng ta đã xa nhau ba ngày rồi bây giờ mới được đoàn tụ, cạn ly!” Ninh Chiêu Nhiên cực kỳ khí phách nói, nhưng nàng làm thế nào cũng rất giống mấy bà thiếm thiếu đi một tia hiên ngang.
Sở Lương Âm nhếch môi, giơ bát rượu lên trước mặt, dứt khoát cụng chén của Ninh Chiêu Nhiên một cái, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ninh Chiêu Nhiên cũng không thua kém uống hết một mạch rượu trong chén, không khỏi cảm thấy yết hầu bị đốt cháy.
Sau đó sắc mặt Sở Lương Âm cũng không thay đổi, uống sạch rượu trong chén, mỉm cười liếc mắt nhìn Ninh Chiêu Nhiên tự ý cầm vò rượu rót cho mình và Ninh Chiêu Nhiên, vừa cười nói: “Quả nhiên rượu ngon, Ninh Chiêu Nhiên sau này trở về đất liền đừng quên trộm cho lão nương mấy vò rượu nhé.”
“Cô muốn? Cô thích thì tự đi tìm ca ca ta đi, bản tiểu thư không làm.” Nàng vừa nhắm thức ăn vừa hứng thú nói.
Sở Lương Âm không tranh chấp với nàng, vẫn tiếp tục uống rượu, mặc dù đã uống rất nhiều loại rượu ngon trong thiên hạ nhưng chỉ có lần này là cảm thấy ngon tuyệt nhất.
Hai nữ nhân uống rượu đến nửa đêm, đợi đến hừng đông vẫn còn mời rượu nhau, lúc này hai người mới chú ý sóng gió bên ngoài từ từ tăng lên, mưa vẫn nặng hạt như cũ.
Sóng gió đến từng cơn, tốc độ con thuyền bắt đầu bị sóng biển lay động, giống như lá khô trôi giữa dòng suối, không thể giãy dụa chỉ có thể thả mình trôi theo, bản thân không thể nghịch chuyển tình thế, đành phải giữ vững bản thân không đầu rơi máu chảy.
Đêm dần qua đi nhưng bầu trời vẫn mờ tối không thay đổi gì nhiều, mây đen kéo dài đến tận chân trời, thế này thì đúng là không xong rồi.
Sở Lương Âm nằm trên giường ngủ say cũng bị dữ dội ầm ĩ đánh thức, mở mắt ra nhìn thấy nóc giường và màn trướng không ngừng rung động.
Đại não dừng hoạt động trong một giây, sau một phút nàng nhảy từ trên giường xuống, đùi Ninh Chiêu Nhiên gác lên người bị nàng thô lỗ đẩy ra. Chỉnh sửa lại trang phục và tóc, Sở Lương Âm nhanh chân bước ra khỏi phòng, tuy rằng gió giật mạnh như có sợi dây kéo lại, nhưng tốc độ đi cực kỳ nhanh.
Vừa mở cửa ra nhìn thấy bầu trời đen kịt và cuồn cuộn ngoài khơi, tựa như vật gì đó trở mình khuấy động cả một khu vực, từng con sóng lớn đập vào thuyền bọn họ.
Người trên thuyền đã xuất hiện toàn bộ, điều chỉnh buồm, kiểm tra hướng gió sóng biển, tới tới lui lui trên thuyền đông nghẹt người.
Sở Lương Âm sãi bước đi lên đầu thuyền, thuyền của Nguyệt Ly Phong vẫn ở khoảng cách trăm thước, người bên kia cũng đã đều động đủ cả, xem ra sóng biển lúc này có lực phá hủy rất lớn.
Ninh Tùy Phong đã đứng sẵn ở đây, áo choàng trên người hắn bay phất phới, mái tóc gọn gàng cũng tung bay, cả người thoạt nhìn rất giống sư tử nổi điên.
“Thế nào? Rất vướng tay vướng chân?” Sở Lương Âm đứng sóng vai với hắn, người xung quanh đi tới đi lui, trong tay đều có việc riêng, thật ra Sở Lương Âm cũng không biết bọn họ đang làm cái gì.
Ninh Tùy Phong nghiêng đầu nhìn nàng, đường nét trên ngũ quan sắc sảo cũng căng lên, khiến người ta không thể nào an tâm được, “Ừm.” Hắn trả lời cực kỳ đơn giản, cũng rất thẳng thắn.
Sở Lương Âm nhíu mày, mắt thấy sóng biển cuồn cuộn đánh về phía bọn họ, chân nàng nặng trĩu, cố định trên boong thuyền, sóng biển hung hãn cũng xông tới, chỉnh con thuyền bị nâng lên một góc bốn mươi lăm độ. Cảm giác con thuyền sẽ bị lật ngược ngay lập tức, trên thuyền lắc lư dữ dội, sau một phút lại khôi phục nguyên trạng. Một tay Sở Lương Âm vịn lấy mép thuyền, ổn định thân thể, bên tai bị rung động ầm ầm vì tiếng sóng biển ngập trời, so với động đất càng điếc tai hơn.
“Sở tỷ tỷ, mau trở lại đây.” Ở con thuyền đối diện trong lúc người đi tới đi lui, bóng dáng Đỗ Ý Lăng xuất hiện, một tay nàng vịn lan can một tay vẫy vẫy với Sở Lương Âm.
Sở Lương Âm nhíu mày một bên tay vẫn giữ chắc mép thuyền, bước lên trước, bờ vai lại bị một bàn tay lớn hơn đè lại.
Quay đầu nhìn, tay Ninh Tùy Phong đặt trên vai nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Sau khi tạm biệt thì thành thật trở về phòng đi.” Giọng nói hắn trầm thấp tựa như tiếng trống.
Sở Lương Âm hất tay hắn ra, “Đừng động vào ta, trông coi thuyền của ngươi đi.” Dứt lời, cả người nàng đi tới đầu thuyền, chợt có con sóng xoắn tít kéo tới khiến thuyền nghiêng về bên phải.
Con sóng này cao chừng hai thước, mang theo bọt biển nhào tới, người ở trên thuyền không khỏi bị nước biển đánh ướt, Đỗ Ý Lăng ở đuôi thuyền kêu gào té ngã, cả người nằm sấp trên boong thuyền, toàn thân thấm ướt nước biển.
“Bảo muội trở lại còn không nghe lời à?” Sở Lương Âm nhảy đến đuôi thuyền, một tay kéo Đỗ Ý Lăng đứng dậy đi trở lại phòng.
Cả người nàng cũng ướt sũng.
“Dù thuyền không trụ được, muội với tỷ cũng phải ở cùng một chỗ.” Đỗ Ý Lăng dường như bị Sở Lương Âm xách lên nhưng miệng luôn mồm nói.
“Được rồi, muội mau ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ở trong phòng đừng đi ra ngoài.” Trong nháy mắt mở cửa phòng, một con sóng lớn lại đánh tới, cuồn cuộn dàn trận đập vào con thuyền, khiến hai người Sở Lương Âm và Đỗ Ý Lăng văng vào phòng.
“Ô” Phía sau lưng ma sát với nước biển có hơi đau, Sở Lương Âm đứng lên, Đỗ Ý Lăng được nàng bảo vệ trong lòng cũng miễn cưỡng đứng lên theo, trên gương mặt đều là nước biển.
“Ở đây không được đi lung tung.” Sở Lương Âm đẩy nàng một cái, lại quay đầu thấy cây kiếm trên bàn của mình, đi tới cầm lấy, cẩn thận suy nghĩ đưa cho Đỗ Ý Lăng, “Cầm nó đừng làm mất.” Dứt lời, nàng xoay người ra khỏi phòng, trong lúc con thuyền đong đưa cố gắng đóng chặt cửa lại.
Ra khỏi phòng, một con sóng lớn lại xông tới trước mặt, Sở Lương Âm nhắm mắt lại thân thể dựa sát vào cửa phòng. Sau một phút nước biển đem cả người nàng rửa sạch, càng giống như bình khí khiến gương mặt nàng thêm đau.
Con sóng quá đi, nàng mở mắt ra hít một ngụm khí, lấy tay lau đi nước trên mặt rồi đi tới mũi thuyền, Nguyệt Ly Phong đã đứng ở đây từ lúc nào, cả người hắn cũng ướt đãm nhưng hai tay vẫn đặt trên lan can không nhúc nhích.
Sở Lương Âm dường như chạy tới, đứng bên cạnh hắn, nhìn bộ dạng chật vật của hắn không khỏi cười lớn tiếng, “Rất vất vả nhỉ? Vất vả là đúng rồi ai bảo đây là thuyền Nguyệt gia ngươi.” Giờ phút này nàng vẫn không quên cười nhạo hắn một phen.
Nguyệt Ly Phong cũng nghiêng đầu nhìn nàng, nở nụ cười lịch sự, “Như nhau thôi.” Toàn thân hai người đều ướt nước, mùi vị mặn mặn tanh tanh y như mùi thối cá tôm.
“Ngươi như vậy có đảm bảo thuyền không bị hủy không?” Sở Lương Âm nhìn tay hắn đặt trên lan can, đốt ngón tay tái nhợt có thể thấy hắn đã dùng bao nhiêu sức.
“Ít ra cũng chịu được những con sóng này, thuyền lay động không kịch liệt lắm.” Nguyệt Ly Phong nói không lớn lắm, xung quanh bốn phía đều là tiếng sóng nhưng Sở Lương Âm vẫn có thể nghe rất rõ ràng.
“Hừ tốt nhất ngươi cứ nắm chắc thế.” Sở Lương Âm hừ lạnh môt tiếng, sau đó lại một con sóng biển kéo tới, hai người dùng sức ghìm nén ở lan can, cả con thuyền như bị vùi lấp trong nước biển. Đồng thời một luồng sóng biển đánh tới tấp, hai người nhắm mắt ngừng thở, nước biển lạnh lẽo hung đúc toàn thân, ào ào rầm rầm nước biển mang theo con thuyền và người rơi xuống.
“Móa, mặn thấy mọe luôn.” Đem nước biển ở trong miệng phun ra, Sở Lương Âm có cảm giác buồn nôn.
Nguyệt Ly Phong ở bên cạnh cũng không thoải mái, sắc mặt hắn tái nhợt có thể thấy hắn cực kỳ bài xích với mùi vị của nước, đầu ngón tay bám chặt lan can đã chuyển sang màu xanh trắng.
Thừa dịp con sóng tiếp theo chưa đánh tới, Sở Lương Âm quay đầu nhìn sang con thuyền bên kia. Con thuyền kia đã nằm ngang, ở đầu thuyền Ninh Tùy Phong cũng vịn chặc lan can như bọn họ, hai bên người thần giáo cũng làm động tác y chan.
“Tới nữa rồi.” Sở Lương Âm quay đầu, Nguyệt Ly Phong ở bên cạnh hô to một tiếng, Sở Lương Âm theo bản năng dùng sức, hai tay kìm chế suýt nữa đã vỡ toang.
Quả nhiên một con sóng dữ dội khác lại ập tới thêm vài lần, hai người mất khống chế lui ra sau vài bước, con thuyền mất ổn định mà lay động kịch liệt.
Sóng biển mang theo vị mặn tanh như cây gậy hung hăng đánh tới, toàn bộ đại não dừng hoạt động, mở mắt ra nhìn chỉ thấy nước biển cuồn cuộn kịch liệt, cảm giác hơi thở chỉ có một mùi mặn chát, sợi tóc dính trên mặt, gió biển thổi qua lạnh thấu xương.
Ngẩng đầu nhìn về phía biển rộng, bọt nước trước mắt ngã xuống, lúc này mới nhìn rõ ngoài khơi xa xa. Sóng biển dâng lên ào ạt ngập cả trời, giờ khắc này, cái gì bọn họ cũng không thể nhìn thấy, điều duy nhất có thể làm chính là đảm bảo không bị con sóng kế tiếp đánh cho bất tỉnh.
Mắt nhìn mặt biển đằng xa có con sóng cao chừng năm thước, sóng biển như con rắn hổ mang mở ra bắp thịt của mình, từng bước điên cuồng chạy tới bên này của bọn họ.
Sở Lương Âm liếc mắt nhìn gương mặt trắng nhợt như tờ giấy của Nguyệt Ly Phong, phát hiện hắn đang cố gắng nhẫn nhịn nôn mửa. Sở Lương Âm kinh ngạc, nàng chưa kịp làm bước tiếp theo như dự định sóng biển cũng đã tới.
Nàng theo bản năng giơ tay trái lên chế trụ tay phải Nguyệt Ly Phong, sóng biển ùn ùn kéo tới quấn lấy bọn họ, ánh mắt Sở Lương Âm đóng chặc lại, mà tay phải bị đánh bật ra ngoài.
Nàng hoàn toàn phản xạ có điều kiện giật ra nhưng không nghĩ lại bị một sức mạnh khác níu lại, cả người theo sóng biển trở mình. Sóng biển vuốt mặt nàng, trong đầu mờ mịt, đôi mắt lờ mờ vì đau đớn, nàng chỉ cảm thấy bản thân như bị đánh bay, cái gáy đau nhức, trước mặt tối sầm lại.