Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 46: Bản sắc lưu manh


Đọc truyện Xin Sư Thúc Kiềm Chế – Chương 46: Bản sắc lưu manh

“Mấy huynh ở đây nói chuyện có thu được kết quả gì không? Cuối cùng đã có tung tích của Vân Liệt Triệu chưa?” Bên kia vẫn thân thiện ân cần thăm hỏi, Sở Lương Âm ở bên này thì thầm hỏi Chung Ẩn, tuy nói nhỏ, nhưng cũng để cho người khác nghe được.

Chung Ẩn lắc đầu, “Chuyện của Liệt Triệu và hung thủ đang đi vào ngõ cụt.” Chung Ẩn trả lời, đường nét trên gương mặt y khắc sâu, bởi vì nụ cười trên gương mặt chưa kịp khai phá, cho nên, y rất ít khi cười, lúc nào cũng nghiêm mặt, vì thế thường hay bị gọi là mặt lạnh.

Sở Lương Âm hừ một tiếng, nàng cũng biết điều này, xem ra đám người này không quan tâm lắm đến sống chết của Vân Liệt Triệu, đúng là một lũ ‘nhân mô cẩu dạng[1], bây giờ tụ họp ở đây nói là vì vụ án Mộ Dung phủ, nhưng thật ra trong lòng bọn họ đang cầu mong bản thân có thể tránh chuyện này càng xa càng tốt, để tránh rước phiền phức vào người.

[1] Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó. (Theo dongphongpha.wordpress.com)

Sở Lương Âm lặng lẽ quan sát xung quanh, lúc này Nguyệt Ly Phong cũng đã ngồi xuống, bởi vì vai vế trong môn phái nên hắn ngồi bên dưới Sở Lương Âm, một người mang vẻ mặt thối hù dọa người ta, một người mang gương mặt rạng ngời như gió xuân.


“Mới vừa rồi nói đến chuyện hung thủ của Mộ Dung phủ, chúng ta không biết thân phận thật sự của hung thủ, nhưng cũng thấy được thủ đoạn vô cùng độc ác của đám người này. Căn cứ theo kết quả điều tra mấy ngày vừa qua, hung thủ nhất định có huyết hải thâm thù với Mộ Dung phủ, nhưng rốt cuộc người nào thù hận Mộ Dung phủ như vậy, chúng ta không biết. Chắc hẳn mọi người ngồi ở đây đều biết chuyện của Đỗ gia bảy năm trước, hung thủ là người bên ngoài, có thù oán với Đỗ gia từ mấy trăm năm trước. Nhưng lúc ra tay cũng không ai biết, nếu như không phải hung thủ chủ động cho chúng ta biết, có lẽ đến tận bây giờ chúng ta cũng không thể tìm ra được tên hung thủ đã huyết tẩy Đỗ gia. Nhắc lại chuyện Mộ Dung phủ, ai trong chúng ta cũng đều cảm thấy đau buồn vì Mộ Dung phủ gặp nạn, nhưng tình hình trước mắt quả thực rất mơ hồ.” Mạc Thiên Tuyệt nói một hơi dài, nói trắng ra là đang chỉ hoàn cảnh khó khăn trước mắt, trong võ lâm có vô số chuyện cần ông quản lý, ông không thể đặt hết suy nghĩ vào chuyện này, nhất định sẽ xử lý, nhưng mà, vấn đề là thời gian dài hay ngắn thôi.

Các vị tiền bối ngồi đối diện có người liền gật đầu phụ họa, có người trầm tư, trong đó có một người khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, chòm râu dài ba tấm nằm ngay ngắn trên cằm, trên phía bên tay phải có để một thanh giản nanh sói [2], người này là người đại diện cho phái Thanh Thành một trong mười đại môn phái trên giang hồ – Ngọc Tương Cẩn, Thanh Thành phái chiếm một vùng trời Tây Bắc của Đại Tề, danh tiếng vô cùng vang dội.

[2] Giản (锏) là một thứ vũ khí trong thập bát ban võ nghệ. Giản theo như gốc tích ban đầu là một cây roi bằng tre hoặc cành gỗ, có chiều dài khoảng 60-70 cm. Về sau thì người ta còn dùng giản làm bằng kim loại. Trong võ thuật, người ta dùng độc giản (một que giản) hoặc song giản (2 que giản), thường thì song giản được sử dụng nhiều hơn. Song giản thường nguy hiểm hơn trường côn rất nhiều, nó lại linh động không kém gì đoản côn. Mấy bạn cứ search trên GG sẽ thấy ảnh của nó nha ^^

“Mạc minh chủ, lời của ông rất có lý, nhưng lão nghĩ việc trước mắt không phải nên truy tìm hung thủ hay sao?” Ngọc Tương Cẩn nói giọng Tây Bắc, tự xưng là lão, nghe rất buồn cười.


Mạc Thiên Tuyệt nhìn Ngọc Tương Cẩn, khuôn mặt ôn hòa, “À? Vậy Ngọc đại hiệp thử nói ý kiến của mình xem.” Có lẽ Mạc Thiên Tuyệt đã đoán được Ngọc Tương Cần muốn nói gì, cho nên mới thong dong như vậy.

Mọi người ngồi trong đại sảnh đều tập trung ánh mắt trên người Ngọc Tương Cẩn, Sở Lương Âm khẽ hí mắt, vẻ mặt có chút khó coi, trong bụng nàng cũng đã đoán được Ngọc Tương Cẩn muốn nói gì, giao tình giữa Tùng Vụ môn và phái Thanh Thành không sâu lắm, đáng lẽ nước sông không phạm nước giếng, nhưng trước đây trong đại hội võ lâm, Tùng Vụ môn và phái Thanh Thành có mấy lần đụng chạm xích mích với nhau, Ngọc Tương Cẩn này nhất định là miệng chó không thể mọc ngà voi, nói xấu Tùng Vụ môn đây mà.

Ngọc Tương Cẩn thay đổi tư thế ngồi một chút, thoạt nhìn có vẻ đắc ý, vuốt chòm râu, nói như đúng rồi: “Vân lục hiệp của Tùng Vụ môn tạm ở lại Mộ Dung phủ, chuyện này mọi người ai cũng biết, Tùng Vụ môn cũng không có ý kiến, nói thế lúc Mộ Dung phủ gặp nạn Vân lục hiệp cũng có mặt ở hiện trường.” Nói đến đây, Ngọc Tưởng Cần còn liếc mắt nhìn mọi người, đặc biệt là bốn người Tùng Vụ môn, bốn người kia cũng không nói gì, trên mặt cũng không có biểu hiện gì nhiều, ông ta tiếp tục nói: “Nhưng sau khi toàn bộ người Mộ Dung bị giết chết, Vân lục hiệp cũng không thấy bóng dáng, ngay cả người trong bản môn cũng đang tìm tung tích của hắn. Căn phòng nơi Vân lục hiệp ở không có vết tích bị người lạ động tới hay đánh nhau, chân tướng không phải đang hiện ra trước mặt sao?” Ông run đùi đắc ý, tự cho rằng lời nói của mình sẽ khiến mọi người ngồi đây khiếp sợ.

Toàn bộ người trong đại sảnh chẳng ai dám nói tiếp, nhưng ánh mắt không tự chủ nhìn về bốn người Tùng Vụ môn, trên giang hồ địa vị lẫn số nhân tài của Tùng Vụ môn luôn nổi bật, nên sẽ có rất ít người chạy đến trêu chọc, mọi người đều biết chuyện giữa phái Thanh Thành và Tùng Vụ môn, kết quả, ai cũng lựa chọn im lặng.

Rầm!!!


“Cút con mẹ nhà ông đấy đồ phân chó!!! Con mẹ nó nếu thông minh tuyệt đỉnh như vậy, sao không đi xử án đi, dứt khoát làm võ lâm minh chủ luôn cũng được? Mở miệng đã bốc mùi tanh dơ bẩn khắp phòng, lại còn thả rắm chó không chớp mắt, Ngọc Tương Cẩn, con mẹ nó, nếu ông còn ở trước mặt bà đây ăn nói xàm bậy nữa, có tin bà làm thịt ông hay không?” Sở Lương Âm tức giận đập bàn, vẻ mặt dữ tợn, khí thế dọa người, đôi mắt phóng ra lửa giận không hề giả dối, người trong phòng không ngu dại lên tiếng, Ngọc Tương Cẩn đỏ mặt tía tai cầm giản nanh sói trên bàn, muốn đứng lên đọ sức với Sở Lương Âm.

“Ôi trời, hai vị không thể tức giận, mọi người đều sốt ruột muốn tìm ra hung thủ cho Mộ Dung phủ, trong lòng có thể hiểu, nhưng đừng làm mất hòa khí chứ.” Mạc Thiên Tuyệt đứng lên, mở miệng xoa dịu bầu không khí căng thẳng.

Trâu Ngọc ở bên kia cũng đứng lên, bước vài bước đến bên cạnh Sở Lương Âm, gương mặt tươi cười như cũ nói, “Sư muội, kiềm chế, kiềm chế, đây là Mạc phủ, phải giữ thế diện cho Mạc minh chủ. Tính tình muội cứ như vậy, không được nổi giận, bằng không chúng ta cũng không ngăn cản được muội đâu.” Hắn lấy giọng điệu huynh trưởng khuyên nhủ Sở Lương Âm, thế nhưng trong lời nói lại giống như đang cảnh cáo người khác.

Sở Lương Âm trừng hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngọc Tương Cẩn, trên mặt mang theo sát ý chứ không hề đùa giỡn, người xung quanh vội đứng lên khuyên bảo, nhưng cũng chỉ hòa giải cho có lệ.

“Đến đây ngồi xuống đi, đừng nóng giận.” Trâu Ngọc lôi kéo Sở Lương Âm ngồi xuống, sắc mặt Sở Lương Âm cũng không hòa hoãn được bao nhiêu, chẳng qua biểu tình trên mặt của Trâu Ngọc và Chung Ẩn ở bên cạnh đã dãn ra đôi chút, hành động vừa rồi của Sở Lương Âm có hơi hỗn xược, nhưng bảo đảm sau này sẽ chẳng có người nào dám bàn tán chuyện Vân Liệt Triệu là hung thủ ở sau lưng bọn họ nữa.


“Sư thúc thật uy vũ.” Bên tai truyền đến tiếng nói thầm thì của Nguyệt Ly Phong, hơn nữa còn mang theo ý cười, tựa như trêu chọc.

Sở Lương Âm chợt quay đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm Nguyệt Ly Phong, “Lại có mấy người như ngươi đã đội bô phân lên đầu còn có thể ngồi ở đây sao?”

Nguyệt Ly Phong hờ hững cười khẽ, “Cho nên mới nói, có sư thúc bên cạnh, cũng không cần phải lo lắng sẽ có phân dính trên người. Sư thúc đứng mũi chịu sào, sư điệt rất an toàn.”

Sở Lương Âm trợn mắt, mặc dù vô cùng chướng mắt Nguyệt Ly Phong, nhưng cũng không thể ở trong này tranh chấp với hắn, hiện tại bọn họ đại diện cho Tùng Vụ môn, nếu để người khác biết mâu thuẫn giữa nàng với hắn, chẳng phải sẽ biến thành trò cười cho kẻ khác sao?

Nàng không nói gì dùng ánh mắt đe dọa Nguyệt Ly Phong câm miệng, Nguyệt Ly Phong không làm gì chủ khẽ mỉm cười một tiếng, mặc dù hắn thấy Sở Lương Âm là người thô tục, cả người có dáng vẻ của một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ, nhưng mà thỉnh thoảng lưu manh cũng có chỗ hữu dụng đấy chứ, chẳng hạn như lúc nãy, bởi vì hành động lưu manh của Sở Lương Âm, mà không ít vị đang ngồi ở đây bắt đầu dè dặt hơn, nữ La Sát lưu manh của Tùng Vụ môn ở trong lòng mọi người cũng thật có giá trị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.