Bạn đang đọc Xin Nghe Lời Thần Linh – Chương 36: Báo Ứng Gấp Bảy
Chương 71: Báo ứng gấp bảy
Edit: OnlyU
“Mưu sát người thân.”
Suy nghĩ trong đầu Cao Yến chợt lóe, cậu liếc mắt nhìn Tống Bắc Lưu, gương mặt tươi cười của hắn lộ vẻ ngạc nhiên và sửng sốt, phảng phất như hắn đang hiếu kỳ người chơi mưu sát người thân là ai.
Nét mặt rất bình thường, không có sơ hở.
Ursula móc một cuốn da dê từ trong bụng thây khô ra niệm: “Làm em trai, ghen ghét anh trai vô tội. Hắn từng trăm phương nghìn kế muốn giết anh trai, mặt đất nhuốm máu anh trai, nó đã mở miệng tố cáo tội ác mưu sát anh trai lên Thượng Đế. Phàm là người có tội mưu sát người thân, tất cả đất đai vĩnh viễn xua đuổi hắn. Hễ ai gặp phải kẻ mưu sát người thân, tất cả đều muốn giết chết kẻ đó.”
Năm xưa, Cain đố kị với em trai là Abel nên đã mưu sát em trai, thần Jehovah trừng phạt hắn, khiến tất cả đất đai xua đuổi Cain, khiến con cháu Cain vĩnh viễn lang thang, ai gặp Cain đều muốn giết chết hắn.
Ursula không hề thương xót nói: “Mưu sát người thân là tội lỗi nặng nề, Thượng Đế sẽ không tha thứ cho hắn, không ai sẵn lòng tha thứ cho một tên đao phủ giết người thân.”
Người chơi mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Ursula, thờ ơ đối với câu cảm khái của cô ta.
Chẳng qua chỉ là giết người thân mà thôi, bọn họ còn gặp nhiều BOSS mất trí hơn trong sân chơi, thế nên so sánh tương phản, dường như tội mưu sát người thân vẫn còn nhẹ lắm.
Tội thứ hai do Cao Yến nói: “Cuồng vọng và ngu xuẩn.”
Ursula móc quyển da dê thứ hai ra, chỉ nhìn lướt qua rồi cụt hứng, không quá hứng thú nói: “Một gã đàn ông hồ đồ gàn bướng còn kiêu căng ngạo mạn, không nghe khuyên nhủ và can gián, hành sự cố chấp, mấy lần hại bạn bè thân thích trong lúc nguy cấp. Nếu hắn không biết nghe lời khuyên chân thành, vậy sẽ bị trừng phạt như vợ của Lot.”
Vợ của Lot không nghe theo lời khuyên mà quay đầu nhìn thành Sodom, cuối cùng biến thành tượng muối, đó được coi là ví dụ kinh điển trong Kinh Thánh, ai hiểu rõ Kinh Thánh đều biết cố sự này.
Bởi vậy, người chơi đều nghe hiểu trừng phạt trong lời nói của Ursula.
Nếu người chơi có tính kiêu căng và ngu xuẩn, vậy hắn khó tránh bị trừng phạt. Giống như vợ của Lot, nếu bà không quay đầu lại thì đã không biến thành tượng muối.
Người chơi phạm tội kiêu ngạo và ngu xuẩn không nhất định phải nhận cái chết.
Hiện tại chờ công bố tội lỗi của người chơi thứ ba, nếu là tội lỗi nặng nề thì người phạm tội thứ hai có thể tránh được số phận bị xét xử. Dù trốn không thoát nhưng kết quả cũng không phải là tử cục.
Người chơi thứ hai này thật may mắn. Mọi người thầm cảm thán trong lòng như vậy.
Ursula hỏi đến tội danh thứ ba, ngay từ đầu không ai muốn đứng ra trả lời, có lẽ trong lòng có lo lắng. Ursula bắt đầu đếm ngược, ngay giây phút căng thẳng cuối cùng, có người lên tiếng: “Ruồng bỏ thần linh.”
Tất cả mọi người, gồm cả Cao Yến đồng loạt quay phắt đầu nhìn sang người vừa lên tiếng – một thanh niên ánh mắt vẫn còn lưu lại sợ hãi và bất an.
Tống Bắc Lưu bỗng huýt sáo, giọng nói mang ý cười: “Không phải tất cả người chơi đều ruồng bỏ thần linh, đối nghịch với thần linh sao? Nói vậy thì tất cả người chơi ở đây đều có tội ruồng bỏ thần linh.”
Mọi người nghe vậy, ánh mắt lập tức tối sầm.
Đó là lý do mà thanh niên kia do dự kéo dài đến giây phút cuối cùng mới lên tiếng, vì tính ra thì tất cả đều phạm tội “ruồng bỏ thần linh”, không ai biết người chơi nào sẽ bị Ursula chọn trúng.
Ursula nắm cuốn da dê, nhìn chằm chằm Tống Bắc Lưu: “Đúng là các người đều phạm tội báng bổ.” Cô ta cúi đầu, mở cuộn da dê ra đọc: “Đứa bé ra đời nơi thần linh phù hộ, vì sống tạm bợ qua ngày, vì tư tâm và thỏa mãn dục vọng dã tâm mà rời khỏi vòng tay thần linh. Đứa bé này không màng đến sự níu kéo của thần linh mà gia nhập vào đội ngũ kẻ địch của thần linh. Nếu cam nguyện đọa lạc, vậy thần linh sẽ không phù hộ nó nữa. Sâu và nhện sẽ ăn tươi nuốt sống máu thịt của nó.”
Asuro đột nhiên cười khẽ, thu hút sự chú ý của mọi người, Ursula cũng nhìn qua.
“Ta thích sâu và nhện.” Asuro nhìn chằm chằm Ursula, hai mắt vàng óng đầy vẻ thú vị khốc liệt: “Nhất là sâu nhện chui ra từ cơ thể con người.”
Vừa khốc liệt vừa biến thái, còn từ miệng một bé gái mới 5 tuổi, nghe càng thêm kỳ quái.
Mọi người lập tức có ý nghĩ quỷ dị, cảm thấy Asuro thân là người chơi mà càng giống BOSS hơn so với Ursula, một đại BOSS đầy ác ý.
Ursula đứng dậy, ném cuộn da dê xuống đất, cuộn da vừa chạm đất lập tức bị đốt cháy thành tro. Cô ta nhỏ giọng nói: “Mong ngươi sẽ thích.”
Asuro cười ngọt ngào: “Ta biết rồi.”
Ánh mắt Ursula vô cùng lạnh lùng, cả người mang theo khí tức kinh khủng và sợ hãi rời đi.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, đến lúc bình tĩnh lại mới nhận ra, vừa nãy Ursula không tuyên bố rốt cuộc hai người chơi nào sẽ bị xét xử và định tội.
Có điều hẳn là “mưu sát người thân” và “ruồng bỏ thần linh”.
Nghe nghiêm phạt và ý tứ trong lời nói của Ursula thì rõ ràng người phạm trọng tội hẳn là người thứ nhất và người thứ ba.
Mọi người lục tục rời đi, có vài người không hẹn mà cùng nhìn Asuro. Họ vốn đã hoài nghi thân phận của cô bé, mà vừa nãy cô bé đã chủ động thừa nhận tội danh “ruồng bỏ thần linh” và “nơi thần linh sinh ra”, vậy cô bé chính là đứa bé được thần linh phù hộ, hoặc bản thân chính là thần linh sap?
Chờ mọi người rời khỏi tiền sảnh, Tống Bắc Lưu mới nói ra suy đoán của hắn: “Hẳn là BOSS đúng không? Asuro từng là BOSS một sân chơi, sinh ra tại mảnh đất của thần linh, vậy chắc là sinh ra trong sân chơi. Sân chơi thần linh là nơi chẳng tốt đẹp gì… Hơn nữa còn nhỏ…” Hắn liếc nhìn Asuro với ngoại hình trẻ con, tiếp tục nói: “Khả năng sinh ra ở một tộc thấp hơn thần linh một bậc, phía trên có đồng tộc thành niên phù hộ nên mới có thể ruồng bỏ thần linh mà không bị trừng phạt.”
“Có tộc đàn còn có thần linh cấp thấp che chở, mà cái tên Asuro rất ám chỉ, vậy nên Asuro chính là A Tu La Vương.” Tống Bắc Lưu híp mắt, nở nụ cười đối diện với tiểu Asuro đang lộ sát khí: “Các A Tu La bình thường chưa đủ để được A Tu La thành niên bảo vệ thoát khỏi thân phận thần linh, thế nên đó chỉ có thể là một tiểu A Tu La vừa ra đời đã chính là A Tu La Vương.”
Asuro lạnh lùng: “Ta sẽ giết ngươi.”
Tống Bắc Lưu: “Anh thích trẻ con thông minh, không hư hỏng và kiêu căng. Vậy nên Asuro, anh rất thích em đó.”
Asuro hoàn toàn bộc lộ sát khí: “Cám ơn đã thích, ta bảo đảm sẽ chôn thi thể ngươi trên đỉnh núi cao.”
Tống Bắc Lưu tò mò: “Tại sao lại là đỉnh núi cao?”
Asuro nghiêng đầu, mặt không thay đổi: “Phong cảnh đẹp nhất.”
Vừa dứt lời, bóng dáng cô bé lập tức biến mất ngay trước mặt mọi người, chớp mắt lại xuất hiện ngay sau lưng Tống Bắc Lưu, trong tay nắm chặt một lưỡi liềm thật dài nhắm ngay gáy hắn.
Tống Bắc Lưu lộ vẻ mặt ngạc nhiên, dường như không hiểu sao Asuro đột nhiên biến mất.
Lúc lưỡi liềm thật dài kia gần cắt vào da thịt hắn, vì tốc độ và sức lực mà mang theo cơn gió thổi tung tóc hắn.
Cao Yến không kịp ngăn cản, chỉ có thể hét lớn: “Asuro, dừng tay!!!”
Asuro nghe tiếng quát của Cao Yến vội thu lưỡi liềm, nhưng vì cán quá dài, một tay cô bé nắm cán lưỡi liềm, chân hạ xuống đồng thời chống mặt bàn cứng rắn phanh lại. Theo quán tính, lúc thu cái liềm thì phỏng chừng cần cổ Tống Bắc Lưu cũng bị cắt đứt phân nửa.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Chử Toái Bích kéo cái ghế bên cạnh nện về phía trán Tống Bắc Lưu. Đối phương thấy cái ghế sắp nện thẳng vào trán, con ngươi lập tức co rút, vô thức lùi qua bên phải né tránh.
Cái ghế không nện trúng Tống Bắc Lưu, Chử Toái Bích nhảy vọt lên trước mặt hai người, giơ tay nắm cổ áo Tống Bắc Lưu ném ra ngoài, vang lên một tiếng động thật mạnh.
Cùng lúc đó, Cao Yến dùng kỹ năng “không gian trọng tổ 3 giây” có được từ sân chơi của cô gái tóc bím, vừa để Chử Toái Bích tranh thủ được 3 giây, vừa để cậu chớp mắt đến trước mặt Asuro, một tay nắm chặt lưỡi liềm, giữ nó không thu về.
Lưỡi liềm mang theo kình phong hất bay tóc mái trên trán Cao Yến, cũng vì bị nắm chặt phải dừng đột ngột mà vang lên mấy tiếng oong oong.
Asuro hoảng sợ, vội thu lưỡi liềm, khẩn trương nhìn bàn tay cậu. Cô bé thấy cậu không bị thương mới yên lòng. Mà lúc này Asuro chợt nghĩ kỹ, nếu Cao Yến không xuất hiện đúng lúc, mà Tống Bắc Lưu đã bị ném bay ra ngoài, như vậy người bị lưỡi liềm chém trúng sẽ là Chử Toái Bích, nghĩ đến đây, trong lòng Asuro thấp thỏm bất an.
Cao Yến không tán thành nhìn cô bé nói: “Asuro, vừa nãy em quá xúc động rồi.”
Cô bé cúi đầu, hai tay chắp sau lưng, ngay cả cái liềm thật dài cũng ngoan ngoãn đứng lặng sau lưng bé.
“Xin lỗi, nhưng hắn đã biết thân phận của em, em phải giết hắn.” Asuro ngập ngừng nói: “Trừ hai anh, em không thể để người nào khác biết thân phận thật của em, họ sẽ gây phiền phức.”