Bạn đang đọc Xin Nghe Lời Thần Linh – Chương 31: Bất Nghĩa
Chương 67: Bất nghĩa
Edit: OnlyU
Chử Toái Bích đứng phía sau cậu, hai người ngẩng đầu nhìn bức tranh sơn dầu cực to trước mắt, càng đến gần thì cảm giác sợ hãi trong lòng càng rõ ràng.
Cao Yến rũ mắt nhìn da gà nổi đầy trên cánh tay, đó là phản ứng sinh lý vì sợ hãi không cách nào khống chế được. Cậu không cảm thấy sợ hãi, nhưng cơ thể lại đang sợ.
“Vậy mới nói thật sự rất thú vị… Anh Chử, anh nhìn đi. Sợ hãi cực độ trực tiếp ảnh hưởng đến phản ứng cơ thể của em, nếu như đạt đến phạm vi giới hạn kinh khủng nào đó, có khi nào cơ thể em không khống chế được mà chạy trốn không?”
Cao Yến cảm nhận rõ trái tim cậu rất bình tĩnh, nhịp tim cũng không đập nhanh hơn, nhưng cảm giác sợ hãi đang gia tăng. Nói cách khác, bức tranh trước mặt có thể tạo ra cảm giác khẩn trương và sợ hãi. Và cảm giác này sẽ khiến cơ thể con người không thể khống chế, sinh ra phản xạ có điều kiện, lúc nguy cấp có lẽ sẽ bị dọa đến run chân.
Chử Toái Bích giơ cánh tay lên, tay hắn cũng nổi da gà nhưng diện tích không nhiều như vậy.
“Có lẽ vậy.”
Cao Yến dời tầm mắt, lần nữa ngẩng đầu nhìn lên bức tranh Thánh Tử liều chết: “Tham lam và bất nghĩa, những người dưới chân Chúa Jesus đang đau khổ trong lửa nóng nhưng vẫn duỗi tay muốn uống máu, đây là tham lam. Thánh Tử bị kẻ phản bội tham lam 30 đồng bán đứng, chết trên Đồi Sọ, đây là bất nghĩa, cũng là tham lam.”
*Đồi Sọ là địa danh bắt nguồn từ tiếng Latin (calvaria) do Jerome dịch từ tiếng Aram Gûlgaltâ, nơi Chúa Giêsu bị đóng đinh. Do văn bản không giải thích ý nghĩa của từ này, đã có một số giả thuyết được đưa ra: Một giả thuyết cho rằng tại đây vương vãi sọ của những người bị hành quyết vô thừa nhận nên có tên Đồi Sọ. Một giả thuyết khác tin rằng nó mang tên một nghĩa trang kế cận. Còn theo giả thuyết thứ ba, tên được đặt theo hình thù ngọn đồi trọc trông giống cái sọ.
Cậu giơ tay, chỉ vào bức tranh rồi nói: “Tội lỗi của người chơi được đặt nơi dễ thấy nhất, chính là đây.”
Bọn họ vừa đi lên là phát hiện bức tranh này, người chơi khác cũng sẽ thấy, quả nhiên là đặt ở nơi cực kỳ dễ phát hiện.
Chử Toái Bích: “Không sai.”
Cậu hỏi tiếp: “Hủy nó không?”
Hắn giơ đầu ngón tay, một vòng dương hỏa bắn lên bức tranh sơn dầu, bức tranh lập tức bị đốt cháy, chưa đến hai giây đã biến thành tro tàn màu xám trắng. Tro tàn rơi xuống chân tường, phàm là người chơi tinh mắt một chút sẽ phát hiện vấn đề.
Có điều dù phát hiện cũng không sao, vì họ không cách nào khôi phục bức tranh như cũ.
Sau khi bức tranh bị hủy, da gà nổi đầy người Cao Yến biến mất, cảm giác sợ hãi cùng cực bao phủ cũng không còn.
Chử Toái Bích nhắc nhở: “Có người đến.”
Cậu quay đầu nhìn lại, trông thấy Tống Bắc Lưu vừa đi lên. Hắn nhìn thấy hai người, lập tức làm vẻ kinh ngạc không thôi: “Chúng ta thật có duyên, vừa tách ra đã gặp lại.”
Tống Bắc Lưu đi đến gần, đồng thời thấy tro tàn màu trắng dưới chân tường, ánh mắt hắn lộ vẻ đã hiểu: “Xem ra hai người đã tìm được tông tội đầu tiên.” Hắn giơ tay để sau gáy, cà lơ phất phơ nói: “Tuyên ngôn của công chúa Ursula có giống Thượng Đế xét xử bảy mối tội đầu của thế nhân không?”
*Bảy mối tội đầu là nhóm các tội lỗi chính mà con người dễ mắc phải, và là nguồn gốc cho nhiều loại tội lỗi khác phát sinh, theo quan niệm của Kitô giáo.
Truyền thống Kitô giáo cho rằng, việc sắp xếp này là do các Giáo phụ sơ khai thực hiện. Đến năm 604 SCN, Giáo hoàng Grêgôriô I chính thức xếp thành bảy loại, tương ứng với tên của bảy con quỷ đầu sỏ trong địa ngục, đối nghịch với bảy Tổng lãnh thiên thần trên thiên đường. Năm 1589, Peter Binsfield – một tu sĩ Dòng Tên liệt kê cụ thể như sau:
Lucifer: pride (superbia), ngạo mạn
Mammon: greed (avaritia), tham lam
Asmodeus: lust (luxuria), dâm dục
Leviathan: envy (invidia), đố kỵ
Beelzebub: gluttony (gula hoặc gullia), phàm ăn
Behemoth: wrath (ira), phẫn nộ
Belphegor: sloth (acedia), lười biếng
Cao Yến lên tiếng: “Trong nguyên văn Thánh Kinh không có nói về bảy mối tội đầu.”
Tống Bắc Lưu nhún vai: “Ursula tự xem bản thân là Thượng Đế.”
Cậu không tiếp lời hắn mà chỉ cười cười, kéo Chử Toái Bích đi vào một căn phòng gần đó. Tống Bắc Lưu nhìn bọn họ rời đi, nụ cười trên mặt không thay đổi, hắn quay đầu nhìn tro tàn dưới chân tường.
Hắn vỗ đầu một cái, vừa đi vừa lầm bầm: “Tông tội đầu tiên bị cướp rồi, còn lại hai tội. Chậc chậc, mong là mình may mắn.”
Trong phòng bày biện một cái bàn và giường gỗ đơn giản, phía trên phủ vải trắng. Bức tường màu xám trắng không treo bất kỳ đồ trang trí gì, trên vách tường thứ tư có một cửa sổ nhỏ hẹp, cả căn phòng giống ngục giam vậy.
Không ánh sáng, đập vào mắt là màu trắng bệch, vô cùng áp lực.
Chử Toái Bích nắm vải trắng, bảo Cao Yến đứng ngoài cửa chờ đừng vào vội, sau đó hắn giật mạnh một cái, tiếng xé gió vang lên, tấm vải trắng to lớn bị ném vào góc phòng, chất đống như ngọn núi nhỏ.
Sau khi xốc tấm vải trắng, cái giường và bàn cũ kỹ lộ ra trước mắt hai người, không phải màu trắng mà là màu xám đen, sàn nhà cũng màu xám đen, giống như từng bị lửa đốt.
Cao Yến bước vào phòng, ngửi được một mùi cực kỳ gay mũi, cổ họng và mũi cậu đều bị sặc, không tự chủ được ho khan.
“Anh Chử, anh ngửi thấy mùi bị đốt cháy không?”
Càng đi vào phòng thì mùi gay mũi càng nồng, Cao Yến hoàn toàn có thể khẳng định đó chính là mùi của một trận hỏa hoạn.
“Căn phòng này từng xảy ra hỏa hoạn.” Chử Toái Bích giật tấm vải trắng cuối cùng xuống quăng vào góc phòng, sau đó kéo ghế cho Cao Yến ngồi xuống, còn hắn thì đi quanh phòng một lượt.
Cuối cùng hắn đứng cạnh cậu, ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Trận hỏa hoạn rất lớn, tường trong phòng được sửa sang trắng lại, nhưng rất miễn cưỡng. Sàn nhà, chân tường và trần nhà trong góc phòng đều còn dấu vết bị cháy đen rất dày, trước đây căn phòng từng xảy ra hỏa hoạn.”
Cao Yến chợt nảy ra một ý: “Những căn phòng khác có từng xảy ra hỏa hoạn không?”
Hắn nheo mắt, cúi đầu nhìn cậu: “Nếu không có thì sao?”
“Nếu không có… Vậy có thể xác định một chuyện, từng có người ở trong căn phòng này, có lẽ vì bị tìm được tội lỗi phạm phải mà bị tuyên án, lấy hỏa hình xử phạt. Thế nên căn phòng này ứng với hỏa hình, những căn phòng khác ứng với hình phạt khác.”
Chử Toái Bích: “Có lẽ vậy. Tội lỗi người chơi phạm phải có hình phạt tương ứng, trong Cựu Ước có nhắc đến, người phạm tội cuồng ngạo và làm ác sẽ bị vặn xoắn như cành cây,đại hỏa sẽ thiêu đốt tất cả thân và rễ của nó. Cho nên trong căn phòng này, quá khứ và tương lai đều sẽ thiêu chết kẻ cuồng ngạo và làm ác. Nếu bốn người chúng ta không ai phạm tội này, vậy chúng ta liền chọn căn phòng đã định sẽ bốc cháy này.”
Cao Yến bình tĩnh nói: “Ít ra sớm cho chúng ta biết trong phòng không giấu đồ vật không thích hợp.”
Hai người ở trong phòng suy đoán, những người khác cũng lục tục rời khỏi trung điện, đầu tiên đến tiền sảnh phía tây tìm tòi một lúc, có vài người không tìm được manh mối gì bèn đi lên lầu.
Bức tranh Chúa Jesus chịu khổ đã bị thiêu hủy, không có thứ gì hấp dẫn bọn họ đến cuối hành lang kiểm tra. Người chơi trong hành lang đề phòng lẫn nhau, tùy ý tuần tra sau đó chọn một căn phòng vào ở, những người còn lại cũng mở cửa đi vào.
Nửa giờ sau, vài người lục tục đi ra khỏi phòng, vẻ mặt rất khó coi. Có người thì thầm to nhỏ với đồng đội, hình như đang thương lượng với nhau.
Cao Yến và Chử Toái Bích cũng đi ra khỏi phòng, hai người đảo mắt nhìn nét mặt của những người chơi rồi nói: “Xem ra họ đều phát hiện vấn đề trong phòng.”
Tống Bắc Lưu đi tới nói: “Trong phòng tôi có lều bạt trên trần, dưới đất có bốn trụ cố định lều. Phòng hai người có gì?”
Chử Toái Bích hờ hững đáp: “Vết thiêu cháy.”
Tống Bắc Lưu cười đùa tí tởn nghe vậy nhìn về phía Chử Toái Bích, chạm vào ánh mắt lạnh như băng của đối phương, hắn không khỏi cứng ngắc cả người bèn lập tức thu bớt dáng vẻ tươi cười khác thường, hắn cào tóc nói: “Đói bụng rồi, tôi đi xuống tìm gì đó ăn trước đây, mọi người cứ tự nhiên. Giáo đường của Ursula được xây dựng từ hài cốt, cảm giác được xương trắng bao quanh thật thú vị.”
“Có phải chúng đang ngó chừng chúng ta? Mười một ngàn người hầu, ngay bên trái, bên phải, trên đầu, dưới chân chúng ta, giám thị chúng ta?”
Tống Bắc Lưu vừa đi vừa nói, thế nên tất cả mọi người đều nghe được. Không thể không nói, câu này nghe rất rợn người, tuy lá gan của người chơi trung cấp rất lớn nhưng vì thế càng đề phòng, không biết có “bị BOSS giám thị” hay không.