Xin Nghe Lời Thần Linh

Chương 3: Người Phụ Nữ Bị Rút Xương Sống


Bạn đang đọc Xin Nghe Lời Thần Linh – Chương 3: Người Phụ Nữ Bị Rút Xương Sống

Chương 12: Người phụ nữ bị rút xương sống.

Edit: OnlyU

“Chử Toái Bích?” Ba chữ lăn lộn nơi đầu lưỡi, nóng bỏng đến nỗi ấn đường Cao Yến nhảy một cái.

Không phải Dương Miên nói Chử Toái Bích không dẫn tân thủ sao?

Cao Yến mở cửa vào nhà, đứng ở cửa đổi dép. Chử Toái Bích cũng vào theo, ngay phía sau cậu, hai người đàn ông chen chúc một chỗ có vẻ chật chội.

Chử Toái Bích hỏi: “Tôi cần đổi không?”

Cao Yến đã đổi giày xong quay lại nhìn: “Không cần.” Trong tủ giày không có dép vừa số với hắn.

Hai người đi vào phòng khách, Dương Miên và Túc Giang đang nằm liệt trong phòng. Túc Giang không ngẩng đầu mà nói: “Anh Yến, nồi thịt kho tàu trong bếp chín rồi, đã bớt lửa.”

Trong nhà không có xì dầu, Cao Yến vừa đi siêu thị mua, vừa khéo về nhà có thể dùng tới, vì vậy cậu nói với Chử Toái Bích: “Anh ngồi chơi một chút. Túc Giang, rót nước cho khách.” Sau đó cậu quay vào bếp xử lý nồi thịt.

Túc Giang và Dương Miên theo bản năng nhìn về phía Chử Toái Bích, đồng loạt há miệng, trên mặt hiện lên bốn chữ sáng loáng “Khai trương đại cát”. Hai người rót nước cho Chử Toái Bích, sau đó điên cuồng thảo luận: “Từ đó đến giờ anh Yến chưa từng dẫn đàn ông về nhà! Cô nói xem, tôi phải tặng bao nhiêu rổ trứng gà đỏ đây?”

Dương Miên vốn muốn nói hắn nghĩ nhanh quá, kết quả lại thốt ra: “Cậu quá nhanh.”

Túc Giang kinh ngạc: “Sao cô lại sỉ nhục tôi?”

Dương Miên: “… Cậu là con vịt vàng thành tinh sao?” Trong đầu toàn là mấy thứ đen tối.

Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, dọn dẹp gọn gàng, vô cùng sạch sẽ. Trong góc nhỏ còn bày một bình hoa cao cổ màu trắng, trong bình là hoa tươi, ba bốn ngày đổi một lần, rất có phong cách sống.

Mùi thức ăn từ bếp bay ra, tiếng nước đang sôi sùng sục, tiếng quạt hơi nước “vù vù” xua đi cái nóng ngày hè… Chỗ nào cũng có hơi thở của cuộc sống.

Chử Toái Bích dời tầm mắt, từ cửa phòng ngủ chính nhìn qua hai người Dương Miên và Túc Giang, sau đó mở miệng chào hỏi: “Trò chuyện một chút?”

Túc Giang và Dương Miên hơi khựng lại liếc nhìn nhau, sau đó đồng loạt ngồi sóng vai đối diện Chử Toái Bích: “Vâng!”

Đến lúc Cao Yến từ phòng bếp đi ra, Túc Giang và Dương Miên gần như phun sạch sẽ mọi chuyện liên quan đến cậu và hai người. Trái lại, hai tên khờ này ngoại trừ họ Chử, ngay cả tên đối phương cũng không moi được.

Cao Yến đi đến cắt ngang cuộc trò chuyện: “Ăn cơm thôi.”

Túc Giang vội đứng lên mời Chử Toái Bích: “Chử tiên sinh vẫn chưa ăn trưa đúng không? Ở lại ăn đi, tay nghề của anh tôi rất siêu.”

Mí mắt Cao Yến giật một phát, nhìn Chử Toái Bích nở nụ cười khách sáo: “Có lẽ Chử tiên sinh ăn không quen…”

Cậu còn chưa nói hết, Chử Toái Bích đã đứng dậy đi tới, vẻ mặt bình thường nói: “Có ăn là được, không có gì gọi là ăn không quen.”

Cậu bất đắc dĩ: “Được rồi.”

Bốn người ngồi xuống bàn, bưng bát đũa bắt đầu ăn. Cao Yến ăn cơm luôn thong thả chậm rãi, mà Túc Giang và Dương Miên thì như cẩu thấy bánh bao vậy, chỉ lo vùi đầu ăn. Lúc đầu Chử Toái Bích còn hàn huyên đôi câu, đến lúc gắp một miếng thịt kho tàu thịt mỡ đan xen ba lớp bỏ vào miệng, hắn lập tức im lặng không nói lời nào nữa.

Dáng ăn vẫn duy trì không nhanh không chậm như trước, nhưng thực tế đôi đũa vừa nhanh vừa chuẩn, không lâu sau, hơn nửa thịt trong nồi đã vào bụng Chử Toái Bích. Ăn xong thịt kho tàu, hắn bắt đầu chuyển qua chiến trường khác, chiến đấu với các món còn lại, ăn thêm ba bát cơm, đến lúc thức ăn gần sạch sẽ mới dừng.

Chử Toái Bích đặt bát đũa xuống, Túc Giang và Dương Miên tự giác thu dọn bàn ăn.

“Chử tiên sinh, chúng ta đến phòng khách nói chuyện đi.”

Hắn gật đầu: “Được.”

Lúc Cao Yến pha trà hoa cúc câu kỷ tử, Chử Toái Bích khiêm tốn gửi tin nhắn trong group: “Tính tình em ấy rất tốt, biết làm cơm, tay nghề hạng nhất.” Sau đó hắn thầm bổ sung một câu trong lòng, “Mấu chốt là rất đẹp, điểm nào cũng như chọc vào lòng hắn, quả thật muốn mạng mà.”

Cao Yến bưng hai tách trà hoa cúc câu kỷ tử qua, sau đó vào thẳng vấn đề: “Mạo muội hỏi một câu, tại sao Chư Thần phá lệ tuyển tân thủ?”

Chử Toái Bích nhấp một ngụm trà: “Phá lệ vì tôi.”

Cậu không hiểu ra sao: “Có ý gì?”

Chử Toái Bích: “Tôi nhìn trúng cậu, thế nên phá lệ mời cậu làm thành viên Chư Thần với tư cách thành viên mới dự bị. Mà điều kiện để phá lệ này là tôi phải đích thân dẫn cậu, cho đến khi cậu có thể vào màn trung cấp, đến lúc đó cậu có thể trở thành thành viên chính thức.”

Cao Yến rất ngạc nhiên, vẻ kinh ngạc không hề giả bộ hỏi hắn: “Tại sao?”

Chử Toái Bích: “Tôi đã xem bản ghi chép qua cửa của cậu, dù là tố chất tâm lý, điều kiện bản thân, trí lực, thể lực và khả năng quan sát, tổng hợp các tố chất đều hơn người thường rất nhiều, hoàn toàn là một hạt giống tốt có thể bồi dưỡng.”

Cao Yến im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Chuyện anh cứu tôi trên sân thượng, cám ơn.”

Hắn nghe vậy cười một tiếng thật khẽ.

Chủ nhà tặng kẹo trái cây đúng là Chử Toái Bích đưa, Cao Yến từng ngạc nhiên, lại cảm thấy đây là chuyện nằm trong dự đoán.

Vì chủ nhà hận không thể giết chết cậu, sao còn tặng kẹo? Có điều, Chử Toái Bích làm thế nào để chủ nhà tính cách vặn vẹo đồng ý đưa kẹo?

Cậu chợt nghĩ đến chuyện gì đó bèn dò hỏi: “Vì sao tượng Quan Âm tám tay lại bị đứt tay?”

Đây là điểm Cao Yến vẫn không hiểu, không thấy tám bàn tay bị đứt đâu cả. Lúc trước cậu nghĩ là Thiên Thủ Quỷ Phật hoặc là chủ nhà cố ý chém đứt, sau đó lại phát hiện không phải. Thiên Thủ Quỷ Phật không có năng lực làm chuyện này, còn chủ nhà, chỉ cần tượng Quan Âm bị va đập một chút thôi là hắn đã xót ruột xót gan rồi.

Theo lý mà nói, coi như để ứng với bối cảnh trò chơi “cánh tay cuối cùng” cũng không cần tám tay bị đứt hết.

Chử Toái Bích: “Tôi chém đứt.”

Cao Yến.”…” Rốt cuộc đã rõ đối tượng mà chủ nhà nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé xác thành từng mảnh mỗi khi hắn vuốt bức tượng là ai rồi.

Chử Toái Bích nói tiếp: “Sau này tôi sẽ dẫn cậu, có điều tôi không có nhà ở Tuệ Hải. Trước kia có đến đây vài lần, lần nào cũng ở lại không đến một tháng nên không có chỗ đặt chân.”

Cao Yến do dự: “Hay là ở nhà tôi?”

“Không thành vấn đề.”

Cao Yến: “…” Trả lời quá nhanh khiến cậu không có cơ hội đổi ý.

Cậu bối rối: “Nhà tôi chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, tôi ở phòng ngủ chính, phòng kia cho Túc Giang thuê hai năm, hợp đồng còn nửa năm. Thế nên có lẽ anh…” Ngủ ngoài phòng khách này đi.

Chử Toái Bích lại nói: “Không sao, tôi không ngại chung giường với người khác.”

Cao Yến: Tôi ngại.

Nhưng ngại vô hiệu, mỗi lần cậu muốn mở miệng đề nghị hắn ngủ ngoài phòng khách, hắn đều nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt hẹp dài như mãnh thú không có chút ý cười nào.

Giọng nói ôn hòa còn mỉm cười hỏi ý, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng giống như chỉ cần cậu nói ngủ phòng khách là hắn có thể cắn xé cậu. Cao Yến đành ngậm miệng, nuốt lời vào bụng.

“Chào mừng anh.”

Chử Toái Bích ở lại căn hộ nhỏ của Cao Yến, ngày hôm sau đã mang hành lý tới, ngay cả dép lê cũng có luôn. Hắn sẽ ở trong phòng ngủ chính, mà Cao Yến thì không quen, đành chạy qua chen chúc trong ổ chăn của Túc Giang.

Cách bức tường, Chử Toái Bích nghe tiếng động bên kia, khóe miệng hạ xuống, hắn nằm trên giường lớn của Cao Yến thong thả vào group tên là “Group lão súc sinh cô đơn đòi tiền”.

Trong group có 27 người, phân nửa là thành viên Chư Thần, còn lại là người chơi cao cấp khu Trung Quốc.

Buổi trưa, Chử Toái Bích nhắn trong group “tính tình tốt, tài nấu ăn hạng nhất”, cho đến giờ là 7 giờ tối mới đáp lại.


99+ tin nhắn thay nhau oanh tạc, nội dung cơ bản là duy trì hữu nghị bề ngoài, hiển nhiên tin nhắn buổi trưa đã khiến sinh lý và tâm lý rất nhiều cẩu độc thân không khỏe.

Chử Toái Bích lướt xem mấy cái thì tắt di động, nghe tiếng động ngoài cửa liền đứng dậy đi ra ngoài, quả nhiên trông thấy Cao Yến đang uống nước trong bếp.

Cậu mặc áo ngủ theo kiểu khá bảo thủ, tóc đen da trắng môi đỏ, rũ mắt xuống uống nước trông giống như một hoàng tử nhỏ, ngoan ngoãn lại tự phụ.

Chử Toái Bích dựa tường, nhìn chằm chằm Cao Yến, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Lần trước trở về, có nhận được khen thưởng chưa?”

Cậu liếc mắt nhìn hắn, rất nhanh dời tầm mắt, nhỏ giọng trả lời: “Vẫn chưa.”

Cậu thật không dám nhìn thẳng Chử Toái Bích, đối phương quá đẹp trai, lúc không tỏa ra tính uy hiếp cũng khiến cậu không dám đến gần. Lọn tóc của hắn rũ xuống vai, màu nâu hơi xoăn, không hề nữ tính yếu ớt mà trái lại mang theo vẻ gợi cảm lười biếng.

Chử Toái Bích gật đầu: “Tôi cũng nghĩ không nhanh như vậy, nhưng cũng sắp đến lúc rồi.”

“Ừm.”

Hắn nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi nói: “Đi ngủ sớm đi.”

Cậu nhíu mày, uống nước xong thì định quay về phòng ngủ phụ.

Hắn bỗng nói: “Đi lấy nệm gấp quay về phòng ngủ chính.”

Cậu hơi ngạc nhiên, theo bản năng từ chối: “Không cần.”

Chử Toái Bích nửa đùa nửa thật: “Không nghe thì tôi theo cậu vào phòng đó, xem cậu có ngủ được không.”

Chắc chắn Túc Giang sẽ bị hù phát khóc. Cao Yến giật giật khóe miệng, xem ra Chử Toái Bích không phải nói đùa mới thỏa hiệp đi vào phòng ngủ phụ. Túc Giang đang nằm ngửa chỏng vó, tướng ngủ cực kỳ xấu, còn ngáy nữa chứ. Cao Yến đã thổi phồng nệm gấp đặt trong phòng, nhưng vẫn ngủ không được nên mới vào bếp uống nước. Cậu quay đầu lại, Chử Toái Bích đang khoanh tay đứng chờ ở cửa phòng.

Cậu đành mang nệm gấp quay về phòng ngủ chính, vừa định nằm xuống đã bị hắn xách cổ áo ném lên giường.

“Ngủ trên giường.”

Cậu sửng sốt, mà Chử Toái Bích đã nằm xuống cái nệm gấp khá nhỏ kia. Hắn nhắm mắt lại: “Ngủ đi.”

Khóe miệng cậu cong lên, sau đó nằm xuống ngủ. Tối đó cậu nằm mơ, trong mơ, có một tượng Quan Âm hai tay nhỏ bản chibi nghiêm mặt nói với cậu:

[Chúc mừng người chơi Cao Yến qua cửa, hoàn thành nhiệm vụ màn sơ cấp “tìm được hai cánh tay cuối cùng của Thiên Thủ Quan Âm”, hoàn thành vượt mức nhiệm vụ màn trung cấp song sát “Thiên Thủ Quỷ Phật” và “Quỷ oán”, hoàn thành nhiệm vụ nhánh giải cứu “đồ vật” bị nhốt.]

[Đánh giá màn sơ cấp: A.]

[Đánh giá màn trung cấp: A.]

[Đánh giá nhiệm vụ nhánh: B.]

[Thưởng nhiệm vụ: Người chơi Cao Yến thăng cấp thành người chơi chính thức, khen thưởng một quyển tâm kinh, 20 cây hương Phật. Tặng thêm cành dương liễu có thể mang vào tất cả các màn.]

[Vòng cổ dương liễu: Cành liễu xua đuổi tà ma, đánh một cái thu nhỏ một tấc. Có thể mang vào tất cả màn, mức độ tổn thương đối với quỷ quái dựa theo tổng hợp tố chất của người chơi.]

[Tâm kinh: Chú Đại Bi. Có thể dùng 3 lần, không bị bất kỳ nhân tố khách quan nào ràng buộc.]

Cao Yến thức dậy, nhận ra đây không phải là giấc mộng, vì Túc Giang và Dương Miên cũng đồng thời nhận được phần thưởng của trò chơi, chẳng qua khác phần thưởng của cậu.

Sau khi Chử Toái Bích biết phần thưởng của cậu, hắn nhướng mày: “Coi như rộng rãi.”

Hương phật có thể cung phụng quỷ thần, giảm mức độ tổn thương. Cành liễu còn có tác dụng lớn hơn cả kiếm gỗ đào, hơn nữa khi Cao Yến mạnh hơn, tác dụng của nó cũng lợi hại theo.

Về phần tâm kinh…

“Đó là đạo cụ cao cấp có thể gặp không thể cầu.” Chử Toái Bích nói: “Tâm kinh có thể siêu độ, không bị nhân tố khách quan ràng buộc. Ý của nó chính là, dù cậu chỉ là tân thủ cũng có thể siêu độ ác quỷ cao cấp, thậm chí là Ác Tu La, bách phát bách trúng, không hạn chế số lượng và đối tượng.”

Có thể nói là đại sát khí tuyệt đối.

Hắn nói tiếp: “Cậu nhận được phần thưởng rồi, chứng tỏ vòng kế tiếp của trò chơi sắp bắt đầu, tôi chọn màn gần nhất, ngày kia bắt đầu.”

Cao Yến hỏi: “Túc Giang và Dương Miên thì sao?”

“Chưa đến thời điểm.” Hắn dừng một chút rồi nói thêm: “Yên tâm, sẽ có người dẫn họ.”

Lúc này Cao Yến mới yên lòng, chuẩn bị vào màn chơi ngày kia.

Rất nhanh đã đến thời gian xuất phát, Chử Toái Bích dẫn Cao Yến đến một ngôi chùa hoa anh đào nổi tiếng ở Tuệ Hải. Tháng bảy, hoa đào rơi rụng, có rất ít du khách đến đây, chỉ vài tốp năm ba người mà thôi.

Hai người dọc theo còn đường đá màu trắng lên chùa hoa đào trên đỉnh núi, Chử Toái Bích hướng dẫn Cao Yến dập đầu ba cái, lúc ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

Chùa hoa đào đã biến mất, trước mặt là một sân rộng màu đen kiểu Nhật Bản, nóc nhà và mặt tường cũng màu đen, ngay cả cát trong sân cũng là màu đen, màu sắc khiến người ta cực kỳ khó chịu, sinh ra linh cảm chẳng lành, trong lòng bất an và sốt ruột.

Sau đó, trong đầu Cao Yến vang lên một giọng nữ máy móc:

[Hoan nghênh tiến vào trò chơi thần linh.]

[Màn sơ cấp: Người phụ nữ bị rút xương sống.]

[Nanako: Tôi đã đánh mất trụ cột hoàng kim, bạn có thấy nó không?]

[Thần linh nhân từ: Nanako cực kỳ quý trọng cột trụ hoàng kim của cô, nhưng kẻ trộm chết tiệt đã trộm nó. Bạn – Bạn là kẻ trộm sao?]

[Quy tắc: Xin nghe lời thần linh!]

[Nhắc nhở thân thiện: Chú ý không nên đến gần đồ vật bẩn thỉu, nếu chết, thần linh không chịu trách nhiệm.]

Hết chương 12

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cao Yến: “Mạo muội hỏi một câu, vì sao Chư Thần phá lệ tuyển người mới?”

Chử cẩu: “Vì cậu quá ưu tú.”

Cao Yến: “Nói tiếng người.”

Chử cẩu: “Vì dưỡng thành rất thú vị.”

Chương 13: Nanako

Edit: OnlyU

Người phụ nữ bị rút xương sống?

Cao Yến còn đang suy nghĩ thì Chử Toái Bích bên cạnh đã bước lên, vừa đi vừa nói: “Trời sắp tối rồi, vào nhà tìm chỗ nghỉ trước.”

Cả khoảnh sân đều là màu đen, tình huống này khiến thị giác rất kém, Cao Yến không phát hiện trời đã tối. Cậu nhấc chân đuổi kịp Chử Toái Bích đi tới hành lang bằng gỗ, trong kiến trúc kiểu Nhật, cái này được gọi là engawa, là một thiết kế rất tài tình.

Trên trần hành lang treo một chuỗi chuông gió, nếu không nhìn kỹ sẽ không để ý, tạo hình của nó rất kỳ quái, nhìn từ xa trông giống mặt người, đến gần lại thấy giống trứng gà đã lột vỏ, ở giữa là sợi tơ dài màu đỏ rũ xuống, phía dưới cùng có cột một đoạn gỗ nhỏ màu trắng.


Cao Yến bước lên hai bước, thấy rõ đoạn gỗ trắng được cột dưới sợi tơ đỏ chính là đoạn xương ngón tay. Cậu nhướng mày, cái này giả bộ cũng lười, rõ ràng muốn làm ra vẻ hung tà cho người xem, nhưng cảm giác lại không sợ hãi.

Chử Toái Bích nói: “Thật ra cũng tạm được, ít nhất cậu liếc mắt nhìn liền biết là có nguy hiểm, toàn bộ khoảnh sân đều muốn truyền đạt cho cậu biết rằng nơi này nguy hiểm. Có vài màn ngụy trang không khác gì hiện thực, yên ả ấm áp, trên thực tế lại nguy cơ tứ phía, mà cậu có khả năng vẫn không phát hiện có nguy hiểm.”

Cao Yến gật đầu tán thành: “Không có năng lực mới làm ra vẻ, chân chính lợi hại sẽ không lộ ra trước mặt người khác.”

Chử Toái Bích cười khẽ: “Đòn gánh khắc hoa.” Hắn dừng một chút rồi bổ sung: “Tôi bảo đảm tôi không phải.”

Cao Yến hơi sửng sốt, một lát sau mới hiểu ý của hắn.

Đòn gánh khắc hoa, trông thì đẹp nhưng không dùng được. Thế nhưng Chử Toái Bích thêm câu kia, còn bảo đảm. Hắn dùng được hay không thì mắc mớ gì đến cậu? Cần giải thích sao?

Chử Toái Bích gõ cửa ba cái, cửa gỗ mở ra hai bên, một cô gái xinh đẹp mặc Kimono xuất hiện trước mặt. Cô gái cúi đầu chào hai người, gương mặt luôn treo nụ cười lịch sự và thân thiết: “Hoan nghênh đến nhà Yamada, xin hỏi hai vị là khách đến mua viên gan phải không?”

Chử Toái Bích đáp: “Đúng vậy.”

Cô gái: “Vậy mời hai vị tiến vào.” Cô dẫn hai người đi qua một hành lang dài đến một căn phòng rồi kéo cửa ra, bên trong có chín người đang ngồi.

“Mời vào.”

Cao Yến và Chử Toái Bích bước vào phòng, tìm được hai chỗ trống ngồi xuống. Chín người còn lại đồng loạt nhìn về phía họ, ánh mắt quan sát đánh giá và dè dặt.

Cao Yến nhận ra trong chín người, có hai người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, lại có hai người Châu Á trò chuyện với nhau bằng tiếng Nhật. Cậu hiểu ra, thì ra người chơi màn này đến từ nhiều quốc gia khác nhau, không phải chỉ có người Hoa.

Sân nhà kiểu Nhật, cô gái Nhật Bản, còn có hoa anh đào từng tiếp xúc lúc tiến vào trò chơi, chứng tỏ màn này liên quan đến truyền thuyết Nhật Bản. Nói cách khác, hẳn là tương đối có lợi cho người chơi Nhật Bản.

Cô gái mặc Kimono đứng cạnh vị trí chủ nhà cúi người chào rồi nói: “Hoan nghênh các quý khách đến nhà Yamada. Vì điều chế viên gan cần thời gian, thế nên xin các vị chờ sáu ngày. Nhà Yamada có rất nhiều phòng dành cho khách, có thể cung cấp nơi ở cho các vị. Các vị có thể lên trấn trên du ngoạn, cũng có thể đi ngắm hoa đào. Thế nhưng, xin các vị không tùy tiện đi lại khi trời tối, cố gắng chỉ ở trong phòng.”

Hai người chơi Nhật Bản dùng tiếng Nhật hỏi cô gái Kimono gì đó, cô vẫn giữ nụ cười như cũ trả lời: “Chủ nhà đương nhiên là Yamada Nanako, cô ấy đang bận điều chế viên gan, e là không có thời gian tiếp các vị, xin lượng thứ.”

Cao Yến nhướng mày nhìn về phía những người chơi khác, phát hiện bọn họ cũng nghe hiểu những gì cô gái mặc Kimono vừa nói. Chử Toái Bích nói nhỏ bên tai cậu: “Tính công bằng trong quy tắc trò chơi, mọi lời nói của NPC đều được tự động phiên dịch qua ngôn ngữ chúng ta có thể hiểu, trừ những chuyện liên quan đến trò chơi.”

Cao Yến đã hiểu, thảo nào người chơi các nước khác nhau, không hiểu ngôn ngữ của nhau vẫn có thể cùng tiến vào một màn.

Chử Toái Bích lại nói tiếp: “Màn sơ cấp khác màn tân thủ, trừ phi quen biết trong hiện thực, bằng không đừng tin người khác. Giữa những người chơi còn cạnh tranh nhau.” Hắn liếc nhìn hai người Nhật Bản: “Vừa nãy là họ đang thăm dò.”

Ý đồ dùng tiếng mẹ đẻ thăm dò tin tức người chơi khác không biết, nhưng trò chơi công bằng sẽ không xuất hiện những sai lầm kém như vậy.

Cô gái Kimono rời đi, chừa không gian cho người chơi nói chuyện với nhau.

Ba người nước ngoài đến gần hai người Nhật Bản, nhỏ giọng nói gì đó. Sau khi thảo luận, năm người xác định tổ đội, mà đúng là hai người Nhật Bản biết rõ truyền thuyết liên quan đến “người phụ nữ bị rút xương sống”.

Tổng cộng 11 người chơi, năm người đã tổ đội, còn lại sáu người, trong đó có bốn người Hoa. Hiển nhiên, Cao Yến và Chử Toái Bích tổ đội với hai người Hoa còn lại.

Một thanh niên trắng nõn tự giới thiệu: “Tôi là Du Tiểu Kiệt, đây là màn thứ hai tôi chơi.”

Thanh niên còn lại nói: “Đường Tắc, màn thứ ba.”

Cao Yến cũng giới thiệu ngắn gọn, còn tên của Chử Toái Bích thì quá nổi tiếng, thế nên hắn lấy tên khác, Cao Thôi Lan.

Du Tiểu Kiệt: “*Cao Thuý Lan?” Hắn hơi buồn cười hỏi: “Vậy anh Trư của anh đang ở đâu?”

*Vợ của Trư Bát Giới trong Tây Du Ký.

Chử Toái Bích quay đầu nhìn Cao Yến, ánh mắt lộ ý cười: “Anh?”

Cao Yến: “…” Cậu giơ tay che mặt: “Chúng tôi là anh em, ảnh là anh.”

Ánh mắt Du Tiểu Kiệt đảo qua đảo lại giữa hai người, hắn cười mờ ám: “Tình huynh đệ nha, cư dân thường trú trên Weibo đều hiểu mà.”

Vừa dứt lời, Đường Tắc đánh lên ót hắn một cái: “Câm miệng, nói tiếng người.” Sau đó hắn quay sang hai người: “Đừng để ý đến cậu ta, nói chuyện chính đi.”

Đường Tắc rất có thành ý, không che giấu tình huống hắn biết.

“Trước khi vào game, tôi cố ý tra rất nhiều truyền thuyết về cây anh đào, truyền thuyết được lưu truyền rộng rãi nhất là một câu chuyện tình yêu. Trong câu chuyện, một quý tộc và một cô gái nghèo yêu nhau nhưng bị gia đình quý tộc ngăn cản. Sau đó quý tộc bị bệnh nan y, vị hôn thê chán ghét bèn từ hôn, mà cô gái nghèo không bỏ rơi người yêu, thế là cô đến chùa hoa đào cầu nguyện. Trong chùa có một viên gan có thể khiến người chết sống lại, khiến xương trắng mọc ra máu thịt, nhưng cực kỳ quý báu. Cô gái nghèo muốn dùng cái chết để cầu xin mạng sống người đàn ông cô yêu, cây anh đào trước chùa nhiễm máu tươi của cô gái nghèo, biến thành cây đào màu đỏ.”

“Câu chuyện xưa cảm động được lưu truyền rộng rãi, và người quý tộc sống sót kia cũng nắm giữ bí quyết điều chế viên gan, mà cuối cùng gia đình quý tộc cũng chấp nhận cô gái nghèo, trở thành quý tộc duy nhất không môn đăng hộ đối.”

Cao Yến: “Nghe ra không có vấn đề gì.” Một câu chuyện tình cảm động. “Dòng họ quý tộc trong câu chuyện họ gì?”

Đường Tắc đáp: “Yamada.”

Quả nhiên.

Cao Yến: “Đó là trong câu chuyện truyền thuyết, còn hiện thực thế nào?”

Đường Tắc im lặng trong chốc lát rồi nói: “Cậu đúng là rất nhạy bén. Đúng vậy, truyền thuyết đã được tô điểm cho đẹp thêm, không nhiều người biết được bí mật đen tối ẩn sau câu chuyện này.”

“Từ đó về sau, mỗi nữ chủ nhân nhà Yamada đều là các cô gái nghèo, mà nam chủ nhân nào cũng có hai đời vợ. Người vợ đầu tiên là cô gái nghèo, nhưng họ thường khó sinh mà chết ở độ tuổi chừng 20. Người vợ thứ hai không khiến người ta chú ý lắm, nhưng không người nào là không có xuất thân quý tộc. Hơn nữa, cô gái nghèo nào cũng có tên là Nanako.”

Vấn đề hết sức rõ ràng, tình yêu tuyệt đẹp trong câu chuyện thực tế rất đen tối, cái gọi là chấp nhận không môn đăng hộ đối chỉ là trò hề lừa gạt người đời mà thôi.

Cô gái nghèo tên Nanako nổi tiếng, hẳn là chết oan chết uổng.

Mỗi đời gia chủ của gia tộc Yamada đều cưới một cô gái nghèo tên Nanako làm vợ, không biết xuất phát từ lý do gì. Sau đó người vợ khó sinh mà chết, gia chủ lại cưới một nữ quý tộc làm vợ.

Mà người vợ đầu tiên, thậm chí ngay cả đứa con cũng không lưu lại đã chết thảm thương, lúc chết, mọi người còn nghĩ cô may mắn biết bao, thế mà không có phúc hưởng thụ.

Cao Yến nói: “Hiện tại nữ chủ nhà tên là Yamada Nanako, không thấy nam chủ và tôi tớ khác. Hơn nữa, nhiệm vụ trò chơi muốn chúng ta tìm được trụ cột hoàng kim mà Nanako đánh mất, trụ cột hoàng kim hẳn là phép ẩn dụ, đến giờ vẫn không rõ nó là thứ gì.”

Gần như không có chút manh mối, chân tướng về truyền thuyết hoa anh đào và trụ cột hoàng kim không hề liên quan đến nhau, không tìm ra manh mối có ích. Điểm nổi bật duy nhất là nữ chủ nhà, cô ta đang điều chế viên gan, có lẽ đến thứ sáu mới được gặp.

Cao Yến nhìn về phía Chử Toái Bích, hắn đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ đến xuất thần. Nhưng ngay lúc cậu dời tầm mắt, hắn lập tức quay đầu lại hỏi: “Có chuyện muốn hỏi tôi à?”

Cao Yến hơi sửng sốt, không rõ lắm về thái độ của hắn.

Chử Toái Bích nở nụ cười dung túng: “Cậu cứ hỏi đi, hỏi gì cũng được, bao gồm cả mấy câu hỏi cá nhân riêng tư, tôi sẽ trả lời hết.”

Hắn cố ý nhấn mạnh và cường điệu mấy chữ “cá nhân, riêng tư”, dường như hận không thể khiến Cao Yến nhanh có hứng thú với hắn.

Cậu nhướng mày, cũng cười rồi nói: “Anh biết làm sao qua cửa không?”

“…” Chử Toái Bích bất đắc dĩ: “Em trai à, thành công không có đường tắt.”

Cao Yến liếc mắt nhìn hắn, ý tứ rõ ràng là – “Anh nói rất hay, y như đánh rắm vậy.”

Chử Toái Bích ở phía sau bỗng thấy buồn cười bèn bật cười thành tiếng, dường như cậu vừa làm hoặc nói chuyện gì đó rất thú vị vậy.

Cao Yến khựng một chút rồi nhấc chân bước đi.


Bọn họ và Đường Tắc trao đổi một ít tin tức cơ bản và những gì suy đoán được, sau đó đi tìm phòng ngủ dành cho khách, ngủ một đêm trước, ngày mai lại đi tìm hiểu tình hình.

Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt ở cùng một phòng, ngay sát bên cạnh. Chử Toái Bích và Cao Yến đương nhiên ở một phòng, ngủ trên chiếu trải trên tatami, cách nhau khá gần, duỗi tay ra là tới.

* Tatami (: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của .

Cao Yến xoay người đối diện với Chử Toái Bích. Hắn đang nhắm mắt, hô hấp đều đặn rất nhẹ gần như không có, lồng ngực phập phồng không lớn.

Cậu không thể không thừa nhận, người đàn ông này đẹp trai rất đúng gu của cậu, gương mặt anh tuấn cùng khí lực cường đại, còn cả tính nguy hiểm như mãnh thú tạm thời bị che giấu.

Lần đầu gặp nhau, tim cậu đập hơi nhanh. Trái tim bị sợ hãi và chấn động bao trùm, cảm giác nguy hiểm ùn ùn kéo đến, thế nên cậu không kịp có phản ứng gì khác, trong đầu chỉ có một ý niệm, chạy trốn.

Cao Yến từ từ nhắm mắt lại, mà lúc này, Chử Toái Bích bỗng mở mắt ra, khóe miệng cong lên, im lặng nở nụ cười.

Đêm khuya, Cao Yến bị đánh thức, cậu nghe thấy tiếng động “bùm bụp” gần trong gang tấc khiến cậu không cách nào ngủ được. Cậu đứng dậy quan sát xung quanh, tiếng động vừa rồi không còn nữa, ngoài cửa im ắng không chút động tĩnh.

Ngồi im một lúc, sau đó cậu nằm lại, nhưng mới vừa nhắm mắt lại nghe thấy tiếng động kia, lúc này nghe rất rõ, ngay dưới lỗ tai cậu. Cả người cậu cứng đờ, sau đó từ từ ngồi dậy, xốc mạnh chiếu lộ ra cái tatami bên dưới.

Ngay chỗ gần lỗ tai cậu nằm có một cái khe lớn chừng bàn tay, dưới khe là một gương mặt xấu xí đáng sợ, nó nhìn Cao Yến nhếch miệng cười.

“Trụ cột hoàng kim của Nanako, có phải mày trộm không?”

“Có phải là mày không? Có phải là mày không? Mày vẫn còn giữ trụ cột hoàng kim của Nanako.”

“Ăn trộm, ăn trộm, lột da mày, rút xương sống của mày, ném vào ngôi chùa màu đen, ngàn người giẫm, vạn người thóa.”

Vẻ mặt Cao Yến rất khó coi, rất nhanh phát hiện gương mặt trong cái khe đang cố gắng chui ra, miệng ồn ào ầm ĩ, nó nói càng lúc càng nhanh và lớn, giống như có cả ngàn người đang líu ríu bên tai.

Đầu cậu bỗng cực kỳ đau đớn, tay chân vô lực, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi.

Một giây sau, một bàn tay to từ sau lưng cậu vươn ra, đè lên cái mặt xấu xí kia rồi đẩy mạnh nó vào khe hở.

Hết chương 13

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chử cẩu: Cám ơn cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.

Mặt xấu: Mịe nó!!

Chương 14: Ngôi chùa màu đen

Edit: OnlyU

Chử Toái Bích vươn tay nhét cái mặt quỷ xấu xí vào lại khe hẹp, trong đêm tối yên tĩnh, tiếng xương gãy vang lên cực kỳ rõ ràng.

Mặt quỷ vặn vẹo méo mó, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ. Sau đó bị cái chiếu không chút lưu tình phủ lên, không gây ra tổn thương gì còn bị gãy mặt, nó thật uất ức.

“Hoàn hồn.”

Bên tai là giọng của Chử Toái Bích, hắn kề rất gần, hơi thở nóng hổi phả vào lỗ tai nhạy cảm, Cao Yến nhịn không được rụt vai. Cậu phát hiện tư thế hiện tại của hai người quá mập mờ, cả người như bị ôm vào lòng.

Cậu nhớ rõ trên mạng gọi đây là “ôm từ phía sau”, người được ôm sẽ trông rất nhỏ bé, giữa hai người cũng rất thân mật, vành tai tóc mai chạm vào nhau.

Cậu giật giật cánh tay, vừa định đứng dậy thì hắn đã lùi ra, cái ôm duy trì không hơn một phút đồng hồ. Cậu quay đầu lại nhìn hắn.

Thái độ Chử Toái Bích rất tự nhiên, hắn nằm lại xuống chiếu, cái chiếu hơi ngắn, chân dài của hắn thò ra ngoài một đoạn, trực tiếp đặt trên tatami. Hắn lên tiếng: “Có vài quỷ quái, giọng nói của chúng có thể mê hoặc người ta. Bây giờ cậu là tân thủ, cũng là lần đầu tiên gặp phải. Qua hai ba màn nữa thì dù là sơn mị (ma núi) cũng không thể mê hoặc cậu.”

Cao Yến mím môi, cậu có biết vài quỷ quái có năng lực dùng giọng nói mê hoặc con người.

Ví dụ trong truyền thuyết Nhật Bản, Hashihime dẫn đàn ông đi xuống nước, Trung Quốc thì có sơn mị, phương tây thì có người cá.

*Hashihime (kiều cơ) là một loài yêu quái thần thoại xuất hiện nhiều trong văn học Nhật Bản (đáng chú ý nhất là trong Bình Gia Vật Ngữ, những mẩu truyện ngắn của Heike). Chuyện kể rằng, sau khi bị người chồng phụ bạc bỏ rơi để đến với người phụ nữ khác, người con gái, sau này sẽ trở thành một kiều cơ, trong cơn tức giận và ghen tuông đã cầu xin thần linh được trả thù. Một tăng ni đã bày kế cho cô thế này: Cô phải mặc một bộ trang phục màu đỏ đồng thời bôi đỏ khuôn mặt của mình, tết bảy lọn tóc của mình lại và đội một cái lò than còn nóng đỏ lên đầu, sau đó giữ một thanh kim loại trên tay rồi đằm mình dưới cầu Uji trong 21 ngày. Cơn giận dữ và sự ghen tuông của cô lớn đến mức, cô đã trụ được sau 21 ngày, trở thành một loài yêu quái luôn sục sôi ý chí báo thù bởi lòng ganh ghét, ghen tị chất chứa trong tim, thường chỉ quanh quẩn gần những cây cầu bắc qua những nơi có nước. Cô thường xuất hiện trước mặt những cặp đôi đang yêu nhau, đe dọa sẽ giết chết cả hai nếu họ không chia tay ngay tại đó. Ngoài ra còn có một vở kịch Noh nổi tiếng về loài sinh vật thần thoại này.

“Cám ơn.”

Chử Toái Bích nói: “Cậu kéo chiếu qua ngủ bên này đi, đỡ khỏi bị đánh thức nữa.” Hắn dừng một chút rồi nói: “Giấc ngủ của cậu không quá tốt phải không, ngày mai còn ra ngoài, đừng bị ảnh hưởng.”

Đã nói đến nước này, Cao Yến không tiện từ chối, đúng là chất lượng giấc ngủ của cậu rất kém, vì mấy năm trước làm thêm nhiều việc, ngày đêm lẫn lộn khiến bây giờ thần kinh suy nhược. Cậu kéo chiếu qua nằm gần Chử Toái Bích, giữa hai cái chiếu chỉ cách một kẽ hở nhỏ như cọng tóc.

Cao Yến quay đầu nhìn khe nứt trên tatami, lông mày cau lại. Bên dưới khe nứt tối thui, không biết còn đồ bẩn nào nấp ở trong không, dù không ngủ trên đó vẫn cảm thấy lo sợ.

Lúc này Chử Toái Bích bỗng đứng dậy cuộn chiếu, hắn vỗ vỗ xuống chỗ nằm của hắn: “Ngủ chỗ tôi, không có đồ bẩn.”

Cậu nhỏ giọng nói: “Tôi không cần anh nằm ở nơi nguy hiểm để bảo vệ tôi.”

Chử Toái Bích vẫn không có động tĩnh gì, đến lúc Cao Yến cúi đầu định nhìn, trước mắt bỗng nhoáng lên, hắn đã đặt cậu xuống chiếu, cúi người ở trên người cậu, gương mặt đầy ý cười. Hai giây sau hắn lùi ra, Cao Yến thu nắm tay đang rục rịch động thủ.

“Anh bạn nhỏ à, với tư cách là tiền bối dẫn dắt cậu, bảo vệ cậu lúc cần thiết là trách nhiệm của tôi. Ngoài ra, nếu như đây mà gọi là nguy hiểm thì tôi đã chết hơn vạn lần rồi.” Hắn nghiêng đầu nhìn cậu: “Đừng thương tiếc tiền bối, hoan nghênh hung hăng lợi dụng.”

Đầu lưỡi hắn liếm một vòng quanh hàm răng, giống như nếm được mùi máu tươi, Chử Toái Bích thầm nghĩ, lợi dụng càng ác, càng triệt để mới tốt, đến lúc thu cả gốc lẫn lãi mới có lý có cớ, có thể không lưu tình chút nào.

Cao Yến hơi nheo mắt, trầm giọng nói: “Tôi đã 22, không nhỏ.”

Hắn thuận miệng đáp: “Cởi ra tôi xem.”

Cao Yến.”…” Lão lưu manh.

Chử Toái Bích: “Chỉ đùa chút thôi mà, ngủ đi.”

Cậu nằm dịch qua chỗ hắn vừa nằm, mặt trên còn lưu lại nhiệt độ và mùi thuốc lá nhàn nhạt, không khó ngửi. Trước khi mơ mơ màng màng ngủ say, cậu còn đang nghĩ, có phải Chử Toái Bích đối với “anh bạn nhỏ” nào cũng chăm sóc như vậy không?

Hôm sau thức dậy, không ai thương vong, 11 người đi đến phòng ăn dùng bữa sáng.

Cô gái mặc Kimono vẫn mỉm cười lịch sự và khéo léo như trước, nụ cười không chút thay đổi so với ngày hôm qua, nhưng nhìn chăm chú một lúc lâu lại thấy rất quỷ dị, không hiểu sao sinh ra cảm giác sợ hãi.

Du Tiểu Kiệt ỉu xìu chọt chọt chân giò hun khói, lẩm bẩm nói: “Từ khi tiến vào trò chơi, bữa sáng đã xa cách ba bốn năm lại quay về với cuộc sống của tôi. Trò chơi thần linh tốt, trò chơi thần linh hay, trò chơi thần linh rèn luyện chúng ta không mất ngủ, chúng ta ngủ sớm dậy sớm ngày ba bữa đúng giờ. Tôi đã rời xa cuộc sống không lành mạnh, linh hồn thăng hoa…”

Sao từ ngữ của hắn có thể phong phú như vậy? Nghe như không phải đang phàn nàn mà là đang thổi phồng trò chơi.

Sau khi Du Tiểu Kiệt ăn sáng xong, hắn khôi phục tinh thần quay qua Cao Yến, thần thần bí bí nói: “Tối qua hai người có gặp đồ bẩn không?”

Cậu hỏi lại: “Hai người gặp?”

Du Tiểu Kiệt gật đầu liên tục, xoa xoa cánh tay nói: “Tối qua chúng tôi nghe được giọng nói, hỏi có phải chúng tôi trộm trụ cột hoàng kim của Nanako không, còn nói chúng tôi vẫn giữ, nếu không trả sẽ lột da rút xương… Mẹ nó, thời nay quỷ còn ăn vạ, mạnh mẽ vu oan giá họa lên đầu chúng tôi.”

Cao Yến hỏi: “Hai người khống chế nó rời đi?”

Du Tiểu Kiệt gãi gãi đầu: “Không có. Tôi cũng không tìm xem nó ở đâu, cố làm như không nghe, cuối cùng ngủ thiếp đi.”

Ngủ thiếp đi? Cao Yến cạn lời, chỉ có thể chắp tay bày tỏ lòng kính nể.

“Chúng tôi cũng gặp, nó ở dưới một khe nứt của tatami, ngay dưới chiếu.”

Du Tiểu Kiệt nghe xong lập tức giơ chân, chửi thề vài câu. Cũng không ai trách hắn, ai nghe xong mà không thấy kinh hãi chứ, thứ kia nằm ngay dưới tai cả đêm, chỉ cách một cái chiếu mỏng manh, nghĩ thôi đã thấy kinh khủng.

Đường Tắc lên tiếng: “Sáng sớm Tiểu Kiệt đã kể cho tôi nghe rồi, trụ cột hoàng kim mà Nanako đánh mất, lột da rút xương đưa đến ngôi chùa màu đen, ngàn người giẫm, vạn người thóa.”

Mặt quỷ dưới khe nhắc tới rút xương sống, người chơi bị coi là kẻ trộm sẽ bị lột da rút xương, nhưng nó không thể tự ra tay. Bên này cậu có Chử Toái Bích, bình an vô sự, nhưng Du Tiểu Kiệt bên kia chỉ bị đe dọa mà không bị tổn thương gì.

Chuyện này chứng minh mặt quỷ dưới cái khe không thể tổn thương người chơi.

Người phụ nữ bị rút xương sống, hẳn là chỉ Nanako. Cô là BOSS trong màn, đánh mất trụ cột hoàng kim mà cô quý trọng, do đó để cô ra tay mới hợp tình hợp lý. Xương sống bị rút sẽ ném vào ngôi chùa màu đen… Ngôi chùa màu đen.

Cao Yến lên tiếng: “Đi tìm ngôi chùa màu đen trước, xem có gợi ý gì không.”

Đường Tắc gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Vì vậy bọn họ quyết định nhiệm vụ hôm nay là Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt một đội, Cao Yến và Chử Toái Bích một đội, chia nhau ra hai hướng đi tìm ngôi chùa màu đen.

Thôn trấn rất yên tĩnh, có không ít hộ gia đình nhưng lại không thấy một bóng người. Thời tiết tháng bảy, cây hoa đào vẫn chưa héo tàn, cánh hoa bay bay trên không, kiều diễm tươi đẹp.


Chử Toái Bích nhìn cây đào nở rộ, bỗng lên tiếng: “Có một truyền thuyết về cây anh đào, cây đào nở càng rực rỡ, qua mùa vẫn không héo tàn thì dưới rễ chôn rất nhiều thi thể. Dùng thi thể làm chất dinh dưỡng, cây đào sẽ nở càng đẹp, càng yêu diễm.”

Cao Yến: “Anh đây là đang làm tôi sợ sao?”

Chử Toái Bích hỏi ngược lại: “Cần ôm không?”

Cao Yến: “…” Quả nhiên cực kỳ cợt nhả. “Tôi biết truyền thuyết này.” Thế nên cậu hoàn toàn không bị dọa sợ.

Hắn bình thản đáp một tiếng, sau đó chỉ về một hướng nói: “Đỉnh ngôi chùa màu đen.”

Cậu nhìn theo hướng đó, quả nhiên trông thấy đỉnh của ngôi chùa màu đen ẩn trong cây anh đào xa xa. Hai người đi về phía đó, dọc theo đường đá lên núi, cuối cùng trông thấy ngôi chùa màu đen.

Đây là một ngôi chùa kiểu Nhật điển hình, cổng sanmon, shimenawa, chōzuya v.v… Tất cả đều có đầy đủ. Trong phạm vi con đường đi đến điện thờ, tất cả đều rất bình thường, thế nhưng cả ngôi chùa thì lại có màu đen chẳng lành.

Hai người bước qua sanmon, đi vào ngôi chùa màu đen quỷ dị. Chử Toái Bích vừa đi vừa nói: “Có chùa miếu thờ cúng chính thần, có chùa miếu thì ngược lại, chỉ thờ cúng vong linh mà bài xích tất cả chính thần.”

Cậu thầm nghĩ, vậy thì ngôi chùa trước mặt hẳn là theo cách sau.

Xung quanh chùa rất yên tĩnh, không một cơn gió, hoa đào không rơi xuống, chuông gió cũng không kêu. Tiếng bước chân của hai người một trước một sau vang lên cực kỳ rõ ràng.

Chử Toái Bích nói tiếp: “Nhật Bản chia Thần Đạo và Phật giáo, Thần Đạo là đền thờ, Phật giáo là chùa miếu. Đền thờ thờ cúng thần linh, còn chùa miếu sẽ siêu độ linh hồn.”

* Thần đạo (Shintō) là và của dân tộc . Thần đạo có rất nhiều các thánh, có đến 8 triệu thần (神 kami). Tuy một số các vị thần này được nhân cách hóa, đa phần các thần liên quan đến thiên nhiên như linh hồn của đất, trời, mặt trăng, cây cỏ, hoa lá. Ngay cả đá, núi, hay động vật như cáo, gấu và người quá cố đã trở thành linh hồn cũng được xem là thần. Những thần trú ngụ ở tầng cao nhất trên gọi là “cao thiên nguyên” (高天原 takama-ga-hara), và chỉ rời khỏi đó khi được mời xuống các đền thờ trong các nghi lễ.

Thần Đạo hưng thịnh hơn Phật giáo, nói như vậy, ở địa phương mà gia tộc thống trị sẽ chọn xây dựng đền thờ mà không phải chùa miếu, trừ phi có quá nhiều người chết, phải xây chùa miếu thờ cúng vong linh.

“Chùa miếu thờ cúng vong linh cũng chia ra theo tình hình, có vài cái vì siêu độ, một vài lại vì trấn áp. Ngôi chùa trước mắt này đang trấn áp thứ gì đó.” Chử Toái Bích đứng trước cửa đại điện, khóe môi lộ ý cười nhưng ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Cao Yến ngẩng đầu nhìn ngôi chùa màu đen, cảm giác khó chịu lan tràn trong lồng ngực, không hiểu sao cảm thấy hoảng loạn, tựa như một mình đứng trên bình nguyên trống trải nhìn ra xa, mênh mông bao la, hoảng hốt, hiu quạnh, cùng với cảm giác khủng khoảng khó miêu tả.

Hai người đi vào, trong đại điện thờ một pho tượng đắp nặn tướng quân màu đen, trên đầu mang mũ giáp, phần lớn gương mặt bị một cái mặt nạ méo mó che khuất. Ngoài ra, trong điện trống không, không có lư hương, nhang đèn và các vật cúng bái.

Cao Yến đi vòng quanh đại điện một vòng, không thu hoạch được gì, lúc quay lại thì thấy Chử Toái Bích đang nhìn chằm chằm vào mặt tường. Cậu thoáng do dự, sau đó giơ tay chạm vào mặt tường, kinh ngạc phát hiện mặt tường trơn tuột như tơ lụa, lòng bàn tay cảm thấy lành lạnh.

Cậu rụt ngón tay, hơi lạnh biến mất.

“Vách tường này làm bằng vật liệu gì?”

Chử Toái Bích cười nói: “Da người, xương người.”

Cao Yến giật mạnh tay về, mí mắt nhảy hai cái, dù có lớn gan thế nào đi nữa thì nghe thấy bản thân vừa chạm vào da và xương người cũng sẽ sợ hãi.

“Anh đừng gạt tôi.”

Thực tế, trong lòng cậu biết rõ vách tường này có khả năng là dùng xương và da người xây lên. Thứ nhất, xúc cảm quá trơn tuột, thứ hai, vô cùng lạnh lẽo âm hàn.

Mặt quỷ đã nói, lột da rút xương ném vào ngôi chùa màu đen, ngàn người giẫm, vạn người thóa. Nhưng trong chùa trống không, không có vật gì cổ quái. Chỉ có mặt tường màu đen và ngưỡng cửa, phù hợp với điều kiện ngàn người đạp.

Á á á…!!!

Một tiếng hét thảm thiết đột ngột vang lên phá vỡ sự yên tĩnh đến tịch mịch, Cao Yến và Chử Toái Bích liếc nhìn nhau, đồng loạt chạy về hướng phát ra tiếng kêu.

Vừa đến cửa thì gặp một trong hai người chơi Nhật Bản đang hốt hoảng chạy đến, vừa thấy hai người liền bô bô nói một tràng, sau đó chỉ về phía cánh cửa lớn đang mở rộng ở phía sau thiền điện.

Một thi thể máu thịt be bét nằm ngay cửa, da bị lột, sau lưng bị cắt mở một đường thật dài, không thấy xương sống bên trong.

Thi thể này chính là người Nhật Bản còn lại.

Hết chương 14

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cao Yến mặt âm trầm: Tôi thật sự không nhỏ.

Chử cẩu: Đâu đâu anh xem xem, đúng là không nhỏ. Bảo bối cũng nhìn của anh nè, nhìn một cái đi, xem cái gì vừa dài vừa thô to nè.

OnlyU: Em nó cong sẵn nha anh, thả thính riết làm em nó cong như nhang muỗi đi.

Chương 15: Người chân đèn

Edit: OnlyU

Người Nhật Bản sống sót không chịu đến gần thiền điện, cũng không dám nhìn đồng bạn bị chết thê thảm. Cao Yến không rõ hai người này đã gặp chuyện gì, đành đi tới kiểm tra trước.

Chử Toái Bích đi theo bên cạnh, thấy thế hỏi: “Cậu không sợ à?”

Cậu nhìn hắn một cái rồi ngồi xổm xuống kiểm tra xác chết: “Tàm tạm, trước đây tôi từng làm công ở lò mổ.” Cậu dừng hai giây rồi nói tiếp: “Cũng từng canh nhà xác.”

Bầy heo sống sờ sờ bị cắt cổ họng gọn gàng sạch sẽ trước mặt rồi mổ xẻ, khách quan mà nói, tình cảnh đó còn máu me hơn thế này. Hơn nữa còn canh nhà xác vào ban đêm, thế nên quá khứ đã luyện cho cậu lá gan lớn hơn người thường. Nếu không khi có người chết trong màn “Quan Lạc Âm”, cậu đã không thể bình tĩnh đối mặt, thậm chí hoàn thành nhiệm vụ vượt mức như vậy.

Chử Toái Bích nhíu mày, ánh mắt tối đen khó hiểu nhìn chằm chằm Cao Yến, vẻ mặt căng cứng, nhỏ giọng nói: “Trước đây cậu… sống khổ như vậy?”

“Cũng được, do bệnh trung nhị khá nghiêm trọng.” Cậu sờ sờ mũi rồi nhún vai, vẻ mặt thoải mái giải thích: “Khi đó tôi nghĩ cả thế giới chỉ còn một mình tôi, cảm giác nguy cơ đặc biệt nghiêm trọng, nhất định không chịu nhận sự giúp đỡ từ người khác mà đi làm thêm khắp nơi kiếm tiền sinh hoạt… Nhưng thật ra tôi chỉ làm trong lò mổ nửa tháng, nhà xác chỉ một tuần, khụ, chủ yếu do vẫn còn vị thành niên.”

Bây giờ nhớ lại thời kỳ bệnh trung nhị nghiêm trọng đó, Cao Yến vô cùng xấu hổ. Lúc ấy trông cậu có vẻ kiên cường độc lập so với những thiếu niên khác, nhưng thật ra cậu làm việc vất vả quá mức, khiến sức khỏe bị ảnh hưởng.

Thế nên sau khi trải qua giai đoạn trưởng thành đó, cậu mắc rất nhiều bệnh vặt, ví dụ như thần kinh yếu, giấc ngủ không sâu, tuột huyết áp v.v… Không có gì đáng ngại nhưng mệt người.

Đây cũng là lý do cậu không rời câu kỷ tử khi còn trẻ như vậy.

Chử Toái Bích nói: “Bây giờ không còn vất vả chứ?”

Cậu lắc đầu: “Không còn.”

Hắn đi phía sau Cao Yến, giữ im lặng một lúc lâu rồi bỗng mở miệng: “Tôi gửi ngân hàng khá nhiều tiền, có vài căn hộ, đang định mua xe.”

Cao Yến sửng sốt: “Hả?” Cậu nghĩ Chử Toái Bích đang khoe khoang, sau đó nhớ lại hình như hắn có nhà ở thủ đô, vài căn hộ… Được rồi, đúng là đáng ghen tỵ.

Đối với một người hiện giờ vẫn còn đang trả tiền góp mua nhà mà nói, Chử Toái Bích có nhà có tiền tiết kiệm thật khiến người ta sinh lòng đố kị.

Cao Yến không để ý đến hắn, Chử Toái Bích lại không buông tha mà nói tiếp: “Tôi tích góp gần mười năm, cậu có biết tôi muốn dùng làm gì không?”

Cậu quay người lại, nhích ra xa hắn: “Không biết.”

Biết thì sao chứ? Cũng không phải là của cậu, không thể tùy ý mà dùng.

“Tôi tích góp để cho người còn lại trong hộ khẩu tiêu xài, tôi muốn tiết kiệm cho người ấy. Người ấy muốn mua nhà mua xe gì cũng được, tất cả cho người ấy.”

Cao Yến quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau, vóc dáng cao lớn ngồi xổm xuống cũng không khiến khí thế nguy hiểm trên người giảm đi chút nào, lông mày nhướng lên nhìn cậu, nụ cười không quá nghiêm túc nhưng ánh mắt lại vô cùng chăm chú.

Cao Yến chớp mắt một cái, chỉ một cái, tim cũng đập nhanh hơn một cái, được rồi, nhanh hai ba cái. Cậu từ từ quay đầu đi, “À” một tiếng rồi nói tiếp: “Anh biết tiếng Nhật không? Nếu biết, có thể hỏi người sống sót kia vừa xảy ra chuyện gì không?”

Chử Toái Bích khẽ chậc một tiếng, ánh mắt lợi hại quét mấy lần trên bóng lưng thon gầy nhưng đẹp mê người của cậu, cảm thấy mỹ mãn rồi mới lên tiếng: “Hiểu một chút.”

“Cậu biết tính công bằng của quy tắc trò chơi rồi đó.”

Cao Yến: “Ừ.”

Chử Toái Bích: “Bối cảnh màn này có lợi với những người chơi Nhật Bản, xuất phát từ tính công bằng, họ sẽ bị tấn công trước. Theo logic đó, chúng ta biết đến ngôi chùa màu đen thông qua mặt quỷ dưới tatami, mà người chơi Nhật Bản hiểu rõ bối cảnh nên đã đến ngôi chùa này trước, vì vậy kéo cừu hận của quỷ quái mà bị tấn công.”

Cao Yến hiểu ra, đồng thời kinh ngạc tính công bằng của trò chơi.

Coi trọng công bằng, đồng thời không quên ăn khớp, người tạo ra trò chơi “hoặc là thần linh” là cung Xử Nữ hả?

Chử Toái Bích đi hỏi người chơi sống sót kia, còn Cao Yến thì đứng dậy đi vào thiền điện. Thiền điện cũng màu đen, cửa sổ đóng chặt, ngoại trừ ánh sáng yếu ớt rọi vào qua cửa, không còn bất kỳ vật gì chiếu sáng.

Bức tường đối diện cửa treo đầy tranh chân dung và ảnh chụp, từ bức chân dung cũ nhất đã ố vàng đến những tấm hình trắng đen, rồi hình màu. Ánh sáng chiếu không tới bức chân dung ở xa nhất bên trái nên không thấy rõ.

Mấy tấm hình trắng đen đều là hình chụp người, có nam có nữ, có cả trẻ con.

Cao Yến tiến lên mấy bước, gần như kề sát vào tường, trông thấy tấm hình trắng đen gần nhất có viết tên và ngày tháng chụp ảnh trên góc. Mấy tấm hình trắng đen bên cạnh cũng có tên và ngày chụp, bọn họ đều có họ Yamada.

Xem ra, tất cả chân dung và hình chụp trên tường ở thiền điện đều là tổ tiên các triều đại và người nhà Yamada.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.