Bạn đang đọc Xin Nghe Lời Thần Linh – Chương 19: Xúi Giục
Chương 44: Xúi giục (A)
Edit: OnlyU
Người chơi đã biết bối cảnh hoàn chỉnh trong đề mục, không cần phải thông qua các câu trả lời để suy đoán, hơn nữa hiện tại hai bên đã không nể mặt nhau, câu trả lời trong “Canh rùa biển” không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là… làm thế nào để qua cửa.
Chử Toái Bích đề nghị giết BOSS, dù sao chuyện này hắn đã làm không ít lần, coi như kinh nghiệm phong phú.
Nhưng rơi vào tai người khác lại chấn động như tiếng sét giữa trời quang đột nhiên giáng xuống sân chơi. Bọn họ trốn BOSS còn không kịp, sao dám chính tay giết BOSS?
Dương Miên giơ tay hỏi: “Hai BOSS, một người trong đó còn là A Tu La Vương, ngoài ra còn có quỷ phụ, oán linh túi xác và Tuyul, nhất là quỷ phụ. Đến ngày thứ 6, ả sẽ ăn hết hơn một trăm tinh quái trong rừng, thực lực tăng cao. Chỉ bằng mấy người chúng ta thì không làm được.”
Chử Toái Bích và Tạ Tam Thu không trả lời cô, Dương Miên bèn quay qua Cao Yến: “Anh Yến, anh có tính toán gì?”
Cao Yến đáp lời cô: “Anh hả? Nếu giết BOSS là cách duy nhất thì đương nhiên anh chọn giết BOSS. Có điều đúng là không dễ ra tay, cũng may người chủ đạo trong sân chơi là cô gái tóc bím, giết cô ta là được rồi.”
Jalawa hỏi: “Không cần để ý đến A Tu La Vương sao?”
Cao Yến rũ mắt: “Để tôi lo.”
Jalawa và hai Phật tăng chợt nhớ ra Asuro rất thân thiết với cậu, tuy biểu hiện thân thiết và yêu thích nhưng suy cho cùng thì cô bé vẫn là A Tu La giả dối đa đoan, chuyên đùa bỡn lòng người, không thể vì phần yêu mến kia mà thiếu cảnh giác.
Jalawa dịch lại lời của hai Phật tăng, khuyên Cao Yến nên cảnh giác Asuro, đừng quá tin tưởng cô bé. Cậu nghe vậy cười cười cám ơn nhưng không giải thích rõ.
“Mục tiêu đối phó là cô gái tóc bím, nếu trợ thủ của cô ta quá đông thì chúng ta sẽ dụ địch theo phe mình.”
“Dụ địch theo mình?”
Cao Yến thì thầm: “Đúng vậy, mọi người nói xem, lúc còn sống bị hại chết, oán khí ngất trời, sau khi chết làm sao cam tâm làm thuộc hạ cho cô gái tóc bím? Vừa lúc mọi người quen thuộc với hình tượng quỷ quái dân gian, biết rõ nguyên nhân cái chết, nhược điểm và thứ làm chúng sợ hãi, thế nên dụ địch khá dễ dàng, đúng không?”
Không! Không dễ chút nào đâu, chẳng qua cậu cho là dễ mà thôi.
Cao Yến vỗ vỗ tay: “Vậy chúng ta lên kế hoạch tỉ mỉ đi, hoan nghênh mọi người cho ý kiến, khuyến khích tất cả cùng tham gia.”
Dương Miên kiềm chế tâm trạng kích động: “Em có một đề nghị không chắc lắm.”
Cậu gật đầu: “Nói đi.”
“Không phải chúng ta nên hỏi rõ quan hệ của một nhà bị giết chết sao? Cô gái tóc bím và chị em sinh đôi không có quan hệ huyết thống, khẳng định cũng không có máu mủ với đám quỷ quái còn lại. Vậy câu hỏi là: quỷ phụ, oán linh túi xác và Tuyul có quan hệ huyết thống không?”
Cao Yến nhìn cô tán dương: “Lát nữa cho em hỏi.”
“Há há.”
Boong boong boong!
Đến 6 giờ chiều rồi.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn cầu thang, qua một lúc mà vẫn không thấy bóng dáng cô gái tóc bím. Xem ra cô ta tức giận không nhẹ, quả nhiên không nên đụng vào quả địa lôi mang tên “tuổi tác của phụ nữ” mà.
Tiếng bước chân nặng nề bỗng vang lên từ phía sau rồi dần dần đến gần, mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy oán linh túi xác cầm cái rìu đi đến.
Chử Toái Bích ngẩng đầu nhìn oán linh túi xác đứng im trước mặt, nhàn nhạt chào hỏi: “Hế lô.”
Oán linh túi xác: “…” Tứ chi bị chém đứt vẫn còn đau âm ỉ.
Gã im lặng trong chốc lát rồi dịch bước chân nặng nề tránh xa Chử Toái Bích, còn quay cái ót vào mặt hắn, đủ thấy Chử Toái Bích không được quỷ quái chào đón đến cỡ nào.
Tuy rằng tối qua hắn không dùng đinh quan tài khiến oán linh hồn phi phách tán nhưng chặt đứt tứ chi, lần thứ hai bị kim khâu lại khiến gã đau đớn cả đêm. Thế nên vừa thấy Chử Toái Bích, gã theo bản năng sợ hãi.
Oán linh túi xác im lặng đứng trong phòng khách không nói lời nào, nửa người trên vẫn được bọc trong cái túi xác cũ kỹ, không thấy rõ đầu và nét mặt của gã khiến người ta không thể nào phán đoán.
Cao Yến phá vỡ sự yên tĩnh: “Đầu gã bị chặt đứt, cổ họng hỏng rồi nên không thể nói chuyện, thế nên có gì muốn hỏi thì nhân lúc này hỏi đi.”
Jalawa và hai Phật tăng nhìn nhau, cùng trầm tư suy nghĩ, Dương Miên lại lập tức hiểu ý Cao Yến, hai mắt cô sáng ngời, chạy đến trước mặt oán linh túi xác hỏi: “Ông và Tuyul có quan hệ huyết thống không?”
Oán linh túi xác giật mình, gã muốn trả lời “Không liên quan” nhưng lại không nói được, chỉ có thể giơ tay ra hiệu “Không”. Xét theo quy tắc bắt buộc của trò chơi, gã chọn cách dùng tay ra hiểu biểu đạt khẳng định.
Khóe miệng Cao Yến cong lên: “Có phải Tuyul là con của Kuntilanak không?”
Oán linh ra dấu “Đúng”.
Lúc này Jalawa và hai Phật tăng hiểu ra, thì ra cô gái tóc bím và chị em sinh đôi không có quan hệ huyết thống với đám quỷ quái, nhưng trong nhà này có 3 con quỷ có liên hệ máu mủ với nhau. Đó chính là oán linh túi xác, quỷ phụ và Tuyul.
Trước kia quỷ phụ đóng vai hề trong gánh xiếc, cô ta và người thuần thú cao lớn yêu đương rồi mang thai, sau đó sinh một đứa bé chính là Tuyul. Sau đó nữa, người thuần thú bị giết trong tiết mục, kế tiếp là Tuyul.
Cả nhà ba người đều bị cô gái tóc bím giết hại.
Tuyệt đối không có khả năng là họ không oán hận!
Tạ Tam Thu đại khái đoán được Chử Toái Bích và Cao Yến định làm gì, y bèn hỏi tiếp: “Vào ngày thứ sáu, có phải sân chơi sẽ bị giới hạn ở tầng 5?”
Oán linh do dự một chút, gã nghĩ câu này vượt quá phạm vi có thể trả lời, nhưng gã không đủ thông minh để chọn im lặng từ chối trả lời. Thế là gã chỉ do dự trong chốc lát rồi ra dấu khẳng định.
Cao Yến: “Quả nhiên là thế. Thảo nào cô gái tóc bím bắt được người chơi rồi nhốt họ ở lầu 5.”
Chử Toái Bích: “Niêm phong cả sân chơi gây động tĩnh quá lớn, khó bảo đảm không bị thần linh chó má chú ý. Tổng cộng 6 lần đều bình an, chứng tỏ diện tích sân chơi bị đóng kín không quá rộng lớn.”
Vì vào ngày thứ sáu, sân chơi sẽ ở tầng 5. Mà tầng 5 đã sớm là không gian khép kín, chỉ cần trước ngày thứ sáu nhốt tất cả người chơi vào đó thì sẽ không bị thần linh phát hiện.
Jalawa và hai Phật tăng hỏi về đồng đội của họ, tuy biết tạm thời an toàn nhưng họ càng hy vọng đồng đội không phải chịu thương tổn trong thời gian này.
Ở đây có 7 người chơi, những người khác đều hỏi xong, ngoại trừ Chử Toái Bích.
Mọi người đồng loạt nhìn hắn, mà Chử cẩu cũng không phụ sự kỳ vọng của họ, lên tiếng hỏi: “Cô gái tóc bím chết như thế nào?”
Tất cả sửng sốt, câu hỏi này không đúng.
Cách hỏi không đúng, phải đưa ra ví dụ rồi hỏi đúng hay không, nếu không oán linh túi xác không cách nào trả lời.
Kết quả đúng là gã không dùng tay ra hiệu, bởi vì người chơi hỏi sai cách nên gã im lặng, không trái với quy tắc.
Jalawa đề nghị: “Hay là… đổi cách hỏi khác?”
Chử Toái Bích như cười như không: “Không cần đâu.”
Jalawa và hai Phật tăng liếc nhìn nhau, không hiểu ra sao.
Cao Yến gõ gõ tay vịn ghế, mắt nhìn Chử Toái Bích như có điều suy nghĩ.
Dương Miên không hiểu nhưng lại cảm thấy có chút manh mối bèn lặng lẽ hỏi Tạ Tam Thu.
Y liếc nhìn cô: “Cô cứ nghĩ theo hướng hèn hạ vô sỉ nhất là ra.”
Dương Miên: Vậy thôi, chắc chắn nghĩ méo ra.
Cao Yến xoa bụng một cái, ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Đói bụng rồi.”
Chử Toái Bích đứng dậy giục oán linh túi xác mau bảo bà xã của gã về làm cơm, cả đại gia đình quỷ quái này hình như chỉ có quỷ phụ biết nấu cơm.
Oán linh túi xác: Nếu có thể nói chuyện thì gã đã sớm phun nước bọt rồi.
Một đám người chơi rác rưởi!
Mọi người ăn tối xong, từng người trao đổi một chút rồi về phòng, không còn động tĩnh gì khác.
Cô gái tóc bím nấp trong bóng tối gãi đầu, không biết họ định làm gì bèn hỏi Asuro: “Biết họ định làm gì không?”
Asuro liếc nhìn cô gái tóc bím, móc cây kẹo Cao Yến tặng cô bé ở màn trước ngậm vào miệng, không quá để ý nói: “Đơn giản là phương pháp qua cửa mà thôi.”
Cô gái tóc bím đánh giá Asuro: “Cô thích người chơi tên Cao Yến?”
“Đương nhiên, không phải tôi đã nói cho cô biết rồi sao? Từ 100 năm trước tôi đã chờ người chơi có con dấu thần linh xuất hiện, nếu không có Cao Yến thì sao tôi có thể độ hóa âm địa?”
Asuro muốn chưởng quản Quỷ đạo, tất nhiên cần công đức, mà âm địa chính là nước cờ đầu tiên cô bé thu công đức.
Cô gái tóc bím làm như vô tình nhắc nhở Asuro: “Tôi nghĩ cô sẽ không vì thích hắn mà quên sự hợp tác giữa hai ta.”
Asuro cười ngọt ngào: “Sao có thể? Tôi sẽ vì người chơi mà từ bỏ lợi ích của mình sao? Tôi là A Tu La đó.”
A Tu La – Có phúc không đức, không được chúng thần yêu thích nhưng lại tùy ý làm bậy.
Cô gái tóc bím im lặng đánh giá Asuro, nụ cười trên mặt cô bé không đổi, một lúc lâu sau, cô gái tóc bím cười tươi đến quỷ dị: “Hy vọng chúng ta có thể hợp tác dài lâu.”
Asuro nghiêng đầu nói: “Không đâu, đây là lần cuối cùng rồi.”
Nụ cười của cô gái tóc bím vẫn không đổi: “Nói cũng phải, dù sao tôi chẳng có tác dụng gì.”
Asuro: “Cô chú ý Chử Toái Bích, hắn là người chơi cấp bậc Chủ Thần, không dễ đối phó.”
“Đương nhiên tôi sẽ chú ý hắn, hắn phá hỏng kế hoạch biểu diễn của tôi.”
Asuro yên tĩnh cầm kẹo ngồi một bên nghe cô gái tóc bím liên tục lầm bầm phàn nàn và tức giận chửi rủa, chẳng được bao lâu lại hưng phấn như thần kinh.
Cô bé ngồi liếm cây kẹo, đang suy nghĩ xem khi nào thì Cao Yến đến tìm bé.
Cao Yến rất thông minh, chắc chắn đã biết mục đích của cô bé.
Asuro cười đến híp mắt, nghĩ đến Cao Yến, trong lòng như có mật đường vậy.
…
Ngày thứ tư, 10 giờ sáng, nhóm Cao Yến trông thấy Jalawa và hai Phật tăng với quầng mắt xanh đen đi ra, hai bên chào nhau rồi ngồi xuống ăn sáng.
Trước khi ăn sáng, Jalawa đưa cho Cao Yến một lon thiết to cỡ bàn tay: “Bắt suốt đêm, tổng cộng 20 con, đều còn sống.”
Trong lon thiết đựng thằn lằn.
Cao Yến: “Vất vả rồi.”
Jalawa lắc đầu, hai Phật tăng thì chắp hai tay, hướng Cao Yến cúi người niệm Phật, sau đó nói: “Mong ngài có thể cứu đồng đội của chúng tôi.”
“Tôi không thể bảo đảm chắc chắn nhưng sẽ cố hết sức.”
Câu này cũng đủ rồi. Jalawa và Phật tăng cám ơn lần nữa, không có ngu xuẩn hung hăng dọa người.
Dương Miên thấy thế, trong lòng sáng tỏ.
“Tiếng khóc nỉ non của trẻ con, tiếng gà con kêu chít chít và tiếng thằn lằn kêu sẽ dẫn quỷ phụ ra.”
Ba người kia bắt thằn lằn là để Cao Yến dụ quỷ phụ đến.
Cậu lên tiếng: “Quỷ phụ khá hung hăng dữ tợn, tôi phụ trách xách động ả theo phe mình.”
Chử Toái Bích: “Tôi giải quyết oán linh túi xác. Vừa lúc, hôm qua gã không trả lời câu hỏi của tôi khiến tôi sinh hận, rất muốn nhân cơ hội này tìm gã kiếm chuyện.”
Mọi người im lặng, mượn cớ còn có lệ, không bằng nói thẳng là hắn muốn đập oán linh túi xác một trận đi.
… Không biết oán linh túi xác đã làm gì chọc giận tên súc sinh này.
Dương Miên lên tiếng: “Vậy giao Tuyul cho em, em nghĩ quỷ phụ và oán linh túi xác nghe lời cô gái tóc bím chính là vì Tuyul, nó là mấu chốt.”
Cao Yến gật đầu, lúc tách ra hành động còn đưa cho Dương Miên đốt xương ngón tay tưởng niệm của người mẹ của Nanako.
“Tuy tác dụng rất nhỏ nhưng lại hữu dụng đối với Tuyul.”
Vì Tuyul có mẹ nên nó sẽ mong ước tình thương của mẹ, mà dù quỷ phụ và oán linh túi xác quan tâm con nhưng lại không biết cách bày tỏ.
Jalawa và hai Phật tăng ở lại biệt thự theo dõi, chú ý đến cô gái tóc bím nhưng không được gặp cô ta một mình. Nếu đụng phải thì không cần phản kháng, cứ tùy ý để cô ta bắt đi.
Phần lớn thời gian oán linh túi xác đều trốn trong nhà kho, trước khi Chử Toái Bích giải quyết gã, hắn nói với Cao Yến: “Một mình em đi vào rừng chuối anh không yên tâm, chờ anh giải quyết vật nhỏ này rồi đi cùng em.”
Cậu suy nghĩ một chút, thầm nghĩ có hắn đi cùng thì an toàn hơn một phần bèn đồng ý: “OK.”
Thế là hai người cùng đi vào nhà kho tìm oán linh túi xác, từ bên ngoài nhìn vào thì nhà kho có vẻ không lớn lắm, thế nhưng vào trong mới thấy như có hang động khác.
Nhà kho âm u không một tia sáng, chỉ có một bóng đèn nhỏ duy nhất ở giữa, sau khi bật đèn, ánh sáng đèn màu da cam sáng lên càng khiến nhà kho thêm tối tăm và chật chội.
Bóng tối trải dài khắp ngõ ngách, mà ánh đèn yếu ớt lại khiến người ta có cảm giác như có bóng ma kinh khủng lúc ẩn lúc hiện, bầu không khí càng thêm đáng sợ.
Cao Yến: “Không nhìn rõ.”
Chử Toái Bích: “Đúng là hơi tối.”
Im lặng trong chốc lát, bỗng hai tiếng “tách tách” vang lên trong bóng tối, ngay giây sau, hai tia sáng cực mạnh chiếu vào tất cả đồ vật trong nhà kho khiến chúng hiện lên rõ mồn một.
Cao Yến nhướng mày, liếc nhìn Chử Toái Bích bên cạnh: “Anh cầm đèn pin theo?”
“Không phải em cũng vậy sao?”
Hai người nhìn nhau cười, trước khi đi đến nhà kho, họ đều e là nhà kho quá tối nhìn không thấy rõ nên tìm được hai cái đèn pin trong phòng, chỉ là không nghĩ hai bên sẽ ăn ý như vậy.
Oán linh túi xác im lặng đứng trong góc nhà kho, thấy hai người chơi tự tiện xông vào địa bàn của gã thì hơi phẫn nộ, nhưng ngại quy tắc, người chơi không đơn độc một mình thì không thể tấn công. Thế là gã vẫn yên lặng đứng tại chỗ.
Chử Toái Bích và Cao Yến đến gần oán linh túi xác, gã không tự chủ lùi ra sau một bước.
Cao Yến cảm thán: “Sao có cảm giác chúng ta đang *bức lương vi xướng vậy?”
*逼良为 娼 ép gái nhà lành làm kỹ nữ.
Chử Toái Bích đáp: “Bức lương vi trung mới đúng, chúng ta là đến xách động gã theo phe mình.”
Cậu nghĩ hắn nói đúng, nhưng nghe có vẻ hơi thếp vàng lên mặt.
Chương 44: Xúi giục (B)
Edit: OnlyU
Chử Toái Bích cười một tiếng, bóng dáng chợt lóe, ra tay hành động ngay trước mặt Cao Yến, chớp mắt đã khống chế được oán linh túi xác, mà gã không có lấy một giây phản ứng.
Con ngươi Cao Yến lập tức co rút, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi run, cậu thậm chí không thấy rõ động tác của Chử Toái Bích. Oán linh túi xác từng khiến cậu chật vật chạy trốn, hiện tại bị khống chế ngay lập tức, ngay cả thời gian giơ cái rìu lên cũng không có.
Đây là sự chênh lệch giữa cậu và Chử Toái Bích, mà thậm chí lúc này, năng lực của hắn đang bị ép xuống bằng trình độ người chơi sơ cấp.
Nếu hắn dùng thân phận người chơi cấp Chủ Thần đứng ở đây, có lẽ không cần bước lên một bước, chỉ cần động ngón tay là được rồi. Asuro sợ hãi hắn, cô gái tóc bím cũng kiêng dè hắn, ngay cả thần linh chó má cũng sợ hắn vài phần.
Chử Toái Bích búng tay trước mặt Cao Yến: “Hoàn hồn.”
Cậu chớp mắt, bình tĩnh nhìn chăm chú vào mặt hắn: “Hình như đây là lần đầu tiên anh ra tay trước mặt em, ở các màn trước, hoặc là anh dùng dương hỏa uy hiếp, hoặc là không ra tay trước mặt em. Em cảm thấy, hình như em bỏ lỡ bảo tàng.”
“Đây là đang khen anh sao?”
“Khen anh đó.” ăn cắp reup sét đánh chết cha mày
Chử Toái Bích hỏi tiếp: “Anh đẹp trai không?”
Cao Yến: “Không ai đẹp hơn anh.”
Mấy lời ngon tiếng ngọt dồn dập đập vào người Chử Toái Bích, mấu chốt là vẻ mặt Cao Yến rất bình tĩnh, ánh mắt nghiêm túc, quả thật làm người ta không chịu nổi.
“Nếu sớm biết thân thủ của anh như vậy thì em đã nhờ anh dạy từ lâu rồi. Nhưng cũng may, bây giờ bắt đầu cũng không muộn.” Cậu nói xong lại nhìn hắn cảm thán: “Anh Chử, anh đúng là một kho báu mà.”
Sau đó cậu còn nhếch môi cười, mang theo chút đắc ý: “Kho báu thuộc về riêng mình em.”
Cao Yến đang thả thính mình kìa! Thật muốn chết cái mạng già của mình!
Chử Toái Bích điên cuồng hò hét trong lòng, Cao Yến đáng yêu quá! Lời ngon tiếng ngọt ghẹo người càng đáng yêu!
Hắn ho khan vài tiếng, nghiêm mặt giả vờ đứng đắn: “Anh không tốt như em nói đâu, em mới là kho báu của anh.”
Ngoài mặt hắn rất bình tĩnh trấn định nhưng trong đầu đang soạn một danh sách tiệc cưới thật dài, còn chuyện vì sao hắn không lo lắng không có ngày hoàng đạo, đó là vì hắn đã thuộc nằm lòng ngày lành tháng tốt thích hợp cưới xin trong vòng 3 năm tới rồi.
Cao Yến xoa xoa tai, rũ mắt nói: “Em thấy anh tốt hơn.”
Oán linh túi xác thề, nếu như gã không tăng mạnh động tác giãy giụa thì hai tên người chơi chết tiệt này sẽ tiếp tục chủ đề “Anh tốt nhất, không, em mới tốt” cho đến khi trời tối đen.
Cao Yến khẽ nói: “Làm chuyện chính đi, hẹn hò yêu đương thì sau khi rời khỏi đây sẽ tính tiếp.”
Chử Toái Bích tươi cười đầy mặt, vô cùng hiền lành hòa nhã.
Mấy chữ “Hẹn hò yêu đương” của cậu như châu như ngọc vậy, quả thật nên ra ngoài hẹn hò mới có ý nghĩa, chứ cái sân chơi vừa thối vừa rác này sao thích hợp để hẹn hò yêu đương?
Mà chuyện “hẹn hò yêu đương” này phải là hai người cùng làm chung nha.
Chử Toái Bích lại ghi thêm chuyện này vào danh sách, chờ sau khi rời khỏi sân chơi sẽ làm, mà tên của những người trong danh sách này và danh sách khách mời tiệc cưới trùng hợp đến 90%, cũng rất thảm.
Chử Toái Bích vừa nghĩ vừa không quên đạp lên đầu oán linh túi xác, sau đó móc một cây đinh quan tài ra giơ trước mặt gã.
Nhìn thấy đinh quan tài có thể giết chết gã, oán linh túi xác không bình tĩnh nổi, dù gã không thể chủ động tấn công người chơi lúc này nhưng có thể chạy trốn.
Chử Toái Bích hơi dùng sức, thô bạo đạp mạnh khiến nửa người dưới của oán linh túi xác giãy lên còn phần trên lại như bị núi Thái Sơn đè nặng, không nhúc nhích được chút nào, nằm ngay đơ như cá muối.
“Hôm qua tao hỏi mà mày không trả lời tao. Thành thật mà nói, tao thấy như đang bị kỳ thị.”
Oán linh túi xác: “???”
Chử Toái Bích nói tiếp: “Tâm hồn con gái rất yêu đuối, bị kỳ thị sẽ tổn thương, mà tổn thương trị không hết, trừ phi mày bồi thường.”
Oán linh túi xác: “!” Đờ mờ đồ điên này!
Hắn lại nói tiếp: “Tao có thể cảm nhận được mày đang chửi tao… Oán khí của tao lại càng nặng hơn.” Hắn giơ chân lên, sau đó đạp mạnh xuống, cái đầu của oán linh túi xác lõm xuống. Chử Toái Bích vẫn mặt không thay đổi nói: “Có bồi thường không? Nếu không tao giết mày!”
Oán linh túi xác: “…”
Chử Toái Bích thấy gã không trả lời, đột nhiên ra tay đâm cây đinh quan tài hướng trái tim gã, mới vừa đâm xuyên qua túi đựng xác thì oán linh túi xác đã sợ hãi mà vùng vẫy như điên.
Đúng lúc này Chử Toái Bích bỗng dừng lại mà hỏi tiếp: “Có bồi thường không?”
Có!!!
Oán linh túi xác giơ tay ra hiệu đồng ý bồi thường, làm gì cũng được, chỉ cầu đừng giết hắn.
Chử Toái Bích hơi tiếc nuối: “Thật ra dù mày tiếp tục giằng co thì tao cũng sẽ không lập tức giết mày mà chỉ tháo rời tứ chi và chặt đầu mày mà thôi. Sau đó cô gái tóc bím sẽ giúp mày khâu lại, kế đó nữa tao lại tiếp tục đến tìm mày.”
Oán linh túi xác cứng ngắc cả người, không dám phản kháng nữa.
Người chơi này rất mạnh, không chỉ mạnh mà còn là một tên súc sinh. Gã có thể cảm giác được rõ ràng Chử Toái Bích kỳ thật không muốn gã đồng ý bồi thường, vì sát khí của hắn quá nặng.
Chử Toái Bích thật sự muốn giết gã, dù gã hợp tác.
“Không hề gì.” Chử Toái Bích đứng thẳng, vuốt vuốt cây đinh quan tài kẹp giữa ngón tay, khóe miệng hơi cong: “Mày có từng nghĩ giết chết cô gái tóc bím không? À, chính là trưởng đoàn xiếc của mày.”
Oán linh túi xác nghe vậy lập tức co rụt vào góc phòng mà không trả lời ngay.
Đương nhiên gã muốn giết cô gái tóc bím nhưng gã cũng sợ hãi cô ta, khi còn sống cho đến sau khi chết đều sợ.
“Nếu đồng ý, tao sẽ giúp mày cởi túi đựng xác trên người. Còn Tuyul, sẽ có người trộm hài cốt của nó ra.”
Oán linh túi xác động tâm, nhưng vẫn giữ yên lặng như cũ, gã còn muốn nhiều hơn.
Chử Toái Bích thấy thế cười nhạo: “Yến Yến, thấy không? Quỷ quái chính là lòng tham không đáy.” Vừa nói xong, hắn lập tức tháo một cánh tay của oán linh túi xác rồi nói tiếp: “Nói thật, tao càng mong mày từ chối, vậy thì tao có thể danh chính ngôn thuận hành hạ mày.”
Oán linh túi xác vội giơ tay ra hiệu đồng ý hợp tác, gã đồng ý giúp người chơi, nếu như người chơi có thể giết chết cô gái tóc bím.
Cao Yến và Chử Toái Bích không lo gã sẽ lừa gạt, chỉ cần nắm trong tay hài cốt của Tuyul là được.
Giải quyết oán linh túi xác xong, hai người đi vào rừng chuối. Mà lúc này, Dương Miên xuất hiện một mình trong phòng chứa đồ ở lầu 4, đang đợi Tuyul đánh lén.
Vì Tuyul là tiểu quỷ, mà Dương Miên có kinh nghiệm đối phó với tiểu quỷ, thế nên Tạ Tam Thu yên tâm để cô một mình đối phó với Tuyul. Còn y thì thừa dịp cô gái tóc bím và Asuro không có mặt mà chạy đi trộm hài cốt của nó.
Dưới lầu, Jalawa và hai Phật tăng chia ra quấn lấy cô gái tóc bím và Asuro. Cô gái tóc bím cố dụ Jalawa đi lên tầng 5, còn Asuro thì bị Phật pháp cao thâm của hai Phật tăng hấp dẫn.
Nghĩa trang.
Chử Toái Bích và Cao Yến đi qua rừng chuối đến nghĩa trang. Lúc rời khỏi nhà kho, hai người tiện tay mang theo cái rìu của oán linh túi xác, lúc này dùng nó chém lên thân cây lệch tán.
Giơ rìu chém một đường rồi rút ra, lập tức có dòng máu đỏ tươi phun ra, cũng may họ tránh được không bị văng lên người.
Cao Yến lùi ra sau mấy bước, chờ máu trong thân cây chảy hết rồi mới cầm cái rìu từ tay Chử Toái Bích chém ngang thân cây, một vật gì đó dài dài máu thịt be bét rơi ra, trông cực kỳ buồn nôn.
“Bảo quản rất mới.” Cao Yến đánh giá.
Sau đó hai người đào xuống rễ cây, chưa đến nửa thước đã gặp một thi thể dung hợp với rễ cây, đồng dạng còn rất mới.
“Nếu trước đây anh không giết linh hồn của chị em sinh đôi, e rằng hiện tại họ đã sống lại. Hơn nữa còn trở nên mạnh mẽ đáng sợ, với tính cách vặn vẹo của cả hai cộng thêm cô gái tóc bím, chẳng mấy chốc màn này sẽ thăng cấp, thành ác mộng của người chơi.”
Cao Yến dừng một chút rồi nói tiếp: “Anh định xử lý họ thế nào?”
Cậu vừa dứt lời thì thấy Chử Toái Bích ấn mở bật lửa.
“…”
Chử Toái Bích đáp: “Dương hỏa chưa tinh luyện không thể dùng, mà đó là dấu hiệu của anh, thần linh chó má chắc chắn nhận ra. Mà hai thứ này không có hồn phách, dùng đạo cụ đốt là được rồi. Có điều, dù không có hồn phách nhưng tinh phách dung hợp với cây, qua trăm năm có khả năng thật sự thành yêu.”
Hắn nói xong ném bật lửa, ngọn lửa vừa chạm vào dòng máu đỏ dưới đất lập tức bốc cháy hừng hực. Máu đỏ kia còn đáng sợ hơn dầu mỏ, trong chớp mắt, cái cây lệch tán và hai thi thể đều bị lửa bao trùm.
Cao Yến lẳng lặng quan sát: “Đã như vậy, không bằng đốt hết hơn 100 thi thể trong nghĩa trang đi.”
Chử Toái Bích quay đầu nhìn cậu, dung túng nói: “Được.”
Sau khi bị mấy đội người chơi đào bới, hầu như các ngôi mộ đều bị đào lên rồi không lấp lại, thế nên Cao Yến chỉ cần đào vài ngôi mộ còn lại rồi châm lửa đốt. Điều khiến người ta bất ngờ là quá trình thiêu hủy rất thuận lợi.
Cao Yến đứng dưới sườn núi, thuận tiện niệm Chú Vãng Sinh, hy vọng có thể giúp họ thuận lợi chuyển thế đầu thai.
Cậu không nhìn thấy hồn phách của những người này nên không biết rằng, người chơi có dấu ấn Quan Thế Âm niệm Chú Vãng Sinh đúng là có thể siêu độ hồn phách, chẳng qua tác dụng không lớn bằng tâm kinh mà thôi.
Nhưng siêu độ hơn 100 hồn phách cũng đủ rồi.
Sau khi niệm xong, hai người quay lại rừng chuối. Cao Yến đột nhiên hỏi: “Sao anh mang nhiều bật lửa vậy? Chúng đều là đạo cụ à?”
Chử Toái Bích đáp: “Coi như thế cũng được. Đạo cụ đều đoạt được ở màn cao cấp, có thể phục chế vô tận, vốn không có tác dụng gì nhưng có thể chứa dương hỏa.” Hắn dừng một chút rồi chủ động giải thích: “Khi chứa dương hỏa trong bật lửa thì ấn ký của anh sẽ yếu đi, hơn nữa chỉ đốt cháy vật ô uế, không tổn thương đến hồn phách. Nếu không muốn thần linh chó má để ý thì dùng nó rất tiện.”
Uy lực của dương hỏa rất lớn, trừ phi Chử Toái Bích bị chọc giận hoặc cần thanh trừng, bằng không hắn sẽ không dùng đến, đa số chỉ dùng để dọa quỷ quái, nếu không hắn sẽ dùng bật lửa.
“Hồn phi phách tán hơi quá mức, không có thâm cừu đại hận thì không nên dùng.” Chử Toái Bích từ tốn nói.
Đây là hắn tự trói buộc bản thân, người mang đại năng không thể phóng túng bản thân dùng tùy tiện. Hắn đi theo con đường thô bạo tàn nhẫn nhưng bản thân không phải là người độc ác, bằng không sẽ có ngày bị vực sâu cắn nuốt.
Số lượng người chơi đi theo con đường sát phạt thô bạo không ít nhưng chỉ có Chử Toái Bích là leo lên đến vị trí Chủ Thần, có liên quan đến việc hắn khắc chế bản thân đến mức tàn khốc.
Cao Yến hỏi: “Cái bật lửa có thể phục chế vô hạn?”
“Ừ.”
Cao Yến thở dài: “Con đường làm giàu.”
Chử Toái Bích nghiêm túc kiến nghị: “Kỳ thật anh có hai cách làm giàu muốn giới thiệu với em, em đồng ý không?”
“Nói nghe thử xem.”
“Anh gả cho em, mang theo mấy tòa nhà bất động sản và tài sản tích góp làm của hồi môn. Cách thứ hai, anh cưới em, mang sính lễ tặng cho em.”
Chỉ cần cùng một hộ khẩu là được, hắn rất dễ thỏa mãn.
Cao Yến lại nói: “Thế nào cũng được, anh có thành ý như vậy, em cũng phải tích góp của hồi môn hoặc sính lễ mới được.”
Chử Toái Bích cảm động: “Có lòng là được rồi, anh không để ý.”
“Không được, em không thể để anh chịu thiệt.”
Nói thật thì đúng là hắn không để ý, thậm chí muốn cầu Cao Yến đừng để ý đến của hồi môn hay sính lễ gì hết.
Nếu đổi lại là Cao Yến tích góp thì không biết đến bao giờ hai người mới có thể kết hôn đây!
Người lớn tuổi không kéo dài nổi nữa, muốn nhanh nhanh kết hôn nhiệt kháng đầu!
*热炕头 nhiệt kháng đầu không chỉ là một tập tục của người đông bắc mà còn chỉ sự nhiệt tình lễ phép, khách đến nhà, chủ nhân vỗ lên giường và luôn miệng nói “Mau mau, lên giường, lên giường.” Vì phía đông bắc rất lạnh, mọi người thường dùng giường có đốt lò ở dưới, ngồi lên rất ấm.
Cao Yến suy nghĩ một chút, không được, phải suy xét con đường phát tài, không thể bạc đãi bạn trai.
Hết chương 44
OnlyU: Chử cẩu dễ thỏa mãn lắm, chỉ cần lên giường là được rồi Yến Yến ơi.