Xin Lỗi, Vì Tôi Đã Không Còn Là Thiên Thần Của Ngày Xưa Nữa

Chương 51


Bạn đang đọc Xin Lỗi, Vì Tôi Đã Không Còn Là Thiên Thần Của Ngày Xưa Nữa: Chương 51

– Ko … – ngồi bật dậy , thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp nó thở dốc . Tại sao giấc mơ về cái quá khứ kinh khủng ấy dạo gần đây cứ ám ảnh mãi trong giấc ngủ của nó vậy . Tại sao lại ko thể buông tha mà cho nó một giấc ngủ bình yên chứ .
Bây giờ mới là 2 giờ sáng , giấc ngủ của nó lại giữa chừng rồi . Chỉ tại những cơn ác mộng kinh khủng đó đã phá tan giấc ngủ của nó . Chỉ một lần thôi hãy cho nó một đêm ngon giấc . Ko những giấc mơ , ko ác mộng thôi có dc ko .
Cố nằm xuống trùm kín chăn để tìm lại dc giấc ngủ , nhưng tại sao nó vẫn ko thể ngủ dc dù mắt đang nhắm . Trong đầu nó bây giờ chỉ hiện lên những hình ảnh của cơn ác mộng đó .
Đau lòng , muốn khóc lắm chứ . Nhưng ko dc , giờ đây nó phải kìm nén cảm xúc , cố tạo ra ình một vỏ bọc lạnh lùng . Nc mắt ko giải quyết dc gì cả , nó chỉ là một thứ cảm xúc nhất thời khiến cho chúng ta phải trở nên yếu đuối đau lòng thêm mà thôi .
Những lúc như thế này có thể đi dạo sẽ lm cho nó phấn chấn thêm ( 2 giờ sáng rồi mà còn đi dạo , chị Nhi ko sợ ma chắc , đúng là gan hùm rồi ) . Bước xuống chiếc giường lớn ,vớ tay lấy chiếc áo choàng ngủ khoác vào nó đi ra khỏi phòng .

Trời Hà Nội về đêm đúng là rét thật , ảm đạm , ko nhộn nhịp như lúc sáng , hoang vắng ko một bóng ng ( 2 h sáng thì ng có đâu hả trời , có ma thì có ) .
Tản bộ trên con đường hoang vắng , nó dùng 2 tay ôm chặt lấy thân mình , che chở cho thân thể thoát khỏi cái lạnh . Nó ko nghĩ là lại lạnh như thế này , nên ko mặc quần áo ấm . Bên trong nó chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng tanh , lúc ra ngoài ko thay đồ chỉ lấy một chiếc áo choàng ngủ dài mà khoác vào .
Nhưng ko hiểu sao nó lại giấc thích cái cảm giác này ? Cảm giác lạnh lẽo có khi tượng trưng cho đúng con ng của nó vậy . Vắng lặng , ảm đạm ko một bóng ng của ko gian nơi đây , nó và con dg nơi đây có thể như đang an ủi nhau , trong sự cô đơn thầm lặng . Hai bên đường dc những cây đèn điện chiếu sáng , hàng cây đung đưa theo gió cũng khiến cho nó có cảm giác rùng mình . Nhíu mày , đúng là nó ko thích cảm giác này chút nào .
Đang định quay bước ra về , thì nó nhìn thấy có một bóng ng đang ngồi ở ghế đá , dù đang ở xa , nhưng theo nó thấy có vẻ bóng dáng đó cũng cô độc như chính nó mà thôi . Sự tò mò lại nổi lên , quên đi ý định quay về ko ý thức nó từ từ tiến lại phía bóng dáng đó .
Càng đi gần về phía ghế đá nơi cái bóng cô đơn đó đang ngồi thì nó nhận ra đó chính là Thùy Trâm . Cô đang nằm tựa mình vào ghế đá , nhắm mắt đeo tai nghe, trên gương mặt cô lúc này ko biểu hiện cảm xúc nhưng nó cảm nhận dc Thùy Trâm cũng giống như nó , cũng cảm thấy cô đơn mà thôi .
Ko ngần ngại ngồi xuống bên cạnh Thùy Trâm , nó im lặng quan sát cô bạn mới quen dc mấy hôm này của mình . Khác hẳn với vẻ trẻ con , vô tư như mọi ngày , giờ đây nó cảm thấy Thùy Trâm lạnh lẽo đến khó tả . Xem ra Thùy Trâm cũng là ng rất đa tâm trạng , và cảm thấy Thùy Trâm cũng một phần giống nó . Vẻ lạnh lùng ảm đạm này có giống nó ko ?
Về phía Thùy Trâm , thực ra hn cô ko hề muốn đến bar một chút nào , vì đến đó Thùy Trâm , cô sẽ đụng mặt với cái tên đáng ghét khó ưa kia ( chắc mọi ng cũng biết đó là ai ? ) . Cô rất đang muốn tránh mặt Bảo Nam , mặc dù biết mình có hơi ích kỉ và bảo thủ , nhưng cô cũng ko chịu dc cái thái độ phớt lờ của Bảo Nam ngày hn ở trg dành ình . Anh hn ko đến đưa cô đi học như mọi ngày , ko một lời ns chuyện , ko một cái nhìn , ko một lời xin lỗi sao , cảm giác thấy khó chịu bứt rứt lắm . Chưa bao giờ cô cảm thấy Bảo Nam đáng ghét như lúc này …
Chán nản cô lấy xe đi lòng vòng quang ngoại ô thành phố . Thấy phong cảnh nơi đây đẹp , cô quyết định dừng lại đi xuống nhắm mắt , nghe nhạc thả hồn mình vào những giai điệu bài hát .Những lúc như thế này , chỉ có âm nhạc mới cho chúng ta cảm thấy phấn chấn lên . Đang thả mình quên hết vào giai điệu bài hát , cô có cảm giác như có ai đó đang ngồi cạnh mình . Bực tức vì có kẻ dám phá vỡ ko gian riêng của mình ( có phỉ là ko gian riêng của chị Trâm ko vậy , cả khu ngoại ô thành phố này đều thuộc quyền sở hữu gai tộc Nguyễn mà )cô tức giận mở mắt định cho tên đó một bài học thì bắt gặp ngay vẻ mặt thiên thần của nó . Nó đang ngồi đó , là cô pn mới quen của mình . Ánh mắt của nó đnag nhìn về khoảng không trc mặt , nó cũng ánh lên những tia cô đơn giống như cô , một nỗi buồn đến khó tả .

– Nhi , sao mày lại ở đây – Thùy Trâm ngạc nhiên rút tai nghe ra hỏi nó . Xem ra thủ phạm phá vỡ ko gian của cô đây rồi .
Nó giật mình vì tiếng ns của Thùy Trâm , quay sang thì bắt gặp ngay vẻ mặt hình sự của cô nàng rồi cười nhạt hỏi lại .
– Câu đấy tao hỏi mới đúng , mày lm gì ở đây
– Ko có gì , chỉ muốn tránh thủ đô thôi mà , còn mày , giờ này lm gì sao lại ở đây – Thùy Trâm thở dài , cố tình ns dối . Chẳng lẽ lại muốn ns tránh mặt Bảo Nam , thật là mất mặt chết đi dc .
Nó im lặng ko trả lời , thực sự bây giờ nó chỉ muốn yên tĩnh thôi nên ko ns một tiếng nào cả . Mà thư thả ngồi ngắm bầu trời sao . Do đây là vùng ngoại ô , ko có nhà cửa cao tầng che lấp , nên bầu trời sao lúc này cũng dần dần lộ diện ra . Bầu trời bây giờ tuyệt đẹp , nó cười nhếch đua khổ một cái nghĩ .
Nếu anh ấy ngồi đây ngắm sao với mình thì tốt quá , nhưng ko dc nữa rồi

Thùy Trâm biết ý nên cũng im lặng ko hỏi gì nữa , một lúc lâu sau cô mới lại lên tiếng .
– Nhà mày gần đây à – nhìn bộ đồ ngủ trên ng nó , Thùy Trâm đoán , chẳng ai đi chơi xa mà lại mực đồ ngủ như thế này cả . Đúng rồi , nó cũng đâu có đi xe đâu .
– Sao lại hỏi thế – nó nghiêng đầu nhìn Thùy Trâm . Nếu để cho Thùy Trâm biết nhà nó ở gần đây ko phải là thân phận giả của nó sẽ ko dc giữ an toàn nữa sao . Vì ở đây chắc Thùy Trâm là một tiểu thư cũng biết là khu biệt thự chỉ dành cho giới thượng lưu . Nó chỉ là một Hs nhận học bổng , đang đóng vai một cô bé nghèo hèn thì sao lại có thể xuất hiện ở khu biệt thự này dc .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.