Bạn đang đọc Xin Lỗi, Vì Tôi Đã Không Còn Là Thiên Thần Của Ngày Xưa Nữa: Chương 20
Sau khi ra khỏi cangteen nó liền đi ngay đến nhà vệ sinh.
Giotj nc mắt lăn dài trên má nó . Nó hối hận vì lúc nãy ko tự tay giết chết 2 con nhỏ kia . Thực ra 2 con nhỏ đó cũng nói đúng thật , thực chất nó cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi mất hết kí ức mà thôi . Nếu ko đc pama nuôi cứu và nhận nuôi ko biết bây bây giờ chắc nó cũng giống y như lời hai con nhỏ đó ns vậy . Nhưng như bao đứa trẻ khác , hơn hết họ cũng cho nó một gia đình , với đầy đủ mọi thứ từ vật chất đến tinh thần . Và quan trọng hơn là nó nhận dc tình thương yêu của họ , đó là những thứ tình cảm thương yêu mà ko phải bất kì ai cũng có dc . Bao nhiêu năm nay họ đã coi nó như con ruột của mình , đối xử với nó rất tốt . Có những lúc nó cảm thấy may mắn vì ông trời đã ban họ cho nó . Nói cách khác , ko chỉ là pama nuôi họ còn là ân nhân cứu mạng của nó . Nếu ko có họ chắc bây giờ nó cũng ko tồn tại trên cõi đời này . Vậy mà 2 con nhỏ kia dám chửi họ ngay trc mặt nó như thế . Thà rằng hai con nhỏ đó chửi nó còn hơn chứ ko dc xúc phạm tới pama nuôi cảu nó như thế
Dc , tôi sẽ cho các ng biết cảm giác là trẻ mồ côi se như thế nào lấy tay lau đi giọt nc mắt lăn dài trên má mình , đôi môi nó lại nhếch lên một nụ cười nhếch mép quỷ quyệt .
Nhìn vào gương thấy mặt mình hơi xanh đi nó mới nhớ ra là tay mình đang chảy máu và cảm giác đau bây giờ mới xâm chiếm lấy nó . Bỏ chiếc khăn màu trắng đã thấm đỏ máu ra trong đầu nó ko ngừng nguyền rủa căn bệnh quái ác này . Máu ở tay nó vẫn ko ngừng chảy ra , cứ như là nó ko có điểm dừng vậy .
Lấy trong túi áo ra một lọ thuốc nhỏ và một viên thuốc màu trắng nó cho vào mồm rồi cất lọ thuốc đi . Lạ thay khi nó uống thuốc xong , máu đã chảy ra ít hơn , Lấy tam một chiếc khăn nhỏ màu trắng nó băng tạm lấy bàn tay phải của mình vào . Ra ngoài nhà vệ sinh nó trở về lớp học