Xin Lỗi, Vì Tôi Đã Không Còn Là Thiên Thần Của Ngày Xưa Nữa

Chương 17


Bạn đang đọc Xin Lỗi, Vì Tôi Đã Không Còn Là Thiên Thần Của Ngày Xưa Nữa: Chương 17

– Em biết uống rượu à -Quang Anh ngạc nhiên hỏi
– Ko dc sao – Nó hỏi lại
– Af , … – đến lượt Quang Anh á khẩu
– Đây là trg học mà làm gì có rượu chứ – Hà My từ đâu nhảy vào giải thích hộ cho Quang Anh
– Mình ko biết , trg bên này ko giống ở bên đó cho lắm – vẻ mặt nó vô cùng chán nản cứ như là ko có rượu nó sẽ ko sống dc ấy .

Qủa đúng là như thế mà nó đi học ở bên Hàn ngày nào nó cũng nốc hết 1 chai rượu mạnh . Nơi nó lấy rượu chính là phòng hiệu trưởng . Lúc đó nó mới chỉ 13 tuổi thôi , chắc các bạn cũng đoán dc bây giờ nó uống rượu kinh khủng đến mức nào .
– Bên nào – hắn từ lúc nãy đến giờ bây gờ mới lên tiếng.
– Ko có gì – nó cười cho qua chuyện
– Thôi 3 em ăn gì để bọn anh đi lấy – Bảo Nam quay sang hỏi 3 bọn nó .
– Cho em 2 tô phơ, 4 xuất bít tết , 5 cái xúc xích , 6 xuất khoai tây chiên , 3 mì ý , 1 bịch snack , một coca – chỉ đợi có thế Thùy Trâm liệt kê một đống đồ ăn ra kiến cho Bảo Nam hoa cả mắt . Trong đầu còn than phân trách phận sao hôm nay mình lại đi xuống đây để làm oosin ko công ấy chị này .

– Em giống Trâm – Hà My vô tư ns khiến ặt Quang Anh tái xanh lại .
– Em một cốc cà phê sữa , sáng ăn rồi – Nó bình thản ns . ( Chị này nói dối kinh khủng, sáng đã ăn gì đâu )
– 2 em ăn thế ko sợ béo à , học tập Nhi đi – Quang Anh ôm đầu khổ sở.
– Ai biết , tại ông trời cho bọn nayf cái tài năng ăn hoài ko béo đó , muốn trách thì trách ông trời đi – 2 nàng đồng thanh .
– Vũ đi lấy đồ ăn với bọn tao – Bảo Nma quay sang hắn ns .
– Tự đi – hắn từ chối thẳng thừng . Nhưng nhận dc cái nhìn nảy lửa của 2 thằng pn bất đắc dĩ hắn phải đúng dậy đi lấy đồ ăn phục vụ ấy nàng .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.