Bạn đang đọc Xin Lỗi, Vì Tôi Đã Không Còn Là Thiên Thần Của Ngày Xưa Nữa: Chương 17
– Em biết uống rượu à -Quang Anh ngạc nhiên hỏi
– Ko dc sao – Nó hỏi lại
– Af , … – đến lượt Quang Anh á khẩu
– Đây là trg học mà làm gì có rượu chứ – Hà My từ đâu nhảy vào giải thích hộ cho Quang Anh
– Mình ko biết , trg bên này ko giống ở bên đó cho lắm – vẻ mặt nó vô cùng chán nản cứ như là ko có rượu nó sẽ ko sống dc ấy .
Qủa đúng là như thế mà nó đi học ở bên Hàn ngày nào nó cũng nốc hết 1 chai rượu mạnh . Nơi nó lấy rượu chính là phòng hiệu trưởng . Lúc đó nó mới chỉ 13 tuổi thôi , chắc các bạn cũng đoán dc bây giờ nó uống rượu kinh khủng đến mức nào .
– Bên nào – hắn từ lúc nãy đến giờ bây gờ mới lên tiếng.
– Ko có gì – nó cười cho qua chuyện
– Thôi 3 em ăn gì để bọn anh đi lấy – Bảo Nam quay sang hỏi 3 bọn nó .
– Cho em 2 tô phơ, 4 xuất bít tết , 5 cái xúc xích , 6 xuất khoai tây chiên , 3 mì ý , 1 bịch snack , một coca – chỉ đợi có thế Thùy Trâm liệt kê một đống đồ ăn ra kiến cho Bảo Nam hoa cả mắt . Trong đầu còn than phân trách phận sao hôm nay mình lại đi xuống đây để làm oosin ko công ấy chị này .
– Em giống Trâm – Hà My vô tư ns khiến ặt Quang Anh tái xanh lại .
– Em một cốc cà phê sữa , sáng ăn rồi – Nó bình thản ns . ( Chị này nói dối kinh khủng, sáng đã ăn gì đâu )
– 2 em ăn thế ko sợ béo à , học tập Nhi đi – Quang Anh ôm đầu khổ sở.
– Ai biết , tại ông trời cho bọn nayf cái tài năng ăn hoài ko béo đó , muốn trách thì trách ông trời đi – 2 nàng đồng thanh .
– Vũ đi lấy đồ ăn với bọn tao – Bảo Nma quay sang hắn ns .
– Tự đi – hắn từ chối thẳng thừng . Nhưng nhận dc cái nhìn nảy lửa của 2 thằng pn bất đắc dĩ hắn phải đúng dậy đi lấy đồ ăn phục vụ ấy nàng .