Bạn đang đọc Xin Lỗi, Tôi Lỡ Yêu Em Mất Rồi: Chương Làm Ơn … ( 2 )
Thời gian thấm thoát trôi nhanh , người con gái nằm trong phòng đang ngủ …. gió khẻ đưa .
” Cạch ”
Hân bước vô tay nắm hai đứa bé . Là bé Bin và bé Di . Cô bước nhanh lại gần nó .
– Hy à mày mau tỉnh đi bé Bin được 3 tuổi rồi kìa bé Di thì học lóp một rồi đấy . Hân nói
– “…”
– Anh Minh củng thay đổi rồi mỏi ngày đều đến đây lo ày , mày mau tỉnh để chứng kiến đi kìa .
– “…”
– Aaa mày tỉnh nhanh đi còn đám cưới tao với mày với chị Linh nửa . Chẳng phải mày nói phải đám cưới chung sao ?.
– “…”
– Mẹ thức đi bé Di có quà ẹ này . Bé Di lay lay tay nó .
– Bin nửa Bin củng có quà .
– “…” đáp lại lời là tiếng im lặng của nó .
” Cạch ”
Thái Linh , Quốc Bảo , Bảo Minh từ ngoài bước vào .
– Sao rồi ?. Thái Linh hỏi .
Hân lắc đầu .
– Vợ hay là mình cưới trước đi . Anh chờ lâu lắm rồi . Quốc Bảo vừa ngồi xuống vừa nhìn Hân nói .
– Không được là không đươc . Phải chờ cho nó tỉnh mới cưới . Hân nói
– Òa … lâu lắm … Quốc Bảo nói .
Hân không nói gì chỉ lườm anh .
– Triết Minh đâu ?. Bảo Minh hỏi .
– Chưa tới . Hân đáp
– Ừ , để anh gọi nó ,
Vừa nói dứt tiếng thì Triết Minh từ ngoài cửa bước vào .
– Uầy mày linh thế ?. mới nhắc mày . Quốc Bảo cười nói .
Triết Minh không nói gì chỉ cười trừ .
Triết Minh tiến lại gần nó , khẻ vuốt nhẹ khuôn mặt nó , anh nhớ nó muốn được ôm nó , hôn nhẹ lên đôi môi nó .
– Ba , dẩn con mua kem đi . bé Di lay lay bàn tay hắn .
– Ừ để ba mua cho bé Di ăn ha ?.
– Dạ . Bé di gật đầu mĩm cười
– Con nửa . bé Bin chen vô .
– Ừ . hắn mĩm cười ,.
Nói rồi hắn dẩn bé Bin bé Di đi ra ngoài .
Bàn tay nó khẻ cử động .
– Tay … tay … tay Hy . Quốc Bảo lấp bấp nói .
– Tay Hy sao ? Hân hỏi
– Cử động !!. Anh la lên .
– Gì cơ ? Cả đám quay qua ngạc nhiên .
– Kêu bác sỉ nhanh . Bảo Minh quát .
Thái Linh nhanh chóng chạy ra ngoài kêu bác sỉ .
Chưa đầy 5s bác sỉ đã có mặt .
– Mời người nhà ra ngoài . !! Y tá nói
Cả đám lủi thủi ra ngoài chờ nó .
10 p trôi qua như rùa bò , Hân đi tới đi lui .
– Em ngồi yên đi ! đi qua đi lại quài không chóng mặt à . Quốc Bảo nói .
– Kệ tui . Hân cáu
– Ơ … .
Từ xa Triết Minh đi tới .
– Chuyện gì vậy ?. Triết Minh hỏi
– Hy nó tỉnh rồi thì phải . Hân nói
” Cạch ”
Cửa phòng mở ra .
Hắn chạy nhanh lại hỏi bác sỉ .
– Cô ấy sao rồi bác sỉ ?. Hắn hỏi
– Bệnh nhân tỉnh rồi . Bác sỉ mĩm cười rồi bước đi .
Hắn thở phào . Cuối cùng nó củng tỉnh . Nhưng sao hắn không dám bước vào ?. đối diện với nó ?.
Hắn chần trừ không mở cửa .
– Sao không vào ?. Hân hỏi
– Mọi người vô trước đi .
Nói rồi cả đám bước vào .
HÂn chạy nhanh lại nó ôm chầm lấy nó .
– Con quỷ , tao nhớ mày . Hân khóc
Thái Linh củng bước tới ôm chầm lấy nó .
– Chào mừng em trở lại . Thái Linh cười nhẹ nói
– Chúc mừng em . Quốc Bảo , Bảo Minh nói .
– Em nhớ mọi người . Nó khẻ thốt lên . Nước mắt nó củng khẽ rơi .
– Mẹ … tiếng nói phát ra từ sau lưng Hân . Là bé Bin với bé Di .
Hân bế bé Di với bé Bin lên giướng cho nó .
Nó ôm chầm lấy hai đứa nhỏ . Bật khóc
– Mẹ xin lổi . Mẹ nhớ con .
– Con củng nhớ mẹ . Cả hai đồng thanh .
Nó mĩm cười nhìn hai đứa con của nó .
– Triết Minh đâu ?. Nó lên tiếng .
” Cạch ”
Triết Minh từ ngoài bước vào .
Là nó đúng là nó … anh không mơ .
Anh khẻ bước tới ôm trầm nó vào lòng .
Nó ôm anh . Nó nhớ anh rất nhiều .
Anh thơm nhẹ lên mái tóc nó .
– Xin lỗi … tôi lỡ yêu em rồi . Anh khẻ nói .
– Em yêu anh . Nó mĩm cười .
– À hm . Ôm đủ chưa ?. Hân lên tiếng .
Nó vội buông hắn ra . Cười trừ .
Cả đám cười xòa .
– Em nhớ sao em bị vậy không ?. Thái Linh hỏi .
– Không . Nó lắc đầu .
– Vậy em còn nhớ gì không ? Bảo Minh hỏi .
– Em chỉ nhớ được mọi người thôi . Ngoài ra không nhớ gì cả . Nó tròn mắt nói .
– Hả ?. Hân thốt lên
– Có chuyện gì à ?.
– À không … không gì em nghỉ nghơi đi . Thái Linh nói .
– Vâng . Nó gật đầu .
– Tao về trước tí tao lại thăm mày . Sẳn tao đưa bé Bin với bé Di về luôn .
– Ừm . nó gật đầu .
Cả đám bước ra ngoài . Trong phòng chỉ còn nó và hắn .
– Bảo bối anh nhớ em . Hắn ôm nhẹ nó vào lòng.
– Em củng vậy . Nó khẻ dụi vào đầu hắn .
– Mình đám cưới đi . Nó ngồi phắc dậy nói .
– Hả ?. Hắn hỏi
– MÌNH ĐÁM CƯỚI ĐI . Nó gằn từng chử cho hắn nghe .
– Bảo bối em muốn anh tới vậy à ? Hắn cười gian .
– Xùy , thế bây giờ không cưới thì thôi em cưới người khác .
– Ai ?
– Chấn Phong . Nó nhướn mày nói .
– Em dám không ?. Hắn hỏi lại
– Anh không cưới em thì em cưới Chấn Phong .
– À , nay em gan nhỉ ?. Phạt em mới được .
Nói rồi hắn chồm tới hôn nhẹ lên môi nó .
Bất ngờ vì bị hôn nó giảy dụa nhưng hắn nắm tay nó chặc quá nên đành chịu .
– Uôn … em … a . * Buông em ra *
Hắn luyến tuyết buôn nó ra .
Nó thở lấy thở để .
– Anh định giết em à . Nó phụng phịu nói .
– Nửa không ?. Hắn cười gian .
– Anh dám ?. Nó kênh mặt .
Hắn chồm tới .
– Dám nói tiếng nửa không ?.
– Ờ … ừm em chịu thua . Nó phụng phịu .
– Bảo bối ngoan . Anh cười .
– À mà Chân Phong đâu ?.
– Đi rồi .
– Đi đâu cơ ?. Nó hỏi
– Đi mỹ vì có công chuyện rồi .
– À . Nó gật đầu hiễu í .
– Nằm xuống đây . Anh vổ vổ xuống giường nói ,.
Nó ngoan ngoản nằm xuống , gối đầu lên tay hắn .
Hắn ôm trọn nó vào lòng .
– Mình cưới đi . Hắn nói .
Nó khẻ gật đầu .
” Quên mọi thứ củng tốt . Bắt đầu lại cuộc sống mới . ”