Đọc truyện Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! – Chương 42: Thân phận Thước Hỉ
Chờ sau khi mọi người trở về phòng của mình, Thúy Vân mệt mỏi ngáp hai cái, vương vai cho đỡ mỏi, đi tới đi lui trong phòng sắp xếp chỗ ngủ. Ngủ
cùng phòng với vị tỉ phu này cũng quá vất vả rồi, giường không thể nằm,
bàn càng không thể nằm mãi nên cuối cùng nàng đành gọi tiểu nhị mang
thêm một bộ mền gối, trải dưới đất ngay dưới chân bàn, lại lười sắp xếp
túi đồ nên cứ vứt ở đấy, nằm “PHỊCH” xuống nệm một cái thật kêu…
Ôi trời ơi, cái lưng của nàng~
Một ngày vất vả lăn lộn trên mái nhà, đầu óc lại bị hù dọa căng hết cả óc,
cổ thì bị người ta túm qua xách lại như chó nhỏ, lại bị ném tới ném lui, xương cốt đã sớm nát vụn, hự…
Chăn thật là thơm, thật là mềm!!!!!!
Từ Hải ngồi xếp bằng trên giường vận công, nhìn Thúy Vân một tí thì nhắm
mắt lại. Cũng không biết đã ngồi như vậy trong bao lâu, khi Từ Hải mở
mắt ra lần nữa trời cũng còn khá âm u. Hắn thu hai tay lại, cẩn thận đi
đến trước mặt cái kẻ đang cuộn vào chăn như thể cái gối ôm kia một lát,
thầm bật cười.
Tướng ngủ của Thúy Vân không phải tệ mà gọi là cực kì có quy củ ngăn nắp, chăn không loạn chân không đạp, chỉ ngoan ngoãn
nằm yên mà ngủ. Điều khiến Từ Hải buồn cười chính là, tên thư sinh này,
không biết được mẫu thân hắn giáo dục như thế nào, ngay cả tư thế ngủ
cũng giống một tiểu thư khuê các như thế? Nếu đây không phải là ân nhân
của Thước Hỉ, cũng như Thước Hỉ nài nỉ để cho hắn đi cùng, Từ Hải thật
muốn tống hắn trở về nhà cho bọn họ rảnh tay rảnh chân hoàn thành nhiệm
vụ.
Có điều, biểu hiện hôm nay của tiểu tử này coi như không tệ, ít ra còn có khả năng đào tạo. Hắn ta đứng trước xác chết mà chỉ run
rẩy chút ít, sau đó chuyên tâm khám xét tử thi, kiến thức về y thuật
cũng không tệ, có thể nhận biết được Tá Thi Cửu Trùng. Đây là một loại
kì độc cũng rất ít người biết, thế mà hắn ta vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay, có vẻ xuất thân của người này không thể xem thường. Tuy nhiên, khi hỏi Thước Hỉ, muội ấy cũng chỉ bảo hắn là con trai của một thương
gia có mơ mộng làm quan, ngoài ra cũng không nói gì thêm.
Người
nằm dưới đất bỗng nhiên ưm ưm vài tiếng, nói mớ, tuy giọng nói rất thấp
nhưng Từ Hải vẫn nghe thấy, rõ mồn một là đằng khác…
“Từ Hải khốn khiếp… đau hết cả người…”
Từ Hải: “…”
Hắn lắc đầu cười khổ một chút, mấy hôm trước vốn có thành kiến với hắn vì
thấy hắn thân mật quá đáng với Thước Hỉ, nhưng sau khi nghe Thước Hỉ
giải thích thì không còn khó chịu về chuyện đó nữa, lại chuyển sang khó
chịu vì chuyện khác. Trước đến giờ, trong mắt Từ Hải hắn, nam nhân phải
là một người đầu đội trời, chân đạp đất khiến thiên hạ nể sợ, nào quan
tâm đến đám nam tử suốt ngày cứ chi hồ giả dã mà ngay cả cách đơn giản
nhất để thu phục lòng người cũng không biết. Bình sinh Từ Hải hắn ghét
nhất những người như thế cho nên khi thấy dáng vẻ yếu đuối nhu nhược của tên Bạch Vân Du này liền không vừa mắt. Càng đồng hành chung càng khó
chịu, người này thân thể yếu ớt, đi một tí đã mệt, một chút võ công cũng không biết, đối với thứ gì cũng tò mò.
Thế nhưng cho dù có tò
mò đến đâu hắn ta cũng không nói ra mà lẳng lặng quan sát, mấy hôm đầu
có vẻ ngại trò chuyện cùng mọi người, chỉ cúi đầu im lặng miễn cưỡng đi
theo, mấy hôm sau mới mở miệng nói chuyện. Điều khiến Từ Hải suy nghĩ
chính là đôi mắt của tên thư sinh này. Không hiểu sau khi nhìn thấy ánh
mắt có chút giảo hoạt cùng vô cùng linh động ấy lại khiến hắn nhớ tới
một vị bạn hữu trước kia… Vẻ mặt lúc nào cũng không thích biểu cảm gì
nhiều, mọi suy nghĩ lại thể hiện qua ánh mắt.
Nghĩ nghĩ, mấy ngày nay hắn Bạch Vân Du đã bị mình hành hạ mệt mỏi, cũng nên nhường giường
cho hắn ngủ một hôm đi. Thế là đại anh hùng Từ Hải khẽ vén áo ngồi
xuống, lay nhẹ người đang ngủ như chết kia:
“Bạch huynh đệ, mau lên giường ngủ đi…”
“Bạch Vân Du?”
“…”, đáp lại lời nói của Từ Hải chính là tiếng thở nhịp nhàng đều đặn của Thúy Vân…
Từ Hải hết cách, cảm thấy việc Thúy Vân oán trách mình không có gì sai,
một công tử được nuôi dưỡng cẩn thận thế kia, lần đầu chịu khổ cũng
không thấy hắn mở miệng kêu than, chỉ lén mắng mình vài câu trong mơ…
coi như cũng tử tế lắm rồi! Quân tử cũng không nên để bụng những chuyện
vặt vãnh như thế! Thế là nhẹ nhàng luồng hai tay xuống bên dưới, nhẹ
nhàng nâng nguyên con Thúy Vân cùng hai cái chăn bông dày lên…
Hắn nhíu mi, Bạch Vân Du này bề ngoài cũng đã mười lăm, mười sau tuổi, thế
nhưng nhẹ như thế này… có phần hơi quá. Dù sao cũng nên nhắc hắn chú ý
ăn uống một tí, luyện tập thêm vài ba đường kiếm là sẽ khỏe lên ngay mà
thôi.
Từ Hải ôm Thúy Vân đi được nửa đường chợt nhiên dừng lại, nhíu mi nghi hoặc.
Tại sao tiểu tử này càng nhìn càng thấy giống nữ nhân? Da mặt so với nữ
nhân còn muốn đẹp hơn, mày cong vút, môi đỏ nhuận, trên người còn có
hương thơm kì lạ cứ quấn quanh lấy hắn, dù cách một lớp chăn dày nhưng
vẫn cảm nhận được xương cốt mềm mại bên trong…
Từ Hải thầm thở
dài, chán nản lắc đầu. May mắn, Thước Hỉ không có tình cảm với tiểu tử
kia, chứ mà thích thật không biết Thuyền Chủ sẽ phản ứng thế nào, không
biết có thổ huyết mà chết không (-_-|||||||)
Hắn đặt Thúy Vân nằm xuống giường xong thì đi sang phòng bên cạnh, nhẹ gõ lên vách hai cái,
lát sau Đình Trung đã vác bản mặt ngái ngủ ra, ai oán nhìn hắn: “Đại
gia, ban chiều mới bị Thước Nhi đánh bầm dập vẫn chưa khỏi, ngài gọi
Trọng Nghĩa đi cùng đi, gì chứ ta không có hứng thú với ngục giam kia…
Hay là chúng ta cứ mặc xác tên Trần Đông đó đi!”
Từ Hải lạnh mắt
liếc Đình Trung một cái, hắn im miệng ngay lập tức, vội nghiêm túc lên:
“Hì hì, lão đại, ta đùa chút, ngài cứ đi đi, phải có người ở lại bảo vệ
Thước Nhi cùng Bạch huynh đệ chứ hả!”
“Bảo vệ bọn họ cho tốt, ta cùng Trọng Nghĩa sẽ sớm quay về.”
Đình Trung nghe thấy Từ Hải sắp rời đi thì mừng rơn, tay vẫn rối rít theo: “Đại nhân, ngài cứ yên tâm! Đi mạnh giỏi nha~”
Từ Hải biến mất không bao lâu thì bên vách bên cạnh truyền tới âm thanh
kêu gào thảm thiết của Trọng Nghĩa. Đình Trung cười thỏa mãn vài tiếng,
lại tiếp tục trèo mặt bàn vật lộn cùng Chu Công, trước khi ngủ còn ngoái đầu ao ước nhìn chăn êm nệm ấm đang bị kẻ nào đó độc chiếm kia…
Thước Hỉ thật quá đáng, bắt hắn sang ngủ cùng canh chừng thì thôi đi, còn bắt hắn chịu khổ, đời thật là bất công nhiều chuyện mà…
— —— ——-o0o—- —— —
Thúy Vân tỉnh dậy chính là do hai tiểu tổ tông trong phòng nháo loạn một hồi.
Đình Trung lớn tiếng quát Thước Hỉ: “Muội nhìn xem, chỉ bảo muội vá hộ ta
cái chỗ lủng nhỏ trên áo, giờ thì hay rồi, trông như cái chổi cùn vậy.”
Thước Hỉ không chịu yếu thế, lớn tiếng hậm hực: “Huynh có giỏi thì nói lại
lần nữa, là ai huynh lại nhờ muội? Muội đã chịu khó hạ mình như thế, còn dám có ý kiến?”
Kèm theo âm thanh giận dữ ấy chính là tiếng đồ
dùng đổ vỡ loảng loảng, tiếng Đình Trung la hét ỏm tỏi càng lúc càng xa, tiếng Thước Hỉ oang oang vạn trượng: “Có giỏi thì đừng trở về nữa, cút
luôn đi!”
“Thước Nhi…”, Thúy Vân xoa xoa trán, có chút ngạc nhiên nhìn Thước Hỉ đang ở trong phòng mình. Phải biết rằng từ trước đến giờ
thứ mà bọn người Từ Hải cùng Trần Đông sợ nhất chính là cho Thúy Vân
nàng cùng Thước Hỉ ở chung một chỗ, bọn họ sợ sẽ tạo điều kiện cho hai
kẻ này phát huy tình cảm, Thúy Vân sẽ mê hoặc Thước Hỉ khiến nàng ấy
quên mất vị hôn phu của mình. Không hiểu sau hôm nay Thước Hỉ lại xuất
hiện ở đây…
Còn nữa, Từ Hải đâu? Hắn để cho Thước Hỉ vào phòng riêng cùng nàng sao?
Thước Hỉ thấy Thúy Vân tỉnh dậy thì cười hì hì, đi dạo xung quanh một vòng,
đóng chặt tất cả cửa sổ cùng cửa chính lại. Sau khi xác định xung quanh
đây không có ai nghe lén, nàng ấy mới chậm rãi lết đến bên cạnh giường,
thả người nằm xuống…
Nhắm chặt hai mắt, bất ngờ Thước Hỉ lên
tiếng: “Chủ nhân, cô có gì muốn hỏi cứ nhân cơ hội này mà hỏi đi, Từ Hải cùng Trọng Nghĩa đã đi đến ngục giam tìm Trần Đông rồi, Đình Trung đã
bị ta đuổi đi xa. Chờ tới lúc bọn họ trở lại, chỉ sợ cô không còn cơ hội hỏi ta nữa đâu!”
Thúy Vân hơi nghiêng đầu, dần dần lấy lại tỉnh táo.
Nàng nhìn xung quanh một vòng, trong lòng đặt ra một vấn đề cực kì khó hiểu, đoạn, quay sang hỏi Thước Hỉ: “Thước Nhi… Em… đưa ta lên giường ngủ
sao?”
Thước Hỉ trợn ngược mắt nhìn Thúy Vân, mồm há hốc ra, muốn
nói gì đó, một hồi lâu sau cũng không nói ra được, khó khăn mở miệng:
“Cái này… Lúc em vào… đã thấy cô nằm ở trên giường rồi, còn được đắp
những hai lớp chăn!”
Thúy Vân: “…”, nghĩ đi, trong phòng này vốn
chỉ có mình Thúy Vân nàng cùng Từ Hải, nàng chắc chắn trước khi đi ngủ
nàng vẫn còn đang nằm dưới đất, trong đầu thầm nguyền rủa tên Từ Hải
kia, đến khi mở mắt dậy lại thấy mình đang nằm trên giường. Thước Hỉ
không động tay động chân, chỉ có thể tồn tại hai giả thuyết.
Một là, Thúy Vân nàng một du, tự vận động bò đến trên giường.
Hai là… Nghe có vẻ kinh khủng những không còn giả thiết nào khác, chính là
Từ Hải đã đưa nàng lên giường. Ạch, đưa lên giường chỉ có hai cách, một
là thô lỗ túm áo ném lên, hai là nhẹ nhàng bế…
Óa…
Thật là đáng sợ, hi vọng vị huynh đệ Từ Hải kia sẽ không nghi ngờ gì thân phận của nàng đi?
Thước Hỉ chộp lấy bả vai của Thúy Vân mà ra sức lắc: “Chủ nhân, em nghĩ người sẽ hỏi chuyện gì nghiêm trọng hơn cơ chứ @@”
Thúy Vân ngẩn người, sau đó cười nhẹ một tiếng. Nàng chậm rãi tháo tóc trên
đầu ra, vuốt nhẹ. Ai da, tóc bị buộc chặt như thế, trong thời gian dài
như vậy, da đầu cảm thấy có chút ê ẩm…
“Thật ra… ta nghĩ… em
cùng với bọn họ đã quen nhau từ trước. Bằng chứng là bọn họ đã sớm biết
em là ai! Ta chỉ không hiểu một chuyện… Bọn họ nhận ra em là ai thì thôi đi, tại sao lại nhất quyết không cho ta rời đi?”
Thước Hỉ cắn
môi, ánh mắt có chút áy náy nhìn Thúy Vân. Vốn những lời thoạt này đã
được chuẩn bị từ trước, không hiểu sao bây giờ lại khó nói thế kia… Nàng ấy đắn đo một hồi, bất lực thở dài:
“Chỉ nhân, em không giấu
người nữa… Thật ra… em là biểu muội của Trần Đông, cách đây hai năm, em
bị lưu lạc không rõ tung tích, bị đám người buôn bán nô lệ nhìn trúng.
Tính cách em quật cường, sống chết không chịu nghe theo nên bị đánh đập
dã man, lúc đó may mắn gặp được cô…”
Thúy Vân chỉnh lại búi tóc
trên đầu, dùng vải buộc chặt, vẻ mặt vẫn chăm chú lắng nghe. Thấy vẻ
bình tĩnh của Thúy Vân, Thước Hỉ an tâm đôi chút, lời nói có vẻ tự tin
hơn: “Thật ra em không dám để cho chủ nhân trở về một mình bởi vì cô
nàng Lục Châu kia chắn đã sớm bao vây đường về, chưa kể ả ta có thể đến
tận nhà gây hấn với cô. Bây giờ đã tìm ra được người thân, Thước Hỉ sẽ
không trở về bên cạnh chủ nhân như trước được nữa. Em cũng không đủ can
đảm để cô trở về một mình, thân gái yếu đuối mà đường thì xa vạn dặm…
Hiện giờ… bọn người Từ Hải đang vướng phải một vụ việc gì đó, em cũng
không rõ… Chủ nhân, cô chỉ cần chờ một thời gian nữa, đợi khi an toàn,
em sẽ bảo Từ Hải cùng Trần Đông đưa cô về! Có như vậy em mới an tâm!”
“Nha đầu ngốc! Em cùng Trần Đông nhận ra nhau khi nào?”
Thấy Thúy Vân không có vẻ gì là giận dữ, thái độ vẫn vui vẻ như thường,
Thước Hỉ mới thở phào ra, gương mặt nhanh chóng lấy lại vẻ hoạt bát:
“Chủ nhân có nhớ lúc chúng ta gặp đám người Từ Hải trên đường không? Khi ấy em đã sớm nhận ra nhưng bọn họ chưa nhận ra em, mãi đến tận mấy hôm
sau, khi em tìm Trần Đông nói rõ hắn mới biết! Hắn còn khen tay nghề
dịch dung của chủ nhân nữa cơ!”
Thúy Vân sửng sốt, ánh mắt ái ngại: “Này,… Bọn họ không biết thân phận của ta chứ?”
“Không, em không nói, trong mắt bọn họ, chủ nhân chính là một thư sinh, do
thương tình đứa trẻ là em nên nhặt về cưu mang! Thân phận của cô không
có ai biết cả! Chứ nếu biết, đời nào Trần Đông lại an bày cô cùng một
phòng với Từ Hải!”
Lúc này Thúy Vân mới an tâm, nhẹ nhàng trèo
xuống giường, trước khi xoay người đi còn không quên an ủi Thước Hỉ một
tí: “Ta nghĩ em có lí do khó nói nên mới giấu ta đến tận bây giờ! Chỉ
cần không làm hại tới ta là được! Chúng ta tình như tỉ muội, để một mình em đi cùng bọn họ ta có chút lo lắng, đi cùng nhau thêm một thời gian
nữa có lẽ sẽ không sao! Nhưng một khi mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa,
khi đó có lẽ phải từ biệt nhau rồi!”
Thước Hỉ nghe Thúy Vân nói
hai chữ từ biệt này, hốc mắt cay cay, còn muốn nói gì đó nhưng lại mím
chặt môi, nhất quyết không mở lời. Thúy Vân cũng không nỡ ép, xoay người đi ra ngoài. Trước khi đi còn ngoái cổ lại, nheo nheo đôi mắt vẻ tinh
nghịch: “Nhớ, giữ kín thân phận của ta!”
“Vâng! Em đã biết! Chủ nhân, cô có muốn… hay là em nói với Trần Đông đổi cho cô một phòng riêng nhé!”