Đọc truyện Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! – Chương 27: Đêm động phòng gian nan nhất trong lịch sử của Mã Giám Sinh
Trống canh vừa điểm, kiệu hoa của Mã Giám Sinh đã đưa tới cửa, báo hiệu giờ ly biệt.
Hôm nay trời đất u ám, mây đen đen kịt cả bầu trời, gió hiu hiu lạnh, ngọn cỏ héo hắt, cành cây ướt đẫm sương đêm… Thúy Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó nhìn sang kiệu hoa đỏ thẫm đang đi song song bên cạnh mình, đoạn nhìn tới bộ trang phục gia nhân trên người, trong đầu vẫn còn sợ hãi…
Không biết vị cô nương kia có làm sao hay không? Khi nãy để có được một bộ quần áo của gia nhân trong đoàn của Mã Giám Sinh, Thúy Vân đã ra tay đánh ngất xỉu một nữ tì, cướp túi hành lí của nàng ta bằng một khúc gỗ bảng bự. May mắn, nàng cùng vị cô nương kia có cùng một kích cỡ, tóc chỉ cần búi theo kiểu kia đã không bị nghi ngờ, dễ dàng trà trộn đi theo bảo vệ đại tỉ thoát khỏi tay của tên Mã Giám Sinh này.
Bên ngoài kiệu, Thúy Vân suy nghĩ lung tung, bên trong kiệu, Thúy Kiều vẫn một lòng nghĩ tới Kim Trọng, nghĩ tới việc mình sắp rơi vào tay của một kẻ phàm phu tục tử thì hối hận bởi trinh tiết một lòng gìn giữ vì Kim Trọng trở thành uổng phí, nếu biết có hôm nay, tối hôm đó Thúy Kiều cũng đã không ngăn Kim Trọng lại…
Thúy Vân đã không chấp nhận thay nàng đền đáp ân tình của Kim Trọng, thì nàng đành phụ lòng hắn vậy. Chỉ có điều… Nếu Thúy Vân đồng ý thì nàng sẽ cảm thấy nguôi ngoai phần nào, trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn, bản thân nàng cũng không rõ tại sao…
Thúy Kiều được người đưa đến ở tạm trong một quán trọ, sau khi người bên trong phòng ra ngoài hết, chỉ còn mỗi mình nàng ngồi lại. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy hổ thẹn, trên bàn có sẵn một con dao, nàng liền cầm nó quan sát hồi lâu, đôi mắt mờ mịt, vừa đặt dao lên cổ tay, cố gắng cắt xuống một đường nhưng mãi vẫn không có gan làm việc đó…
“Đại tỉ, nghịch dao như thế không tốt đâu!”
Thúy Vân tốt bụng lên tiếng nhắc nhở, mở tung cửa sổ, đang cố gắng vào phòng bằng cách trèo vào. Thúy Kiều ngạc nhiên nhìn Thúy Vân, sau đó nhìn bộ trang phục nha hoàn cùng động tác khó coi của Thúy Vân trên cửa sổ thì vội ném dao sang một bên đến kéo Thúy Vân vào phòng, run giọng:
“Vân Nhi, sao muội,…?”
Tuy có vẻ không vui nhưng trong lòng của Thúy Kiều khi nhìn thấy Thúy Vân bỗng nhiên tự tin thêm phần nào, ít nhất nàng cũng không phải cô độc một mình nữa!
Thúy Vân trèo được vào phòng thì ngồi thở hổn hển, nhanh chóng chỉnh lại búi tóc trên đầu để tránh bị nghi ngờ, sau đó không nói không rằng đi đến bên cạnh bàn tròn, rót ra hai cốc trà, cầm bình trà lên ngửi nhẹ, ngó tới ngó lui vài vòng cẩn thận mở mở một gói thuốc – giống với gói thuốc hôm qua nàng đưa cho Thúy Kiều, đều tay rải bột thuốc vào nước trà. Để cẩn thận, nàng còn bỏ luôn vào vò rượu bên cạnh.
Bột vừa gặp nước liền tan ra, chẳng mất chốc nước trong bình đã sớm lại trở về trạng thái như cũ, nhìn không ra Thúy Vân đã bỏ gì vào trong đó. Thúy Kiều không hiểu, đến bên cạnh Thúy Vân lo lắng: “Vân Nhi, muội làm gì vậy? Đây là…?”
“Thuốc tạo ảo giác, thứ này có thể giúp tỉ không ít đâu, ta có để sẵn một số lượng lớn thuốc này, đưa cho Lục Châu giữ!”, Thúy Vân lên tiếng trả lời, bê hai tách trà vừa rót ra khi nãy lên uống sạch.
“Ảo giác? Thế sao lại để cho Mã Giám Sinh uống?”
Thúy Vân nghệt mặt ra, chớp chớp mắt liên hồi: “Tỉ không biết hắn ta là một kẻ buôn người à? Hắn ta làm việc cho kĩ viện thì đương nhiên ta phải chuẩn bị thứ này cho tỉ”
“Cái gì? Kĩ viện?”
Hai tỉ muội ai cũng trợn trừng mắt, mãi sau đó Thúy Vân mới sực nhớ ra, dường như lúc này Thúy Kiều vẫn chưa nhận ra bộ mặt thật của Mã Giám Sinh, chỉ duy Thúy Vân nàng biết bởi lẽ nàng đã từng nghe đại tỉ kể rồi. Nàng vò đầu bứt tóc một hồi mới tìm cách giải thích:
“Mã Giám Sinh là tay sai của một mụ tú bà, bọn chúng mua tỉ về nào phải để làm vợ…”
Đôi mắt đỏ hoe cùng lớp phấn trang điểm cẩn thận trên mặt của Thúy Kiều dần dần bị trôi ra từng mảng, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Trông thấy bộ dáng sắp than thân trách phận của đại tỉ, nàng vội cản: “Đừng có khóc, đã bảo ta sẽ giúp tỉ mà!”
Sau đó Thúy Vân tường tận giải thích công dụng của thuốc cho Thúy Kiều nghe, tận tình chỉ dẫn liều lượng cùng cách sử dụng: “…Phải cho hắn uống thuốc, sau đó cố gắng kéo dài thời gian khoảng nửa canh giờ để thuốc bắt đầu ngấm vào cơ thể…”
“Nửa canh giờ, ta biết phải làm gì đây?”
“Thì đánh đàn làm thơ gì đó đi, lôi hết những biệt tài của tỉ ra!”
Thúy Kiều nhìn thấy bộ dạng lo lắng quan tâm của Thúy Vân, trong lòng xẹt qua một tia áy náy, nhỏ giọng xin lỗi: “Vân Nhi, ta… ta không cố ý nói với cha mẹ, ta…”
Thúy Vân nghe thấy Thúy Kiều nhắc về vấn đề đó thì chỉ cười nhạt, thái độ dần dần mang theo vẻ xa cách: “Đại tỉ,… đừng để tâm! Chẳng qua tỉ không muốn Kim Trọng yêu người con gái khác mà thôi!”
Một câu nói này của Thúy Vân khiến Thúy Kiều sực tỉnh, thẫn thờ ngồi thừ người ta, vừa xấu hổ vừa không ngờ mình lại có thể ích kỉ như thế…
Đúng vậy, Thúy Vân tuy không bằng nàng nhưng muội ấy giống nàng những sáu, bảy phần, nếu Kim Trọng nhìn thấy muội ấy, ắt hẳn sẽ nhớ đến Thúy Kiều… Dường như đâu đó ở nơi xa thẳm của tâm hồn, Thúy Kiều biết Thúy Vân thua nàng về mọi mặt, có thể an tâm…
…an tâm rằng Kim Trọng sẽ không yêu Thúy Vân…
Thúy Vân lạnh nhạt cũng chính vì lí do này, Thúy Kiều không lí gì phải lo lắng nhiều như thế, nếu không cưới được Thúy Kiều, Kim Trọng vẫn có thể đến với người con gái khác, chẳng qua là sợ Kim Trọng sẽ quên tỉ ấy thôi!… Thúy Vân không nghĩ nhiều, cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ thận trọng kiểm tra xung quanh một vòng, đóng tất cả cửa sổ lại, tìm một chỗ nấp, sau đó ra hiệu cho Thúy Kiều chuẩn bị…
Thúy Kiều nhìn thấy Thúy Vân dường như không chú ý cho lắm, trong lòng nhẹ xuống phần nào, tâm trí lại bắt đầu lo lắng cho hiện tại…
Trời dần ngả về đêm…
Cửa phòng mở toang mang theo mùi rượu nồng nặc, Mã Giám Sinh xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào, nhắm về phía của Thúy Kiều đang ngồi mà lao tới. Thúy Kiều xám xanh mặt, vội nhìn về hướng màn cửa bên cạnh bức bình phong mà Thúy Vân đang trốn thì nhận thấy dấu hiệu của Thúy Vân bảo mình đứng lên tránh né. Thúy Kiều vội làm theo, nhanh chân bước xuống giường để Mã Giám Sinh vồ phải một khoảng không trên giường.
Hắn có vẻ không hài lòng, nhíu chặt mi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Tướng công, ngài không nên gấp vội, chúng ta cần phải uống rượu giao bôi!”
Mã Giám Sinh nhận lấy rượu từ tay Thúy Kiều đưa tới, không nghi ngờ gì nữa mà uống một hơi cạn sạch, sau đó chăm chăm nhìn Thúy Kiều…
Nhớ lúc trước khi lên kế hoạch mua Thúy Kiều về thanh lâu, chính hắn đã bày ra âm mưu giả tổ chức một hôn lễ để tránh sự dòm ngó của quan phủ, sau đó mới đưa Thúy Kiều về để bồi dưỡng, do đó hắn vẫn chưa rời đi hẳn, vẫn còn ở lại nội địa Sơn Đông cốt chứng minh cho mọi người xung quanh biết hắn thật sự cưới Thúy Kiều hòng qua mặt tất cả.
Lại nói, hôm nay Thúy Kiều rất đẹp, đầu đội mũ phượng của tân nương, trang phục đỏ rực như lửa, đôi mắt mang theo vẻ phiếm hồng quyến rũ lòng người, lớp phấn bị trôi khi nãy đã được Thúy Vân đánh lại cẩn thận, dưới ánh đèn mờ nhạt của ngọn nến càng tôn lên nhan sắc ngọt ngào. Mã Giám Sinh bị nụ cười điên đảo chúng sinh của Thúy Kiều làm cho mê dại…
Tài năng bậc này, nhan sắc bậc này, nếu đem về thanh lâu ắt hẳn đám vương tôn công tử sẽ thay nhau giành giựt để được chiếm đoạt nàng đầu tiên, ít nhất cũng ba trăm lạng vàng mới có quyền bẻ hoa… Như vậy, ngay lần đầu tiên Tú Bà cùng Mã Giám Sinh đã sớm lấy lại được hơn phân nửa vốn, sau đó tiếp tục kiếm lợi dài dài từ nàng…
Kế hoạch là thế, thế nhưng trong giờ phút này đây, men say đã vào người, món ngon lại dâng lên đến tận miệng, nàng còn luôn miệng ngây thơ gọi hắn bằng “tướng công”, khiến hắn rất muốn chiếm đoạt thân xác của nàng ngay lập tức.
Hắn dùng sức kéo Thúy Kiều ngã xuống giường, đang trong lúc lúng túng, Thúy Kiều cũng không biết phải làm thế nào, nước mắt chực trào ra, muốn phản kháng nhưng nghĩ tới cha mẹ cùng hai em của mình còn ở nhà, nếu hắn phật ý có thể sẽ đòi lại toàn bộ số tiền… Nhưng nàng không muốn bị rơi vào tay của một kẻ thế này…
Mã Giám Sinh tỉnh táo lên đôi chút, hắn bắt đầu suy nghĩ lại, nếu hắn làm như thế sẽ mất hết vốn liếng của kĩ viện… Lần đầu tiên của Kiều trong tay mình, vậy liệu có ai chịu trả giá cao? Nhưng ngay sau đó hắn lại tặc lưỡi, kệ, chỉ cần dùng máu gà hoặc nước vỏ lựu gì đó, biết đâu có thể đánh lừa được những kẻ kia?
Ánh mắt bỗng chốc trở nên đục ngầu bởi dục vọng, tay chân hắn đã bắt đầu không yên phận rà tới soát lui trên người Thúy Kiều, thô bạo xé rách hai lớp áo ngoài của nàng, bên trong lộ ra lớp áo yếm hồng nhạt mê người…
Thúy Vân không thể đứng yên được nữa, mắt đảo quanh một vòng, quyết định lấy chậu cây trên bàn làm vũ khí…
Nàng vừa mới định ra tay thì nghe giọng nói mềm mại của Thúy Kiều vang lên, vừa nũng nịu vừa e thẹn khiến người khác muốn bảo bọc trong lòng:
“Tướng công, thiếp có chuyện muốn nói với chàng!”
Mã Giám Sinh đang gục mặt trên hõm vai Thúy Kiều, nghe nàng nói thế thì ngẩng đầu dậy, Thúy Kiều khẽ nhíu mi, mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào khiến nàng khó chịu vô cùng nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm đạm đáng yêu của mình, trong lòng tự trấn an. Nơi này còn có Thúy Vân, nàng sẽ không sao, phải bình tĩnh…
Thúy Kiều đẩy nhẹ Mã Giám Sinh ra, nhân lúc hắn không để ý mà đẩy hắn ngã xuống giường, sau đó kiều kiều mị mị trốn thoát khỏi giường, lấy đàn ra, vẻ mặt tha thiết mong ước: “Đêm hãy còn dài, tướng công, thiếp đàn một khúc cho chàng nghe nhé!”
Mã Giám Sinh đã như súng lên nòng, dục hỏa khó nhịn nhưng nghĩ nghĩ, trước sau gì Thúy Kiều cũng thuộc về mình, nhẫn nại một chút cũng không sao, chăm chú ngồi nghe Thúy Kiều đàn, càng nghe càng mê đắm, mắt cứ hau háu nhìn vào cái yếm đang lộ ra ngoài, ánh mắt dâm tục như muốn nhìn xuyên lớp áo kia khiến Thúy Kiều cùng Thúy Vân nổi da gà một phen.
May mắn là hắn đang say rượu nên không phát hiện ra người đang trốn ở góc phòng kia!
Thúy Kiều run rẩy, cố giữ tay không để sai âm…
Thúy Vân nín thở chờ đợi thuốc phát huy tác dụng, trước giờ chưa có ai thử thuốc cho nàng cả @@
Mã Giám Sinh thì kiên nhẫn ngồi chờ giai nhân…
Một lúc sau, bỗng nhiên đầu của Mã Giám Sinh gật gật gù gù, đôi mắt bắt đầu mơ màng…
Hắn ngồi yên tại chỗ trên giường, tay tự sờ mó khắp cơ thể mình một lượt, nhanh chóng thoát quần áo ra, trên người chỉ còn tiết khố mỏng mảnh khó có thể che đậy được thứ gì. Thúy Kiều sững người, từ nhỏ tới lớn nàng vốn là con nhà gia giáo, chuyện trần trụi thô tục như thế này… Nàng lúng túng không biết quay mặt đi đâu, cầu cứu nhìn sang Thúy Vân thì thấy…
Thấy hai mắt Thúy Vân sáng rực chăm chăm nhìn Mã Giám Sinh đang lăn lộn trên giường rên rỉ. Hắn rên rỉ một hồi lâu, cuối cùng dường như chịu đựng không được, thứ cuối cùng nằm trên người hắn cũng được lột ra ngoài, trên giường chỉ còn lại một người đàn ông trần trụi đang tự an ủi mình, môi phát ra âm thanh thỏa mãn vô cùng.
Thúy Kiều sợ hãi bịt chặt mắt lại, hai gò má sớm đỏ như đít khỉ, Thúy Vân thì chèm chẹp lẩm bẩm: “Xem ra thuốc rất hữu dụng!”
Thúy Kiều chưa kịp hiểu đầu đuôi gì thì đã nghe tên đàn ông nằm trên giường thở hổn hển, miệng cứ rên rỉ “…A…a… ân…”, sau đó… nàng nhìn thấy hắn đang ôm chặt gối ôm mà ra sức vận động. Thúy Kiều quên cả mắc cỡ, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm, Thúy Vân thì giật mình thầm nghĩ, không ngờ thuốc lại mạnh như thế (T_T)
Hắn ta: “…Nha… nha… thật là chặt quá…”
Thúy Kiều (đỏ mặt, thẹn không dám nhìn)
Thúy Vân: “…”
Thúy Vân tặc lưỡi, Thúy Kiều khó hiểu, cả hai cứ trợn ngược mắt mà nhìn hành động nhịp nhàng cùng tiết tấu ngày càng nhanh của Mã Giám Sinh.
Sau một hồi vận động kịch liệt, Mã Giám Sinh mới nằm phịch xuống, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ, để lại hai tiểu cô nương, một người hồn phách đã tận đâu đâu, người kia chốc chốc lại thở dài chán nản…