Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 16: Duyên?


Đọc truyện Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! – Chương 16: Duyên?

Khi Minh Thường trở về cũng không phát hiện ra chuyện gì kì lạ, ngay cả hai tên đệ tử đi cùng hắn cũng có vẻ rất thản nhiên. Thúy Vân nhìn bọn họ nhẹ nhàng lướt qua trước mặt mình, hai nắm đấm siết chặt.

Mẹ nó, thật muốn chạy đến mà đấm vỡ mặt tên cẩu tặc kia.

Dám bắt đại tỉ của nàng đi mất, đã vậy còn chưng ra cái bộ mặt thanh thản như thể vừa thoát khỏi hồng trần ghê tởm ấy. Tên này nham hiểm như thế, không biết làm sao mới cứu được đại tỉ đây?

Tuy nhiên, có vài chuyện Thúy Vân không thể nào lường trước được.

Tỉ như chuyện nàng đang cùng Minh Sơn dùng bữa, vừa dùng xong thì thấy Minh Thường hấp tấp đi vào, trên gương mặt mang theo vẻ vừa phẫn nộ vừa tức giận lại dường như có chút gì đó thương tâm. Hắn đứng giữa sân lớn, hai mắt long lên sòng sọc:

“Minh Sơn, ngươi ra đây cho ta, ngươi giấu nàng ở đâu?”

Không ai trả lời hắn, đại sư bước ra đầu tiên, vẻ mặt vẫn vô cùng hòa nhã tựa hồ không có gì to tác, phía sau là Minh Sơn cùng đệ tử trong chùa. Minh Sơn chỉ nhàn nhạt nhìn hắn:

“Minh Thường, mọi chuyện kết thúc rồi, giết người đền mạng, mau theo chúng ta đến quan phủ.”

Bỏ ngoài tai lời nói của Minh Sơn, Minh Thường nghiến răng trèo trẹo, âm thanh tụa hồ phát ra từ kẽ răng: “Ta hỏi, các ngươi giấu nàng ở đâu?”

Thúy Vân nhìn thấy gân xanh đang nổi lên cuồn cuộn dưới da mặt của Minh Thường, trong lòng có chút sợ hãi. Dù sao trước kia hắn ta luôn luôn có một vẻ hòa nhã bất định, không ngờ bộ mặt thật của hắn lại hung dữ đáng sợ thế này.

Minh Sơn nhìn ra sự sợ hãi của Thúy Vân, cũng không nói gì, nhỏ giọng bảo một tiểu tăng đưa nàng vào bên trong tránh cho nàng nhìn thấy cảnh tượng sắp tới. Minh Thường điên cuồng ngửa đầu cười lớn:


“Các ngươi không nói thì hôm nay ai cũng đừng hòng sông sót mà ra khỏi nơi đây…”

Hắn ta nói xong thì bắt đầu động thủ, khí tức dâng lên cuồn cuộn, không khí xung quanh bị khuấy động mãnh liệt, tạo thành một vòng xoáy trên đỉnh đầu của Minh Thường. Hắn nhếch mép nhìn chằm chằm vào đại sư: “Sư phụ, ngươi thấy đệ tử thế nào? Có thua kém gì tên Minh Sơn kia không?”

Đại sư chậm rãi mở mắt, tay tiếp tục lần theo chuỗi phật trai trong tay: “Minh Thường, ngươi đừng cố chấp nữa.”

“Ha ha, cố chấp… Không phải tại ông ư? Vì lẽ gì ông chỉ yêu thương Minh Sơn, chỉ hết lòng dạy công phu cho hắn? Ta không phải đệ tử của ông sao?”

Xung quanh chỉ còn lại âm thanh gào thét của gió xen lẫn tiếng cười ghê rợn của Minh Thường, Minh Sơn không nói gì, chỉ điềm tĩnh nhìn vòng xoáy trước mặt đang dần một lớn lên, ánh mắt nhẹ hướng tới chỗ sư phụ mình.

“Lí do ngươi là người rõ nhất, không cần phải để ta nói.”

“Hừ, ta không quan tâm!” – Minh Thường hét lên, tay tung một chưởng về phía sư trụ trì. Ông ấy vẫn đứng im như tượng, hai mắt dán chặt lên người Minh Thường. Một chưởng kia của hắn đánh gẫy nát cây cột lớn đằng sau đại sư trụ trì còn khiến vài đệ tử bị thương.

Hắn ta điên dại: “Các ngươi trả nàng lại đây, trả nàng lại đây cho ta…”

Thúy Vân tuy sợ hãi nhưng thật sự không thể nén nổi tò mò, chạy ra bên ngoài, hỏi: “Ngươi… không phải ngươi đã giết nàng sao, bây giờ lại đòi tìm nàng? Nếu đã như vậy, từ đầu ngươi giết nàng làm gì?”

Nhìn thấy sát khí của hắn càng lúc càng nặng, Thúy Vân nuốt nước miếng, thật muốn tự vả vào mồm mình. Đang yên không chịu, lại chọc cho hắn nổi điên lên. Minh Thường hai mắt long lên sòng sọc, điên cuồng đánh thêm mấy chưởng về phía Thúy Vân, miệng gào thét: “Ngươi nói bậy, nói bậy, ta không có giết nàng…”

Thúy Vân cả kinh, siết chặt áo sau lưng Minh Sơn, hai mắt nhắm tịt, ngay cả bỏ chạy cũng quên…


Chờ một hồi lâu cũng không cảm thấy có gì bất ổn.

Minh Sơn chậm rãi thu tay về, từ từ nhận lấy kiếm từ tay một vị tiểu tăng: “Minh Thường, giết người đền mạng, hôm nay ngươi không thể không đến quan phủ.”

Vừa rút kiếm ra, Minh Sơn đã lao thẳng vào Minh Thường, vung kiếm chẻ đôi làm khí đang bao bọc lấy hắn, áp sát đánh nhau. Thúy Vân lo lắng muốn chết, quay sang nhìn đại sư ý muốn ông ấy ra tay trợ giúp, nào ngờ ông ấy không nói gì nữa, thở dài buồn thườn thượt, chậm rãi xoay người đi vào bên trong hậu viện.

Đại sư rời đi, những người khác cũng tản ra gần hết như thể chuyện này không còn liên quan gì tới họ nữa vậy. Thúy Vân vội chụp lấy tay áo của một chút tiểu, sống chết không cho hắn đi: “Đại sư này, không thấy Minh Sơn đang đánh nhau ngoài kia sao? Tại sao không ra giúp?”

Vị tiểu tăng này từ nhỏ tới lớn đều ở trong chùa, chưa từng bị một cô nương nắm chặt tay áo, lại là một cô nương xinh đẹp khả ái thế này nên đỏ mặt, ấp úng: “Minh Sơn sư huynh đã ra tay, coi như Minh Thường chết chắc rồi, chúng ta còn… còn có việc phải làm…”

Nói xong thì vung tay chạy đi mất, trên má vẫn ửng hồng. Thúy Vân nào còn hơi sức quan tâm đến chuyện ấy, nhưng theo lời của vị tiểu tăng kia, dường như có vẻ Minh Sơn lợi hại hơn Minh Thường nhiều, chắc sẽ không sao đâu…

Một âm thanh thật lớn vang lên, chấn động toàn bộ khung cảnh xung quanh. Thúy Vân bị làn khí mạnh mẽ đó đập thẳng vào lưng, liêu xiêu đứng không vững, phải dùng sức bám chặt vào cây cột to bự ngay gần đó.

Giữa sân, trận chiến giữa Minh Sơn và Minh Thường đã kết thúc. Minh Sơn thu kiếm lại, nhàn nhạt nhìn kẻ đang hấp hối bên dưới: “Giết ngươi đền mạng, ngươi đã có gan giết người thì phải có gan chịu trách nhiệm, tất cả là do ngươi, đừng trách ai hết. Diệp cô nương đã được người nhà cô ấy đưa về an táng rồi…”

Hoàn toàn khác với bộ dáng hung hăng vừa rồi, Minh Thường chỉ nằm bất động trên mặt đất, ánh mắt thẫn thờ, toàn thân đầy máu…

Nàng bỏ hắn rồi, ngay cả khi chết nàng vẫn không muốn ở bên cạnh hắn…


Thúy Vân nhìn thấy giọt nước mắt khốn khổ rơi xuống từ gương mặt xấu xí thẫn thờ của Minh Thường, trong lòng nàng bỗng nhiên tức giận, sợ hãi bay biến đi đâu hết. Có lẽ phần khí thế đó là do có Minh Sơn đứng bên cạnh mang lại, nàng biết rõ một chuyện, chỉ cần có Minh Sơn ở đây thì Minh Thường sẽ không thể làm nàng bị thương. Thúy Vân hung hăng trừng mắt, chỉ vào Minh Thường đang nằm bất động:

“Ngươi lấy tư cách gì mà yêu nàng? Chính ngươi đã dụ dỗ Diệp Nguyệt bỏ trốn, sau đó giết cô ấy… Uổng cho cô ấy đã từng yêu ngươi…”

Minh Thường không đáp trả, nước mặt lại tiếp tục rơi ra: “…Nàng… nàng tự sát, nàng không muốn đi cùng ta, nàng muốn bỏ trốn khỏi ta, ta không…”

Bất thình lình, hắn rút một con dao nhỏ trong lồng ngực ra, đâm mạnh một phát, vị trí không sai lệch lắm so với vết thương trên ngực của Diệp Nguyệt.

Minh Sơn cùng Thúy Vân đều bị hành động này của hắn dọa cho ngây người, thật sự không ngờ người này sẽ tự sát. Thúy Vân vội túm chặt cổ áo của hắn, mắt đỏ lên: “Đại tỉ ta đâu, các ngươi bắt đại tỉ ta đâu?”

Thấy Minh Thường đã tắt thở, nàng ngây ngốc thả hắn xuống, trong đầu rối loạn.

Minh Thường chết rồi, vậy đại tỉ của nàng đang ở đâu, ở đâu?

Dường như nhìn thấy tâm tư của Thúy Vân, Minh Sơn vội kéo nàng dậy, sau đó trấn an: “Các vị sư huynh sư đệ của ta đã sớm đuổi theo chiếc thuyền buôn người kia, cứu toàn bộ các cô nương, trong đó có đại tỉ của cô về rồi, không cần lo lắng.”

Thúy Vân mở lớn hai mắt: “Thật?”

“Thật, trước giờ không thể bắt được Minh Thường vì hành tung của hắn quá bí ẩn, lần này nhờ cô nương tìm ra được mấu chốt của sự việc nên mới giải quyết được, chỉ tiếc cho Diệp cô nương…”

Biết đại tỉ đã an toàn, nàng thở phào một hơi, ánh mắt lại dừng trên người của Minh Thường…

Nàng không biết là Diệp Nguyệt tự sát hay bị Minh Thường giết, nhưng có một sự thật, cả hai người này đều rất yêu nhau… Thật đáng sợ, hóa ra cái thứ tình yêu kia kinh khủng như thế, phải dùng lấy mạng sống của mình mà đổi lấy…


Mọi chuyện đâu lại vào đấy, Thúy Kiều được cứu về, khi tỉnh dậy vẫn còn đang nằm trong phòng của mình, mọi người xung quanh cũng nửa tỉnh nửa mê không ai nhớ chuyện gì cả, trừ Thúy Vân.

Thúy Vân đứng tựa lưng bên ngoài xe ngựa, chờ đại tỉ nói lời từ biệt cùng đại sư, bộ dáng có chút thất thần.

“Đại sư, đa tạ đại sư cùng bổn tự đã chiếu cố tỉ muội tiểu nữ trong thời gian vừa qua!”

Thúy Kiều lễ phép mà không hề kiêu căng cảm tạ đại sư trụ trì, ánh mắt nhướn lên nhìn tiểu muội nhà mình, cười khổ: “Tiểu muội nghịch ngợm, làm phiền các vị đại sư rồi!”

Đại sư nhẹ giọng đáp: “Vương đại cô nương, không cần khách khí!”

Cũng không hiểu vì lí do gì mà Thúy Vân lại buồn phiền như thế, thấy Thúy Kiều đi về phía này thì mỉm cười với tỉ ấy, bản thân nhanh chóng trèo lên xe. Xe ngựa nặng nề lăn bánh phát ra tiếng lộc cộc, khung cảnh chầm chậm trôi qua…

Nghĩ nghĩ, bất ngờ Thúy Vân vén rèm châu nơi cửa sổ nhỏ, thò đầu ra lớn giọng hét: “Ta tên gọi Thúy Vân!”

Minh Sơn đứng phía sau đại sư trụ trì, từ đầu tới cuối không hề nhìn tới vị mĩ nữ trước mặt mà chỉ khẽ đưa ánh mắt về phía cô gái nhỏ mặc áo lam nhạt đang thất thần đằng kia, trong lòng có chút cảm giác kì lạ. Nhìn chiếc xe dần dần biến mất, bỗng nhiên lại nghe thấy cái tên kia, khuôn mặt tuấn tú có chút cứng ngắc, hơi cúi đầu xuống. Lúc này đại sư bỗng lên tiếng: “Có duyên thì sẽ gặp lại thôi!…”

“Sư phụ?”

“Không có gì! Mau chuẩn bị đi, lần này con vất vả rồi! Thúc thúc Từ Duy Học của con cũng sắp đến đây!”

“Vâng!”, Minh Sơn ngoan ngoãn gật đầu, rời đi ngay sau đó.

Ánh mắt của đại sư mang theo tí nét cười, Thúy Vân cô nương, cô và tên đệ tử này của ta vẫn còn phải gặp nhau nhiều đây!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.