Bạn đang đọc Xin Lỗi, Người Em Yêu Không Phải Là Anh – Chương 21
Giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya, lại là những giấc mơ không rõ ràng ấy, nó đã khóc, ướt gối, lờ mờ, nó cố gắng kết nối những giấc mơ lại với nhau.
Hình ảnh người con trai chạy theo sau, gọi tên nó.
Hình ảnh nó cùng người đó giành nhau vật gì đó, không rõ ràng.
Hình ảnh 2 người đang ôm nhau trước mặt nó, 1 trai 1 gái, nó đã khóc.
Hình ảnh chen chúc, ngồi sau lưng ướt đẫm mồ hôi của người ấy.
1 mớ lộn xộn, hình ảnh vẫn không rõ ràng, đầu lại nhức không chịu được, nó muốn biết người con trai ấy là ai, nhưng trong những giấc mơ, nó chỉ thấy bóng mờ cái dáng người từ sau lưng, khuôn mặt nhòe.
…….
Mùa hè của Hà Nội được đánh dấu bằng cơn mưa to và nhanh, cuốn trôi hết bụi đường phố, những chiếc lá trở về với màu xanh ban đầu, không còn bị bạc đi vì bụi đường.
Linh đang chờ thủ tục đăng kí phòng tại sảnh khách sạn Sheraton Hà Nội. Chuyến đi công tác lần này, cô muốn xem tình hình Hiếu thế nào, thật sự cô không cảm thấy an tâm.
– suy nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy- Hiếu chạm vào vai Linh
– làm hết hồn- Linh giật mình
– nhát ghê luôn
– hết giờ làm cho Linh xin cái hẹn nhé
– ok
Ngồi trong quán Phở 24, Linh nhìn Hiếu, cô đang cố gắng mở lời.
– ăn đi, đừng nhìn Hiếu như thế, Hiếu ăn không được- Hiếu nhăn mặt như con nít làm Linh phì cười.
– không giận Linh thật à?
– Không, tai sao phải giận trong khi những gì Linh nói là đúng.
– Hiếu chấp nhận được sự thật sao?
– Hiếu biết tình huống này thế nào cũng xảy ra, chấp nhận nó, nhìn nhận nó ở 1 khía cạnh khác sẽ làm cho sự việc dễ dàng hơn
– Linh hiểu được cảm giác của Hiếu lúc này- giọng Linh nhỏ lại
– …- Hiếu im lặng, anh đang chờ đợi sự mở lòng của Linh
– Trước đây, Linh từng yêu 1 người, khi yêu thì cái gì cũng trở thành màu hồng cả, nhưng khi tan vỡ, mọi thừ dường như là màu đen. Linh đã rơi xuống 1 cái vực do chính mình tạo ra. Phía đáy của vực sâu hun hút ấy, là thứ ánh sáng le lói duy nhất, Linh đã tìm thấy được ánh sáng đó khi Linh nhận ra rằng, hãy để cho anh ấy chọn lựa, hạnh phúc đến từ sự tự nhiên chứ không phải là ép buộc.
Hiếu siết lấy bàn tay của Linh, sự đồng cảm trong tâm hôn của họ đang san sẻ cho nhau.
2 con người cô đơn trong tình yêu, dường như đã tìm được 1 tiếng nói chung, và liệu trái tim họ có cùng chung nhịp đập?
Bước vào văn phòng khoa, nó nhìn thấy bịch bánh Marie nằm ngay góc bàn làm việc của mình, tò mò, nó xem xét xung quanh, mọi người không ai tỏ vẻ gì là quan tâm đến cái bịch bánh trên tay nó. Khẽ chau mày, nó đang suy nghĩ, 1 là nhầm người, 2 là có kẻ âm thầm làm đuôi của nó.
Điện thoại rung nhẹ trong túi, nó lôi máy ra đọc:
“ ăn bánh ngon miệng”- từ số máy: 09059218XX
Thì ra là của Đăng Nguyên, nó bật cười trước cái trò ma quái của anh. Nhanh tay, nó bấm trả lời
“ đã nhận, chưa thưởng thức, đồ ăn ngon phải tùy tâm trạng”
“ chờ đợi cũng hay”- tin nhắn của Bin vỏn vẹn 4 từ, nó cười, ngồi xuống ghế, xe bịch bánh, nhấm nháp từng cái 1, lòng vui vui.
Dạo này nó không còn thường xuyên nhắn tin cho Hiếu nữa, nó thấy thật tội lỗi khi trở thành 1 kẻ bắt cá 2 tay. Tình cảm với Hiếu nó vẫn chưa thể nào quên được, còn với Đăng Nguyên là 1 thứ gì đó rất khó diễn tả.
Lăn qua rồi lại lăn lại, nó thở dài, vắt tay lên trán suy nghĩ.
Dường như hiểu được lòng nó, Linh xoay người sang nhìn nó, dò hỏi:
– khó ngủ hả mày?
– ừ
– có gì thì nói đi, tao tư vấn cho, phí tư vấn là 1 chầu ăn sáng nhá- Linh làm vẻ cao giá.
– Tao thấy có lỗi với Hiếu quá, tao…
– Vì mày đang có cảm tình với Đăng Nguyên chứ gì- Linh chờ đợi
– Sao mày biết?- nó giật mình
– Nhìn mặt mày tủm tỉm cười yêu đời với hắn là tao biết- Linh cười ranh mãnh
– Nó hiện hết lên mặt hả mày, chết tao rồi- nó thấy thật xấu hổ
– Lần trước đi công tác, tao có nói chuyện với Hiếu, có vẻ như đã suy nghĩ thông suốt, chấp nhận sự thật rồi, nên mày cứ yên tâm làm theo những gì con tim mách bảo. Đừng suy nghĩ nhiều lại ảnh hưởng đến sức khỏe, có duyên nhưng không phận thì cũng chả trách ai được- Linh hạ giọng.
Có duyên nhưng không phận! câu nói đó của Linh cứ lòng vòng trong đầu nó. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy, nó nhắm mắt, cố gắng ngủ.
………..
Mùa thu đến với Sài Gòn không rõ lắm, với cái nơi chỉ có 2 mùa mưa và nắng thì dường như trời thu cũng chẳng khác mấy với mùa hè. Mùa thu là mùa tựu trường của những học sinh, sinh viên nhưng cũng là mùa ra trường của các bạn sinh viên năm cuối.
Dạo này nó thường xuyên phải thức đêm làm việc, vừa lên ca ở khách sạn, vừa lên trường giảng dạy, hướng dẫn sinh viên làm luận văn tốt nghiệp, khiến nó không có thời gian nghỉ ngơi, thiếu ngủ triền miên.
Ngồi trước màn hình máy tính, 2 con mắt nó tự động nhắm lại, cơn buồn ngủ đã ấp đến không thể cưỡng lại, nó gục xuống bàn.
Sáng ra đi làm với 2 con mắt thâm quầng, nó mệt mỏi rời khỏi nhà.
– em uống đi, cho tỉnh ngủ rồi chấm cho xong ngày hôm nay nữa là về ngủ bù- chị cùng khoa đưa ly café cho nó
– em cảm ơn- nó nhận rồi uống vội, xách cặp đi về phía phòng bảo vệ luận văn.
11:45 am, sinh viên cuối cùng đã hoàn thành xong bài bảo vệ, đặt bút cho điểm xong, nó cùng các thầy cô rời khỏi phòng.
12:55 pm, đi đến chỗ thang máy, bụng sôi, đầu nhức như búa bổ, nó bước vào theo quán tính, bấm nút tầng trệt, thang máy đóng lại và đi xuống. Nó thấy khó thở và hoa mắt, cửa thang máy mở ra ở tầng 4, có người bước vào, cố gắng mở mắt nhìn, lại hình ảnh mờ ảo ấy, là dáng người ấy, mùi nước hoa ấy, nó ngất đi trong vòng tay anh.
– Xin lỗi, nhưng người em yêu không phải là anh- mở mắt ra, nó thấy mình đang khóc.
Những hình ảnh của kí ức chậm chạp trôi qua, mọi thứ của quá khứ, những sự việc, hình ảnh, con người, sự kiện, tất cả là những thước phim quay chậm, đang được nó ghi nhận.
Đau nhói, đưa tay ôm đầu, nó nhìn thấy tay mình đang được truyền đạm, là bệnh viện, nhìn xuống phía cuối giường, nó thấy anh đang ngồi tựa đầu vào tường và ngủ.
Nước mắt nó rơi, nó đã nhớ lại mọi thứ, khó chấp nhận sự thật, nó thấy mình chưa sẵn sàng để tiếp nhận mọi chuyện.
Nó lại chìm vào giấc ngủ.
Xuất viện.
Trốn biệt trong nhà, không muốn gặp mặt anh, điện thoại tắt máy, nó ngồi thừ nhìn ra vườn hoa.
Vậy là nó vẫn không thể quên anh, người mà nó yêu, đau đớn, nó thấy mình vừa làm hại chính bản thân mình. Tại sao lại nhớ ra? Tại sao lại yêu anh 1 lần nữa? tại sao tại sao?
Niềm kiêu hãnh khi nó ra đi đâu rồi, nó đã bỏ lại sau lưng lời yêu thương để ra đi cơ mà, chỉ vì chút tự ái trẻ con. Giờ đây, làm sao nó đối mặt với anh, không thể nào?!
Lắc đầu, nó cảm thấy thật khó xử.
– làm gì mà ngồi đây
Giọng nói quen thuộc khiến nó phải quay lại nhìn. Là Hiếu!
Nó im lặng, quay lại nhìn vào vườn hoa. Nó đang trốn tránh, nó sợ phải gặp Hiếu lúc này, nó phải giải thích với anh như thế nào. Không thể nói là nó đã nhớ lại mọi chuyện, và người nó yêu là Bin, không thể làm tổn thương anh quá nhiều, không thể được.
Cũng không thể dối lòng rằng nó không yêu Bin để tiếp túc với Hiếu, càng khổng thể lừa dối Hiếu rằng nó vẫn yêu anh. Phải làm sao đây, nó nắm chặt 2 tay lại.
Hiếu tiến đến ngồi sát bên Bảo Nguyên, nắm lấy bàn tay lạnh cóng của nó, nhẹ nhàng:
– đang đấu tranh nội tâm đúng không?
– …
– Còn nhớ những gì Hiếu nói không?
– ….
– Hiếu tôn trọng mọi quyết định của Nguyên, cho dù thế nào, Nguyên vẫn là Nguyên, hiểu không.
– Nhưng…
– Không nhưng gì cả, đặt bàn tay lên đây này- Hiếu chỉ vào tim nó- và tự hỏi rằng mày đang đập bồm bộp với ai- Hiếu pha trò
Nó bật cười, nụ cười xoa dịu sự căng thẳng nơi tâm hồn nó.
Hít thật sâu, nhắm mắt, nó thở mạnh ra, mở mắt, nó nhìn thẳng vào mắt Hiếu, cảm giác rất khác trước đây, vẫn ánh mắt nồng nàn, đầy tình cảm, nhưng giờ đây nó thấy ở đó là tình bạn chứ không phải tình yêu.
– tha lỗi cho Nguyên nhé!
– Vậy mới là Bảo Nguyên- Hiếu cười, nụ cười nhẹ tênh.