Xin Lỗi, Người Em Yêu Không Phải Là Anh

Chương 11


Bạn đang đọc Xin Lỗi, Người Em Yêu Không Phải Là Anh – Chương 11


Quyết định sẽ nói với Bin hết tấm lòng của nó và mọi việc do anh quyết định, nó khẽ mỉm cười. Nghĩ rằng có thể quên được anh, làm lại từ đầu, nhưng khi gặp lại anh, nó đã hiểu trái tim nó chỉ luôn có hình ảnh của anh mà thôi.
Khi nghe Vân nói với nó rằng Bin cũng yêu nó, lòng nó vui phơi phới, nhỏ bạn còn động viên nó nói ra tình cảm của mình với Bin.
Thầm cảm ơn nhỏ bạn, nó vội vàng rời buổi tiệc liên hoan của cả lớp ra về sớm.
Tưởng tượng ra cảnh Bin tay trong tay với nó đi dạo trên con đường biển ở quê, nước trong xanh, hàng cây rợp bóng dưới màu nắng vàng dịu nhẹ.
Bin kéo tay nó vào quán kem giữa lòng thành phố, 2 con người ngồi sát nhau, nhấm nháp từng thìa kem lạnh khi ngoài trời đang mưa to.
Nó khẽ nép mình vào Bin, 2 người ngồi trước mặt biển yên ả buổi sớm ngắm mặt trời lên.
Bin nấu cho nó những món ăn thật ngon, nhìn dáng Bin đảm đang, nó thấy yêu không thể nào tả nỗi.

“ Ding”- cánh cửa thang máy mở ra, nó bước nhanh về nhà.
Cửa khóa, nó lắc đầu rồi mở cửa vào nhà.
Hành lý của Bin để ngổn ngang trong phòng khách.
“ anh đi liên hoan với công ty”- mẩu giấy anh để vội trên bàn.
Nó lôi đóng hành lý về phòng anh. Ngồi chờ Bin tới 11:30 pm, nó ngủ gật trên sopha.
Bin mở cửa, khẽ đóng cửa đi vào nhà, Nấm đã ngủ từ lúc nào, nhìn thấy cô bé, lòng anh vui không tả nỗi. Bước đến gần sopha, ngồi xuống và vuốt tóc Nấm, xa nhóc 7 tháng, anh thấy lòng rất khó chịu, cảm giác thiếu vắng tiếng cười, bóng dáng bé nhỏ ấy càng giúp anh nhận ra rõ tình cảm của mình.
Không hiểu từ lúc nào anh đã không thể thiếu tiếng cười, cái chun mũi, thiếu cái nhảy cẫn lên vui sướng rồi vò tóc anh, không thể thiếu những bản nhạc xưa của nhóc khi uống café, không thể tập trung nếu chợt nghe giọng nói đâu đó giống tiếng nhóc….
Nhìn nhóc ngủ, anh thấy đáng yêu vô cùng, mặt luôn ngước cao, tay luôn nắm hờ. Khẽ hôn vào đôi môi, anh cười, Nấm mà thức thế nào cũng la toán lên “ anh cướp nụ hôn đầu của em”.
Mở mắt ra thấy mình nằm yên vị trong phòng, nó cười thầm vì biết người lôi nó từ sopha vào giường chẳng ai khác là Bin. Tìm điện thoại- 09:05 am, nó lật đật chui khỏi giường vươn vai lấy khí thế cho 1 ngày mới ngập tràn niềm vui.
04:00pm. Nó nhận ca, sau khi cài xong bảng tên, nó hừng hực khí thế cho ca làm việc.
– Nguyên, sếp gọi em lên phòng kìa- anh Bellman.
– Dạ, em cảm ơn anh nhé- nó vui vẻ gật đầu rồi đi lên phòng giám đốc.
Nó không tin vào những gì mình vừa được nghe, vừa mừng lại vừa lo. Giám đốc muốn nó ra Hà Nội làm việc với chức vụ cao hơn, vậy là nó sắp được thăng chức. Nhưng nỗi lo của nó là nếu nó đi thì Bin và nó sẽ như thế nào.
Mang theo tâm tư về nhà, nó đẩy cửa bước vào.

– Anh B…- nó không tin vào mắt mình, Bin và 1 người phụ nữ xa lạ đang ôm lấy nhau. Nó bặm môi và quay đầu chạy thật nhanh khỏi nhà, nó cứ chạy chạy miết, chạy miết.
– Nấm- Bin vội vàng đẩy Loan- cô đồng nghiệp đòi theo về nhà cho biết, rồi bỗng chốc ôm chầm lấy anh, đúng lúc đó thì Nấm lại vào nhà, và giờ đây em đang hiểu lầm tất cả.- Nấm ơi, đứng lại…- Nấm vào thang máy, Bin vội vàng chạy theo cầu thang bộ, tình yêu của anh và Nấm vồn dĩ đã rất khó khăn, thế mà giờ đây lại thêm tình cảnh này.
Anh đã chọn 1 đĩa nhạc lãng mạn, 1 bó hoa hồng đỏ thắm, 1 bữa ăn thịnh soạn tại nhà hàng chỉ để nói với Nấm ba từ thiêng liêng mà anh chưa 1 lần nói với kì cô gái nào, nhưng giờ đây mọi thứ đã sụp đổ. Mất bóng Nấm khi ra khỏi chung cư, Bin cứ chạy, vừa chạy vừa gọi to tên Nấm, anh bất lực nhìn dòng xe cộ qua lại mà không hề thấy hình ảnh của Nấm đâu cả. Lục túi tìm điện thoại, bấm vào số 1- Nấm
“ thuê bao quý khách vừa…”
Bin đứng nhìn trân trân vào khoảng không như người mất hồn. Anh đã biết mình mất đi người yêu quý nhất chính từ giây phút này.
– anh Nguyên, 30’ nữa máy bay cất cánh, Bảo Nguyên ra Hà Nội làm việc, anh mau giữ nó lại đi, hai người làm gì mà như con nít vậy- giọng Vân đầy lo lắng trong điện thoại.
Bin như người mất hồn, anh vội vàng rời khỏi công ty, chạy như kẻ điên trên đường.
Sân bay Tân Sơn Nhất lúc nào cũng đông người.
Nó nhìn mọi thứ lần cuối, ôm chào tạm biệt nhỏ Linh, Ngân và thằng Cường.
– tao đi nha, tụi mày ở lại vui vẻ, nhớ giữ liên lạc.

– ra đó phải tự chăm sóc, không được để cảm lạnh, mày là hay dị ứng thời tiết- Linh nắm tay quyến luyến.
Nó vẫy tay chào, ánh mắt muốn tìm thấy 1 ai đó trước khi ra đi. Lòng tự dối lòng rằng anh sẽ tới, mặc dù thâm tâm nó biết rằng mình ra đi trong im lặng.
Mắt nó nhòe đi, quay người bước vào cổng.
– Nấm- tiếng Bin vang lên khiến nó dừng bước, nó trấn an mình rằng đang tưởng tượng, làm sao anh biết được nó đi chứ.
– Anh yêu em- Bin hét thật to với hi vọng em sẽ ngay thấy lời tỏ tình của mình.
Giờ đây thì nó đã biết mình không mơ, nước mắt nó lăn dài, hít thật sâu, nó không quay đầu lại, nói lớn:
– Xin lỗi, nhưng người em yêu không phải là anh- bước đi mà lòng nặng trĩu, đó chẳng phải là lời yêu thương của anh đấy sao. Đáng lẽ nó phải cười chứ, sao nước mắt lại rơi thế này, miệng cười nhưng mắt vẫn ngấn lệ.
Em đi rồi, vậy là em đã quyết định rời xa tôi thật rồi. Không quay đầu lại nhìn tôi 1 lần, em đang thiêu đốt trái tim tôi đấy, Nấm ạ! Em chỉ cô nhóc ngang ngạnh, cứng đầu, luôn tự làm mọi thứ nhưng sao lại khiến tôi thành kẻ mất hồn thế này. Em đi mang theo cả tâm hồn, tình yêu, nỗi nhớ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.