Bạn đang đọc Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi! – Chương 6
Chap 6:
Chẳng mấy chốc đã đến tháng 11. Trời bắt đầu trở gió, từng cơn nắng ít xuất hiện hơn, thiên nhiên dần khoác lên mình chiếc áo âm u lạnh lẽo. Bà hoàng mùa đông đang dần kết thúc chặng đường hành trình dài của mình mà quay trở lại thống trị thiên nhiên. Tình bạn của Phương và Quân ngày càng khăng khít hơn. 20.10 Quân ôm bó hoa hồng to đùng đến tận lớp 10C2 tặng nó khiến cho cả lớp rú rít ầm lên còn nó mặt đỏ bừng. Cả lớp nó lẫn lớp Quân đồn ầm lên là nó và Quân yêu nhau, dần dần tin ấy lan rộng ra toàn trường. Quân cũng chả giải thích, chỉ cười như khẳng định sự thật ấy, còn nó cứ nghe thấy ai trêu là lại mặt đỏ tía tai, luôn miệng giải thích. Nhưng một cái miệng nó thì làm sao chống lại được bao nhiêu cái miệng của lũ quỷ kia. Gần đây là vụ Halloween, Quân “lừa” nó đi xem phim ma khiến nó hồn xiêu phách lạc, ra khỏi rạp mà vẫn chưa hoàn hồn. Quân nhìn cái mặt ngẩn ngơ của nó và nhớ lại lúc trong rạp nó nhắm chặt mắt, tay bấu chặt vào tay Quân, cười sặc sụa khiến nó giận tím mặt, rượt Quân chạy trên đường. Nói chung là chúng nó thành bạn thân từ bao giờ không hay, lúc nào cũng thấy đi cùng nhau.
Toàn trường nó giờ đang dậy lên một hiện tượng lạ mà nhân vật chính lại là Quân. Cũng không tránh khỏi khi Quân mới vào trường mà đã “hot” đến thế. Câu truyện về cậu được thêu dệt, thêm bớt rồi lan truyền ra khắp trường. Rằng Quân là một thiếu gia, cháu trai của chủ tịnh tập đoàn đá quý đang hoạt động bên Anh, đập phá tiêu tiền không ghê tay, đánh nhau như thành thói quen, rằng cậu ta là khách vip của những nơi sang trọng, xa xỉ như nhà hàng, khách sạn cao cấp, quán bar, vũ trường có tiếng trong thành phố,… Rằng cậu ta rất đẹp trai, vẻ đẹp của cậu không giống như những thần tường Hàn quốc, nó mạnh mẽ khỏe khoắn chứ không ẻo lả thư sinh, vẻ đẹp ấy đã làm xiêu lòng bao nữ sinh trường Võ Thị Sáu. Rồi lại có tin đồn cậu ta bỗng thay đổi, lột xác thành một học sinh mẫu mực, đạt được nhiều điểm cao, không biết nguyên nhân là do đâu,…vân vân và vân vân… tấm tấm tấm tấm… Có lẽ tiểu sử của cậu có thể viết thành cuốn tiểu thuyết dài hơn nghìn trang cũng chưa hết được. Và tất nhiên, “hot boy” đi đến đâu là lại có tiếng bàn tán, vô số ánh mắt dõi theo. Nữ sinh trường Võ Thị Sáu cứ thấy cậu trên sân trường là lại trao cho cậu những ánh mắt của họ “âu yếm” khiến cậu rợn người, nổi cả gai ốc. Tủ đựng đồ của cậu lúc nào cũng đầy ắp thư từ bày tỏ tình cảm, làm quen, kẹo, socola, …bla…bla… Vì cái bản mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Quân nên họ không dám đến làm quen, “bâu” xung quanh cậu, dù gì tiểu sử của Quân nó cũng đã đủ đển những cô gái này nể sợ rồi.
Huyền đến phát khổ vì những fan cuồng của Quân. Cứ giờ ra chơi là lại xúm vào hỏi về Quân. Huyền hậm hực không biết cái tin cô là em họ Quân thoát ra từ lúc nào. Thật là phiền phức. Phương cũng không khá gì. Nó cũng trở thành tâm điểm bàn tán của toàn trường. Cũng tại lúc nào Quân cũng đi cùng với nó, tỏ ra rất thân thiết. Nhất là vụ 20.10 nữa. Dù nó đã cố giải thích với “lũ mê trai” kia rằng nó và Quân chỉ là bạn thôi nhưng cũng công dã tràng. Cuối cùng nó đành mặc kệ, để ọi người tha hồ bàn tán.
Tại canteen.
– Aaaaaaa… Phiền quá! – Huyền kêu lên.
– Anh cũng thế. – Quân thở dài ngán ngẩm.
– Tại anh chứ tại ai. Anh đem cái rắc rối của anh quăng sang em làm em không dám ở trong lớp. – Huyền mếu máo.
– Hầy… Đẹp trai cũng là cái tội. – Quân vuốt cằm, cái mặt vênh ngược lên.
– Phì… – Nó bật cười, nãy giờ ngồi yên nghe anh em Quân than thở.
– Cả Phương nữa, bạn ấy bây giờ ngập đầu trong tin đồn kia kìa. – Huyền chọc chọc vào trán Quân – Tất cả là tại anh. Anh xấu bớt đi cho thiên hạ được nhờ.
Quân gạt tay Huyền ra, chồm lên hỏi nó:
– Bọn họ đồn gì thế?
– Tớ với cậu yêu nhau. – Nó tỉnh bơ, cứ như đang nói về chuyện của người khác chứ không phải của mình. Nghe nhiều nên “chai mặt” rồi – Bây giờ ai đi qua cũng lườm tớ.
“Đồn gì mà đúng ý mình thế.” Quân cười toe, cái mặt rất chi làm hạnh phúc.
– Kệ đi. Một thời gian sau là lại lắng xuống ấy mà. – Quân phẩy tay.
– Sắp thi học kì rồi đấy. – Huyền tự nhiên nhắc.
– Tớ sợ môn Anh lắm. – Phương nhăn nhó.
– Đến nhà tớ, tớ dạy tiếng Anh cho. – Mắt Quân sáng trưng như đèn oto, cơ hội đây rồi.
– Cậu học giỏi tiếng Anh à? – Nó nghi ngờ.
– Tớ từng ở Anh mà.
– Lúc nào?
– 5 năm ở bên Anh. Ông nội bọn tớ sống ở bên đấy mà. – Huyền chen vào.
– Thế… 2 cậu dạy tớ nhé. – Nó ngập ngừng để nghị.
– Để tớ dạy cho, cái Huyền không có khả năng sư phạm bằng tớ. – Quân hấp háy mắt.
Huyền biết ý, cũng hùa theo:
– Ừ chuẩn đấy. Cậu để anh ấy dạy cho.
Cuối cùng nó và Quân hẹn nhau chiều các ngày đến học. Mới đầu nó cũng hơi ngại vì đến nhà bạn trai nhưng Quân nhiệt tình quá nên nó không dám từ chối. Quân sẽ kèm nó môn Anh còn nó sẽ kèm lại Quân cái môn tự nhiên.
Hôm nay là ngày đầu tiên nó đến nhà Quân học. Chính xác là biệt thự. Căn biệt thự to vật vã ^^, sơn màu trắng sữa, xây theo phong cách Châu Âu, có phần cổ kính, nhiều phòng không đếm được. Xung quanh căn biệt thự có rất nhiều cây, nhiều hơn cả khu vườn nhà nó. Trên thảm có xanh là một chiếc xích đu gắn với cái cây cổ thụ đang đung đưa theo gió. Nhưng dù có trang trí lộng lẫy thế nào thì ngôi nhà vẫn toát ra sự lạnh lẽo, mang mùi vị cô đơn, trầm buồn. Nó tạo cảm giác như đang khoác trên mình lớp băng tuyết, thu mình tách khỏi thế giới xung quanh.
Phương ngẩn người ra ngắm căn biệt thự phải to gấp lần nhà nó. Nó bấm chuông, Quân chạy ra mở cổng cho nó. Mấy người giúp việc thấy nó liền cung kính cúi đầu chào. Nó không hiểu gì nhưng cũng cúi đầu lại.
– Sao họ lại chào tớ? – Nó thắc mắc.
– Tại cậu là bạn tớ.
– Vậy thôi mà cũng phải chào tớ á? Lẽ ra tớ phải chào họ trước mới đúng. – Nó lí sự. – Nhà cậu to thế, chỗ này 10 người ở không hết. Phí phạm.
– Thế cậu đến ở đi cho nó đỡ phí. – Quân cười gian, mặt trông rất đểu.
– Chịu. – Nó lắc đầu, đã quá quen với những câu trêu đùa kiểu như này của Quân nên nó cũng chả bắt bẻ.
Công nhận Quân có triển vọng làm giáo viên, dạy dễ hiểu thật. Bình thường nóng tính là thế, nhưng với Phương thì cậu lại rất nhẹ nhàng, cái này chắc cũng nhờ sức mạnh của tình yêu ^^. Nó cũng chịu khó học, làm hết bài này đến bài khác, tập tành nói chuyện bằng tiếng Anh với Quân.
– Cậu giảng dễ hiểu đấy. – Nó cười, hai tay giơ hay ngón cái lên ngoáy ngoáy.
– Chuyện.
– Thôi lấy sách ra học đi. Đến lượt tớ dạy cậu. – Nó hí hửng.
Quân dạy nó nhàn hạ bao nhiêu thì nó dạy Quân ức chế bấy nhiêu. Nó thì ra sức giảng giải còn cậu thì chỉ nhởn nhơ ngồi chơi và … nhìn nó. Thỉnh thoảng Quân lại phá nó khiến nó tức điên. Như đang học Sử, nó thì thao thao bất tuyệt, còn cậu thì ngồi vuốt cằm, y như người lớn:
– Hầy, nhớ lại cái năm 45 ấy. Đói nghèo triền miên. Ngày qua ngày tớ chỉ biết mồm ngậm lá ngón, mắt ngắm bom rơi.
Nó khựng lại, quay sang lườm Quân. Nhìn cái bản mặt nhăn nhăn nhở nhở tức điên không chịu được. Nó cầm quyển sách Sử đập bộp vào đầu cậu, nghiến răng trèo trẹo:
– Cậu học cho nó cẩn thận vào.
– Hề hề hề. Ôk ôk. – Nhìn thấy nó giận tím mặt, Quân lại giơ hai tay lên đầu hàng.
Lúc Quân học thuộc hết đề cương môn Sử thì cũng là lúc mẹ cậu về. Phu nhân Hoàng Thiên Mai, vợ của giám đốc điều hành tập đoàn Luxury Đào Duy Lãm. Bà đã đi qua nửa đời người nhưng gương mặt bà vẫn đẹp một cách mặn mà, dường như thời gian không thể phá hủy nhan sắc và sự tinh khôn của người phụ nữ này. Tập đoàn Luxury lớn mạnh đến tận bây giờ là nhờ sự tinh tường, biết nắm bắt cơ hội của bà và sự điều hành tài tình, khả năng thuyết phục lòng người của Tổng giám đốc Đào Duy Lãm. Bà cũng chính là người đã giúp cho 2 nhân vật chính của chúng ta thành đôi sau bao sóng gió.
Vừa bước vào nhà, bà ngạc nhiên, sửng sốt đến nỗi đánh rơi cả chiếc túi xách đen bóng. Con trai bà đang ngồi trên ghế, ngoan ngoãn cầm tờ giấy học thế kia ư? Thấy có tiếng lạ, nó ngẩng vội đầu lên. Quân vẫn ngồi gác chân chữ ngũ, tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào tờ giấy, miệng nói mà không ngẩng lên:
– Con chào mẹ.
– Cháu chào bác, cháu là bạn của Quân. – Nó vội cúi gập người xuống, chào to. Nãy giờ mải ngắm bà mà quên mất chào – phép lịch sự tối thiểu ^^.
– Chào cháu. 2 đứa đang học à? Cố gắng học nhé.- Bà Mai cười hiền. Ngay từ lần đầu nhìn nó bà đã có thiện cảm.
– Này, xong rồi. Cậu kiểm tra đi. – Quân chìa tờ giấy ra chỗ nó, nói giọng rất tự tin.
– Đâu, cậu đọc đi.
!@#$%^&*… Quân đọc liền một mạch, không ngắc ngứ chỗ nào. Nó và bà Mai tròn mắt nhìn. Quân chỉ nhún vai kiểu như, đây là điều tất nhiên. Lần đầu tiên trong đời nó thấy Quân học thuộc đến thế. Cả một tờ giấy kép chứ ít à.
– Không tin được. – Nó thốt lên.
– Thế cậu nghĩ tớ là ai? Cậu biết tớ thông minh như thế nào không? Đã thông minh lại còn đẹp trai nữa chứ. Mình phục mình kinh. – Quân lại vênh vênh cái mặt, trình “tự sướng” hình như đã cao hơn trước một bậc.
– Khiếp. – Nó bĩu môi – Thôi học xong rồi, tớ về đây. – Nó vơ cặp định đứng dậy thì Quân nói:
– Cậu ở lại nhà tớ ăn cơm đi.
– Nhưng còn anh tớ ở nhà nữa, tớ phải về nấu cơm. – Nó cười trừ.
Chả biết có phải trùng hợp không mà chuông tin nhắn máy nó vang lên. “Mày ăn cơm trước rồi dọn đi, anh liên hoan mai về.” Là của anh nó. Chắc lại đi “phè phỡn” với mấy anh cùng công ty. Nó khẽ thở dài.
– Ăn cơm với tớ đi, anh cậu cũng đâu có về nhà. – Quân đứng bên cạnh nó từ lúc nào, cái đầu đang cúi cúi nhìn vào màn hình máy nó.
– Ai cho cậu đọc trộm tin nhắn của tớ. – Nó giật mình, lấy tay che vội màn hình điện thoại đi.
– Thế ăn cơm với tớ nhé. – Quân giật giật hàng lông mày, trông mặt ngố không tả được.
– Cháu ở lại ăn cơm với gia đình ta. Dù gì có thêm người cũng vui hơn. Đừng ngại. – Bà Mai giờ mới lên tiếng. Lời mời của bà như một mệnh lệnh, dù âm điệu rất bình thường nhưng có một cái gì đó ngăn không cho nó từ chối. Quả là một con người quý phái, luôn tỏ ra bình thường nhưng lại có tài điều khiển mọi người.
Một phần vì sự hiếu khách của Quân và cũng một phần vì không dám từ chối bà Mai nên nó ở lại dùng bữa với gia đình Quân. Bữa cơm chỉ có mẹ con Quân và nó. Bố Quân hiện đang ở bên Anh điều hành tập đoàn Luxury. Ngôi nhà trở nên ấm cúng, rộn rã hơn bởi tiếng cười của nó và Quân.
– Ăn như cái hôm cậu đi ăn nem rán ấy. – Quân đẩy đĩa bò bít tết nghi ngút khói về phía nó.
– Đã bảo là tớ chỉ ăn nem nhiều thôi, các món khác tớ ăn ít cực. – Nó đỡ lấy đĩa thịt, phồng miệng giải thích. – Đây là món gì vậy?
– Cậu không biết à? – Quân ngạc nhiên. – Bò bít tết. Ăn ngon đấy.
– Nhưng ăn như thế nào? – Nó lóng ngóng cầm con dao và cái dĩa, lúng túng hỏi.
– Quên, đưa đây tớ cắt cho. – Quân rướn tay với lấy đĩa bít tết, cầm lấy dao và dĩa cắt nhỏ thành từng miếng, trông rất chuyên nghiệp. Xong cậu đẩy đĩa thịt lại về phía nó. mỉm cười.
– Thank you, thank you bạn tốt. – Nó cười tít mắt, đỡ lấy đĩa thịt lần 2.
Bà Mai ngồi lặng yên nhì nó và Quân một cách trìu mến. Lâu rồi bà mới thấy con trai mình cười nói tự nhiên như vậy.
– Các con học cùng lớp à?
– Không ạ. Lớp cháu và lớp bạn ấy ở cạnh nhau thôi ạ.
– Ừm. Quân nhà bác nó hơi bướng với nóng tính. Con giúp nó nhé.
– Dạ vâng. Cái này cháu cũng biết rồi. – Nó liếc mắt sang Quân cười tủm tỉm.
– Nó cũng nghịch lắm. Hồi bé có lần nó còn nhảy từ ban công tầng hai xuống làm bác sợ suýt ngất, may mà có bác trai đỡ kịp. Hai vợ chồng bác thì sợ xanh mặt còn nó thì cứ cười hề hề như không có chuyện gì vậy. Lần đấy hai bác phải cấm nó bén mảng lên trên tầng. Ở trường nó có gây khó khăn gì cho con không?
– Dạ… không ạ. Bạn ấy… cũng tốt với cháu ạ. – Nó ngập ngừng trả lời, nếu trừ những lần Quân bắt nạt nó ra thì Quân cũng chưa gây khó khăn gì cho nó cả ^^.
– Mẹ.- Quân nhăn nhó. – Đấy là quá khứ thôi.
– Mẹ nói sai à? Hồi cấp hai nó còn phá phách đến nỗi đốt tóc bạn trong lớp nên bị đình chỉ, bác đành phải chuyển trường cho nó. – Bà Mai chẹp miệng, hình như bao nhiêu tật xấu của con trai bà đều đem ra kể hết với nó.
Nó suýt sặc canh khi nghe bà Mai nhắc đến vụ đấy. Chắc bà không biết rằng con bé bị đốt tóc ấy đang ngồi ngay trước mặt bà. Quân ngồi cạnh đấy thì ho sù sụ, cậu đã cố làm nó quên đi rồi mà bà lại “vô tình” nhắc đến chuyện ấy.
– Mà này, bác thấy hai đứa đẹp đôi đấy. Các con yêu nhau lâu chưa? – Bà Mai rất tự nhiên hỏi mà không để ý rằng cậu quý tử đang ra hiệu với mình.
Lần này thì nó sặc thật. ho liên hồi, ho chảy cả nước mắt, mãi mới dứt được cơn ho. Mặt nó đỏ tía tai, cảm tưởng như có làn khói mỏng đang bay ra từ má nó.
– Mẹ, con đã nói đây là bạn thân của con mà. – Quân nhăn nhó. Cậu cũng muốn nó là bạn gái cậu lắm chứ, nhưng giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Cậu không muốn nó khó xử.
– Hahaha… Vậy à? Thôi các con ăn đi, thức ăn còn nhiều lắm. – Bà Mai cười đánh trống lảng, gắp thức ăn cho nó.
– Dạ vâng ạ. – Nó cúi gằm mặt xuống, cố che đi cái mặt chưa hết đỏ của mình, lí nhí trả lời.