Bạn đang đọc Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi! – Chương 52.1
Bảy giờ ba mươi phút, Phương bị đẩy lên một chiếc xe oto màu đen, nó bị khoá chặt bởi hai gã áo đen lực lưỡng. Tay nó vẫn giữ chặt mảnh đá vỡ.
Trời đã tối nên nó không thể định hình được con đường đang đi, chỉ biết là bên đường có rất nhiều cây. Nếu không nhầm thì phía Tây là một cánh rừng. Bỏ chạy vào trong rừng, cơ hội trốn thoát có vẻ cao hơn một chút.
Trong lúc nhập nhằng giữa mê và tỉnh, nó đã lờ mờ nghe thấy địa điểm mà Long chọn, là nhà kho X. Mà nơi bọn áo đen này đưa nó đến lại cách nhà kho ấy một khoảng khá xa. Làm việc cũng thận trọng thật. Nếu suôn sẻ thì không sao, nếu có trục trặc thì vẫn có nó làm con tin để bỏ trốn.
Lần này nó lại bị chuyển đến một căn phòng khác, nếu so sánh về độ bụi bặm bẩn thỉu thì phòng này số hai không một cái nào xứng đáng làm số một, bẩn không thể tả được. May mắn Phương không phải dạng con gái quá sạch sẽ nên nó vẫn có thể chịu được. Ngoại trừ cơn ho dữ dội khi mới bước vào phòng thì nó thấy ở đây thoải mái hơn là ở trên xe. Mấy tên “chó săn” không thắt chặt cảnh giác như lúc trên xe.
Nó lấm lét nhìn mấy tên áo đen đang ngồi hờ hững trên ghế sắt ở trước mặt. Nếu cẩn thận một chút có lẽ sẽ không bị phát hiện là đang “tạo phản”. Nghĩ là làm, nó từ từ mở bàn tay, mảnh vỡ theo đó lăn xuống, các ngón tay nhanh chóng giữ lấy. Tiếp đó, nó cố gắng cứa sợi dây thừng. Tay phải cứa, tay trái giữ sợi dây thừng.
Mảnh vỡ sắc hơn nó tưởng. Đúng là sợi dây chuyền sẽ bảo vệ nó – theo lời Quân nói.
***
Tám giờ, tại nhà kho X. Quân và ông Lãm đã chờ ở ngoài từ rất lâu.
Chiếc xe đen thong thả đỗ trước cửa nhà kho. Đào Duy Lãm, Long và Hương cùng bước xuống, theo đó là một người đàn ông dáng người thấp bé, quần áo bạc phếch cũ kĩ. Ông ta nhanh nhẹn lấy chìa khoá mở cửa nhà kho.
Quân liếc qua những “vị khách” mới đến. Người bác bí hiểm; kẻ được gọi là thầy dạy võ tốt bụng và cô ả người làm chăm chỉ, hai kẻ với nghìn khuôn mặt. Quân đã nghe Huyền nói về những kẻ phản bội này nên không lấy làm ngạc nhiên. Nhưng bàn tay cậu vẫn siết chặt, đáy mắt là một sự căm hận không hề che giấu khi nhìn thấy gương mặt bình thản của Long. Chính hắn đã động đến người con gái mà cậu yêu thương nhất.
Quân thề, nếu không bắt hắn chịu lại gấp mười lần, Quân sẽ không phải là người nhà họ Đào.
– Phương đâu? – Quân nhìn xung quanh, bọn chúng không đưa Phương đến.
– Cháu không phải lo lắng, bác đảm bảo về sự an toàn của cô bé. – Đào Duy Lâm trầm giọng trả lời, trong đó mang sáu phần mỉa mai, bốn phần lại có chút… dịu dàng. Nhắc đến Phương, kí ức về đứa con gái ngây thơ hiện về trong ông.
Người họ Đào không có thói quen làm việc rề rà, họ thích nhanh gọn hơn. Chính vì thế nên Đào Duy Lâm đi thẳng vào vấn đề, ông ta cầm lấy tập hồ sơ giấy tờ giày cộm mà Long vừa đưa, thảy xuống bàn:
– Kí đi, việc còn lại người của bác sẽ lo nốt.
– Dã tâm của anh cả “to lớn” đến vậy hả? – Đào Duy Lãm khinh khỉnh liếc xuống tập giấy trên bàn. Anh trai ông – Đào Duy Lâm – đã quá u mê rồi. Tại sao phải lao tâm khổ tứ khi mà chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, những gì ông muốn sẽ đều là của ông.
– Đừng nhiều lời. – Đào Duy Lâm hừ lạnh. – Làm đi.
Gần nửa giờ đấu chọi với cái dây thừng, cuối cùng nó cũng thắng. Nó thận trọng chỉ cứa gần đứt, cần thêm một lực nhỏ thôi là sợi dây thừng sẽ buông tha cho cổ tay đau nhức của nó. Bù lại, đầu ngón tay trỏ của nó cũng phải chịu một vài vết cứa, là do không cẩn thận. Phương len lén nhặt mảnh vỡ lên, tiếp tục giấu trong lòng bàn tay.
Cố gắng lên. Mày sẽ làm được!
Phương không thể mãi là con bé suốt ngày dựa dẫm vào người khác được. Đúng là nó đã rất sợ, nhưng bây giờ tinh thần trách nhiệm còn lấn át mạnh mẽ hơn. Nhất định không được để mọi người lo lắng.
***
Nhận lấy tập giấy tờ với chữ kí đầy đủ của Quân, gương mặt Đào Duy Lãm không khỏi ánh lên vẻ thoả mãn. Lần trả thù này đã đi được một nửa rồi.
– Thả Phương ra. – Quân vất cây bút bi xuống bàn.
Đào Duy Lâm vẫn tập trung kiểm tra giấy tờ, Long bên cạnh liền lấy điện thoại, bấm một dãy số gọi.
– Mang người đến đây.
Đào Duy Lâm kín đáo nhếch môi cười. Sự thật là Long chẳng gọi cho ai cả. Đấy chỉ là một kế hoạch “nho nhỏ” để trấn an hai kẻ đối diện. Người của Đào Duy Lâm và của tập đoàn Golden Gate đã sớm bao vây tại đây. Xem ra lần này ông ta đã câu được một mẻ cá lớn. Vừa lấy được một khối tài sản khổng lồ lại vừa có thể rửa được mối hận suốt gần hai mươi năm qua.
Một mối hận vô lí nhưng lại ăn mòn trong tâm trí của Đào Duy Lâm.
***
“Tít!”
Một trong những gã côn đồ đã canh giữ nó lấy điện thoại ra xem. Là tin nhắn được gửi đến. Hắn hơi nhíu mày đọc, sau đó quay ngược màn hình cho những kẻ khác xem, gương mặt có chút nghi ngờ. Những kẻ khác cũng có phần ngờ vực, nhưng rồi một gã nhún vai, hất đầu về phía Phương đang bị trói. Tất cả đồng loạt đứng dậy đi về phía con bé.
– Đi. Đến nhà kho X. – Một gã cầm lấy cánh tay nó, xốc dậy.
Cơn đau nhức từ bả vai truyền xuống tới từng đầu ngón tay. Phương cắn răng để không phát ra tiếng kêu. Nó khó khăn nhấc chân đi.
Để tránh bị người đi đường phát hiện, bọn chúng còn cẩn thận dùng khăn che đi hai tay đang trói sau lưng của nó.
Ra đến ngoài, nó lén liếc xung quanh. Phía bên trái vẫn là cánh rừng ấy. Rất tốt!
Có tổng cộng ba tên. Một kẻ lái xe và hai kẻ giữ nó trên xe. Kẻ lái xe đã đi về phía bãi đỗ để lấy xe, hai kẻ còn lại có vẻ hơi chủ quan. Cũng đúng, một đứa lúc bình thường đã trói gà không chặt, nay lại bị trói nữa. Gương mặt lấm lem cùng với miếng cao trắng bên má, thêm nữa là trang phục nhếch nhác, thỉnh thoảng cơ thể còn run rẩy trước cái lạnh của đêm Đà Lạt. Có khi bọn chúng còn nghi nó không đứng nổi chứ đừng nói là bỏ trốn.
Kẻ áo đen bên trái nó bỗng xoay người bỏ đi. Kẻ còn lại hoài nghi hỏi:
– Đi đâu đấy?
– Mua thuốc. – Hắn trả lời và đi về quán tạp hoá đang khép hờ cửa gần đấy.
Kẻ đang đứng canh chừng nó khẽ văng một tiếng ch-ửi thề.
Chiếc xe oto màu đen tấp vào lề, ngay trước mặt nó. Gã áo đen bên cạnh nhanh chóng tiến đến định mở cửa xe.
Trong khoảnh khắc ấy, không một ai kèm chặt nó. Nó biết đây chính là cơ hội có một không hai mà nó luôn chờ.
Hai tay lập tức dùng hết lực, giật đứt sợi dây thừng.
Nó xoay người. Chân lập tức chạy thật nhanh, bao nhiêu sức nó đều dồn xuống chân.
– Mẹ kiếp!
Tiếng ch-ửi vang lên sau lưng nó. Tiếp đó là tiếng động cơ oto đuổi theo nó.
Nó vội chuyển hướng chạy sang bên đường. Hoảng hốt đến nỗi không để ý đến xe cộ.
Có vẻ như tử thần đã ưu ái nó khi mà chiếc xe tải đang lao đi chỉ cách lưng nó có vài centimet.
Sau một giây hoảng hồn, nó vội chạy vào trong rừng. Đêm tối, rừng không phải là nơi an toàn. Nhưng đấy là đối với người khác, còn đối với nó, rừng tuyệt đối vô hại trong lúc này. Cành cây khô dưới đất kêu lên răng rắc bởi những bước chạy của nó. Bàn chân sớm đã tê dại, cổ chân sỏi đá cứa xước, cành cây đâm phải. Nếu biết trước thế này, nó đã sớm chọn đôi giày thể thao tốt hơn.
Tiếng bước chân dồn dập sau lưng nó. Vì địa hình khá trắc trở nên oto không thể đi vào được. Nó lại nợ cánh rừng này thêm một lời cảm ơn rồi.
Nhưng trước hết phải chạy. Chạy thật nhanh để thoát khỏi nanh vuốt kẻ thù.
– Đứng lại! Con ranh con! – Tiếng gầm đầy tức giận vang vọng cánh rừng già.
***
Mười lăm phút ngồi đấu trí trong im lặng, ngoài cửa nhà kho bỗng có tiếng động lạ. Tuy là rất nhỏ nhưng Quân đã kịp nghe thấy. Mà không, phải là bố con ông Đào Duy Lãm đã tinh ý nhận ra. Đào Duy Lãm khẽ nhếch môi:
– Hạ màn đi, lừa nhau thế là đủ rồi.
Đôi mắt Đào Duy Lâm thoáng hoảng hốt nhưng rồi lại sớm che đậy bằng sự ngạo mạn. Ông ta không nhanh không chậm nở nụ cười đắc thắng. Không biết bằng cách nào, ông đã liên lạc với bên ngoài, cửa nhà kho bật tung.
Nhưng nụ cười đắc thắng kia lại bị hoá đá khi thấy đoàn người bước vào. Nụ cười ấy lại chuyển sang hai người phía đối diện. Ông Duy Lãm và Quân chậm rãi đứng lên, nụ cười càng thêm đậm:
– Anh nghĩ tôi sơ suất đến nỗi chỉ đi người không đến đây?
Đoàn người ập đến, người dẫn đầu không ai khác chính là người của Đại tá Minh Hải Hoàng – bố của Dương cùng với Giám đốc Công an Thành phố Đà Lạt và Trưởng phòng C46 Cảnh sát kinh tế thành phố – Nguyễn Khắc Long, bên cạnh Long là Trần Mạnh Hùng, người đã tốn không ít công sức giúp anh tìm được chứng cứ phạm tội của Đào Duy Lâm và Đoàn Vĩnh Hoà. Nhiều nhân vật lớn xuất hiện như vậy, xem ra vụ án lần này không phải là nhỏ nữa rồi.
– Các người… – Đào Duy Lâm sửng sốt đứng bật dậy.
– Đào Duy Lâm, ngài bị nghi ngờ có hành vi bắt cóc tống tiền và có dấu hiệu trốn thuế, sử dụng trái phép hoá đơn giá trị gia tăng. Mời ngài theo chúng tôi về đồn. – Sau hành động chào cơ bản của công an, Đại tá Minh Hải Hoàng nói.
Huyền, Trang, Dương đứng núp ở một góc nhỏ nhìn. Cả ba đã lén theo đi mà không ai biết. Nhìn thấy Đại tá Minh Hải Hoàng, Dương vẫn hờ hững, giống như trước mắt nó không phải là người bố công an lừng lẫy, nhưng đâu đó trong đôi mắt con bé lại kín đáo ánh lên tia tự hào. Trang khẽ dùng vai hích Huyền – cô gái đờ đẫn bên cạnh – thì thầm: “Thấy chưa, tớ đã bảo là anh yêu Long của tớ sẽ giúp mà!” Huyền chẳng thèm để ý đến lời của Trang, đơn giản vì cô đang rất ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh Hùng – anh trai Phương.
Hai người công an trẻ lập tức áp sát khống chế Đào Duy Lâm. Long và Hương cũng không thoát khỏi chiếc còng số tám lạnh lẽo.
Gương mặt Đào Duy Lâm sau nửa phút ngạc nhiên đã trở lại vẻ bình tĩnh vốn có.
Khi chiếc còng số tám gần đến cổ tay Đào Duy Lâm, ông tay bất ngờ hất mạnh, dùng cùi chỏ tấn công vị cảnh sát trẻ, tiếp đó là cú đá không thể chuẩn xác hơn vào vị cảnh sát còn lại.
Biết chắc vòng vây đã bị phá vỡ , lợi dụng lúc hỗn loạn, Đào Duy Lâm lập tức vùng chạy ra ngoài nhà kho.
– Đuổi theo mau!
Đoàn người đông đến hơn tám mươi người chạy đuổi theo.
Và con đường Đào Duy Lâm chọn chính là khu rừng già cằn cỗi phía Tây.