Bạn đang đọc Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi! – Chương 35
Chap 35:
Nó mệt mỏi đi vào trong nhà. Lại là một ngày đi học đầy ồn ào. Cảm giác chết chìm trong những ánh mắt soi mói quả không dễ chịu chút nào.
Anh Hùng đang ngồi ở trên ghế xem ti vi. Vừa nhìn thấy nó, anh đã phẩy tay sai bảo:
– Đóng hộ anh cái cửa sổ.
Nó không trả lời, chỉ lẳng lặng đi ra chỗ cửa sổ đóng lại. Chẳng may cánh cửa kẹp vào đầu ngón tay áp út của nó một phát đau điếng. Nó vội rụt tay lại, đầu ngón tay hiện lên một vệt tụ máu dài, dần dần chuyển sang màu đậm và cuối cùng là tím bầm. Nó cắn chặt răng, tiếp tục đóng cửa.
Sau khi đóng cửa sổ lại, nó lại xách cặp định lên phòng. Lướt qua chỗ anh Hùng, một cánh tay giữ nó lại. Anh Hùng kéo nó vào ghế, bên cạnh anh.
– Làm kiểu gì mà tím bầm tay thế này? – Anh Hùng mở bàn tay đang nắm chặt của nó ra.
Nó chẳng trả lời. Ngồi im để cho anh xem xét.
Anh Hùng chạy vào đến tủ đựng đồ y tế, lấy thuộc rồi vội vã quay lại bôi thuốc cho nó. Vừa xoa thuốc anh vừa mắng:
– Con gái con đứa. Làm chả cận thận cái gì. Mấy ngày hôm nay mày làm sao thế? Thẫn thà thẫn thờ, mặt mũi như đưa đám…
Tách!
Một giọt nước rơi xuống lòng bàn tay nó khiến anh Hùng ngừng lại. Anh ngẩng lên nhìn nó, gương mặt kia đang cố nén nước mắt nhưng những vệt nước dài liên tục xuất hiện nơi gò má.
Anh thở hắt ra. Nó ít khóc nhưng mỗi lần nó khóc là lại khó dỗ. Con nhóc này mấy ngày hôm nay tâm trạng như đám mây đen vậy. Mặt lúc nào cũng như sắp khóc, tính tình thì như tự kỉ.
Anh ôm nó vào lòng, vỗ nhẹ vào vai nó.
– Khóc sẽ giải tỏa nỗi buồn đấy.
– Đau… Đau quá… Hức… Đau quá… – Lời nói của anh như mở khóa cánh cửa của căn phòng chứa đầy tâm trạng, nó khóc nức nở trong lòng anh Hùng, nước mắt chẳng bị kìm nén như mọi khi nên ngang ngược tuôn xối xả trên khuôn mặt nó. Nó khóc như một đứa trẻ, tiếng khóc đầy ấm ức và tủi hờn. – Chấm dứt rồi…
Trong đầu nó lại gợi lên những hình ảnh của buổi chiểu ngày hôm ấy, cái ngày mà ngay sau ngày tổ chức bữa tiệc.
***
Buổi chiều, ánh nắng yếu ớt chiếu xuống bóng hai con người đang lững thững đi cạnh nhau. Công viên trong những ngày đông lạnh nên ít người, xung quanh tĩnh lặng. Tiếng bước chân đều đều vang lên.
– Cậu vẫn khỏe chứ? – Quân lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng lạ lùng này.
– Ừ. Cậu cũng thế chứ? – Nó gật đầu mỉm cười.
– …
– Tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Cảm ơn cậu về thời gian qua. Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tớ. Nhưng… tớ nghĩ chúng ta nên chia tay. – Nó vòng tay ra cổ tháo sợi dây chuyền mặt hoa hồng ra, đặt vào lòng bàn tay Quân. – Như thế sẽ tốt cho cả hai.
Nó thấy Quân khựng lại, từng đường gân trên cánh tay nổi rõ.
– Tại sao? – Giọng nói lạnh làm nó cảm thấy run người. Và cả đau nữa. Nhưng thà đau thật đau một lần còn hơn là đau âm ỉ mãi mãi.
– Cậu nghĩ tớ sẽ làm gì khi thấy người yêu mình hôn một cô gái khác những hai lần. Và chẳng có một lời giải thích. – Đôi mắt nó chực nhòe nước nhưng nó đã cố mở to mắt đển chặn những hạt nước kia. Nó không muốn tỏ ra yếu đuối.
– Cậu đã đến bữa tiệc? Là ai đã đưa cậu đến? – Quân có hơi mất bình tĩnh, giọng nói trở nên gấp gáp hơn.
– Điều đó không quan trọng. Cậu biết không, cảm giác bị lừa dối rất đau. Và cậu đã làm tớ đau đến hai lần. Tớ xin lỗi. Chúng ta chấm dứt tại đây thôi. Chúc cậu hạnh phúc bên vị hôn thê xinh đẹp. – Nó cười chua chát.
Gương mặt Quân như đanh lại, cậu im lặng không nói gì cả. Sự im lặng lại tiếp tục bao trùm. Nó như nghe được tiếng hít thở ngày càng nhanh và nặng của Quân.
Nó đã quyết định rồi. Nó sẽ rút lui. Nó sẽ không làm cho Quân phải khó xử, nó không muốn Quân phải lựa chọn giữa nó và gia đình, cả người ông nội đáng kính kia nữa.
Tình đầu đẹp này, nó sẽ giữ mãi trong lòng.
– Cậu từ bỏ dễ dàng thế sao? – Quân xoay người đối diện với nó, đôi mắt đen lạnh nhìn thẳng vào mắt nó. Hình như nó nhầm, giọng nói của cậu rõ ràng đang kìm nén sự tức giận. – Hóa ra những gì chúng ta có ở trong mắt cậu đều đơn giản như thế.
Câu nói nhưng mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim đang run rẩy của nó. Nó không dám nhìn vào đôi mắt đen kia.
– Tớ… xin lỗi. – Nó không dám nhìn vào mắt Quân. Nỗi đau đang lớn dần lên khiến trái tim nó rỉ máu. Hai tay vô thức bấu chặt vào nhau. Hãy thật tàn nhẫn để quên nhau dễ dàng hơn – Tớ không đủ cao thượng để… tha thứ…
Quân nhìn nó, rất lâu. Đáy mắt hiện lên những tia hụt hẫng. Cậu cầm lấy sợi dây chuyền đeo lại lên cổ nó.
– Nếu cậu đã muốn thế thì tớ sẽ tôn trọng cậu. Chúng ta dừng lại ở đây. Còn thứ này tớ tặng cậu khi chúng ta còn là bạn bè. Hãy giữ cẩn thận. Nó sẽ bảo vệ cậu khi không có tớ bên cạnh.
Nước mắt nó chẳng ngần ngại rơi trên bàn tay của Quân.
Quân dịu dàng lau nước mắt cho nó. Cậu ôm nó vào lòng, vỗ nhẹ vai nó:
– Nhớ giữ sức khỏe. Đừng làm những gì quá sức mình. Và hứa với tớ, hãy thật mạnh mẽ. Được không?
Nước mắt nó thấm ướt vai áo Quân. Tại sao nó nói lời chia tay đầy tàn nhẫn như vậy, cậu vẫn đối xử ân cần với nó vậy?
– Tớ… hứa…
– Tạm biệt.
Nó nhìn theo dáng người cao lớn của Quân lầm lũi bước đi phía trước.
Nước mắt đầm đìa trên mặt, bóng dáng của cậu ngày càng nhòe đi trong mắt nó.
Nó dùng tay áo vội quẹt nước mắt trên mặt.
“Tớ xin lỗi. Có lẽ tớ không đủ can đảm. Tớ chỉ có thể thầm lặng dõi theo cậu thôi. Nhưng hãy tin tớ, tình yêu tớ dành cho cậu mãi mãi không thay đổi, Quân ạ!”
***
Chờ nó khóc thỏa thuê anh Hùng mới nhẹ nhàng hỏi:
– Có chuyện gì nào?
– Hức… Em… chia tay rồi… Hức… – Nó vừa nói vừa nấc, gương mặt chuyển sang màu đỏ vì khóc nhiều.
Anh Hùng định hỏi vì sao nhưng lại sợ động vào tuyến nước mắt của nó nên lại thôi. Anh xoa đầu nó:
– Cố gắng lên. Đừng để bản thân rơi vào tuyệt vọng. Anh đã từng trải qua cảm giác này. Đừng tự mình gặm nhấm nỗi buồn. Hãy cảm nhận cuộc sống xung quanh để hòa tan nỗi đau. Và… – Anh Hùng véo mũi nó. – Đừng có khóc nữa, xấu gái đủ rồi. Thị Nở sắp thành người xấu thứ hai sau mày rồi đấy.
***
– Em có biết là dạo này em lạ lắm không? – Minh Hà vừa lật một trang sách vừa cất giọng hỏi, phong thái rất tao nhã.
– Vậy sao? – Dương hờ hững trả lời, mắt con bé đang dán chặt vào màn hình điện thoại.
– Tại sao lại không hòa vào “cuộc vui”? – Minh Hà đặt quyển sách xuống bàn, nghiêm túc nói với Dương.
– Vô vị. Em chán rồi.
– Chị Dương. Tại sao lại thế? Chẳng phải chị là người dẫn đầu bọn em đánh nó sao? Nó đánh chị nhiều như thế, chị không định trả thù à? Chị nói nhất định phải rạch nát mặt nó cơ mà. – Đám con gái dãy nảy lên.
– Ồn quá đấy. – Dương lia cái điện thoại lên bàn rồi lười biếng nằm ra ghế sofa.
Minh Hà nhíu mày nhìn Dương. Dương luôn nghe lời cô vô điều kiện. Thậm chí khi chưa có lệnh của cô, con bé đã tự kéo đàn đến dằn mặt Phương. Vậy mà bây giờ lại tỏ thái độ không quan tâm đến chuyện làm loạn này nữa. Dương trở nên khó hiểu từ khi nào vậy?
– Thôi được. Đấy là sự lựa chọn của em. – Minh Hà quay sang năm đứa con gái đang tỏ vẻ bất mãn kia. – Chị có tin vui đây. Từ giờ mấy đứa có thể tự do “làm việc” rồi đấy. Anh Quân đã chấm dứt mối quan hệ với nó rồi. Mấy đứa muốn làm gì thì làm. Nhưng nhớ là đừng để ồn ào. Chị không muốn gây sự chú ý đâu. Và không để cho anh Quân biết là được.
– Hay quá. Cơ hội trả thù của bọn em. – Chúng nó vỗ tay bôm bốp.
– Nhưng mà nỡ nó nổi điên lên như lần trước thì sao? – Một đứa ái ngại.
– Yên tâm. Nó là loại con gái nhu nhược yếu đuối. Vả lại chúng ta sẽ không chơi đánh trực diện. Phải để cho cả trường coi nó như một vết nhơ. Sau đó ép nó phải chuyển trường. – Một đứa khác búng tay như vừa phát hiện ra một điều thú vị.
– Cách này hay.
– Mấy đứa nhan hiểm thật. – Minh Hà giả bộ gật gù vỗ tay khiến chúng nó cười phá lên.
– Còn nữa, liệu anh Quân có phát hiện ra không? Mấy chuyện lần trước chúng ta giấu kĩ như vậy mà anh ấy vẫn biết.
– Chị sẽ lo chuyện này. Anh Quân đang bận việc ở công ty. Thời gian anh ấy đến trường không nhiều đâu.
– Vậy là tốt rồi. Đảm bảo ngày mai sẽ có trò vui.
– Chị Dương không tham gia à?
– Chưa biết. – Dương cử động người quay lưng về phía chúng nó, ý bảo đừng làm phiền.
– Chị mong em sẽ “góp vui”. – Minh Hà mỉm cười gật đầu. Tuy rằng có vẻ dịu dàng như đôi mắt kia đang hiện rõ những tia nhìn sắc sảo và nguy hiểm. Đủ để thấy rằng chủ nhân của chúng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. – Vì lời hứa năm ấy…
Câu nói lấp lửng của Minh Hà khiến ấy đứa con gái kia tò mò. Còn cái Dương thì im lặng chẳng nói gì, cũng chẳng ai thấy được biểu cảm của con bé vì con bé đang nằm quay lưng lại với mọi người.
Minh Hà quay sang cười với năm đứa em:
– Hôm nay về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức đi, mai chúng ta sẽ đi bar bù cho hôm nay.
– Ok chị.
Năm đứa con gái lục đục đứng dậy tíu tít đi ra khỏi cửa.
Minh Hà mở quyển sách ra, tiếp tục nghiền ngẫm.
– Hôm nay em ngủ ở đây. Ở nhà ngột ngạt.
– Hai bác lại cãi nhau à?
– Ừm.
– Vậy cứ ở đây đến khi nào bình yên thì về. Chị ở một mình cũng buồn.
– Chúng ta là hai con người cô đơn. – Dương cười khẩy.
Và Minh Hà cũng cười, tiếng cười chua chát và bất cần.