Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi!

Chương 32


Bạn đang đọc Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi! – Chương 32

Chap 32:
Nó chậm rãi bước lên thư viện. Bài kiểm tra văn của nó cần một số tư liệu. Trên tay nó ôm sách vở và bút, khá nặng và vướng víu.
Hai nữ sinh đi qua nó, “vô tình” huých vào vai nó khiến ọi thứ trên tay nó rơi xuống hết.
– Ô xin lỗi. Lần sau đi cẩn thận hơn nhé. – Giọng nói cao vút mang đến chín phần mỉa mai cất lên, nối tiếp đó là một tiếng cười rúc rích.
Nó quay sang nhìn hai nữ sinh kia. Chả trách, đàn em của cái Dương. Nó không nói gì, chỉ ngồi xuống thu dọn sách vở dưới nền đất. Nó chẳng thừa hơi mà tranh cãi với những đứa con gái lắm chiêu này.
Hai tuần nó không gặp Quân cũng là hai tuần những đứa đàn em của Dương lộng hành. Chúng nó công khai bắt nạt nó. Chủ yếu là năm đứa đi cùng, Dương không ra mặt kể từ lần ẩu đả ở bể bơi. Hai tuần cũng đủ để nó quen với cảnh này. Xảy ra nhiều như cơm bữa vậy. Có người mắng nó nhu nhược, nó cũng mặc kệ. Những đứa con gái này không phải là nỗi bận tâm của nó. Nó còn có một việc lớn hơn nhiều.
Quân làm theo lời nó. Cậu không gặp nó kể từ tối hôm ấy. Nó cũng chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy Quân bước đi trên hành lang. Những lúc như thế nó sẽ vội vàng lẩn vào đâu đó hoặc chộp lấy một học sinh giả làm bạn rồi che mặt đi lướt qua. Quân nghỉ học rất nhiều. Trong thời gian bây giờ cậu sẽ tập trung hết sức lực tại chi nhánh lớn nhất của tập đoàn ở Việt Nam.
Như vậy cũng tốt, nó sẽ cố gắng suy nghĩ, cố gắng lựa chọn, và cố gắng… từ bỏ. Nó sẽ tôn trọng nguyện vọng của người quá cố đáng kính ấy. Nhưng sao trong nó vẫn còn mãi sự lưỡng lự đang ngày càng lớn. Nó cố gắng rồi lại day dứt. Nó cố lừa dối bản thân nhưng rồi lại bị chính trái tim phản đối. Chính nó cũng đang ghét cay ghét đắng sự không rõ ràng của bản thân.
Không biết nó rơi bao nhiêu nước mắt… Không ai có thể đong đếm được nỗi đau của nó. Tất cả là vì… nó quá yêu Quân.
Đi mãi rồi cũng đến thư viện trên tầng ba. Cô giáo trực thư viện rất quý nó, vừa thấy nó bước vào, cô đã tươi cười:
– Cô bé. Đến mượn sách hả? Bạn trai đâu?
Nó cười đáp lễ lại với cô. Tự nhiên nó thấy trong lòng nhói nhói. Nó với Quân như hình với bóng đến nỗi chỉ mới xa nhau một thời gian mà mọi người cũng nhận ra.
– Em mượn sách tham khảo. – Nó lảng tránh câu hỏi của cô.
– Kệ sách thứ ba từ ngoài vào, đối diện với kệ Kinh Tế đấy. – Cô cầm bút chỉ vào kệ sách phía trước.
– Vâng. Em cảm ơn cô.
Nó chăm chú tìm sách. Chính xác thì ép cho cái đầu dính chặt vào hàng sách tham khảo trước mặt, ngăn không cho nó quay lại đằng sau – kệ sách về kinh tế.
“Soạt!”

Nó giật mình quay lại. Ngoài nó thì trong thư viện vẫn có người?
Rất nhiều quyển sách ở kệ đối diện được rút ra. Một khuôn mặt hiện ra ở khoảng không của các cuốn sách vừa được lấy.
Nó như nhìn thấy Medusa, cả người “hóa đá”. Ngay cả đôi mắt cũng không chuyển động, nhìn chăm chăm vào con người phía sau kệ sách.
– Anh thích đọc sách Kinh tế à?
– Bình thường.
Đoạn đối thoại ngắn ngủi kéo nó về hiện tại. Là giọng nói thanh thoát của Minh Hà.
Minh Hà đi cùng Quân. Hình như Quân chưa phát hiện ra nó.
Nó nhìn trân trân và hai người đang quấn quýt lấy nhau đi đến bàn đọc sách. Có cái gì nghèn nghẹn ở trong cổ họng nó.
Nó thường cắn chặt môi khi kìm nén một thứ cảm xúc dữ dội nào đó đang bộc phát trong người. Và bây giờ nó cũng đang hành hạ cánh môi dưới của mình.
Nó ghen?
Nó vội quay mặt đi. Ngón tay di chuyển trên gáy các quyển sách nhưng lại không chú ý gì cả.
Nó lắc mạnh đầu rồi miết nhẹ bờ môi hơi đau. Chẳng phải như thế cũng tốt sao? Cứ như vậy chẳng phải sẽ dễ dàng sao…
Nhưng tại sao nó lại cảm thấy khó chịu và bức bối đến vậy.
Nó chọn đại mấy quyển sách tham khảo rồi bước ra khỏi kệ sách. Nó cúi gằm mặt xuống, mái tóc buông xõa che hết khuôn mặt.
– Socola trắng! Thi tốt nhé.
Cô thư viện chìa thỏi socola cho nó, tươi cười mà không để ý đến cái giật nảy người như ăn trộm bị phát hiện của nó. Cô thích gọi nó là “Socola trắng” vì sở thích socola cùng với nước da trắng hồng của nó. Chỉ tiếc là hôm nay cô thể hiện tình cảm không đúng lúc.

Dạ… à… vâng. Em cảm ơn cô. – Nó cầm lấy thỏi socola, trong lòng thầm cầu nguyện không gây sự chú ý của hai con người kia.
– Năm quyển tất cả. Socola trắng thích bao giờ trả cũng được. – Cô thư viện xếp ngay ngắn các cuốn sách rồi đưa cho nó, nở nụ cười ưu ái. Nếu như trong thư viện mà không có người thì nhất định cô sẽ bẹo cái má phúng phính rồi vò xù tóc của nó – hành động mà cô thích trêu nó nhất.
Nó cầm vội chồng sách, lòng nơm nớp lo sợ không biết Quân đã phát hiện hay chưa.
– Em chào cô.
Nó đi như chạy ra cửa thư viện. Cứ nghĩ sẽ thoát nhưng khi đi qua cửa sổ của phòng thư viện, nó bắt gặp một ánh mắt đen giống như một đầu đạn – đang chiếu thẳng vào nó.
Tim nó đập “thịch” một cái, cơ thể như cỗ máy gặp sự cố khựng lại.
Một giây sau thì nó cắm đầu cắm cổ chạy xuống lớp.
Huyền thấy nó chạy về lớp thở hồng hộc liền đỡ nó vào chỗ, tay liên tục vỗ lưng nó.
– Cậu bị ma đuổi à?
Nó khó khăn lắc đầu. Chạy từ trên tầng ba chạy xuống rồi lại chạy qua cái sân rộng “thẳng cánh cò bay” thì bảo sao không mệt chứ. Nó bật ho, ho liên tục.
– Bình tĩnh bình tĩnh. Hít thở từ từ. Đứng lên đã. Không được ngồi… Rồi… Hít vào… Thở ra… Chuẩn rồi… Đỡ hơn chưa? – Huyền lôi nó đứng dậy, vỗ lưng nó rồi hít thở mẫu cho nó.
Nó làm theo Huyền. Cơn khó thở dần dịu đi. Cuối cùng cũng hồi sức. Nó ngồi vào chỗ, cầm quyển vở phẩy phẩy vào khuôn mặt đang đỏ lựng vì mệt kia.
– Cậu… Làm sao… biết… hít thở…? – Nó hỏi đứt quãng không ra câu.
– Anh Long dạy tớ. Hì hì. Hiệu quả phết. – Huyền cười tinh nghịch.
Nó nhìn Huyền chăm chú. Dạo này Huyền dịu dàng và nữ tính hơn. Nó không thấy cô cầm chổi phi bọn bất trị hay quát tháo chúng nó mỗi khi phạm lỗi nữa. Huyền xinh ra nữa. Làn da, mái tóc,… đều được chăm sóc cẩn thận. Đã thế còn hay cười nữa.
– Nhìn gì mà nhìn kĩ thế?

Nó chưa kịp trả lời thì thằng nhóc có “thù oán” với Huyền nhất – con chim lợn đầu đàn Hưng “ngáo” – đã nhảy bổ vào:
– Con khủng long này có người yêu nên “biến hình” đấy. À mà mày nữa Phương ạ. – Thằng nhóc xoa xoa cằm như người lớn. – Thất tình hay sao mà như quả mướp héo thế?
– Biến đi mày. – Huyền cầm quyển vở giơ lên định đánh nhưng thằng “ngáo” này đã chạy mất hút.
– Nó gọi tớ là “khủng long”. Thằng đần này. Phải gọi là “Rồng” mới đúng. Thế mới hợp với tên anh Long cậu nhỉ?
Nó đưa tay lên xoa mặt. Dạo này “xuống sắc” đến thế à? Gương mặt này có thể khiến người khác nhìn xuyên thấu được đường tình duyên của nó à? Huyền và nó một trắng một đen. Huyền hạnh phúc trong tình yêu bao nhiêu thì nó quay cuồng với những nỗi lo bấy nhiêu.
Huyền vuốt ve má nó. Cô nhìn chằm chằm vào nó, thái độ rất “hình sự”.
– Bị sút cân, mắt lờ đờ thâm quầng, gương mặt nhợt nhạt, tóc xơ xác. Cậu đang hành hạ bản thân đấy à?
– Chỉ là học bài thôi mà. – Nó lắc đầu cười trừ. Sự thật đúng là thế, nó thức đêm ôn bài, cũng chẳng có hứng thú với ăn uống.
– Cậu ham hố No.1 đến thế cơ à? – Huyền lắc đầu chẹp miệng.
Đứng đầu lớp chỉ là một phần, lí do lớn hơn là để ép bản thân tập trung vào một thứ để quên đi những chuyện liên quan đến Quân. Sau lần hét lên yêu cầu Quân đừng gặp nhau nữa, trong nó luôn có một sự day dứt khó hiểu.
– Đừng có làm gì quá với sức mình. – Nhìn cái bộ dạng phờ phạc thiếu sức sống của nó, Huyền không khỏi xót xa.
Nó như chẳng nghe thấy lời nói của Huyền, lục đục lôi sách vở trong cặp ra.
– Tớ còn phải làm bài văn 90 phút. – Nó lầm bẩm nói, mặc kệ Huyền có nghe hay không rồi lại cắm cúi viết.
Huyền bực mình trước sự cứng đầu của nó, cô giằng cây bút trong tay nó ra, nghiến răng ken két với nó:
– Cậu bị làm sao thế? Bài văn đấy không cần phải làm. Cô thông báo từ hôm qua rồi.
Nó liếc gương mặt tức giận của Huyền rồi hờ hững lấy lại cây bút:
– Làm toán vậy.
– TRẦN THANH PHƯƠNG. – Huyền quát lên. – Cậu trêu tức tớ đấy à?
Hiếm khi Huyền gọi đầy đủ họ tên nó, ngữ khí lại rất tức giận khiến cho cả lớp im phăng phắc quay lại nhìn bàn học của nó. Bây giờ thì Huyền giống một con rồng rồi đấy, một con rồi biết phun lửa.

– Hai tiết cuối tự học. Cậu đứng lên. Tớ với cậu phải nói rõ ràng chuyện này. – Huyền nóng nảy kéo nó dậy, tự tay dọn hết đồ trên mặt bàn cho vào cặp rồi phăm phăm kéo nó ra khỏi lớp.
– Chúng mày. – Huyền khựng lại, cô ngoái đầu vào trong lớp nghiến răng ken két. – Hai tiết cuối này làm gì thì làm, đừng để tên lớp trên bảng tin. Không thì tao bẻ răng từng đứa một.
Quả là một lớp phó trật tự có trách nhiệm với lớp!
Nó lờ đờ theo Huyền. Lúc tức giận Huyền khỏe thật.
Đi qua cửa lớp 10C3, nó lại không tự chủ ngoái đầu vào nhìn. Quân đang thoải mái tựa lưng vào ghế, gương mặt tĩnh lặng nhìn lên bảng. Trông cậu giống như đang dự giờ hơn là ngồi học.
Nó khẽ thở dài. Quân vẫn vậy… Tại sao nó lại giống như bị suy sụp nặng đến nỗi cô bạn thân phải nóng nảy quát tháo nó?
Hay là cậu ấy cũng chuẩn bị… chấm dứt?
Lồng ngực nó quặn thắt. Hai tuần không gặp nhau nhưng chưa khi nào nó nghĩ đến trường hợp này. Cảm giác đau hơn khi nó ép bản thân chủ động rời xa. Nó ích kỉ, ích kỉ đến chính mình không chấp nhận được.
Nó cắn chặt răng, tự dặn mình không được khóc…
Huyền và nó đến quán Yagurt Gabbit gần trường. Nó và Huyền là khách quen của quán, nhất là Huyền vì cô có sở thích ăn đồ lạnh vào mùa đông.
Huyền khuyên nó rất nhiều. Huyền biết nó rất buồn. Cô động viên nó.
Nó cũng cười. Cười giống như là đang vui.
Huyền không biết rằng, mọi thứ cô đang làm đều là vô ích, nỗi buồn của nó không những không giảm đi mà còn đang tăng lên.
Tất cả là vì Huyền đang che giấu một sự thật một cách vụng về khiến nó dễ dàng nhận ra.
Huyền không nhắc đến những chuyện đang diễn ra khiến nó ngờ ngợ đoán được… Mọi chuyện chắc chắn đang rất căng thẳng.
Với bản tính bướng bỉnh và nóng nảy của Quân, không thể nào có chuyện cậu lại ngoan ngoãn ngồi yên nghe theo lời người lớn.
Một cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong nó. Chỉ tại nó, tất cả chỉ tại nó nên gia đình hạnh phúc của Quân đang dần nứt vỡ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.