Bạn đang đọc Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi! – Chương 21
Chap 21:
– Một rượu nho, thưa quý cô xinh đẹp?
Huyền lập tức ngẩng đầu lên. Không nhầm được, Long – trong trang phục của người phục vụ nam – đang đỡ khay rượu ngay trước mặt cô. Huyền trợn tròn mắt nhìn anh. Anh ta làm gì ở đây? Ma à? Sao cứ lượn lờ quanh cô thế?
– Ồ tiều thư, sắc mặt cô kém quá! Trong này hơi ngột ngạt thì phải?
Huyền vẫn chưa hiểu ý của Long là sao, tự nhiên nói đến sắc mặt làm gì vậy? Cô còn không kịp trả lời thì Long đã cầm lấy tay cô kéo đi:
– Xin mời theo tôi, ở bên ngoài có lẽ sẽ dễ hít thở hơn.
Huyền ú ớ định phản đối nhưng rồi im lặng khi nhận được cái nháy mắt ra hiệu của Long. Cô để yên tay mình trong tay Long. Bàn tay ấm áp này khiến trái tim cô không thể nào đập đúng nhịp được. Cô thấy sợ, sợ mình sẽ không giữ được vẻ bình tĩnh ban nãy khi đối mặt với Long.
Một bàn tay khác cầm chặt tay Huyền lôi lại. Huyền khẽ kêu lên, khớp tay như bị tháo rời. Long nhíu mày quay lại, nhìn chằm chằm vào chủ nhân của hành động kia. Tùng hất mặt về phía Long, giọng điệu rõ ràng rất khinh người:
– Một thằng phục vụ cùi như mày mà dám cắt ngang cuộc nói chuyện của tao à?
– Ồ, tôi nghĩ sự im lặng không chấp nhận của tiểu thư này đã kết thúc cuộc trò chuyện từ lâu rồi chứ. – Long bình thản trả lời, thái độ không có ý định nhún nhường.
– Mày nghĩ mày có quyền qua mặt tao à? – Tùng giơ nắm đấm lên, nhằm thẳng vào mặt Long mà lao đến.
Trận đấu này có vẻ không cân sức. Long chỉ khẽ nghiêng người sang phải là tránh được cú đấm. Tùng đấm trượt thì phần vì nóng máu, phần vì bẽ mặt với lũ con gái xung quanh liền vớ lấy chai rượu XO trên cái bàn gần đó, vung tay lên định đập thẳng vào đầu Long. Huyền thét lên thất thanh: “Cẩn thận!”. Cô không ngờ rằng Tùng lại dám giở hành động du côn ngay tại nơi trang trọng như thế này. Long phản xạ nhanh bắt được tay Tùng, anh siết chặt tay mình khiến cho Tùng không thể rút ra. Bất ngờ, Long thả tay ra, chân tung một cú đạp cực mạnh vào bụng Tùng, cảm tưởng tất cả sức mạnh đều dồn hết vào cú đạp ấy. Tùng ngã dúi dụi, nằm sõng sài dưới đất, hai tay ôm bụng. Mọi người không biết từ lúc nào đã đứng xúm đông xúm đỏ xung quanh chỗ Long rồi. Long phủi tay áo, cầm lấy tay Huyền bước đi, không quên để lại một câu:
– Chỉ là tự vệ chính đáng thôi.
Long kéo Huyền ra con xe phân khối lớn của mình. Huyền giờ mới dám lên tiếng:
– Anh có biết hắn là ai không?
– Anh không quan tâm. – Long lấy chiếc mũ bảo hiểm đưa cho Huyền.
– Anh điên rồi. – Huyền nhận lấy cái mũ, lắc đầu ngán ngẩm.
– Lên xe đi. Anh đưa em đến nơi này.
Huyền không biết vì sao cô lại ngoan ngoãn nghe theo lời Long. Cô mới chỉ gặp Long hai lần. Cô không phải dạng con gái dễ dãi chấp nhận lên xe đi cùng một người đàn ông chẳng thân thiết gì. Nhưng ở Long cô có một niềm tin tưởng mãnh liệt. Anh đem đến cho cô cảm giác an toàn chứ không phải bất an. Tuy rằng bố cô đã từng dặn dò và xen lẫn cả đe dọa nữa, rằng cấm cô đi cùng đàn ông không phải là người thân, nếu vi phạm không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa. Nhưng có lẽ lần này cô nên đánh cược, cũng bởi vì lí do sức chịu đựng những con người não phẳng kia đã đi quá giới hạn cho phép của cô. Mà nói đến bố cô mới nhớ, lúc cô bỏ đi quên không nói với ông Lập câu nào. Nếu ông Lập phát hiện ra sự vắng mặt lạ thường của cô ông có hốt hoảng cho vệ sĩ đi lục tung cái thành phố này để tìm cô không? Dám lắm chứ, cô là con gái rượu của ông mà.
Biển về đêm đẹp. Đẹp như một nữ thần huyền ảo. Sóng biển đập vào những mỏm đá, âm thanh phát ra thành một bản nhạc. Nhẹ nhàng có, sôi động có, còn có cả du dương như những bản nhạc phát ra từ những chiếc đĩa hát. Bãi cát trải dài, thỉnh thoảng lại lấp lánh bởi đèn đường chiếu vào. Long dựng xe trên hè phố, anh cẩn thận cởi chiếc mũ bảo hiểm ra giúp Huyền. Từng đợt gió thổi làm tóc Huyền bay tung lên. Trông cô thuần khiết không một chút dung tục. Thời tiết đang chuyển sang hè nhưng nếu đến biển vào ban đêm như thế này thì khó tránh được cái lạnh. Long khoác lên vai Huyền chiếc áo gió màu đen. Anh dẫn cô đến băng ghế dài, sau khi chắc chắn rằng ghế sạch anh mới cho Huyền ngồi xuống, còn bản thân thì lại chạy đi ra khu phục vụ ở gần đó, bắt Huyền ngồi yên chờ mình. Trái tim Huyền đang “đập DJ”. Không phóng đại đâu. Nãy giờ cô im lặng là để che dấu sự xấu hổ của mình. Cô biết nếu cô mở miệng ra, thì chỉ một câu thôi cũng đủ để Long biết được cái cảm xúc “không bình thường” của mình. Long hành động, đối xử với cô như đối với người yêu vậy. Huyền ôm lấy khuôn mặt đang ửng hồng của mình. Bàn tay lạnh nhanh chóng được sưởi ấm bởi nhiệt độ đang tăng lên của khuôn mặt. Cô lúng túng không biết phải làm thế nào trước mặt Long nữa. Bỗng cô giật mình nhớ ra: phải gọi điện cho ông Lập nữa. Cô rút vội cái điện thoại trong ví ra, bấm số gọi nhanh cho ông Lập. Đầu dây bên kia sau vài tiếng tút liền bắt máy. Cô khẽ thở phào, hình như ông Lập chưa phát hiện ra sự biến mất của cô. Dù gì vào thế chủ động xin phép ông vẫn hơn.
– Bố ạ. Con đang ở biển với mấy đứa bạn con. Ở trong đấy khó chịu quá nên con rủ chúng nó ra biển một chút. – Huyền thật thà nói, cô biết ông Lập hiểu cô không thích giao tiếp với những đứa con quý tộc của đối tác.
– Vâng con biết rồi! Con về sớm thôi.
– Vâng con chào bố.
Vậy là xong. Bố cô không chút nghi ngờ. Cô cười ranh mãnh. Ông bố hiền lành của cô dễ lừa quá cơ!
– Trình độ nói dối của em cũng đạt đến cảnh giới rồi ấy nhỉ!
Huyền giật mình quay lại. Long đã đến bên cạnh cô lúc nào không hay. Trái tim vừa mới quay trở lại bình thường thì lại tiếp tục đập thình thịch. Nếu nói chuyện nhiều với Long chắc quả tim của cô cũng hoàn thành được mấy bản “Nonstop” mất. Huyền tự động nhích người ngồi lui ra xa mặc dù trên ghế còn thừa rất nhiều chỗ. Cô cứng nhắc ngồi thẳng lưng, hai tay cầm chặt cái ví.
– Thả lỏng đi. Ngồi như thế trong thời gian dài sẽ bị mỏi cơ đấy. – Đúng là giáo viên dạy võ, đây là chuyên ngành của Long rồi.
Huyền răm rắp nghe theo lời Long, thả lỏng cơ thể mình ngay. Long ấn vào tay Huyền hộp kem lớn. Cô đón lấy nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Long.
– Phương nói em thích ăn kem. Thích còn hơn cả nó.
– Vâng. – Huyền máy móc trả lời, đôi tay vụng về mở hộp kem ra. Là loại kem cao cấp, đúng hãng cô hay ăn.
– Anh cứu em hai lần rồi đấy nhé. – Long mở lon cà phê, bình thản nói.
Huyền suýt thì sặc kem trong cổ họng. Cô quay lại nhìn anh khó hiểu, hay là anh ta muốn đòi tiền công?
– Lần này cũng được gọi là cứu ạ? – Huyền hỏi lại.
– Không phải lúc đấy em định đồng ý đi theo kẻ mà em không muốn sao?
Huyền nuốt nước bọt. Thế mà cô cứ tưởng lúc đấy mình diễn đạt lắm cơ. Hóa ra là bị mọi người phát hiện hết. Tệ quá!
– Cũng không tệ đâu. Mọi người xung quanh không phát hiện ra em đang diễn đâu. – Long gật gù.
Cô trợn mắt nhìn anh. Anh ta có khả năng đọc suy nghĩ của người khác à? Với con người này phải cẩn thận. Rồi cô không kìm nổi tò mò mà hỏi anh:
– Anh làm việc trong Venus à?
– Ừm. Không đi làm lấy tiền đâu ra mà ăn hả em? – Long bật cười.
Huyền nghi ngờ nhìn Long từ trên xuống dưới. Trông anh chả giống như một người phục vụ chuyên nghiệp gì cả. Mái tóc nhuộm màu nâu đỏ, khuôn mặt đẹp trai theo kiểu ngổ ngáo, một bên tai còn có chiếc khuyên nhỏ hình tròn thỉnh thoảng lại phát sáng.
– Anh bao nhiêu tuổi rồi?
– 22. Hơn em 7 tuổi. Anh đi làm được 4 năm rồi. Con xe kia là tiền do anh làm ra mua đấy. – Long chỉ về chiếc xe phân khối lớn màu trắng hầm hố.
– Việc vừa rồi… anh không sợ bị sa thải à? – Huyền ngập ngừng nói.
– Cũng không phải lo. Thiếu gì chỗ làm. – Long xoa đầu Huyền, giống như đang an ủi cô rằng đừng cảm thấy có lỗi, việc này không liên quan đến cô.
– Em xin lỗi. – Huyền cúi đầu lí nhí.
– Đã nói không sao mà. Anh còn chưa lo em lo làm gì.
– Thân thế của kẻ mà anh đánh cũng không phải là vừa đâu. – Huyền cảnh báo, cô thực sự lo cho Long. Nếu anh bị liên lụy thì cũng là tại cô.
– Nếu như thế thì càng phải đánh. Cho nó chừa thói dựa vào gia đình uy hiếp người khác đi. – Long cười lớn. Anh không xem lời nói của Huyền là một lời cảnh báo.
– Anh… – Huyền nghẹn họng. – Thật là không còn gì để nói nữa.
Con người này quả là “điếc không sợ súng”. Nhưng Huyền cũng cảm thấy khoảng cách giữa Long và cô được rút ngắn. Quả tim phản chủ cuối cùng cũng đập bình tĩnh hơn một chút. Cô và Long nói chuyện nhiều hơn. Long là một con người thú vị. Anh có những nét của một con người từng trải nhưng lại không hề khô cứng. Anh dạy cô những kinh nghiệm sống quý giá mà chắc chắn cô sẽ không học được từ những con người xa xỉ kia. Huyền không còn bị lúng túng trước mặt Long nữa. Cô thoải mái trò chuyện với Long, trao đổi thảo luận về những vốn sống mà Long tích góp được. Long mới ra trường và đang tìm việc làm, bên cạnh đó anh còn nhận dạy võ cho Phương và làm các nghề phụ khác. Long không nói nhiều về gia đình anh. Anh chỉ tập trung lắng nghe Huyền nói và giải đáp các thắc mắc băn khoăn của cô. Huyền nói nhiều. Cả về gia đình lẫn học hành. Cô không giấu anh chuyện gì trừ câu chuyện xung quanh người bác ruột – ông Đào Duy Lâm.
– Anh có muốn ăn thử kem không?
Huyền múc một thìa kem lớn chìa ra trước mặt Long nhưng rồi cô lại bất ngờ rụt tay lại. Long không hiểu hành động của Huyền là gì, khẽ nhíu mày nhìn cô:
– Ý gì đây?
– Không được. Anh mà ăn chung thìa với em là hôn gián tiếp.
Long lắc đầu cười. Trẻ con không kém nhóc học trò của anh. Long rướn người chộp lấy tay cầm thìa kem của Huyền, kéo lại phía mình và… ăn trọn thìa kem. Huyền trợn mắt nhìn Long, lắp bắp:
– Anh… anh…
– Thế là hôn nhau nhé.
Huyền không nói gì nữa. Khuôn mặt đỏ phừng phừng. Rõ ràng anh ta muốn trêu tức cô mà. Có được coi là bị cướp mất nụ hôn đầu không nhỉ?
Huyền có tức giận không? Có.
Nhưng mà ngọn lửa giận dữ vừa mới chỉ nhen nhóm lên thì lại bị dập tắt bởi cái sự hạnh phúc trong lòng người nào đó.
Hình như ai đó lén lúc người kia không để ý, xúc một thìa kem lớn cho lên miệng.
Thế là mất “Second kiss”.
Trái tim Huyền đang “đập DJ”. Không phóng đại đâu. Nãy giờ cô im lặng là để che dấu sự xấu hổ của mình. Cô biết nếu cô mở miệng ra, thì chỉ một câu thôi cũng đủ để Long biết được cái cảm xúc “không bình thường” của mình. Long hành động, đối xử với cô như đối với người yêu vậy. Huyền ôm lấy khuôn mặt đang ửng hồng của mình. Bàn tay lạnh nhanh chóng được sưởi ấm bởi nhiệt độ đang tăng lên của khuôn mặt. Cô lúng túng không biết phải làm thế nào trước mặt Long nữa.
Bỗng cô giật mình nhớ ra: phải gọi điện cho ông Lập nữa. Cô rút vội cái điện thoại trong ví ra, bấm số gọi nhanh cho ông Lập. Đầu dây bên kia sau vài tiếng tút liền bắt máy. Cô khẽ thở phào, hình như ông Lập chưa phát hiện ra sự biến mất của cô. Dù gì vào thế chủ động xin phép ông vẫn hơn.
– Bố ạ. Con đang ở biển với mấy đứa bạn con. Ở trong đấy khó chịu quá nên con rủ chúng nó ra biển một chút. – Huyền thật thà nói, cô biết ông Lập hiểu cô không thích giao tiếp với những đứa con quý tộc của đối tác.
– Vâng con biết rồi! Con về sớm thôi.
– Vâng con chào bố.
Vậy là xong. Bố cô không chút nghi ngờ. Cô cười ranh mãnh. Ông bố hiền lành của cô dễ lừa quá cơ!
– Trình độ nói dối của em cũng đạt đến cảnh giới rồi ấy nhỉ!
Huyền giật mình quay lại. Long đã đến bên cạnh cô lúc nào không hay. Trái tim vừa mới quay trở lại bình thường thì lại tiếp tục đập thình thịch. Nếu nói chuyện nhiều với Long chắc quả tim của cô cũng hoàn thành được mấy bản “Nonstop” mất.
Huyền tự động nhích người ngồi lui ra xa mặc dù trên ghế còn thừa rất nhiều chỗ. Cô cứng nhắc ngồi thẳng lưng, hai tay cầm chặt cái ví.
– Thả lỏng đi. Ngồi như thế trong thời gian dài sẽ bị mỏi cơ đấy. – Đúng là giáo viên dạy võ, đây là chuyên ngành của Long rồi.
Huyền răm rắp nghe theo lời Long, thả lỏng cơ thể mình ngay. Long ấn vào tay Huyền hộp kem lớn. Cô đón lấy nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Long.
– Phương nói em thích ăn kem. Thích còn hơn cả nó.
– Vâng. – Huyền máy móc trả lời, đôi tay vụng về mở hộp kem ra. Là loại kem cao cấp, đúng hãng cô hay ăn.
– Anh cứu em hai lần rồi đấy nhé. – Long mở lon cà phê, bình thản nói.
Huyền suýt thì sặc kem trong cổ họng. Cô quay lại nhìn anh khó hiểu, hay là anh ta muốn đòi tiền công?
– Lần này cũng được gọi là cứu ạ? – Huyền hỏi lại.
– Không phải lúc đấy em định đồng ý đi theo kẻ mà em không muốn sao?
Huyền nuốt nước bọt. Thế mà cô cứ tưởng lúc đấy mình diễn đạt lắm cơ. Hóa ra là bị mọi người phát hiện hết. Tệ quá!
– Cũng không tệ đâu. Mọi người xung quanh không phát hiện ra em đang diễn đâu. – Long gật gù.
Cô trợn mắt nhìn anh. Anh ta có khả năng đọc suy nghĩ của người khác à? Với con người này phải cẩn thận. Rồi cô không kìm nổi tò mò mà hỏi anh:
– Anh làm việc trong Venus à?
– Ừm. Không đi làm lấy tiền đâu ra mà ăn hả em? – Long bật cười.
Huyền nghi ngờ nhìn Long từ trên xuống dưới. Trông anh chả giống như một người phục vụ chuyên nghiệp gì cả. Mái tóc nhuộm màu nâu đỏ, khuôn mặt đẹp trai theo kiểu ngổ ngáo, một bên tai còn có chiếc khuyên nhỏ hình tròn thỉnh thoảng lại phát sáng.
– Anh bao nhiêu tuổi rồi?
– 22. Hơn em 7 tuổi. Anh đi làm được 4 năm rồi. Con xe kia là tiền do anh làm ra mua đấy. – Long chỉ về chiếc xe phân khối lớn màu trắng hầm hố.
– Việc vừa rồi… anh không sợ bị sa thải à? – Huyền ngập ngừng nói.
– Cũng không phải lo. Thiếu gì chỗ làm. – Long xoa đầu Huyền, giống như đang an ủi cô rằng đừng cảm thấy có lỗi, việc này không liên quan đến cô.
– Em xin lỗi. – Huyền cúi đầu lí nhí.
– Đã nói không sao mà. Anh còn chưa lo em lo làm gì.
– Thân thế của kẻ mà anh đánh cũng không phải là vừa đâu. – Huyền cảnh báo, cô thực sự lo cho Long. Nếu anh bị liên lụy thì cũng là tại cô.
– Nếu như thế thì càng phải đánh. Cho nó chừa thói dựa vào gia đình uy hiếp người khác đi. – Long cười lớn. Anh không xem lời nói của Huyền là một lời cảnh báo.
– Anh… – Huyền nghẹn họng. – Thật là không còn gì để nói nữa.
Con người này quả là “điếc không sợ súng”. Nhưng Huyền cũng cảm thấy khoảng cách giữa Long và cô được rút ngắn. Quả tim phản chủ cuối cùng cũng đập bình tĩnh hơn một chút.
Cô và Long nói chuyện nhiều hơn. Long là một con người thú vị. Anh có những nét của một con người từng trải nhưng lại không hề khô cứng. Anh dạy cô những kinh nghiệm sống quý giá mà chắc chắn cô sẽ không học được từ những con người xa xỉ kia. Huyền không còn bị lúng túng trước mặt Long nữa. Cô thoải mái trò chuyện với Long, trao đổi thảo luận về những vốn sống mà Long tích góp được. Long mới ra trường và đang tìm việc làm, bên cạnh đó anh còn nhận dạy võ cho Phương và làm các nghề phụ khác. Long không nói nhiều về gia đình anh. Anh chỉ tập trung lắng nghe Huyền nói và giải đáp các thắc mắc băn khoăn của cô.
Huyền nói nhiều. Cả về gia đình lẫn học hành. Cô không giấu anh chuyện gì trừ câu chuyện xung quanh người bác ruột – ông Đào Duy Lâm.
Anh có muốn ăn thử kem không?
Huyền múc một thìa kem lớn chìa ra trước mặt Long nhưng rồi cô lại bất ngờ rụt tay lại. Long không hiểu hành động của Huyền là gì, khẽ nhíu mày nhìn cô:
– Ý gì đây?
– Không được. Anh mà ăn chung thìa với em là hôn gián tiếp.
Long lắc đầu cười. Trẻ con không kém nhóc học trò của anh. Long rướn người chộp lấy tay cầm thìa kem của Huyền, kéo lại phía mình và… ăn trọn thìa kem. Huyền trợn mắt nhìn Long, lắp bắp:
– Anh… anh…
– Thế là hôn nhau nhé.
Huyền không nói gì nữa. Khuôn mặt đỏ phừng phừng. Rõ ràng anh ta muốn trêu tức cô mà. Có được coi là bị cướp mất nụ hôn đầu không nhỉ?
Huyền có tức giận không? Có.
Nhưng mà ngọn lửa giận dữ vừa mới chỉ nhen nhóm lên thì lại bị dập tắt bởi cái sự hạnh phúc trong lòng người nào đó.
Hình như ai đó lén lúc người kia không để ý, xúc một thìa kem lớn cho lên miệng.
Thế là mất “Second kiss”.