Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi!

Chương 2


Bạn đang đọc Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi! – Chương 2

Chap 2:
Nó ngồi trong lớp mà hết vò đầu bứt tóc lại quay sang hành hạ quyển vở. Nó vừa làm gì vậy? Khiêu khích cái kẻ mà nó sợ hơn thần chết? 3 năm cấp ba của nó rồi sao đây? Chẳng lẽ lại chuyển trường? Nhưng mà khó khăn lắm nó mới thi vào trường này – ngôi trường có tiếng dạy giỏi của thành phố. Không được, 3 năm Trang trưởng huấn luyện nó không thể công cốc như thế được. Nó đã (và đang ^^) học võ cơ mà, sao phải lo, mặc dù nó không giỏi võ nhưng các thế võ thầy dạy cho nó cũng không phải là vô dụng, còn bản lĩnh của nó qua những lần hát hò làm MC nữa cơ mà. Mà nói mới nhớ, học lực của Quân yếu lắm, sao lại thi đỗ vào trường này. Lạ thật! nó mải suy nghĩ mà không biết là Huyền về lớp, ngồi cạnh nó từ lúc nào. Huyền khẽ gọi:
– Phương ơi!
Không trả lời.
– Phương ơi!
Vẫn không trả lời.
– PHƯƠNG!
Nó giật bắn người, ngã khỏi ghế, rơi cái rầm phát. Huyền đang tức điên vì nó dám bơ cô cũng phải bật cười.
– Cậu nghĩ cái gì mà tớ gọi 3 câu không trả lời thế?
Nó lúng túng trả lời:
– À… không có gì. Tớ đang ngắm lớp.
Huyền suýt bật cười trước câu trả lời ngây ngô như đứa ngố của Phương. Cô nén cười, nghiêm nghị nhìn nó:
– Hết tiết này trường cho khối 10 về sớm. Cậu đi ăn kem với tớ đi. Coi như làm quen tìm hiểu thân nhau hơn.- Nói rồi Huyền cười tít mắt, rất vô tư.
– À.. ừ… ừm. À mà anh họ cậu có đi cùng không? – Nó chợt hỏi, nếu có mặt tên hắc ám ấy chắc nó nuốt không trôi mất.

– Tất nhiên là có. Anh tớ nói là muốn đi chơi ôn lại chuyện xưa với cậu. Anh tớ bảo hồi trước thân với cậu nhất đấy! – Huyền nháy mắt tinh nghịch, nhiều lúc nó nghĩ Huyền không biết buồn thì phải.
– Bạn thân á? Gì cơ? Không phải đâu? Anh cậu hồi trước… – Nhưng nó chưa nói hết câu thì Huyền đã chặn – Ô thầy vào kìa. Thôi hết giờ đợi tớ ở cổng trường nhé.
Nó không nói được gì nữa. Định bụng rằng hết giờ sẽ trốn về trước, nhưng ngặt nỗi nó lại sợ Huyền giận. Dù gì Huyền cũng là người bạn đầu tiên của nó trong quãng thời gian học cấp 3. Thật là “tiến thoái lưỡng nan”.
Nó quyết định là sẽ đi. Không việc gì phải sợ cả. Dù gì thì giờ nó cũng đã khác xưa nhiều lắm. Nghĩ là làm. Hiện tại nó đang ở dưới cổng trường, ngồi yên trên chiếc xe đạp điện đen mới coóng – quà của nó cho việc thi đỗ cấp 3. Từ đằng xa, Huyền và Quân đang đi song song với nhau, thấy nó Huyền vẫy tay gọi ý ới. Nó cũng lịch sự vẫy tay chào. Quân tiến lại gần, chỉ nói cộc lốc: “Chào” rồi đi trước.
Quán kem mà Huyền mời nó cách trường khoảng 200m. Nó ngồi cạnh Huyền, Quân ngồi đối diện. Suốt buổi chỉ có Huyền nói nhiều nhất. Bống Huyền có điện thoại rồi nói có việc phải về, để nó và Quân ở lại. Nó nuốt nước bọt. Huyền về rồi thì nó sao chịu được cái tên ác quỷ kia. Quân không nói gì, chỉ gật đầu chào Huyền. Huyền đi rồi, cậu mới quay ra nói, cười đểu:
– Cuối cùng con kì đà kia cũng về. Tôi giờ mới có cơ hội “nói chuyện” với cậu.
– Cậu… có chuyện gì… cần nói với tôi? Nó ngập ngừng hỏi, tim đập binh binh. Đã tự hứa là không sợ, nhưng giờ thì lại như thế này đây.
– Bạn cũ lâu ngày gặp lại cũng có nhiều chuyện cần ôn lại chứ. – Quân nhếch môi – Nhờ cậu và tri kỉ thân thiết của cậu mà hồi đấy tôi lại “được” chuyển trường.
Nó nghe hai từ “bạn cũ” mà rét run dù trời đang là mùa hè. Thu hết mọi can đảm, nó hít một hơi đầy phổi, nhìn Quân:
– Tất cả là tại cậu mà, sao lại trách tôi? Nếu hồi đấy cậu không bắt nạt tôi thì cậu cũng đâu có bị chuyển trường.
– Đơn giản vì cậu rất hợp với việc bị bắt nạt. – Quân thản nhiên.
Tới lúc này thì nó không kìm chế được nữa. Mắt trợn lên, nhìn Quân đầy tức giận, nghiến răng trèo trẹo:
– Đào Duy Quân, cậu nghĩ tôi là cái gì? Là con rối để cậu cùng cái lũ ******** kia chà đạp à? Tôi giờ đã khác trước rồi, không còn là cái con ngốc để cậu bắt nạt nữa đâu.
– Ồ vậy à? Hoan nghênh.- Quân cười cười nhìn nó. Nụ cười đó làm nó ngẩn người ra. Vẫn là nụ cười đểu nhưng hình như có lẫn trong đó sự vui mừng. Hay là nó nhầm. Lần đầu tiên nó thấy Quân cười như thế.

Rồi không dấu được sự tò mò, nó hỏi:
– Mà tại sao cậu thi đỗ vào trường này vậy? Cậu học tệ lắm mà.
– Chạy. – Quân nói cụt lủn.
– Thật? – Nó hỏi lại.
Gật.
– Đúng là nhà giàu lắm tiền thừa của.- Nó lẩm bẩm.
– Nói cái gì đấy? – Quân trợn mắt, hất hàm về phía nó.
– Không có nói gì đâu. – Nó xua tay. Rồi nhận ra rằng không nên ngồi lâu với Quân nữa, biết đâu lại dính vào những trò bắt nạt của cậu ta, nó vơ vội cặp sách, rút tiền ra – Tôi phải về đây, cậu ở lại ăn kem vui vẻ, tiền kem của tôi đây.
Nhưng nó chưa kịp để tiền lên bàn thì Quân nói:
– Tôi mời.
– Gì… gì cơ? Không cần đâu. Cậu cầm lấ… – Không để nó nói hết câu, Quân nhắc lại, giọng nhuốm sự tức giận:
– Tôi-mời.
Biết có sự chẳng lành, nó đành rụt lại, vơ cặp chạy mất. Chạy xe nhanh về nhà, nó chỉ kịp chào mẹ một tiếng rồi lao ngay lên phòng, tim vẫn đập mạnh. Nó vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh. Tại sao nó vẫn sợ Quân như trước? Có lẽ cậu ta ám ảnh nó quá nhiều.Nó lồm cồm lấy quần áo rồi đi tắm. Có lẽ nước lạnh sẽ làm nó bình tĩnh hơn.

Những ngày sau đó, nó luôn tìm cách tránh mặt Quân. Nó luôn ở lì trong lớp, lắc đầu quầy quậy khi Huyền rủ nó đi ăn. Chắc chắn Huyền sẽ rủ cả ông anh đáng quý của cô đi cùng. Mà nó lại không muốn nhìn mặt cậu ta một chút nào. Cái nó cần là sự yên bình. Qua Huyền, nó cũng biết được Quân ở lớp đấy đã quen hết tất cả những tên con trai quậy phá đồng thời cũng là những công tử nhà giàu – giống Quân, lập thành một hội luôn đi chơi cùng nhau, quậy phá đủ thứ. Quá khứ ùa về hù dọa nó, khiến nó nơm nớp nghĩ rằng Quân sẽ lại hành hạ nó như hồi trước. Nhưng đã mấy tuần học rồi mà nó không thấy động tĩnh gì, nghĩ rằng có lẽ cậu ta đã thay đổi, nó yên tâm được phần nào.
Nhưng “người tính đâu bằng trời tính”, nó đâu có ngờ rằng nó lại lâm vào tình cảnh trớ trêu đó.
Hôm đó là 6h chiều Chủ nhật, nó đi đến nhà sách, vì xe hết điện nên nó đi bộ. Đang thong dong trên đường thì bỗng nhiên có một chiếc xe Lexus màu trắng chạy đến, phanh kít lại chỗ nó, cửa xe mở ra, một cánh tay rắn chắc kéo mạnh nó vào trong xe. Nó không chống lại được, vì cánh tay đấy khỏe quá. Cửa xe ôtô đóng lại, xe bắt đầu lăn bánh.
Chẳng lẽ lại là bắt cóc? Nhưng mình có đắc tội với ai bao giờ đâu? Quay sang bên kia, nó trợn mắt, sửng sốt nhìn người bên cạnh. Là Quân, tại sao cậu tại lại bắt nó. Nó lắp bắp:
– Cậu… Sao cậu… bắt tôi?
– Đi chơi. – Lại kiểu nói cộc lốc. Mắt Quân vẫn chăm chú vào cái iPad, không thèm nhìn nó.
– Chơi… cái gì cơ… Tôi sao lại đi chơi với cậu? Cho tôi xuống đi? Làm ơn tha cho tôi. – Nó bỗng hoảng lên. Kiểu này chắc chắn Quân sắp trả thù nó rồi. Chẳng lẽ lại những trò hành hạ gắn mác Đào Duy Quân.
Quân không nói gì. Vẫn chăm chú vào cái iPad. Nó liên tục cầu xin Quân. Miệng méo xệch, mắt bắt đầu rớm nước. Tại sao lúc quan trọng thế này nó lại quên điện thoại chứ.
– Đến nơi rồi. – Quân không thèm để ý đến nó, lạnh lùng nói rồi mở cửa xe xuống, vòng qua bên kia mở cửa xe cho nó. Nó lắc đầu liền tục, nhất quyết không xuống, nhưng Quân đã túm lấy tay nó, lôi khỏi xe. Nơi Quân đưa nó đến là sàn Hoàng Gia – vũ trường lớn nhất thành phố. Nó sợ các vũ trường. Tiếng nhạc xập xình, mùi rượu ngập trong không khí, những cô gái ăn mặc sexy uốn **, những tên thanh niên học đòi nốc rượu chơi thuốc, những ông già trung niên tay ôm eo những cô gái dáng chuẩn như người mẫu,… Nó không nghĩ là Quân lại là khách VIP cùa những nơi như này. Quân mới 16 tuổi, hơn nó 1 tuổi mà đã dây vào những nơi như thế này. Nó quá ngây thơ khi nghĩ rằng Quân đơn thuần chỉ là quậy phá bình thường.
Nó níu tay Quân lại, lắc mạnh đầu, mắt ướt sũng, chỉ cần chớp mắt thôi là nước mắt sẽ chảy xuống ngay. Quân nhìn nó, chưa đến 1 giây, quay đi lôi tay nó tiến sâu vào trong. Nó không ngờ Quân lại vô tình đến như thế. Quân dẫn nó đến một bàn lớn, la liệt rượu. Xung quanh là hội của Quân – các công tử nhà giàu đập phá tiêu tiền không xót tay. Quân đẩy nó ngồi vào ghế sofa lớn rồi bình thàn ngồi bên cạnh, tay quàng qua vai. Lũ bạn Quân ngạc nhiên nhìn nó, quay qua trêu Quân:
– Em nào đây? Nhìn mặt ngây thơ thế?
– Bạn gái tao. Hôm nay đưa em ấy ra mắt chúng mày.
Lũ công tử ấy từ ngạc nhiên chuyển qua thích thú, hú ầm lên. Anh chàng DJ chuyển nhạc. Từ những bản nhạc ballad nhẹ nhàng chuyển sang những bản Nonstop sôi động. Cả sàn nhảy nóng hẳn lên, hội bạn của Quân bắt đầu lắc lư theo nhạc. Nó thấy đầu mình đau đau. Càng lúc càng dữ dội. Nó khá yếu, dị ứng với những nơi như thế này. Mắt nó dần mờ đi. Nó đưa tay lên ôm đầy, lắc lắc để tỉnh táo hơn. Quân không để ý đến điều ấy, cậu cười nói vui vẻ với hội bạn. Trường – bạn Quân – thấy nó ngồi lào đảo, hất mặt về phía Quân:
– Em gái kia sao thế Quân?
Quân quay sang nhìn nó, khẽ nhíu mày. “Chắc cô ấy không chịu được. Hình như mình đùa hơi quá”. Quân định đỡ nó dậy, nhưng chưa kịp làm gì thì Hiếu – thành viên khác trong hội – đưa cho nó ly rượu mạnh màu đỏ:
– Uống đi em gái. Xem người yêu của thằng Quân chịu chơi thế nào.

Nó quay cuồng trong âm thanh xập xình, lại cộng thêm cái cổ đang bỏng rát, không kịp nghĩ gì, nó đưa tay với lấy ly rượu tu một hơi hết luôn. Cả hội trố mắt nhìn nó. Quân không nói được câu gì, quá sốc với hành động cùa một con bé nổi tiếng hiền lành ngoan ngoãn. Sau khi uống xong, nó thấy người như có lửa, cổ họng càng nóng hơn, cái thứ chất lỏng màu đỏ kia như ngọn lừa, đi đến đâu điên cuồng đốt cháy đến đó. Bụng nó nóng rát, nó đưa hay tay ôm lấy bụng, cúi gập người xuống, mồ hôi túa ra đầm đìa. Trước lúc chìm vào trong vô thức, nó chỉ thấy khuôn mặt lo lắng của Quân.
“Cấm mày khóc. Nếu không tao đốt luôn tóc mày đấy”
“Vẫn khóc này”
Những kí ức hồi lớp 7 dội về đầu nó. Mái tóc suôn mượt, dài qua lưng của nó đang bị Quân cầm chặt, dí cái bật lửa hình khẩu súng, mùi khét lẹt bốc lên. Nó lắc đầu nguầy nguậy, miệng không ngừng la hét: “Không! Đừng đốt tóc tôi”.Nó vùng dậy, mồ hôi sau lưng áo đầm đìa. Nó thở hổn hển. Khuôn mặt trắng bệch, không còn giọt máu, đôi mắt hoảng loạn.
– Cậu tỉnh rồi à?
Nó giật mình nhìn sang bên cạnh. Là Quân. Vậy nó đang ở đâu?
– Tôi… đang ở đâu? Sao cậu lại… ở đây?
– Bệnh viện. Cậu tự nhiên ngất đi làm tôi thót tim, còn nôn hết ra áo tôi nữa. Nhưng giờ không sao rồi.
Nó nhíu mày, cố nhớ lại mọi chuyện trước đó. Quân túm nó lên xe, lôi nó vào vũ trường. Nó uống rượu. Rồi ngất đi. Còn về sau như thế nào thì nó không nhớ. Chợt người nó trào lên sự tức giận. Nó bị Quân đem ra làm trò cười cho hội bạn của cậu ta, bị uống rượu. Lần đầu tiên trong đời nó vào vũ trường. Lần đầu tiên nó uống rượu. Ở cái tuổi 15 này. Càng nghĩ càng giận sôi máu. Nó chợt vùng quay sang Quân, vung tay tát mạnh vào mặt cậu ta. Quân bị bất ngờ, không tránh được. “Chát”. Tiếng kêu như xé vải. Rồi tất cả chìm vào im lặng. Nó ngồi trên giường, thở hổn hển vì tức giận. 1 phút. 2 phút. 3 phút. Quân tức giận quát lên:
– CẬU LÀM CÁI TRÒ GÌ ĐẤY?
– Chính tôi mới phải hỏi cậu câu đấy mới đúng. Cậu làm cái trò gì mà lôi tôi vào cái địa ngục đấy? Cậu nghĩ tôi là cái gì của cậu?
– Chả làm sao cả. Có trách thì trách cậu tự ý uống ly rượu đấy thôi.
– Nếu không phải tại cậu lôi tôi vào đấy thì tôi đâu có bị thế này. 3 năm trước cậu hành hạ tôi chưa đủ sao? Bắt nạt tôi cậu sung sướng lắm à? Tôi và cậu nợ gì nhau mà sao cậu hết lần này đến lần khác không buông tha cho tôi thế? Tôi mệt mỏi lắm rồi. Làm ơn, xin cậu hãy để cho tôi yên ổn. Tôi còn phải học. Hiểu chứ? Đừng động đến tôi nữa. Tôi không muốn nhà trường can thiệp vào chuyện này đâu.
– Cậu nghĩ là nhà trường sẽ làm gì tôi? – Quân cười khinh khỉnh.
– À phải rồi. Gia đình cậu có tiền, có quyền thế. Có phải gia đình cậu dạy cậu quyền chà đạp lên danh dự, hành hạ người khác phải không? Cậu luôn tự ình trên người khác, muốn gì được nấy. Cậu đã bao giờ nghĩ về cảm giác của người khác chưa? – Nó nói mà nước mắt rơi lã chã. Quân quả thật đã quá đáng lắm rồi. Nó leo xuống giường, giật sợi dây truyền nước biển ở tay ra, đi về phía cửa – Xin lỗi, tôi phải về. Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu thêm 1 giây nào nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.