Đọc truyện Xin Lỗi Em Bởi Vì Anh Nghèo – Chương 31: Đêm 30 tết
Trong ánh đèn vàng nhạt cùng những cơn gió lạnh, tôi đạp xe chậm dãi những ngôi nhà xung quanh ngập chàn tiếng cười nói cùng tiếng tivi phát ra. Mọi người quây quần bên gia đình mình vui vẻ và hạnh phúc, tôi lơ đãng mỉm cười rồi nghĩ giá như tôi cũng có một gia đình nhỏ bé hạnh phúc như họ thì tốt biết mấy. Trời bắt đầu mưa nặng hạt hơn, Gió đông ập vào người tôi quấn lấy trái tim tôi lạnh giá phố vắng ướt nhòa phai dần trong màn đêm.
m.mp3.zing /bai-hat/Duoi-Nhung-Con-Mua-Mr-Siro/ZW7WDBZA.html
Trời mưa càng ngày càng nặng hạt tôi tạt xe vội xe vào lề đường, đứng lép vào góc tường chỗ mái hiên của nhà văn hoá khu 5, xoa xoa đầu cho bớt nước dính trên tóc tôi trời dần tối mọi thứ như sắp chìm vào bóng đêm mưa ngày càng nặng hạt hơn tôi, những cơn mưa mùa đông cùng những cơn gió lạnh…
Tôi ngồi lên chiếc xe đạp nhắm mắt mặt cúi gầm xuống thở ra những làn hơi phát ra xung quanh, tôi cảm nhận như đang có ai đang đến gần chỗ tôi ngẩm đầu lên tôi như chết lặng mặt không chút biểu cảm đơ ra tại chỗ, tôi nhận ra đó là Ly cô ấy nhìn tôi hơi ngạc nhiên, còn tôi nhìn cô ấy như chưa bao giờ được nhìn… Sâu trong đôi mắt đen long lanh kia đang nghĩ gì, tôi không biết tôi muốn biết.
-Em đến đây làm gì.
Tôi nhìn em chằm chằm em ngoảnh mặt đi không dám đối diện với tôi, tôi như phát điên lên nhảy khỏi xe đạp dồn em vào góc tường, em sợ sệt co dúm người lại khi thấy tôi như vậy nhưng đôi mắt em vẫn kiên cường nhìn thẳng vào mắt tôi nói.
-Anh buông tôi ra, đồ du côn anh có buông tôi ra không.
Em cố giãy dụa như muốn thoát khỏi bàn tay của tôi, tôi buông em nhe bẫng một cảm giác hụt hẫng, pha lẫn chút thất vọng tôi vô hồn dựa vào cột nhà, mỉm cười nhìn ra làn mưa nặng hạt bên ngoài kia ánh đèn vàng nhạt phủ bóng tôi và em, em khẽ lấc lên từng tiếng như đang khóc còn tôi vô cảm lãnh đạm tựa hồ không để ý gì tới em đầu trống rỗng.
1 phút trôi qua, 5 phút trôi qua, rồi 10 phút…
Bỗng có ánh đèn xe máy dọi thẳng vào chỗ tôi đang đứng, ai đó đang mặc chiếc áo mưa đôi mắt nhìn tôi ánh mắt không thiện cảm nhìn tôi, em vội chạy lại chỗ người đó chiếc xe máy vụt đi nhanh trong màn mưa, tôi mỉm cười cười một cách ngu ngốc rồi tôi ngẩng mặt lên nhìn ánh đèn đường phảng phất trong mưa và những cơn gió lạnh.
-Có lẽ tôi phải quên em thôi.
Mưa vẫn cứ rơi bầu trời trắng xóa màu mưa đường phố ướt nhòa cùng những giọt nước mắt, mọi thứ như nhạt nhòa dần trong mắt tôi chợt nhận ra sau ngần ấy năm tôi vẫn trả là gì trong mắt em, trong em đã trả còn gì về tôi nữa em quên rồi… Tôi đắm mình trong cơn mưa giống như hồi trước hồi em đi, rời xa tôi không một lời từ biệt tóc tôi phủ trắng những giọt nước mưa. Đạp xe về tới nhà tôi đẩy cánh cổng ra một cách nặng nề, mở cổng rắt xe vào nhà bước len bậc hè vào nhà toi thấy mẹ tôi người phụ nữ mà tôi kính trọng. Mẹ tôi nhìn tôi mỉm cười hỏi.
-Con vừa đi đâu về vậy vào ăn cơm đi con.
Bên cạnh là dượng tôi ông trả nói gì hết, toi cũng mệt rồi len cung trả muốn nói gì nhiều chỉ đáp.
-Con đi lên trường có chút việc của lớp học sinh giỏi thôi.
-Thôi vào ăn cơm đi con.
Tôi gật đầu lững thững vào mâm cơm ngồi trong bữa ăn trả ai nói lấy nửa lời cả mâm cơm im lặng đến đang sợ, dượng tôi ông ấy cứ ngồi nhâm nhi chén rượu cũng ít lạc rang. Tôi thì ăn được bát cơm rồi lắc đầu ngao ngán thẩy đũa xuống mâm cơm đứng dậy nói, thôi bố mẹ ăn đi con no rồi, tôi đứng dậy xuống giếng rửa mặt rồi đánh răng đứng trước bờ tường thấp lè tè tôi nhìn sang nhà Ly Ly bước ra từ trong nhà em ra tay em cầm chùm chìa khóa kêu leng keng trong màn đêm tĩnh lặng. Em không hề nhìn thấy tôi một người con trai luôn âm thầm dõi theo em từng ngày, gió đông chợt ùa tới làm làn tóc em khẽ phất phơ trong gió đêm. Tôi đứng lặng im nhìn cho tới khi em vào tới trong nhà, khuất sau cánh cửa. Tôi chợt mỉm nhẹ rồi lên nhà ngủ…
3 tháng sau.
Trời lất phất mưa Phùn bên ngoài tấm bạt tại vỉa hè nhỏ ngay chỗ cung thiếu nhi, hiện tại đã là đêm 30 tết nhưng gia đình tôi vẫn phải tất bật bán hàng những làn khói trắng phả ra từ lồi ngô luộc, mùi ai ai khói của khoai lang nướng… Tôi tất bật chạy bàn giúp mẹ tôi, đang loay hoay gắp ít khoai nướng cho khách thì có ai đó vỗ vai tôi cái, ngành mặt lên tôi nhận ra đó là Hạ Linh em nhìn tôi với đôi mắt long lanh em nháy mắt với tôi cái rồi cười nói.
-Hì anh Việt bán hàng được nhiều không anh.
-Cũng tạm được em à, em ăn gì vậy.
Em nhìn ngó nhí nhảnh nói.
-Ừm cho em… 5 củ khoai nướng 5 cốc nước ngô luộc nc hihi cứ thế đã sau đó em sẽ gọi thêm.
Em chạy lại chỗ bạn bè em ngồi cười nói toi mỉm cười.
Tôi cúi xuống loay hoay nhặt khoai ra đĩa ngẩng mặt lên thì nhìn thấy kẻ mà tôi trước giờ trả bao giờ muốn chạm mặt nữa, thằng Khang nhìn tôi cười khẩu nói.
-Dạo này khỏe không mày có gì ăn không mang ra cho bàn tao ít cái coi.
Nó giả bộ như tôi và nó như đôi bạn than lâu ngày không gặp, thấy ngứa mắt rồi đó tôi phất tay nói.
-Mày tốt nhất biến đi trước khi tao đập tụi mày 1 trận.
Thằng kiên khét đứng cạnh chửi.
-Dm mày ngon mày hình như chán sống rồi thì phải.
Tôi cười nửa miệng khi thấy lão Hậu đang từ góc bàn khuất trong gốc cây đi lại chỗ tôi vỗ vai thằng Kiên khét 1 phát cười nói.
-Ý chú em vừa nói gì nhắc lại anh nghe nào.
Thằng Kiên khét hơi lạnh gáy khi thấy lão Hậu miệng không dám Hổ báo nữa rụt vòi lại định không nói gì, thằng Khang bên cạnh chỉ mặt tôi nói.
-Mày ngon…
Chưa nói hết câu thì lão Hậu máu nóng đã len rồi đạp ngay 1 cái vào bụng thằng khang khiến nó ngã ra đất, nó ôm bụng lăn lóc dưới đất vào khách trong quán tôi sợ hãi đứng bé sang 1 chút.
Riêng cái góc bàn ở gốc cây nguyên team bạn lão Hậu có khoảng chục thằng đứng dậy lúm đầu lũ thằng Khang lôi đi, trước khi đi lão Hậu ngoảnh mặt lại cười cười mặt gian thấy rõ.
-chỗ kia mày chịu nửa anh chịu nửa nhé, còn bọn ranh con này để anh sử lý cho.
Tôi gật đầu đồng ý, lão này cơ hội Vl.
-Nhẹ tay thôi nhé anh tết rồi để chúng nó còn lết ra ngoài được.
Lão mỉm cười đi mất hút, tôi bưng đĩa khoai luộc lại chỗ Hạ Linh, em ấy đang suy nghĩ gì đó rồi ngoảnh mặt lại nhìn tôi mặt hơi nhăn lại nhưng không dám nói gì.
Tôi thì trả để ý gì nhiều tiếp tục chạy bàn mẹ tôi về nhà ăn cơm lúc sau thì đến, đêm nay là đêm 30 tết len lượng khách rất đông, tôi chạy muốn bở hơi tai còn Hạ Linh ăn xong đã đi chơi với bạn từ lâu, lúc sau lão Hậu quay lại cùng đám bạn lão cười cười với mẹ tôi, tranh việc với mẹ tôi nói cô xuân ơi cô ngồi nghỉ đi để cháu giúp cô ạ, lão vẫy vẫy mấy đứa bạn lão rồi to nhỏ gì ý tôi không biết sau mấy đứa bạn lão đồng thanh nói to.
-Cô cứ nghỉ ngơi đi cô hôm nay tụi cháu chạy bàn giúp cô ạ.
Tôi còn đang đứng ngơ ngác nhìn lão thì lão lại gõ đầu tôi một phát rõ đau quát.
-Mày không đi chạy bàn giúp mẹ màu đi còn đứng như phỗng vậy hả nhanh.
Tôi hơi mỉm cười mắt rưng rưng, không ngờ lão ý đối tốt với tôi như vậy.
1h đêm sau khi những đợt pháo hoa đã ngừng bắn đã lâu đường phố bắt đầu vắng người, lão Hậu cùng bạn bè đã về từ lâu.
Tôi dọn dẹp bàn ghế để chuẩn bị về đẩy chiếc xe đồ đi gửi miệng tôi ngáp ngắn ngáp dài đớp đớp, mẹ toi thì đã đi xe máy về gửi đống đồ xong, tôi cũng rắt xe đạp ra về đạp xe đạp chậm dãi trong những ánh đèn mờ ảo, cùng những cơn gió lạnh mùa đông buốt giá, tôi như lọt thỏm vào sự hoi quạnh không có bóng người qua lại, phút chốc tôi hiểu rằng sự cô đơn thật sự rất đáng sợ…
Quảng cáo