Đọc truyện Xin Lỗi Em Bởi Vì Anh Nghèo – Chương 11: Nắng bắt đầu nhô lên…
Nắng bắt đầu nhô lên phía chân trời xa, vài tia nắng nhỏ soi dọi vào mắt tôi khiến tôi tỉnh giấc.
Vươn vai 1 cái, nhìn ngó xung quanh tôi chợt nhận ra 1 điều, @@ cả đêm qua tôi không vào nhà ngủ mà ngủ trên lóc nhà, Mẹ tôi mà biết chắc tôi chết với mẹ tôi quá.
Mò xuống đất, rửa mặt đánh răng xong mò lên nhà vừa đi vừa dụi dụi mắt, vừa nhìn thấy thằng em trai tôi đã thay quần áo xong ôm cặp sách ngồi trễm chệ trước hiên nhà, tôi dụi dụi 2 bên mắt mình có nhìn nhầm không vậy thằng em trai tôi hôm nay nó làm sao vậy, mọi khi tôi phải gọi thật lực nó mới chịu dậy sao hôm nay nó còn dậy sớm hơn cả tôi là sao.
Tôi lại gần nó, nó chớp chớp mắt nhìn tôi, tay tôi sờ lên chán nó và chán tôi.
-Đâu có ấm đầu đâu nhỉ? sao hôm nay dậy sớm vậy mày.
Tôi nhìn nó thắc mắc.
-Ơ hay anh lạ nhỉ anh nhìn đồng hồ trong nhà xem bây giờ là mấy giờ đi.
Tôi ngó mặt vào trong nhà @@, đậu xang 6h50 phút thôi xong kiểu này lại đi học muộn rồi.
-Tèo đời tao rồi, sao mày không gọi tao dậy.
-Ơ đại ca lạ nhỉ đệ đâu thấy đại ca ngủ trong nhà đâu.
Tôi chạy vội vào trong nhà, thay quần áo trả thèm đôi co với nó khóa vội cửa nhà lại, rồi phi xe nhanh như gió để tới trường và cái kết vẫn là đi học muộn.
Vừa tới cửa lớp đã gặp ngay ánh mắt hình viên đạn của Hạ Linh nhìn tôi rồi, kiếp trước tôi có nợ gì với em nó chăng mà kiếp này toàn gặp chuyện xui từ khi gặp em nó vậy trời.
-Đi học muộn trừ 5 điểm mời bạn vào lớp.
Tôi hôm nay mệt lắm rồi trả đùa cợt lại với em nó nữa, thất thểu đi vào lớp vứt cặp sách cái rầm lên bàn.
2 thằng đệ Thắng ku ly và Hải mơ, ngồi sau tôi vẻ mặt hóng hớt nhìn tôi hỏi.
-Đại ca đợt này ở nhà làm cái gì mà sáng nào cũng đi học muộn vậy, có cần đệ giúp gì không.
Tôi lắc đầu ngao ngán có làm gì đâu cơ mà toàn gặp chuyên xui và rắc rối.
Tôi mỉm cười lắc đầu với 2 đứa nó tỏ vẻ trả có gì rồi nhìn lên bàn trên chỗ LyLy đang ngồi, em nó đang ôm quyển sách gì đó đọc rất mê say.
Nản toàn tập tôi bưng mặt lằm dài ra bàn ngủ, 15 phút truy bài xong trong tẻ nhạt rồi ngồi học trả vào đầu được chữ nào, hết tiết đầu trong mơ màng giờ ra chơi tụi bạn của tôi chúng nó đi chơi hết rồi còn mỗi mình tôi và vài đứa trong lớp. Đang mơ màng thì thấy thằng Khang đéo biết nó mò đến lớp tôi làm gì, chỉ biết nó vẫy vẫy tay với LyLy rồi em chạy khỏi chỗ ngồi ra đứng nói chuyện với nó cái gì tôi không biết chỉ biết em cười tươi như hoa với nó.
Đậu xanh tôi trả chịu được cảnh tượng trước mắt được, đứng vụt dậy đi ra khỏi lớp, tôi đi lướt qua em, em cũng trả nhìn tôi lấy 1 cái, chẳng lẽ em giận tôi chuyện hôm qua chăng, đúng là tôi đã mất bình tĩnh, nhưng thật sự lý do tôi mất bình tĩnh là do thằng Khang mà thôi, tôi lườm lườm thằng Khang 1 cái rồi đi ra WC rửa mặt cho tỉnh ngủ, từng giọt nước rơi từ trên mặt tôi xuống đất có vẻ sảng khoái hơn lúc nãy nhiều và tôi đã bình tĩnh hơn nhưng Rào 1 cái không biết nước từ đâu ai té mà dội thẳng vào người tôi khiến tôi ướt từ trên đầu xuống đất, nhìn ra ngoài cửa tôi thấy cái ca nước vẫn đang lăn dưới đất, chạy ra ngó ngoài hành lang thì thấy 1 thằng học sinh nào đó đang chạy vội và khuất bóng phía dưới cầu thang rồi, tôi biết dùng có đuổi theo cũng không kịp đành cởi áo ra vắt cho kiệt nước rồi lau cho đầu bớt nước rồi đi vào lớp.
Lòng không biết mình đã đắc tội với ai, mà để bị chơi xỏ đau như thế này người ướt sũng nước thì học hành cái gì nữa đây.
Bước vào lớp trong tình trạng người ướt sũng nước, au cũng nhìn tôi cười riêng thằng Hải mơ và thằng Thắng ku ly là 2 thằng cười to nhất chúng nó đập bàn dần dần.
-Thắng ku ly: Việt mày làm cái gì mà ướt sũng như chuột lột thế kia.
-Hải mơ:Mày mới tắm mưa xong à, mà người ướt sũng thế kia, nhưng tao đâu thấy trời mưa đâu.
Tôi thì trả nói gì, đi về chỗ ngồi thì chợt thấy ánh mắt ái ngại của LyLy nhưng rồi em cũng quay mặt đi.
Ngồi xuống bàn được lúc thì thằng Thùy lém xuống bàn cho tôi bộ quần áo đồng phục.
-Thùy: Nè mày quần áo ướt mặc tạm quần áo của tao đi.
-Ơ đâu ra vậy mày.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó.
-Thùy: Mày hỏi nhiều quá đấy mặc đại vào đi không ốm sắp vào lớp rồi.
Nghe lời nó tôi lại lết cái thân tàn của mình đi vô phòng vệ sinh lần nữa.
Thay quần áo xong, cũng may nó cũng cỡ người tôi lên mặc khá vừa người.
Trong giờ học tôi lằm suy nghĩ, xem kẻ nào đã làm vậy với tôi mà không nghĩ ra là ai hay là thằng Khang nhỉ.
Nhưng cái dáng người vừa nãy không phải nó nhưng rất quen hình như…
-Đúng rồi là nó.
Tôi đập tay xuống bàn cái rầm và mọi ánh mắt của bạn bè trong lớp đều quay lại nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, cô giáo trên bục giảng đang hí hoáy viết bài cũng phati ngừng lại nhìn xem kẻ vừa đập bàn là ai.
-Em nào vừa đập bàn đứng dậy cho tôi.
Ôi đệt cái gì vậy trời vừa nãy mình làm gì vậy thôi xong lần này lại xác định mất xác rồi huhu.