Đọc truyện Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh Ấy – Chương 39: Khoai ngứa
trên con đường về nhà Huy không nói chuyện với bố như lúc đi thăm chú Hà. Bố trông cũng có vẻ buồn hơn vì Huy bỗng dưng khăng khăng đòi về nhà quá sớm. Điều đình mãi cuối cùng Huy phải để cho bố ở lại với ba con chú Hà thêm một ngày nữa. Hiên không biết việc anh muốn ỡ lại thêm một ngày nữa đã khiến thằng con hậm hực.
– Sao con lại đòi về sớm thế hả Huy?
–!!! thằng con trai khuôn mặt lầm lì khó hiểu. Nó như đứa câm. Mồm ngậm chặt lại.
Ông bố không thể giải mã được tâm lý của cậu con trai. Huy thường hay nói chuyện rất tự nhiên cởi mở với bố. Nó mạnh dạn hỏi bố về đủ mọi chuyện trên đời. Huy đã từng hỏi bố:
– bố ơi! Tại sao ban đêm con ngủ, sáng dậy con thấy quần mình ướt là sao? Không giống như đái dầm. Bố hiểu con nói gì rồi chứ!
Hiên đã trả lời con trai vì tin rằng thằng bé đã trưởng thành nên mới hỏi anh thẳng như thế:
– Cũng là chuyện tự nhiên thôi. Đàn ông khi vào tuổi như con ai cũng đều vậy cả. Đấy là dịch thể của con, xuất ra từ phân thân. Lớn lên rồi sẽ hết.
Nhưng hôm nay thì Huy không tỏ ra thân thiện gần gũi với bố như ngày xưa nữa. Ông bố nhìn lên khuôn mặt con trai. Ngày xưa ông cũng giống nó lắm. Thời ấy vào tuổi nó, anh đã từng có một cuộc đời trẻ thơ trong sáng. Một tình bạn đầy cảm động. Giờ thì đứng trước thằng con trai. Hiên muốn hiểu nó đang suy nghĩ cái gì trong đầu nhưng anh không thể nào suy diễn nổi. Cuối cùng anh hỏi con:
– Có phải con với cái Thu giận nhau?
– Không liên quan gì đến nó! – Thằng Huy trả lời, trong giọng nói của nó có chút vẻ xẵng.
– Chú Hà làm cho con buồn à?
Thằng bé định nói: cả bố và chú ấy! Nhưng nó không nói ra được. Nó cảm thấy hậm hực và khó chịu. Hiên không biết là con trai đã hiểu mối quan hệ giữa mình và Hà. Cuối cùng anh lại đóan:
– hay là bố đã làm điều gì khiến cho con bực bội?
– Bố im đi! – Huy bỗng trở nên cay đắng, giọng bất cần.
– Huy! Có chuyện gì con phải nói chứ? – Ông bố chẳng hiểu mình đang bứt dây động rừng.
– Bố không cần phải nói? Bố biết con đang nói về điều gì rồi. – Thằng bé khóc.
Hiên không thể nào tin vào mắt mình. Huy tuy đang ở tuổi 16 nhưng nó không phải là đứa trẻ có tính khí thất thường. Hiên biết con trai mình rất chững chạc. Nó là đứa thông minh và rất rõ ràng trong đối thoại. Vậy mà giờ đây con trai Hiên đang trở thành một đứa trẻ hòan tòan khác hẳn:
– Bố chẳng hiểu chuyện gì cả? Mọi người đang vui thì con đùng đùng nhất định đòi về nhà cho bằng được. Con có biết như thế là thiếu văn hóa hay không? Con đã 16 tuổi rồi.
– Bố không có quyền dạy con! Bố không xứng đáng! – Huy gào lên theo.
– Huy! Bố cấm con! – Hiên bỗng trở nên mất bình tĩnh.
– Hãy cấm bố trước! Thật con không ngờ. Bố tệ lắm… – Thằng bé bật khóc lên.
Người đàn bà răng vổ bán nước mía vẫn nhẫn nại róc mía. Chị ta tỏ vẻ bàng quan hững hờ như thể những câu chuyện khác chẳng ăn nhập gì đến mình. Tình thực chị ta đang miên man suy nghĩ. Những tế bào thần kinh đang ráo riết xử lý những tình huống phán đoán trong đầu của chị. Tất nhiên trong trường hợp này chị chỉ nghĩ là ông bố tội nghiệp kia đang có một thằng con ngỗ nghịch. Chị chẳng hiểu những gì chị đang nhìn thấy. Những câu chuyện của cuộc đời thường chẳng có gì ăn nhập giữa bên ngoài và bên trong.