Đọc truyện Xin Lỗi Bởi Vì Em Chỉ Là 1 Con Ác Quỷ – Chương 8: Ok, Vậy Đi.
Hai người họ đi xuống nhà bếp bằng một đường khác gần hơn chứ không phải đường lúc trước hắn đi lên nhưng hắn cũng không quan tâm lắm.
Vào tới phòng ăn, bàn ăn đã bầy xong bữa sáng, đồ mời khách dành cho hắn cũng ở đó. Lúc này 1 cô hầu kéo ghế cho hắn ngồi, vệ sĩ kéo ghế cho cô ngồi xuống.
Bữa sáng của cô đơn giản chỉ lã điã trứng rán quận cơm rang, bên trên là sốt dâu tây; với một ly Peppermint hot chocolate. CÒn về phần của James thì có chocolate bóng cùng bơ đậu phộng; một chiếc cupcake chanh; một đĩa mochi hình trái tim.
– Mời_ Lexy nói rồi cầm thìa lên ăn sau khi trải khăn lên đùi.
-…_ James ko nói gì chỉ nhìn cốc Chocolate của mình hoài.
– Sao? Không uống được cái đó hả?_ Lexy thấy lạ thì hỏi.
– Tôi ko ăn bơ đậu phộng_ Cậu ta lắc đầu.
– Hừm,…Vậy uống cái này đi_ Lexy đẩy cốc nước của mình cho James.
– Cảm ơn, cô uống cái này đi_James đẩy cốc của mình lại về phía cô.
Hai người nhìn nhau cười rồi Lexy ăn tiếp, James thì cũng tôn trọng mà ăn bánh mochi.
Ngồi ăn mãi mà Lexy mới ăn được một nửa cái đĩa trứng cuộn làm James nhìn cũng thấy chán nản theo.
– Anh không ăn đi, nhìn tôi làm gì?_ Lexy chớp mắt nhìn hắn.
– Không ăn nữa, no rồi_ Cậu tau lău miệng rồi đứng phắt dậy.
– Vậy tôi đưa cậu đi coi người hầu ha_ Lexy cũng lau miệng rồi từ từ đứng dậy.
Vẫn là tình thế cô đi trước hắn đi sau. Đi ra sau nhà là một cái bể bơi rồi tới một cái nhà khác 2 tầng nhưng tứ phía đều có cửa, lên tầng hai nhìn ra phía sau, đây chính là ngự hoa viên. Cô tới đứng ở lan can nhìn xuống dưới.
– Nhà cô rộng quá ha?_ Hắn vẫn chưa nhìn xuống.
– Rộng_ cô bật cười.
– Thế nào? Nếu có buồn ngủ tôi cho anh tới đây đếm người thay đếm cừu_ Lexy chỉ tay quanh quanh khu bên dưới.
Lúc này James mới nhìn theo, mặt cậu tỏ ra ngạc nhiên bình thường, nhà cậu cũng thế mà.
Dưới nhà là khung cảnh người làm đang trồng cây, tưới cây, chăm sóc, nhổ cỏ, quét dọn, tân trang,…làm đủ việc luôn. Chỗ này phải nói cực kì râm mát, cây xanh chi chít mà.
– Cứ đi tới đi lui sao tôi đếm được?_ Cậu bắt bẻ cô.
Lexy từ từ vỗ tay, đúng ba cái. Phải nói là họ không nói chuyện nên đều nghẽ rõ. Nghe rồi thì sao? Thì họ dừng mọi hoạt động quay về hướng vỗ tay mà xếp hàng. Coi nào 7 hàng ngang, 10 hàng dọc. Vậy là 70 người cả nam lẫn nữ, tính cả vệ sĩ quanh nhà, đi theo cô nữa chắc cũng 100 á.
– Chào buổi sáng cô chủ, thiếu gia._ Tất cả người bên dưới cúi chào và nói, nhưng chưa ngẩng đầu lên mà chờ cô cho mới ngẩng.
– Được chưa?_ Lexy nhìn hắn hỏi.
– Ta muốn làm cậu chủ cơ._ James hất hàm khiến Lexy cười.
– Chào buổi sáng cô chủ, cậu chủ_ Ngay lập tức người làm nói lại câu đầu.
– Good_ James giơ ngón cái về phía cô.
Loading…
– đứng dậy_ Lexy nghiêm giọng nói.
Người làm lập tức đứng hết thẳng dậy, mắt nhìn thẳng chứ không nhìn chủ.
– đếm đi_ Cô trêu hắn.
– Thôi đi, ai rảnh chứ, mọi người làm tiếp đi_ hắn quay qua người làm nói.
Tuy nhiên họ vẫn đứng nguyên khiến hắn không khỏi lấy làm lạ.
– Hư… Giải tán_ Lexy phì cười trước vẻ mặt của hắn nhưng vẫn nghiêm giọng mà nói.
Lời nói có uy lực ngay lập tức, mọi người cúi chào lần nữa và ai làm tiếp việc nấy, không 1 lời bàn tán.
– Bái phục_ James cười nói.
– Cậu không đi về à?_ Lexy nhíu mày hỏi.
– Chưa gì đã muốn đuổi khách rồi_ Cậu ngồi xuống chiếc ghế gần đó, giọng buồn buồn.
– Chứ cậu ở đây làm gì?_ Cô ngồi đối cậu hỏi.
– Thì chơi với cô nè._ James làm mặt cười tươi luôn.
– Hôm khác đi, cậu không thấy tôi ốm sao_ Lexy lại đứng dậy mà đi xuống cầu thang làm hắn lại lẽo đẽo theo sau.
– A…vậy cô nói đấy nhé, khi nào cô khỏe nhất định cô phải đi chơi với tôi_ Cậu vui vẻ.
– Lưu ý không đi đến nơi nào quá ồn ào. Về nhà cậu chơi chắc đỡ hơn nhỉ?_ Câu trước của cô là thật, câu sau là đùa.
– Nhất định tôi sẽ đưa cô đi tất_ HẮn luyên huyên.
– Vậy giờ tôi đi nghỉ, cậu thích làm gì thì làm, chi bằng về đi, ở đây không ai nói chuyện với cậu đâu_ Cô quay lại nhìn hắn tuyên bố.
– Muốn tôi về cũng được, chỉ cần cô hứa đi chơi với tôi_ hắn cũng không phải dạng vừa đâu. ^-^
– Ok, vậy đi_ Tới đây, Lexy đóng cà rầm cái cửa may không vào mặt hắn.
hắn thì có chút hững hờ nhưng rồi cũng sung sướng mà ra về, miệng không khỏi lẩm bẩm mấy câu hát.
Tuy nhiên, Lexy vẫn chưa nghỉ ngơi được. Mới đặt được cái đầu xuống gối lại có điện thoại. Cô bức xúc lắm chứ đùa đâu.
– Alo_ Nghe máy với giọng nói lạnh lùng nhất.
– Cậu chỉ giỏi dọa người _Giọng nữ từ đầu dây bên kia.
– Hửm…cho hỏi ai vậy?_ Cao giọng lên được chút, tại thấy giọng quen quen mà.
-……
( Chương sau sẽ biết nhân vật này là ai nhé! Cho tác gia lời động viên với!)