Đọc truyện Xin Lỗi Bởi Vì Em Chỉ Là 1 Con Ác Quỷ – Chương 38: Tình Địch Ư?
– A! Chỗ của em có bạn gái nào xinh xinh ngồi ý_ Harry cố réo thêm một câu nữa.- Mặc xác anh_ Nó ném cái gối vào harry rồi lại nằm.
Đến mực này Harry cũng đành chiều ý nó để hoàn thành lời nói của bác sĩ “Để cô bé ra ngoài nhiều sẽ tốt cho trí nhớ'”
– Đi đi, anh cõng_ Giọng buồn buồn.
– Thiệt hơm?_ Nó ngồi bật dậy.
– Từ cổng trường vào thôi_ Anh khổ sở mong nó đồng ý.
– Thôi được, xuống nhà trước đê, bảo bối xuống liền.
– :3…
……
* Trường Lãnh Thiên*
Giờ gia chơi của tiết một, học sinh khắp nơi, không chỗ nào là không thấy áo trắng của học sinh. Ngoài cổng là mấy cô cậu đi muộn đang năn nỉ bác bảo vệ cho vô. Rồi một chiếc siêu xe đỗ lại thu hút mọi ánh mắt, từ ngoài vào trong, trong thì chạy ra xem.
Harry mở cửa cho nó xuống. Tinh nghịch bước xuống nhìn anh hai. Harry nản lòng cúi thấp người rồi nó thoát cái đã leo lên lưng anh. Mọi học sinh như đơ toàn tập, họ nhanh chóng trở về bình thường rồi lôi điện thoại ra chụp. Nó vẫn thản nhiên nghịch điện thoại trên lưng anh. CÒn anh thì không biết dấu mặt vào đâu, chưa bao giờ mà cái đường lên lớp nó xa vời như thế này.
Lên tới gần cửa lớp, hai người gặp ngay lũ bạn vừa đi ra cửa, đứa thì ngạc nhiên, đứa thì cười sặc sụa, đứa thì ghen chết thui. Lúc này nó mới chịu xuống.
– Em hành anh trai mình dữ quá đấy_ Daisy lau mồ hôi cho Harry.
– CÒn ngắn chán_ Nó nhìn xuống sân trường rộng lớn kết một câu.
– 2 like_ Elena và Alice nhìn nhau rồi cùng nói.
– Dài vậy kêu ngắn_ Ken hoảng hốt nhìn đoạn đường kia.
– Tao còn dài hơn_ Hắn giờ mới nói.
– Mày là mấy mét?_ Andy hỏi.
– Gần 3 km_ Hắn hậm hực nói rồi lườm nguýt nó.
– COn trai gì mà_ Nó nhìn Harry với hắn lắc đầu, bữu môi xong đi vô lớp.
Quả nhiên, anh hai nó nói không sai, có một bạn nữ ngồi ở chỗ của nó nhưng sai một điều. Người này…xấu. Nó trở lại vẻ mặt lạnh lùng, bước đi lẹ nhưng như ma, tiến về phía chỗ ngồi cũ của mình. Nó đặt cái cặp xuống bàn cái “rầm”. Mọi người kể cả bọn bạn đều nhìn nó. Cô gái kia giờ mới để ý tới nó. Trước ngực, một bảng tên hiện lên: Hoàng Thùy Anh. Ôi cái tên nghe chả đúng gì cả.
– Bạn là ai?_ Cái giọng nói chanh chua của TAnh vang lên.
– Tôi mới là người nên hỏi câu này_ Nó thở hắt.
– Nếu là về chỗ ngồi thì bạn thấy đó, chỗ này có người ngồi rồi_ Cô này cũng không vừa, khoang tay trước mặt dùng ánh mắt khêu chiến với nó.
– Đấy chỉ là ngồi ké thôi. Nên trả lại chỗ cho chủ nhân của nó trước khi cả lớp B cũng không có chỗ ngồi_ Nó bắt đầu bực dọc, đôi mắt bắt đầu chuyển đỏ.
– Chủ cũ à? Xin lỗi, có chủ mới rồi, bạn ngồi chỗ khác đi, còn nhiều mà_ TANh cười.
– Không trả đúng không?_ Nó hỏi lại.
– Không thể trả_ Nói chắc như đinh.
– Vậy tôi ngồi cùng bạn_ Nói rồi nó đẩy cặp qua chỗ kế bên, chỗ của James.
– CHỗ đó cũng có người rồi_ Đôi lông mày cau lại, có vẻ TANh không nhịn được nữa.
– Có sao, cậu ấy đâu phải chuyển đi_ Nó ngồi lên mặt bàn.
– ý gì?_ Người kia không hiểu.
– Thì là cậu ý bế tôi. Ok? không ảnh hưởng gì đến nhà ở nhờ chứ?_ Nó nhếch môi.
– Bạn quá đáng rồi đấy. Biết cậu ấy có cho không_ TANh đứng phắt dậy.
” Reng..Reng…Reng”
Tiếng chuông vang lên, hai bên tạm đình chiến. Mọi người về chỗ. Hắn ngồi xuống nhìn nó mỉm cười, cô giáo vào lớp chào xong. Nó ngồi luôn lên đùi hắn, vắt chân chìa ra phía đường đi. TAnh với đám học sinh ngạc nhiên vô cùng. Hắn còn vòng tay ôm eo nó.
– Hai người quen nhau?_ TAnh hỏi.
– Không_ Cả hai không hẹn mà cùng trả lời một câu.
– Vậy …_ TAnh định nói thì cô giáo xen vào.
– Có chuyện gì vậy James, CÒn nhiều chô mà sao ngồi 3 cho chật vậy em?_ CÔ Trang nhẹ nhàng hỏi.
– Cô cũng biết hai người đó ngồi với nhau từ trước mà_ Harry lên tiếng bênh vực bảo bối của mình.
– Nhưng em đã ngồi rồi mà_ TANh cãi.
– Thùy Anh, họ là hôn phu, em lên ngồi với Hải đi_ Cô Trang tất nhiên cũng nghe theo người trả lương rồi.
– …Vâng_ Anh uất ức chuyển chỗ.
Nó thản nhiên nhìn TANh đầy thách thức rồi ngồi về chỗ của mình.
– Cô cứ dạy đi ạ_ Harry lên tiếng thông báo.
Ngồi trong lớp học mà hai đứa nó cứ quấn quýt lấy nhau làm mấy bạn trong lớp nhất là TAnh gato hết mực.
Giờ tan trường nó bắt đầu làm thẩm phán.
– Anh….cô ta là ai?_ Nó nhìn chằm chằm TAnh đi trước hỏi hắn.
– Chả biết_ hắn thản nhiên.
-…_ Nó huých tay Daisy.
– Sao?_ Daisy nhìn nó hỏi.
– Cùng họ với chị đó_ Nó nói.
– Hơ, cứ cùng là quen à cô. Tôi không có liên quan_ Daisy bật cười.
– COn gái của chủ công ty tiệm cà phê LyLy đó_ Andy từ đằng sau lên tiếng.
– Sao biết?_ Alice thấy lạ hỏi.
– Ờ thì…học sinh mới phải biết rõ mới chơi được_ Andy vội giải thích tránh hiểu lầm.
– Ồ, người yêu ơi, từ bao giờ anh chịu để con gái tiệm cà phê ngồi cạnh mình thế?_ Nó nghiến răng ken két nhìn hắn.
– Mới chuyển đến đây được tuần chứ mấy mà_ Ken nói thay.
– Tại cô ta cứ chen vô mà, anh đâu đồng ý đâu_ Hắn cũng giải thích sự tình rõ ràng.
– Nhưng cũng không phản đối_ Nó đổi lại cái giọng lạnh nhạt làm hắn hoảng loạn.
– Thôi mà, đổi chỗ rồi thây_ Hắn kéo tay áo nó.
– Hư_ Nó hất hàm chạy qua ôm tay anh hai nó làm Daisy phát hờn.
– Em như con nít ý_ Daisy giận nhéo má nó.
– Aa…này, chị chưa kết hôn với anh em đâu đấy, tốt nhất nên nhường em kẻo em phản đối hai người kết hôn thì khổ _Nó dạo.
– Thôi, xin cô nương_ Daisy hậm hực.
– Cứ biết điều như anh hai là tốt _ Nó liếc nhìn Harry.
-…._ Harry không biết nên cười hay khóc thay cho số phận của mình nữa.
Nó ôm tay Harry đi phía trong nên không ai nhận ra nó nhìn TAnh đi trước với ánh mắt như nào và với nụ cười chết chóc…
…Xin lỗi,…tôi sẽ giết hết…giết tất cả những ai ve vãn…thậm chí lại gần người con trai Của tôi…Nếu có trách…hay trách số và… cái tâm địa cũng chả phải cừu kia…Chắc tôi đã quá hiền…nhưng đó chỉ là ngày xưa…còn giờ thì…Máu là thức uống của Devil.