Đọc truyện Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em – Chương 35: Ngoại truyện
“Hựu, em muốn sinh con cho anh”. Người phụ nữ bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi. Tôi nhăn mặt, không rõ vì sao?
“Anh không thích sao?” Người phụ nữ đó lại thủ thỉ. Tôi khó chịu quay mặt lại, là Y Lâm. Tôi cười nhạt, sinh con sao, có thể sinh con được không ngay cả khi tôi nằm cạnh người đàn bà này cả đêm mà không hề hay biết cô ta là ai, tới bây giờ vì những câu hỏi phiền phức của cô ta mới quay sang bên cạnh nhìn. Đêm qua tới với cô ta thật là sai lầm, từ trước tới nay, dù quan hệ có lâu dài tới đâu, chưa có một ả đàn bà nào dám nhắc tới chuyện muốn sinh con cho tôi cả. Tôi nhanh chóng đứng dậy vào nhà tắm, không muốn ở lại dây dưa với cô ta nữa…
“Hựu, có thể cho em biết lý do anh muốn chia tay với em được không?”. Tôi hơi nhếch khóe môi, rõ ràng khi hỏi câu này, Y Lâm cũng rõ tôi sẽ chẳng trả lời, vì vậy, không cần thiết phải phí phạm thời gian. Bước được vài bước, tôi chợt dừng lại, không hiểu sao buột miệng: “Một khi đã muốn có ràng buộc, thì mối quan hệ này không thể tiếp tục”. Tôi không quay lại, nhưng biết người kia đang khóc. Tôi biết mình quá tàn nhẫn, nhưng lại hiểu, nếu yếu mềm thì sẽ hại cả bản thân và người khác. Tôi thừa nhận, bản thân có rất nhiều nhân tình, trong đó đa số là những loại đàn bà ham mê tiền bạc, đối với loại đàn bà ấy, chỉ tiền đã đủ thỏa mãn.
Tôi thích phụ nữ như vậy, bởi vì như vậy chuyện sau này từ bỏ họ sẽ dễ dàng. Tôi không muốn những người phụ nữ yêu mình, bởi vì chỉ khi nghĩ đến họ, tôi sẽ lại nghĩ đến mẹ, vì vậy mà không nỡ. Có lẽ, đó luôn là điểm yếu của tôi. Nhưng dù sao cũng tạm coi là chưa nguy hiểm, bởi chưa một ai biết điều này. Đêm ấy đến với Y Lâm, tôi cho rằng đó là sai lầm thứ hai trong nguyên tắc, bởi Y Lâm yêu tôi. Nếu không có sai lầm hôm ấy, do bản thân không tự kiềm chế được, nếu Y Lâm không tự nguyện, thì tôi đã chẳng tặc lưỡi dính vào mối quan hệ này.
Sai lầm lớn nhất trong nguyên tắc từ trước tới nay của tôi là gì, tôi chắc chắn không quên. Vì trả thù ẹ, vì muốn những kẻ khinh miệt mẹ tôi phải trả giá, tôi đã làm tổn thương cô ấy, tổn thương người con gái trong sáng lương thiện. Lương tâm, thứ tình cảm xa xỉ cuối cùng còn sót lại của con người đã bị tôi xóa bỏ trong mình bắt đầu từ ngày quen cô ấy, bắt đầu từ khi toan tính lợi dụng tình yêu và sự tin tưởng của người con gái yêu mình để cướp đoạt cuộc sống yên bình của cô ấy.
“Giám đốc, cô Thái Y Lâm tự tử.” Minh buột miệng nói với tôi. Tôi bất ngờ, bất ngờ bởi bản thân đang sửng sốt, cô ấy điên rồi sao. Có lẽ Minh cũng nhận ra sự khác lạ của tôi, bên cạnh tôi lâu như vậy, Minh luôn hiểu sau mỗi cuộc tình, tôi chẳng bao giờ bận tâm tới những ả tình nhân, nhưng lần này có lẽ là ngoại lệ, vì vậy anh nhanh chóng nói tiếp: “Vụ tử tự không thành, thưa giám đốc”, rồi anh lại nói tiếp: “Giám đốc có cần tới thăm không?”.
Tôi trở lại khuôn mặt như mọi ngày, nói: “Không cần”. Tự tử không chết, sau này nhất định sẽ tỉnh ngộ, sẽ không còn tin tưởng vào đàn ông nữa, như vậy cũng tốt. Nếu mẹ tôi cũng tự tử không thành như Thái Y Lâm, thì bây giờ cả tôi và bà, đều có cuộc sống khác. Thái Y Lâm và tôi căn bản chẳng có ràng buộc gì, thế nhưng mẹ thì khác, người đàn ông bà yêu từ bỏ bà, nhưng bà còn có tôi, người ta nói người mẹ luôn nghĩ cho con mình, vậy thì tại sao vì tên đàn ông đó mà bỏ mặc tôi, tôi rất muốn biết đáp án, nhưng người từ lâu đã chẳng còn.
Hôm nay có lẽ là một ngày không tệ, tôi cho rằng mình đã gặp được chú hề siêu sao, cô ta diễn trò khá ngây ngô, vậy mà bộ mặt thì luôn tỏ ra mình là người thông minh. Lúc nhìn cô gái ngốc nghếch ấy túm chặt vạt áo của giám đốc Trần bên Bình Thái, tôi suýt nữa không nhịn được mà phun ra hụm rượu nữa. Cô ta chắc nghĩ bản thân là một người thông minh đang cố gắng diễn vai một cô gái ngây ngô, nhưng cô ta lại không biết rằng bản thân mình vốn chính là một đứa ngốc.
Cô ta khiến tâm tình của tôi cũng khá, thế nên ngay khi cô ta lôi kéo giám đốc Trần, tôi trở về công việc dụ dỗ một người đàn bà mới, vì sao tôi cả gan dám lâm trận nhanh chóng như vậy ư, bởi tôi nhìn thấy trong mắt ả đàn bà ấy có sự si mê.
Tôi lại định phá vỡ nguyên tắc khi chọn người tình ư, sai rồi, đó mới chính là nguyên tắc khi chọn người tình của tôi, cô ả Huỳnh Thư ấy không hề yêu tôi, mà đang ham muốn, ham muốn khi nhìn thấy một người đàn ông vừa có tiền lại vừa có ngoại hình. Lúc về, gặp lại cái cô gái kia cùng giám đốc Trần, không hiểu sao lại tò mò muốn nghe trộm chuyện của bọn họ. Nhìn cái cách cô ta hối lỗi với giám đốc Trần, rồi nhìn khuôn mặt thiên biến vạn hóa của anh ta, tôi rất muốn há miệng cười thật to.
Bình Thái là một công ty đáng quan tâm, vì vậy tôi nào không biết Trần Kiến Phong kia là người như thế nào. Lạnh lùng, điềm tĩnh, gặp phải chuyện gì cũng không hề nao núng chính là tác phong của anh ta. Đương nhiên thì những cái này là điều cần có đối với một giám đốc, mà tôi thì tự tin rằng điểm này mình hơn hẳn anh ta. Nhưng là, điều tra của Minh cho tôi biết được, anh ta đích thực là một chính nhân quân tử, ngay cả trong thương trường.
Một chính nhân quân tử, làm ăn chính đáng mà có thể nâng cao doanh thu của Bình Thái đến mức đáng ngạc nhiên, lại có thể là một giám đốc như anh ta, tôi không thể không thán phục. Ngoài ra còn nghe nói, anh ta không bao giờ tức giận với cấp dưới của mình, dù cấp dưới có sai chuyện gì cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy vẻ mặt đùng đùng nỗi giận của anh ta hay là ngầm mang sát khí như tôi ( bản chất khá ngạo mạn của Thiên Hựu J))).
Vậy mà cô gái này có thể khiến anh ta tức giận, mà tôi lại đúng dịp may mắn được chứng kiến. Đến khi cô ta và Kiến Phong đi rồi, tôi mới phá lên cười, lúc ấy thực sự nghĩ rằng, cô ta làm cho Trần Kiến Phong tức giận như vậy, mặt tuy tỏ vẻ biết lỗi nhưng bên trong thì vẫn chưa biết sợ là gì, vậy thì tôi có khả năng khiến cô ta hoảng sợ không, quả thực là thú vị.
Đối với tôi mà nói, cô nàng Huỳnh Thư đó hiện hẳn chữ chán ghét trên mặt. Tôi và công ty của cha cô ta- Huỳnh Đại Nghĩa có một dự án hợp tác, tất nhiên với tôi, việc lợi dụng Huỳnh Thư không cần thiết, tôi cảm thấy bản thân bây giờ không phải là kẻ vô dụng, càng không muốn cô ta trở thành Thùy Vân, bởi vì tôi không muốn bản thân ghi nhớ một người đàn bà như vậy.
Cha cô ta có vẻ không chỉ muốn một sự hợp tác trên phương diện công việc, ông ta còn mang ảo tưởng muốn tôi trở thành con rể của ông ta. Hừ, tại sao tôi không biết ư, tại vì mỗi lần bàn về dự án, ông ta đều gọi con gái đi cùng, rồi sau đó giao hết những cuộc hẹn của tôi với lão ta cho con gái mình, đồng thời hòa nhã bảo tôi dạy bảo cô ta.
Tôi cười thầm trong lòng, lão hồ ly này đúng là ảo tưởng quá mức. Thế nhưng tôi cũng không muốn làm lão thất vọng, dù sao thì đồ ăn mang đến miệng, kẻ ngu nào dám từ chối, dù sao thì với vai trò là một người tình thì Huỳnh Thư ấy có thể sẽ khiến tôi hài lòng. Cô ả này hôm nay có vẻ cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và cô ta đang tốt lên, vì vậy mà không còn khách sáo ngồi lên đùi tôi, hai tay vòng qua cổ tôi, ánh mắt dụ hoặc: “Hựu, em đến rồi này”.
Cái dáng điệu này của cô ta, tôi đã nhìn thấy ở tất cả những người đàn bà trước kia, mặc dù cảm giác rất buồn nôn nhưng vẫn phải cố gắng vui vẻ đáp trả cô ta, bằng một nụ hôn phớt qua má. Đàn bà bên cạnh tôi cho rằng cách đó của tôi thật quyến rũ, nhưng họ lại không biết rằng, tôi không thích trực tiếp hôn môi. Huỳnh Thư này được voi đòi tiên, ngay lập tức giữ chặt cổ tôi, hôn trực tiếp vào môi tôi. Đối với cô ta, đó là sự cuồng nhiệt, đối với tôi, đó thực sự là một nỗi kinh tởm. Tôi đang định đẩy cô ta ra thì chợt bên ngoài phát ra tiếng “tách! Tách!”.
Ngay lập tức tôi ý thức được rằng bên ngoài chính là phóng viên. Tôi lập tức ủn mạnh cô ta, bước nhanh ra khỏi cửa, dù biết là sẽ không kịp tóm người đó, nhưng tin rằng sẽ nhìn thấy một dấu hiệu nào đó để tìm được hắn ta khi tới đại sảnh. Là một cô gái, tôi nhìn ra dáng người ấy. Tôi nhanh chóng gọi điện cho nhân viên đại sảnh xác nhận, quả thực là cô ấy. Tự dưng tôi mỉm cười, không hiểu tôi có thể khiến cô ta hoảng sợ không đây.
“Anh nghĩ tôi cần tiền của anh lắm hả, anh nghĩ tôi là loại người coi tiền là mạng sống, là danh dự chắc. Tôi chẳng hổ thẹn gì khi đòi số tiền chính đáng từ tay Huỳnh Thư, các anh đừng có lấy đó làm lý do để nhận xét tôi”.
Tôi thừa nhận là khi nhìn thấy cái kiểu đầu nham nhở của cô ta, lại đứng giữa nghe chuyện cười của cô ta với Huỳnh Thư, tâm trạng tôi khá vui vẻ, lúc ấy nghĩ rằng nếu cô ta biết điều đưa bức ảnh cho tôi thì tôi tuyệt đối không truy cứu, coi như là trả ơn cô ta vì đã thay tôi dạy dỗ Huỳnh Thư một bài học. Uyển Linh Hương đó kì thực không phải loại người biết tiến biết thoái, trì độn không thể sửa được. Cô ta là ngây thơ hay ngu ngốc đây, nghĩ rằng đắc tội với tôi thì không có vấn đề gì đáng sợ, đắc tội với Huỳnh Thư thì có thể lo lắng hay sao.
Tôi đã cho cô ta cơ hội, lại dám dội gáo nước lạnh vào tôi, Cao Thiên Hựu này, đâu phải là kẻ dễ bị người khác coi thường. Người khác yêu thích tôi hay không, đối với tôi không quan trọng, quan trọng nhất chính là, chỉ cần gặp mặt tôi, nhất thiết tất cả đều phải sợ tôi. Cô ta thì tính là cái thứ gì chứ, nghĩ rằng tôi là người đơn giản, hay là thiện lương như Trần tổng của cô ta. Uyển Linh Hương, cô đợi đấy!
“Giám đốc, cô nhà báo kia đứng trước công ty chửi bới loạn xạ đòi gặp giám đốc” Minh khổ sở nói với tôi
“Anh có vẻ quên mất tác phong làm việc của tôi rồi sao? Chuyện nhỏ như vậy nói với tôi làm gì?” Tôi không hài lòng về chuyện này.Khiến cô ta mất việc còn là nhẹ lắm rồi, cô ta còn muốn tìm tới đây gây sự nữa ư. Tôi trước nay luôn ghét phóng viên, nhất là những phóng viên rảnh rỗi chuyên đi soi mói đời tư của người khác. Vì sao?
Bởi vì chính những kẻ rỗi hơi rảnh việc ấy đã khiến mẹ tôi chịu nhiều sỉ vả, bị vợ của người đàn ông mình yêu đến hỏi tội, bị những người quen biết xem thường. Tôi căm thù, ngoài nhà họ Cao, những kẻ như thế chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của mẹ tôi. Thế nên ngay khi nhắc đến cô gái tên Nhi đó, tôi đã cảm thấy không hài lòng, Minh nói với tôi Uyển Linh Hương và cô gái tên Nhi đó làm bạn với nhau từ nhỏ, tôi hiếu kì, bởi vì sao một cô gái như cô ta lại quen với những kẻ đáng hận kia chứ.
“Giám đốc, tôi lập tức cho người đuổi cô ta đi” Minh nhanh chóng bước đi
“Nhớ kĩ, nếu cô ta còn làm phiền tới tôi lần nữa, thì lập tức cho cô ta thấy hậu quả. Hậu quả cô ta gây ra, cô ta sẽ không cần chịu trách nhiệm nữa. Con cái trăm sai ngàn sai, người có lỗi nhất chính là bố mẹ. Hiểu không?” Tôi nhắc nhở Minh
Minh dừng lại định nói với tôi điều gì, tôi biết anh ta định xin cho cô gái tên Nhi đó, tôi biết Uyển Linh Hương được lòng Minh, Nhi lại là bạn thân của Uyển Linh Hương, với tính tình của Minh, thể nào cũng sẽ xin hộ. Tôi chặn đứng câu nói của anh ta, cảnh cáo: “Nếu muốn nói đỡ cho họ thì anh đem đơn xin nghỉ đến đặt trước mặt tôi”
…
Tôi gặp lại Thùy Vân. Có thể nói, Thùy Vân là cô gái đầu tiên tôi muốn bảo vệ suốt đời. Cảm giác tội lỗi vẫn ám ảnh tôi, và chính vì vậy tôi muốn nhanh chóng gặp được Thùy Vân để đền bù cho cô ấy. Tôi không yêu Thùy Vân, nhưng chỉ cần cô ấy chịu tha lỗi và muốn sống bên tôi trọn đời, tôi nhất định sẽ lấy cô ấy, bảo vệ cô ấy, bù đắp cho ấy.
Thùy Vân bây giờ không còn là cô gái hồn nhiên trong sáng nữa, ánh mắt tươi vui trước đây cô ấy luôn nhìn tôi, giờ đã trở thành ánh mắt đầy thù hận.
Tôi đau lòng nhìn thấy cô ấy trong quán bar cùng với đám công tử bột ăn chơi, lòng thắt lại, là Cao Thiên Hựu này đã khiến cô ấy trở thành như vậy. Tôi tự tay hủy diệt bản thân, tôi không trách bản thân mình, nhưng lại chính tay hủy hoại một cô gái đã yêu tôi bằng cả tấm lòng, một cô gái đem đến cho tôi sự ấm áp như mẹ. Tôi nhẫn tâm trà đạp tình yêu ấy, chỉ bởi vì mối thù với nhà họ Cao. Tôi nói với cô ấy, tôi có thể làm bất cứ việc gì chỉ cần cô ấy có thể tha thứ cho tôi. Tôi nghĩ cô ấy sẽ nói tôi trả lại Vân Đồn cho cô ấy, trả lại bố cho cô ấy.
Tôi nghĩ rằng việc này thực sự không thành vấn đề, ngay cả khi cô ấy nói muốn tận tay tôi hủy diệt Tân Thụy, tôi cũng chấp nhận. Tân Thụy khi nào sụp đổ, tôi đã tính trước rồi, ông ta đã chết, giờ đây những người tôi muốn trả thù chính là người đàn bà đó và cả dòng dõi cao quý mà bà ta vẫn luôn cao ngạo.
Chỉ cần khiến cho hai đứa con của ông ta cùng người đàn bà kia không có cơ hội ngẩng đầu, chỉ cần dòng họ cao quý quyền thế kia sụp đổ trong nhục nhã, để họ không còn tự hào hay ngạo mạn khoe khoang về xuất thân của mình, tôi sẽ buông tay, đối với tôi, chỉ cần hai năm nữa thôi, tôi vẫn sẽ trả nợ cho cô ấy. Thùy Vân làm tôi bất ngờ, cô ấy lại không muốn dùng những thứ ấy đánh đổi với tôi, cô ấy đưa ra một cuộc trao đổi mà khiến chính bản thân tôi cũng cảm thấy khó hiểu, khó hiểu bởi cuộc trao đổi ấy quá dễ dàng.
Cô ấy nói chỉ cần khiến UYển Linh Hương yêu tôi, lại tự tay tôi sau đó làm tổn thương cô ấy thì Thùy Vân sẽ tha thứ cho tôi. Tôi vui mừng đồng ý, dù sao thì tôi đối với cô gái kia chỉ coi là có chút cảm tình, tuy rằng có cảm tình, nhưng điều đó không thể chiến thắng cảm giác tội lỗi tồn tại trong tôi hơn một năm nay.
Tôi đã không biết rằng, từng ngày từng ngày ở bên người con gái đó, tôi lại vui vẻ, lại hạnh phúc, lại ấm áp như vậy. Thứ cảm xúc ấy, ngay cả khi tôi ở bên Thùy Vân cũng không có được. Ở bên người con gái ấy, tôi thu lại hàn khí xung quanh, chấp nhận để cô ấy tiến đến ngồi cạnh tôi. Tôi đã không biết, Khi mà chính tôi còn cảm thấy nghi ngờ tình cảm mình dành cho người con gái ấy có phải là yêu hay không thì có chuyện xảy ra…
Tinh vô tình uống nhầm ly rượu mà người khác mời tôi, kết quả, trong rượu có chất kích thích. Tôi định đưa Tinh về nhà, nhưng lúc tạm thời còn chưa mê man, cô ấy nói với tôi ở nhà cô ấy còn có mẹ, cô ấy không thể để mẹ mình nhìn thấy bộ dạng ấy, vì thế, tôi đành đưa đến cô ấy khách sạn. Khi Mặc Lâm đẩy cửa bước vào, tôi hết sức ngạc nhiên, trong đầu ngay lập tức đặt ra câu hỏi, “tại sao cậu ta ở đây”. Tôi chợt thần người, chẳng phải Mặc Lâm và Linh Hương quen biết sao? Cậu ta sau khi đánh tôi thì chạy ngay về phía giường, sau đó ánh mắt hiện lên sự bàng hoàng, tôi thấy cậu ta mấp máy nghi ngờ: “là Tinh”.
Tôi còn đang định hỏi chuyện gì đang xảy ra thì ngay lập tức thấy thân ảnh quen thuộc lao vào bên trong. Lại là một sự khó hiểu, Linh Hương sao lại ở đây. Tôi bỗng hoảng hốt, lần đầu tiên muốn giải thích với một ai đó, muốn đỡ cô ấy lại, nhưng cô ấy đẩy tôi ra, nước mắt lăn dài, miệng luôn nói tôi lừa cô ấy, tôi là kẻ thủ đoạn…
Lúc nhìn thấy nước mắt của cô ấy, tôi ngay lập tức quên ngay việc mình phải giải thích, chỉ muốn chạy lại lau nước mắt dỗ dành cho cô ấy. Tôi tự hỏi, lúc ấy, tôi sao vậy? Tôi đã nhìn quá quen nước mắt của phụ nữ rồi, không phải sao? Nước mắt giả tạo của những ả đàn bà sau khi chia tay tôi, nước mắt đau khổ của Thái Y Lâm, nước mắt cầu xin của những người phụ nữ đến cầu xin tôi bỏ qua công ty của chồng họ, hay cầu xin tôi bỏ qua cho con trai họ.
Tại sao bây giờ tôi lại không kiểm soát được mà đau lòng, tim nhói lên từng cơn. Tôi thực sự cảm thấy, nước mắt của Linh Hương, tất cả những điều liên quan đến Linh Hương, đối với tôi mà nói đều cực kì quan trọng.Tôi không thể lại gần cô ấy, càng gần cô ấy, cô ấy càng vùng vẫy, càng khóc to hơn, tôi bất lực đành đứng nguyên một chỗ, nhìn cô ấy hồi lâu rồi nói: “Được rồi, làm loạn thế đủ rồi đấy”. Tôi thấy ánh mắt đau đớn của cô ấy khi nghe thấy lời tôi nói, tôi tự mắng chính bản thân điên rồ, ngu ngốc, đần độn tại sao lúc này có thể phun ra những lời này.
Vốn tưởng để mai giải thích chuyện cho cô ấy thì sẽ xong, ai dè cô ấy bất ngờ nói với tôi, cô ấy đã biết tất cả, biết vụ cá cược của tôi và Thùy Vân, tôi bàng hoàng, thực sự tôi đã quên vụ trao đổi ấy. Cô ấy cùng Mặc Lâm đem Tinh ra khỏi khách sạn thì Minh đến đem quần áo và thuốc giải dục tính cho Tinh. Tôi lúc này mới nhận ra, thì ra tình yêu chính là như vậy. Tiếp tục nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, tôi tin chắc có người muốn gây khó dễ cho tôi, vì vậy bèn không định giải thích với Linh Hương nữa. Linh Hương, em nhất định phải đợi tôi, chỉ cần chuyện này qua đi, tôi và em thực sự sẽ cùng ở một chỗ, cùng bên nhau trọn đời.