Bạn đang đọc Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em – Chương 30
Linh Hương ngẩn người, lý trí không ngừng mách bảo với cô rằng: “Linh Hương, mày đừng tin hắn, hắn nói dối”. Thế nhưng ai cũng rõ, con người sống bằng lý trí, yêu bằng trái tim. Hiện tại, tim cô đang đập rất manh, cô có thể nghe rõ từng nhịp đập trong lồng ngực mình, và đương nhiên, cô cũng khó lòng phủ nhận sự vui sướng và hạnh phúc lúc này.
Thiên Hựu nhìn sâu vào đôi mắt Linh Hương, anh muốn cô thấy sự chân thành trong đôi mắt anh, anh muốn cô biết rằng, đây là lần đầu tiên anh thực sự muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với một người con gái (không muốn phá hỏng không khí lãng mạn của hai anh chị nhưng thật sự nhắc đến từ “nghiêm túc” là mình lại nghĩ đến “thanh niên nghiêm túc”). Anh mong, cô sẽ hiểu, sẽ cảm nhận được tâm chân tình của anh.
– Linh Hương, tôi thực sự không gạt em!
Linh Hương nhìn vào mắt của Cao Thiên Hựu. Cô bỗng run run khi nhìn vào đôi mắt hắn, cô cảm thấy trước nay chưa từng thấy hắn nghiêm túc như vậy. Lòng cô hỗn độn, hi vọng trở thành người con gái trong lòng anh khiến cô vui sướng, nhưng cũng lo sợ, lo sợ bởi Cao Thiên Hựu mà mọi người kể cho cô chưa từng dành tình cảm cho người con gái nào, vì vậy chẳng có lý do gì cô lại được may mắn như vậy cả. Cô chẳng phải là những nàng Kiều chân dài, cô cũng chẳng phải là một nữ doanh nhân tài giỏi, không phải là người thông minh, bởi vì trí tuệ của cô chỉ đủ dùng,và đôi khi cô còn bị cho là hâm nữa chứ. Thế nên, vì lẽ gì mà Cao Thiên Hựu yêu cô, mọi người chắc sẽ chẳng tin, và cô thì chẳng dám tin, chẳng dám tin vào một tình yêu mà người ngoài nhận xét là “lọ lem- hoàng tử”. Linh Hương cứ lắc đầu lia lịa.
– Linh Hương, nhìn vào mắt tôi!- Thiên Hựu ra lệnh
Linh Hương tiếp tục lắc đầu, Cao Thiên Hựu phải khẽ quát:
– Nhìn tôi!
Linh Hương lúc này mới từ từ ngẩng mặt lên nhìn anh, rồi bất giác bật cười:
– Nhìn gì, nhìn dử mắt của anh à. Đồ ở bẩn!
Thiên Hựu giật mình sờ sờ lên khóe mắt, nếu quả thật là như vậy thì đúng là mất hình tượng quá đi. Đến khi anh xác nhận Linh Hương chỉ là đùa với mình, anh mới nhăn mày:
– Tôi đang nghiêm túc, không đùa với em đâu.
Linh Hương thì phá lên cười, cô cũng chẳng biết nên xử sự thế nào trong tình cảnh này, chỉ biết cười thôi. Bên ngoài thì cười, nhưng bên trong cô rối lắm. Thiên Hựu bất thình lình kéo tay cô lên để vào ngực anh, giữ thật chặt tay cô ở đó. Thế rồi một tay còn lại anh nâng mặt cô lên, ép cô nhìn thẳng vào anh, anh bắt cô phải đối diện với tình cảm của chính mình.
– Tôi không muốn nhắc lại lần hai đâu đấy! Thế nên tốt nhất em hãy tập trung vào- Thiên Hựu lên tiếng
Linh Hương có thể cảm thấy nhịp tim của hắn, cũng cảm thấy nhịp tim của chính mình. Khoảnh khắc ấy cô như đang nín thở chờ đợi…
– Tôi- Thiên Hựu dừng lại hồi lâu nhìn phản ứng của Linh Hương- Cao Thiên Hựu này, yêu em!
Anh đã nói yêu cô, cô đã nghe thấy. Thế nhưng câu nói đó hình như rất giống một loại bùa chú, nó làm Linh Hương bất động, cũng chẳng thế nói được gì. Thiên Hựu cười dịu dàng, vuốt ve mái tóc Linh Hương rồi nói:
– Kì lạ thật, tôi chưa bao giờ thấy em ngố như bây giờ
Linh Hương phản xạ rất tự nhiên, ủn mạnh Cao Thiên Hựu ra, cô nói:
– Anh nói ai ngố, có mà anh ngố thì có
Thiên Hựu vui vẻ tiến trở lại gần Linh Hương:
– Em như thế này mới đúng là em chứ- Thiên Hựu tiếp tục nói- Em có thể…
– Hai người vẫn còn cãi nhau à
Tiếng Huy cất lên khiến Cao THIên Hựu không kịp nói nốt. Hoài An tiến gần đến phía Linh Hương, tay hua hua trước mặt cô, rồi cười tinh nghịch nói với Huy:
– Anh Huy ơi không phải đâu, chị ấy đang ngây ngất đấy!
Linh Hương bừng tỉnh, ngấp ngứ:
– Chị đâu có
– Lêu lêu, đừng hòng lừa em
Đang định phản bác thì điện thoại reo, Linh Hương lấm lét, không hiểu thái hậu có phải thần giao cách cảm với cô hay không mà gọi đúng lúc thế
– A lô con nghe
“Nghe cái đầu nhà mày ý. Đi công tác mà gọi điện một tiếng cũng không gọi về nhà”
– Con bận quá quên mất, sao mẹ không gọi nhắc con- Linh Hương cười cười trêu đùa
“mày không gọi cho tao mà tao phải gọi hỏi thăm mày à, con với cái mất dạy”
Linh Hương phì cười, cô biết là mẹ rất lo lắng cho cô, thế nhưng lại không muốn làm phiền cô nên mới không gọi điện. Cô nũng nịu:
– Mẹ thân yêu ơi con xin lỗi mà, tại mấy ngày qua con bận lắm lắm nên mới không có thời gian gọi báo cáo ẹ đấy thôi.
“không có thời gian, có mà không nghĩ đến thì có. Mày vừa về đã đi chơi chứ có nghĩ gì đến tao đâu”
– …
“Thôi về nhà ăn cơm tối đi, gọi cả thằng Huy với con bé người yêu của nó đến”
Giật thót, thái hậu đi guốc trong bụng cô hay sao mà tự dưng nhắc đến hai đứa chúng nó. Kiểu này chắc cái loa cháu đi truyền đến cái loa bác mất rồi. Linh Hương uể oải:
– Con biết rồi mẹ.
“mà này, nhớ đưa cả thằng đó đến đấy, thằng Huy nói với tao rồi. Tối nay mà nó không về ăn cơm thì mày cũng khỏi về nhà luôn đi”
Mẹ nói rồi nhanh chóng tắt máy, chẳng để cô kịp giải thích cái gì cả. Đúng là thằng em trời đánh, cái gì cũng bép xép với mẹ cô được.
– Bác gọi hả chị- Huy tươi cười nhìn cô
Linh Hương nhăn mặt lườm lườm nó, nếu không phải mày là cháu mẹ chị thì chị đã ày hết đường sinh sản rồi chú em ạ.
– Mẹ chị bảo hai đứa về nhà ăn cơm đấy- nói rồi cô quay sang Thiên Hựu- Ừm, mẹ tôi, mẹ tôi muốn mời anh đến nhà ăn cơm.
Thiên Hựu đứng gần Linh Hương như vậy, tiếng mẹ của cô lại rất to, thế nên anh đã nghe hết câu chuyện. Anh cứ tủm tỉm không nói. Huy biết ý nắm tay An đi trước rồi ra hiệu cho Linh Hương. Còn lại hai người ở lại, Linh Hương to giọng:
– Mẹ tôi mời anh đến ăn cơm đấy, không nghe thấy à?
Thiên Hựu vẻ mặt tiếc nuối:
– Tiếc thật, anh có việc ở công ty mất rồi, đành hẹn bác gái khi khác.
Linh Hương biết ngay là hắn đang được đà lần tới, định bỏ đi nhưng mà nghĩ người này không phải là khách cô mời, mà là khách mẹ cô mời, cô sao có thể bỏ đi. Thái hậu lại đã ban chỉ rất rõ ràng, không đưa được người đến thì khỏi bước chân vào cửa cơ mà. Linh Hương thở dài thườn thượt níu tay Cao Thiên Hựu:
– Tôi xin anh đấy Thiên Lôi, thái hậu nhà tôi đã ban chỉ thì đến cả bố tôi cũng chẳng dám trái ý đâu. Hôm nay anh nói là đi chơi mà, đâu có bận gì đâu.
Thiên Hựu nhẹ nhàng gạt tay Linh Hương, nghiêm mặt nói:
– Tôi có việc đột xuất
– Anh lại muốn có điều kiện trao đổi phải không- Linh Hương nhận ra ngay mánh khóe quen thuộc của hăn.
– Em nói đúng rồi đấy- Thiên Hựu cười gian
Linh Hương bất giác lùi ra sau mấy bước. Thiên Hựu cũng tiến theo cô, nói:
– Tôi muốn em làm bạn gái tôi
Linh Hương do dự, quả thật cô rất hạnh phúc khi nghe hắn nói thế, nhưng mà cô chẳng dám nhận lời bởi nghĩ đến kết cục của những người cô gái bên cạnh hắn. Biết đâu rồi cô cũng lại giống họ, vừa yêu lại vừa hận, sống như vậy thì thà cứ cho rằng mình yêu đơn phương rồi chôn giấu mối tình đó còn hơn.
– Tôi không muốn giống như những cô gái trước nay bên cạnh anh.
– Em và họ không giống nhau. Những người phụ nữ trước là người tình của tôi, còn em, em là bạn gái của Cao Thiên Hựu này.
Một lát sau, hình như Thiên Hựu không còn chờ được nữa, anh nói:
– Nếu em không đồng ý thì tôi về đây- Thiên Hựu vừa nói vừa bước đi.
Ngay lập tức, Linh Hương nghĩ, được trở thành bạn gái của người mà mình cũng yêu, như vậy chẳng phải quá tốt hay sao. Nếu yêu mà cứ sợ này sợ nọ như vậy, cô thể nào cũng sẽ làm tuột mất hạnh phúc. Cô muốn, đánh cược hạnh phúc một lần. Cô ngẩng mặt lên, hít một hơi thật sâu rồi đuổi theo Cao Thiên Hựu:
– Cao Thiên Hựu, tôi đồng ý!
Thiên Hựu ôn nhu nhìn Linh Hương, ánh mắt ấy hiện lên sự hạnh phúc, bởi rằng anh chính là người không bao giờ để người khác biết tâm tình của mình, vui hay buồn, anh muốn che giấu kì thực đều không khó. Thế nhưng Linh Hương lại nhản ra, ánh mắt anh nhìn cô bây giờ rất dịu dàng. Thiên Hựu nhấc điện thoại cho Minh:
– Lập tức lái xe của tôi đến khu vui chơi A
“vâng thưa giám đốc”
Chỉ lát sau, chiếc xe Roll Royce đã đỗ trước cổng khu vui chơi. Linh Hương và Thiên Hựu nhanh chóng lên xe, thế nhưng Thiên Hựu lại không đèo cô về nhà mà rẽ vào cửa hàng thời trang. Linh Hương không tránh khỏi thở dài. Thế nhưng Thiên Hựu nhận ra cử chỉ đó của cô, mỉm cười:
– Yên tâm đi, tôi đâu có bảo em trả tiền đâu. Vào giúp tôi chọn quá cho gia đình em. Dù sao thì em đi công tác về cũng phải có quà cho họ chứ.
– Thôi khỏi đi, anh chỉ cần mua chút hoa quả là được rồi. Gia đình tôi không coi trọng mấy cái này đâu. Với lại quần áo cao cấp như vậy, gia đình tôi ai đi đâu mà mặc
Mặt Thiên Hựu bỗng tối xầm. Lát sau mới nói:
– Linh Hương, em có thấy cô gái nào nói chuyện với người yêu mà cứ tôi với anh như vậy hay không?
Linh Hương chột dạ, ngồi im thin thít.
– Sao không nói gì, biết mình có vấn đề rồi chứ gì.
– Tôi… tôi… à không… à…- Linh Hương nặn mãi không ra được một câu
Sắc mặt Thiên Hựu lại càng tối. Linh Hương cũng không dám nhìn vào mặt hắn lúc này, dù sao thì cô cũng đang sai. Cô nói nhỏ:
– Em xin lỗi!
– Tôi chưa nghe rõ lắm- khóe môi Cao Thiên nhấc lên
Linh Hương từ từ ngẩng mặt nhìn Cao THiên Hựu:
– Em nói là em xin lỗi!
Tâm tình Thiên Hựu tốt trở lại, nhanh chóng lái xe đi:
– Được rồi, theo lời em. Chúng ta đi mua hoa quả thôi.
Về đến nhà Linh Hương. Vừa mới mở cửa thì đã nhìn thấy mẹ đứng ngay cửa. Thái hậu nhìn LInh Hương chăm chú, hồi lâu sau mới nói:
– Người đâu?
Linh Hương tí ngã ngửa, kì thực cô chưa bao giờ thấy mẹ mình giống sát thủ như bây giờ. Có lẽ là bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên có người lạ về nhà ăn uống với tư cách là người yêu của con mình nên thái hậu mới thế đây. Thiên Hựu từ sau bước ra, mỉm cười với mẹ Linh Hương:
– Cháu chào bác!
Mẹ Linh Hương còn chưa thèm mời khách vào nhà, cứ đứng như vậy hồi lâu. Phải năm phút sau, sau khi đã nhìn Thiên Hựu từ đầu đến chân, bà mới ríu rít chạy ra đón:
– Bác mất lịch sự quá, bạn Linh Hương đến chơi mà quên mất mời vào nhà. Nào, Linh Hương mau dẫn bạn vào đi chứ
Mẹ cô bước vào trước, Linh Hương và Thiên Hựu theo sau. Vừa vào đến nơi thì cô thấy bố, anh Khang và Huy đang ngồi uống nước. Anh cô mới vừa nhấp xong ngụm chè, thấy Linh Hương đi vào thì ngay lập tức quay ra, ông anh này chắc lại nghe Huy kể lể nên ngồi đây hóng hớt xem Linh Hương đưa ai về nhà đây mà. Ông ấy vừa nhìn thấy Cao Thiên Hựu thì lập tức: “Phụt”- nước chè bắn tung tóe. Mọi người nhìn thấy thì có vẻ không hài lòng, nhất là mẹ cô. Bà cứ lườm lườm Khang như thể đó là chuyện khiến cả gia đình mất mặt vậy. Khang ngớ người hồi lâu rồi mời nói:
– Hương à, đây… đây là ai vậy?
Linh Hương bĩu môi rõ lâu, rồi nói với bố:
– Con về rồi ạ. Bố ơi, anh ấy là…
– Bạn trai con Hương- mẹ Linh Hương nhanh chóng nói
Bố Linh Hương vui vẻ đáng giá Thiên Hựu một hồi, rồi cười nói:
– Kìa cháu, mau ngồi xuống đi!
Linh Hương nhanh chóng cùng mẹ xuống bếp, để mặc cho bốn người đàn ông cùng nhau nói chuyện. Cô với mẹ cùng Hoài An nhanh chóng chuẩn bị bữa tối. Bữa cơm sau đó nhanh chóng diễn ra, và mẹ cô thì vừa ăn vừa hỏi Linh Hương đủ thứ, nào là quen cô bao lâu, nào là gia đình có mấy người, lại còn hỏi luôn bao giờ hai đứa đám cưới, dự định của hai đứa như thế nào… Bố Linh Hương cũng sợ mẹ cô dọa khách, bèn mấy lần nhắc nhở hoặc nói chuyện với Thiên Hựu để mẹ cô không thể chen vào. Cuối bữa ăn, Linh Hương đem túi hoa quả ra và nói:
– Mẹ ơi, nãy con với anh ấy đi mua.
Mắt cả nhà sáng rỡ. Linh Hương đặt túi hoa quả xuống, đang định mở ra thì mẹ cô đã nói:
– Cháu đúng là, đến chơi đã quý lắm rồi lại còn mua quà, như vậy tốn kém lắm.
Mẹ cô vui vẻ đón lấy túi hoa quả rồi nói:
– Sao nặng vậy nhỉ?
Linh Hương ngơ ngác:
– Trái cây thì đương nhiên phải nặng rồi mẹ, con mua tận bốn cân xoài đấy mẹ.
Mặt mẹ Linh Hương tối xầm, Minh Khang khuôn mặt nén cười trông rất tội nghiệp. Cao Thiên Hựu cũng muốn cười mà chẳng dám cười.
– Mày có biết Trung Quốc kị nhất số bốn không, tứ là tử đấy. Ngày đầu tiên mày đưa bạn trai về nhà mà chẳng chú ý cái gì cả.
Linh Hương nhún vai:
– Mẹ ơi, tổ tiên nhà mình có ai là người Tàu không vậy?
Cả nhà phì cười. Mẹ Linh Hương nhăn mày:
– Thôi, vào bếp gọt hoa quả với mẹ đi!
Thái hậu lôi kéo Linh Hương xuống bếp chủ yếu là giáo huấn một trận, nào là “chưa lấy chồng mà đã ki bo với gia đình như thế, sau này thì còn nhớ gì đến gia đình”, nào thì là “tao chẳng phải coi trọng tiền bạc gì đâu, chỉ muốn biết thằng ý với mày có bao nhiêu phần thành ý”… Linh Hương nghe một bên tai rồi lại đưa hết sang tai còn lại, cô biết mẹ quả thật chỉ muốn xem người đó quan tâm cô ra sao thôi, nhưng mà ai chứ chắc gì Cao Thiên Hựu và cô có thể nên vợ nên chồng, thế nên chuyện này không cần bận tâm lắm. Đang chăm chú gọt hoa quả thì ông anh trời đánh chạy xuống bếp cười ha hả:
– Ha ha.. Người yêu của mày đúng là biết lo cho tương lai của hai đứa, đến mức ra mắt bố mẹ bạn gái mà cũng… ha ha ha
Linh Hương sửng cồ, biết rằng ngày thường hai anh em đã hay xung khắc, không ngờ ngay đến cả khi có khách của Linh Hương mà lão cũng muốn cà mình.
– Ý anh là thế nào đấy?
Khang cười thỏa mãn:
– Ban đầu lúc mày dẫn thằng ấy về nhà, anh còn ngờ ngợ, cứ tưởng là mình hoa mắt cơ. Bây giờ mới biết hóa ra thế gian này người giống người là chuyện bình thường, nhất là khi anh nhìn thấy “quà” mà em rể tương lai đem đến thì biết ngay, mày chẳng thể nào có cái may mắn ý! Kiểu gái như mày thằng nào thấy thằng ấy mất dép chạy, đứa nào mà nhìn trúng mày thì chắc nó khuyết tật ở đâu đó rồi.
Cô chẳng chạy ngay ra chỗ ông anh vỗ bốp phát vào lưng ông anh:
– Anh nói cái gì thế, coi thường em quá rồi đấy!- nói rồi cô quay sang chỗ mẹ- mẹ, mẹ thấy anh Khang nói thế có được không này.
Mẹ Linh Hương nhíu mày không nói. Khang được thể càng lấn tới:
– Anh cứ tưởng người yêu mày là đại thiếu gia trong truyền thuyết cơ đấy!
– Anh đừng có mà khinh em nhé, thế nào thì em cũng tốt hơn anh, ít ra là đã đem người yêu về nhà nhé!
– Ôi dào gái theo anh đây, chẳng qua anh chưa thấy đứa nào xứng làm dâu nhà này nên chưa đem về ra mắt thôi. Ai như mày cứ nhắm mắt nhắm mũi chọn bừa
Mẹ Linh Hương lúc này mới khẽ quát:
– Mày thì có cái gì mà gái theo đầy. Có mà gái già gái ế, gái đã qua đời chồng nó theo không sợ lỡ đời thôi!
Linh Hương vỗ tay tán thưởng! Khang mặt nặng mày nhẹ nhìn đứa em, rồi bất thình lình phun ra một câu:
– Còn hơn mày!
Linh Hương uất nghẹn cổ, không ngờ anh trai mình mà cũng khinh thường mình thế. Mấy phút sau, sau khi nghĩ thông, cô gian xảo nhìn anh:
– Anh có biết tên anh ấy không?
– Không, nhưng mà biết cũng để làm gì. Anh cá với mày là sau hôm nay mẹ loại nó luôn
Linh Hương cười thầm, kéo Khang ra phòng khách. Cô nhắc khéo:
– Bố, hình như bố quên không hỏi tên người yêu con rồi!
– À, phải rồi. TRí nhớ bố kém quá- bố Hương vỗ vỗ lên trán, rồi quay sang nhìn Cao Thiên Hựu trìu mến- Cháu tên gì vậy?
Thiên Hựu mỉm cười đáp lại:
– Dạ, là do cháu quên không nói với bác, cháu vô ý quá. Cháu tên Thiên Hựu ạ.
Linh Hương đánh mắt sang nhìn ông anh, ông Khang đang trố mắt như không tin trước mặt mình là ai. Anh lắp bắp:
– Cậu, cậu họ Cao?
Thiên Hựu nhìn thấy thái độ của Minh Khang thì cũng thấy kì quái, nhưng rồi nghĩ lại, Khang là luật sư thiên về vấn đề thương mại, thể nào chẳng biết nhiều người trong giới kinh doanh, có lẽ anh ta nhận ra anh. Anh gật đâu nói:
– Phải!
“Bộp!”- Minh Khang giật mình khi bị đứa em vỗ vai. Làm gì có chuyên trên đời này có hai người cùng tên Cao Thiên Hựu mà tướng mạo giống hệt nhau được chứ. Đứa em anh lẽ nào lại… Rồi anh trấn tĩnh lại, không thể nào, Cao THiên Hựu trước nay luôn chọn đối tượng là nữ diễn viên, người mẫu thân hình nóng bỏng quyến rũ, làm sao có thể chọn cái đứa chân ngắn, thân hình quả chuối như em mình cơ chứ. Anh tự trấn an mình, chắc chắn là không phải rồi. Nhìn thấy thái độ anh mình nhanh chóng biến đổi, ban đầu là kinh ngạc, rồi dần dần bình tĩnh tự tin như vậy, cô đoán lão không tin. Thế là cô bèn kéo lão anh ra ngoài, chỉ vào chiếc xe:
– Anh trai yêu quí nhìn cho kĩ đi nhé, kia là con xe Roll Royce huyền thoại đấy. Anh cho rằng cả đất nước ViệtNamnày có được mấy chiếc.
Nói rồi cô cười ha hả. Lần này không tin thì anh cô cũng phải tin thôi. Vốn dĩ không muốn dọa ông ý, nhưng rõ ràng trên đời này làm gì có thể loại anh trai lại đi coi thường em gái mình, thế nên cô mới chọc cho bõ tức. Lúc này Khang mới xác nhận người ngồi trong nhà chính là Cao Thiên Hựu- giám đốc công ty Tân Thụy, người thừa kế của tập đoàn họ Cao. Bất quá, lúc này Khang chỉ biết tặc lưỡi:
– Tên này nhìn nhiều gái đẹp quá nên chai lì rồi. Nhìn mày như thế này mà cũng lọt vào mắt hắn.
…
Cũng được hơn một tuần từ khi Linh Hương nhận lời yêu Thiên Hựu. Thế nhưng có là như thế đi nữa thì anh với cô cũng không bớt cãi nhau được. Thi thoảng lại vì những chuyện chẳng liên quan mà tranh luận, mà hiển nhiên thì Linh Hương chẳng thể nào cãi được anh, quan hệ của hai người cũng chưa công khai, cho nên cô cứ phải nhẫn nhịn khi gặp anh ở Tân Thụy. Thế nhưng ngay cả khi đi ăn uống anh cũng không chịu nhường, vẫn thường xuyên kêu cô trả tiền như ô sin. Linh Hương nhiều lúc tức quá cũng bảo: “Anh là bạn trai cái kiểu gì vậy. Sao quan hệ chúng ta giống tư sản với nô lệ thế!”. Thế nhưng Thiên Hựu cũng chẳng nhịn cô câu nào, thản nhiên nói: “Em là bạn gái cái kiểu gì vậy, cứ cãi bạn trai nhem nhẻm”.
Bực mình! Hôm nay cô với Thiên Hựu lại cãi nhau, chẳng qua chỉ là vì kể lại chuyện lần đầu tiên gặp nhau. Nhắc đến Huỳnh Thư, Linh Hương lại căm phẫn nói: “Ai đời vì chuyện của người không liên quan mà phá hỏng điện thoại của người khác”, chỉ là hứng chí muốn kể lại cảm xúc lúc ấy thôi, ai dè Cao Thiên Hựu lại để bụng, anh nói: “Kỳ thật lúc ấy mà không có Huỳnh Thư thì bây giờ em chẳng có diễm phúc làm người yêu của anh đâu”. #$%^
#$ đấy, nghe đến thế ai mà không tức cho được. Cô lửa giận bừng bừng suốt cả ngày, tên Cao Thiên Hựu này lúc nào cũng cho rằng mình là trung tâm, còn cô thì là may mắn mới được ông diêm vương là hắn chú ý không bằng.
Điện thoại reo, một dãy số lạ hiện lên, Linh Hương uể oải nhấc máy.
– A lô
“A lô! Cô có phải là Linh Hương không?”
Giọng nữ bên kia điện thoại nghe thật dịu dàng. Cơn giận nhanh chóng tan xuống, cô đáp lời:
– Phải, là tôi
“Tôi có thể gặp cô không?”
– Cô là…
“Tôi là Thùy Vân. Chúng ta đã từng gặp nhau rồi, không biết cô còn nhớ không?”
Linh Hương ngay lập tức nhớ ra cái tên này, và đồng thời cũng hình dung ra gương mặt của cô gái tên Thùy vân kia. Dù sao thì cô cũng đặc biệt ấn tượng với người con gái đó, bởi chỉ có cô ấy mới có thể khiến Cao Thiên Hựu không thể kiểm soát tâm tình.
– Tôi còn nhớ. KHông biết chị muốn gặp tôi là có chuyện gì?
“Gặp nhau rồi nói chuyện tiếp được không? Hẹn cô ở cửa hàng H đường M nhé”
– Được!
Linh Hương kì thực rất tò mò, tò mò không rõ cô gái kia tìm Linh Hương có chuyên gì. Cô và Thùy Vân chỉ mới nhìn qua nhau một lần, thậm chí cô còn chưa thèm chào hỏi cô ấy một câu, cô ấy hẹn cô, chỉ có thể là liên quan đến một người: “Cao Thiên Hựu”. Bất giác lòng cô dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ, mặc dù vẫn nhớ ấn tượng đầu tiên của cô về Thùy Vân là một cô gái lương thiện, nói chuyện dứt khoát nhưng cô vẫn sợ, có lẽ là nỗi sợ trong linh cảm, dự cảm về một tương lai, dự cảm về một biến cố mới.