Bạn đang đọc Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em – Chương 3
Ối trời hôm nay là ngày gì không biết nữa, nó tự hỏi sao xui xẻo không chịu được, ngày hôm qua thì nó đại may mắn, thoắt cái hôm nay nó đã trở thành xui xẻo đủ đường. Ông trời đúng là bất công quá đi mà huhu. Đã thế đằng này nó muốn im lặng cho xong nốt đi, ai dè con nhỏ Nhi chết tiệt mồm cứ oang oang:
– Ông giám đốc nhà m đúng là bựa chất, bẩn tính quá cơ. Ai đời trước mặt là vàng thỏi mà cứ tưởng là cứt trâu không bằng. Lão ấy mà vào tay tao thì cứ chờ đấy, tao ụp tải cho hết cái thói lên mặt.
Nó vẫn còn đang đờ đẫn vì giám đốc “quý hóa” thì con nhỏ Nhi làm nó chết vì sợ. Nó nháy nháy mắt ra hiệu con nhỏ vặn nhỏ volume đi, nhưng mà nó nào đâu hiểu chứ, lúc cần nó thấu hiểu thì nó không hiểu, nhỏ kia cứ như đầu đất vậy, ức mà chả dám mở mồm nói ra.
– Mày cũng đồng tình với tao hả Hương, tao là chúa ghét những lão đã già mà còn tinh tướng nhé, già thì về nhà mà hưởng thụ, cứ bắt bẻ lớp trẻ làm quái gì không hiểu- Nhi tiếp tục khua môi múa mép.
Nó ngồi im từ từ thấm dần cái vị đắng mà xót xa không biết kêu ai, mặt đỏ tía tai, từ từ tưởng tượng ra cái hình dáng thê thảm của nó khi mà bị giám đốc ột trận te tua, rồi từ từ cuốn gói khỏi công ty Bình Thái với cái hồ sơ vô cùng tăm tối. Chả hiểu sao nãy giờ để ý thấy Linh và Tinh cứ cười tủm tỉm, chả giúp nó khuyên con Nhi nói bé thôi mà cứ thì thầm rồi cười rúc rich với nhau. Đến là kì lạ mọi ngày Linh chả bao giờ hứng thú với những trò đùa vớ vẩn mà lần này thủ thỉ với Tinh sao trông vui thích thế. Mãi một lúc sau con nhỏ Nhi mới dừng những câu nói bất hủ để chửi giám đốc nó, có lẽ là do mệt quá đây mà. Nhi từ từ ngồi xuống tu một hụm hết ngay cốc nước lọc, nó thở phào như thoát khỏi gánh nặng. Linh mỉm cười lên tiếng:
– Thôi Hương ơi mày không cần lo lắng quá như vậy đâu, anh chàng đẹp trai kia đi rồi. Đâu cần vì một người không quen biết mà làm mất đi bản tính của mình chứ.
Nó theo bản năng bèn quay đầu lại, sướng rơn vì cục đá trong lòng cũng được gỡ, không muốn gây chuyện thêm nữa, nó nói nhanh:
– Thôi đến giờ tao phải đi làm rồi, không hóng hớt với chúng mày được nữa. Tao đi nhé, lúc khác nói chuyện tiếp.
01.15am
Chưa kịp định thần xem định làm gì tiếp theo thì cô thư kí gọi nó:
– Linh Hương à, giám đốc nói là khi nào cô về thì vào phòng giám đốc ngay có việc.
Vừa đi vừa sợ, không phải là cảnh cáo nó đấy chứ. Hàng trăm người nói xấu giám đốc, vậy mà tại sao mình nó là người nhận kết cục thảm thương như vậy chứ, cuộc đời bất công không tả được. Mà chung quy cũng tại giám đốc thôi, không ngờ người như anh ta mà cũng biết lui tới chỗ ấy mà hưởng thụ thú vui bình dân như ai, nếu nói trước thì nó đã chả dại gì mà vào đấy nói xấu lão.
– Giám đốc, tôi đến rồi ạ- Nó lấy hết dũng khí để cất tiếng sau khi bước vào phòng giám đốc
Kiến Phong vẫn không thèm ngẩng mặt lên, có lẽ anh đã đoán ra người đó là ai rồi:
– Hôm nay công ty mẹ của Bình Thái tổ chức lễ kỉ niệm, tôi muốn cô đi cùng tôi
Nó trố mắt ngạc nhiên, cứ tưởng câu đầu tiên anh ta nói với nó sẽ là câu tồi tệ nhất trong trí tưởng tượng chứ. Không ngờ lại đơn giản như vậy, có lẽ anh ta không nghe thấy những lời mình nói, nên lúc Nhi chém gió thì tưởng là nói người khác, ở chỗ nó có hai đứa bạn cơ mà. Nó vui vẻ hẳn lên đáp:
– Dạ vâng thưa giám đốc, tôi sẽ săp xếp để đến đúng giờ ạ
– Không cần đâu lát nữa cô ở lại đợi tôi, chúng ta đi luôn không lỡ giờ
– Dạ, giám đốc yên tâm đi ạ- Nó nói giọng rất ư là tự tin rồi từ từ mở cửa chuẩn bị ra ngoài.
Mọi người bên ngoài cũng khá là ngạc nhiên trước thái độ của nó, 10 phút trước nó bước vào cánh cửa ấy với khuôn mặt đưa đám, tưởng chừng như trái đất tận thế đến nơi vậy mà sau khi ra khỏi lại hào hứng như vậy khiến ai nấy đi qua cũng không khỏi tò mò, Nhưng mà sự đời luôn là khó lường, trước khi mọi việc chưa kết thúc hẳn thì đừng nên quá tự tin về chiến thắng của mình. Chắc hẳn nó chưa để ý rằng cánh cửa phòng giám đốc vẫn chưa đóng lại, cũng như chưa hiểu hết cái bản chất thâm hiểm của những người được thời xưa gọi chung là “con buôn”, giám đốc bất thình lình phát ngôn, câu nói ấy nhỏ thôi, dường như chỉ để cho Linh Hương nghe thấy:
– À mà này trông tôi đã già đến độ về hưu để hưởng thụ chưa vậy?
Mí mắt nó giật giật, đang là mùa đông mà nó nón ran cả người, cứ tưởng rằng mình đang đứng gần Hỏa Diệm Sơn, mà cũng đúng thôi, bây giờ gần nó là Hỏa Diệm Sơn, chỉ sơ sẩy thôi là nó bị thiêu sống rồi. Nó giả đò như không nghe thấy rồi bước ra, chân bước một cách khó nhọc,lòng thầm nhủ sao con người cứ thích chơi trò mèo vờn chuột thế không biết.
5.30pm
Lật đật thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, lòng thấy chán vô hạn, cả buổi hôm nay sau khi nghe phát ngôn của giám đốc nó khồn tập trung vào công việc được, làm việc gì cũng không ra hồn.
– Cô đang làm gì vậy đi nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian dành cho cô đâu- giọng giám đốc làm nó tỉnh luôn
Nó rối rít xin lỗi rồi nhanh chóng đi theo giám đốc. Kiến Phong dẫn nó tới một shop bán trang phục dự tiệc, nó ấp úng mãi không thành câu, nhìn giám đốc như có ý: “giám đốc ơi tiền lương em còn chưa có thì tiền đâu mà mua mấy thứ xa xỉ này chứ”. Kiến Phong hình như hiểu ý cô nhân viên, từ tốn nói:
– Yên tâm, tiền công ti sẽ trả, cô mau vào xem có bộ nào thích hợp, rồi sau đó đi trang điểm một chút là xong
– Giám đốc ơi có cần cầu kì như vậy không ạ- Nó cất tiếng xong mới thấy câu hỏi ấy ngố rừng không thể tả, nó với giám đốc đi dự tiệc lớn như vậy, đó là cả bộ mặt của công ti, làm sao không cầu kì cho được
Thế là sau một thời gian đi mấy cửa hàng cũng xong, lên xe giám đốc thẳng tiến tới bữa tiệc. Ngồi trong xe giám đốc mà chả biết làm gì, ngồi ngó linh tinh rồi đem con điện thoại lởm ra chơi game. Sau một hồi chán trò Pikachu, nó tia được cái ipad của giám đốc, nhìn chăm chú không rời, ôi muốn mượn nhưng mà chả có mặt mũi nào mở mồm. Ai dè không hiểu sao giám đốc hình như bắt nhịp cảm xúc của nó hay sao mà cất tiếng:
– Cô dùng máy tôi, có cả đấy vào mạng xem giới doanh nhân có thông tin gì mới không.
Sướng không để đâu cho hết sướng, nó nhanh chóng lấy máy của giám đốc, thông tin đầu tiên đập vào mắt nó là hàng chữ: “Người mẫu Thái Y Lâm tự tử không thành. Liệu rằng có liên quan tới giám đốc công ty Tân Thụy- Cao Thiên Hựu”. Nó ngay lập tức click để coi video của bài phỏng vấn, tuy mới vào nghề nhưng có ngu ngốc tới mức chưa nghe về công ty Tân Thụy đâu chư, dù thằng cha giám đốc ở đấy nó không biết nhưng chí ít nó biết được rằng công ty Tân Thụy là một công ty lớn, và tập đoàn họ Cao thì đứng đầu miền Bắc. Clip hiện lên với hình ảnh một cô gái quyến rũ đậm chất nữ tính, cô có nụ cười đẹp biết chừng nào, chả nói gì nam nhân, đến nó nhìn vào còn ngơ ngẩn thì không biết bao nhiêu đại gia để ý rồi. Ngay bên cạnh cô gái đó là một chàng thanh niên trẻ, vẻ đẹp của chàng trai ấy cũng khiến Linh Hương chú tâm, bởi anh ta quả thật có vẻ ngoài quá hoàn hảo, phong thái thì vốn dĩ đã hơn người, họ di bên nhau rất đẹp đôi. Nó đang không hiểu lắm thì Kiến phong giảng giải:
– Anh chàng đó là Cao Thiên Hựu, Giám đốc công ty Tân Thụy. Cô gái bên cạnh là Thái Y Lâm, người mẫu hàng đầu của Việt Nam, cô ta có hình tượng khá tốt, bởi vì chưa bao giờ dính phải scandal và cũng chưa bao giờ dùng scandal để đánh bóng tên tuổi của mình. Cô ta là một trong sô ít những người mẫu đi lên bằng chính tài năng của mình. Bọn họ đang có mặt trong buổi giới thiệu sản phẩm mới của công ty Tân Thụy, Thái Y Lâm được mời là người đại dienj cho sản phẩm mới này
Nghe giám đốc nói thôi mà nó đã khâm phục cô gái ấy rồi, thế rồi cả nó và giám đốc cùng im lặng để xem video
(phóng viên): cô Lâm, gần đây báo trí có đồn đại về việc công việc của cô giờ có một đại gia bao bọc, về vần đề này cô có giải thích gì không ạ.
(Thái Y Lâm): Bao năm nay tôi đi lên bằng chính năng lực của mình, tôi chưa bao giờ dựa vào mối quan hệ kiều nữ-đại gia để đi lên, Nhiều tờ báo nói quá lên, tôi và anh ấy là quan hệ đàng hoàng chính đáng, hai chúng tôi yêu nhau thật lòng.
Ống kính máy quay cũng đủ để nó nhìn thấy ánh mắt cô gái ấy hướng về Cao Thiên Hựu, song anh chàng kia thì đang hướng đến cái máy quay khác, nhưng không hiểu sao nó có cảm tưởng anh ta thờ ơ và cố tình tránh ánh mắt dịu dàng kia
(phóng viên): Vậy người mà cô nói có phải giám đốc Cao Thiên Hựu đây không ạ?
Thái Y Lâm mỉm cười ý nhị như không muốn trả lời, nhưng mà có trả lời hau không thì mọi người cũng đoán được mà, ánh mắt si mê của cô ấy nhìn tên Hựu kia là biết mà. Thế là ngay lập tức những câu hỏi dồn dập về phía anh chàng giám đốc đào hoa
(phóng viên): Giám đốc Cao anh có thể trả lời thay cô Lâm không ạ
(Cao Thiên Hựu- cười mà như không): Đương nhiên là không rồi, người mà cô Lâm thầm yêu thương tôi không biết là ai, nhưng mọi người đừng nên hiểu lầm tôi và cô ấy, tôi và cô ấy là bạn bè tốt của nhau mà- anh ta nói mà không thèm nhìn vào Y Lâm
Sau câu trả lời của giám đốc Cao, nó nhìn thấy vẻ hụt hẫng vô cùng của cô Lâm, nó tuy chưa từng yêu ai nhưng kinh nhiệm trên phim ảnh đã cho thấy người cô Lâm yêu chính là hắn. Nó để ý thấy sau đó Thái Y Lâm không thể trả lời thêm bất kì câu hỏi nào của phong viên. Quá rõ rang, nguyên nhân Thái Y Lâm tự sát là vì Cao Thiên Hựu rồi.
Cả nó và giám đốc xem xong đều không nói thêm lời bình luận nào, nhưng trong lòng nó thì không ngừng chửi thầm cái tên khốn nạn đã gián tiếp gây ra vụ tự sát không thành của cô gái kia. Một cô gái tốt như vậy mà gặp phải hắn ta, thiệt tình đen đủi.