Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em

Chương 16


Bạn đang đọc Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em – Chương 16


-Tôi nói còn chưa rõ sao, cô Uyển Linh HƯơng?- Thiên Hựu tiếp tục lên tiếng
Cô vẫn tiếp tục bất động. Cao Thiên HỰu tiến gần về phía cô, vỗ vai:
-Đáng tiếc, cô thay đổi thế nào đi chăng nữa thì vẫn còn sót.
Cô ngây ngốc nhìn Cao Thiên Hựu:
-Sót gì?
-Nhân viên của tôi lúc nãy báo cho tôi rằng có một cô gái là nhân viên của Bình Thái đến tìm tôi, cô gái ấy mặc áo trắng, buộc tóc. Cô giải thích giúp tôi xem ngoài cô ra còn có đồng nghiệp nào đến tìm tôi không?
Cô thất vọng hoàn toàn, tên Mặc Lâm cuối cùng cũng chỉ là một tên non tay kém nghề nghiệp mà thôi, đấu đi đấu lại cũng không qua mặt được Cao tổng của Tân Thụy. Mặt nó trắng bệch:
-Cao tổng, tôi…tôi không biết anh nói máy ảnh nào. Không gặp được anh, tôi cùng lắm chỉ đi nhờ cái nhà vệ sinh của công ty anh để thay đổi diện mạo. Thật ngại quá, trưa nay tôi có hẹn với người yêu.
Thiên Hựu hơi nhíu mày. Linh Hương có người yêu rồi ư, cô ta nhanh như vậy sao. Lý do ấy đúng là chưa thể chấp nhận được.
-Người yêu của cô, thằng cha nào mà xui xẻo vậy?
Linh Hương chửi thầm, trong hoàn cảnh này mà hắn ta còn nói xỏ cô được. Linh Hương gãi gãi đầu:
-Cao tổng, anh nói như vậy có phải hơi quá không. Dù sao thì Cao tổng cao quý như vậy, làm sao hiểu được cái gì gọi là tình yêu.
-Sao cô biết tôi không hiểu gì về tình yêu, tình trường tôi đã trải qua còn nhiều hơn cô gấp trăm lần đấy.
Linh Hương cười cười:
-Ý Cao tổng là anh đã yêu sao. Vị tiểu thư nào mà may mắn vậy, chẳng lẽ là Thái Y Lâm

Thiên Hựu hơi tức giận, chuyện của anh xưa nay chưa có ai dám mở miệng bàn tán. Linh Hương cũng nhận ra thái độ anh ta không được ổn, nên nhanh chóng nói tiếp:
-Thật ra chuyện của Cao tổng tôi cũng không biết nhiều lắm, xem nhiều báo lá cái quá nên tôi chỉ đoán bừa thôi, Mong Cao tổng đừng để bụng nhé.
Nói rồi Linh Hương nhanh chóng xoay người, nhưng khi vừa chuẩn bị bước đi thì cô nhận ra cánh tay mình đã bị giữ lại, quay mặt lại nhìn ánh mắt của Cao Thiên Hựu, cô giật mình. Đôi mắt ấy mang đầy sát khí:
-Tôi ghét phải nhắc lại lần thứ hai. Tôi cho cô ân huệ cuối cùng, để máy ảnh ở lại.
Tuy hơi hoảng sợ vì cách nói chuyện của Cao Thiên Hựu, nhưng lý trí của Linh Hương thì đang suy nghĩ, Cái gì mà ghét phải nhắc lại lần thứ hai, cái gì mà để máy ảnh ở lại. Tên Cao Thiên Hựu này đúng là thiểu năng quá mà, làm gì có ai chịu hi sinh cái máy ảnh của mình mà đưa cho hắn chứ, đúng là thần kinh.
Minh đứng bên cạnh, anh nhận ra ánh mắt của giám đốc mình, đó chính là ánh mắt mỗi khi Cao Thiên Hựu muốn loại bỏ một ai đó, đồng thời đây cũng là ánh mắt tàn nhẫn để kết thúc một mối tình nào đó của Cao tổng. Minh nhớ rằng Cao tổng trước nay gặp Linh Hương chưa bao giờ dùng ánh mắt ấy, anh cảm thấy sự việc trở nên nghiêm trọng, nên nhanh chóng nói:
-Linh Hương, chuyện này không đùa được đâu, em mau đem bức ảnh ấy ra đi.
Linh Hương dường như chưa ý thức được chuyện sắp tới, lại thấy Minh đứng về phía Cao Thiên Hựu, không khỏi tức giận:
-Em không có, mà nếu có thì cũng chỉ là một bức ảnh thôi, làm gì phải làm to chuyện như thế chứ. Người tình của anh ta đâu có thiếu gì, một hai bức ảnh thì chết được người à?
Minh một lần nữa giật mình, anh rất rõ giám đốc của mình, xưa nay chuyện anh ghét nhất chính là có người xem vào việc riêng tư của mình. Anh không hiểu lý do tại sao, nhưng ấn tượng nhất là có một lần, báo trí đăng tải một bức ảnh của Cao tổng và một cô ca sĩ ở với nhau trong khách sạn. Cao tổng lập tức dùng tiền dập tắt các bài báo, đồng thời bắt anh đi điều tra xem người nào đã đăng tải thông tin ấy, và sau đó tay nhà báo ấy phải mất việc, người thân trong gia đình hắn cũng không thể kiếm việc làm ở bất cứ đâu. Anh cứ tưởng Cao tổng chỉ có kiên nhẫn làm việc này cùng lắm là mấy tháng, ai dè tới một năm sau, tay nhà báo ấy lẫn gia đình vẫn không kiếm được việc làm, gia đình xuống cấp trầm trọng. Anh cũng nhớ rằng Lưu Mạnh Hà, con trai chủ tịch Lưu thị, chỉ vì một lần lỡ nhắc đến mối quan hệ mập mờ giữa Cao tổng và một cô diễn viên nổi tiếng mà khiến cho cả tập đoàn Lưu thị trong vòng ba tháng biến mất khỏi thương trường. Anh coi Linh Hương là em gái, nên không muốn Linh Hương dẫm phải vết xe đổ này, Linh Hương đi đã quá xa rồi.
Cao Thiên Hựu buông câu lạnh lùng:
-Cô muốn bao nhiêu?
Linh Hương ngớ người, Cao Thiên Hựu ngày hôm nay cô nhìn thấy, đích thực là ấn tượng của lần đầu tiên, là kẻ có thể bất chấp mọi thủ đoạn, cô cảm tưởng như người này đối với cô hoàn toàn xa lạ, thái độ của hắn khi gặp cô ở Tân Thụy không hề như vậy. Chẳng nhẽ qua một ngày, hắn trở nên khác biệt nhanh chóng như vậy sao?
Minh nhanh chóng nói:
-Linh Hương, nếu em cần tiền cứ việc ra giá, giám đốc sẽ chuộc bức ảnh

Cao Thiên Hựu hơi nghiêng đầu, cô ta nên biết điểm dừng. Anh chưa từng phải nói nhiều với ai như vậy, cũng chưa từng cho bất cứ kẻ nào cơ hội, bởi anh biết rằng, cho họ cơ hội chính là tăng thêm bất lợi ình. Anh cũng không hiểu sao lại cho Linh Hương một cơ hội, chỉ biết rằng khi nghĩ đến kết cục của cô ta thì có một chút không muốn. Có lẽ anh không muốn tự tay hủy món đồ chơi khi mà nó chưa thuộc về anh.
Linh Hương này trong mắt mọi người là loại ham tiền thế cơ à, cô đòi Huỳnh Thư bồi thường là chính đáng, cùng lắm sau khi trả tiền cho giám đốc, cô còn một chút lệ phí coi như Huỳnh Thư bồi thường vì những đen đủi mà cô phải chịu. Không ngờ mọi người lại cho cô là loại làm tiền. Cô quay sang Cao Thiên Hựu:
-Anh nghĩ tôi cần tiền của anh lắm hả, anh nghĩ tôi là loại người coi tiền là mạng sống, là danh dự chắc. Tôi chẳng hổ thẹn gì khi đòi số tiền chính đáng từ tay Huỳnh Thư, các anh đừng có lấy đó làm lý do để nhận xét tôi.
Linh Hương hùng hổ bước đi. Lần này Cao Thiên Hựu không cho phép bất cứ bảo vệ nào ngăn cô lại, anh nói theo:
-Tôi phải nói trước với cô, nếu cô sử dụng bức ảnh ấy, thì hậu quả phải chấp nhận gánh lấy.
Linh Hương vẫn bước đi, lòng ngập lửa giận, mà thường thì giận mất khôn. Cô chính là đang trong tình trạng ấy, đối với Huỳnh Thư hay những người khác, cô có thể biết dừng đúng lúc, nhưng không hiểu sao, cứ mỗi lần cãi nhau với Cao Thiên Hựu, cô lại luôn suy nghĩ nông cạn như vậy.
Minh có gọi với theo Linh Hương nhưng không được, trong lòng anh rất lo cho cô, bèn quay lại nhìn Cao tổng.
Cao Thiên Hựu im lặng, anh nhìn theo bóng của Linh Hương, tự nói với bản thân: “nên kết thúc rồi”.
Kết thúc ư? Rốt cuộc Cao Thiên Hựu muốn kết thúc điều gì, phải chăng anh không muốn chọn Linh Hương làm con mồi mới, thay vào đó anh sẽ làm những gì cần làm đối với kẻ thù. Nói kẻ thù có vẻ hơi quá, bởi những người xứng đáng được Thiên Hựu coi là kẻ địch thật sự phải khiến anh cảm thấy nguy hiểm, có lẽ đơn giản anh cho rằng, Linh Hương cũng chỉ là một trong số nhiều con ruồi làm phá hỏng không khí bữa ăn của anh mà thôi. Hoặc nếu không phải vậy, ta có thể xem như sự kết thúc ở đây chính là kết thúc thứ cảm xúc kì lạ khi anh gặp Linh Hương.
Trở lại với Linh Hương, cô nàng ra khỏi Tân Thụy thì lấy ngay điện thoại ra gọi cho Nhi.
-Linh Hương, m bảo có thông tin nóng hổi cho tao cơ mà, nói đi, nói đi.
Nhi và Linh Hương đang ở trong quán trà sữa. Nhìn thấy điệu bộ hóng hóng hớt hớt của con bạn khiến Linh Hương hơi bực mình:
-Thế hóa ra vì cái thông tin hot ấy m mới chịu ra gặp con bạn này à?
Nhi cười cười an ủi:

-Bà nội ơi, chả nhẽ bà lại ghen. Công việc này chả dễ gì tao mới xin được. Ở đấy làm cũng chưa có bài nào nổi trội, ê cả mặt. Chẳng nhẽ không có chuyện gì quan trọng tao lại xin ra ngoài để đồng nghiệp cười cho thối mũi. Trước khi xin phép ra ngoài trong giờ làm việc, tao đã phải khẳng định với tổng biên tập là nhất định sẽ có tin tức nóng hổi cho ông ta, m nói xem…
-Thôi không phải biện minh, cái đồ trọng tiền khinh bạn- Linh Hương nói- m có biết vì nghĩ đến m mà t thành ra thế này không?
Nhi bây giờ mới chú ý tới bộ dạng của con bạn, mái tóc cắt nham nham nhở nhở, cái áo đỏ chẳng biết lôi ra ở đâu. Nhi trố mắt ra nhìn rồi đắc trí vỗ đùi cười khanh khách.
Linh Hương nhìn thấy điệu bộ ấy của Nhi thì tức giận, vậy mà trong lúc nguy nan như vậy cô đã từng một lòng nghĩ đến tương lai công việc của bạn. Đang định đứng dậy thì Nhi giữ tay Linh Hương lại, một tay vẫn ôm bụng cười. Nhi vừa cười dở vừa nói:
-LInh Hương, tao biết m đã hi sinh cho tao quá nhiều. Tao quá cảm động. Để m phải khổ tao rất áy náy. Thôi thì m ngồi xuống cho xuôi cơn giận rồi ăn gì uống gì cũng được. Hôm nay tao khao m tuốt.
Nhắc đến vấn đề ăn uống thì Linh Hương lập tức thay đổi thái độ, dù sao cô cũng xứng đấng được ăn một bữa ra trò. Linh Hương ngồi trở lại bàn, ngồi xuống gọi ra hai cốc trà sữa, một táo một ca cao, gọi thêm 3 cái xúc xích, hai cái nem chua, đoạn quay sang nói với Nhi:
-Đây là phần của tao, mày có ăn gì thì tự đi mà gọi.
Nhi trố mắt nhìn con bạn, nhưng suy nghĩ đến việc bạn vì muốn tìm tin hot cho Nhi mà phải mang cái bộ dạng này thì không tính toán với Linh Hương nữa.
Linh Hương vừa uống vừa thao thao bất tuyệt kể về chuyện sáng nay của mình, đồng thời cô mang điện thoại của Mặc Lâm ra, cho Nhi xem mấy cái ảnh cô chụp được. Nhi nhìn thấy thì mắt sáng rỡ lên, reo lên:
-Bà cô của tôi ơi, không ngờ bà lại giỏi như vậy. Săn được tin tức của Cao tổng Tân Thụy không phải dễ đâu nhé. Nhất là chuyện đời tư, tao nghe mấy tiền bối nói rằng chuyện đời tư của hắn chằng mấy ai có thể mò được, mà căn bản cũng ít ai dám mò.
Linh Hương đắc ý:
-Ôi dào, thiên hạ đồn thổi thế thôi. Chứ tao hiên ngang cầm điện thoại ra khỏi Tân Thụy, Cao Thiên Hựu nhìn thấy thế cũng chẳng có ý giữ tao lại cơ mà.
Nhi cảm thấy hơi kì la, bèn hỏi:
-Chuyện này có gì đó vô lý, lão ta xưa nay ghét việc báo trí tìm hiểu về đời tư cơ mà. Lão ấy biết mày cầm bức ảnh đi mà không nói gì sao.
Linh Hương im lặng ngẫm nghĩ, rồi quay sang bảo:
-Thật ra thì tao thấy sắc mặt hắn không được tốt, hắn bảo tao rằng tao có thể trả giá để hắn mua lại bức ảnh. Nhưng tao đâu phải loại vì tiền mà làm tất cả chứ. Chẳng qua chỉ là muốn trả thù hắn chuyện hắn hại tao mất hai triệu oan thôi.
Nhi dù sao cũng chỉ là một cô bé mới vào nghề, lại không sắc sảo như Linh, nên cô cũng chỉ ậm ừ rồi chuyển bức ảnh qua điện thoạt mình, đoạn nói với Linh Hương:

-Linh HƯơng này, mày cứ ngồi đây uống tiếp đi vậy. Tao phải trở về làm việc thôi, tổng biên tập chỉ cho tao đi nửa tiếng. Tao sẽ thanh toán tiền. Bye bye.
Một mình :Linh Hương ngồi lại, ngẫm cũng hơi buồn chán, dù sao thì cũng đến trưa rồi, cô cũng phải nhanh chóng trở về làm món riêu cua cho Mặc Lâm. Cô gọi Nhi:
-NHi à, đã bao thì bao tới cùng. Bức ảnh ấy tao để lại độc quyền ày, sướng nhé. Nhưng mà tao có hứa với tên Mặc Lâm ấy là nấu bún riêu cho hắn. Nên mày có thể chi luôn không?? Hì hì
Nhi nhìn con bạn ngán ngẩm, biết ngay mà, Linh Hương lúc nào cũng là kẻ cơ hội:
-Tiền có mà chẳng chịu bỏ ra, tao bó tay mày.
Linh Hương cười:
-Lấy tiền của m coi như tiền công, cho nó đỏ haha.
KHi mà Linh Hương đang cho rằng mọi chuyện đơn giản đến đấy là kết thúc, thì có thực sự kết thúc không? Có quá nhiều chuyện Linh Hương chưa nghĩ đến, bởi cô mới chỉ bước ra ngoài đời được mấy tháng. Thiên Hựu khác với Linh Hương, cuộc sống này, đối với anh chính là có vay có trả. Người khác nợ anh, anh nhất định đòi.
-Cao tổng, tôi nghĩ Linh Hương chỉ là tạm thời thiếu suy nghĩ thôi. Tôi tin rằng cũng giống như trước, cô ấy sẽ quay lại xin lỗi giám đốc- Minh lên tiếng.
Cao Thiên Hựu đang ngồi trong phòng làm việc. Trước nay một khi đã quyết định việc gì, anh sẽ không thay đổi. Nguyên tắc của anh, mọi người đều hiểu, dư luận cũng rất rõ, cái giá phải trả cho việc xâm phạm đời tư của anh rất rõ ràng, anh không muốn có bất cứ ngoại lệ. Anh cho rằng, nếu lần này có ngoại lệ, thì sau này sẽ có thêm nhiều ngoại lệ nữa, cũng như từ chuyện nhỏ không thẳng tay, gặp chuyện lớn tất do dự. Anh xoay ghế nhìn ra ngoài, sở dĩ anh tiếp tục phát triển được Tân Thụy chính là bởi anh chưa bao giờ phá vỡ nguyên tắc làm việc của chính mình, vì vậy anh khẳng định không thể có bất cứ điều gì là ngoại lệ xảy ra.
Anh nói với Minh:
-Tôi tin rằng cô ta sẽ không quay lại xin lỗi tôi. Còn nếu tôi đoán sai, thì dù cô ta có đến cũng sẽ chỉ có thể thất vọng ra về mà thôi.
Minh đưa ánh mắt khó hiểu dành cho Thiên Hựu:
– Giám đốc, chẳng phải anh đã từng phá vỡ nguyên tắc một lần hay sao. Trước đây Linh Hương đã từng mắng anh, anh đã không tính toán với cô ấy.
-Sai rồi, tôi chưa bao giờ phá vỡ nguyên tắc của mình. Nếu là một thứ đồ chơi, thì tôi chỉ muốn vờn qua vờn lại để tìm cảm giác vui thích mà thôi. Còn đối với những kẻ xâm phạm tới lợi ích của tôi, thì chắc chắn không thể tha thứ.
Thiên Hựu im lặng, rồi lại nói thêm:
-Cô ta đã không còn là thứ đồ chơi mà tôi muốn nữa rồi. Đã quá giới hạn rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.