Bạn đang đọc Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người – Chương 91: Thôn Thần Y 01 Mặc Khuynh Thôi Học Giang Khắc Đến Đón
Tống Nhất Nguyên cực kỳ gian nan nuốt nước bọt: “Ý em là…”
Mặc Khuynh ngồi xuống, nói: “Hôm nay thầy cố gắng bình tĩnh chút.”
Bình tĩnh cái quỷ.
Đặt cốc nước về mặt bàn, Tống Nhất Nguyên hít sâu một hơi, đi qua: “Em không định học đại học sao?”
“Từng học rồi,” Mặc Khuynh gác chân, đầu ngón tay di chuyển theo cánh hoa nở to trên bàn trà, “Vô vị.”
“Cái rắm.” Tống Nhất Nguyên tức muốn nổ phổi.
Mặc Khuynh nhấc mắt.
“Thời buổi bây giờ khác rồi, bạo lực không còn không gian tồn tại nửa.
Em là đại phu, đúng, nhưng dù em theo Trung y hay Tây y thì đều phải được cấp phép.
Đại học chính là bước đi đầu tiên em cần chuẩn bị.”
Tống Nhất Nguyên gõ mặt bàn trà, mỗi lời nói ra đều mang theo quan tâm: “Đi học thì cần gì thú vị, cần chính là cái tấm bằng kia.”
Mặc Khuynh không nói chuyện.
“Hoắc Tư sẽ không bỏ rơi em, căn cứ không sẽ không bỏ rơi em.” Tống Nhất Nguyên đăm đăm nhìn Mặc Khuynh, “Nhưng người kiêu ngạo như em liệu có chịu dựa vào trợ giúp của căn cứ để sinh tồn không?”
Mặc Khuynh cầm một bông hoa trong bình lên, chân dài thả xuống, đón lấy ánh mắt của Tống Nhất Nguyên, hỏi lại: “Thầy Tống, thầy mong tôi trở thành kiểu người như thế nào?”
Tống Nhất Nguyên nghẹn lời.
Bông hoa trong tay bị bóp nát, chất lỏng chảy ra nhuộm đỏ đầu ngón tay, Mặc Khuynh lại tiếp: “Nói cách khác, trong mắt thầy, tôi là người thế nào?”
Trầm mặc hai giây, Tống Nhất Nguyên nói: “Thầy không hy vọng một người từng cống hiến cho công cuộc xây dựng nước nhà, một trăm năm sau, lại vì một tấm bằng mà ảnh hưởng đến lựa chọn tự do của em ấy.”
Mặc Khuynh hơi dừng lại.
“Em hẳn đã đoán được thầy làm giáo viên là vì tiểu Hà.” Tống Nhất Nguyên mím môi, “Sau khi em ấy ra đi, bàn tay này lại bị phế, thầy đã rơi vào đường cùng mịt mù không lối thoát.
Đến Trung học trực thuộc số một dạy học, đặt mục tiêu đạt cho được chức danh giáo sư, chẳng qua là tự cho rằng bản thân đang muốn hoàn thành một mục tiêu của tiểu Hà mà thôi.”
“Sau đó thầy gặp được các em, những cô cậu học sinh vui tươi tích cực, không ngừng tiến lên, sự nhiệt huyết đó rất ấm áp, còn mang theo chữa lành, nhưng toàn bộ những điều ấy đối với thầy đều không có ý nghĩa gì cả.
Thầy chỉ muốn vị trí giáo sư đó, rồi phủi mông bỏ đi.”
“Lúc chủ nhiệm lấy “chức danh giáo sư” dụ dỗ, không phải thầy chưa từng động tâm.
Nhưng khi nhìn thấy các em trong buổi phát trực tiếp, thầy lại cảm thấy chỉ là một cái chức danh mà thôi, không quan trọng đến thế.”
“Mặc Khuynh, mục đích thầy làm giáo viên không đơn thuần, nhưng sau khi gặp em, có đôi khi thầy lại nghĩ, có thể trở thành thầy giáo của em chính là vinh hạnh của thầy.”
Tống Nhất Nguyên từ tốn nói xong, thở ra một hơi, nghiêm túc nói: “Thầy hy vọng có thể đưa em tham gia kỳ thi tốt nghiệp, nhìn em lên đại học.”
Mặc Khuynh im lặng nghe xong, buông tha cho bông hoa đã bị bóp nát trong tay, rút một tờ khăn giấy chậm rãi lau từng đầu ngón tay: “Những gì thầy biết về tôi chẳng qua cũng chỉ có một hai điều.”
Tống Nhất Nguyên tỉ mỉ suy nghĩ, nói: “Chuyện đó không ảnh hưởng.”
Mặc Khuynh hỏi: “Nếu như thầy nhầm rồi thì sao?”
“Vậy thầy hy vọng em đại phát từ bi, không cần nói với thầy.” Tống Nhất Nguyên cười cười, rất thản nhiên.
Dừng một lúc lâu, Mặc Khuynh đột nhiên nói: “Xin lỗi.”
Tống Nhất Nguyên ngây người: “Sao cơ?”
Mặc Khuynh đứng dậy, quét mắt qua anh ta một cái, hạ thấp giọng nói: “Mang đến không ít phiền phức cho thầy rồi.”
Tống Nhất Nguyên không giấu được ngạc nhiên.
*
Lãnh đạo trường tuyên bố phương thức xử phạt Mặc Khuynh do lỗi phóng hỏa đốt cháy tòa nhà cũ là đuổi học, Mặc Khuynh không tranh cãi không ầm ĩ, không có một câu biện bạch, im lặng tiếp nhận.
Mà người giám hộ là Hoắc Tư, tôn trọng ý kiến của Mặc Khuynh, đứng lẳng lặng một bên không nói gì.
Tương phản là Tống Nhất Nguyên kích động không nhịn được.
“Mặc Khuynh rõ ràng là thấy việc nghĩa hăng hái làm, mấy người dựa vào cái gì mà đuổi học em ấy?!” Tống Nhất Nguyên đứng bật dậy, hai tay chống trên mặt bàn, cảm giác áp bách toát ra từ trên người không khỏi khiến mấy vị lãnh đạo mất tự nhiên.
“Không cần biết là xuất phát từ mục đích gì, sự thật chính là em ấy đã khiến tòa nhà dạy học bị cháy rụi!” Chủ nhiệm giáo dục gõ gõ tay lên mặt bàn, “Cứu một người thôi đã đốt cháy mất một tòa nhà, Mặc Khuynh chính là phần tử nguy hiểm!”
Tống Nhất Nguyên tức giận chất vấn: “Ý của thầy là mạng người còn không bằng cái tòa nhà bỏ hoang rách nát kia?”
Chủ nhiệm giáo dục đáp: “Không thể nói như thế, nguyên nhân chính là vì trường học coi trọng mạng người, nên mới không truy cứu trách nhiệm của Mặc Khuynh.”
Lã Chiến đẩy kính mắt: “Đây là quyết định do lo cho sự an toàn của các em học sinh khác.” Ông ta nhìn Mặc Khuynh, “Lấy thực lực của bạn học Mặc Khuynh, hẳn là sẽ có rất nhiều trường muốn tranh cướp.”
Tống Nhất Nguyên thật muốn chửi tục.
Gánh trên mình tội danh “đốt cháy một tòa nhà”, liệu trường học nào ở thành phố Đông Thạch này còn muốn nữa?
Đương nhiên Mặc Khuynh có thể đi nơi khác, nhưng làm thế thì khác gì theo đúng ý bọn họ.
“Thầy Tống, Mặc Khuynh và người giám hộ của em ấy còn không có ý kiến, thầy cần gì phải phản ứng mạnh như vậy.” Chủ nhiệm giáo dục bày ra vẻ mặt khó hiểu nói, “Từ lúc em ấy chuyển trường đến đây thầy đã luôn tỏ ra dung túng bao che, trùng hợp tôi còn nghe được một vài tin đồn, nói hai người lén lút–“
“Được rồi.” Tống Nhất Nguyên nhíu mày, đơn giản dứt khoát ngắt lời ông ta, “Một khi đã như vậy, chắc hẳn thầy chủ nhiệm đây và các vị đều đã đặt trong lòng từ lâu, tôi cũng không khiến các vị phiền lòng thêm nữa, từ chức là được.”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí tức thì rơi vào tĩnh lặng.
Những người có mặt ở đây đều không giấu được ngạc nhiên.
Hoắc Tư và Mặc Khuynh không cần phải nói, đều biết chấp niệm của Tống Nhất Nguyên với chức danh giáo sư, huống hồ Mặc Khuynh trước đó đã cho Tống Nhất Nguyên một châm dự phòng, không ngờ Tống Nhất Nguyên vậy mà lại trực tiếp không làm nữa.
Những người còn lại thì nghĩ không thông, làm giáo sư của Trung học trực thuộc số một không phải ai muốn làm cũng làm được, người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán mới chen được một chân, Tống Nhất Nguyên nói không làm nữa là không làm nữa?
Chỉ vì một học sinh?
Chủ nhiệm giáo dục trầm mặt: “Thầy Tống, thầy nghĩ cho kỹ.”
“Đúng đó, thầy Tống, sao phải vậy chứ.”
“Đây không phải chuyện nhỏ đâu, lớp của thầy còn nửa năm nữa thôi là thi lên đại học rồi.”
“Bây giờ từ chức, thầy có nghĩ cho học sinh của mình không? Thầy Tống, đừng vô trách nhiệm như thế.”
…
Những người còn lại nhíu mày, bắt đầu lừa gạt Tống Nhất Nguyên.
Nếu lớp của Tống Nhất Nguyên mới là lớp mười, mười một, bây giờ từ chức, bọn họ sẽ chẳng bị ảnh hưởng gì.
Nhưng mà lớp của Tống Nhất Nguyên đã lên mười hai, hơn nữa lớp bảy đoàn kết như vậy, còn đều đánh giá rất cao Tống Nhất Nguyên.
Bây giờ Tống Nhất Nguyên từ chức, chẳng phải cho lớp bảy tạo phản tập thể luôn à?
Nhìn sắc mặt của nhóm người này đen như đít nồi, Tống Nhất Nguyên nhất thời vui sướng, nói: “Đơn từ chức chiều nay tôi sẽ nộp lên, chúng ta làm thủ tục cho Mặc Khuynh thôi học trước đi.”
Sau đó gật đầu với mấy người kia, lại quay sang nhìn Mặc Khuynh và Hoắc Tư: “Đi thôi.”
Mặc Khuynh và Hoắc Tư đều nhìn anh ta.
*
Đi làm thủ tục thôi học chỉ có Hoắc Tư.
Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên chờ bên ngoài.
Lúc đứng ở hành lang, Mặc Khuynh nhìn cửa, chợt nhớ đến một cảnh ngày cô báo danh nhập học — Tống Nhất Nguyên đứng dựa tường chờ cô, như một công tử phong lưu tùy tính.
“Nghĩ kỹ chưa?” Mặc Khuynh nghiêng đầu, hỏi Tống Nhất Nguyên, “Rõ ràng thầy rất yêu thích công việc này.”
“Thầy có tài hoa, có năng lực, lo gì không tìm được công tác.” Tống Nhất Nguyên thoải mái đáp, trong mắt không hề có áp lực, anh ta liếc Mặc Khuynh, “Em vẫn nên lo lắng cho chính mình đi.”
Mặc Khuynh nhún vai.
Tống Nhất Nguyên nghĩ mãi không thông: “Sao em lại không tranh luận một phen với họ?” Anh ta cũng nhìn cánh cửa kia, “Rõ ràng Hoắc Tư có thể giúp em.”
Mặc Khuynh nói: “Vô dụng.”
Có người không muốn cô ở lại, sợ là dù cô có dựa vào quyền lực của căn cứ, cứng rắn ở lại, thì người ở bên cạnh cũng sẽ không được bình yên.
Huống hồ, cuộc sống học sinh trong nửa năm nay đã đủ cho cô trải nghiệm rồi.
Trong lúc chờ đợi, Mặc Khuynh nhận được điện thoại của Giang Khắc.
“Thôi học rồi?” Giang Khắc hỏi thẳng vào vấn đề, giọng điệu bình tĩnh, hiển nhiên đã nắm được hết đầu đuôi ngọn ngành.
Mặc Khuynh đáp: “Ừm.”
“Tôi chờ cô trước cổng trường.”
Giang Khắc nói ngắn gọn, sau đó cúp máy.
Mặc Khuynh còn không có nổi một cơ hội nhiều lời.
Mặc Khuynh chẳng hiểu ra làm sao.
“Xử lý xong hết rồi.” Hoắc Tư đi ra khỏi phòng giáo vụ, nhìn Tống Nhất Nguyên và Mặc Khuynh, sau đó ánh mắt dừng trên người Mặc Khuynh, “Nơi đi tiếp theo, căn cứ sẽ suy xét thêm rồi báo lại.”
Sau đó, anh ta hỏi: “Bao giờ chuyển?”
“Hai ngày nữa đi.”
“Được.” Hoắc Tư gật đầu, “Tôi đã lựa ra được mấy nhà, cô có thể lựa chọn…”
Mặc Khuynh đáp: “Có nơi để đi rồi.”
Hoắc Tư hơi ngẩn ra: Đã có rồi?
Tống Nhất Nguyên đứng bên cạnh rõ ràng là dáng vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa: Mỗi ngày Hoắc Tư đều tìm một nơi tốt cho Mặc Khuynh, có thể nói là tất cả những người trong căn cứ có gia thế tốt, bối cảnh mạnh đều bị rà qua một lượt, lập thành cái danh sách dài…!Xì, sợ là giờ không đưa ra được nữa!
Mặc Khuynh nhét điện thoại vào túi, nói: “Giang Khắc đến đón, tôi đi trước.
Đồ gì đó ở lớp anh đi lấy giúp tôi đi.”
Suy nghĩ một chút, Hoắc Tư chỉ nghĩ là Mặc Khuynh ngại về lớp đối diện với các bạn học khác, gật đầu: “Ừm”
(*) trời ba Hoắc giờ vẫn xem Khuynh như con gái bé bỏng ngại ngùng trước bạn học đồ:3
Mặc Khuynh đi ra hành lang, rất nhanh biến mất sau ngã rẽ.
Hoắc Tư nhìn hành lang trống không, hai hàng lông mày nhíu lại hơi thả lỏng, lại nhìn sang một cục phiền to bự khiến người ta đau đầu không kém khác bên cạnh: “Cậu thật sự muốn từ chức?”
(*) hết đứa này đến đứa kia, không đứa con nào để ba Hoắc yên lòng, huhu thương ba Hoắc thương luôn cho cái phận ship cp của tui
“Lời đã nói ra như bát nước đã hất đổ, có thể giả à?” Tống Nhất Nguyên nhíu mày.
“Chức danh giáo sư thì sao?”
“Dù sao sang năm cũng không lấy được.
Chỉ dựa vào số người tôi đã đắc tội, dù có làm thêm mấy năm, hay là chục năm nữa thì kết quả vẫn sẽ như vậy thôi.” Tống Nhất Nguyên nói.
“Nói vậy cũng không sai.” Hoắc Tư tán đồng.
Tống Nhất Nguyên hơi ngẩn ra, rõ ràng là bất ngờ với lời phụ họa này.
Nhưng anh ta cũng bình thường lại rất nhanh.
Mắt vừa nhấc, Tống Nhất Nguyên nhìn sang tòa dạy học đối diện, tầm mắt rơi xuống một lớp học nào đó.
Lúc anh ta nói ra chuyện từ chức, không có nuối tiếc hay hối hận, ngược lại có cảm giác được giải thoát.
Có lẽ anh ta không phải là một giáo viên tốt.
Hoắc Tư nhìn đồng hồ, nghiêm túc nói: “Đúng lúc chỗ tôi đang có một nhiệm vụ, cần cậu đi công tác nửa năm…”
“Có thể có tình người chút không?”
Tống Nhất Nguyên thu lại toàn bộ cảm xúc, trừng mắt, bĩu môi.
Anh ta bất mãn: “Vừa mới từ chức anh đã sai tôi đi làm nhiệm vụ, con lừa cũng không làm việc cực nhọc thế!”
Hoắc Tư nói: “Nhân viên chính thức.”
Tống Nhất Nguyên tức thì quay ngoắt thái độ: “Anh nói đi, nhiệm vụ gì, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành.”
Vẫn đang trong thời gian lên lớp, sân trường không có một bóng người.
Mặc Khuynh thong thả bước trên con đường đá giữa khu rừng nhỏ, ung dung ngắm cảnh, có tòa nhà dạy học màu xám trắng, có cây cối cao vút, có rừng cây yên tĩnh.
Mới chỉ qua bốn tháng, đã sớm quen thuộc.
Cô nhớ đến một lần thôi học của một trăm năm trước kia.
Khi đó xem như khá náo nhiệt, Mặc phó quan, a Thiểu, Yên Nam, Tỉnh Thời đều có mặt, không có thủ tục thôi học, náo loạn một trận thì tiêu sái rời đi.
Cả đám vừa ra khỏi cửa thì gặp Giang Diên.
Đám người lập tức rụt người như chim cút.
Bọn họ đều cho rằng Giang Diên sẽ dạy dỗ cả đám một trận, kết quả Giang Diên lại mời nhóm người Yên Nam đi ăn, buổi tối còn cho bọn họ đi làm loạn ở nhà giàu kia.
Giang Diên không được ghi chép lại.
A Thiểu, Yên Nam, Tỉnh Thời cũng không được ghi chép lại.
Chỉ có một Mặc phó quan mọc rễ ở Đế thành là còn lưu lại tên tuổi, hiện tại dù đã không còn trên nhân thế, nhưng lưu lại hậu thế.
Mặc Khuynh đi qua pho tượng của Diêu Đức Hiên.
Cô đứng lại, hơi nghiêng đầu, nhấc mắt, nhìn chằm chằm pho tượng đầy vết nứt nhỏ nhưng vẫn chưa bị phát hiện kia, khóe môi hơi nhếch.
– – Lưu lại thì có ích lợi gì?
– – Mỗi ngày đều có vô số học sinh đi qua, nhưng liệu có ai liếc nhìn một cái.
Mặc Khuynh lạnh nhạt nhìn, từ ngón tay phóng ra một cây châm, vẫn như cũ trúng mi tâm của pho tượng.
Lần này châm xuyên đến cùng, một đoạn đuôi cũng không bị lộ.
Mặc Khuynh xoay người bước đi.
Một bước, hai bước, ba bước…
Một khắc khi cô bước qua cổng lớn, pho tượng bỗng nhiên nứt toác, như từng cái chân nhện bò ra, trong tích tắc, pho tượng vỡ tung, sụp thành một đống đá.
Tiếng vang lớn kéo đến sự chú ý của bảo vệ.
Không lâu sau, toàn bộ học sinh trong trường đều biết tin này, mà tên và quá khứ của “Diêu Đức Hiên” theo một lẽ tự nhiên nhất trở thành chủ đề nóng hổi ngắn ngủi trong những cuộc hội thoại của bọn họ.
…
Xe của Giang Khắc dừng ở bên đường.
Hắn không thay đổi y phục, vẫn là quần áo khi đi làm, tỉ mỉ chỉn chu.
Giống như đang trong lúc làm việc thì nghe được tin này, sau đó đặc biệt chạy tới.
Mặc Khuynh đi tới, gõ cửa xe rồi mở cửa ngồi vào ghế lái phụ.
Giang Khắc hỏi: “Không học nữa?”
Mặc Khuynh đáp: “Không học nữa.”
“Căn cứ đó chỉ có chút năng lực này thôi sao?” Giang Khắc nhăn mặt nhíu mày.
Giọng điệu rất khó chịu, nhưng không biết là đang hướng về phía ai.
Mặc Khuynh tùy tiện nói: “Tôi học hay không học cũng không có gì khác biệt.”
“Thi đại học thì sao?”
“Nói sau đi.” Mặc Khuynh miễn cưỡng trả lời, thấy xe không khởi động, hỏi, “Không đi?”
Giang Khắc hơi dừng: “Muốn đi đâu?”
Mặc Khuynh nói: “Ăn cơm, về nhà anh.”
Mặc Khuynh nói rất tùy ý, nhưng hai chữ “nhà anh” nhẹ nhàng mà đánh lên thần kinh của Giang Khắc.
(*) ha ha mấy chữ nhà Giang Khắc làm tui cấn bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng có anh Giang cấn chung
– – Lúc cần khách sáo thì không thấy cô khách sáo.
Lúc không cần cô khách sáo thì lại cứ nhất định phải chọc cho người ta khó chịu.
Tối qua sau khi xảy ra chuyện, Giang Khắc rất nhanh đã nhận được tin.
Dù sao thì Giang Tề Ngật của Giang gia cũng có mặt trong đó.
Hắn vẫn luôn chờ tin của Mặc Khuynh, nhưng cô, không tìm hắn giúp đỡ, dù là một câu “không về” cũng không có.
Đến cả lúc cô muốn thôi học cũng không báo hắn một tiếng.
Bực bội trong lòng không có đường xả ra, Giang Khắc cũng không rõ là mình khó chịu vì cái gì, bèn quy hết về là do “bị coi thành kẻ thế thân.”
Khí áp trong xe cực kỳ thấp.
Mặc Khuynh cũng không nói chuyện, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giang Khắc cho xe dừng trước một nhà hàng khá lâu đời, lúc xuống xe, Giang Khắc liếc nhìn bảng hiệu, vừa nghĩ hắn đã bỏ ra nhiều tâm tư thế này rồi, vừa thăm dò hướng Mặc Khuynh, quan sát phản ứng của cô.
Mặc Khuynh không biết đang nghĩ gì, đến cả bảng hiệu cũng không nhìn mà đi thẳng vào.
Giang Khắc đen mặt.
Vào đến phòng bao, Giang Khắc ném thực đơn đến trước mặt Mặc Khuynh: “Tự gọi.”
Thực đơn rơi xuống “bộp” một tiếng, hất lên một cơn gió nhẹ.
Mặc Khuynh liếc hắn: “Lửa giận lớn quá nhỉ.”
Giang Khắc cũng không khách khí: “Cô khó hầu hạ quá đấy.”
Chẳng hiểu ra làm sao.
Mặc Khuynh cầm thực đơn lên, tùy tiện chọn vài món, trong lúc viết bỗng cảm thấy khá quen thuộc: “Thú vị, thực đơn giống đến một nửa với nhà hàng lúc trước tôi từng đi, đến cả bảng hiệu cũng giống nhau.”
“…!Cô cẩn thận nhìn lại xem.” Khóe môi của Giang Khắc chỉ vừa hơi cong lên đã lại bị đè xuống, giọng điệu lạnh lẽo.
Mặc Khuynh lật thực đơn đến trang đầu tiên, nhìn thấy tên của nhà hàng — Rõ ràng chính là cái mà cô đang nói.
Cô ngẩn ra, hỏi Giang Khắc: “Anh đặc biệt chọn đấy à?”
Giang Khắc cầm chén trà lên, uống một ngụm, biểu cảm không đổi: “Đi ngang qua.”
Lại mạnh miệng.
Mặc Khuynh chuyển tầm mắt xuống môi hắn, dừng mấy giây, chờ hắn nhận ra mới khẽ cười, đặt thực đơn lên bàn, đẩy về phía hắn.
Mở miệng đã mang theo trêu trọc: “Nhìn cũng khá mềm đấy chứ.”.