Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 9


Bạn đang đọc Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người – Chương 9


Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Giang Tề Ngật có thể thề độc với trời là lúc nói “chặn đường Mặc Khuynh” chỉ là nóng máu buột miệng nói ra, hoàn toàn không định làm thật.
Suy cho cùng thì người có thể khiến chú cậu ta che chở cho tuyệt đối không phải là một nhân vật tầm thường.
Khi đầu cậu ta bị dí dưới vòi nước nhận lấy lễ rửa tội của chính mình, cậu ta sâu sắc hiểu ra — sau này dù có là “nóng máu buột miệng” cũng không được.
Quả đấm là sức mạnh tuyệt đối.
– – Nhất là trong cái xã hội gian ác đến cả phụ huynh và thầy giáo cũng có lòng thiên vị Mặc Khuynh này.
“Tao –“
Giang Tề Ngật há miệng.
Song, bàn tay kia đã lại ấn đầu cậu ta xuống, mặt cậu ta đập vào bồn rửa mặt, miệng vừa há ra đã bị nước xộc vào, một chữ cũng không thể phun ra.
Mẹ nó.
Giang Tề Ngật uy phong bao nhiêu năm hiện tại lại liên tục bại dưới tay một đứa con gái, không thể ngẩng đầu, cậu ta tức giận đến mức các cơ quan nội tạng đều đau.
Thời điểm này cũng thật là đáng chết, đã qua giờ tan học được một lúc nên học sinh và giáo viên đều đã về gần hết rồi, hành lang bên ngoài còn trống trơn không một bóng người, tỷ lệ gặp được người vào đây lại càng nhỏ hơn.
Trong lúc Giang Tề Ngật đang thầm mặc niệm cho chính mình–
“Cộp.

Cộp.

Cộp.”
Cậu ta nghe thấy tiếng bước chân.
Thế nhưng hi vọng nhỏ nhoi vừa dâng lên, hai giây sau đã lại hóa tro tàn.

Bởi vì tiếng bước chân từ nhà vệ sinh nữ truyền ra, có lẽ là một bạn học nữ nào đó thấy một màn này sắp muốn đi vòng mà tránh.
Ngay lúc đó.
Bạn học nữ bị Giang Tề Ngật kết luận là con gái thì gan nhỏ – Ôn Nghênh Tuyết, đúng là lúc nhìn thấy cảnh này có hơi giật mình, nhưng phút tiếp theo đã bình tĩnh bước đến.

Cô ấy không nhìn cái đầu bị ấn dưới vòi nước, mà nhìn về phía Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh một tay đút trong túi, dáng vẻ thong thả nhàn hạ, tay kia thì ấn đầu Giang Tề Ngật vào nước, bản thân còn ghét bỏ bị nước bắn trúng mà tránh ra xa nhất có thể.
Nhận ra có người đi đến, Mặc Khuynh liếc sang, tiếp xúc với ánh mắt của Ôn Nghênh Tuyết.
“Có thể nhường chỗ chút không? Mình muốn rửa tay.” Ôn Nghênh Tuyết đi tới, vẻ mặt ôn hòa, lên tiếng cũng là giọng điệu nhỏ nhẹ, thái độ lịch sự.
Ở cái tình cảnh này mà cô ta lại ưu tiên “rửa tay” lên hàng đầu, hoàn toàn không để ý đến sống chết của người khác.
Tình huống này thật sự là quá mức quỷ dị.
Mặc Khuynh nhướng mày: “Đợi đi.”
Ôn Nghênh Tuyết hỏi: “Đợi bao lâu?”
Mặc Khuynh khẽ híp mắt.
Qua ba giây, Ôn Nghênh Tuyết hơi cong môi, gật đầu với Mặc Khuynh: “Làm phiền rồi.”
Lời vừa dứt, Ôn Nghênh Tuyết thình lình vươn tay, ngón tay nhỏ nhắn thanh tú túm lấy mái tóc ngắn của Giang Tề Ngật, sau đó bàn tay hơi dùng sức, dùng cách thức thô bạo đoạt lấy cái đầu của Giang Tề Ngật từ trong tay Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh hơi bất ngờ, bàn tay thoáng thả lỏng.
Một giây sau, cùng với tiếng “choang” vang lên, chỉ thấy Ôn Nghênh Tuyết lôi đầu Giang Tề Ngật đập mạnh vào chiếc gương phía trước, ra tay hung ác, mặt kính cũng vỡ vụn.
“…”
Giang Tề Ngật đau đến mức không thể nói thành lời, bả vai co rút, mặt bị ép trên mặt kính hoàn toàn không có cách nào động đậy.
Vì sao cậu ta không thể tắt thở luôn ở chỗ này cho rồi.
“Đã hài lòng chưa?” Làm xong một loạt những động tác này, Ôn Nghênh Tuyết cũng không chớp mắt lấy một cái, bình tĩnh nhìn sang Mặc Khuynh, trong giọng nói ôn hòa đã có thêm mấy phần lạnh nhạt, “Nếu đã hài lòng thì phiền nhường chỗ.”
Liếc mắt qua Giang Tề Ngật, lại nhìn Ôn Nghênh Tuyết, Mặc Khuynh nhún vai, tránh ra một bước.
Cô nói: “Mời.”
“Cám ơn.”
Ôn Nghênh Tuyết bước tới, chỉnh vòi nước xuống nhỏ hơn sau đó cẩn thận rửa tay, cuối cùng tắt nước.
Bước tiếp theo, cô ấy lấy ra một chiếc khăn tay, thong thả lau sạch nước trên tay, sau đó thì vất chiếc khăn vào thùng rác, tới lúc này mới không nhanh không chậm rời khỏi.
Mặc Khuynh nhìn theo đến khi Ôn Nghênh Tuyết hoàn toàn khuất bóng.
Sau đó, cô nắm lấy bả vai Giang Tề Ngật, lôi cậu ta lên, nhìn thấy khuôn mặt máu me be bét của Giang Tề Ngật, thoáng cái không còn hứng tiếp tục “bắt nạt” cậu ta nữa.
“Mau đến bệnh viện đi.”
Mặc Khuynh vỗ vỗ bả vai Giang Tề Ngật, trong mắt là đồng tình thương cảm.
Giang Tề Ngật: “…”
Bà nội của con ơi, sao bà không nhường sớm hơn hả?
Cậu ta có cảm giác mũi mình cũng gãy luôn rồi!
“Con nhỏ đó là ai?” Cái đầu của Giang Tề Ngật ướt đẫm nước, còn có máu uốn lượn chảy xuống, giống một con chó nhỏ bị vất bỏ, yếu đuối thoi thóp.


Mặt cậu ta đầm đìa nước mắt, mỗi chữ nói ra đều mang theo máu và nước mắt.
“Ôn Nghênh Tuyết.”
“…”
Mẹ nó.
Cái gì mà lương y như từ mẫu, cái gì mà ánh sáng của Trung học trực thuộc, đâu ở đâu hả?!
Đám học sinh chuyển trường các người đều đáng sợ như thế này sao?!
*
Bởi vì mất thời gian cho Giang Tề Ngật một bài học nên khi Mặc Khuynh ra khỏi trường lững thững bước đến xe Mặc gia, Mặc Tùy An đã ngồi trong xe đợi nửa tiếng.
Mặc Khuynh vừa ngồi vào xe thì nhận được ánh mắt dì ghẻ của Mặc Tùy An.
“Chỉ một lần này thôi.” Mặc Tùy An lạnh lẽo nói, “Kể từ lần sau trong vòng mười phút mà chị còn chưa xuất hiện thì tôi sẽ không đợi nữa.”
Mặc Khuynh lười cho cậu ta dù chỉ một cái ánh mắt.
Mặc Tùy An ném cho cô một ánh mắt sắc lạnh: “Nghe nói chị và Giang Tề Ngật đánh nhau, ầm ĩ đến mức cậu phải đến trường một chuyến?”
Mặc Khuynh nói: “Không phải đánh nhau.”
Mặc Tùy An nhíu mày, thầm nghĩ lúc này rồi mà cô còn muốn ngụy biện.
Thế nhưng, sau đó Mặc Khuynh đã chậm rãi bổ sung: “Là chị đây đơn phương tẩn cho oắt đó một trận.”
Biểu tình của Mặc Tùy An thoáng cứng đờ, hai giây sau lên tiếng cảnh cảo: “Đây không phải là thảo nguyên của chị, không phải chỗ cho chị tùy tiện làm bậy.

Nếu chị thật sự xảy ra chuyện gì ở bên ngoài, Mặc gia và Giang gia đều sẽ không bảo vệ chị.”
“Chị đây có lúc nào khiến gia đình mấy người có ảo giác là cần sự bảo vệ sao?” Mặc Khuynh xoay đầu sang, mỗi câu chữ đều cứng rắn thẳng thắn.
“…”
Mặc Tùy An nghẹn họng.
Bầu không khí trong xe đông cứng, tài xế có lẽ cũng đã cảm giác được, hạ cửa kính xe xuống, ồn ào náo nhiệt bên ngoài lập tức xộc vào trong đánh tan bầu không khí ngột ngạt này.
Qua mấy giây, Mặc Tùy An lên tiếng: “Chú Trương, bật radio đi ạ.”
“Vâng.”
Tài xế bật radio.
Đài đang phát đến tiết mục tin tức.
“Đây là một bộ châm cứu, được chế tạo ra từ một loại chất liệu đặc biệt, đến nay vẫn không thể nghiên cứu ra là loại chất liệu gì.


Thứ này được chế tác rất tỉ mỉ kỳ công, khéo léo tuyệt vời, là đặc biệt chỉ có duy nhất một bộ trên thế gian này.”
“Tương truyền, người chủ nhân một trăm năm trước từng dùng nó cứu hàng nghìn hàng vạn sinh mệnh từ trong chiến loạn…!Theo như ghi chép, cùng với nó có một bộ dao giải phẫu cùng chất liệu…!Hiện tại được trưng bày tại thành phố Đông Thạch, cuối tháng sẽ được đưa ra đấu giá công khai tại khách sạn Collins…”
Tin tức đang nói về một bộ châm cứu, kèm theo là lời giới thiệu sơ qua về bối cảnh của nó, thổi vào một hơi thần bí kỳ diệu.
Mặc Khuynh nghe đến đây chợt cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Tin tức chuyển đến phần tiếp theo, Mặc Khuynh thoáng nhíu mày, lấy điện thoại tìm từ khóa “khách sạn Collins”, “châm cứu”, sau đó nhìn hình ảnh vừa hiện lên.
Mặc Khuynh híp mắt, khóe môi cong lên.
– – Ha, đúng là đưa đến tận cửa.
*
Ngày hôm sau, tuy là Mặc Khuynh ra khỏi trường ngay sau khi tan học, nhưng lại không về với Mặc Tùy An mà đi về phía ga tàu điện ngầm.
Từ trong ga tàu điện ngầm bước ra, ánh nắng cuối cùng đã vụt tắt, đèn đường vụt sáng, cực kỳ giống với một bầu trời sao.

Gió đêm thổi qua, mát lạnh.
Mặc Khuynh theo trí nhớ tìm được một y quán.
Hồi Xuân Các.
Tấm biển quen thuộc trải qua thử thách của thời gian và mưa gió đã tàn tạ không nỡ nhìn, nước sơn không còn, rách nát cũ kỹ, quá khứ tựa như vẫn còn đây, nằm ở một góc đường này lại có cảm giác tối tăm ảm đạm.
Nó vẫn còn.
Mặc Khuynh không khỏi hơi ngạc nhiên.
Cô chưa từng nghĩ đến việc tìm về quá khứ.
Nếu không phải vì nghe được tin tức bộ châm bị mang ra bán đấu giá thì cô cũng sẽ không nghĩ đến Hồi Xuân Các.
Vốn là ôm theo tâm trạng thử xem tìm đến nơi này, lại không ngờ nó vẫn còn tồn tại.
Mùi hương dược liệu nhàn nhạt từ bên trong theo không khí bay ra, thoang thoảng quanh chóp mũi, trong quán chỉ có một ánh đèn lờ mờ, ánh sáng bao trùm lên đống vật dụng cũ kỹ trong nhà, toát lên thứ hương vị đã trải qua năm tháng.
Đi đến cửa, Mặc Khuynh không vào trong mà trước tiên đưa ánh mắt mang theo thăm dò quét một lượt.
Sau quầy có một thiếu niên đang đứng, khoảng chừng mười sáu mười bảy, mặc đồng phục của Trung học trực thuộc.

Vóc dáng cao ráo, tóc mái tùy tiện thả xuống che đi lãnh đạm trên ngũ quan, màu da nhợt nhạt hơn bình thường, toàn thân toát lên một loại hơi thở bi quan mà mệt mỏi.
Một người đàn ông trung niên với bộ râu dài đứng ở đối diện.
“Biết quy củ không?” Giọng nói của cậu thiếu niên rất bình tĩnh, không nghe ra phập phồng lên xuống.
“Biết ạ.”
Người đàn ông trung niên kia vâng vâng dạ dạ đáp lời.
Thế là, cậu thiếu niên kia đặt một món đồ bọc trong vải bố lên mặt bàn, ngón tay đẩy nhẹ.
Người đàn ông trung niên cẩn thận từng li từng tí mở tấm vải ra, cầm món đồ lên soi xét thật kỹ, cuối cùng bọc vải lại.

Sau đó, ông ta lấy từ trong túi ra một tập tiền, đặt trước mặt cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên thu tiền.

Người đàn ông trung niên bỏ món đồ kia vào túi, xoay người bước ra cửa.
Ông ta nhìn thấy Mặc Khuynh thì hơi sững ra, sau đó khom người cúi đầu, tránh tiếp xúc ánh mắt với Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh nâng chân bước vào, lúc đi qua người đàn ông trung niên còn làm như vô tình đụng phải vai ông ta.

Sau đó, cô hơi dừng chân, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng lưng vội vã rời khỏi của người đàn ông trung niên.
Đúng lúc này cậu thiếu niên kia nhấc mắt nhìn tới, thấy Mặc Khuynh mặc đồng phục của Trung học trực thuộc thì trên mặt có thêm mấy phần chán ghét và bực bội.
Cậu ta khinh thường nói: “Vừa mới tống khứ được hai người thì lại đến thêm một người.

Đang thịnh hành trào lưu bám theo đến tận nhà tỏ tình à?”
“Thương tự chế.” Mặc Khuynh bỏ qua lời nói của cậu ta, đặt món đồ tương tự lên mặt bàn, mắt hơi híp lại, “Giải thích đi.”
Thứ cô vừa đặt lên mặt bàn rõ ràng là món đồ người đàn ông trung niên kia vừa cầm đi.
Đây là một cây thương chế tạo từ giấy carton, giống một món đồ chơi cho trẻ con.

Nhưng chỉ có người từng sử dụng mới biết lực sát thương thật sự của món đồ này.
“…” Cậu thiếu niên hơi giật mình, trong mắt lóe lên kinh ngạc, còn có thêm một tia cảnh giác.

Thế nhưng cuối cùng vẫn khôi phục về vẻ mặt bình thản như thường, thờ ơ nói, “Đây là y quán, muốn điều tra thì đi tìm cảnh sát.”
Rũ bỏ một cách sạch sẽ.
Mặc Khuynh hỏi: “Chủ nhân của nơi này đâu?”
“Cậu là ai?”
“Mặc Khuynh.”
“Không biết.” Cậu thiếu niên liếc Mặc Khuynh một cái, mở miệng chế giễu, “Cậu đi đi.

Phương thức theo đuổi khác người này cũng không có tác dụng với tôi đâu.”
Ngón trỏ hơi cong lại gõ lên bàn một cái, Mặc Khuynh thong thả nói: “Thử nghĩ lại xem.”
“A.”
Cậu thiếu niên cười lạnh một tiếng.
Mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, cậu thiếu niên quét mắt qua chiếc thương kia một cái, sau đó xoay người lấy thuốc.
Thế nhưng tay vừa cầm đến lọ thuốc thì ánh mắt chợt lóe lên, bàn tay khẽ run, dược liệu rơi xuống đất.

Cậu ta khó tin quay đầu: “Cậu tên là gì?”
Mặc Khuynh nhìn khuôn mặt có ba phần giống với một người nào đó, nhả chậm từng chữ: “Bà cố tổ của nhóc, Mặc Khuynh.”
“…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.