Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 89: Danh Hiệu Giáo Sư 19 Đêm Khuya Chạm Mặt Đừng Nói Ra Ngoài


Bạn đang đọc Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người – Chương 89: Danh Hiệu Giáo Sư 19 Đêm Khuya Chạm Mặt Đừng Nói Ra Ngoài


Art: Weibo @狐狸木木木
Chương 89: Danh hiệu giáo sư [19] Đêm khuya chạm mặt, đừng nói ra ngoài
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ánh đèn ở hành lang không quá sáng, khuôn mặt góc cạnh của Giang Khắc dường như cũng trở nên nhu hòa hơn.

Nhìn thì có vẻ không bằng giọng nói lạnh lẽo của hắn.
Đi thẳng về phía đó, Mặc Khuynh nhấc mày hỏi: “Đang đợi tôi?”
Ánh mắt của Giang Khắc khóa chặt trên mặt cô: “Bắt trộm.”
Mặc Khuynh hơi cong môi, đến khi khoảng cách còn hai bước chân thì dừng lại, nhìn hắn, khóe môi có ý cười nhàn nhạt.
“Giang tiên sinh,” Cô gọi, ánh mắt di chuyển xuống, lướt qua đôi mắt lông mày và mũi, cuối cùng dừng trên cánh môi mỏng, “Vẫn còn cứng miệng quá nhỉ?”
Đôi con ngươi của Giang Khắc chợt tối.
Hầu kết nhẹ nhàng trượt xuống, một lát sau, dao động trong mắt trở về ổn định, hắn lại hỏi: “Đi đâu về?”
“Đi tẩn cho Lương Tự Chi một trận.”
Mặc Khuynh thu lại tầm mắt, xoay người đi đến trước của phòng ngủ của mình.
Tay đặt trên nắm cửa, cô chợt dừng lại, quay đầu, tầm mắt quanh quẩn trên đôi mắt của hắn, dặn: “Đừng nói ra ngoài.”
Giang Khắc gọi cô lại: “Đợi đã.”
“Ừm?”
Mặc Khuynh chờ hắn nói.
Giang Khắc hỏi: “Cô là nhân viên chính thức của căn cứ số 08, hay là nhân viên ngoài biên chế?”
“Đều không phải.”
Mặc Khuynh nhàn nhạt trả lời, mở cửa đi vào.
Ánh đèn sáng rực lọt ra, rất nhanh biến mất sau cánh cửa đóng lại.
Đèn cảm biến ở hành lang phụt tắt, tầm nhìn rơi vào bóng tối.

Giang Khắc đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt vừa rồi của Mặc Khuynh tựa như rất đỗi bình thường, nhưng mỗi nơi bị ánh mắt đó quét qua đều lưu lại một dư vị khó tan.
Không khí thản nhiên lượn lờ, có một loại phong thái giống như từ trên người cô toát ra.
Giang Khắc mím môi.
*
Buổi tối cùng ngày, Lương Tự Chi ở trong phòng cấp cứu đến nửa đêm, không chết.
Ngày hôm sau, anh ta vừa mở mắt tỉnh lại, nhìn thấy Ôn Nghênh Tuyết ngồi bên giường bệnh.
Lương Tự Chi nhịn lại khô khốc trong miệng, giọng nói phát ra khàn khàn khó nghe: “Mặc Khuynh đâu?”
“Thật sự là Mặc Khuynh làm?” Ôn Nghênh Tuyết có hơi ngạc nhiên, nhíu mày.
“Là cô ta.” Lương Tự Chi nắm chặt chăn, mu bàn tay thâm tím nổi lên cả gân xanh, hai mắt đỏ hằn tơ máu, trong lòng đầy phẫn hận, “Còn có phương thuốc…”
Ôn Nghênh Tuyết vội hỏi: “Em không tìm thấy.

Cậu ta cầm rồi?”

Lương Tự Chi nhớ lại một màn kia.
Từ trong lòng bàn tay Mặc Khuynh bùng lên một ngọn lửa, phương thuốc cứ thể bị thiêu rụi ngay trước mắt anh ta.
Giết chết mọi tâm tư.
Mặc Khuynh làm được rồi.
Phương thuốc mà anh ta luôn khát cầu cứ thế bị tiêu hủy ngay trước mắt, đúng là không còn điều gì có thể khiến anh ta thống khổ hơn nữa.
Lương Tự Chi không ngừng run rẩy, mỗi chữ nhả ra đều ngậm cùng máu: “Bị cô ta hủy rồi.”
“Bị hủy rồi?” Ôn Nghênh Tuyết sợ đến ngây người.
Phương thuốc trong lời đồn là thứ tuyệt đối không thể bị tiêu hủy.

Một ngày hôm nay điều duy nhất cô ta suy nghĩ là làm thế nào để “đoạt” lại phương thuốc, chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp phương thuốc bị tiêu hủy.
“Bị cô ta đốt rồi.

Anh tận mắt nhìn thấy.” Tơ máu trong mắt Lương Tự Chi dày đặc hơn, yếu ớt như đã già đi cả chục tuổi, lại cuồng loạn như kẻ điên, “Đi tra, cô ta là kẻ nào.

Anh muốn xử lý cô ta, nghiền cô ta thành tro, cho cô ta chôn cùng phương thuốc!”
Ôn Nghênh Tuyết ngẫm nghĩ, thu lại toàn bộ cảm xúc, sau đó bình tĩnh nói: “Em biết rồi.”
Cô ta khuyên nhủ Lương Tự Chi nằm xuống, rót cho anh ta một chén trà, lấy lý do “thân thể quan trọng” dỗ dành Lương Tự Chi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lương Tự Chi vang lên.
Ôn Nghênh Tuyết giúp anh ta cầm điện thoại lên, ấn nghe, đưa đến bên tai.
Lương Tự Chi nói được mấy câu thì sắc mặt đại biến, cứng ngắc đáp lại, sau đó bên kia cúp máy.

Lương Tự Chi nộ hỏa công tâm, không quan tâm đến đau đớn trên người nữa, giật điện thoại ném mạnh lên tường.
Điện thoại va chạm mạnh, vỡ thành nhiều mảnh.
“Thầy Lương.” Ôn Nghênh Tuyết giật mình, gọi.
“Lãnh đạo của hiệp hội truyền lời,” Lương Tự Chi thở hổn hển, hai mắt trợn trừng, mỗi chữ nói ra đều là nghiến răng nghiến lợi, “Hy vọng anh lùi một bước.”
Lãnh đạo của hiệp hội?
Ôn Nghênh Tuyết cau mày: “Ai?”
“Không biết.”
“Muốn bảo vệ Mặc Khuynh?”
“Không biết, không nói rõ.” Lương Tự Chi hít sâu một hơi, cắn chặt răng.
“Thầy Lương.” Giọng nói của Ôn Nghênh Tuyết vẫn rất nhu hòa, không có một chút cảm xúc dư thừa, “Có lẽ không thể khiến cơ thể Mặc Khuynh bị tổn hại, nhưng chúng ta vẫn có cách có thể trị cô ta.”
(*) xin phép cười khẩy một cái:))
Lương Tự Chi hơi dừng lại, dùng ánh mắt nghi ngờ lại buồn bực nhìn cô ta, nhíu mày hỏi: “Em có thể làm gì?”
Ôn Nghênh Tuyết không giải thích tỉ mỉ, chỉ nói: “Anh cứ chờ là được.”
*
Dãy phòng bệnh, khu phòng đơn của tầng ba.
Trời tối đen, Mặc Khuynh đến bệnh viện thăm Tỉnh Túc.

Cô không nhận thức được là bản thân đang đi thăm bệnh, hai tay trống không, cái gì cũng không có.
Cô gõ cửa, nhận được một câu “Ai đó, vào đi”, mới vặn tay nắm cửa đi vào.
Phòng riêng không quá rộng rãi, Tỉnh Túc nằm trên giường, đã tỉnh lại, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, rất có loại cảm giác không còn luyến tiếc gì cuộc sống này nữa.

Tống Nhất Nguyên ngồi bên cạnh, hai chân bắt chéo, đang chơi game di động.

Ồ, còn đeo tai nghe để chơi.
Cửa mở, Tỉnh Túc và Tống Nhất Nguyên đều nhìn ra.
“Đến rồi đấy à…” Tống Nhất Nguyên lên tiếng chào hỏi, nhìn xuống tay cô, không nhịn được chậc một cái, “Đúng là không mang theo cái gì này.”
“Không có thói quen đó.” Mặc Khuynh trả lời đến là thẳng thắn.
Tống Nhất Nguyên “…” Rồi rồi, dù sao cũng không thể mong chờ gì ở cô.
Mặc Khuynh hỏi: “Có động tĩnh gì không?”
Cô là muốn hỏi Ôn Nghênh Tuyết bên kia.
“Không có.” Tống Nhất Nguyên lắc đầu, “Không thấy có hành động gì kỳ lạ.

Sáng nay còn đến xem tình trạng của Tỉnh Túc, chỉ nói về vết thương, không nói cái khác.”
Con người Ôn Nghênh Tuyết này lòng dạ sâu đến thế nào, Mặc Khuynh xem như đã biết được một hai, có thể ngụy trang ở mức đó cũng không có gì ngoài dự tính.
Cô lại hỏi: “Bao lâu nữa có thể xuất viện?”
“Trước cuộc thi cuối kỳ đi, bác sĩ nói tốc độ hồi phục của em ấy rất tốt.” Tống Nhất Nguyên liếc Mặc Khuynh, lại liếc Tỉnh Túc, trong giọng nói mang theo đắc ý khi người khác gặp họa, “Dù sao thì một người cũng đừng mong trốn được cuộc thi.”
Mặc Khuynh không biết Tống Nhất Nguyên đắc ý chỗ nào.
Dù sao, tuy là Tống Nhất Nguyên không cần thi, nhưng mỗi ngày đều bị bạn bè bán đứng.
Trước khi quen Hoắc Tư và Tống Nhất Nguyên, Mặc Khuynh cũng không gặp được mấy người có thể bán bạn bán đến là đương nhiên như thế.
“Thầy Tống.” Tỉnh Túc bỗng lên tiếng, hơi nghiêng đầu, nhìn Tống Nhất Nguyên ngồi một bên, một tấc không rời.
Tống Nhất Nguyên hỏi: “Sao thế?”
Tỉnh Túc nói: “Thầy ra ngoài hít thở không khí tí đi.”
“Xem như em hiểu chuyện.” Tống Nhất Nguyên xoay xoay bả vai, đứng lên, bỏ điện thoại vào túi quần, “Hai đứa muốn ăn gì, thầy đi mua?”
Bởi vì Mặc Khuynh đã dặn dò, lại thêm chuyện tối qua cô làm, Tống Nhất Nguyên thật sự không dám lơ là một giây, đến nỗi đã một ngày một đêm không chợp mắt, có thể nói là mỗi giây mỗi phút đều đặt Tỉnh Túc trong tầm che chở.
Đến cả lúc Tỉnh Túc đi nhà vệ sinh anh ta cũng phải đứng canh ngoài cửa.
May mắn bọn họ đều là con trai, nếu không bị người khác nhìn thấy lại tưởng là biến thái.
Tỉnh Túc cũng bị ép cho quẫn bách lắm rồi.
Tống Nhất Nguyên dĩ nhiên hiểu.
Mặc Khuynh nghĩ ngợi, nói: “Bánh rán chiên.”
“Được.” Tống Nhất Nguyên vội gật đầu, quay đầu sang Tỉnh Túc, vừa định hỏi, lại tiếp luôn trước khi cậu ta kịp mở miệng, “Em thì ăn cháo đi, phải kiêng đồ mặn.”
Tỉnh Túc: “…”
Thế thì từ đầu thầy đừng có hỏi!
Phí công suy nghĩ.
Tuy Tống Nhất Nguyên và Tống Giang Hà là anh em ruột, nhưng Tỉnh Túc sâu sắc cảm nhận được, Tống Nhất Nguyên còn thua xa em trai mình.
Tống Nhất Nguyên cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài hít thở không khí trong lành, tâm trạng rất tốt, nếu không phải vì giữ hình tượng thì lúc đi ra anh ta đã huýt sáo hát một bài luôn rồi.
Rất nhanh, trong phòng bệnh chỉ còn lại Mặc Khuynh và Tỉnh Túc.
Không có Tống Nhất Nguyên khuấy động bầu không khí, bên trong nhất thời rơi vào im lặng, đến cả tiếng bước chân ngoài hành lang và tiếng nói chuyện ngoài cửa sổ cũng có cảm giác bị phóng đại lên gấp nhiều lần.
Một lúc sau, Mặc Khuynh đi đến cạnh giường, dùng chân móc cái ghế đặt sát bên giường, thong thả ngồi xuống.
Tỉnh Túc nhìn cô, chờ cô mở miệng trước.
– – Trực giác nói cho cậu ta biết, Mặc Khuynh có chuyện rất quan trọng cần nói.
– – Đương nhiên, điều cậu ta không biết là, ba giây sau đó, cậu ta thà rằng mình không cần nghe.
Mặc Khuynh ngược lại cũng trực tiếp, không hề do dự một giây, bình tĩnh mở miệng: “Tôi tiêu hủy phương thuốc rồi.”
“Sao cơ?”

Tỉnh Túc hoảng sợ đến mức quên luôn bản thân đang bị thương, bụng còn bị thủng một lỗ mà ngồi bật dậy, gấp đến mức có thể dọa người.
Nhưng một giây tiếp theo, cơn đau từ miệng vết thương ở bụng ập đến, cậu ta đau đến mức nằm phịch về.
Tỉnh Túc cuộn người nằm trên giường, hít sâu mấy hơi, mất một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh.
Mặc Khuynh nhìn cậu ta chật vật khổ sở như vậy lại không hề có ý định giúp đỡ, đến cả một câu giả vờ quan tâm cũng không có.
Tỉnh Túc trợn trừng hai mắt, không thể hiểu nổi hỏi: “Vì sao?”
“Giữ lại chỉ gây hại cho nhân gian.” Mặc Khuynh nhẹ như không nói, tầm mắt dừng trên biểu cảm phức tạp của cậu ta nửa giây, tiếp tục bổ sung, “Nếu cậu muốn biết phương thuốc trong đó là gì thì tôi có thể viết cho cậu, coi như bồi thường.”
Tỉnh Túc ngẩn ra: “Cậu nhớ?”
Mặc Khuynh gật đầu: “Ừm.”
Tỉnh Túc nhìn cô, trong mắt có ngập ngừng, hoang mang, nhưng cũng rất nhanh, đều chuyển thành thư thái.
“Không cần.” Tỉnh Túc nằm về, hơi mím môi hói, “Cậu đưa thẳng cho Tống Nhất Nguyên, để thầy ta giao cho Tống Giang Hà đi.”
Bình tĩnh mà suy nghĩ, cậu ta lại có thể chấp nhận chuyện vốn không thể tưởng tượng nổi này rồi.
Đây vốn là thứ đồ thuộc về Tống Giang Hà.
Cậu ta cũng muốn vật quy nguyên chủ.
Sau đó lại bị cướp đi mất, nếu không có Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên, thì không chỉ không thể đoạt lại, mà đến cả mạng nhỏ của cậu ta có lẽ cũng đã mất.
Xử lý phương thuốc thế nào, vốn đã không phải là chuyện cậu ta có thể khống chế được.
“Ồ.”
Mặc Khuynh xem như đã đồng ý.
Cô sẽ không giao phương thuốc này cho Tống Nhất Nguyên, Tống Nhất Nguyên cũng sẽ không tìm cô đòi.

Dù sao thì Tống Giang Hà đã chết.
“Đúng rồi, tay cậu…”
Tống Nhất Nguyên bỗng nhớ đến một màn lúc trước, tầm mắt quét qua, không tự giác nhìn về phía ngón tay trên bàn tay trái của Mặc Khuynh.
“Hửm?”
Mặc Khuynh nâng tay trái lên.
Ngón tay thon dài trắng nõn, mỗi khớp đều xinh đẹp rõ ràng.

Nhưng mà, đây không phải là bàn tay mà Tỉnh Túc muốn thấy.
Tỉnh Túc bắt đầu hoài nghi một màn kia là do mình thần trí không rõ…
Mặc Khuynh ngồi trước mặt cậu ta, cắt một ngón tay, máu tươi rơi xuống chiếc châm bạc, sau đó một điều kỳ diệu đã xảy ra, châm bạc hút máu vào trong, chuyển thành một màu sáng bóng.
Một màn đó, mỗi một chi tiết đều không ngừng lặp lại trong giấc mơ của cậu ta, hệt như bị bóng đè.
Nhưng mà hiện tại, trên tay Mặc Khuynh lại không có lấy một vết xước.
– – Sao có thể khép miệng nhanh như thế.
Rất lâu sau, Tỉnh Túc lắc lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Có lẽ là ảo giác của cậu ta thôi.
Không.
Chắc chắn là ảo giác.
Có lẽ trên đời này đúng là có tồn tại những chuyện ly kỳ, nhưng cậu ta không hẳn sẽ gặp được những cơ duyên đó.

Tống Nhất Nguyên đi hóng gió nửa tiếng thì quay về.
Mặc Khuynh để lại cho Tỉnh Túc một lọ thuốc, đang chuẩn bị đi.
Cô nhận lấy bánh rán chiên Tống Nhất Nguyên mua về, nói một tiếng “đi đây” rồi ra khỏi phòng bệnh.

Từ đầu đến cuối, một câu khách sáo cũng không có.
“Chờ đã.” Tống Nhất Nguyên đi theo ra.
“Chuyện gì?”
Mặc Khuynh quay đầu lại, mở túi đựng bánh rán chiên, đẩy lên một phần ba, há miệng cắn một miếng, không hề để ý chuyện có mất hình tượng hay không.
“Thầy còn phải canh chừng thêm bao lâu?” Tống Nhất Nguyên hỏi.
“Quan sát thêm mấy ngày đi.” Mặc Khuynh cũng không chắc chắn, nói, “Thầy có thể nói Hoắc Tư phân cho thêm người.”
“Ý kiến hay.”

Tống Nhất Nguyên vỗ gáy một cái, giơ ngón tay cái với cô.
“Đúng rồi, phương thuốc…” Tống Nhất Nguyên hơi dừng lại, sau khi xác định trên hành lang không có ai mới hạ giọng nói tiếp, “Đồ của em, em xử lý thế nào thầy không có ý kiến.”
“Ừm.”
Mặc Khuynh thản nhiên đáp một tiếng.
Tống Nhất Nguyên nghẹn lời: “Ít nhiều cũng khách sáo hai câu đi chứ.”
Mặc Khuynh chẳng buồn để tâm, tầm mắt của cô chuyển sang cửa phòng bệnh, hỏi: “Ba cậu ta đâu?”
“Trưa nay thầy có gọi điện rồi, ông ta nói mình đang đánh bài, bảo là không quan tâm, cũng đừng có đến tìm ông ta đòi tiền thuốc.” Tống Nhất Nguyên không vui nói.
Nói đến chuyện này, Tống Nhất Nguyên lại nhớ đến một chuyện tốt khác: “À, Hoắc Tư đã nói là mọi chi phí lần này của Tỉnh Túc căn cứ sẽ bao hết.”
Mặc Khuynh khá có hứng thú với sự hào phóng này của căn cứ: “Căn cứ của mấy anh rất có tiền?”
Tống Nhất Nguyên nghe hỏi vậy thì buồn rầu nói: “Căn cứ không có tiền, nhưng người có tiền.”
“Là sao?”
“Thời gian sẽ giải đáp cho em toàn bộ.” Tống Nhất Nguyên lắc đầu cảm thán.
Mặc Khuynh nhún vai, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
*
Một tuần trôi qua, Ôn Nghênh Tuyết và Lương Tự Chi đều không có động tĩnh gì.
Lương Tự Chi chuyển về bệnh viện ở Đế thành.
Ôn Nghênh Tuyết cũng quay về trường học.
Cứ như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Lớp mười hai là dấu mốc quan trọng, nghỉ đông bị hoãn lại mười ngày, cũng tức là nói, chờ thi cuối kỳ toàn thành phố kết thúc, bọn họ còn phải học bù thêm mười ngày mới có thể nghênh đón kỳ nghỉ đã mong chờ từ lâu.
Nhưng mà, học sinh cũng không oán thán nhiều.
Đa số đều muốn trước khi kỳ thi đại học đến có thể tụ họp lại một lần.
Hơn nữa, ít đi mấy ngày nghỉ, đổi lại một tương lai rạng rỡ sáng ngời, có ai không cam tâm tình nguyện?
Cuộc thi cuối kỳ diễn ra trong hai ngày, tiếng than vãn đề khó vang vọng khắp nơi, Mặc Khuynh lại thư thả điền kín chỗ trống, thong thả nộp bài, buổi tối đến Ca Bố Lâm dạo một vòng.
Vào phòng nghỉ, Mặc Khuynh nhìn thấy một cái ba lô khá quen mắt, trên bàn còn đặt mấy cuốn sách, bèn thuận miệng hỏi Qua Bốc Lâm đang rót nước bưng trà cho mình: “Tỉnh Túc vẫn đang ở đây?”
“Ừ.”
Qua Bốc Lâm đặt trà và trái cây xuống.
Mặc Khuynh nhíu mày.
“Ba cậu ta hình như đã nhận được một khoản tiền, tâm trạng không tồi, muốn gọi cậu ta về.” Qua Bốc Lâm giải thích, “Nhưng cậu ta ngại cách nhà quá xa, thi thoảng cãi nhau lại mất thời gian học hành nên sau khi xuất viện vẫn ở lại đây.”
“Ồ.”
Qua Bốc Lâm cảm thán: “Tiểu tử này cũng có chí tiến thủ đấy.”
Mặc Khuynh không tỏ rõ ý kiến.
Nghe nói trước đây Tỉnh Túc đều nằm trong top10, chỉ vì bỏ lỡ kỳ thi đại học nên mới muộn mất một năm.

Năm nay học lại, bạn học mạnh hơn một chút, thành tích không được cao như trước, nhưng cũng nằm trong top20.
Người như vậy, thêm một chút thiên phú, chỉ cần cần cù học hành là có thể nắm chắc rồi.
“Ba cậu ta lấy tiền ở đâu ra?” Mặc Khuynh lại hỏi.
“Ai biết.” Qua Bốc Lâm chậc một tiếng, “Tôi định để hàng lên cao hơn để Tỉnh Túc có thêm không gian.

Đợi đến học kỳ sau, thời gian càng gấp rút hơn.

Cô biết đó, mấy tháng trước kỳ thi đại học thời gian cứ như bị tua nhanh gấp mấy lần, vèo vèo trôi qua…!Ầy, không nói nữa.”
Mặc Khuynh lại chưa từng tham gia cuộc thi đại học, không lĩnh hội được cảm giác đó, không thể nghe hiểu lời Qua Bốc Lâm.
Chẳng qua—
Nhớ lại mấy tháng này đã xảy ra không ít chuyện, nói thời gian trôi nhanh cũng không sai.
Cuộc thi kết thúc, Tỉnh Túc tự học ngay ở lớp, Mặc Khuynh đợi thêm một lúc ở Ca Bố Lâm, đến khoảng chín giờ chuẩn bị đi về thì thấy Giang Tề Ngật từ đâu chạy hồng hộc tới.
Giang Tề Ngật phanh gấp trước cửa, không nghỉ một giây lập tức hô to: “Xảy ra chuyện rồi! Ba của Tỉnh Túc, cái kẻ điên đó, nói là muốn đồng quy vu tận với Tỉnh Túc!”
***
88: Tình hình là lướt đến chương 300 vẫn thấy có Ôn Nghênh Tuyết, đúng là tại họa tồn tại nghìn năm kẻ ác thật sự luôn sống đến phút cuối:))).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.