Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 5


Bạn đang đọc Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người – Chương 5


Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Trung học trực thuộc số một.
Mặc Khuynh làm xong thủ tục nhập học, cầm theo hai tờ đơn đi về phía nhà giáo vụ.
“Mặc Khuynh?”
Vừa đi qua một góc rẽ thì có giọng nói từ bên trái truyền tới.
Mặc Khuynh đánh mắt sang.
Người đàn ông trẻ tuổi vừa lên tiếng dựa lưng vào tường, phong cách nhàn nhã, kết hợp sơ mi với quần dài, dáng người thẳng tắp.

Anh ta tháo một chiếc tai nghe xuống, một tay còn lại cầm điện thoại, nghiêng đầu nhìn sang cô, mắt tựa hoa đào, đuôi mắt cong cong, lại toát ra một vẻ phong lưu phóng khoáng.
“Là tôi.” Mặc Khuynh lạnh nhạt đáp.
“Thầy là Tống Nhất Nguyên, chủ nhiệm lớp của em.” Tống Nhất Nguyên bỏ tai nghe và điện thoại vào túi quần rồi đi về phía Mặc Khuynh, cầm lấy hai tờ đơn trên tay cô, xác nhận mình không nhầm lẫn xong mới nói tiếp, “Thầy sẽ giúp em lấy sách và đồng phục, bây giờ em đi cùng thầy làm bài kiểm tra.”
“Ồ.”
Mặc Khuynh đi theo sau anh ta.
“Em từng đi học chưa?” Tống Nhất Nguyên thuận miệng hỏi.
“Ừm.”
“Bao lâu?”
Mặc Khuynh nghiêm túc suy nghĩ, sau đó thờ ơ đáp: “Vài ngày đi.”
Có mùi nguy hiểm!
Trái tim Tống Nhất Nguyên rơi cái bịch, trong thoáng chốc đẩy mong chờ đi xa tít tắp: “Vậy em biết chữ không?”

“Biết.” Mặc Khuynh thờ ơ trả lời.
“Ồ.” Tống Nhất Nguyên thở nhẹ một hơi, “Ngoại ngữ tôi sẽ không hỏi đến.

Cộng trừ nhân chia em đã học chưa?”
“…”
“Bảng cửu chương đã thuộc chưa?”
“…”
“Nói thật lòng nhé, em nên thuê một vị gia sư về học một hoặc hai năm trước đã, sau đó nếu muốn trải nghiệm cuộc sống…” Tống Nhất Nguyên đã hối hận cho cô vào lớp mình rồi, luyên thuyên khuyên giải.
Mặc Khuynh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa, lạnh lẽo lườm anh ta một cái.
Bị ánh mắt sắc như dao của cô quét qua, Tống Nhất Nguyên bỗng lạnh sống lưng, nghĩ đến thân phận “không phải đồng loại” của cô, trong lòng chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó tự mình làm một động tác “khâu miệng”.
Tống Nhất Nguyên đưa Mặc Khuynh vào một phòng học, bên trong không có ai khác.
Anh ta bảo Mặc Khuynh tự chọn chỗ ngồi xuống, bản thân đi về phía bàn giáo viên lấy một tờ đề, một tờ làm bài, hai chiếc bút và một tờ giấy nháp.
“Đề này là chọn trong số những đề thi cuối kỳ lên lớp,” Tống Nhất Nguyên đặt đồ lên mặt bàn của Mặc Khuynh, “Đề không quá dài, cho em hai tiếng.”
“Được.”
Mặc Khuynh rút tờ đề thi ra xem, là toán học, cô quét mắt đọc đề bài.
“Thầy đi lấy sách và đồng phục cho em.” Tống Nhất Nguyên chống một tay trên mặt bàn của Mặc Khuynh, mắt liếc ra cửa một cái, sau khi xác nhận không có người mới cúi người nói nhỏ, “Đây là phòng học của lớp bảy chúng ta, các học sinh khác đều không có thói quen mang sách về nhà.”
Anh ta khó mà nói được hai từ “làm bừa” với cô.
“Sao phải lòng vòng vậy,” Mặc Khuynh cầm một chiếc bút lên, “Hay là thầy cứ đưa đáp án ra đi.”
“Cái gì…”
Tống Nhất Nguyên suýt thì bị cô làm cho nghẹn chết.
Tống Nhất Nguyên nghiến răng nghiến lợi chỉ tay về phía cô, hồi lâu sau mới nói được thành lời: “Thầy còn có đạo đức nghề nghiệp hiểu không hả?”
Dù sao cũng đã lén nói một con đường cho Mặc Khuynh, Tống Nhất Nguyên bàn giao xong thì đi lấy đồ cho cô.

Để Mặc Khuynh có thêm thời gian, anh ta cố tình lề mề ở ngoài thêm một tiếng mới ôm sách và đồng phục quay về.
Mặc Khuynh vẫn đang làm bài.

Dáng vẻ làm bài của cô rất biếng nhác, một tay giữ tờ giấy, một tay thi thoảng lại viết xuống vài nét.

Giống như đã một thí sinh đã hoàn toàn từ bỏ giãy dụa, điền cho đủ đáp án rồi chờ đến lúc nộp bài thôi.
Hôm nay cô mặc quần đùi, một chân duỗi ra gác lên thanh ngang của chiếc bàn, lộ ra đôi chân thon dài đều nhau, bởi vì là giày cổ thấp nên thấy được một bên mắt cá chân có một hình xăm.
Tống Nhất Nguyên thu lại tầm mắt.
“Làm bài sao rồi?” Đặt đồ lên bàn, Tống Nhất Nguyên đi tới chỗ cô.
Mặc Khuynh nhìn sang đám bài thi đặt ở góc bàn bên trái.
Cô đã làm xong ba môn, toán, lý, hóa, trực tiếp viết đáp án lên đề thi chứ không điền vào tờ ghi đáp án.
Tống Nhất Nguyên cầm một tờ cô đã làm xong lên, câu nào cũng điền đầy đủ đáp án, thái độ không tệ.

Thế nhưng, xem được một hồi, Tống Nhất Nguyên bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Có phải Hoắc Tư đọc đáp án cho em không?” Tống Nhất Nguyên đặt tờ giấy về lại mặt bàn, mặt cũng đã xanh mét.
“Không.”
Mặc Khuynh hơi dừng bút lại, không hiểu ra làm sao.
“Đừng có lừa thầy.” Tống Nhất Nguyên hít vào một hơi, cắn răng trầm giọng nói, “Toàn bộ đáp án đều đúng, nhưng đều chỉ có đáp án, một bước làm cũng không có…”
Tống Nhất Nguyên muốn khóc nhưng không khóc được, gõ gõ tay lên mặt bàn: “Không phải gian lận thì là gì?”
Hơn nữa còn cố tình không vẽ vời hoa lá thêm để đối phó!
Nhìn một cái là biết rồi!
Gian lận thì gian lận đi, lại còn lười đến mức không thèm viết một cái bước giải?!
Mặc Khuynh im lặng.
Giải một cái đề thôi mà cũng phải mất công thế à?
“Bỏ đi, thầy không cầu em phải đạt được điểm cao, em quên hết mấy đáp án này đi.” Tống Nhất Nguyên rút tờ bài làm đặt lên tờ đề, “Em trực tiếp điền vào đây, làm bừa cũng được, phần còn lại thầy sẽ tự biết mà báo cáo.”
Mặc Khuynh cầm tờ bài làm lên, nhìn hai giây.

Chậc.
Làm toàn việc thừa thãi.

Nửa tiếng sau.
Mặc Khuynh viết xong vào tờ đáp án, sau đó gõ hai cái lên mặt bàn gọi Tống Nhất Nguyên.
Tống Nhất Nguyên bước đến: “Nhanh thế sao? Để thầy xem…”
Năm phút trôi qua.
Tống Nhất Nguyên dựa người vào mép bàn, ngây ngốc nhìn tờ bài làm, sau đó anh ta chợt đưa một tay lên, xoa xoa mặt, trong lòng không ngừng niệm “A di đà Phật.”
“Rất tốt.” Tống Nhất Nguyên thở một hơi thật chậm, khóe môi cong lên duy trì nụ cười cứng đờ, chân thành nói với Mặc Khuynh, “Trong số những học sinh thầy dẫn dắt, thầy thấy em là người có không gian phát triển nhất.”
Mặc Khuynh vẫn chỉ viết đáp án điền vào chỗ trống.
Anh ta cảm thấy Mặc Khuynh chắc chắn là đọc không hiểu đề bài, đáp án là viết bừa mà thôi, nếu có đáp án nào đúng thì cũng là chó đớp phải ruồi.
Dù sao cũng có cực kỳ ít đáp án đúng.
Mặc Khuynh tựa lưng về chiếc bàn đằng sau, tán đồng: “Tôi nhất trí với ý kiển của thầy.”
“…”
Tống Nhất Nguyên suýt thì hộc ra máu.
Lời đó là mỉa mai đấy!
Đắc ý cái gì hả!
“Cộc cộc cộc.”
Hành lang có người đi qua, Tống Nhất Nguyên nhấc mắt nhìn lên, thấy được một góc nghiêng xinh đẹp, tóc dài bay bay, khí chất tao nhã.

Cô ấy ôm một chồng sách, bóng lưng dần đi xa.
Là Ôn Nghênh Tuyết.
“Nhìn thấy cô bé vừa đi qua không? Cũng là học sinh chuyển trường cùng đợt này với em nhưng sáu môn của em ấy đều đạt điểm tuyệt đối! Được người ta gọi là thiên tài, sang năm chắc chắn sẽ là thủ khoa của thành phố!” Tống Nhất nguyên nhìn ra cửa, sau đó quay lại nhìn Mặc Khuynh, “Sao em không phải em ấy, sao em lại không phải em ấy hả?!”
“…!Tuy là tôi biết chữa bệnh, nhưng trong lĩnh vực chữa trị các bệnh về tâm thần thì vẫn chưa có bước đột phá.” Mặc Khuynh thong thả đáp.
Tống Nhất Nguyên ngẩn ra hai giây, sau đó mới phản ứng lại: “Em mắng thầy đầu óc có bệnh?”
“A.”
Mặc Khuynh thẳng thắn thừa nhận.
Tống Nhất Nguyên tức đến mức choáng váng.
Anh ta xoay hai vòng tại chỗ, cuối cùng, hai tay chống lên mặt bàn, hơi cúi người, nghiêm túc nói với Mặc Khuynh: “Hôm nay em về muộn đi, thầy dạy kèm cho em.”

“Không rảnh.”
“Em thì bận cái việc gì được hả?!” Tống Nhất Nguyên sắp sụp đổ rồi, thật hận không thể túm tóc của chính mình mà la hét, nhưng anh ta vẫn đang cố gắng kiểm soát sắc mặt của mình, “Em là một học sinh, ngoại trừ việc học thì em còn muốn làm gì chứ?”
“Đọc sách.”
“Sách gì?” Tống Nhất Nguyên sửng sốt.
Mặc Khuynh rút điện thoại ra, mở danh sách đơn hàng đặt sách cho anh ta xem.
Đều là những sách về chính trị, xã hội, y học và lịch sử, chẳng có nửa cọng lông nào liên quan đến việc thi đại học.
Tống Nhất Nguyên: “…”
Loại học trò không cố gắng không nghiêm túc như con nhỏ này mà ở thời cổ đại thì chắc chắn đã bị nhốt vào lồng heo rồi!
– – Ồ không, cô ta vốn dĩ chính là một món đồ cổ.
*
Tống Nhất Nguyên lấy lý do “học vì tương lai” rốt cuộc vẫn không giữ được Mặc Khuynh ở lại.
Mặc Khuynh bỏ sách vào ngăn bàn, chỉ cầm bộ đồng phục rồi để cho Tống Nhất Nguyên hộ tống ra khỏi trường.
Suốt đường đi, Tống Nhất Nguyên tỏ ra là một chủ nhiệm lớp tận tâm với nghề, luyên thuyên không ngừng giới thiệu cho Mặc Khuynh về trường, về nội quy trường và kế hoạch học tập cho năm học sắp tới.
Đi đến cổng trường, Mặc Khuynh quay đầu quét mắt một lượt từ trên xuống dưới vị thầy giáo ngọc thụ lâm phong này, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên bàn tay rõ ràng từng khớp xương của anh ta, lười biếng mở miệng: “Có phải vì thầy cứ lải nhải suốt ngày thế này nên mới bị người ta phế không?”
Tống Nhất Nguyên như bị điểm huyệt, sững sờ tại chỗ, tràng dài khuyên giải đầy trách nhiệm cũng dừng lại.
Bàn tay buông thõng bên người khẽ run rẩy.

Anh ta cuộn tay lại, ánh mắt thoáng cái đã thay đổi, còn có một tia lạnh lẽo lướt qua.
“Mai gặp lại.”
Mặc Khuynh phất tay, xoay người, để lại một bóng lưng thắng tắp dứt khoát.
Nhìn theo Mặc Khuynh đã hoàn toàn đi xa, Tống Nhất Nguyên dằn xuống nội tâm cuồn cuộn, cúi đầu, mở bàn tay ra, đầu ngón tay vẫn còn đang khẽ run.

Sau đó, anh ta lại chậm rãi nắm thành quyền.
Rất lâu sau.
Tống Nhất Nguyên híp mắt, thầm mắng một tiếng.
Mẹ nó.
Đến cả chuyện tay anh ta bị phế mà Hoắc Tư cũng nói với cô?!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.