Bạn đang đọc Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người – Chương 22
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
“Chỉ là một cái Mặc gia thôi, không cần đau lòng, chúng tôi có thể sắp xếp cho cô một chỗ mới tốt hơn nhiều.”
Hoắc Tư nghiêm túc nói, muốn an ủi Mặc Khuynh.
Anh ta đưa Mặc Khuynh lên xe, đợi Mặc Khuynh thắt dây an toàn xong mới tiếp tục: “Tôi đưa cô về Mặc gia thu dọn đồ trước.
Sau đó cô theo tôi về căn cứ, tôi sẽ báo lên trên sơ qua tình huống của cô.”
Mặc Khuynh không mấy tỏ ra hào hứng: “Ừm.”
Hoắc Tư lái xe về Mặc gia trước.
Vốn cho là Mặc gia sẽ không phản ứng quá nhanh với sự kiện lần này, anh ta còn chuẩn bị sẵn vài lời giải thích để lấy đồ cho Mặc Khuynh, ai ngờ anh ta vừa ấn chuông cửa báo thân phận, mẹ Dương đã kéo một đống đồ ra.
Cửa vừa mở, mẹ Dương ném đồ xuống đất: “Đây.”
Mặc Khuynh không có nhiều đồ, quần áo này nọ, một cái túi là đựng vừa.
Nhưng mà sách thì không được bỏ vào túi, cứ thế rơi bừa bãi trên đất.
Mặc Khuynh từ sau khi tự vạch trần thân phận của chính mình đến bây giờ vẫn chưa từng có bất cứ thay đổi gì trên mặt, ngay lúc này ánh mắt lại thoáng chuyển lạnh.
Mẹ Dương hất lỗ mũi lên đến tận trời: “Phu nhân nói toàn bộ những gì Mặc Khuynh từng dùng đều mang bỏ đi, tôi đang làm theo đây.
Chăn đệm bát chén vân vân, nếu mấy người cần thì tôi sẽ đóng gói cho.”
Hoắc Tư lạnh giọng đáp: “Không cần.”
Mẹ Dương biết tin Mặc Khuynh bị đuổi đi hoàn toàn không giấu được vui sướng, tiếp tục lên tiếng chế giễu: “Không cần thì sau này đừng có hối hận đó, về lại chỗ nông thôn hẻo lánh nào không tìm được nữa đâu.
Mặc gia chúng tôi đều dùng đồ cao cấp, sau này có muốn cũng không có tiền…”
“Bà cũng chỉ là một người giúp việc, lại dám xưng “chúng tôi”, đặt chính mình ngang hàng với chủ nhân?”
Hoắc Tư vừa nói ra một câu, mẹ Dương tức thì ngậm miệng.
Bà ta biến sắc, trong mắt còn thoáng qua sợ hãi, tức giận trừng Hoắc Tư một cái rồi hùng hùng hổ hổ đóng cửa vào nhà.
Hoắc Tư lo lắng nhìn sang Mặc Khuynh, sợ cô không vui vì những lời vừa rồi của mẹ Dương.
Nhưng mà Mặc Khuynh cũng chi đi đến trước đống đồ kia, nhặt từng cuốn sách lên nhét vào ba lô sau lưng, sau đó quay lại nói với anh ta: “Đi thôi.”
Cô không tính toán, cũng không nổi giận.
Nhưng —
Lần này cô không để ý, Hoắc Tư lại rất tức giận.
Dù gì cũng làm con gái một tháng, vì sao Mặc gia lại phải đối xử với cô như thế?
Không khỏi quá đáng quá rồi.
*
Từ lúc thành lập cho đến giờ, tổng bộ của căn cứ số 08 đã được đặt tại thành phố Đông Thạch, dù có mở thêm nhiều chi nhánh ở các nơi thì tổng bộ chỉ có duy nhất một nơi này, cũng chưa bao giờ bị chuyển đi đâu khác.
Tổng bộ nằm ở một tòa cao ốc giữa trung tâm thành phố, cung cấp cho toàn bộ các ban ngành cùng sử dụng.
Đây là lần đầu tiên Mặc Khuynh đến đây.
Từ sau khi tỉnh dậy, Mặc Khuynh vẫn luôn ở tại kho cất giữ, đó là một nơi bí mật, ra vào qua tầng tầng kiểm tra, còn nghiêm ngặt hơn cả tòa tổng bộ này.
Hoắc Tư đi một đường trong tòa nhà mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
Anh ta giới thiệu với Mặc Khuynh: “Căn cứ số 08 chia làm hai thành phần, một là nhân viên chính thức, có biên chế, làm việc ở trong tòa nhà.
Một là nhân viên ngoài biên chế, giống như Tống Nhất Nguyên.
Họ có công việc của chính mình.”
“Anh thì sao?”
Hoắc Tư rõ ràng là nhân viên chính thức, nhưng lại có thêm một thân phận cảnh sát.
“Chúng tôi là đội hành động, bên ngoài có công việc khác để thuận tiện hành động.” Hoắc Tư giải thích, “Một vài bộ phận khác khá rảnh rỗi cũng sẽ ra ngoài tìm một công việc khác để làm, chỉ cần xin phê chuẩn là được.”
“Ồ.”
Mặc Khuynh đáp cho có lệ, hết nhìn đông lại ngó tây.
Là một trong những người sáng lập ra căn cứ số 08, Mặc Khuynh lại không quá quen thuộc với nó, dù sao lúc cô ngủ say nơi này mới chỉ khá nguyên sơ, cô cũng chỉ kịp đến đây biên soạn một cuốn sổ ghi chép.
Lúc này, có người từ ngã rẽ bước ra, nhìn thấy hai người thì huýt sáo một cái chào hỏi: “Đội trưởng Hoắc.”
“Thủ lĩnh Qua.” Hoắc Tư gật đầu, giới thiệu với Mặc Khuynh, “Anh ta là thủ lĩnh của nhánh Thần quái, Qua Bốc Lâm.”
Mặc Khuynh liếc người kia một cái.
Vóc dáng cao lớn, mặc quần áo thoải mái, đầu nhuộm vàng, tai trái bấm một cái đinh bạc, da trắng, mắt hoa đào, đuôi mắt cong cong cười lên cực kỳ có tính công kích, nhưng khí chất ngang tàng trên người lại không giấu được.
“Mới đến hả?” Qua Bộc Lâm cười với Mặc Khuynh, nụ cười giả dối nhưng vẫn đúng mực.
“Cô ấy tên là Mặc Khuynh.” Hoắc Tư lại giới thiệu Mặc Khuynh, sau đó hỏi Qua Bộc Lâm, “Anh có bận không?”
Qua Bộc Lâm há miệng định đáp, kết quả lại bị Hoắc Tư giành trước đâm cho một dao: “À, anh không thể bận được.”
“…”
Khuôn mặt tươi cười của Qua Bộc Lâm cứng ngắc.
Hoắc Tư nói: “Anh giúp tôi chăm sóc cô ấy, tôi có chút việc cần giải quyết.”
Qua Bộc Lâm ôm ngực xoa đi tổn thương trong lòng, nói: “Bận.
Tôi phải khởi nghiệp.”
“Khởi cái gì nghiệp?”
“Tôi muốn mở một quán bán đồ ăn vặt.” Qua Bộc Lâm nhướng mày, giơ một tờ giấy trong tay lên, giọng nói mang theo kiêu ngạo.
“…” Hoắc Tư nhìn vị thủ lĩnh như côn đồ này ba giây, quay đầu nói với Mặc Khuynh, “Cô đi với cậu ta một lát, tôi xong việc sẽ quay lại.”
“Được.”
Mặc Khuynh không để tâm lắm trả lời.
Qua Bộc Lâm cầm tờ giấy được cuốn tròn vừa lấy ra từ cái ống tre, nói: “Tôi đồng ý chưa hả?”
“Ý kiến của cậu thật ra cũng không quan trọng lắm.” Hoắc Tư nói xong thì đi rồi.
Qua Bộc Lâm:???
*
Đội hành động, văn phòng thủ lĩnh.
Thủ lĩnh Phạm ngồi ở bàn làm việc, nghiêm túc nghe Hoắc Tư trần thuật lại tình hình.
Tuổi đã gần năm mươi, nhưng uy phong trên người vẫn không hề giảm so với trước, vóc dáng nhờ vận động thường xuyên mà giữ được nguyên cơ bắp, tóc đen không một sợi bạc, mỗi hành động cử chỉ đều có phong phạm hô phong hoán vũ của năm xưa.
“Lúc đó cậu chọn thế nào vậy hả?” Thủ lĩnh Phạm nghe xong thì cau mày quở trách, “Cái hoàn cảnh như Mặc gia này, cho ai vào cũng sinh ra tâm lý chống đối! Ngộ nhỡ làm Mặc Khuynh tạo phản thì nên đổ lỗi cho hoàn cảnh hay đổ lỗi cho Mặc Khuynh đây?!”
“Là sơ sót của tôi ạ.”
Hoắc Tư thản nhiên nhận lỗi.
Anh ta cũng nghĩ không thông vì sao sau một đợt sàng lọc hệ thống lại bắn ra lựa chọn Mặc gia.
Lấy tiêu chuẩn của họ thì Mặc gia lẽ ra đã bị loại đầu tiên rồi.
Thủ lĩnh Phạm cũng không thật sự trách mắng anh ta, hỏi: “Nhà tiếp theo cho Mặc Khuynh, cậu đã có tính toán gì chưa?”
“Mặc gia nhất quyết muốn nhận Ôn Nghênh Tuyết về, hẳn là sẽ không giúp Mặc Khuynh che giấu thân phận.
Để cung cấp hoàn cảnh tốt mới cho Mặc Khuynh, tôi đề nghị chuyển trường cho Mặc Khuynh, đồng thời tìm một gia đình kể cả tiền tài hay quyền thế đều phải vượt xa so với Mặc gia.”
Hoắc Tư thật sự nuốt không trôi cục tức lần này.
“Ừm.”
Thủ lĩnh Phạm tán đồng.
Thế là, Hoắc Tư tiếp tục nói: “Hoắc gia của chúng tôi, Văn gia của đội trưởng đội số hai, còn có phía thủ lĩnh Táp và thủ lĩnh La, đều là những lựa chọn thích hợp.
Đều là người mình, sẽ không làm chuyện sai lầm.
Đương nhiên, lựa chọn thích hợp nhất là –“
Thủ lĩnh Phạm nhướng mày: “Còn có lựa chọn thích hợp nhất?”
Hoắc Tư liếc ông ấy một cái, nói: “Để Mặc Khuynh làm con gái sếp ạ.”
“Cái tên không biết trời cao đất dày này –” Thủ lĩnh Phạm vừa mở miệng đã mắng, nói được một nửa thì gắng gượng nuốt vào, vỗ bàn một cái, trầm giọng nói, “Mặc Khuynh này có thể làm bà cố của tôi rồi, sao tôi dám gọi là con gái hả?!”
“Ở nhà sếp có thể đối xử với người ta như bà cố của mình.” Hoắc Tư cảm thấy không phải vấn đề lớn.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Thủ lĩnh Phạm mới không dại mà nhận về vấn đề nóng bỏng tay này, “Gia đình tiếp theo, cậu đưa cho Mặc Khuynh tự chọn đi — Tuyệt đối không được nhắc đến tôi.”
“Vâng.” Hoắc Tư cũng không làm đến cùng, “Còn có, chuyện cấp hạng mục cho Mặc gia –“
“Cấp cái rắm! Ức hiếp người của chúng ta còn muốn hạng mục? Cút cút cút!” Thủ lĩnh Phạm trừng đôi mắt nổi lửa, như là nhắc đến cái tên đó cũng khiến ông ấy chán ghét.
Hoắc Tư hiểu ý rất nhanh: “Vâng.”
Hai người nói thêm vài câu nữa, trước khi đi, Hoắc Tư nói với thủ lĩnh Phạm: “Tôi xin được viết một bản kiểm điểm ạ.
Đối với chuyện của Mặc Khuynh, tôi với vai trò là người phụ trách đã không đánh giá một cách chính xác và khách quan, tôi nghĩ mình cần kiểm điểm lại chính mình.”
“…!Không cầu đâu, chuyện này cũng có thể thông cảm được.” Thủ lĩnh Phạm lườm anh ta một cái, tặc lưỡi.
“Xin hãy cho tôi được viết ạ.”
“Tùy cậu.” Thích thì cứ việc.
Hoắc Tư đi ra đến cửa, thủ lĩnh Phạm mới như nhớ ra cái gì: “Cậu nói cậu đưa Mặc Khuynh đến đây, để Mặc Khuynh một mình chờ bên ngoài?”
“Tôi nhờ thủ lĩnh Qua trông rồi.”
“Thủ lĩnh Qua nào?” Thủ lĩnh Phạm nghiễm nhiên không nhớ được căn cứ còn có người nào họ này.
Hoắc Tư giải thích: “Thủ lĩnh Qua của đội Thần quái.”
“Ồ.” Thủ lĩnh Phạm vỗ bộp một cái vào gáy, lại nghĩ ra gì đó, “Cái đội mà chỉ có một mình thằng oắt đó? Đội Thần quái của cậu ta vẫn còn chưa giải tán cơ à?”
“…”
Sếp cũng không cần phải buông lời cay đắng thế đâu.
*
Bên kia, Qua Bốc Lâm dẫn Mặc Khuynh vào một phòng trà nước không có ai, quen đường quen lối lấy trái cây và bánh ngọt từ trong tủ lạnh ra, nói: “Cứ tự nhiên nhé, không cần khách khí.”
Mặc Khuynh thật sự không định khách khí.
Kéo một cái ghế ngồi xuống, hai chân bắt chéo, cô mở một cuốn sách, đồng thời ném một quả cà chua bi(*) vào miệng.
(*) Quả này bên Trung gọi là quả thánh nữ, nghe sang xịn mịn ghê tí thì không nhớ ra là quả gì:)))
“Cô làm gì đó?” Qua Bốc Lâm ngồi đối diện, thuận miệng hỏi.
“Học bài.”
“Học ở trường nào?”
“Trung học trực thuộc số một.”
“Trùng hợp ghê!” Qua Bốc Lâm bỗng vỗ mạnh một cái lên bàn, đứng bật dậy.
Động tác của anh ta quá đột ngột, Mặc Khuynh phản ứng theo bản năng, cổ tay hơi động, quả cà chua bi trong tay bắn ra ngoài, sát bên tai anh ta bay vụt qua.
“Bộp” một tiếng, cà chua bi đập vào bức tường trắng xóa, vỡ tung tóe.
Qua Bốc Lâm thoáng chốc sững sờ, anh ta theo bản năng nhìn về sau, thấy màu đỏ chói mắt nằm trên bức tường trắng, trong ánh mắt bình tĩnh đã tràn ra khó mà tin nổi.
?
Cái hành động khủng khiếp này là việc mà con người có thể làm ra sao?
Mặc Khuynh lạnh lùng lườm anh ta: “Ngồi xuống.”
“…!Ồ.”
Qua Bốc Lâm còn đang ngây ngẩn vì sợ hãi, không hề kháng nghị, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Một hồi lâu sâu vẫn không mở miệng lại lần nào nữa.
Căn cứ số 08 ngọa hổ tàng long, người nào cũng nhìn như rất bình thương nhưng lại mang trên mình một thân bản lĩnh, bạn vĩnh viễn không biết được bác gái quét rác ngoài hành lang từng có quá khứ huy hoàng thế nào, thế nên sau khi Qua Bốc Lâm được chứng kiến chiêu này của Mặc Khuynh cũng không lấy làm quá ngạc nhiên.
…
Hoắc Tư đi vào, thấy hai người hài hòa ở chung mới khẽ thở phào một hơi.
“Nói chuyện xong rồi?”
Mặc Khuynh đang bắt chéo chân đọc sách, chân dài gác bên trên hơi đung đưa, mi mắt cũng không nhấc lấy một cái.
“Ừm.” Hoắc Tư nói, “Sẽ chuyển trường cho cô, sau đó chọn một gia đình tốt, tôi đã nghĩ được mấy lựa chọn thích hợp –“
“Không chuyển trường.” Mặc Khuynh cũng không đợi anh ta nói hết, trực tiếp nói, “Tôi có chỗ mới để đi rồi.”
Hoắc Tư giật mình: “Chỗ nào?”
Mặc Khuynh gấp sách, lưng hơi tựa về sau, giương mắt nhìn anh ta, hỏi: “Anh có địa chỉ nhà của Giang Khắc không?”
“…”
Hoắc Tư có một dự cảm xấu.
***.